Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại
-
Chương 13: Đi kinh thành
Chuyển ngữ ♥ Hỏa Lăng Quân
Beta ♥ Nhã Vy
Đám người Giang Phàm đi được vài ngày, tình cảm của Sở Xuân Nguyệt với Giang Thành Văn liền phai nhạt, nàng cũng không làm cái gì khiến người khác phải phàn nàn. Nhưng từ sau chuyện “bắt mạch”, nàng chỉ được ăn những món nhẹ nhàng như ăn chay khiến nàng vô cùng buồn bực.
Ngày hôm sau khi Giang Phàm rời đi, Sở Liên Bình mang theo gia đình cùng một vài nha hoàn đi kinh thành. Vương bà và Tiểu Đào không cần thiết nên được ở nhà, còn Giang Ninh, Tiểu Trúc, Tiểu Lục và Chu quản gia bên cạnh Sở Liên Bình đều đi theo. Nha hoàn ở Sở phủ tuy nhiều nhưng vẫn phải sử dụng đúng người đúng chỗ.
Lần này đi cũng có thể lâu nên đồ đạc mang theo rất nhiều. Sở Thu Nguyệt giúp Giang Thiến Thiến vội vàng thu cái này dọn cái kia, thuận tiện chính mình cũng mang theo một chút đồ cần thiết. Ví dụ như nàng sợ lạnh nên túi hương tất nhiên là không thể thiếu.
Sau khi lên đường mới thấy được xe ngựa thật là quá khác so với xe hiện đại. Tuy chạy chậm nhưng đừng tưởng rằng sẽ không gây nên chuyện với người say xe, nó khiến người ta nôn cũng không kém đâu à nha. . . . . . Đường đi dù sao cũng phải có lúc bằng phẳng, có lúc xấu. Nhiều lần bất đắc dĩ phải đi vào đường xấu, xóc nảy liên hồi, Sở Thu Nguyệt mỗi lần đều hấp hối ghé vào cửa sổ bên cạnh muốn nôn, cảm thất vô cùng ghê tởm. . . . . .
Cuối cùng nôn không được đành phải ngậm gừng trong miệng, trên bụng cũng dán một miếng gừng. . . . . .
Nhưng Sở Xuân Nguyệt lần đầu tiên đi xe ngựa lại không say xe. Nàng rất có hứng thú với phu xe, hưng phấn liền dâng cao.
Không gian trong xe ngựa thì chật hẹp mà Sở Xuân Nguyệt lại không yên vị chạy nhảy lung tung làm cho Sở Thu Nguyệt nhìn càng khó chịu trong người. Bởi vì không chịu nổi liền nôn ra cả người Sở Xuân Nguyệt. . . . . . Không gian im ắng. (Mô phật >.
Đương nhiên, cho dù Sở Xuân Nguyệt có chút lộn xộn trong xe nhưng Sở Thu Nguyệt cũng không cố ý, nàng thật sự không muốn nôn tí nào…. Mặt khác Sở Xuân Nguyệt lại là tỷ tỷ cho nên Giang Thiến Thiến nhắc nhở nàng ngồi yên khiến nàng vô cùng bất mãn, vô cùng mất hứng. Một lúc sau nàng thay đổi xiêm y, tức giận ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Buổi tối thì phải kiếm trạm dịch hoặc khách điếm ven đường để nghỉ ngơi. Nếu gặp trúng chỗ tốt, ít nhất ăn ở sẽ không quá kém nhưng lại gặp phải một tiểu điếm nửa vời, chăn màn không ẩm thì ướt, thật là có chút cực khổ.
Cả đường đi mệt nhọc, cuối cùng cũng tới kinh thành.
Sở Thu Nguyệt và “Sở Xuân Nguyệt” đều xem như là lần đầu tiên vào kinh, vừa vào cổng thành liền bị chốn phù hoa làm rung động. So với Thủy Lễ Thành, kinh thành thật sự là làm cho người ta hoa cả mắt.
Vừa tới Sở phủ đã có một vài người hầu hình như chờ đã lâu ra nghênh đón. Sau khi hành lí và đồ đạc được mang đi cất, mọi người liền tới đại sảnh của Sở phủ. Sở Liên Đinh và ba vị phu nhân cùng Sở Triều Sinh lập tức ra đón.
“Đại ca.” Sở Liên Bình thấy Sở Liên Đinh, nhớ rằng đã nhiều năm không gặp không khỏi có chút lúng túng liền gật đầu cười một cái.
Sở Liên Đinh cao hứng vỗ vai Sở Liên Bình: “Thật là tốt, đệ cuối cùng cũng tới thăm ta! Nếu không phải Triều Sinh lần này ở lại nhà chúng ta thì cũng không biết phải đợi bọn ngươi đến ngày tháng năm nào đâu!”
“Đại ca.” Giang Thiến Thiến đứng ở một bên vội kêu lên, Sở Thu Nguyệt cùng Sở Xuân Nguyệt cũng cung kính gọi: “Đại bá!”
Sở Liên Đinh “Ôi chao” một tiếng, nhìn về phía Sở Thu Nguyệt và Sở Xuân Nguyệt cười nói: “Hai tiểu nha đầu đều lớn như vậy rồi ư. . . . . . Đây là Xuân Nguyệt, đây là Thu Nguyệt đúng không? Đều trở thành đại mĩ nhân rồi. Đáng tiếc đại bá ta đây lại không thấy các con lớn lên như thế nào.”
Sở Liên Đinh trước sau đều trách cứ Sở Liên Bình không tới thăm xem ra đúng là bất mãn với hành động của đệ đệ. Sở Liên Bình buồn cười lắc đầu: “Đại ca, đừng nói nữa, đệ không phải đã đến đây sao.”
Dứt lời, liền vẫy tay với Sở Triều Sinh đứng bên cạnh: “Cũng có ngày không thấy được con, lại đây làm cho cha nhìn một cái.” Sở Triều Sinh cười bước qua chào: “Cha mẹ, Xuân Nguyệt, Thu Nguyệt.”
Sở Triều Sinh là người có khí chất, mà loại khí chất này đem so với một Giang Thành Văn ngượng ngùng quả thật khác biệt. Giang Thành Văn ngượng ngùng là vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa đi theo cha mẹ vào Nam ra Bắc, mỗi ngày chỉ biết học y thuật lại không thường xuyên giao tiếp với mọi người. Còn Sở Triều Sinh là người có hiểu biết, hơn nữa cũng 17 tuổi rồi, ở tuổi này người ta đã có thể lấy vợ.
Sở Triều Sinh đứng đằng kia cũng rất đẹp trai. Tuy không thanh tú như Giang Thành Văn nhưng lại có thần thái phong độ của người tri thức, trầm ổn ôn hòa. Thật đúng là khiến người ta muốn tiếp cận.
Sở Thu Nguyệt rất thích vị ca ca này. Kiếp trước nàng là con một, vẫn hi vọng mình có một ca ca: lúc mình làm sai sẽ ôn tồn dạy dỗ, lúc mình bị người khác khi dễ thì sẽ đứng ra bảo vệ,… nhưng cũng chỉ là tưởng tượng. Bây giờ bỗng nhiên có một vị ca ca, hơn nữa cùng với mong muốn của mình hoàn toàn ăn khớp khiến nàng rất vui mừng.
“Đại ca.” Sở Thu Nguyệt cười tủm tỉm nắm lấy tay áo Sở Triều Sinh “Đã lâu không gặp, đại ca đẹp ra vài phần nha.”
Lời này làm cho Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến cười ha ha, Sở Triều Sinh cũng dở khóc dở cười nói: “Thu Nguyệt, muội nói linh tinh gì thế.”
Sở Thu Nguyệt cười hì hì nói: “Muội nói thật mà!”
Sở Liên Đinh thấy thế, xen vào cười nói: “Thu Nguyệt tuy còn nhỏ nhưng lời nói quả thật rất đúng. Triều sinh tuổi trẻ mà tài nghệ hơn người, hơn nữa diện mạo anh tuấn khiến không ít kiều nữ kinh thành mến mộ! Ta vẫn thường bị đồng nghiệp kéo hỏi xem nó có người yêu chưa.”
Một nữ tử ăn mặc có chút đẹp đẽ đứng bên cạnh cười nũng nịu: “Lão gia tự muốn nhận lấy phiền phức mà, trước kia là bị người ta kéo hỏi chuyện Lưu Uyển, hiện tại có thêm cả Triều Sinh.”
Sở Liên Đinh nhìn nàng ta, chợt nhận ra điều gì vội nói: “Sở Liên Bình, đệ muội, ta quên giới thiệu với mọi người .” Dứt lời chỉ nử tử ăn mặc có chút đẹp đẽ kia. Nàng ta mặc một xiêm y mỏng màu đỏ, cũng không sợ trời lạnh mà mặc đúng một chiếc áo, bên ngoài nhìn vào liền thấy áo ngực màu hồng phấn, lộ ra đường cong lung linh.
“Đây là thị thiếp mới thứ năm của ta- Bạch Thị. Trong thư gửi cho đệ ta cũng nhắc tới.”
Nàng được giới thiệu tự nhiên cảm thấy vui vẻ, cười khanh khách hành lễ với Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến, nói: “Nhị lão gia, Nhị phu nhân.”
Nàng là vợ lẽ tất nhiên không thể gọi Sở Liên Bình là đệ đệ, gọi Giang Thiến Thiến là đệ muội.
Sở Thu Nguyệt nhìn nàng, trong lòng có chút ấn tượng, Bạch di nương này còn gọi là Bạnh Du Du, trong kinh thành nổi danh là một nữ thanh lâu. Nghe nói tinh thông cầm kỳ thư họa, hơn nữa lúc múa lại tuyệt đẹp khiến vô số tài tử phong lưu cúi mình. Nàng tiếp khách cũng rất là cao, giá cũng dọa người, chính là chẳng ai nghĩ tới nữ tử ấy lại bỗng dưng thoái ẩn, cam tâm làm thị thiếp của Sở gia.
Sở Liên Đinh đúng là người suy nghĩ chu đáo. Trước kia không có hành động gì, đợi dịp mọi người không kịp chuẩn bị liền mua Bạch Du Du, giúp nàng hoàn lương.
Những điều này đều là do Sở Thu Nguyệt nghe lén Tiểu Đào cùng Vương bà nói chuyện mà biết. Nghe nói sau khi Bạch Du Du về Sở gia ở rất an phận, nhưng nhìn bộ giáng nàng hiện tại đúng là chả an phận tí nào.
Giang Thiến Thiến là một người hiểu biết, nàng và Sở Liên Bình cũng không nói gì với Bạch Du Du, chỉ lịch sự gật đầu chào. Giang Thiến Thiến trước tiên hướng tới nữ tử đứng bên phải Sở Liên Đinh mặc xiêm y màu xanh, đầu đội Lục Tuyết hàm phương trâm chào hỏi: “Đại tẩu.”
Nàng ta tuy trên mặt vẫn cười nhưng lại không mở miệng nói chuyện liền như nữ tử kia, thật đúng là mang dáng vẻ của người có địa vị.
Nàng gật đầu: “Muội muội. Lâu rồi không gặp mà vẫn chẳng khác xưa.”
Giang Thiến Thiến cười lắc đầu: “Làm sao như vậy được.”
Nàng ta là vợ cả của Sở Liên Đinh, được cưới hỏi đàng hoàng làm sao có thể giống nàng chứ. Hà gia không thể so với Sở gia: Sở gia là do Sở Liên Đinh được vua tin dùng nên mới có “Sở phủ” của ngày hôm nay, mà Hà gia chính là danh môn vọng tộc, lão tổ tông của Hà là công thân khai quốc, cùng Lâm gia, Tư Mã gia xưng tam đại gia tộc.
Nhưng Hà gia chỉ có một đứa con trai độc đinh, hắn cũng không lập được công lao to lớn, rồi nhớ tới thế hệ đời trước lại. . . . . . Cha con, thê thiếp hiện nay sinh sống cũng là nhờ Hà gia hương khói.
Sở Liên Đinh một bước lên mây kỳ thật ít nhiều là nhờ vào việc cưới phu nhân. Dù sao Hà gia bây giờ vẫn nổi tiếng, phụ thân cũng còn làm quan trong triều, giữ chức thái sư.
Nhưng bị nhiễm Bao Thanh Thiên cho nên Sở Thu Nguyệt cảm thấy “cái gì thái sư” thật sự chả có gì tốt đẹp. . . . . .
Thái sư cùng Sở Liên Đinh quan hệ cũng chỉ có lợi dụng lẫn nhau. Sở Liên Đinh thì dựa vào chức Thái sư thượng vị, còn Thái sự dựa vào Sở Liên Đinh để bảo toàn thế lực, nếu sau này có về hưu thì những người mình đắc tội trước kia cũng nể mặt một tí.
Nói chung những chuyện trong triều rất bình thường, không có gì đáng xem xét.
“Sắt Tiêm.” Giang Thiến Thiến cười dịu dàng nhìn về phía nữ tử y phục hồng phấn. Nàng ta trước sau đứng bên cạnh Sở Liên Đinh, trên mặt không có chút cảm xúc, cũng không học Bạch Du Du bày ra tư thế xinh đẹp, vẻ mặt nàng chất phác nhưng lại có phần ngạo mạn.
Tôn Sắt Tiêm chính là vợ lẽ thứ hai của Sở Liên Đinh.
Nàng là di nương, theo bản chất và địa vị cũng không cao hơn hạ nhân là bao cho nên Giang Thiến Thiến không cần gọi nàng là “Tẩu” mà gọi thẳng tên. Còn Tôn Sắt Tiêm cũng không thể kêu Giang Thiến Thiến là muội muội, nhiều nhất cũng chỉ có thể kêu nàng”A Thiến” , “Thiến Thiến” …
Thật ra Tôn Sắt Tiêm cùng Sở Liên Đinh có hôn ước từ nhỏ, nhưng lo lắng nàng chỉ là một nữ nhân bình thường không địa vị cho nên nàng chỉ có thể làm vợ bé. Tôn Sắt Tiêm rất đáng thương, thanh mai trúc mã vất vả cuối cùng cũng công thành danh toại, nghĩ đến mình rốt cục có thể làm Trạng Nguyên phu nhân, kết quả đối phương lại muốn trèo cao khiến nàng chỉ có thể làm thiếp. Ngay cả ngày nhập môn cũng chỉ có thể theo cửa hông mà tiến vào.
Vợ cả thoạt nhìn nhu hòa nhưng lại thủ đoạn cao minh, Tôn Sắt Tiêm không có khả năng sống yên ổn. Nhìn bộ dáng chất phác trên mặt là biết liền.
May ông trời thương tình, ba năm trước giúp nàng sinh một quý tử. Sở Liên Đinh vô cùng vui mừng, địa vị Tôn Sắt Tiêm tự nhiên tăng lên. Ngạo khí trên mặt cũng từ đó mà đến.
Tôn Sắt Tiêm thấy Giang Thiến Thiến vẫn không xem nhẹ mình, cười cười nói: “A Thiến, đã lâu không gặp nha, ta vẫn luôn muốn gặp bá bá, thẩm thẩm và cả đường tỷ nữa.”
Nàng sinh được quý tử đặt tên là Sở Nguyên Sơ.
Tên này coi như là có ngụ ý —— hắn là sơ, kia về sau tất nhiên sẽ có nhị, có tam, có tứ. . . . . .
*sơ: có nghĩa là đứng đầu, thứ nhất
Beta ♥ Nhã Vy
Đám người Giang Phàm đi được vài ngày, tình cảm của Sở Xuân Nguyệt với Giang Thành Văn liền phai nhạt, nàng cũng không làm cái gì khiến người khác phải phàn nàn. Nhưng từ sau chuyện “bắt mạch”, nàng chỉ được ăn những món nhẹ nhàng như ăn chay khiến nàng vô cùng buồn bực.
Ngày hôm sau khi Giang Phàm rời đi, Sở Liên Bình mang theo gia đình cùng một vài nha hoàn đi kinh thành. Vương bà và Tiểu Đào không cần thiết nên được ở nhà, còn Giang Ninh, Tiểu Trúc, Tiểu Lục và Chu quản gia bên cạnh Sở Liên Bình đều đi theo. Nha hoàn ở Sở phủ tuy nhiều nhưng vẫn phải sử dụng đúng người đúng chỗ.
Lần này đi cũng có thể lâu nên đồ đạc mang theo rất nhiều. Sở Thu Nguyệt giúp Giang Thiến Thiến vội vàng thu cái này dọn cái kia, thuận tiện chính mình cũng mang theo một chút đồ cần thiết. Ví dụ như nàng sợ lạnh nên túi hương tất nhiên là không thể thiếu.
Sau khi lên đường mới thấy được xe ngựa thật là quá khác so với xe hiện đại. Tuy chạy chậm nhưng đừng tưởng rằng sẽ không gây nên chuyện với người say xe, nó khiến người ta nôn cũng không kém đâu à nha. . . . . . Đường đi dù sao cũng phải có lúc bằng phẳng, có lúc xấu. Nhiều lần bất đắc dĩ phải đi vào đường xấu, xóc nảy liên hồi, Sở Thu Nguyệt mỗi lần đều hấp hối ghé vào cửa sổ bên cạnh muốn nôn, cảm thất vô cùng ghê tởm. . . . . .
Cuối cùng nôn không được đành phải ngậm gừng trong miệng, trên bụng cũng dán một miếng gừng. . . . . .
Nhưng Sở Xuân Nguyệt lần đầu tiên đi xe ngựa lại không say xe. Nàng rất có hứng thú với phu xe, hưng phấn liền dâng cao.
Không gian trong xe ngựa thì chật hẹp mà Sở Xuân Nguyệt lại không yên vị chạy nhảy lung tung làm cho Sở Thu Nguyệt nhìn càng khó chịu trong người. Bởi vì không chịu nổi liền nôn ra cả người Sở Xuân Nguyệt. . . . . . Không gian im ắng. (Mô phật >.
Đương nhiên, cho dù Sở Xuân Nguyệt có chút lộn xộn trong xe nhưng Sở Thu Nguyệt cũng không cố ý, nàng thật sự không muốn nôn tí nào…. Mặt khác Sở Xuân Nguyệt lại là tỷ tỷ cho nên Giang Thiến Thiến nhắc nhở nàng ngồi yên khiến nàng vô cùng bất mãn, vô cùng mất hứng. Một lúc sau nàng thay đổi xiêm y, tức giận ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Buổi tối thì phải kiếm trạm dịch hoặc khách điếm ven đường để nghỉ ngơi. Nếu gặp trúng chỗ tốt, ít nhất ăn ở sẽ không quá kém nhưng lại gặp phải một tiểu điếm nửa vời, chăn màn không ẩm thì ướt, thật là có chút cực khổ.
Cả đường đi mệt nhọc, cuối cùng cũng tới kinh thành.
Sở Thu Nguyệt và “Sở Xuân Nguyệt” đều xem như là lần đầu tiên vào kinh, vừa vào cổng thành liền bị chốn phù hoa làm rung động. So với Thủy Lễ Thành, kinh thành thật sự là làm cho người ta hoa cả mắt.
Vừa tới Sở phủ đã có một vài người hầu hình như chờ đã lâu ra nghênh đón. Sau khi hành lí và đồ đạc được mang đi cất, mọi người liền tới đại sảnh của Sở phủ. Sở Liên Đinh và ba vị phu nhân cùng Sở Triều Sinh lập tức ra đón.
“Đại ca.” Sở Liên Bình thấy Sở Liên Đinh, nhớ rằng đã nhiều năm không gặp không khỏi có chút lúng túng liền gật đầu cười một cái.
Sở Liên Đinh cao hứng vỗ vai Sở Liên Bình: “Thật là tốt, đệ cuối cùng cũng tới thăm ta! Nếu không phải Triều Sinh lần này ở lại nhà chúng ta thì cũng không biết phải đợi bọn ngươi đến ngày tháng năm nào đâu!”
“Đại ca.” Giang Thiến Thiến đứng ở một bên vội kêu lên, Sở Thu Nguyệt cùng Sở Xuân Nguyệt cũng cung kính gọi: “Đại bá!”
Sở Liên Đinh “Ôi chao” một tiếng, nhìn về phía Sở Thu Nguyệt và Sở Xuân Nguyệt cười nói: “Hai tiểu nha đầu đều lớn như vậy rồi ư. . . . . . Đây là Xuân Nguyệt, đây là Thu Nguyệt đúng không? Đều trở thành đại mĩ nhân rồi. Đáng tiếc đại bá ta đây lại không thấy các con lớn lên như thế nào.”
Sở Liên Đinh trước sau đều trách cứ Sở Liên Bình không tới thăm xem ra đúng là bất mãn với hành động của đệ đệ. Sở Liên Bình buồn cười lắc đầu: “Đại ca, đừng nói nữa, đệ không phải đã đến đây sao.”
Dứt lời, liền vẫy tay với Sở Triều Sinh đứng bên cạnh: “Cũng có ngày không thấy được con, lại đây làm cho cha nhìn một cái.” Sở Triều Sinh cười bước qua chào: “Cha mẹ, Xuân Nguyệt, Thu Nguyệt.”
Sở Triều Sinh là người có khí chất, mà loại khí chất này đem so với một Giang Thành Văn ngượng ngùng quả thật khác biệt. Giang Thành Văn ngượng ngùng là vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa đi theo cha mẹ vào Nam ra Bắc, mỗi ngày chỉ biết học y thuật lại không thường xuyên giao tiếp với mọi người. Còn Sở Triều Sinh là người có hiểu biết, hơn nữa cũng 17 tuổi rồi, ở tuổi này người ta đã có thể lấy vợ.
Sở Triều Sinh đứng đằng kia cũng rất đẹp trai. Tuy không thanh tú như Giang Thành Văn nhưng lại có thần thái phong độ của người tri thức, trầm ổn ôn hòa. Thật đúng là khiến người ta muốn tiếp cận.
Sở Thu Nguyệt rất thích vị ca ca này. Kiếp trước nàng là con một, vẫn hi vọng mình có một ca ca: lúc mình làm sai sẽ ôn tồn dạy dỗ, lúc mình bị người khác khi dễ thì sẽ đứng ra bảo vệ,… nhưng cũng chỉ là tưởng tượng. Bây giờ bỗng nhiên có một vị ca ca, hơn nữa cùng với mong muốn của mình hoàn toàn ăn khớp khiến nàng rất vui mừng.
“Đại ca.” Sở Thu Nguyệt cười tủm tỉm nắm lấy tay áo Sở Triều Sinh “Đã lâu không gặp, đại ca đẹp ra vài phần nha.”
Lời này làm cho Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến cười ha ha, Sở Triều Sinh cũng dở khóc dở cười nói: “Thu Nguyệt, muội nói linh tinh gì thế.”
Sở Thu Nguyệt cười hì hì nói: “Muội nói thật mà!”
Sở Liên Đinh thấy thế, xen vào cười nói: “Thu Nguyệt tuy còn nhỏ nhưng lời nói quả thật rất đúng. Triều sinh tuổi trẻ mà tài nghệ hơn người, hơn nữa diện mạo anh tuấn khiến không ít kiều nữ kinh thành mến mộ! Ta vẫn thường bị đồng nghiệp kéo hỏi xem nó có người yêu chưa.”
Một nữ tử ăn mặc có chút đẹp đẽ đứng bên cạnh cười nũng nịu: “Lão gia tự muốn nhận lấy phiền phức mà, trước kia là bị người ta kéo hỏi chuyện Lưu Uyển, hiện tại có thêm cả Triều Sinh.”
Sở Liên Đinh nhìn nàng ta, chợt nhận ra điều gì vội nói: “Sở Liên Bình, đệ muội, ta quên giới thiệu với mọi người .” Dứt lời chỉ nử tử ăn mặc có chút đẹp đẽ kia. Nàng ta mặc một xiêm y mỏng màu đỏ, cũng không sợ trời lạnh mà mặc đúng một chiếc áo, bên ngoài nhìn vào liền thấy áo ngực màu hồng phấn, lộ ra đường cong lung linh.
“Đây là thị thiếp mới thứ năm của ta- Bạch Thị. Trong thư gửi cho đệ ta cũng nhắc tới.”
Nàng được giới thiệu tự nhiên cảm thấy vui vẻ, cười khanh khách hành lễ với Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến, nói: “Nhị lão gia, Nhị phu nhân.”
Nàng là vợ lẽ tất nhiên không thể gọi Sở Liên Bình là đệ đệ, gọi Giang Thiến Thiến là đệ muội.
Sở Thu Nguyệt nhìn nàng, trong lòng có chút ấn tượng, Bạch di nương này còn gọi là Bạnh Du Du, trong kinh thành nổi danh là một nữ thanh lâu. Nghe nói tinh thông cầm kỳ thư họa, hơn nữa lúc múa lại tuyệt đẹp khiến vô số tài tử phong lưu cúi mình. Nàng tiếp khách cũng rất là cao, giá cũng dọa người, chính là chẳng ai nghĩ tới nữ tử ấy lại bỗng dưng thoái ẩn, cam tâm làm thị thiếp của Sở gia.
Sở Liên Đinh đúng là người suy nghĩ chu đáo. Trước kia không có hành động gì, đợi dịp mọi người không kịp chuẩn bị liền mua Bạch Du Du, giúp nàng hoàn lương.
Những điều này đều là do Sở Thu Nguyệt nghe lén Tiểu Đào cùng Vương bà nói chuyện mà biết. Nghe nói sau khi Bạch Du Du về Sở gia ở rất an phận, nhưng nhìn bộ giáng nàng hiện tại đúng là chả an phận tí nào.
Giang Thiến Thiến là một người hiểu biết, nàng và Sở Liên Bình cũng không nói gì với Bạch Du Du, chỉ lịch sự gật đầu chào. Giang Thiến Thiến trước tiên hướng tới nữ tử đứng bên phải Sở Liên Đinh mặc xiêm y màu xanh, đầu đội Lục Tuyết hàm phương trâm chào hỏi: “Đại tẩu.”
Nàng ta tuy trên mặt vẫn cười nhưng lại không mở miệng nói chuyện liền như nữ tử kia, thật đúng là mang dáng vẻ của người có địa vị.
Nàng gật đầu: “Muội muội. Lâu rồi không gặp mà vẫn chẳng khác xưa.”
Giang Thiến Thiến cười lắc đầu: “Làm sao như vậy được.”
Nàng ta là vợ cả của Sở Liên Đinh, được cưới hỏi đàng hoàng làm sao có thể giống nàng chứ. Hà gia không thể so với Sở gia: Sở gia là do Sở Liên Đinh được vua tin dùng nên mới có “Sở phủ” của ngày hôm nay, mà Hà gia chính là danh môn vọng tộc, lão tổ tông của Hà là công thân khai quốc, cùng Lâm gia, Tư Mã gia xưng tam đại gia tộc.
Nhưng Hà gia chỉ có một đứa con trai độc đinh, hắn cũng không lập được công lao to lớn, rồi nhớ tới thế hệ đời trước lại. . . . . . Cha con, thê thiếp hiện nay sinh sống cũng là nhờ Hà gia hương khói.
Sở Liên Đinh một bước lên mây kỳ thật ít nhiều là nhờ vào việc cưới phu nhân. Dù sao Hà gia bây giờ vẫn nổi tiếng, phụ thân cũng còn làm quan trong triều, giữ chức thái sư.
Nhưng bị nhiễm Bao Thanh Thiên cho nên Sở Thu Nguyệt cảm thấy “cái gì thái sư” thật sự chả có gì tốt đẹp. . . . . .
Thái sư cùng Sở Liên Đinh quan hệ cũng chỉ có lợi dụng lẫn nhau. Sở Liên Đinh thì dựa vào chức Thái sư thượng vị, còn Thái sự dựa vào Sở Liên Đinh để bảo toàn thế lực, nếu sau này có về hưu thì những người mình đắc tội trước kia cũng nể mặt một tí.
Nói chung những chuyện trong triều rất bình thường, không có gì đáng xem xét.
“Sắt Tiêm.” Giang Thiến Thiến cười dịu dàng nhìn về phía nữ tử y phục hồng phấn. Nàng ta trước sau đứng bên cạnh Sở Liên Đinh, trên mặt không có chút cảm xúc, cũng không học Bạch Du Du bày ra tư thế xinh đẹp, vẻ mặt nàng chất phác nhưng lại có phần ngạo mạn.
Tôn Sắt Tiêm chính là vợ lẽ thứ hai của Sở Liên Đinh.
Nàng là di nương, theo bản chất và địa vị cũng không cao hơn hạ nhân là bao cho nên Giang Thiến Thiến không cần gọi nàng là “Tẩu” mà gọi thẳng tên. Còn Tôn Sắt Tiêm cũng không thể kêu Giang Thiến Thiến là muội muội, nhiều nhất cũng chỉ có thể kêu nàng”A Thiến” , “Thiến Thiến” …
Thật ra Tôn Sắt Tiêm cùng Sở Liên Đinh có hôn ước từ nhỏ, nhưng lo lắng nàng chỉ là một nữ nhân bình thường không địa vị cho nên nàng chỉ có thể làm vợ bé. Tôn Sắt Tiêm rất đáng thương, thanh mai trúc mã vất vả cuối cùng cũng công thành danh toại, nghĩ đến mình rốt cục có thể làm Trạng Nguyên phu nhân, kết quả đối phương lại muốn trèo cao khiến nàng chỉ có thể làm thiếp. Ngay cả ngày nhập môn cũng chỉ có thể theo cửa hông mà tiến vào.
Vợ cả thoạt nhìn nhu hòa nhưng lại thủ đoạn cao minh, Tôn Sắt Tiêm không có khả năng sống yên ổn. Nhìn bộ dáng chất phác trên mặt là biết liền.
May ông trời thương tình, ba năm trước giúp nàng sinh một quý tử. Sở Liên Đinh vô cùng vui mừng, địa vị Tôn Sắt Tiêm tự nhiên tăng lên. Ngạo khí trên mặt cũng từ đó mà đến.
Tôn Sắt Tiêm thấy Giang Thiến Thiến vẫn không xem nhẹ mình, cười cười nói: “A Thiến, đã lâu không gặp nha, ta vẫn luôn muốn gặp bá bá, thẩm thẩm và cả đường tỷ nữa.”
Nàng sinh được quý tử đặt tên là Sở Nguyên Sơ.
Tên này coi như là có ngụ ý —— hắn là sơ, kia về sau tất nhiên sẽ có nhị, có tam, có tứ. . . . . .
*sơ: có nghĩa là đứng đầu, thứ nhất
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook