Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
-
Chương 84: Đại kết cục (thượng)
Editor: ChieuNinh
Hôm sau, khi Phượng Vân Cẩm tỉnh lại, mở mắt ra nghênh đón hắn là một mảnh tối tăm, hắn hơi có chút ngây người.
Bàng hoàng thì thào lẩm bẩm: "Hàm nhi..."
Đêm qua trong mộng Hàm nhi xuất hiện ở trong phòng của mình, còn... nhớ tới chỗ này, Phượng Vân Cẩm thở dài một tiếng, vươn tay tới bên cạnh mình vuốt ve, giống như đang nhớ lại nữ nhân trong mộng làm cho hắn nhớ nhung mà tim như bị đao cắt.
Xúc cảm lạnh lẽo dưới tay, cũng không còn thiên hạ ôn nhuyễn nữa, trên mặt hắn lộ ra mê mang và mất mát, thì ra đêm qua hết thảy thật sự chính là một giấc mộng. Chỉ là vì quá mức mong nhớ nàng, cho nên có một giấc mộng xuân.
Nghĩ đến đây, hắn chua sót tự giễu cười, sau khi hắn đối với nàng như vậy, tự bản thân cũng biết làm sao nàng lại có thể xuất hiện, còn cùng với mình...
Trong lòng một hồi nặng nề đau đớn, Phượng Vân Cẩm có chút mất mát xoay người ngồi dậy, ngay tại khi hắn sờ soạng chuẩn bị rời giường, chăn từ trên người rơi xuống, làm cho hắn nhận thấy được chỗ nào đó khác thường.
Hắn kinh hoảng đưa tay sờ soạng trên người mình, phát hiện bản thân mình dưới chăn lại đang trần truồng, đột nhiên dừng một chút. Trong nháy mắt kích động xoay người nằm úp sấp trở lại trên giường, sờ soạng tìm kiếm cái gối đầu bên cạnh, khi ngửi được trên đó còn có mùi thơm ngát quen thuộc chưa tán đi, hắn sửng sốt.
Không phải mộng, hết thảy phát sinh đêm qua hóa ra cũng không phải là mộng, Hàm nhi... Hàm nhi nàng thật sự đã tới, lại triền miên một đêm với mình?
Trong lòng Phượng Vân Cẩm bối rối một trận, tìm kiếm lung tung ở trên giường, tùy ý tìm được áo lót mặc vào, giọng điệu dồn dập kêu lên: "Hàm nhi... Nàng ở đâu?"
"Hàm nhi..."
Hắn lo lắng kêu vài tiếng, nhưng đáp lại hắn chỉ có yên tĩnh đến mức tận cùng.
Phượng Vân Cẩm liên tục kêu vài tiếng cũng không có được sự đáp lại, thì chậm rãi tỉnh táo lại, nhíu mày ngồi ở trên giường bắt đầu suy nghĩ kỹ. Vừa rồi khi hắn sờ ổ chăn bên cạnh, rõ ràng là đã lạnh lẽo, nói cách khác nữ nhân bên cạnh hắn đã rời đi chỉ sợ không phải trong một chốc lát.
Cũng chỉ trách hắn đêm qua quá mức cuồng nhiệt, sau đó lại nặng nề ngủ say, ngay cả khi nào nàng rời đi cũng không biết.
Nghĩ tới cuồng nhiệt triền miên đêm qua, vẫn còn không ngừng vang vọng ở trong đầu, nữ nhân ngốc kia, lại làm cho mình và nàng đồng thời trúng dược, mà hắn trong cơn đam mê bốc hỏa, yêu cầu vô độ muốn nàng một lần lại một lần, thân mình yêu kiều nhỏ nhắn của nàng còn chịu đựng được sao?
Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
Sau một đêm triền miên với mình, lại cứ lặng yên không một tiếng động rời khỏi hắn mà đi như vậy, chẳng lẽ là...
Đột nhiên nhớ tới những lời Tô Nhược Hàm nói đêm qua, sắc mặt Phượng Vân Cẩm khẽ biến, lần tìm một cái áo phủ thêm lên người, lớn tiếng kêu lên với phía ngoài: "Phúc bá..."
Vừa kêu không bao lâu, thì ngoài phòng đã truyền đến một trận tiếng bước chân, bên ngoài vang lên giọng nói của Phúc bá: "Thiếu gia..." Trên mặt ông còn gợi lên ý cười vui mừng, đêm qua bởi vì động tĩnh trong phòng thiếu gia làm cho người trong viện có điều phát hiện. Diendanlequydon~ChieuNinh Nhất là sau khi Phúc bá phát hiện, vốn định xâm nhập vào trong phòng thiếu gia nhà mình xem xét, mà khi ở ngoài cửa phòng, phát hiện trong đó có một giọng nói giống như là Tô cô nương. Hơn nữa căn cứ chính xác rõ ràng nhất là, ngoài cửa phòng thiếu gia nhà mình có một Tuyết Lang đang nằm úp sấp, Phúc bá cũng đã gặp qua, chính là Tô cô nương nuôi dưỡng.
Vừa vặn khi đó tiểu nhị bị hôn mê choáng váng tỉnh lại, cẩn thận hỏi một hồi, thế mới biết được xác thực Tô Nhược Hàm đến đây, hơn nữa thời điểm đi đến giống như thái độ thật không tốt.
Mặc dù không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở trong phòng thiếu gia nhà mình, còn...
Nhưng lúc ấy Phúc bá nghe được tiếng thở gấp động tình trầm thấp trong phòng thiếu gia, vốn lại biết được một mảnh thâm tình của thiếu gia nhà mình đối với Tô cô nương, nếu không phải ánh mắt thiếu gia nhà mình...
Từ sau khi việc hôn nhân bị hủy bỏ, thiếu gia nhà mình liền từ từ tiều tụy, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, biết ở trong lòng. Đêm qua chuyện phát sinh trong phòng, thật ra lại làm cho Phúc bá vui vẻ khi chuyện này thành, chỉ cho là rốt cuộc thiếu gia nhà mình đã nghĩ thông suốt, hai người có tình sẽ thành thân thuộc thôi.
Phòng trong Phượng Vân Cẩm cũng không biết Phúc bá đứng ở cửa suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe được Phúc bá lên tiếng trả lời, giọng điệu có chút lo lắng mở miệng: "Hôm nay Liễu gia liệu có động tĩnh gì?"
Nghe vậy, Phúc bá ở ngoài phòng hơi sửng sốt, ông kinh ngạc mở miệng hỏi nói: "A... Liễu gia?" Thần sắc có chút mê mang.
Phúc bá có chút ngoài ý muốn khi thiếu gia nhà mình hỏi động tĩnh Liễu gia, đêm qua không phải Tô cô nương ở cùng với thiếu gia sao, vì sao lại... Nghe trong phòng giống như không có thanh âm của Tô Nhược Hàm, Phúc bá muốn đi vào lại không dám xác định, chỉ sợ đột nhiên tiến vào sẽ mạo phạm Vương phi tương lai, suy nghĩ một chút Phúc bá mở miệng nói: "Hồi thiếu gia, lão nô cũng không biết hôm nay Liễu gia có động tĩnh gì, nhưng... không phải Tô cô nương nàng cùng một chỗ với ngài sao?"
Trong phòng Phượng Vân Cẩm đang mặc quần áo, nghe được Phúc bá nói thì hơi ngẩn ra, trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra nét đỏ ửng, thần sắc lại hơi cáu mở miệng nói: "Ta tỉnh lại thì nàng đã rời đi, ngươi nhanh đi kêu người đi xem hôm nay Liễu gia có động tĩnh gì." Nghĩ đến những lời nữ nhân kia nói đêm qua, hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Nghe xong lời của hắn nói, ngoài phòng tuy rằng Phúc bá ngoài ý muốn Tô Nhược Hàm sáng sớm liền rời đi, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Vậy lão nô trước cho người đi vào thay quần áo giúp người, sau đó lại phái người đi hỏi thăm được không?"
Không đợi Phượng Vân Cẩm trả lời, lại đột nhiên nghe được xa xa bên ngoài viện một trận thanh âm khua chiêng gõ trống truyền đến. Hai người Phúc bá và Phượng Vân Cẩm đồng loạt nhíu mày, mơ hồ nghe được có người lớn giọng đang kêu gì đó. Không đợi Phúc bá mở miệng nói đi ra ngoài xem thế nào, trong phòng Phượng Vân Cẩm cũng đã thay đổi sắc mặt, chỉ vì hắn nghe rõ theo sau tiếng khua chiêng gõ trống, là thét to: tin tức tốt, tin tức tốt... nữ nhi Liễu Hương của nhà giàu nhất Thương Lan quốc đang kén rể ở trong thành, chỉ cần là nam tử độc thân đều có thể tham gia, mọi người mau đi xem một chút nha..."
Ngoài phòng Phúc bá nghe nói như thế, thì cả kinh trong đầu choáng váng thành một mảnh, không đợi ông nghĩ nhiều, trong phòng Phượng Vân Cẩm đã ngã đụng phải cánh cửa, "ầm" một tiếng cửa bị kéo ra.
Phúc bá ngu si đứng ở nơi đó, nhìn thiếu gia nhà mình, ông sững sờ mở miệng: "Thiếu, thiếu gia... Tô cô nương..." Đêm qua, đêm qua Tô cô nương nàng rõ ràng ở trong phòng thiếu gia, vì sao hôm nay Liễu gia lại thay nàng chọn rể ở trong thành đây, chuyện gì đang xảy ra hả?
"Chiêu, thân?" Sắc mặt Phượng Vân Cẩm âm trầm đứng ở nơi đó, một bàn tay còn nắm chặt trên cánh cửa, nghe được vấn đề của Phúc bá, kế tiếp tay dùng sức "roạt" một tiếng, một cánh cửa gỗ đã bị hắn kéo xuống dưới, trong lòng phẫn nộ làm tim hắn đau nhức.
Lúc này Phúc bá cũng có chút ngây người, chậm chạp mở miệng: "Thiếu gia, đây, có lẽ là có cái gì hiểu lầm?"
Phượng Vân Cẩm đứng ở nơi đó nghe vậy, con ngươi đen nhánh không có tiêu cự hơi nheo lại, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Sẽ là hiểu lầm sao?
Đêm qua nữ nhân kia nói những lời ở bên tai mình, sau đó hôm nay liền truyền đến tin tức nàng kén rể, đây sẽ là hiểu lầm sao? Diendanlequydon~ChieuNinh Khó trách đêm qua nàng nói một câu, từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ lại đến dây dưa hắn nữa, thì ra là nàng đánh chủ ý này, vậy đêm qua... đêm qua hết thảy, ở trong lòng nàng lại tính là cái gì?
Lãnh khí trên người Phượng Vân Cẩm tỏa ra bên ngoài, liền dứt khoát cất bước đi ra bên ngoài.
Một bên Phúc bá không kịp ngăn cản, chỉ đành phải kinh hoảng nhìn thiếu gia nhà mình một cước đá vào cánh cửa đi tới phía trước, ông cuống quít đỡ lấy Phượng Vân Cẩm nói: "Thiếu gia... cẩn thận..."
Phượng Vân Cẩm suýt nữa ngã xuống đất, một bên Phúc bá thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại phát hiện thần sắc trên mặt thiếu gia nhà mình đột biến, trên mặt đầy tuyệt vọng và đau xót.
Tình huống bất thình lình vừa rồi, giống như một chậu nước lạnh tưới xuống trên đầu Phượng Vân Cẩm đang trong cơn thịnh nộ, toàn bộ lạnh đến thấu tâm can, lửa giận trong lòng cũng theo đó mà tắt ngấm, chỉ còn lại một nỗi thống khổ giãy dụa, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt té ngã, sự thật lại làm cho hắn hiểu được, hắn có tư cách gì mà phẫn nộ, có tư cách gì đi ngăn cản nàng kén rể... Bản thân mình như bây giờ, có thể cho nàng hạnh phúc sao?
"Phúc bá... Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh."
Phượng Vân Cẩm yên lặng tránh thoát tay Phúc bá đang nâng đỡ hắn, chua sót cười cười, bước chân tập tễnh đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này Phúc bá lo sợ bất an nhìn cửa phòng đóng chặt, sắc mặt vừa rồi của thiếu gia... Ông do dự mở miệng, lại một câu cũng không nói nên lời.
Mà ở một chỗ khác của thành biên cảnh, lúc này cũng đang vô cùng náo nhiệt.
Khoảng thời gian trước hôn sự ồn ào huyên náo của nhà giàu nhất Thương Lan cùng với Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc mới thất bại, nhưng cũng chỉ ngắn ngủn mấy ngày, thì lại truyền ra tin tức tiểu thư Liễu gia kén rể. Không giới hạn gia tài nhà trai, chỉ cần cầu văn võ song toàn, có thể đối xử tốt với tiểu thư Liễu gia và con trai nàng là được. Tin tức như vậy nếu là người bình thường nói ra, có lẽ còn có thể bị cho rằng là lời đồn, nhưng... Lần này là một đám quản sự thương hội Liễu gia mang theo thuộc hạ, khua chiêng gõ trống ở trên đường tuyên cáo như vậy, việc này còn có thể là giả sao?
Thật đúng là đừng nói, cho dù khoảng thời gian trước rất nhiều người ngầm cười nhạo Tiêu Dao tiểu vương gia lại khẳng khái cưới một người bị chồng ruồng bỏ, sau đó còn làm phụ thân tiện nghi cho người khác. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hiện tại sau khi biết tiểu thư Liễu gia chọn rể, những người đó lại giống như quên mất vẻ mặt khinh bỉ lúc trước kia, chen lấn chui tới địa phương làm lôi đài trong thành, hơn nữa đa số nam nhân còn độc thân đều báo danh tham gia lôi đài chọn rể.
Làm lão cha tiện nghi làm sao chứ, nhưng đó là nữ nhi nhà giàu nhất nha, đừng nói làm cha tiện nghi, cho dù là nón xanh đội lên đầu, rất nhiều nam nhân có tâm tính bay lên cành cao làm Phượng Hoàng, bọn họ cũng nguyện ý. Dù sao có tiền, muốn nữ nhân gì mà không có, đến lúc đó cùng lắm thì nạp thêm vài mỹ thiếp như hoa như ngọc là được.
Trên lầu thương hội Liễu gia, phía trước cửa sổ trong một gian phòng sát đường, một bóng dáng tuấn lãng nhíu mi nhìn tình huống đám đông đang ùn ùn tới báo danh phía dưới. Nam tử nhếch môi mỏng, giống như mang theo vẻ không vui nhìn về phía nữ tử đang lặng im uống trà trước bàn, lạnh lùng mở miệng nói: "Hương nhi... Ngươi có thể nói cho ta biết, đến tột cùng ngươi tính như thế nào không? Ngươi cũng biết, chuyện này một khi mở đầu, thì chính là mũi tên kéo khỏi dây cung không cách nào quay đầu lại. Danh vọng Liễu gia ở đó, không cho phép chúng ta lấp liếm. Nếu ngươi thật sự tính cứ chọn rể như vậy, sau đó gả cho một nam nhân xa lạ không biết sao?"
Tô Nhược Hàm ngồi trước bàn, nàng ôm Mặc nhi, đang đưa tay đút dâu tây tươi mọng cho Mặc nhi ăn, nghe được Liễu Phong Liệt nói, nàng hơi dừng một giây, thản nhiên cười bình tĩnh nói: "Ta biết, nếu đã quyết định rồi, ta sẽ không đổi ý, đây coi như là ta cho mình và hắn một cơ hội. Nếu hắn xuất hiện, ta sẽ không gả cho người khác, nếu hắn không hiện ra, ta cũng coi như chết tâm mà gả cho người khác." Khi nói tới đây, nàng lại có chút tự giễu nói một câu: "Ta nghĩ có đại ca các ngươi ở sau lưng ta, có lẽ gả cho ai cũng sẽ không làm mẫu tử chúng ta chịu ủy khuất mới phải."
Nghe được lời của nàng, bên kia Liễu Phong Liệt đã không biết nói cái gì cho phải.
Trên tuấn nhan anh tuấn có vẻ bất đắc dĩ giận tái mặt, tiểu muội của hắn, hắn càng ngày càng nhìn không thấu rồi.
Vốn tưởng rằng nàng hẳn là yêu Phượng Vân Cẩm mới đúng, vì cái gì dưới tình huống này đây nàng đề xuất kén rể như vậy. Vạn nhất tiểu tử Phượng Vân Cẩm kia không nghĩ thông, chẳng lẽ kế tiếp giữa hai người đành phải liên tiếp chặt đứt quan hệ?
Nhìn Tô Nhược Hàm bên kia không thèm nhắc lại, Liễu Phong Liệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhíu mi tiếp tục nhìn người phía dưới cửa hàng đang báo danh. Muốn từ giữa những người đó có thể nhìn thấy có người của tiểu tử Phượng Vân Cẩm tới đây tìm hiểu tin tức. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu có, có lẽ hắn còn có thể đoán được tiểu tử kia làm không được chuyện nhìn tiểu muội nhà mình tái giá với người khác.
Nhưng mà phía dưới người tấp nập, Liễu Phong Liệt tự nhận nhìn không ra trò trống gì, cuối cùng chỉ đành phải khó thở, phất tay áo đi tới dưới lầu. Đang suy nghĩ có nên để cho người đi Hương Phiêu Trai báo cho tiểu tử Phượng Vân Cẩm kia biết một tiếng không.
Nhìn Liễu Phong Liệt bị mình làm tức giận đến phất tay áo rời đi, đáy lòng Tô Nhược Hàm thở dài, chỉ có thể trầm mặc nói xin lỗi với đại ca.
Nàng cũng không có biện pháp, hiện tại đi một chiêu này, có thể nói là bước cờ hiểm.
Đánh cuộc thắng, Phượng Vân Cẩm và nàng sẽ hạnh phúc sinh hoạt với nhau, nếu thua, như vậy giữa hai người sẽ không còn quan hệ, chẳng qua chỉ là tâm chết đi mà thôi.
"Mặc nhi... Mẫu thân làm như vậy, con sẽ trách mẫu thân sao?" Tô Nhược Hàm thở dài một tiếng, cúi đầu hỏi Mặc nhi trong lòng.
Nuốt xuống một trái dâu tây, Mặc nhi ngước cổ mở mắt đen láy sáng trong nhìn mẫu thân nhà mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trưởng thành sớm cũng nhăn lại giống như cái bánh bao, rối rắm hồi lâu sau, mới cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, thình lình kêu lên: "Mẫu thân..."
Tô Nhược Hàm đang xuất thần đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn Mặc nhi đáp: "Làm sao vậy Mặc nhi?"
Mặc nhi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Nếu Phượng thúc thúc không chịu đến cưới mẫu thân, dứt khoát để cho phụ thân lại cưới mẫu thân đi?"
Mặc nhi ở trong ngực nói một câu, trong nháy mắt làm cho Tô Nhược Hàm hóa đá ở đó, biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm Mặc nhi thật lâu, khóe miệng run rẩy hỏi: "Con đang nói giỡn với mẫu thân hả?"
Nghiêng đầu nhỏ, Mặc Nguyệt trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu chớp mắt, dừng một chút nói: "Ưm... Mặc nhi cũng không nói chuyện cười nha, ngày đó thời điểm phụ thân cũng có nói qua..."
Tô Nhược Hàm híp lại mắt hạnh, nhìn chằm chằm Mặc nhi, nguy hiểm nhìn nó: "Không phải con nói phụ thân con đi không chào hỏi với con sao?"
Mặc nhi trong lòng nàng, lúc này thân mình nho nhỏ đột nhiên cứng đờ, có chút hóa đá ngẩng đầu nhìn mẫu thân nhà mình, cuối cùng chột dạ không thôi cúi đầu, vểnh môi nhỏ giọng lầu bầu nói: "Mẫu thân... Người không cần tức giận nha, không phải Mặc nhi cố ý lừa gạt người, là phụ thân không cho con nói với người."
Sau khi Mặc nhi nói xong, thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình vẫn là không tốt, không có biện pháp, liền vội vàng thành thật khai báo lời nói ngày đó khi Mạc Tử Khanh rời đi nói với bé.
Thì ra ngày ấy trước khi Mạc Tử Khanh rời đi, hắn thật sự là đi gặp Mặc nhi.
Bởi vì biết Mặc nhi tuyệt đối không muốn đi với mình, mà Tô Nhược Hàm ở trong mắt hắn cũng nhìn ra khác biệt rất lớn với trước kia. Mặc kệ sau này nàng có thể gả cho Phượng Vân Cẩm hay không, nhưng nàng thật tình yêu thương Mặc nhi là thật. Chỉ cần từ nụ cười ngọt ngào trên mặt Mặc nhi là có thể biết, hiện tại nó hạnh phúc, ít nhất thì vui vẻ và hạnh phúc hơn lúc trước khi hắn chiếu cố Mặc nhi.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn quyết định để cho Mặc nhi đi theo nàng cùng nhau sinh sống.
Cho nên trước khi đi, hắn đi gặp Mặc nhi, nói cho nó về sau ngoan ngoãn đi theo sống với mẫu thân, nếu có phiền toái hoặc là khó khăn gì có thể trở về tìm mình bất cứ lúc nào.
Nghe Mặc nhi ngọt ngào ngây thơ nói lại lời của phụ thân nó, Tô Nhược Hàm phức tạp trầm mặc.
Chung quy Mạc Tử Khanh yêu thương Mặc nhi, cho dù năm đó hắn cũng không yêu Liễu Hương, nhưng dù sao Mặc nhi cũng là cốt nhục của hắn, hà cớ gì mà không yêu thương? Cho nên, trước khi rời đi hắn mới có thể nói như vậy với Mặc nhi đi.
Mặc nhi thấy mẫu thân nhà mình trầm mặc không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi nhìn nàng, thử nói: "Vậy mẫu thân, người có chịu không nha?"
"Cái gì được không hả?" Tô Nhược Hàm hoàn hồn, mê mang hỏi.
Mặc nhi bạnh bạnh quai hàm, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Chính là để cho phụ thân đến cưới mẫu thân đó..."
Vốn bé vẫn rất hy vọng quỷ chán ghét Phượng thúc thúc cưới mẫu thân nhà mình, nhưng mà vạn nhất hắn không chịu cưới mẫu thân, vậy khẳng định sẽ làm mẫu thân bị thương tâm, sau đó sẽ gả cho thúc thúc không quen biết khác, đến lúc đó thì mẫu thân sẽ càng thương tâm hơn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Một khi mẫu thân thương tâm đối với bé mà nói, thì đó chính là chuyện phiền toái, nếu để cho phụ thân cưới mẫu thân, hẳn là có thể được đi?
Tô Nhược Hàm cũng không biết oán thầm trong lòng Mặc nhi, nàng run rẩy khóe miệng, dùng sức hung hăng lắc đầu: "Không được..." Nàng thật sự không có dũng khí sinh sống cùng với tên Mạc Tử Khanh kia, nhất là sau lưng còn có một Thanh Nguyên nhớ thương Mạc Tử Khanh, tên yêu nghiệt kia rất khủng bố, nàng cũng không muốn trêu chọc.
Mặc nhi thấy mẫu thân nhà mình lắc đầu, thì có chút thất vọng cúi đầu, trong lòng rầu rĩ nghĩ. Nếu mẫu thân không muốn tái giá với phụ thân, chỉ có thể cầu nguyện Phượng thúc thúc nhất định phải tới cưới mẫu thân, bé thà rằng cùng với mẫu thân đi theo sống với hắn, cũng không cần cùng với thúc thúc không quen biết...
Kế hoạch Liễu gia là, lôi đài chọn rể tiến hành với thời gian bảy ngày, mỗi ngày sẽ tuyển ra năm vị ưu tú nhất trong những người tới báo danh tham gia chọn rể, sau đó bảy ngày sau trong toàn bộ người dự thi lại chọn ra năm vị chiến thắng cuối cùng. Sau cùng từ đề mục tiểu thư Liễu gia đưa ra, người chiến thắng cuối cùng sẽ trở thành rể cưng danh môn Liễu gia.
Lôi đài kén rể như giống như trà nóng đã triển khai.
Ngày đầu tiên Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi ở phía trước cửa sổ lầu hai, nhìn suốt một ngày, người nàng mong chờ chưa có tới.
Ngày thứ hai, nàng và tiểu đệ Liễu gia ngồi ở sau lôi đài, tới hoàng hôn, người kia vẫn chưa có tới.
Ngày thứ ba... Liễu lão cha tâm phiền ý loạn nhìn người tới dự thi, cũng không có phát hiện người kia nữ nhi nhà mình tâm tâm niệm niệm, cuối cùng phất tay áo rời đi.
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm...
Ngày thứ sáu...
Tô Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ mịt, cuối cùng chua sót cười cười, quay đầu nhìn sang Liễu tiểu đệ ở bên cạnh đang lo lắng không thôi nhìn nàng nói: "Hôm nay thì tới đây thôi, ngày mai sẽ kết thúc..." Nói xong, nàng xoay người cô đơn rời đi.
Cuối cùng hắn cũng... không có tới.
Ban đêm, Hương Phiêu Trai sớm đóng cửa buôn bán.
Phúc bá gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhất là vừa rồi nghe được tin tức thám tử đi ra ngoài mang về. Trên gương mặt già nua đầy vết nhăn, ở đó gấp đến độ đi qua đi lại, thẳng đến sau khi thám tử ra ngoài, ông mới đầy nôn nóng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Làm sao bây giờ? Đều đã truyền khắp hai nước, lần này Liễu gia chọn rể tuyệt đối không thể là trò đùa, ngày mai chính là một ngày cuối cùng, đến lúc đó nếu Tô cô nương thực sự gả cho một người khác... Ai, thiếu gia à... Ta sợ cuối cùng ngươi sẽ hối hận..."
Trong hậu viện, trong phòng Phượng Vân Cẩm, một bóng dáng gầy gò chật vật ngồi dựa ở trước giường, bên cạnh có mấy bình rượu rỗng tuếch ngã đổ. Hơi mở ra hai mắt nhắm chặt, khi nghênh đón hắn vẫn là một mảnh tối đen vô biên, chua sót trên tuấn nhan suy sút làm cho đáy lòng người ta lên men.
Hàm nhi, sau ngày mai, nàng sẽ là thê tử của người khác, nàng sẽ hạnh phúc, đúng không?
"A..."
Chua sót cười, làm cho khuôn mặt tuấn dật của hắn cô đơn lo lắng, theo tiếng cười không ngừng tràn ra, trong tiếng cười của hắn tràn ngập chua sót nghẹn ngào, cuối cùng là biến thành tiếng tê rống như dã thú bị thương.
Cứ nghĩ cùng nàng vượt qua cả đời là ta, nhưng... cuối cùng giải dược thất bại, cuối cùng ta không nhìn được, cuối cùng ta không phải là người có thể cho nàng hạnh phúc.
Ngoài phòng...
Phúc bá và Phượng Thiên lo lắng đứng ở đó, tiếng gào thét thê lương trong phòng làm cho bọn họ lo lắng không thôi, cuối cùng làm cho hốc mắt Phúc bá đỏ lên. Hai tay Phượng Thiên nắm chặt thành quyền, máu màu đỏ tươi theo tay hắn một giọt lại một giọt rơi trên mặt đất, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, xoay người nhảy qua tường viện, bóng dáng bay nhanh tới một phương hướng nào đó.
Trong Tô phủ thành Tây, Tô Nhược Hàm xuất thần ngồi trong Mai Lâm ở hậu viện, đưa tay vuốt ve bàn Bạch Ngọc, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía tối đen như mực, thế giới của hắn có phải cũng tối tăm như thế này hay không?
Ngày mai chính là một ngày cuối cùng, ngày hôm sau, thì thật sự không còn gặp lại nhau nữa sao?
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng quay đầu, nhìn thấy Phượng Thiên một thân vắng lặng chậm chạp cất bước đi tới.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ phức tạp, tầm mắt không tự kìm hãm được nhìn lại bốn phía, nghĩ muốn nhìn xem người quen thuộc trong trí nhớ của nàng có xuất hiện hay không. Nhưng khi thấy được bốn phía yên tĩnh, mắt nàng hiện lên thất vọng, cuối cùng thản nhiên nhìn Phượng Thiên mở miệng nói: "Đã lâu không gặp, Phượng Thiên..."
Phượng Thiên đi tới ngoài hai thước thì ngừng lại, lặng im nhìn nàng, thật lâu sau, đột nhiên hắn quỳ "phịch" xuống, Tô Nhược Hàm cả kinh lập tức đứng dậy.
"Ngươi đây là..." Sắc mặt nàng kinh sợ muốn nâng hắn dậy.
Nhưng Phượng Thiên lại tránh đi tay nàng đưa tới muốn nâng hắn dậy, cố chấp quỳ.
"Cầu ngài đừng tra tấn thiếu gia nữa..." Phượng Thiên quỳ ở đó, ngẩng đầu trong mắt mang theo thống khổ khẩn cầu thẳng tắp nhìn nàng.
Tô Nhược Hàm nghe vậy, thân thể vốn đang đứng lại hơi nhoáng lên một cái, nàng chua sót tự giễu nở nụ cười: "A, ha ha... tra tấn,... ta đang tra tấn hắn. Ha, ha ha... Đúng, có lẽ ngươi nói đúng, đây thật sự là tra tấn đi. Ngươi yên tâm, sau ngày mai, trần ai lạc định, là lúc hết thảy tra tấn đều phải chấm dứt."
Bước chân nàng tập tễnh xoay người, đi đến tiền viện, mà đi cùng với nàng còn có tiếng cười chua sót làm cho linh hồn đều gào thét theo.
Tra tấn hắn đồng thời, làm sao cũng không phải đang tra tấn chính nàng?
Thân hình Phượng Thiên đang quỳ cũng rung lên, hắn phức tạp nhìn bóng dáng Tô Nhược Hàm, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự buông tha cho thiếu gia sao? Thiếu gia rất thống khổ, đã suốt sáu ngày không ăn hột cơm nào, chỉ có uống rượu qua ngày, nếu để cho hắn nhìn thấy ngươi xuất giá... hắn sẽ chết, thật sự sẽ chết."
Bên kia Tô Nhược Hàm rời đi, nghe vậy thì thân hình lảo đảo, Tô Nhược Hàm đột nhiên xoay người, trong đôi mắt hạnh tràn đầy tơ máu trừng mắt nhìn Phượng Thiên, trong mắt tràn đầy thống khổ lẩm bẩm nói: "Không, sẽ không... hắn nhìn không thấy... cũng là vì nhìn không thấy chết tiệt, cho nên hắn đẩy ta ra, không phải hắn muốn ta gả cho người khác sao, ta chỉ thành toàn cho hắn mà thôi..."
Phượng Thiên trầm mặc thật lâu, cuối cùng lại ngẩng đầu lần nữa, sâu kín mở miệng: "Chủ tử hắn chính là quá yêu ngươi, ngươi rất rõ ràng không phải sao?" Chính là vì quá yêu nàng, cho nên hiện tại chủ tử mới có thể thống khổ như vậy.
Trên gương mặt thanh tú của Tô Nhược Hàm không có chút huyết sắc nào, phức tạp ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên: "Ta đây thà rằng hắn không cần yêu ta như vậy, có lẽ hắn có thể không cần nghĩ nhiều như vậy, tự cho là đúng mà suy nghĩ thay ta." Sau khi nói xong, nàng xoay người, cước bộ hư ảo chuẩn bị rời đi.
Phía sau giọng nói của Phượng Thiên lại vang lên lần nữa, hắn lớn tiếng kêu: "Xin ngươi cho chủ tử và ngươi một cơ hội cuối cùng đi..."
Một cơ hội cuối cùng...
Nàng đã vẫn luôn cho hắn cơ hội, cũng là thất vọng một ngày lại một ngày, còn có cái gọi là một cơ hội cuối cùng sao? Ngày mai hết thảy đều đã trần ai lạc định.
Phượng Thiên quỳ ở đó, kích động la lớn: "Tô cô nương... Ngày mai ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang thiếu gia đến, xin ngươi hãy chờ, nhất định phải chờ ta mang thiếu gia đến."
Bước chân Tô Nhược Hàm chưa ngừng, cũng không có quay đầu, chậm rãi từng bước một rời đi.
Sắc trời vừa dần sáng, vào sáng sớm mùa xuân, trên bầu trời mưa phùn mênh mông, trong Lâm Lan thành đám đông cũng đã bắt đầu khởi động.
Trên đường khắp nơi tụ tập người đi đường bung dù, cửa hàng hai bên đường cũng sớm mở cửa, trong rất nhiều cửa hàng đều có người đang tránh mưa.
Hôm nay là ngày cuối cùng nữ nhi Liễu gia giàu nhất Thương Lan quốc kén rể, kết quả cuối cùng sẽ công bố vào hôm nay.
Trước thương hội Liễu gia, chung quanh lôi đài đã dọn xong vài ngày trước, lúc này đã tụ tập rất nhiều người tới, nhìn phía trên lôi đài cao cao, người Liễu gia đã đến chỉnh tề... Bao gồm thiên kim Liễu gia quần áo giá y màu đỏ, ôm trong lòng một tiểu nam hài.
Khi nhìn tới nàng một thân gía y đỏ tươi, trong lòng mọi người lại khẳng định, thiên kim Liễu gia nghiêm túc và quyết tâm chọn rể.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời âm trầm, cùng với mưa phùn bay lả tả mênh mông trong không trung. Sau đài cao, Liễu Phong Viêm nhíu mày, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Tô Nhược Hàm ở bên cạnh một cái, nhất là khi tầm mắt dừng lại ở trên giá y đỏ tươi của nàng, hắn muốn nói lại thôi nói: "Tỷ... Tỷ thật sự không lo lắng một chút sao?"
Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi ngồi ở chỗ kia, trong đôi mắt đen nhánh bình tĩnh vô ba nhìn dưới lôi đài, đối với lời nói của Liễu Phong Viêm bên cạnh coi như không nghe thấy.
Hắn sẽ đến sao?
Hương Phiêu Trai.
Ngày thường tửu lâu đã sớm mở cửa, hôm nay lại khác thường, sau khi trời sáng rõ mà cửa chính vẫn còn đóng chặt, không có mở cửa buôn bán.
Lúc này Phúc bá gấp đến độ xoay quanh, ông rướn người nhìn xa xa, nghe lão Vương gia nhà mình, lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lớn tiếng rống giận truyền đến từ trong phòng thiếu gia: "Xú tiểu tử, nhanh tỉnh táo lại cho ta, cái bộ dáng muốn chết không cần sống này của ngươi, rốt cuộc là muốn cho ai xem?"
Cùng với thanh âm mà đến, còn có một trận vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng kêu rên khó chịu của thiếu gia nhà mình, Phúc bá nghe được mà gấp không chịu nổi. Chen chân muốn đi đến cửa phòng bên kia, lại bị Phượng Thiên ở một bên túm chặt.
"Phúc bá... trước người đừng đi, ta và nói với người chút chuyện." Phượng Thiên kéo Phúc bá qua, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai của ông.
Phúc bá vốn đang nghi hoặc, kết quả là càng nghe mắt càng mở to, hồi lâu sau ông mới lắp bắp mở miệng: "Ngươi, ngươi xác định muốn như vậy? Vạn nhất thiếu gia hắn biết được..."
Lời của ông còn chưa có nói xong, Phượng Thiên đã đánh gãy nói: "Cho dù có biết, đến lúc đó ván cũng đã đóng thuyền rồi, cho dù muốn trách tội, đến lúc đó một mình ta gánh vác."
Phúc bá do dự một chút, nghiêng tai nghe trong phòng thiếu gia nhà mình, lúc này lão Vương gia hổn hển tức giận mắng, mà thiếu gia nhà mình cũng không thốt ra lời nào, rốt cục thì ông gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Lão Vương gia cũng biết?"
Phượng Thiên nhấp môi dưới, gật gật đầu: "Biết, cho nên... đợi lát nữa Phúc bá nhớ rõ phối hợp một chút."
Nghe xong Phượng Thiên nói, Phúc bá xem như ngậm miệng không lên tiếng. Nếu lão Vương gia cũng biết, chuyện này cho dù thời điểm thiếu gia trách tội, vậy cũng sẽ không có bao nhiêu nghiêm trọng. Hơn nữa đến lúc đó còn có Tô cô nương ở đây, thiếu gia hắn có thể trách tội bọn họ hay không đều là chuyện khác rồi.
Thấy Phúc bá gật đầu rồi, Phượng Thiên quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng căn phòng của thiếu gia nhà mình, nhíu mi đi tới một phương hướng khác.
Trên lôi đài chọn rể, Tô Nhược Hàm vốn vẻ mặt bình tĩnh vô ba, sau khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trên lôi đài, nhất thời sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng lên. Nhìn bóng dáng nguyệt sắc đứng trên lôi đài, nàng run run môi, nhìn sang Liễu lão cha và Liễu đại ca còn có tiểu đệ bên cạnh mình hỏi: "Hắn, vì sao hắn lại ở chỗ này?"
Hỏi xong rồi, tầm mắt Tô Nhược Hàm, rõ ràng nhìn về phía trên người Mặc nhi.
Lúc này Mặc nhi ngồi ở bên cạnh nàng, đang cầm một trái cây cắn răng rắc răng rắc, thấy tầm mắt mẫu thân nhà mình đang nhìn mình, bé nghi hoặc nhìn nhìn mẫu thân mình, sau đó lại thấy được tiểu cữu nhà mình ở một bên đang dùng sức chớp mắt với mình, bé nghi hoặc theo tầm mắt tiểu cữu nhà mình nhìn lại.
Chờ khi Mặc nhi nhìn thấy bóng dáng trên lôi đài, cái đầu nhỏ của bé lắc lư như cái trống bỏi, cái cổ trắng noãn gương mặt bánh bao mềm giọng mở miệng: "Mẫu thân... Không liên quan tới con, con cũng không biết vì sao phụ thân lại ở chỗ này."
Đúng rồi, đúng vậy...
Lúc này người xuất hiện ở trên lôi đài, vừa vặn chính là mấy ngày trước đây đứa nhỏ Mặc nhi còn đề cập qua, lão cha Mạc Tử Khanh nhà nó tới rồi.
Thấy bộ dáng Mặc nhi luôn miệng phủ nhận, Tô Nhược Hàm hoài nghi nhìn nó. Đừng trách nàng hoài nghi, chỉ có thể nói đứa nhỏ này mang hiềm nghi nghiêm trọng, ai kêu mấy ngày trước đây nó còn hỏi nàng, nếu Phượng Vân Cẩm không đến cưới nàng, có thể để cho phụ thân của nó tới cưới nàng hay không.
Mà cố tình vào giờ phút này, Mạc Tử Khanh lại xuất hiện ở phía trên lôi đài, vậy có thể kêu nàng không nghi ngờ sao?
Lúc này Tô Nhược Hàm đang hoài nghi tới Mặc nhi vẫn chưa chú ý, lúc này Liễu tiểu đệ và Liễu đại ca ở một bên hiểu ý liếc nhau không tiếng động. Sau đó Liễu tiểu đệ vẫy vẫy tay với một gã sai vặt nào đó ở một bên, làm một cái thủ thế rồi, đối phương gật đầu bước nhanh rời đi.
Tô Nhược Hàm mới không chú ý tới những thứ này đâu, bây giờ nàng đang trừng to mắt nhìn trên đài. Lúc này Mạc Tử Khanh một thân áo trắng như tuyết, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba khinh miệt tà nghễ của hắn đang nhìn người đối diện nọ, giọng điệu lạnh lùng mở miệng nói: "Tự mình đi xuống, hoặc là nằm đi xuống." Thực rõ ràng, đề mục lựa chọn.
Đứng ở đối diện Mạc Tử Khanh là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặc dù ngũ quan không đủ trình độ anh tuấn suất khí, nhưng cũng không xấu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lúc này nghe được lời nói cuồng ngạo của Mạc Tử Khanh, lập tức sắc mặt đối phương đỏ lên, tức giận nói: "Cửa ải này là so về học thức, cũng không phải luận võ công, lại nói, ngươi dựa vào cái gì kêu ta đi xuống?"
Lời này vừa nói ra, nam tử đối diện kia áo trắng phất phới lạnh như trích tiên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, khóe miệng tươi cười lộ ra vài phần nguy hiểm, lại mang theo vài phần quỷ dị mở miệng: "Dựa vào nữ nhân ngươi muốn thành thân là nương của con trai ta, lý do này như thế nào?"
Mạc Tử Khanh vừa thốt lên xong, mọi người ở đây "xôn xao" lớn tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tử Khanh có ngờ vực vô căn cứ cùng với tìm tòi, nam nhân này vừa rồi nói cái gì? Chẳng lẽ... Hắn chính là chồng trước của thiên kim Liễu gia?
Nhưng mà... lúc này vợ trước chọn rể, hắn là chồng trước lại chạy tới xem náo nhiệt gì hả?
Nhìn hơn một ngàn người ở trong sân huyên náo xôn xao không thôi, cái trán Tô Nhược Hàm nổi gân xanh lên, răng trắng nghiến kẽo cà kẽo kẹt, lập tức muốn phóng xuống lôi đài. Liễu tiểu đệ ở một bên vội vàng túm chặt nàng: "Đại tỷ, tỷ đây là làm gì?"
Tô Nhược Hàm tức giận liếc mắt trừng Liễu tiểu đệ một cái, chán nản không thôi nghiến răng nói: "Ngươi không có nghe thấy cái tên hỗn đản nào đó nói cái gì sao? Hắn là cố ý đến quấy rối, ngươi còn túm ta làm cái gì, buông tay, để cho ta đi qua."
Lúc này trong mắt Liễu tiểu đệ hiện lên vẻ chột dạ, còn chưa có mở miệng, Liễu Phong Liệt lại liếc mắt muội tử nhà mình một cái, giọng điệu đạm mạc mở miệng: "Ngươi bày ra lôi đài chọn rể, vẫn chưa nói rõ chồng trước không thể tham gia, hiện tại ngươi đi lên đuổi hắn rời đi, thật ra làm cho Liễu gia lại là đầu đề câu chuyện, lại nói... Hắn cũng có thể giúp ngươi loại bỏ những người không hoàn mỹ, đợi cho đến khi còn lại năm vị cuối cùng, ngươi không chọn hắn, đến lúc đó người khác cũng không phản đối, không phải sao?"
Vốn trong lòng Tô Nhược Hàm còn có tức giận, lúc này nghe xong đại ca nhà mình nói một phen, nàng lại trầm mặc, sau đó nhìn trên lôi đài Mạc Tử Khanh nói lời ác độc làm một tên tuyển thủ dự thi tức giận xuống đài, mặt mày gắt gao nhăn lại.
Mạc Tử Khanh, đến tột cùng hắn có ý tứ gì? Vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trên lôi đài kén rể của mình.
Hết chương 84.
Hôm sau, khi Phượng Vân Cẩm tỉnh lại, mở mắt ra nghênh đón hắn là một mảnh tối tăm, hắn hơi có chút ngây người.
Bàng hoàng thì thào lẩm bẩm: "Hàm nhi..."
Đêm qua trong mộng Hàm nhi xuất hiện ở trong phòng của mình, còn... nhớ tới chỗ này, Phượng Vân Cẩm thở dài một tiếng, vươn tay tới bên cạnh mình vuốt ve, giống như đang nhớ lại nữ nhân trong mộng làm cho hắn nhớ nhung mà tim như bị đao cắt.
Xúc cảm lạnh lẽo dưới tay, cũng không còn thiên hạ ôn nhuyễn nữa, trên mặt hắn lộ ra mê mang và mất mát, thì ra đêm qua hết thảy thật sự chính là một giấc mộng. Chỉ là vì quá mức mong nhớ nàng, cho nên có một giấc mộng xuân.
Nghĩ đến đây, hắn chua sót tự giễu cười, sau khi hắn đối với nàng như vậy, tự bản thân cũng biết làm sao nàng lại có thể xuất hiện, còn cùng với mình...
Trong lòng một hồi nặng nề đau đớn, Phượng Vân Cẩm có chút mất mát xoay người ngồi dậy, ngay tại khi hắn sờ soạng chuẩn bị rời giường, chăn từ trên người rơi xuống, làm cho hắn nhận thấy được chỗ nào đó khác thường.
Hắn kinh hoảng đưa tay sờ soạng trên người mình, phát hiện bản thân mình dưới chăn lại đang trần truồng, đột nhiên dừng một chút. Trong nháy mắt kích động xoay người nằm úp sấp trở lại trên giường, sờ soạng tìm kiếm cái gối đầu bên cạnh, khi ngửi được trên đó còn có mùi thơm ngát quen thuộc chưa tán đi, hắn sửng sốt.
Không phải mộng, hết thảy phát sinh đêm qua hóa ra cũng không phải là mộng, Hàm nhi... Hàm nhi nàng thật sự đã tới, lại triền miên một đêm với mình?
Trong lòng Phượng Vân Cẩm bối rối một trận, tìm kiếm lung tung ở trên giường, tùy ý tìm được áo lót mặc vào, giọng điệu dồn dập kêu lên: "Hàm nhi... Nàng ở đâu?"
"Hàm nhi..."
Hắn lo lắng kêu vài tiếng, nhưng đáp lại hắn chỉ có yên tĩnh đến mức tận cùng.
Phượng Vân Cẩm liên tục kêu vài tiếng cũng không có được sự đáp lại, thì chậm rãi tỉnh táo lại, nhíu mày ngồi ở trên giường bắt đầu suy nghĩ kỹ. Vừa rồi khi hắn sờ ổ chăn bên cạnh, rõ ràng là đã lạnh lẽo, nói cách khác nữ nhân bên cạnh hắn đã rời đi chỉ sợ không phải trong một chốc lát.
Cũng chỉ trách hắn đêm qua quá mức cuồng nhiệt, sau đó lại nặng nề ngủ say, ngay cả khi nào nàng rời đi cũng không biết.
Nghĩ tới cuồng nhiệt triền miên đêm qua, vẫn còn không ngừng vang vọng ở trong đầu, nữ nhân ngốc kia, lại làm cho mình và nàng đồng thời trúng dược, mà hắn trong cơn đam mê bốc hỏa, yêu cầu vô độ muốn nàng một lần lại một lần, thân mình yêu kiều nhỏ nhắn của nàng còn chịu đựng được sao?
Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
Sau một đêm triền miên với mình, lại cứ lặng yên không một tiếng động rời khỏi hắn mà đi như vậy, chẳng lẽ là...
Đột nhiên nhớ tới những lời Tô Nhược Hàm nói đêm qua, sắc mặt Phượng Vân Cẩm khẽ biến, lần tìm một cái áo phủ thêm lên người, lớn tiếng kêu lên với phía ngoài: "Phúc bá..."
Vừa kêu không bao lâu, thì ngoài phòng đã truyền đến một trận tiếng bước chân, bên ngoài vang lên giọng nói của Phúc bá: "Thiếu gia..." Trên mặt ông còn gợi lên ý cười vui mừng, đêm qua bởi vì động tĩnh trong phòng thiếu gia làm cho người trong viện có điều phát hiện. Diendanlequydon~ChieuNinh Nhất là sau khi Phúc bá phát hiện, vốn định xâm nhập vào trong phòng thiếu gia nhà mình xem xét, mà khi ở ngoài cửa phòng, phát hiện trong đó có một giọng nói giống như là Tô cô nương. Hơn nữa căn cứ chính xác rõ ràng nhất là, ngoài cửa phòng thiếu gia nhà mình có một Tuyết Lang đang nằm úp sấp, Phúc bá cũng đã gặp qua, chính là Tô cô nương nuôi dưỡng.
Vừa vặn khi đó tiểu nhị bị hôn mê choáng váng tỉnh lại, cẩn thận hỏi một hồi, thế mới biết được xác thực Tô Nhược Hàm đến đây, hơn nữa thời điểm đi đến giống như thái độ thật không tốt.
Mặc dù không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở trong phòng thiếu gia nhà mình, còn...
Nhưng lúc ấy Phúc bá nghe được tiếng thở gấp động tình trầm thấp trong phòng thiếu gia, vốn lại biết được một mảnh thâm tình của thiếu gia nhà mình đối với Tô cô nương, nếu không phải ánh mắt thiếu gia nhà mình...
Từ sau khi việc hôn nhân bị hủy bỏ, thiếu gia nhà mình liền từ từ tiều tụy, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, biết ở trong lòng. Đêm qua chuyện phát sinh trong phòng, thật ra lại làm cho Phúc bá vui vẻ khi chuyện này thành, chỉ cho là rốt cuộc thiếu gia nhà mình đã nghĩ thông suốt, hai người có tình sẽ thành thân thuộc thôi.
Phòng trong Phượng Vân Cẩm cũng không biết Phúc bá đứng ở cửa suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe được Phúc bá lên tiếng trả lời, giọng điệu có chút lo lắng mở miệng: "Hôm nay Liễu gia liệu có động tĩnh gì?"
Nghe vậy, Phúc bá ở ngoài phòng hơi sửng sốt, ông kinh ngạc mở miệng hỏi nói: "A... Liễu gia?" Thần sắc có chút mê mang.
Phúc bá có chút ngoài ý muốn khi thiếu gia nhà mình hỏi động tĩnh Liễu gia, đêm qua không phải Tô cô nương ở cùng với thiếu gia sao, vì sao lại... Nghe trong phòng giống như không có thanh âm của Tô Nhược Hàm, Phúc bá muốn đi vào lại không dám xác định, chỉ sợ đột nhiên tiến vào sẽ mạo phạm Vương phi tương lai, suy nghĩ một chút Phúc bá mở miệng nói: "Hồi thiếu gia, lão nô cũng không biết hôm nay Liễu gia có động tĩnh gì, nhưng... không phải Tô cô nương nàng cùng một chỗ với ngài sao?"
Trong phòng Phượng Vân Cẩm đang mặc quần áo, nghe được Phúc bá nói thì hơi ngẩn ra, trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra nét đỏ ửng, thần sắc lại hơi cáu mở miệng nói: "Ta tỉnh lại thì nàng đã rời đi, ngươi nhanh đi kêu người đi xem hôm nay Liễu gia có động tĩnh gì." Nghĩ đến những lời nữ nhân kia nói đêm qua, hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Nghe xong lời của hắn nói, ngoài phòng tuy rằng Phúc bá ngoài ý muốn Tô Nhược Hàm sáng sớm liền rời đi, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Vậy lão nô trước cho người đi vào thay quần áo giúp người, sau đó lại phái người đi hỏi thăm được không?"
Không đợi Phượng Vân Cẩm trả lời, lại đột nhiên nghe được xa xa bên ngoài viện một trận thanh âm khua chiêng gõ trống truyền đến. Hai người Phúc bá và Phượng Vân Cẩm đồng loạt nhíu mày, mơ hồ nghe được có người lớn giọng đang kêu gì đó. Không đợi Phúc bá mở miệng nói đi ra ngoài xem thế nào, trong phòng Phượng Vân Cẩm cũng đã thay đổi sắc mặt, chỉ vì hắn nghe rõ theo sau tiếng khua chiêng gõ trống, là thét to: tin tức tốt, tin tức tốt... nữ nhi Liễu Hương của nhà giàu nhất Thương Lan quốc đang kén rể ở trong thành, chỉ cần là nam tử độc thân đều có thể tham gia, mọi người mau đi xem một chút nha..."
Ngoài phòng Phúc bá nghe nói như thế, thì cả kinh trong đầu choáng váng thành một mảnh, không đợi ông nghĩ nhiều, trong phòng Phượng Vân Cẩm đã ngã đụng phải cánh cửa, "ầm" một tiếng cửa bị kéo ra.
Phúc bá ngu si đứng ở nơi đó, nhìn thiếu gia nhà mình, ông sững sờ mở miệng: "Thiếu, thiếu gia... Tô cô nương..." Đêm qua, đêm qua Tô cô nương nàng rõ ràng ở trong phòng thiếu gia, vì sao hôm nay Liễu gia lại thay nàng chọn rể ở trong thành đây, chuyện gì đang xảy ra hả?
"Chiêu, thân?" Sắc mặt Phượng Vân Cẩm âm trầm đứng ở nơi đó, một bàn tay còn nắm chặt trên cánh cửa, nghe được vấn đề của Phúc bá, kế tiếp tay dùng sức "roạt" một tiếng, một cánh cửa gỗ đã bị hắn kéo xuống dưới, trong lòng phẫn nộ làm tim hắn đau nhức.
Lúc này Phúc bá cũng có chút ngây người, chậm chạp mở miệng: "Thiếu gia, đây, có lẽ là có cái gì hiểu lầm?"
Phượng Vân Cẩm đứng ở nơi đó nghe vậy, con ngươi đen nhánh không có tiêu cự hơi nheo lại, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Sẽ là hiểu lầm sao?
Đêm qua nữ nhân kia nói những lời ở bên tai mình, sau đó hôm nay liền truyền đến tin tức nàng kén rể, đây sẽ là hiểu lầm sao? Diendanlequydon~ChieuNinh Khó trách đêm qua nàng nói một câu, từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ lại đến dây dưa hắn nữa, thì ra là nàng đánh chủ ý này, vậy đêm qua... đêm qua hết thảy, ở trong lòng nàng lại tính là cái gì?
Lãnh khí trên người Phượng Vân Cẩm tỏa ra bên ngoài, liền dứt khoát cất bước đi ra bên ngoài.
Một bên Phúc bá không kịp ngăn cản, chỉ đành phải kinh hoảng nhìn thiếu gia nhà mình một cước đá vào cánh cửa đi tới phía trước, ông cuống quít đỡ lấy Phượng Vân Cẩm nói: "Thiếu gia... cẩn thận..."
Phượng Vân Cẩm suýt nữa ngã xuống đất, một bên Phúc bá thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại phát hiện thần sắc trên mặt thiếu gia nhà mình đột biến, trên mặt đầy tuyệt vọng và đau xót.
Tình huống bất thình lình vừa rồi, giống như một chậu nước lạnh tưới xuống trên đầu Phượng Vân Cẩm đang trong cơn thịnh nộ, toàn bộ lạnh đến thấu tâm can, lửa giận trong lòng cũng theo đó mà tắt ngấm, chỉ còn lại một nỗi thống khổ giãy dụa, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt té ngã, sự thật lại làm cho hắn hiểu được, hắn có tư cách gì mà phẫn nộ, có tư cách gì đi ngăn cản nàng kén rể... Bản thân mình như bây giờ, có thể cho nàng hạnh phúc sao?
"Phúc bá... Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh."
Phượng Vân Cẩm yên lặng tránh thoát tay Phúc bá đang nâng đỡ hắn, chua sót cười cười, bước chân tập tễnh đi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này Phúc bá lo sợ bất an nhìn cửa phòng đóng chặt, sắc mặt vừa rồi của thiếu gia... Ông do dự mở miệng, lại một câu cũng không nói nên lời.
Mà ở một chỗ khác của thành biên cảnh, lúc này cũng đang vô cùng náo nhiệt.
Khoảng thời gian trước hôn sự ồn ào huyên náo của nhà giàu nhất Thương Lan cùng với Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc mới thất bại, nhưng cũng chỉ ngắn ngủn mấy ngày, thì lại truyền ra tin tức tiểu thư Liễu gia kén rể. Không giới hạn gia tài nhà trai, chỉ cần cầu văn võ song toàn, có thể đối xử tốt với tiểu thư Liễu gia và con trai nàng là được. Tin tức như vậy nếu là người bình thường nói ra, có lẽ còn có thể bị cho rằng là lời đồn, nhưng... Lần này là một đám quản sự thương hội Liễu gia mang theo thuộc hạ, khua chiêng gõ trống ở trên đường tuyên cáo như vậy, việc này còn có thể là giả sao?
Thật đúng là đừng nói, cho dù khoảng thời gian trước rất nhiều người ngầm cười nhạo Tiêu Dao tiểu vương gia lại khẳng khái cưới một người bị chồng ruồng bỏ, sau đó còn làm phụ thân tiện nghi cho người khác. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hiện tại sau khi biết tiểu thư Liễu gia chọn rể, những người đó lại giống như quên mất vẻ mặt khinh bỉ lúc trước kia, chen lấn chui tới địa phương làm lôi đài trong thành, hơn nữa đa số nam nhân còn độc thân đều báo danh tham gia lôi đài chọn rể.
Làm lão cha tiện nghi làm sao chứ, nhưng đó là nữ nhi nhà giàu nhất nha, đừng nói làm cha tiện nghi, cho dù là nón xanh đội lên đầu, rất nhiều nam nhân có tâm tính bay lên cành cao làm Phượng Hoàng, bọn họ cũng nguyện ý. Dù sao có tiền, muốn nữ nhân gì mà không có, đến lúc đó cùng lắm thì nạp thêm vài mỹ thiếp như hoa như ngọc là được.
Trên lầu thương hội Liễu gia, phía trước cửa sổ trong một gian phòng sát đường, một bóng dáng tuấn lãng nhíu mi nhìn tình huống đám đông đang ùn ùn tới báo danh phía dưới. Nam tử nhếch môi mỏng, giống như mang theo vẻ không vui nhìn về phía nữ tử đang lặng im uống trà trước bàn, lạnh lùng mở miệng nói: "Hương nhi... Ngươi có thể nói cho ta biết, đến tột cùng ngươi tính như thế nào không? Ngươi cũng biết, chuyện này một khi mở đầu, thì chính là mũi tên kéo khỏi dây cung không cách nào quay đầu lại. Danh vọng Liễu gia ở đó, không cho phép chúng ta lấp liếm. Nếu ngươi thật sự tính cứ chọn rể như vậy, sau đó gả cho một nam nhân xa lạ không biết sao?"
Tô Nhược Hàm ngồi trước bàn, nàng ôm Mặc nhi, đang đưa tay đút dâu tây tươi mọng cho Mặc nhi ăn, nghe được Liễu Phong Liệt nói, nàng hơi dừng một giây, thản nhiên cười bình tĩnh nói: "Ta biết, nếu đã quyết định rồi, ta sẽ không đổi ý, đây coi như là ta cho mình và hắn một cơ hội. Nếu hắn xuất hiện, ta sẽ không gả cho người khác, nếu hắn không hiện ra, ta cũng coi như chết tâm mà gả cho người khác." Khi nói tới đây, nàng lại có chút tự giễu nói một câu: "Ta nghĩ có đại ca các ngươi ở sau lưng ta, có lẽ gả cho ai cũng sẽ không làm mẫu tử chúng ta chịu ủy khuất mới phải."
Nghe được lời của nàng, bên kia Liễu Phong Liệt đã không biết nói cái gì cho phải.
Trên tuấn nhan anh tuấn có vẻ bất đắc dĩ giận tái mặt, tiểu muội của hắn, hắn càng ngày càng nhìn không thấu rồi.
Vốn tưởng rằng nàng hẳn là yêu Phượng Vân Cẩm mới đúng, vì cái gì dưới tình huống này đây nàng đề xuất kén rể như vậy. Vạn nhất tiểu tử Phượng Vân Cẩm kia không nghĩ thông, chẳng lẽ kế tiếp giữa hai người đành phải liên tiếp chặt đứt quan hệ?
Nhìn Tô Nhược Hàm bên kia không thèm nhắc lại, Liễu Phong Liệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhíu mi tiếp tục nhìn người phía dưới cửa hàng đang báo danh. Muốn từ giữa những người đó có thể nhìn thấy có người của tiểu tử Phượng Vân Cẩm tới đây tìm hiểu tin tức. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu có, có lẽ hắn còn có thể đoán được tiểu tử kia làm không được chuyện nhìn tiểu muội nhà mình tái giá với người khác.
Nhưng mà phía dưới người tấp nập, Liễu Phong Liệt tự nhận nhìn không ra trò trống gì, cuối cùng chỉ đành phải khó thở, phất tay áo đi tới dưới lầu. Đang suy nghĩ có nên để cho người đi Hương Phiêu Trai báo cho tiểu tử Phượng Vân Cẩm kia biết một tiếng không.
Nhìn Liễu Phong Liệt bị mình làm tức giận đến phất tay áo rời đi, đáy lòng Tô Nhược Hàm thở dài, chỉ có thể trầm mặc nói xin lỗi với đại ca.
Nàng cũng không có biện pháp, hiện tại đi một chiêu này, có thể nói là bước cờ hiểm.
Đánh cuộc thắng, Phượng Vân Cẩm và nàng sẽ hạnh phúc sinh hoạt với nhau, nếu thua, như vậy giữa hai người sẽ không còn quan hệ, chẳng qua chỉ là tâm chết đi mà thôi.
"Mặc nhi... Mẫu thân làm như vậy, con sẽ trách mẫu thân sao?" Tô Nhược Hàm thở dài một tiếng, cúi đầu hỏi Mặc nhi trong lòng.
Nuốt xuống một trái dâu tây, Mặc nhi ngước cổ mở mắt đen láy sáng trong nhìn mẫu thân nhà mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trưởng thành sớm cũng nhăn lại giống như cái bánh bao, rối rắm hồi lâu sau, mới cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, thình lình kêu lên: "Mẫu thân..."
Tô Nhược Hàm đang xuất thần đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn Mặc nhi đáp: "Làm sao vậy Mặc nhi?"
Mặc nhi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Nếu Phượng thúc thúc không chịu đến cưới mẫu thân, dứt khoát để cho phụ thân lại cưới mẫu thân đi?"
Mặc nhi ở trong ngực nói một câu, trong nháy mắt làm cho Tô Nhược Hàm hóa đá ở đó, biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm Mặc nhi thật lâu, khóe miệng run rẩy hỏi: "Con đang nói giỡn với mẫu thân hả?"
Nghiêng đầu nhỏ, Mặc Nguyệt trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu chớp mắt, dừng một chút nói: "Ưm... Mặc nhi cũng không nói chuyện cười nha, ngày đó thời điểm phụ thân cũng có nói qua..."
Tô Nhược Hàm híp lại mắt hạnh, nhìn chằm chằm Mặc nhi, nguy hiểm nhìn nó: "Không phải con nói phụ thân con đi không chào hỏi với con sao?"
Mặc nhi trong lòng nàng, lúc này thân mình nho nhỏ đột nhiên cứng đờ, có chút hóa đá ngẩng đầu nhìn mẫu thân nhà mình, cuối cùng chột dạ không thôi cúi đầu, vểnh môi nhỏ giọng lầu bầu nói: "Mẫu thân... Người không cần tức giận nha, không phải Mặc nhi cố ý lừa gạt người, là phụ thân không cho con nói với người."
Sau khi Mặc nhi nói xong, thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình vẫn là không tốt, không có biện pháp, liền vội vàng thành thật khai báo lời nói ngày đó khi Mạc Tử Khanh rời đi nói với bé.
Thì ra ngày ấy trước khi Mạc Tử Khanh rời đi, hắn thật sự là đi gặp Mặc nhi.
Bởi vì biết Mặc nhi tuyệt đối không muốn đi với mình, mà Tô Nhược Hàm ở trong mắt hắn cũng nhìn ra khác biệt rất lớn với trước kia. Mặc kệ sau này nàng có thể gả cho Phượng Vân Cẩm hay không, nhưng nàng thật tình yêu thương Mặc nhi là thật. Chỉ cần từ nụ cười ngọt ngào trên mặt Mặc nhi là có thể biết, hiện tại nó hạnh phúc, ít nhất thì vui vẻ và hạnh phúc hơn lúc trước khi hắn chiếu cố Mặc nhi.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn quyết định để cho Mặc nhi đi theo nàng cùng nhau sinh sống.
Cho nên trước khi đi, hắn đi gặp Mặc nhi, nói cho nó về sau ngoan ngoãn đi theo sống với mẫu thân, nếu có phiền toái hoặc là khó khăn gì có thể trở về tìm mình bất cứ lúc nào.
Nghe Mặc nhi ngọt ngào ngây thơ nói lại lời của phụ thân nó, Tô Nhược Hàm phức tạp trầm mặc.
Chung quy Mạc Tử Khanh yêu thương Mặc nhi, cho dù năm đó hắn cũng không yêu Liễu Hương, nhưng dù sao Mặc nhi cũng là cốt nhục của hắn, hà cớ gì mà không yêu thương? Cho nên, trước khi rời đi hắn mới có thể nói như vậy với Mặc nhi đi.
Mặc nhi thấy mẫu thân nhà mình trầm mặc không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi nhìn nàng, thử nói: "Vậy mẫu thân, người có chịu không nha?"
"Cái gì được không hả?" Tô Nhược Hàm hoàn hồn, mê mang hỏi.
Mặc nhi bạnh bạnh quai hàm, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Chính là để cho phụ thân đến cưới mẫu thân đó..."
Vốn bé vẫn rất hy vọng quỷ chán ghét Phượng thúc thúc cưới mẫu thân nhà mình, nhưng mà vạn nhất hắn không chịu cưới mẫu thân, vậy khẳng định sẽ làm mẫu thân bị thương tâm, sau đó sẽ gả cho thúc thúc không quen biết khác, đến lúc đó thì mẫu thân sẽ càng thương tâm hơn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Một khi mẫu thân thương tâm đối với bé mà nói, thì đó chính là chuyện phiền toái, nếu để cho phụ thân cưới mẫu thân, hẳn là có thể được đi?
Tô Nhược Hàm cũng không biết oán thầm trong lòng Mặc nhi, nàng run rẩy khóe miệng, dùng sức hung hăng lắc đầu: "Không được..." Nàng thật sự không có dũng khí sinh sống cùng với tên Mạc Tử Khanh kia, nhất là sau lưng còn có một Thanh Nguyên nhớ thương Mạc Tử Khanh, tên yêu nghiệt kia rất khủng bố, nàng cũng không muốn trêu chọc.
Mặc nhi thấy mẫu thân nhà mình lắc đầu, thì có chút thất vọng cúi đầu, trong lòng rầu rĩ nghĩ. Nếu mẫu thân không muốn tái giá với phụ thân, chỉ có thể cầu nguyện Phượng thúc thúc nhất định phải tới cưới mẫu thân, bé thà rằng cùng với mẫu thân đi theo sống với hắn, cũng không cần cùng với thúc thúc không quen biết...
Kế hoạch Liễu gia là, lôi đài chọn rể tiến hành với thời gian bảy ngày, mỗi ngày sẽ tuyển ra năm vị ưu tú nhất trong những người tới báo danh tham gia chọn rể, sau đó bảy ngày sau trong toàn bộ người dự thi lại chọn ra năm vị chiến thắng cuối cùng. Sau cùng từ đề mục tiểu thư Liễu gia đưa ra, người chiến thắng cuối cùng sẽ trở thành rể cưng danh môn Liễu gia.
Lôi đài kén rể như giống như trà nóng đã triển khai.
Ngày đầu tiên Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi ở phía trước cửa sổ lầu hai, nhìn suốt một ngày, người nàng mong chờ chưa có tới.
Ngày thứ hai, nàng và tiểu đệ Liễu gia ngồi ở sau lôi đài, tới hoàng hôn, người kia vẫn chưa có tới.
Ngày thứ ba... Liễu lão cha tâm phiền ý loạn nhìn người tới dự thi, cũng không có phát hiện người kia nữ nhi nhà mình tâm tâm niệm niệm, cuối cùng phất tay áo rời đi.
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm...
Ngày thứ sáu...
Tô Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ mịt, cuối cùng chua sót cười cười, quay đầu nhìn sang Liễu tiểu đệ ở bên cạnh đang lo lắng không thôi nhìn nàng nói: "Hôm nay thì tới đây thôi, ngày mai sẽ kết thúc..." Nói xong, nàng xoay người cô đơn rời đi.
Cuối cùng hắn cũng... không có tới.
Ban đêm, Hương Phiêu Trai sớm đóng cửa buôn bán.
Phúc bá gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhất là vừa rồi nghe được tin tức thám tử đi ra ngoài mang về. Trên gương mặt già nua đầy vết nhăn, ở đó gấp đến độ đi qua đi lại, thẳng đến sau khi thám tử ra ngoài, ông mới đầy nôn nóng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Làm sao bây giờ? Đều đã truyền khắp hai nước, lần này Liễu gia chọn rể tuyệt đối không thể là trò đùa, ngày mai chính là một ngày cuối cùng, đến lúc đó nếu Tô cô nương thực sự gả cho một người khác... Ai, thiếu gia à... Ta sợ cuối cùng ngươi sẽ hối hận..."
Trong hậu viện, trong phòng Phượng Vân Cẩm, một bóng dáng gầy gò chật vật ngồi dựa ở trước giường, bên cạnh có mấy bình rượu rỗng tuếch ngã đổ. Hơi mở ra hai mắt nhắm chặt, khi nghênh đón hắn vẫn là một mảnh tối đen vô biên, chua sót trên tuấn nhan suy sút làm cho đáy lòng người ta lên men.
Hàm nhi, sau ngày mai, nàng sẽ là thê tử của người khác, nàng sẽ hạnh phúc, đúng không?
"A..."
Chua sót cười, làm cho khuôn mặt tuấn dật của hắn cô đơn lo lắng, theo tiếng cười không ngừng tràn ra, trong tiếng cười của hắn tràn ngập chua sót nghẹn ngào, cuối cùng là biến thành tiếng tê rống như dã thú bị thương.
Cứ nghĩ cùng nàng vượt qua cả đời là ta, nhưng... cuối cùng giải dược thất bại, cuối cùng ta không nhìn được, cuối cùng ta không phải là người có thể cho nàng hạnh phúc.
Ngoài phòng...
Phúc bá và Phượng Thiên lo lắng đứng ở đó, tiếng gào thét thê lương trong phòng làm cho bọn họ lo lắng không thôi, cuối cùng làm cho hốc mắt Phúc bá đỏ lên. Hai tay Phượng Thiên nắm chặt thành quyền, máu màu đỏ tươi theo tay hắn một giọt lại một giọt rơi trên mặt đất, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, xoay người nhảy qua tường viện, bóng dáng bay nhanh tới một phương hướng nào đó.
Trong Tô phủ thành Tây, Tô Nhược Hàm xuất thần ngồi trong Mai Lâm ở hậu viện, đưa tay vuốt ve bàn Bạch Ngọc, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía tối đen như mực, thế giới của hắn có phải cũng tối tăm như thế này hay không?
Ngày mai chính là một ngày cuối cùng, ngày hôm sau, thì thật sự không còn gặp lại nhau nữa sao?
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng quay đầu, nhìn thấy Phượng Thiên một thân vắng lặng chậm chạp cất bước đi tới.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ phức tạp, tầm mắt không tự kìm hãm được nhìn lại bốn phía, nghĩ muốn nhìn xem người quen thuộc trong trí nhớ của nàng có xuất hiện hay không. Nhưng khi thấy được bốn phía yên tĩnh, mắt nàng hiện lên thất vọng, cuối cùng thản nhiên nhìn Phượng Thiên mở miệng nói: "Đã lâu không gặp, Phượng Thiên..."
Phượng Thiên đi tới ngoài hai thước thì ngừng lại, lặng im nhìn nàng, thật lâu sau, đột nhiên hắn quỳ "phịch" xuống, Tô Nhược Hàm cả kinh lập tức đứng dậy.
"Ngươi đây là..." Sắc mặt nàng kinh sợ muốn nâng hắn dậy.
Nhưng Phượng Thiên lại tránh đi tay nàng đưa tới muốn nâng hắn dậy, cố chấp quỳ.
"Cầu ngài đừng tra tấn thiếu gia nữa..." Phượng Thiên quỳ ở đó, ngẩng đầu trong mắt mang theo thống khổ khẩn cầu thẳng tắp nhìn nàng.
Tô Nhược Hàm nghe vậy, thân thể vốn đang đứng lại hơi nhoáng lên một cái, nàng chua sót tự giễu nở nụ cười: "A, ha ha... tra tấn,... ta đang tra tấn hắn. Ha, ha ha... Đúng, có lẽ ngươi nói đúng, đây thật sự là tra tấn đi. Ngươi yên tâm, sau ngày mai, trần ai lạc định, là lúc hết thảy tra tấn đều phải chấm dứt."
Bước chân nàng tập tễnh xoay người, đi đến tiền viện, mà đi cùng với nàng còn có tiếng cười chua sót làm cho linh hồn đều gào thét theo.
Tra tấn hắn đồng thời, làm sao cũng không phải đang tra tấn chính nàng?
Thân hình Phượng Thiên đang quỳ cũng rung lên, hắn phức tạp nhìn bóng dáng Tô Nhược Hàm, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự buông tha cho thiếu gia sao? Thiếu gia rất thống khổ, đã suốt sáu ngày không ăn hột cơm nào, chỉ có uống rượu qua ngày, nếu để cho hắn nhìn thấy ngươi xuất giá... hắn sẽ chết, thật sự sẽ chết."
Bên kia Tô Nhược Hàm rời đi, nghe vậy thì thân hình lảo đảo, Tô Nhược Hàm đột nhiên xoay người, trong đôi mắt hạnh tràn đầy tơ máu trừng mắt nhìn Phượng Thiên, trong mắt tràn đầy thống khổ lẩm bẩm nói: "Không, sẽ không... hắn nhìn không thấy... cũng là vì nhìn không thấy chết tiệt, cho nên hắn đẩy ta ra, không phải hắn muốn ta gả cho người khác sao, ta chỉ thành toàn cho hắn mà thôi..."
Phượng Thiên trầm mặc thật lâu, cuối cùng lại ngẩng đầu lần nữa, sâu kín mở miệng: "Chủ tử hắn chính là quá yêu ngươi, ngươi rất rõ ràng không phải sao?" Chính là vì quá yêu nàng, cho nên hiện tại chủ tử mới có thể thống khổ như vậy.
Trên gương mặt thanh tú của Tô Nhược Hàm không có chút huyết sắc nào, phức tạp ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên: "Ta đây thà rằng hắn không cần yêu ta như vậy, có lẽ hắn có thể không cần nghĩ nhiều như vậy, tự cho là đúng mà suy nghĩ thay ta." Sau khi nói xong, nàng xoay người, cước bộ hư ảo chuẩn bị rời đi.
Phía sau giọng nói của Phượng Thiên lại vang lên lần nữa, hắn lớn tiếng kêu: "Xin ngươi cho chủ tử và ngươi một cơ hội cuối cùng đi..."
Một cơ hội cuối cùng...
Nàng đã vẫn luôn cho hắn cơ hội, cũng là thất vọng một ngày lại một ngày, còn có cái gọi là một cơ hội cuối cùng sao? Ngày mai hết thảy đều đã trần ai lạc định.
Phượng Thiên quỳ ở đó, kích động la lớn: "Tô cô nương... Ngày mai ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang thiếu gia đến, xin ngươi hãy chờ, nhất định phải chờ ta mang thiếu gia đến."
Bước chân Tô Nhược Hàm chưa ngừng, cũng không có quay đầu, chậm rãi từng bước một rời đi.
Sắc trời vừa dần sáng, vào sáng sớm mùa xuân, trên bầu trời mưa phùn mênh mông, trong Lâm Lan thành đám đông cũng đã bắt đầu khởi động.
Trên đường khắp nơi tụ tập người đi đường bung dù, cửa hàng hai bên đường cũng sớm mở cửa, trong rất nhiều cửa hàng đều có người đang tránh mưa.
Hôm nay là ngày cuối cùng nữ nhi Liễu gia giàu nhất Thương Lan quốc kén rể, kết quả cuối cùng sẽ công bố vào hôm nay.
Trước thương hội Liễu gia, chung quanh lôi đài đã dọn xong vài ngày trước, lúc này đã tụ tập rất nhiều người tới, nhìn phía trên lôi đài cao cao, người Liễu gia đã đến chỉnh tề... Bao gồm thiên kim Liễu gia quần áo giá y màu đỏ, ôm trong lòng một tiểu nam hài.
Khi nhìn tới nàng một thân gía y đỏ tươi, trong lòng mọi người lại khẳng định, thiên kim Liễu gia nghiêm túc và quyết tâm chọn rể.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời âm trầm, cùng với mưa phùn bay lả tả mênh mông trong không trung. Sau đài cao, Liễu Phong Viêm nhíu mày, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Tô Nhược Hàm ở bên cạnh một cái, nhất là khi tầm mắt dừng lại ở trên giá y đỏ tươi của nàng, hắn muốn nói lại thôi nói: "Tỷ... Tỷ thật sự không lo lắng một chút sao?"
Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi ngồi ở chỗ kia, trong đôi mắt đen nhánh bình tĩnh vô ba nhìn dưới lôi đài, đối với lời nói của Liễu Phong Viêm bên cạnh coi như không nghe thấy.
Hắn sẽ đến sao?
Hương Phiêu Trai.
Ngày thường tửu lâu đã sớm mở cửa, hôm nay lại khác thường, sau khi trời sáng rõ mà cửa chính vẫn còn đóng chặt, không có mở cửa buôn bán.
Lúc này Phúc bá gấp đến độ xoay quanh, ông rướn người nhìn xa xa, nghe lão Vương gia nhà mình, lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lớn tiếng rống giận truyền đến từ trong phòng thiếu gia: "Xú tiểu tử, nhanh tỉnh táo lại cho ta, cái bộ dáng muốn chết không cần sống này của ngươi, rốt cuộc là muốn cho ai xem?"
Cùng với thanh âm mà đến, còn có một trận vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng kêu rên khó chịu của thiếu gia nhà mình, Phúc bá nghe được mà gấp không chịu nổi. Chen chân muốn đi đến cửa phòng bên kia, lại bị Phượng Thiên ở một bên túm chặt.
"Phúc bá... trước người đừng đi, ta và nói với người chút chuyện." Phượng Thiên kéo Phúc bá qua, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai của ông.
Phúc bá vốn đang nghi hoặc, kết quả là càng nghe mắt càng mở to, hồi lâu sau ông mới lắp bắp mở miệng: "Ngươi, ngươi xác định muốn như vậy? Vạn nhất thiếu gia hắn biết được..."
Lời của ông còn chưa có nói xong, Phượng Thiên đã đánh gãy nói: "Cho dù có biết, đến lúc đó ván cũng đã đóng thuyền rồi, cho dù muốn trách tội, đến lúc đó một mình ta gánh vác."
Phúc bá do dự một chút, nghiêng tai nghe trong phòng thiếu gia nhà mình, lúc này lão Vương gia hổn hển tức giận mắng, mà thiếu gia nhà mình cũng không thốt ra lời nào, rốt cục thì ông gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Lão Vương gia cũng biết?"
Phượng Thiên nhấp môi dưới, gật gật đầu: "Biết, cho nên... đợi lát nữa Phúc bá nhớ rõ phối hợp một chút."
Nghe xong Phượng Thiên nói, Phúc bá xem như ngậm miệng không lên tiếng. Nếu lão Vương gia cũng biết, chuyện này cho dù thời điểm thiếu gia trách tội, vậy cũng sẽ không có bao nhiêu nghiêm trọng. Hơn nữa đến lúc đó còn có Tô cô nương ở đây, thiếu gia hắn có thể trách tội bọn họ hay không đều là chuyện khác rồi.
Thấy Phúc bá gật đầu rồi, Phượng Thiên quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng căn phòng của thiếu gia nhà mình, nhíu mi đi tới một phương hướng khác.
Trên lôi đài chọn rể, Tô Nhược Hàm vốn vẻ mặt bình tĩnh vô ba, sau khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trên lôi đài, nhất thời sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng lên. Nhìn bóng dáng nguyệt sắc đứng trên lôi đài, nàng run run môi, nhìn sang Liễu lão cha và Liễu đại ca còn có tiểu đệ bên cạnh mình hỏi: "Hắn, vì sao hắn lại ở chỗ này?"
Hỏi xong rồi, tầm mắt Tô Nhược Hàm, rõ ràng nhìn về phía trên người Mặc nhi.
Lúc này Mặc nhi ngồi ở bên cạnh nàng, đang cầm một trái cây cắn răng rắc răng rắc, thấy tầm mắt mẫu thân nhà mình đang nhìn mình, bé nghi hoặc nhìn nhìn mẫu thân mình, sau đó lại thấy được tiểu cữu nhà mình ở một bên đang dùng sức chớp mắt với mình, bé nghi hoặc theo tầm mắt tiểu cữu nhà mình nhìn lại.
Chờ khi Mặc nhi nhìn thấy bóng dáng trên lôi đài, cái đầu nhỏ của bé lắc lư như cái trống bỏi, cái cổ trắng noãn gương mặt bánh bao mềm giọng mở miệng: "Mẫu thân... Không liên quan tới con, con cũng không biết vì sao phụ thân lại ở chỗ này."
Đúng rồi, đúng vậy...
Lúc này người xuất hiện ở trên lôi đài, vừa vặn chính là mấy ngày trước đây đứa nhỏ Mặc nhi còn đề cập qua, lão cha Mạc Tử Khanh nhà nó tới rồi.
Thấy bộ dáng Mặc nhi luôn miệng phủ nhận, Tô Nhược Hàm hoài nghi nhìn nó. Đừng trách nàng hoài nghi, chỉ có thể nói đứa nhỏ này mang hiềm nghi nghiêm trọng, ai kêu mấy ngày trước đây nó còn hỏi nàng, nếu Phượng Vân Cẩm không đến cưới nàng, có thể để cho phụ thân của nó tới cưới nàng hay không.
Mà cố tình vào giờ phút này, Mạc Tử Khanh lại xuất hiện ở phía trên lôi đài, vậy có thể kêu nàng không nghi ngờ sao?
Lúc này Tô Nhược Hàm đang hoài nghi tới Mặc nhi vẫn chưa chú ý, lúc này Liễu tiểu đệ và Liễu đại ca ở một bên hiểu ý liếc nhau không tiếng động. Sau đó Liễu tiểu đệ vẫy vẫy tay với một gã sai vặt nào đó ở một bên, làm một cái thủ thế rồi, đối phương gật đầu bước nhanh rời đi.
Tô Nhược Hàm mới không chú ý tới những thứ này đâu, bây giờ nàng đang trừng to mắt nhìn trên đài. Lúc này Mạc Tử Khanh một thân áo trắng như tuyết, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba khinh miệt tà nghễ của hắn đang nhìn người đối diện nọ, giọng điệu lạnh lùng mở miệng nói: "Tự mình đi xuống, hoặc là nằm đi xuống." Thực rõ ràng, đề mục lựa chọn.
Đứng ở đối diện Mạc Tử Khanh là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặc dù ngũ quan không đủ trình độ anh tuấn suất khí, nhưng cũng không xấu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lúc này nghe được lời nói cuồng ngạo của Mạc Tử Khanh, lập tức sắc mặt đối phương đỏ lên, tức giận nói: "Cửa ải này là so về học thức, cũng không phải luận võ công, lại nói, ngươi dựa vào cái gì kêu ta đi xuống?"
Lời này vừa nói ra, nam tử đối diện kia áo trắng phất phới lạnh như trích tiên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, khóe miệng tươi cười lộ ra vài phần nguy hiểm, lại mang theo vài phần quỷ dị mở miệng: "Dựa vào nữ nhân ngươi muốn thành thân là nương của con trai ta, lý do này như thế nào?"
Mạc Tử Khanh vừa thốt lên xong, mọi người ở đây "xôn xao" lớn tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tử Khanh có ngờ vực vô căn cứ cùng với tìm tòi, nam nhân này vừa rồi nói cái gì? Chẳng lẽ... Hắn chính là chồng trước của thiên kim Liễu gia?
Nhưng mà... lúc này vợ trước chọn rể, hắn là chồng trước lại chạy tới xem náo nhiệt gì hả?
Nhìn hơn một ngàn người ở trong sân huyên náo xôn xao không thôi, cái trán Tô Nhược Hàm nổi gân xanh lên, răng trắng nghiến kẽo cà kẽo kẹt, lập tức muốn phóng xuống lôi đài. Liễu tiểu đệ ở một bên vội vàng túm chặt nàng: "Đại tỷ, tỷ đây là làm gì?"
Tô Nhược Hàm tức giận liếc mắt trừng Liễu tiểu đệ một cái, chán nản không thôi nghiến răng nói: "Ngươi không có nghe thấy cái tên hỗn đản nào đó nói cái gì sao? Hắn là cố ý đến quấy rối, ngươi còn túm ta làm cái gì, buông tay, để cho ta đi qua."
Lúc này trong mắt Liễu tiểu đệ hiện lên vẻ chột dạ, còn chưa có mở miệng, Liễu Phong Liệt lại liếc mắt muội tử nhà mình một cái, giọng điệu đạm mạc mở miệng: "Ngươi bày ra lôi đài chọn rể, vẫn chưa nói rõ chồng trước không thể tham gia, hiện tại ngươi đi lên đuổi hắn rời đi, thật ra làm cho Liễu gia lại là đầu đề câu chuyện, lại nói... Hắn cũng có thể giúp ngươi loại bỏ những người không hoàn mỹ, đợi cho đến khi còn lại năm vị cuối cùng, ngươi không chọn hắn, đến lúc đó người khác cũng không phản đối, không phải sao?"
Vốn trong lòng Tô Nhược Hàm còn có tức giận, lúc này nghe xong đại ca nhà mình nói một phen, nàng lại trầm mặc, sau đó nhìn trên lôi đài Mạc Tử Khanh nói lời ác độc làm một tên tuyển thủ dự thi tức giận xuống đài, mặt mày gắt gao nhăn lại.
Mạc Tử Khanh, đến tột cùng hắn có ý tứ gì? Vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trên lôi đài kén rể của mình.
Hết chương 84.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook