Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
-
Chương 8: Liễu gia tìm người
Trong lúc Liễu gia dốc toàn bộ lực lượng tìm người, lúc này ở Lý gia thôn cách Phượng Dương thành không xa cũng vô cùng náo nhiệt.
Từ một câu "Lăn ra đây cho ta" của nữ nhân kia, Tô Nhược Hàm tay cầm còn gậy gỗ còn nhỏ máu, mắt lạnh liếc đi qua: “Là ta, như thế nào?”
”Là ngươi? Giỏi cho ngươi đồ ác phụ, lại có thể, lại dám đánh chó của ta, ngươi, ngươi...” Phụ nhân nghe Tô Nhược Hàm nói thừa nhận, lập tức kêu gào với nàng, tầm mắt chạm đến một thân máu tươi của nàng, còn có gậy gỗ trong tay nàng còn đang nhỏ máu, đột nhiên nàng ta dừng một chút.
Nhưng mà khi ánh mắt của nữ nhân kia rơi xuống ở trên người Lý thẩm nhi và Đại Thạch đứng bên cạnh đó, vậy thì có thể không khách khí như vậy, giọng điệu chanh chua khó nghe lớn tiếng hét lên: “Tốt cho ngươi lão Lí gia... Sáng tinh mơ ngươi liền mang theo người đến tìm xui, lại gọi người đánh chó của ta, rốt cuộc các ngươi có cái tâm tư gì hả? Đại chất tử (cháu trai cả) nhà của ta từ hôn khuê nữ của ngươi cũng không phải là ta sai, khuê nữ đoản mệnh yêu quý của các ngươi đi nhảy sông tự vận, liên quan gì tới lão nương hả... Các ngươi...”
Lý thẩm nhi ở bên cạnh, khi nghe nữ nhân kia đề cập tới khuê nữ mình bị từ hôn, sau đó luẩn quẩn trong lòng đi nhảy sông, huyết sắc trên mặt dần rút đi, tức giận đến cả người phát run nhìn lại nữ nhân kia, tay phải run run chỉ vào nữ nhân kia quát: “Nương tử Vương Nhị gia... Mặc kệ hôm nay có cái gì, làm sao ngươi có thể sử dụng một người chết đi đến nói chuyện này? Ngươi cũng là một người làm nương...” Nói tới đây, Lý thẩm nhi đã muốn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt quay quanh ở trong hốc mắt, khuê nữ số khổ của mình a...
”Ta bắt khuê nữ đoản mệnh kia của ngươi nói chuyện này thì sao, nàng dám làm chẳng lẽ còn sợ ta nói? Nàng vốn là đoản mệnh. Hôm nay ngươi dám gọi người đến đánh chó của ta, hàng ngày ta còn muốn nói, nàng chính là đoản mệnh, phi... Không phục thì chúng ta tìm thôn trưởng phân xử đi, nhìn xem thôn trưởng sẽ giúp ai.”
”Khóc... Ngươi khóc cái gì mà khóc, sáng tinh mơ ngươi ở trước cửa nhà chúng ta khóc tang hả? Lão nương ta còn chưa có chết đâu, muốn khóc thì về nhà của ngươi mà khóc đi... Nữ nhi của ngươi chết, chạy tới nơi này của ta kêu khóc cái gì, cũng không phải ta túm nữ nhi ngươi đi chết đuối.” Tầm mắt mụ Vương chanh chua nhìn ở trên thân Đại Hắc nhà mụ đã không còn nhúc nhích, xem ra là tắt thở rồi, nhất thời trong lòng dâng lên cơn tức. Trực tiếp lại mắng một trận khó nghe hướng về phía Lý thẩm nhi.
Vốn là nương tử Vương Nhị gia, cũng chính là mụ Vương chanh chua lúc ban đầu Lý thẩm nhi nhắc tới, thời điểm mở miệng lấy muội muội của mình ra nói chuyện, sắc mặt Đại Thạch đã mang theo tức giận, lại nhìn thấy mẫu thân vì chuyện của muội muội mà tức giận đến nước mắt không ngừng, khó thở... Hắn cất bước đã muốn đi qua mụ Vương chanh chua, chỉ là hắn vừa mới động, chỉ thấy một bóng dáng vọt tới ở trước mặt hắn.
Người đàn bà chanh chua này...
Tô Nhược Hàm nàng ra tay đánh cẩu, vốn bởi vì đó là con chó dữ, không nghĩ tới mình đánh cẩu lại đưa tới rắc rối cho một nhà Lý thẩm nhi.
Nghe đối phương nói càng ngày càng khó nghe, Tô Nhược Hàm tranh giành ra tay trước Đại Thạch, vọt đi qua, kéo người đàn bà chanh chua kia rồi quăng tới hai cái tát tai "Bốp bốp", trực tiếp đánh cho bàn tay nàng cũng run lên. Nhìn người đàn bà chanh chua bị mình đánh tới ngây ngốc, nàng gợi lên một chút cười lạnh nói: “Ta nói con chó này làm sao lại hung dữ thấy người là cắn như vậy, hóa ra là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, là do có một chủ nhân rêu rao hả!”
”Ngươi...”
Một lúc sau mụ Vương chanh chua mới hồi phục tinh thần lại, vuốt hai gò má của mình bị đánh sưng đỏ lên, nhất thời mụ Vương chanh chua mới kêu khóc nói: “Đánh người... Đánh chết người rồi a... người Lão Lí gia kia dẫn người đến đánh chó của ta, còn đánh người! Khinh người quá đáng mà, có còn thiên lý hay không đây, mọi người mau tới bình luận phân xử đi!!!” Vừa nói nàng ta còn vừa đánh về phía Tô Nhược Hàm, dùng sức đi tới túm tóc dài của nàng bị bung ra khi đánh nhau với cẩu, miệng lại lớn tiếng ồn ào "Đánh chết ngươi cái tiểu nương bì" linh tinh các loại.
Sáng sớm vốn yên tĩnh, nhất thời bị tiếng kêu khóc bất thình lình đánh vỡ, chung quanh này còn có người ở nhà nấu cơm, hoặc là còn chưa có rời giường, nghe mụ Vương kêu khóc, đều tò mò từ bên trong nhà đi ra.
Lý gia thôn vốn không lớn, nhà mọi người lại gần kề bên nhau, sau một chút ồn ào, hàng xóm gần đó đều đến xem.
Có một số người sau khi nhận ra kêu khóc ồn ào là mụ Vương, đều lộ ra thần sắc thản nhiên, thực hiển nhiên mụ Vương này nháo như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Không biết lão Lí gia làm sao lại không hay ho như vậy, sáng tinh mơ liền trêu chọc đến người đàn bà chanh chua này, chỉ sợ cả ngày hôm nay lại muốn nháo không ngừng.
Hơn nữa nhìn mụ Vương lúc này còn cùng một nữ tử quần áo rách nát, đầu đầy tóc rối bời đánh thành một đoàn, chỉ là nàng kia quần áo cả người dính đầy vết máu, thoạt nhìn có vài phần làm cho người ta sợ hãi.
Đang lúc mọi người đang đoán thân phận của nàng kia, đột nhiên một giọng nói khàn khàn già nua truyền đến:
”Nháo đủ chưa? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Mụ Vương đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người nói chuyện, trong mắt có vẻ vui sướng, bị Tô Nhược Hàm trùng hợp bắt được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook