Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
-
Chương 26: Tới biên cảnh
******
Ngoài hai mươi tháng chạp, từng nhà đã giăng đèn kết hoa chuẩn bị qua năm mới.
Tô Nhược Hàm vội rời giường lấy xuống một ít thịt khô đã hong khô và lạp xưởng nấu chín, sắp xếp xong nàng đi chăm đám gà, cho chúng nó thêm một ít thức ăn. Sau đó nàng mới lấy ra một cái hộp đựng thức ăn, thả thịt khô và lạp xưởng đã chuẩn bị tốt vào rồi mang theo ra cửa.
Hôm nay địa phương nàng muốn đi, vừa vặn chính là tửu lâu "Hương Phiêu Trai" nổi danh nhất Lâm Lan thành.
Trước kia lạp xưởng trong nhà đều là trực tiếp mua đồ có sẵn, mà sở dĩ Tô Nhược Hàm biết làm, nguyên nhân là do có một lần đi mua lạp xưởng với mẹ, vừa vặn trông thấy người khác đang làm, bằng không chỉ sợ nàng cũng không biết làm.
Lần trước nàng mua tổng cộng tám mươi mấy cân thịt heo, nàng làm hai mươi cân thịt khô, sau đó tương thịt làm đến mười cân, sau này thịt khô được nàng đi ra ngoại ô tìm được một ít nhánh cây Bách thụ trở về rồi dùng nó xông khói một ngày, mỗi miếng thịt thoạt nhìn đều vàng rực, rất xa đã ngửi được hương vị thơm nức.
Toàn bộ thịt còn thừa lại sau khi làm thịt khô nàng dùng hết làm thành lạp xưởng. Hai mươi cân tê cay và hơi cay, còn có mười cân thịt nạc được nàng làm thành lạp xưởng vị Quảng Đông. Bởi vì nàng thích ăn nhất chính là lạp xưởng vị Quảng Đông này, vì vị của nó ngọt, rất nhiều nữ nhân và đứa nhỏ đều thích ăn.
Bởi vì lạp xưởng này, bản thân Tô Nhược Hàm đánh chủ ý muốn làm buôn bán lấy tiền, cho nên nàng đều làm đủ cả ba loại hương vị, mỗi loại một ít.
Nhưng mà thời điểm làm hương vị tê cay, trái lại nàng hơi do dự một phen. Dù sao ở thời đại này không có hoa tiêu này nọ, hơn nữa hương vị tê cay này có lẽ rất nhiều người ăn không vô, cho nên hôm nay nàng chỉ mang theo một ít lạp xưởng hương vị cay, ngược lại vị Quảng Đông và vị hơi cay thì tràn đầy một mâm.
Đầu hai mươi tháng chạp, sau một năm bận rộn mọi người không sai biệt lắm bắt đầu nhàn rỗi, trên đường mang theo đứa nhỏ ra ngoài dạo phố. Còn có một số người đi chọn mua vật phẩm cần thiết qua năm mới, trên ngã tư đường nhân số đông đúc nhiều hơn vài lần so với ngày thường. Đến ngay cả người bán hàng rong bán này nọ trên đường tiếng thét to mời chào nghe qua cũng to rõ hơn vài phần so với bình thường.
Sau khi lên phố, Tô Nhược Hàm tùy ý tìm hai người hỏi thăm một chút thì đã hỏi được phương hướng tới Hương Phiêu Trai.
Nghe nói ông chủ đằng sau Hương Phiêu Trai này hình như là người Phượng Lan quốc. Những người đã từng đi qua Phượng Lan quốc đều nói, trong mỗi tòa thành ở Phượng Lan quốc đều có một Hương Phiêu Trai. Hiện tại không riêng gì Phượng Lan quốc, ngay cả Lâm Lan thành của Thương Lan quốc cũng mở một Hương Phiêu Trai. Chẳng lẽ về sau toàn bộ bên trong Thương Lan quốc cũng muốn mở Hương Phiêu Trai sao?
Tiếp xúc quen với văn hóa hiện đại, Tô Nhược Hàm không thể không cảm khái, ở cổ đại này cũng thực hiện nhiều chi nhánh hả... Hơn nữa còn là "liên hoàn tửu lâu" vượt khỏi quốc gia, ông chủ sau lưng này thật đúng là lợi hại.
Nhưng mà nghĩ đến mục đích hôm nay đi Hương Phiêu Trai, trên mặt Tô Nhược Hàm lại lộ ra vẻ tươi cười tự tin. Hương Phiêu Trai này càng nhiều chi nhánh thì càng tốt, nếu đối phương thực sự đồng ý hợp tác với nàng, như vậy về sau nàng không cần lo lắng vấn đề sinh nhai.
Thời điểm Tô Nhược Hàm đi tới bên ngoài Hương Phiêu Trai, hình như đối phương vừa mới mở cửa không lâu, nhưng mà cũng đã có rất nhiều người ngồi ở bên trong điếm ăn bữa sáng.
Nhìn trước quầy tiền ở trong đại sảnh có một vị lão giả đang đánh bàn tính cách cách ở đó, nàng đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống mặt đất, đưa tay vuốt vuốt quần áo trên người. Hôm nay vì có thể bàn chuyện làm ăn thành công, Tô Nhược Hàm cũng không có ăn mặc giống như ngày thường lui tới trên đường, bởi vì ngày thường phải xứng với vẻ nàng là một phụ nhân thiếu hiểu biết để cho người ta nhìn thấy. Nhưng bây giờ bàn chuyện làm ăn với người ta, chỉ sợ với cách ăn mặc đó cho dù đối phương không gài bẫy nàng, cũng sẽ cảm thấy nàng dễ bắt nạt. Cho nên đến khi ra cửa, nàng lại quay trở lại thay đồ, sau đó lại vì thuận lợi ra cửa mà mua một bộ nam trang, tóc cũng cột lên cao cao giống nam tử bình thường.
Đứng ở bên ngoài Hương Phiêu Trai, Tô Nhược Hàm hơi có một chút do dự và không yên. Dù sao hiện tại nàng sắp sửa đi đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cùng với người ta, chuyện này quan hệ đến kế sinh nhai về sau của mình, đáy lòng nàng ít nhiều cũng có thêm sự khẩn trương.
Nàng ở bên ngoài bồi hồi một hồi lâu, phát hiện trong Hương Phiêu Trai lại tới tới lui lui thay đổi một đám khách nhân, nàng âm thầm an ủi bản thân, coi như giống như trước đây đi phỏng vấn tìm việc là được. Hơi ưỡng thẳng lưng, để cho bản thân thoạt nhìn càng thêm có chút tự tin, thế này trên mặt mới mang theo mỉm cười đi vào Hương Phiêu Trai.
Ở thời điểm Tô Nhược Hàm cất bước tiến vào Hương Phiêu Trai, trước cửa sổ lầu hai có bóng dáng màu tím nhìn bóng dáng của nàng hơi hơi nhíu mày. Từ lúc nàng tiến vào Hương Phiêu Trai nhỏ giọng nói chuyện với chưởng quầy ở nơi đó, tầm mắt người nọ vẫn dừng lại ở trên thân thể của nàng. Thẳng đến Tô Nhược Hàm nàng đưa tay lấy ra hộp đựng thức ăn mang theo bên người là lúc, trong mắt đối phương mới lộ ra vẻ hứng thú, đột nhiên khóe miệng khẽ giương lên nói với một bóng người ở phía sau: “Đi kêu Phúc bá dẫn nàng và đồ nàng mang theo đưa tới ta xem xem!”
Người đứng ở phía sau bóng dáng màu tím hơi sửng sốt một giây, nhưng mà lại lập tức hoàn hồn gật gật đầu cất bước đi xuống dưới lầu.
Ngoài hai mươi tháng chạp, từng nhà đã giăng đèn kết hoa chuẩn bị qua năm mới.
Tô Nhược Hàm vội rời giường lấy xuống một ít thịt khô đã hong khô và lạp xưởng nấu chín, sắp xếp xong nàng đi chăm đám gà, cho chúng nó thêm một ít thức ăn. Sau đó nàng mới lấy ra một cái hộp đựng thức ăn, thả thịt khô và lạp xưởng đã chuẩn bị tốt vào rồi mang theo ra cửa.
Hôm nay địa phương nàng muốn đi, vừa vặn chính là tửu lâu "Hương Phiêu Trai" nổi danh nhất Lâm Lan thành.
Trước kia lạp xưởng trong nhà đều là trực tiếp mua đồ có sẵn, mà sở dĩ Tô Nhược Hàm biết làm, nguyên nhân là do có một lần đi mua lạp xưởng với mẹ, vừa vặn trông thấy người khác đang làm, bằng không chỉ sợ nàng cũng không biết làm.
Lần trước nàng mua tổng cộng tám mươi mấy cân thịt heo, nàng làm hai mươi cân thịt khô, sau đó tương thịt làm đến mười cân, sau này thịt khô được nàng đi ra ngoại ô tìm được một ít nhánh cây Bách thụ trở về rồi dùng nó xông khói một ngày, mỗi miếng thịt thoạt nhìn đều vàng rực, rất xa đã ngửi được hương vị thơm nức.
Toàn bộ thịt còn thừa lại sau khi làm thịt khô nàng dùng hết làm thành lạp xưởng. Hai mươi cân tê cay và hơi cay, còn có mười cân thịt nạc được nàng làm thành lạp xưởng vị Quảng Đông. Bởi vì nàng thích ăn nhất chính là lạp xưởng vị Quảng Đông này, vì vị của nó ngọt, rất nhiều nữ nhân và đứa nhỏ đều thích ăn.
Bởi vì lạp xưởng này, bản thân Tô Nhược Hàm đánh chủ ý muốn làm buôn bán lấy tiền, cho nên nàng đều làm đủ cả ba loại hương vị, mỗi loại một ít.
Nhưng mà thời điểm làm hương vị tê cay, trái lại nàng hơi do dự một phen. Dù sao ở thời đại này không có hoa tiêu này nọ, hơn nữa hương vị tê cay này có lẽ rất nhiều người ăn không vô, cho nên hôm nay nàng chỉ mang theo một ít lạp xưởng hương vị cay, ngược lại vị Quảng Đông và vị hơi cay thì tràn đầy một mâm.
Đầu hai mươi tháng chạp, sau một năm bận rộn mọi người không sai biệt lắm bắt đầu nhàn rỗi, trên đường mang theo đứa nhỏ ra ngoài dạo phố. Còn có một số người đi chọn mua vật phẩm cần thiết qua năm mới, trên ngã tư đường nhân số đông đúc nhiều hơn vài lần so với ngày thường. Đến ngay cả người bán hàng rong bán này nọ trên đường tiếng thét to mời chào nghe qua cũng to rõ hơn vài phần so với bình thường.
Sau khi lên phố, Tô Nhược Hàm tùy ý tìm hai người hỏi thăm một chút thì đã hỏi được phương hướng tới Hương Phiêu Trai.
Nghe nói ông chủ đằng sau Hương Phiêu Trai này hình như là người Phượng Lan quốc. Những người đã từng đi qua Phượng Lan quốc đều nói, trong mỗi tòa thành ở Phượng Lan quốc đều có một Hương Phiêu Trai. Hiện tại không riêng gì Phượng Lan quốc, ngay cả Lâm Lan thành của Thương Lan quốc cũng mở một Hương Phiêu Trai. Chẳng lẽ về sau toàn bộ bên trong Thương Lan quốc cũng muốn mở Hương Phiêu Trai sao?
Tiếp xúc quen với văn hóa hiện đại, Tô Nhược Hàm không thể không cảm khái, ở cổ đại này cũng thực hiện nhiều chi nhánh hả... Hơn nữa còn là "liên hoàn tửu lâu" vượt khỏi quốc gia, ông chủ sau lưng này thật đúng là lợi hại.
Nhưng mà nghĩ đến mục đích hôm nay đi Hương Phiêu Trai, trên mặt Tô Nhược Hàm lại lộ ra vẻ tươi cười tự tin. Hương Phiêu Trai này càng nhiều chi nhánh thì càng tốt, nếu đối phương thực sự đồng ý hợp tác với nàng, như vậy về sau nàng không cần lo lắng vấn đề sinh nhai.
Thời điểm Tô Nhược Hàm đi tới bên ngoài Hương Phiêu Trai, hình như đối phương vừa mới mở cửa không lâu, nhưng mà cũng đã có rất nhiều người ngồi ở bên trong điếm ăn bữa sáng.
Nhìn trước quầy tiền ở trong đại sảnh có một vị lão giả đang đánh bàn tính cách cách ở đó, nàng đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống mặt đất, đưa tay vuốt vuốt quần áo trên người. Hôm nay vì có thể bàn chuyện làm ăn thành công, Tô Nhược Hàm cũng không có ăn mặc giống như ngày thường lui tới trên đường, bởi vì ngày thường phải xứng với vẻ nàng là một phụ nhân thiếu hiểu biết để cho người ta nhìn thấy. Nhưng bây giờ bàn chuyện làm ăn với người ta, chỉ sợ với cách ăn mặc đó cho dù đối phương không gài bẫy nàng, cũng sẽ cảm thấy nàng dễ bắt nạt. Cho nên đến khi ra cửa, nàng lại quay trở lại thay đồ, sau đó lại vì thuận lợi ra cửa mà mua một bộ nam trang, tóc cũng cột lên cao cao giống nam tử bình thường.
Đứng ở bên ngoài Hương Phiêu Trai, Tô Nhược Hàm hơi có một chút do dự và không yên. Dù sao hiện tại nàng sắp sửa đi đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cùng với người ta, chuyện này quan hệ đến kế sinh nhai về sau của mình, đáy lòng nàng ít nhiều cũng có thêm sự khẩn trương.
Nàng ở bên ngoài bồi hồi một hồi lâu, phát hiện trong Hương Phiêu Trai lại tới tới lui lui thay đổi một đám khách nhân, nàng âm thầm an ủi bản thân, coi như giống như trước đây đi phỏng vấn tìm việc là được. Hơi ưỡng thẳng lưng, để cho bản thân thoạt nhìn càng thêm có chút tự tin, thế này trên mặt mới mang theo mỉm cười đi vào Hương Phiêu Trai.
Ở thời điểm Tô Nhược Hàm cất bước tiến vào Hương Phiêu Trai, trước cửa sổ lầu hai có bóng dáng màu tím nhìn bóng dáng của nàng hơi hơi nhíu mày. Từ lúc nàng tiến vào Hương Phiêu Trai nhỏ giọng nói chuyện với chưởng quầy ở nơi đó, tầm mắt người nọ vẫn dừng lại ở trên thân thể của nàng. Thẳng đến Tô Nhược Hàm nàng đưa tay lấy ra hộp đựng thức ăn mang theo bên người là lúc, trong mắt đối phương mới lộ ra vẻ hứng thú, đột nhiên khóe miệng khẽ giương lên nói với một bóng người ở phía sau: “Đi kêu Phúc bá dẫn nàng và đồ nàng mang theo đưa tới ta xem xem!”
Người đứng ở phía sau bóng dáng màu tím hơi sửng sốt một giây, nhưng mà lại lập tức hoàn hồn gật gật đầu cất bước đi xuống dưới lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook