Edit: Cigarred
Lý Đông Ngọc rời công ty vào khoảng 6 giờ chiều, vừa rời đi đã nhận được tin nhắn từ chị gái, giọng nói đầy lo lắng.

Lý Sương Hi sau khi kết thúc bữa tiệc với bạn bè, nghe nói là đến thăm triển lãm nghệ thuật gì đó, vừa trở về đã gửi cho anh ta một tin nhắn.
Là thúc giục anh ta tìm Ôn Dư.

Lý Sương Hi luôn cảm thấy Ôn Dư rời khỏi nhà là muốn đi sa đọa, sẽ làm ra chuyện xấu gì đó, cộng thêm tiền án của Ôn Dư, giọng bà vô cùng nôn nóng.

Không phải lúc nào bà cũng sốt ruột như vậy, bà luôn đột nhiên nôn nóng, lo lắng không lý do.
"Em trai, em giúp chị đi, giúp chị tìm xem Ôn Dư đang ở đâu." Lý Sương Hi nói rất nhanh: "Nếu con bé nghĩ luẩn quẩn, chơi chất gây nghiện thì phải sao? Ở bên ngoài tiếp xúc với những người ngoài xã hội kia, trời ạ, sao lại có đạo lý như vậy?"
Lý Đông Ngọc nhíu mày, không nói gì.
Có đôi khi anh ta không thể chịu nổi tâm tình thất thường của Lý Sương Hi, Ôn Dư đã là người trưởng thành rồi, cô muốn sa đọa thế nào là việc của cô, lúc này cô cầm tiền của anh ta chạy trốn, Lý Đông Ngọc cũng không so đo tính toán gì nhưng tốt nhất nên trở về, làm sai thì phải chịu trừng phạt, càng không thể làm gia đình mất mặt.

Anh ta vẫn nhẫn nại, chậm rãi nói, thu hồi dáng vẻ nghiêm khắc ra lệnh khi ở công ty: "Đó là chuyện của con bé, tính cách của con bé chị không hiểu rõ sao? Nếu nó gây chuyện thì cứ để nó đi, em cũng không để trong lòng, con bé muốn ra ngoài sống bừa bãi...!Có chết ở ngoài đường thì chị cũng đừng bận tâm."
"Ôi, nó gây chuyện gì chứ...!chị cũng không trách nó...!sao có thể trách nó chứ?" Lý Sương Hi cảm thấy có lẽ là vì bữa tiệc lần trước, "Chị không trách nó, nó trở về là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng gây chuyện gì."

"Chị, không liên quan đến chị, là vì chuyện khác." Lý Đông Ngọc cũng cảm thấy khi đó mình phản ứng chậm chạp, thế mà lại không phát hiện điểm bất thường của Ôn Dư, từ trước khi gặp Hoắc Phong Ôn Dư đã không bình thường.

"Tóm lại...!Chị không cần nhọc lòng, em đã sớm thương lượng với Hoắc gia bên kia rồi."
Hôn sự của Ôn Dư và Hoắc Phong thất bại, Hoắc gia đương nhiên còn có lựa chọn khác, lại tìm một người có nhan sắc cao có trình độ học vấn cao hơn.
"Đáng tiếc quá, chị hy vọng con bé có thể hạnh phúc." Lý Sương Hi cảm thấy đáng tiếc, điều kiện của Hoắc gia quá tốt, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất mà Ôn Dư có thể tìm được.

"Cô nương nhà chúng ta sao lại ra ngoài gây chuyện vậy chứ? Loại chuyện này, giao cho vị kia nhà Hoắc gia là đúng rồi."
Lý Đông Ngọc vẫn không nói gì, Hoắc Phong là loại người gì anh ta biết rõ, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, Hoắc gia có tiền là đủ rồi.

Nuôi dưỡng phế vật như Ôn Dư, chỉ là để đảm bảo cô không bị đói, gia nghiệp lớn như Hoắc gia đã đủ đảm bảo điều kiện vật chất cho cô rồi.
Đây cũng là việc mà một người cậu như anh ta có thể làm.
Anh ta chẳng có tình cảm gì với Ôn Dư, nói là cháu gái, Ôn Dư từ nhỏ đã không được lòng người, căn bản cũng không giống người cùng một thế giới.

Ngược lại Ôn Cẩm Sanh giống anh ta hơn, Cẩm Sanh rất có năng lực, đáng tiếc là luôn bị cô em gái kéo chân.

Ôn Dư luôn thích chọc phá Ôn Cẩm Sanh, cũng may Ôn Cẩm Sanh chưa bao giờ trách Ôn Dư, cho cô đủ kiên nhẫn và bao dung, điều này, anh ta tự cảm thấy mình không làm được.
Tìm cũng là tìm, đáng tiếc tìm của Lý Đông Ngọc cũng chỉ là làm cho Lý Sương Hi xem.

Người như Lý Sương Hi quá dễ lừa gạt, bà nhìn là lập tức tin, vì thế đã vứt những chuyện này ra sau đầu, chờ một ngày nào đó nhớ đến.
"Bỏ đi, chị vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, em cho người mua quà đưa cho chị." Lý Đông Ngọc đã làm tròn bổn phận của người em trai, Lý Sương Hi giận dỗi, anh ta cũng theo dỗ, ai bảo anh ta nợ Lý Sương Hi chứ?
Nếu không phải có chị gái, có lẽ năm 5 tuổi anh ta đã chết rồi.

Lý Sương Hi là chị anh ta, anh ta có thể mặc kệ được sao?
"Được." Tâm trạng Lý Sương Hi tốt hơn, sau đó lại kể những phiền phức mình gặp phải: "Công ty của Hồng Ngạn gần đây rất bận, không đến gặp chị...!Còn cả Cẩm Sanh, nó nói đang hợp tác gì đấy, sao mọi người đều không có thời gian vậy?"
Buổi tối Lý Đông Ngọc còn có cuộc họp, lịch trình ngày mai cũng đã kín, nhưng giọng điệu vẫn không có gì bất thường như trước: "Em lại đi nói sau lưng anh rể, vậy còn ra cái gì?"
Lý Sương Hi tìm được người tâm phúc, có chỗ dựa, liền vô tâm vô phế phụ họa: "Đúng thế, em biết không...!Hai người bọn họ..."
Liền bắt đầu quở trách.

Lý Đông Ngọc nghe nhưng không để trong lòng.

Còn chuyện của Ôn Dư, anh ta không thích quan tâm những rắc rối đó, Ôn Dư không thân thiết với người nhà...!Mấy người nhà chị gái có thể không thích Ôn Dư, ngược lại cô cũng khá đáng thương.
...
Tại khách sạn, Ôn Dư khoác áo choàng tắm dài, vẫn chưa buồn ngủ, áo choàng buộc lỏng lẻo, một chân lười nhác cong lên, cơ thể dựa vào gối đầu mềm mại.

Mà bên cạnh cô người đàn ông đang thở hồng hộc mà nhìn cô.
Tư thế này...!không giống như vừa bị lăn lộn một lượt.
Tần Tu cũng hoài nghi chức năng tình dục của mình có phải xảy ra vấn đề hay không, cho đến nay, Ôn Dư đều sinh long hoạt hổ, sau một trận vận động đổ đầy mồ hôi, ngược lại thần thái cô càng sáng láng, nằm bên cạnh hút thuốc.
"Vậy không tốt đâu." Tần Tu đưa tay cầm lấy điếu thuốc bên miệng cô, "Cô hút thuốc gì vậy, đừng nhìn tôi như thế, tôi không hút đâu." Anh ta ho một tiếng, "Không tốt cho sức khỏe."
Anh ta nhịn không được xoa tóc Ôn Dư, dáng vẻ lười biếng này của cô thật sự khiến người ta yêu thích, vẻ tươi đẹp yêu kiều, thoải mái khiến người ta nghĩ đến mọi thứ tốt đẹp trên đời, toàn thân Ôn Dư không chút che giấu.

(ở đây là nói đến không che giấu thân phận)
Đó là thứ mà anh ta không có.
Tần Tu cảm thấy cô đang chơi đùa, là cảm thấy hứng thú nhưng lại không cho rằng Ôn Dư là người như vậy.

Ôn Dư tránh bàn tay anh ta, đầu vùi vào trong ngực anh ta: "Anh không thích?"
Trời ạ...!Anh ta đang trần như nhộng.
Ôn Dư không hề che giấu niềm yêu thích với thân thể anh ta, hào phóng thẳng thắn, về phương diện thân thể, hai người vẫn luôn hòa hợp...!Đương nhiên, Tần Tu vẫn không quen với chuyện như bây giờ, giống như cô cô dâu nhỏ bị chà đạp nằm bên cạnh cô.
Mặc dù Ôn Dư vẫn rất đáng yêu nhẹ nhàng.

"Làm nữa không?" Cô xoay người lại, thân thể dán sát vào bên hông anh ta, bụng chạm vào vật nam tính đã mềm lại của anh ta.

Mặc dù ngoài miệng anh ta từ chối nhưng đáng buồn là, khẩu súng của anh ta lại chậm rãi đứng thẳng lên.
"Tôi..." Đàn ông không thể nói mình không được.
"Không phải anh rất muốn tôi sao? Mấy tháng tiếp theo đều không thể gặp đâu." Tay cô ấn vào từng múi cơ bắp đàn hồi của anh ta, vuốt ve xương quai xanh, cổ áo lỏng lẻo để lộ rãnh ngực sâu hun hút.

Cô cực kỳ trắng, đầy đặn, xinh đẹp, có lẽ là tập luyện trong một thời gian dài, có thể nhìn ra cô đã tốn rất nhiều tâm sức.
Cổ họng Tần Tu trượt lên xuống, hỏi: "Tại sao?"
Trong lòng Ôn Dư ghét bỏ anh ta dài dòng, tên đàn ông này luôn để ý hết cái này đến cái kia, nhưng nếu là một bạn giường lạnh lùng, rút điểu vô tình thì lại sợ Ôn Dư cũng chán ghét.

Ôn Dư vỗ khuôn mặt anh ta, trấn an nói: "Tôi không giống anh, tôi có việc nghiêm túc cần hoàn thành, sau này tôi, sau này tôi còn rất nhiều việc kinh doanh phải bàn."
Ôn Dư rất giàu có, anh ta mơ hồ biết nhưng không nhắm vào chuyện này, anh ta thích cách cô nói chuyện, sự kiên nhẫn của cô, cùng cả tâm ý tương thông.
Lần này anh ta lại coi thường bản thân mình.
Nhưng Ôn Dư đúng là vẫn còn rất nhiều việc phải làm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương