Phương Hoa run rẩy ngã xuống đất, thân thể khổng lồ chậm rãi biến nhỏ lại, cuối cùng trở về hình người.
Làn da của hắn vừa trắng vừa non, thân thể thon dài lại không tì vết như người mẫu.
Thấy hắn không còn lực uy hiếp nữa, mấy người kia ngần ngừ bước tới gần, trong đó có một người dùng cán súng chọt vào người hắn, thấy hắn không có phản ứng liền gọi cho tổng bộ: “Kế hoạch J20 thành công!”
Càng lúc càng có nhiều người từ bốn phương tám hướng tới.

Ngoài binh lính ra, còn có những nhà khoa học mặc áo blouse trắng mang theo hộp thuốc tới, tiêm cho hắn một liều thuốc không rõ.
Ống tiêm to hơn một lóng tay, dùng loại kim tiêm số lớn, tiêm chất lỏng màu tím không rõ tên vào trong mạch máu của hắn.
Thuốc kia có tác dụng rất nhanh.

Thân thể Phương Hoa hoàn toàn mềm nhũn, tay chân buông thõng xuống, mắt nửa khép nửa mở, thất thần nhìn lền trần nhà, hoàn toàn không có tiêu cự.
Người nọ tiêm thuốc xong liền thu dọn hộp thuốc lại, “Đã khống chế hắn rồi, đem về phòng thí nghiệm trước đi.”
Bốn người tản ra bốn phía, nắm lấy cổ tay cổ chân của hắn rồi nhấc lên, đặt lên cáng, cột chắc tay chân của hắn lại sau đó đưa vào trong xe.
Xe kia là dùng nguyên liệu chống đạn chống dị năng làm thành, bị nhốt ở bên trong rồi thì sẽ không thể nào thoát ra được.

Nhưng dù vậy thì bọn họ vẫn sợ hắn trốn thoát, vì thế đằng trước đằng sau đều có thêm mười chiếc xe hộ tống.
“Mấy người trông chừng cho kỹ.

Vật thí nghiệm này có chút đặc biệt.” Một nhà khoa học mới vừa rút một chút máu của hắn, dặn dò.

Máu kia là vừa mới rút từ trong cơ thể Phương Hoa ra, dường như vẫn còn có sức sống, cứ sóng sánh lên xuống như có ý đồ chạy trốn.
Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy loại tình huống như vậy.

Mấy nhà khoa học tụ lại một chỗ thảo luận, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, “Quả thật là kỳ tích.”
Lúc trước, chính bọn họ đã phán định Phương Hoa là một vật phẩm thất bại, không sống được bao lâu.


Không ngờ hắn lại ngoan cường đến như thế.

Không chỉ có thể sống, mà còn mạnh hơn dị năng giả và người biến dị bình thường gấp trăm lần, lại còn vừa có thể biến hình vừa dùng được dị năng.

Nếu không dùng mưu kế, chỉ sợ tới giờ vẫn không thể bắt hắn lại được.
Chiếc xe vững vàng chạy qua phố lớn ngõ nhỏ.

Mạnh Tu Viễn không đợi kịp, lập tức sai người tới đón.
Phương Hoa là trường hợp khiến anh phải bối rối rất lâu.

Lúc hắn vừa mới trốn thoát, mọi người đều nhìn thấy tin tức, sau đó không ngừng lôi ra mấy lý do viện cớ không thể nhận lẫn không muốn nhận, chỉ có mỗi một mình anh là xung phong tiếp nhận vụ án này.
Vốn anh cũng không nắm chắc, nhưng vừa lúc đang trống một vị trí cấp cao, người cạnh tranh chức đó có rất nhiều, anh đành phải không trâu bắt chó đi cày liều mạng một hồi mà thôi.
Có thể thành công là tốt nhất.

Không thành công cũng chẳng sao.

Dù sao thì trước khi anh tới đã đổi mấy đội chuyên đối phó với Phương Hoa rồi, không bắt được Phương Hoa còn chưa nói, lại còn khiến Phương Hoa mạnh hơn, cơ hồ không thể thắng nổi.
Anh sai người dọn dẹp lại phòng thí nghiệm, lắp thủy tinh chống đạn và thiết bị chống dị năng, cuối cùng là chuẩn bị thuốc chống biến thân.

Vì để phòng ngừa bất trắc, những thứ này điều do anh tự mình giám sát, đủ để thấy anh dụng tâm đến mức nào.
Bên ngoài đã có không ít nhà khoa học đang đứng chờ.

Chỉ cần người tới thì sẽ lập tức làm thí nghiệm ngay.

Mạnh Tu Viễn vừa mới bắt tay làm bảng báo cáo, đột nhiên có người tiến vào, “Thượng tướng! Nghị viện Bộ Quốc Vụ muốn gặp ngài!”
Người này là trợ thủ của anh, đã đi theo anh từ rất lâu, bình thường làm việc rất thông minh, sao hôm nay lại hành động như vậy?
“Chuyện gì?” Mạnh Tu Viễn có thể đoán được, tám phần là vì chuyện của Phương Hoa.
Hiện giờ Quân đội áp dụng phương thức một người một thú hỗ trợ lẫn nhau, vừa có sức mạnh khủng bố của thú nhân, vừa có chỉ số thông minh của loài người, hai loại hợp nhất, kề vai chiến đấu, tỷ lệ tử vong sẽ ít hơn một chút.
Phương Hoa có thiên phú bẩm sinh, sức mạnh cường đại, nếu có thể bàn bạc thành công, vậy đó là một đại trợ thủ, cho nên mấy vị danh môn đều ngồi không yên được, tất cả đều muốn chiếm Phương Hoa làm của riêng.
“Nghe nói là vì kế hoạch J20 mà tới.”
Quân đội luôn làm việc cẩn thận, vì phòng ngừa chuyện Phương Hoa bị để lộ ra ngoài, nên cố ý đánh số cho Phương Hoa.
“Nói với họ đang bận rộn công vụ.

Không gặp.” Anh phải phí công phu lớn như vậy, chính là vì nhìn trúng tiềm lực của Phương Hoa.

Cậu ta đang trong thời kỳ trưởng thành, sau này sẽ còn lợi hại hơn thế, nếu giờ để người khác đưa hắn đi như tặng cái áo cưới, thì chỉ có thằng ngu mới làm.
“Vâng!” Sĩ quan phụ tá chào theo tiêu chuẩn quân đội rồi sải bước rời đi.
Chiếc xe vận chuyển Phương Hoa thong dong chạy tới.

Vài binh lính nâng Phương Hoa vào trong phòng thí nghiệm, dùng băng vải đặc biệt trói Phương Hoa lại, sau đó thay áo bệnh nhân cho hắn.

Tất cả áo bệnh nhân đều là màu trắng, được khử trùng hoàn toàn, là loại có nút thắt ở chân và tay, cởi ra mặc vào rất tiện, chữa thương cũng rất thuận tiện.
Vài vị trợ lý vạch áo bệnh nhân ra, bắt đầu tiến hành kiểm nghiệm thân thể.
“Xương quai xanh ở vai trái bị nứt gãy, tiến hành trị liệu.”
“Ba tấc dưới ngực đã bị hoại tử, tiến hành trị liệu.”
“Bụng trúng đạn, viên đạn còn ở bên trong, tiến hành giải phẫu lấy đạn!”
Mười mấy vị chuyên gia của từng chuyên khoa tiến hành trị liệu cho Phương Hoa theo trình tự, phải mất vài tiếng đồng hồ mới chữa xong hết vết thương trên người Phương Hoa.

Nếu Phương Hoa tự mình hồi phục thì phải mất khoảng mười ngày nửa tháng, nhưng đi theo đó là độ hồi phục chính là năng lực phòng ngự được tăng cường.

Bây giờ được người ta chữa trị cho, tuy không thể tăng thêm thực lực, nhưng ít ra cũng không bị thống khổ giày vò mãi.
Ba tiếng sau….
Mấy nhà khoa học mệt muốn chết.

Cho dù họ biết Phương Hoa có sức chống cự rất mạnh, nhưng chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài của hắn thì ai cũng phải nương tay cẩn thận chữa trị cho hắn.

Vì thế, tuy chỉ là quy trình trị liệu đơn giản nhưng lại tốn công sức hơn cả chục lần.
Giống như việc chữa trị cho người lớn và con nít vậy.

Tuy cả hai cùng phải khâu vết thương, nhưng đối với người lớn thì bác sĩ sẽ làm nhanh và đau hơn một chút, trong khi đó, lúc đối mặt với con nít thì bác sĩ sẽ làm dịu dàng và chậm rãi hơn, tất nhiên là không đau một chút nào.
Vẻ bề ngoài của Phương Hoa đã thành công lừa gạt được bọn họ, khiến bọn họ phải phá lệ chiếu cố cho hắn nhiều hơn.
“Hình như cậu ta tỉnh rồi.” Một vị trợ lý đeo bao tay cao su banh mắt của hắn ra, sau đó dùng đèn pin có ánh sáng mạnh chiếu vào trong mắt hắn.
Dưới ánh đèn ấy, đôi mắt đen láy xinh đẹp của Phương Hoa giống như một viên kim cương trong suốt, lông mi dài khẽ hấp hấy.

Vị trợ lý kia vừa nhìn thấy liền báo cáo lại cho cấp trên.
“Tỉnh rồi thì tốt.

Kiểm tra thuộc tính dị năng của cậu ta đi.” Những người khác bắt đầu chuẩn bị, cạo tóc, dán điện cực lên da đầu, chuẩn bị kết nối với não của hắn.
Màn hình kế bên lập tức xuất hiện hình ảnh.

Phương Hoa dường như đã tiến vào thế giới giả tưởng..
Ý thức của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn cứ ngây ngốc đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Bốn phía đều có thú nhân.

Bọn họ chậm rãi tiến tới gần, vừa gầm rú vừa dò xét xem hắn có khả năng uy hiếp tới bọn họ hay không, nhưng hắn vẫn đứng yên đó mà ngây ngốc nhìn tay mình.
Cảnh tượng cứ y như thật!

Mấy thú nhân kia đồng loạt phát tiến công.

Phương Hoa không né cũng không tránh, chỉ còn một phút đồng hồ nữa sẽ bị bọn họ cắn chết!

“Thế nào?” Mạnh Tu Viễn ở bên ngoài chờ tới sốt ruột, anh nhịn không được phải đứng cách miếng thủy tinh mà hỏi.
Anh đang là thanh niên đắc chí, trên người luôn có một cỗ khí chất phát uy tự nhiên, khiến người ta không dám cũng không có năng lực gây sự với anh,
Lúc đối mặt với Phương Dung, anh không biểu hiện ra ngoài.

Phương Dung không biết gì về phương diện quân sự, chỉ biết cứ mang quân hàm ở trên vai thì đều là quan lớn, cụ thể người ta quản lý về cái gì thì cậu chẳng biết.
Mạnh Tu Viễn lại dùng thân phận bạn bè đối đãi với cậu, nên cậu không cảm nhận được cỗ khí chất đó.

Giờ thì không giống vậy.

Giọng điệu ra lệnh của cấp trên khiến người khác nhịn không được phải mồ hôi hột.
“Còn thiếu một chút nữa.

Cậu ta không chịu phối hợp.

Chúng tôi đã cố hết sức.

Tình huống của cậu ta hơi khác biệt.” Người kia lau mồ hôi đi, rồi nói tiếp, “Dường như cậu ta đã nhận định một người rồi.”
“A—–“ Kết quả này dường như trong dự liệu của anh, nhưng lại ngoài dự đoán.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Phương Hoa đã biểu lộ ra ở rất nhiều phương diện.

Người mà Phương Hoa nhận định, là người được Phương Hoa bảo vệ khi ở trong phòng giam thí nghiệm kia, cho dù đã rời khỏi cũng không muốn đi xa, vẫn luôn ở bên cạnh người kia.
“Phương Dung, người đó là cậu sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương