Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi
-
10: Cười
Phương Dung lập tức cản nó lại, “Vết thương còn chưa lành, không được cắt chỉ.”
Phương Hoa sửng sốt, nhìn vết thương trên bụng mình, rồi lại nhìn Phương Dung.
“Tốt rồi mà.” Đây là lần thứ ba nó nói chuyện, “Sẽ gây trở ngại cho việc lành lại.”
“Thật sao?” Phương Dung nửa tin nửa ngờ.
Vết thương của Phương Hoa lành lại quá nhanh, nói không chừng qua đêm nay là sẽ lành lại hoàn toàn, nếu chỉ vẫn còn nằm ở trong cơ thể rồi bị thịt mới mọc chèn lên, lúc cắt chỉ rất đau.
Cậu đoạt lấy cây kéo trong tay Phương Hoa, tự mình động thủ, “Cậu không biết nặng nhẹ gì hết.
Để thôi giúp cậu!”
Cậu thích cắt song hoa (1), hễ rảnh là cắt, cắt xong thì một nửa bán lấy tiền, một nửa để lại cho mình, vì thế kỹ năng dùng kéo rất tốt, cẩn thận hơn Phương Hoa, động tác lại nhẹ nhàng, cắt hết chỉ trên ngực Phương Hoa mà chỉ chảy có chút máu.
Phương Dung dùng cồn sát trùng lại lần nữa rồi để nó nằm xuống, bôi một tầng thuốc, sau khi xác định nó không lộn xộn thì mới buông nó ra.
“Không thể đè lên miệng vết thương.
Tôi sẽ trông cậu.” Phương Dung thu dọn lại công cụ, rồi mới lấy đống hàng vừa chuyển phát nhanh tới.
Bên trong là áo sơmi và váy, còn có một đôi giày xăng-đan màu trắng.
Giày của nữ thường có gót hơi cao với mục đích khiến người mang cao hơn một tí.
Đôi giày này cũng thế, gót giày cao khoảng năm phân.
Vừa lúc Phương Hoa vẫn còn đang trong thời kỳ trưởng thành, vẫn còn rất lùn, chỉ mới cao khoảng một mét bảy mà thôi, mang đôi này vào thì sẽ cao lên được một mét bảy mươi lăm, coi như đủ tư cách.
Nghe nói hiện giờ đàn ông mà thấp hơn một mét bảy mươi lăm thì đều bị mặc định là tàn phế loại hai.
Huyết thống của loài người càng lúc càng hoàn thiện, phương hướng phát triển rất tốt, ai ai cũng là người đẹp chân dài, còn là toàn dân tập võ, thân thể cường tráng hơn trước kia nhiều.
Dù sao thì con người sinh sống trong vũ trụ luôn gặp phải nguy hiểm không ngừng, nhân loại tựa như cọng cỏ không chỗ cắm rễ, luôn chờ mong sẽ có một ngày tìm thấy mảnh đất của riêng mình, nhưng uy hiếp cũng theo đó mà đến, mọi người lúc nào cũng phải đề phòng có nguy hiểm xảy ra.
Phương Dung bảo nó không được cử động, rồi lôi chân của nó ra khỏi chăn, mang giày vào giúp nó.
Phương Hoa lớn lên xinh đẹp, dáng người lại gầy.
Có lẽ vì nó mới ra đời có ba năm, lại chưa từng thấy mặt trời, ngay cả phòng vệ sinh mà cũng khiến nó phá lệ chú ý, nó cũng không giống như con nít bình thường thích chạy ngược chạy xuôi, luôn khiến cả người mình chật vật, cho nên thân thể vẫn lộ ra nhan sắc tái nhợt, giống như vừa mới được sinh ra, ngay cả vết chai chân cũng không có lấy một cái.
Hơn nữa, ngón chân vừa thon dài lại trắng nõn, làn da trên mu bàn chân gần như trong suốt càng làm nổi bật những đường mạch máu chảy dưới nó.
Thảo nào mà cái tên nhân viên mới tới kia yêu thích đến mức không thể buông tay.
Phương Dung nắm chặt cổ chân của nó, rồi nhét chân vào giầy.
Trên giày có một dây đai, sau khi cột vòng lên cổ chân thì lập tức làm cho đôi chân của nó càng xinh đẹp hơn.
Nhưng giày có hơi lớn, đằng sau hơi lỏng, may mà không quá lỏng, vẫn có thể mang.
Lại mặc váy cho nó.
Vòng eo vừa vặn, chiều dài vừa đủ đến cổ chân, màu sắc đỏ thẫm quả nhiên rất tôn vinh làn da.
Bởi vì trên người nó còn vết thương nên không mặc thử áo sơmi, nhưng Phương Hoa nhận được quà thì rất là vui, cứ ôm không chịu buông tay, ngay cả lúc đi ngủ cũng muốn ôm.
Tuy chưa mặc thử áo, nhưng Phương Dung cũng đã thử lên người mình.
Cậu cao hơn nó khoảng bảy tám phân, mặc áo sơmi này rất vừa người, vậy nếu để Phương Hoa mặc thì chắc là rộng.
Đương nhiên, rộng một chút cũng tốt, có lợi cho vết thương, cũng có thể hoạt động mạnh hơn chút.
Sắc trời vẫn còn sớm, nhưng hôm qua Phương Dung ngủ không được ngon, nên giờ có chút buồn ngủ, vì thể hai người cùng nhau ngủ, tới tối mới tỉnh lại, ăn xong lại ngủ tiếp.
Trong lúc còn đang mơ màng, Phương Dung hình như cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cái loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm mãnh liệt như vậy quá rõ ràng, vì thể cậu bừng tỉnh, vừa mở mắt liền phát hiện Phương Hoa nằm trong lòng mình, gối đầu lên tay cậu rồi nhìn chằm chằm vào cậu.
Hèn gì cánh tay không còn chút cảm giác nào.
Phương Dung giật giật, cả một đêm không được tuần hoàn máu, hậu quả chính là vừa nhấc tay lên liền vừa tê vừa ngứa, hơn nửa ngày mới khôi phục lại như thường.
Lăn qua lăn lại, lại là một ngày mới.
Vẫn như ngày thường, rửa mặt đánh răng ăn sáng xong, cậu kiểm tra vết thương của Phương Hoa, quả nhiên vết thương kia đã lành lại rồi, chỉ còn có màu da trắng bóng hơn bình thường mà thôi.
Quá trình kiểm tra vết thương cũng không thuận lợi gì cho cam.
Phương Hoa cứ luôn xoay người nhìn quần áo mới đặt ở bên giường, rồi lại chờ mong nhìn cậu, sau khi được cậu đồng ý nó liền mặc vào ngay, thậm chí còn chạy đi mở tivi ba chiều ra học khiêu vũ.
Làn váy đỏ thẫm tung xòe càng thêm kinh diễm.
Vũ khúc khổng tước được nó nhảy y như thật, tựa như một kiệt tác nghệ thuật, hẳn phải nên đặt trong viện bảo tàng triển lãm mới đúng.
Nhảy xong một khúc, Phương Dung tươi cười nhét gấu áo sơmi vào trong váy cho nó, như vậy thoạt nhìn xinh đẹp hơn nhiều.
Áo kia quả thật có hơi lớn, nhưng rộng rãi vừa đủ có thể làm thành bộ quần áo hưu nhàn bình thường đi ra ngoài, cũng có thể dùng để nhảy múa.
Phương Dung rất vừa lòng.
Cậu dặn dò Phương Hoa, “Tôi ra ngoài xem tình huống thế nào.
Cậu ngàn vạn lần không được ra ngoài, biết chưa?”
Phương Hoa dường như có chút không vui.
Nó cũng muốn ra ngoài chơi một chút, nhìn xem phồn hoa bên ngoài.
Nhưng không được.
Thân phận của nó quá đặc biệt, trừ khi chết trận trên sa trường, cả cuộc đời nó vẫn cứ phải sống trốn tránh như thế.
Ông trời mở cho cậu một cánh cửa sổ, thì sẽ đóng lại một cánh cửa khác.
Phương Hoa hoàn mỹ như vậy, đây là sự ưu ái của trời cao cho nó, cũng là sự tàn nhẫn dành cho nó, tương lai nó sẽ bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp này.
Lúc Phương Dung đi, cậu có thể cảm nhận được Phương Hoa có chút suy sụp.
Nó quả nhiên có chút khát khao được ra ngoài.
Thật vất vả mới ra được thì lại bị Phương Dung hạn chế tự do.
Phương Dung đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhãn, nhưng không còn cách nào, nơi này quá gần với nơi xảy ra chuyện, chỉ cần một ngọn gió thổi cỏ lay thôi là cậu sẽ bị bắt ngay.
Bởi vì vật thí nghiệm vượt ngục khá nhiều, quân đội phải tốn không ít khí lực mới bắt về lại hơn phân nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều vật thí nghiệm trốn lẫn trong đám người, không thể tìm thấy tung tích, cho nên gần tiểu khu đã bắt đầu xuất hiện lính canh, đi ra đi vào đều phải kiểm tra, không có chuyện thì không thể ra ngoài.
Tình huống trong công ty đã được khống chế.
Lão tổng phát tin nhắn cho công nhân bảo những ai không bị thương thì hai ngày nữa có thể đi làm trở lại.
Trong hai ngày này, công ty phải dọn dẹp đống lộn xộn còn lưu lại, và giấu đi những vật thí nghiệm bí mật của công ty.
Tụi nó đều là thành phần rất nguy hiểm.
Cần kiểm tra.
Phương Dung muốn đi dạo quanh công ty, nhìn xem có phát hiện được gì không.
Cậu phát hiện trước cửa công ty có tụ tập vài công nhân, đại khái chắc cũng giống như cậu đi tìm hiểu tình hình công ty.
Giờ rất khó tìm việc, đa phần công ty đều chọn dùng người máy, từ chuyển phát nhanh đến rửa chén dĩa đều dùng người máy, không gian để bọn họ sinh tồn rất ít, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, rất khó đảm bảo công ty có thể hoạt động tiếp hay không.
“Phương Dung, ở bên này.” Mấy người công nhân kia cũng có chú ý tới Phương Dung, vẫy tay gọi cậu.
Phương Dung chạy tới hỏi, “Công ty sao rồi?
“Còn thế nào nữa? Đã hai ngày rồi mà công ty vẫn đóng cửa không cho chúng tôi vào.” Công nhân kia có chút lớn tuổi, công việc này rất quan trọng với ông.
“Cũng không biết chừng nào mới được đi làm lại nữa.
Tôi còn phải nuôi cả một nhà già trẻ kìa.”
“Nghỉ có lương mà, cần gì phải gấp?”
“Mấy người trẻ tuổi như cậu đương nhiên không gấp.
Tôi đã mấy tuổi rồi, còn không gấp sao?” Giờ là giữa trưa, ánh nắng rất mạnh, ông nhịn không được phải đưa tay che nắng, “Từ sớm công ty đã báo giảm biên chế rồi.
Mấy người trẻ tuổi không lo.
Nhưng tôi tuổi lớn rồi.
Chỉ sợ…Haiz!” Ông nhịn không dược mà thở dài.
Phương Dung vỗ vai ông, “Yên tâm đi, lão Lý.
Ông làm việc chăm chỉ.
Ông chủ đều nhìn thấy hết mà.”
Cho dù bản thân cậu cũng lo, nhưng có người cần cậu an ủi hơn.
“Ừ, hy vọng là vậy.” Lão Lý được an ủi, cũng bình tĩnh hơn nhiều, “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến đây xem xem có cần hỗ trợ gì không.”
Lão Lý lắc đầu, “Căn bản là không cho chúng ta nhúng tay vào.
Cậu nên về đi!”
“Ừm.” Nguyên tòa nhà công ty đều bị khóa lại, dùng dây vàng cách ly quấn vòng quanh không cho bất cứ ai bước vào.
“Vậy tôi đi trước.” Phương Dung đi một chuyến không có chút tin tức gì nên có hơi thất vọng, lúc trở về không có chút tinh thần hăng hái nào.
Cậu đi được nửa đường, chợt phát hiện có lính đeo súng nhảy xuống xe, trong chốc lát đã có ba chiếc xe chạy tới, bọn họ đồng loạt đi về một hướng.
Bên kia vừa vặn là tòa nhà Phương Dung đang ở.
Cậu hoảng sợ, lập tức bước nhanh hơn.
Đám người kia một nửa đi thang máy, một nửa đi thang lầu, tựa hồ như muốn bao vây bốn phía.
Phương Dung kinh hồn táng đảm, vừa lúc đuổi kịp được thang máy, liền chen vào trong.
Thang máy đã được ấn phím số 10, vừa vặn là tầng lầu nơi cậu ở.
Lòng cậu nóng như lửa đốt, mấy người này đã phát hiện ra cái gì rồi?
Phương Hoa còn đang chờ ở trong phòng.
Nó không có tâm nhãn.
Nếu bảo nó làm gì thì nó sẽ làm cái đó.
Phương Dung đã bảo nó không được ra ngoài, còn lặp lại tận ba lần, cho dù Phương Hoa có muốn ra ngoài, nó nhất định vẫn sẽ cố gắng nghe lời cậu.
Phải ngăn bọn họ lại.
Phương Dung cố lấy dũng khí, “Sao trùng hợp vậy? Mọi người cũng lên lầu 10 sao? Tôi cũng ở tầng đó đây.
Có cần tôi giúp gì không?”
Mấy người kia liếc nhau, “Cậu quen người tên Phương Dung không?”
Phương Dung lắp bắp, lộ vẻ kinh hãi, “Chính là tôi.
Sao thế?”
“Gần đây cậu đã mua một vài món đồ phụ nữ đúng không? Còn mua đồ ăn cho hai người?”
“Ặc… Đúng vậy.
Nhưng đó là bởi vì định ở nhà suốt mấy ngày liền nên mới mua nhiều đồ dự trữ.”
“Vậy quần áo thì sao?”
“Quần áo là…” Cậu quả thực không tìm được cớ nào, “Quần áo là mua cho tôi mặc.
Tôi có cái sở thích kia.”
Cái lý do này quả thật có chút gượng ép, chẳng ai tin được cả.
“Thật mà.
Tôi còn để nó ở nhà kìa.
Trong phòng ngoại trừ tôi ra thì không có ai cả.
Mấy người có vào khám xét cũng vô dụng thôi.” Mấy người đi ra khỏi thang máy, bất tri bất giác đã chạy tới cửa nhà cậu, Phương Dung vẫn còn đang dây dưa với mấy người đó.
“Không cần phải nói nữa.
Mở cửa ra.” Cậu càng tìm cớ, những người này càng không tin, “Cậu còn nói dong dài tôi liền định tội cậu chứa chấp tội phạm.”
Trái tim Phương Dung nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố tình lớn tiếng oán giận, để Phương Hoa ở trong phòng nghe thấy, “Đã nói với mấy người rằng bên trong không có ai rồi.
Sao mấy người không chịu tin? Được tôi.
Tôi mở cửa cho mấy người nhìn.”
Cậu đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ Phương Hoa không hiểu chuyện đời không hiểu ám chỉ của cậu mà tiếp tục ở trong phòng chờ.
Đút chìa khóa vào lỗ, xoay tròn, cạch một tiếng, cửa mở ra.
Phương Dung bị người ta đẩy ra, mấy binh lính lập tức nối đuôi nhau bước vào, dùng súng điện tử quét hình chung quanh.
Rất nhanh, không gian trong phòng đã bị bọn họ chiếm cứ, toilet, cửa phòng bếp bị người ta một cước đá văng, mấy người trăm miệng một lời nói, “Sếp, không có ai.”
Cái người được xưng là sếp kia lãnh đạm tuần tra một vòng trong phòng, cuối cùng đưa ánh mắt về phía cửa sổ đang mở.
Gió từ bên ngoài thổi vào, cách đó không xa, quyển nhật ký đặt trên bàn bị gió thổi lật phành phạch, cuối cùng dừng lại ngay trang vẽ một gương mặt tươi cười.
(⌒u⌒).
_____________________
*song hoa: là mảnh giấy đỏ được cắt thành hoa văn cầu kỳ rồi dán lên cửa sổ để trang trí.
Phương Dung lập tức cản nó lại, “Vết thương còn chưa lành, không được cắt chỉ.”
Phương Hoa sửng sốt, nhìn vết thương trên bụng mình, rồi lại nhìn Phương Dung.
“Tốt rồi mà.” Đây là lần thứ ba nó nói chuyện, “Sẽ gây trở ngại cho việc lành lại.”
“Thật sao?” Phương Dung nửa tin nửa ngờ.
Vết thương của Phương Hoa lành lại quá nhanh, nói không chừng qua đêm nay là sẽ lành lại hoàn toàn, nếu chỉ vẫn còn nằm ở trong cơ thể rồi bị thịt mới mọc chèn lên, lúc cắt chỉ rất đau.
Cậu đoạt lấy cây kéo trong tay Phương Hoa, tự mình động thủ, “Cậu không biết nặng nhẹ gì hết.
Để thôi giúp cậu!”
Cậu thích cắt song hoa (1), hễ rảnh là cắt, cắt xong thì một nửa bán lấy tiền, một nửa để lại cho mình, vì thế kỹ năng dùng kéo rất tốt, cẩn thận hơn Phương Hoa, động tác lại nhẹ nhàng, cắt hết chỉ trên ngực Phương Hoa mà chỉ chảy có chút máu.
Phương Dung dùng cồn sát trùng lại lần nữa rồi để nó nằm xuống, bôi một tầng thuốc, sau khi xác định nó không lộn xộn thì mới buông nó ra.
“Không thể đè lên miệng vết thương.
Tôi sẽ trông cậu.” Phương Dung thu dọn lại công cụ, rồi mới lấy đống hàng vừa chuyển phát nhanh tới.
Bên trong là áo sơmi và váy, còn có một đôi giày xăng-đan màu trắng.
Giày của nữ thường có gót hơi cao với mục đích khiến người mang cao hơn một tí.
Đôi giày này cũng thế, gót giày cao khoảng năm phân.
Vừa lúc Phương Hoa vẫn còn đang trong thời kỳ trưởng thành, vẫn còn rất lùn, chỉ mới cao khoảng một mét bảy mà thôi, mang đôi này vào thì sẽ cao lên được một mét bảy mươi lăm, coi như đủ tư cách.
Nghe nói hiện giờ đàn ông mà thấp hơn một mét bảy mươi lăm thì đều bị mặc định là tàn phế loại hai.
Huyết thống của loài người càng lúc càng hoàn thiện, phương hướng phát triển rất tốt, ai ai cũng là người đẹp chân dài, còn là toàn dân tập võ, thân thể cường tráng hơn trước kia nhiều.
Dù sao thì con người sinh sống trong vũ trụ luôn gặp phải nguy hiểm không ngừng, nhân loại tựa như cọng cỏ không chỗ cắm rễ, luôn chờ mong sẽ có một ngày tìm thấy mảnh đất của riêng mình, nhưng uy hiếp cũng theo đó mà đến, mọi người lúc nào cũng phải đề phòng có nguy hiểm xảy ra.
Phương Dung bảo nó không được cử động, rồi lôi chân của nó ra khỏi chăn, mang giày vào giúp nó.
Phương Hoa lớn lên xinh đẹp, dáng người lại gầy.
Có lẽ vì nó mới ra đời có ba năm, lại chưa từng thấy mặt trời, ngay cả phòng vệ sinh mà cũng khiến nó phá lệ chú ý, nó cũng không giống như con nít bình thường thích chạy ngược chạy xuôi, luôn khiến cả người mình chật vật, cho nên thân thể vẫn lộ ra nhan sắc tái nhợt, giống như vừa mới được sinh ra, ngay cả vết chai chân cũng không có lấy một cái.
Hơn nữa, ngón chân vừa thon dài lại trắng nõn, làn da trên mu bàn chân gần như trong suốt càng làm nổi bật những đường mạch máu chảy dưới nó.
Thảo nào mà cái tên nhân viên mới tới kia yêu thích đến mức không thể buông tay.
Phương Dung nắm chặt cổ chân của nó, rồi nhét chân vào giầy.
Trên giày có một dây đai, sau khi cột vòng lên cổ chân thì lập tức làm cho đôi chân của nó càng xinh đẹp hơn.
Nhưng giày có hơi lớn, đằng sau hơi lỏng, may mà không quá lỏng, vẫn có thể mang.
Lại mặc váy cho nó.
Vòng eo vừa vặn, chiều dài vừa đủ đến cổ chân, màu sắc đỏ thẫm quả nhiên rất tôn vinh làn da.
Bởi vì trên người nó còn vết thương nên không mặc thử áo sơmi, nhưng Phương Hoa nhận được quà thì rất là vui, cứ ôm không chịu buông tay, ngay cả lúc đi ngủ cũng muốn ôm.
Tuy chưa mặc thử áo, nhưng Phương Dung cũng đã thử lên người mình.
Cậu cao hơn nó khoảng bảy tám phân, mặc áo sơmi này rất vừa người, vậy nếu để Phương Hoa mặc thì chắc là rộng.
Đương nhiên, rộng một chút cũng tốt, có lợi cho vết thương, cũng có thể hoạt động mạnh hơn chút.
Sắc trời vẫn còn sớm, nhưng hôm qua Phương Dung ngủ không được ngon, nên giờ có chút buồn ngủ, vì thể hai người cùng nhau ngủ, tới tối mới tỉnh lại, ăn xong lại ngủ tiếp.
Trong lúc còn đang mơ màng, Phương Dung hình như cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cái loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm mãnh liệt như vậy quá rõ ràng, vì thể cậu bừng tỉnh, vừa mở mắt liền phát hiện Phương Hoa nằm trong lòng mình, gối đầu lên tay cậu rồi nhìn chằm chằm vào cậu.
Hèn gì cánh tay không còn chút cảm giác nào.
Phương Dung giật giật, cả một đêm không được tuần hoàn máu, hậu quả chính là vừa nhấc tay lên liền vừa tê vừa ngứa, hơn nửa ngày mới khôi phục lại như thường.
Lăn qua lăn lại, lại là một ngày mới.
Vẫn như ngày thường, rửa mặt đánh răng ăn sáng xong, cậu kiểm tra vết thương của Phương Hoa, quả nhiên vết thương kia đã lành lại rồi, chỉ còn có màu da trắng bóng hơn bình thường mà thôi.
Quá trình kiểm tra vết thương cũng không thuận lợi gì cho cam.
Phương Hoa cứ luôn xoay người nhìn quần áo mới đặt ở bên giường, rồi lại chờ mong nhìn cậu, sau khi được cậu đồng ý nó liền mặc vào ngay, thậm chí còn chạy đi mở tivi ba chiều ra học khiêu vũ.
Làn váy đỏ thẫm tung xòe càng thêm kinh diễm.
Vũ khúc khổng tước được nó nhảy y như thật, tựa như một kiệt tác nghệ thuật, hẳn phải nên đặt trong viện bảo tàng triển lãm mới đúng.
Nhảy xong một khúc, Phương Dung tươi cười nhét gấu áo sơmi vào trong váy cho nó, như vậy thoạt nhìn xinh đẹp hơn nhiều.
Áo kia quả thật có hơi lớn, nhưng rộng rãi vừa đủ có thể làm thành bộ quần áo hưu nhàn bình thường đi ra ngoài, cũng có thể dùng để nhảy múa.
Phương Dung rất vừa lòng.
Cậu dặn dò Phương Hoa, “Tôi ra ngoài xem tình huống thế nào.
Cậu ngàn vạn lần không được ra ngoài, biết chưa?”
Phương Hoa dường như có chút không vui.
Nó cũng muốn ra ngoài chơi một chút, nhìn xem phồn hoa bên ngoài.
Nhưng không được.
Thân phận của nó quá đặc biệt, trừ khi chết trận trên sa trường, cả cuộc đời nó vẫn cứ phải sống trốn tránh như thế.
Ông trời mở cho cậu một cánh cửa sổ, thì sẽ đóng lại một cánh cửa khác.
Phương Hoa hoàn mỹ như vậy, đây là sự ưu ái của trời cao cho nó, cũng là sự tàn nhẫn dành cho nó, tương lai nó sẽ bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp này.
Lúc Phương Dung đi, cậu có thể cảm nhận được Phương Hoa có chút suy sụp.
Nó quả nhiên có chút khát khao được ra ngoài.
Thật vất vả mới ra được thì lại bị Phương Dung hạn chế tự do.
Phương Dung đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhãn, nhưng không còn cách nào, nơi này quá gần với nơi xảy ra chuyện, chỉ cần một ngọn gió thổi cỏ lay thôi là cậu sẽ bị bắt ngay.
Bởi vì vật thí nghiệm vượt ngục khá nhiều, quân đội phải tốn không ít khí lực mới bắt về lại hơn phân nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều vật thí nghiệm trốn lẫn trong đám người, không thể tìm thấy tung tích, cho nên gần tiểu khu đã bắt đầu xuất hiện lính canh, đi ra đi vào đều phải kiểm tra, không có chuyện thì không thể ra ngoài.
Tình huống trong công ty đã được khống chế.
Lão tổng phát tin nhắn cho công nhân bảo những ai không bị thương thì hai ngày nữa có thể đi làm trở lại.
Trong hai ngày này, công ty phải dọn dẹp đống lộn xộn còn lưu lại, và giấu đi những vật thí nghiệm bí mật của công ty.
Tụi nó đều là thành phần rất nguy hiểm.
Cần kiểm tra.
Phương Dung muốn đi dạo quanh công ty, nhìn xem có phát hiện được gì không.
Cậu phát hiện trước cửa công ty có tụ tập vài công nhân, đại khái chắc cũng giống như cậu đi tìm hiểu tình hình công ty.
Giờ rất khó tìm việc, đa phần công ty đều chọn dùng người máy, từ chuyển phát nhanh đến rửa chén dĩa đều dùng người máy, không gian để bọn họ sinh tồn rất ít, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, rất khó đảm bảo công ty có thể hoạt động tiếp hay không.
“Phương Dung, ở bên này.” Mấy người công nhân kia cũng có chú ý tới Phương Dung, vẫy tay gọi cậu.
Phương Dung chạy tới hỏi, “Công ty sao rồi?
“Còn thế nào nữa? Đã hai ngày rồi mà công ty vẫn đóng cửa không cho chúng tôi vào.” Công nhân kia có chút lớn tuổi, công việc này rất quan trọng với ông.
“Cũng không biết chừng nào mới được đi làm lại nữa.
Tôi còn phải nuôi cả một nhà già trẻ kìa.”
“Nghỉ có lương mà, cần gì phải gấp?”
“Mấy người trẻ tuổi như cậu đương nhiên không gấp.
Tôi đã mấy tuổi rồi, còn không gấp sao?” Giờ là giữa trưa, ánh nắng rất mạnh, ông nhịn không được phải đưa tay che nắng, “Từ sớm công ty đã báo giảm biên chế rồi.
Mấy người trẻ tuổi không lo.
Nhưng tôi tuổi lớn rồi.
Chỉ sợ…Haiz!” Ông nhịn không dược mà thở dài.
Phương Dung vỗ vai ông, “Yên tâm đi, lão Lý.
Ông làm việc chăm chỉ.
Ông chủ đều nhìn thấy hết mà.”
Cho dù bản thân cậu cũng lo, nhưng có người cần cậu an ủi hơn.
“Ừ, hy vọng là vậy.” Lão Lý được an ủi, cũng bình tĩnh hơn nhiều, “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến đây xem xem có cần hỗ trợ gì không.”
Lão Lý lắc đầu, “Căn bản là không cho chúng ta nhúng tay vào.
Cậu nên về đi!”
“Ừm.” Nguyên tòa nhà công ty đều bị khóa lại, dùng dây vàng cách ly quấn vòng quanh không cho bất cứ ai bước vào.
“Vậy tôi đi trước.” Phương Dung đi một chuyến không có chút tin tức gì nên có hơi thất vọng, lúc trở về không có chút tinh thần hăng hái nào.
Cậu đi được nửa đường, chợt phát hiện có lính đeo súng nhảy xuống xe, trong chốc lát đã có ba chiếc xe chạy tới, bọn họ đồng loạt đi về một hướng.
Bên kia vừa vặn là tòa nhà Phương Dung đang ở.
Cậu hoảng sợ, lập tức bước nhanh hơn.
Đám người kia một nửa đi thang máy, một nửa đi thang lầu, tựa hồ như muốn bao vây bốn phía.
Phương Dung kinh hồn táng đảm, vừa lúc đuổi kịp được thang máy, liền chen vào trong.
Thang máy đã được ấn phím số 10, vừa vặn là tầng lầu nơi cậu ở.
Lòng cậu nóng như lửa đốt, mấy người này đã phát hiện ra cái gì rồi?
Phương Hoa còn đang chờ ở trong phòng.
Nó không có tâm nhãn.
Nếu bảo nó làm gì thì nó sẽ làm cái đó.
Phương Dung đã bảo nó không được ra ngoài, còn lặp lại tận ba lần, cho dù Phương Hoa có muốn ra ngoài, nó nhất định vẫn sẽ cố gắng nghe lời cậu.
Phải ngăn bọn họ lại.
Phương Dung cố lấy dũng khí, “Sao trùng hợp vậy? Mọi người cũng lên lầu 10 sao? Tôi cũng ở tầng đó đây.
Có cần tôi giúp gì không?”
Mấy người kia liếc nhau, “Cậu quen người tên Phương Dung không?”
Phương Dung lắp bắp, lộ vẻ kinh hãi, “Chính là tôi.
Sao thế?”
“Gần đây cậu đã mua một vài món đồ phụ nữ đúng không? Còn mua đồ ăn cho hai người?”
“Ặc… Đúng vậy.
Nhưng đó là bởi vì định ở nhà suốt mấy ngày liền nên mới mua nhiều đồ dự trữ.”
“Vậy quần áo thì sao?”
“Quần áo là…” Cậu quả thực không tìm được cớ nào, “Quần áo là mua cho tôi mặc.
Tôi có cái sở thích kia.”
Cái lý do này quả thật có chút gượng ép, chẳng ai tin được cả.
“Thật mà.
Tôi còn để nó ở nhà kìa.
Trong phòng ngoại trừ tôi ra thì không có ai cả.
Mấy người có vào khám xét cũng vô dụng thôi.” Mấy người đi ra khỏi thang máy, bất tri bất giác đã chạy tới cửa nhà cậu, Phương Dung vẫn còn đang dây dưa với mấy người đó.
“Không cần phải nói nữa.
Mở cửa ra.” Cậu càng tìm cớ, những người này càng không tin, “Cậu còn nói dong dài tôi liền định tội cậu chứa chấp tội phạm.”
Trái tim Phương Dung nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố tình lớn tiếng oán giận, để Phương Hoa ở trong phòng nghe thấy, “Đã nói với mấy người rằng bên trong không có ai rồi.
Sao mấy người không chịu tin? Được tôi.
Tôi mở cửa cho mấy người nhìn.”
Cậu đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ Phương Hoa không hiểu chuyện đời không hiểu ám chỉ của cậu mà tiếp tục ở trong phòng chờ.
Đút chìa khóa vào lỗ, xoay tròn, cạch một tiếng, cửa mở ra.
Phương Dung bị người ta đẩy ra, mấy binh lính lập tức nối đuôi nhau bước vào, dùng súng điện tử quét hình chung quanh.
Rất nhanh, không gian trong phòng đã bị bọn họ chiếm cứ, toilet, cửa phòng bếp bị người ta một cước đá văng, mấy người trăm miệng một lời nói, “Sếp, không có ai.”
Cái người được xưng là sếp kia lãnh đạm tuần tra một vòng trong phòng, cuối cùng đưa ánh mắt về phía cửa sổ đang mở.
Gió từ bên ngoài thổi vào, cách đó không xa, quyển nhật ký đặt trên bàn bị gió thổi lật phành phạch, cuối cùng dừng lại ngay trang vẽ một gương mặt tươi cười.
(⌒u⌒).
________________________
*song hoa: là mảnh giấy đỏ được cắt thành hoa văn cầu kỳ rồi dán lên cửa sổ để trang trí. img.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook