Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân
-
Chương 9: Từ từ lên làm siêu sao
Vừa đến quán bar, bọn họ lập tức tách ra, Lạc Tử Tinh đi tìm Thước Nguyệt trước, còn bọn họ đi về phía sau chuẩn bị lên sân khấu.
Thước Nguyệt đã đến, cô mặc bộ đầm mới mua ngày hôm qua, trên mặt trang điểm nhẹ, thoạt nhìn cũng là một cô gái xinh đẹp.
Cô vô cùng lo lắng, uống rất nhiều nước, không ngừng hỏi Lạc Tử Tinh, hôm nay cô trang điểm như thế nào, có thể thành công hay không.
Lạc Tử Tinh nhìn dáng vẻ khẩn trương lo lắng của cô, buồn cười, cười nói: "Không thành vấn đề, anh ta không thích cậu mới là ánh mắt có vấn đề."
Thước Nguyệt nghe xong cảm thấy tốt hơn chút, sau đó lại tiếp tục uống một cốc nước lớn.
Rất nhanh, Việt Phi đã lên sân khấu, sức hút của anh không tệ, rất nhiều nữ sinh đều tụ tập dưới sân khấu, tiếng reo hò như muốn phá tung nóc nhà, Thước Nguyệt cũng lôi kéo Lạc Tử Tinh chen về phía trước, cô để bó hoa hồng đỏ lại ở quầy bar, chuẩn bị một lát nữa đưa đến hậu trường.
Tiếng hát của Việt Phi pha chút nhàn nhạt tang thương, như là người đã trải qua rất nhiều chuyện đời, dùng giọng lạnh nhạt của anh để truyền đạt lại. Nhưng mà đối với loại nhạc tương đối thương cảm này, Lạc Tử Tinh càng thích loại âm nhạc sạch sẽ mà dồi dào sinh lực, phấn chấn tinh thần hơn, ví dụ như nghe TK biểu diễn ngày hôm nay.
Thước Nguyệt liên tục hoan hô, tiếng hét dường như lấn át giọng hát của Việt Phi, anh nhìn mọi người, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn cũng không có biểu cảm dư thừa, nhưng chính loại phong cách tự cao tự đại bày, khiến cho nữ sinh ào ào hô to: "Em yêu anh!"
Trong hậu trường, Anh Triệt vén tấm rèm dày, nhìn ra bên ngoài, tiếng nhạc, tiếng reo hò truyền vào, cậu bĩu môi nói: "Cái anh Việt Phi này, thật đúng là thu hút mọi người, nhưng mà tại sao trợ lý của chúng ta cũng ở trong đó?"
"Hả?" Diệp Hiên Nhiễm đang chỉnh dây đàn ghi-ta nghe thấy vậy lập tức đi tới, sau khi nhìn thấy Lạc Tử Tinh chen chúc trong đám người, mặt có chút đen, "Chân cô ấy bị thương còn chưa khỏi hẳn, vì sao lại làm liều như vậy, cái tên Việt Phi kia hấp dẫn đến thế sao?"
An Triệt khoác vai Diệp Hiên Nhiễm: "Nói không chừng chính là Tiểu Tinh thích người như Việt Phi, nhưng mà Nhiễm này, hình như cậu quá chú ý đến cô ấy rồi, mặc dù cậu làm cô ấy bị thương, cũng không cần quan tâm đến nước này chứ."
Diệp Hiên Nhiễm nghe vậy, mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn An Triệt một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Chỉ là trong lòng anh cảm thấy áy náy mà thôi.
An Triệt nhún nhún vai, vung tay nói: "Hôm nay, chính là ngày kết thúc thời đại của Việt Phi, từ nay về sau, nơi này sẽ là thiên hạ của nhóm nhạc Ám Chi chúng ta, nhất định phải cứu vớt khiếu thẩm mỹ của Tiểu Tinh trở về."
Úy Trì An Minh cười bất đắc dĩ.
Đợi đến khi ca khúc kết thúc, Việt Phi đứng dậy xuống dưới sân khấu, Thước Nguyệt lôi kéo lạc Tử Tinh đi ra ngoài, chuẩn bị đưa hoa hồng cho Việt Phi, nhưng mà người chủ trì giới thiệu kế tiếp chính là màn biểu diễn của nhóm Ám Chi, không muốn lỡ mất màn biều diễn của TK biệt hiệu Ám Chi, Lạc Tử Tinh giữ chặt Thước Nguyệt xin cô chờ một chút, dù sao nửa giờ nữa, Việt Phi vẫn còn lên sân khấu biểu diễn, sẽ không chạy đi.
Nhóm Ám Chi trước kia chưa từng biểu diễn ở đây, sau khi lên sân khấu, mọi người lập tức yên tĩnh lại, rồi lại bắt đầu ồn ào xì xào bàn tán, đều hỏi họ là ai, vì sao phải đeo mặt nạ.
Chỉ có Lạc Tử Tinh biết, bởi vì bọn họ là vụng trộm chạy đến đây.
An Triệt giơ tay lên cao bắt đầu biểu diễn, hô lớn: "one, two, three, let’s go!"
Tiếng trống đột nhiên xâm nhập, phảng phất giống như tiếng trống nơi chiến trường kích động màng tai của mọi người, các cô cảm thấy cảm xúc của bản thân bị người khác khống chế, không tự chủ được lay động thân thể theo điệu nhạc.
Sau đoạn ghi ta làm cho người ta hoa cả mắt, cuối cùng Diệp Hiên Nhiễm cũng mở miệng hát, giọng hát thanh thuần, mang theo hương vị mê người.
"Thanh xuân vĩnh viễn là một loại sức lực bất bại,
Thanh xuân sẽ là một giấc mộng không bao giờ tan,
Tôi xuyên qua đám đông chật chội, đi tìm chân mệnh,
Đó chính là, con đường tình yêu của tôi..."
Tiếp theo là An Triệt hòa âm, tiếng hát của cậu trong trẻo, càng chắp thêm đôi cánh cho bài hát này.
Giọng hát của Úy Trì An Minh lại trầm bổng mang theo sức mạnh an ủi lòng người, phảng phất như đẩy sương mù bao phủ ngay trước mắt mọi người ra.
Bọn họ là Chúa Tể của tối nay, hoàn toàn xứng đáng là siêu sao.
Thước Nguyệt đã đến, cô mặc bộ đầm mới mua ngày hôm qua, trên mặt trang điểm nhẹ, thoạt nhìn cũng là một cô gái xinh đẹp.
Cô vô cùng lo lắng, uống rất nhiều nước, không ngừng hỏi Lạc Tử Tinh, hôm nay cô trang điểm như thế nào, có thể thành công hay không.
Lạc Tử Tinh nhìn dáng vẻ khẩn trương lo lắng của cô, buồn cười, cười nói: "Không thành vấn đề, anh ta không thích cậu mới là ánh mắt có vấn đề."
Thước Nguyệt nghe xong cảm thấy tốt hơn chút, sau đó lại tiếp tục uống một cốc nước lớn.
Rất nhanh, Việt Phi đã lên sân khấu, sức hút của anh không tệ, rất nhiều nữ sinh đều tụ tập dưới sân khấu, tiếng reo hò như muốn phá tung nóc nhà, Thước Nguyệt cũng lôi kéo Lạc Tử Tinh chen về phía trước, cô để bó hoa hồng đỏ lại ở quầy bar, chuẩn bị một lát nữa đưa đến hậu trường.
Tiếng hát của Việt Phi pha chút nhàn nhạt tang thương, như là người đã trải qua rất nhiều chuyện đời, dùng giọng lạnh nhạt của anh để truyền đạt lại. Nhưng mà đối với loại nhạc tương đối thương cảm này, Lạc Tử Tinh càng thích loại âm nhạc sạch sẽ mà dồi dào sinh lực, phấn chấn tinh thần hơn, ví dụ như nghe TK biểu diễn ngày hôm nay.
Thước Nguyệt liên tục hoan hô, tiếng hét dường như lấn át giọng hát của Việt Phi, anh nhìn mọi người, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn cũng không có biểu cảm dư thừa, nhưng chính loại phong cách tự cao tự đại bày, khiến cho nữ sinh ào ào hô to: "Em yêu anh!"
Trong hậu trường, Anh Triệt vén tấm rèm dày, nhìn ra bên ngoài, tiếng nhạc, tiếng reo hò truyền vào, cậu bĩu môi nói: "Cái anh Việt Phi này, thật đúng là thu hút mọi người, nhưng mà tại sao trợ lý của chúng ta cũng ở trong đó?"
"Hả?" Diệp Hiên Nhiễm đang chỉnh dây đàn ghi-ta nghe thấy vậy lập tức đi tới, sau khi nhìn thấy Lạc Tử Tinh chen chúc trong đám người, mặt có chút đen, "Chân cô ấy bị thương còn chưa khỏi hẳn, vì sao lại làm liều như vậy, cái tên Việt Phi kia hấp dẫn đến thế sao?"
An Triệt khoác vai Diệp Hiên Nhiễm: "Nói không chừng chính là Tiểu Tinh thích người như Việt Phi, nhưng mà Nhiễm này, hình như cậu quá chú ý đến cô ấy rồi, mặc dù cậu làm cô ấy bị thương, cũng không cần quan tâm đến nước này chứ."
Diệp Hiên Nhiễm nghe vậy, mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn An Triệt một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Chỉ là trong lòng anh cảm thấy áy náy mà thôi.
An Triệt nhún nhún vai, vung tay nói: "Hôm nay, chính là ngày kết thúc thời đại của Việt Phi, từ nay về sau, nơi này sẽ là thiên hạ của nhóm nhạc Ám Chi chúng ta, nhất định phải cứu vớt khiếu thẩm mỹ của Tiểu Tinh trở về."
Úy Trì An Minh cười bất đắc dĩ.
Đợi đến khi ca khúc kết thúc, Việt Phi đứng dậy xuống dưới sân khấu, Thước Nguyệt lôi kéo lạc Tử Tinh đi ra ngoài, chuẩn bị đưa hoa hồng cho Việt Phi, nhưng mà người chủ trì giới thiệu kế tiếp chính là màn biểu diễn của nhóm Ám Chi, không muốn lỡ mất màn biều diễn của TK biệt hiệu Ám Chi, Lạc Tử Tinh giữ chặt Thước Nguyệt xin cô chờ một chút, dù sao nửa giờ nữa, Việt Phi vẫn còn lên sân khấu biểu diễn, sẽ không chạy đi.
Nhóm Ám Chi trước kia chưa từng biểu diễn ở đây, sau khi lên sân khấu, mọi người lập tức yên tĩnh lại, rồi lại bắt đầu ồn ào xì xào bàn tán, đều hỏi họ là ai, vì sao phải đeo mặt nạ.
Chỉ có Lạc Tử Tinh biết, bởi vì bọn họ là vụng trộm chạy đến đây.
An Triệt giơ tay lên cao bắt đầu biểu diễn, hô lớn: "one, two, three, let’s go!"
Tiếng trống đột nhiên xâm nhập, phảng phất giống như tiếng trống nơi chiến trường kích động màng tai của mọi người, các cô cảm thấy cảm xúc của bản thân bị người khác khống chế, không tự chủ được lay động thân thể theo điệu nhạc.
Sau đoạn ghi ta làm cho người ta hoa cả mắt, cuối cùng Diệp Hiên Nhiễm cũng mở miệng hát, giọng hát thanh thuần, mang theo hương vị mê người.
"Thanh xuân vĩnh viễn là một loại sức lực bất bại,
Thanh xuân sẽ là một giấc mộng không bao giờ tan,
Tôi xuyên qua đám đông chật chội, đi tìm chân mệnh,
Đó chính là, con đường tình yêu của tôi..."
Tiếp theo là An Triệt hòa âm, tiếng hát của cậu trong trẻo, càng chắp thêm đôi cánh cho bài hát này.
Giọng hát của Úy Trì An Minh lại trầm bổng mang theo sức mạnh an ủi lòng người, phảng phất như đẩy sương mù bao phủ ngay trước mắt mọi người ra.
Bọn họ là Chúa Tể của tối nay, hoàn toàn xứng đáng là siêu sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook