Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân
-
Chương 6: Tia lửa văng khắp nơi
Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh cô đã gặp qua, Diệp Hiên Nhiễm vẫn xinh đẹp khéo léo như cũ, ngũ quan không chỗ nào không hoàn mỹ, khiến Lạc Tử Tinh thiếu chút nữa lại thốt ra từ xinh đẹp; Úy Trì An Minh thay một bộ quần áo hợp thời, có khí chất lịch sự giống mình, hình thành một loại hương vị độc đáo mê người; nhưng An Triệt đứng ở chính giữa lại có mái tóc màu vàng nhạt, khuôn mặt lộ vẻ đáng yêu khiến cho cậu nhìn giống như thiên sứ.
Ba người này đứng chung một chỗ, Lạc Tử Tinh dường như có thể tưởng tượng ra khi bọn họ ở trên sân khấu sẽ tỏa sáng đến mức nào.
An Triệt nhìn Lạc Tử Tinh nở nụ cười thẹn thùng: "Nhĩ hảo, bạn là Lạc Tử Tinh, là trợ lý mới của chúng tớ sao?"
Lạc Tử Tinh còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Lâm Mộng tức giận mười phần nói: "An Triệt, thu hồi đuôi hồ li của cậu lại đi, tôi nói cho cậu biết, Tiểu Tinh là đứa bé ngoan, cậu đừng có bắt nạt nó, nếu không, tôi cho cậu biết tay."
An Triệt "A" một tiếng, biểu cảm nhanh chóng thay đổi, phảng phất giống như khoảnh khắc thay đổi từ thiên sứ thành ác ma, khiến Lạc Tử Tinh hiểu rõ, thì ra An Triệt chẳng phải loại dễ nghe lời giống như vẻ ngoài.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Tử Tinh vừa vặn ngồi bên cạnh Diệp Hiên Nhiễm. Bít tết và đồ ăn kết hợp được đưa lên, tư thế cậu ta cắt bít tết cực kỳ xinh đẹp, khiến Lạc Tử Tinh có chút tán thưởng nói: "Thật xinh đẹp."
Diệp Hiên Nhiễm quả nhiên muốn bùng nổ, nhưng mà Lạc Tử Tinh đã nói trước: "Chân có chút đau."
Quả nhiên sau đó lửa giận của Diệp Hiên Nhiễm nhanh chóng tiêu tán, chỉ hung tợn lườm cô một cái.
Lạc Tử Tinh biết bản thân không thể trêu đùa cậu ta quá mức, bởi vậy quay đầu hết sức chuyên chú cắt bít tết, ai biết phần bít tết này của cô lại có rất nhiều gân cốt, Lạc Tử Tinh cắt thật lâu cũng chưa thể cắt nó ra, không khỏi có chút xấu hổ quẫn bách, trên trán cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Xuy, bít tết cũng không biết cắt." Diệp Hiên Nhiễm cười nhạo một tiếng, nhưng ngay sau đó cậu ta lại chuyển đĩa bít tết của Lạc Tử Tinh đến trước mặt mình, cắt bít tết cho cô, mặt Lạc Tử Tinh có chút hồng, than thở nói: "Là bít tết có nhiều gân quá!"
Ai biết ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Hiên Nhiễm hơi hơi dùng sức, cắt vài cái đã được rồi, cậu liếc Lạc Tử Tinh một cái, một lần nữa chuyển bít tết đến trước mặt Lạc Tử Tinh: "Là cô ngu dốt thì có."
"Này, cậu lại muốn để tôi miêu tả cậu đúng không?"
"Không biết suy xét."
Hai người đấu võ mồm càng đấu càng hăng, không chú ý toàn bộ ánh mắt của mọi người trên bàn đều đang tập trung lại đây, Lâm Mộng có chút buồn cười hỏi Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh, bọn cháu quen nhau à."
An Triệt xen vào nói: "Khẳng định biết nhau, cái tên Nhiễm kia yêu thích sạch sẽ, bình thường sẽ không động vào thứ gì đó của người khác, thế nhưng lần này lại cắt bít tết cho Tiểu Tinh, có phải cậu thích Tiểu Tinh rồi không hả."
Úy Trì An Minh cũng cười: "Xem ra Tiểu Tinh đến làm trợ lý cho chúng ta thật sự là thích hợp hơn hết rồi."
"Ừ, có quen." Diệp Hiên Nhiễm cũng không muốn giấu diếm, "Mình lái xe không cẩn thận đụng phải cô ấy."
Anh vừa nói xong, trong phòng yên tĩnh một lát.
Vẫn là Lâm Mộng hoảng sợ lên tiếng: "Tiểu Tinh, cháu như thế nào, có sao không?"
Lạc Tử Tinh cũng thật không ngờ Diệp Hiên Nhiễm lại thành thật thừa nhận như vậy, sau khi phản ứng kịp vội vàng nói: "Không sao đâu dì, dì xem, hiện tại cháu có thể bật có thể nhảy, thật sự không sao, chỉ bị trầy xước rách da chút thôi."
Lâm Mộng không tin, muốn xem một chút, Lạc Tử Tinh thật gian nan mới khuyên được dì.
"Hiên Nhiễm vừa lấy được bằng lái, vẫn không thuần thục, cũng dễ gặp chuyện không may, về sau đừng lái xe nữa." Lâm Mộng nói, "Tôi sẽ xin công ty cho các cậu một tài xế lái xe. Còn có An Triệt, về sau cũng không thể lái xe máy nữa."
An Triệt kêu rên: "Lâm đại mỹ nhân, cô không thể như vậy, không có xe máy, cuộc sống lạc thú đều không có, Nhiễm, đều tại cậu!"
Diệp Hiên Nhiễm nhàn nhạt nhìn An Triệt liếc mắt một cái.
Lạc Tử Tinh nhìn Diệp Hiên Nhiễm, con ngươi của cậu ấy là màu đen thuần khiết, phảng phất không nhiễm một chút bụi bặm, chỉ có người có tâm tư đơn thuần như vậy mới có khả năng hát được bài hát hay, ấn tượng của Lạc Tử Tinh đối với Diệp Hiên Nhiễm, không khỏi càng tốt hơn.
Sau khi cơm nước xong, Lạc Tử Tinh xem như chính thức gia nhập vào nhóm, mấy người thiếu niên ăn uống no đủ, lập tức muốn đi luyện tập một chút, Lâm Mộng cũng hi vọng bọn họ mau chóng ăn ý với nhau, đặt nền móng cho sự nghiệp sau này.
Xe dừng lại trước cửa cao ốc công ty giải trí Tinh Nghệ, Lạc Tử Tinh theo bọn họ đi vào bên trong cao ốc. Tinh Nghệ là công ty giải trí vô cùng nổi tiếng trong nước, trong công ty, ca sĩ ở tuyến dưới nhiều vô số kể, một khi tiến vào Tinh Nghệ, sau khi được xếp vào một thành viên trong đó, công ty sẽ tính toán con đường phát triển, sau đó đưa ra chỉ đạo, tạo ra tác phẩm, vô cùng chuyên nghiệp.
Có thể nói, Tinh Nghệ là giấc mộng mà mọi ca sĩ đều muốn tiến vào.
Ba người này đứng chung một chỗ, Lạc Tử Tinh dường như có thể tưởng tượng ra khi bọn họ ở trên sân khấu sẽ tỏa sáng đến mức nào.
An Triệt nhìn Lạc Tử Tinh nở nụ cười thẹn thùng: "Nhĩ hảo, bạn là Lạc Tử Tinh, là trợ lý mới của chúng tớ sao?"
Lạc Tử Tinh còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Lâm Mộng tức giận mười phần nói: "An Triệt, thu hồi đuôi hồ li của cậu lại đi, tôi nói cho cậu biết, Tiểu Tinh là đứa bé ngoan, cậu đừng có bắt nạt nó, nếu không, tôi cho cậu biết tay."
An Triệt "A" một tiếng, biểu cảm nhanh chóng thay đổi, phảng phất giống như khoảnh khắc thay đổi từ thiên sứ thành ác ma, khiến Lạc Tử Tinh hiểu rõ, thì ra An Triệt chẳng phải loại dễ nghe lời giống như vẻ ngoài.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Tử Tinh vừa vặn ngồi bên cạnh Diệp Hiên Nhiễm. Bít tết và đồ ăn kết hợp được đưa lên, tư thế cậu ta cắt bít tết cực kỳ xinh đẹp, khiến Lạc Tử Tinh có chút tán thưởng nói: "Thật xinh đẹp."
Diệp Hiên Nhiễm quả nhiên muốn bùng nổ, nhưng mà Lạc Tử Tinh đã nói trước: "Chân có chút đau."
Quả nhiên sau đó lửa giận của Diệp Hiên Nhiễm nhanh chóng tiêu tán, chỉ hung tợn lườm cô một cái.
Lạc Tử Tinh biết bản thân không thể trêu đùa cậu ta quá mức, bởi vậy quay đầu hết sức chuyên chú cắt bít tết, ai biết phần bít tết này của cô lại có rất nhiều gân cốt, Lạc Tử Tinh cắt thật lâu cũng chưa thể cắt nó ra, không khỏi có chút xấu hổ quẫn bách, trên trán cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Xuy, bít tết cũng không biết cắt." Diệp Hiên Nhiễm cười nhạo một tiếng, nhưng ngay sau đó cậu ta lại chuyển đĩa bít tết của Lạc Tử Tinh đến trước mặt mình, cắt bít tết cho cô, mặt Lạc Tử Tinh có chút hồng, than thở nói: "Là bít tết có nhiều gân quá!"
Ai biết ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Hiên Nhiễm hơi hơi dùng sức, cắt vài cái đã được rồi, cậu liếc Lạc Tử Tinh một cái, một lần nữa chuyển bít tết đến trước mặt Lạc Tử Tinh: "Là cô ngu dốt thì có."
"Này, cậu lại muốn để tôi miêu tả cậu đúng không?"
"Không biết suy xét."
Hai người đấu võ mồm càng đấu càng hăng, không chú ý toàn bộ ánh mắt của mọi người trên bàn đều đang tập trung lại đây, Lâm Mộng có chút buồn cười hỏi Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh, bọn cháu quen nhau à."
An Triệt xen vào nói: "Khẳng định biết nhau, cái tên Nhiễm kia yêu thích sạch sẽ, bình thường sẽ không động vào thứ gì đó của người khác, thế nhưng lần này lại cắt bít tết cho Tiểu Tinh, có phải cậu thích Tiểu Tinh rồi không hả."
Úy Trì An Minh cũng cười: "Xem ra Tiểu Tinh đến làm trợ lý cho chúng ta thật sự là thích hợp hơn hết rồi."
"Ừ, có quen." Diệp Hiên Nhiễm cũng không muốn giấu diếm, "Mình lái xe không cẩn thận đụng phải cô ấy."
Anh vừa nói xong, trong phòng yên tĩnh một lát.
Vẫn là Lâm Mộng hoảng sợ lên tiếng: "Tiểu Tinh, cháu như thế nào, có sao không?"
Lạc Tử Tinh cũng thật không ngờ Diệp Hiên Nhiễm lại thành thật thừa nhận như vậy, sau khi phản ứng kịp vội vàng nói: "Không sao đâu dì, dì xem, hiện tại cháu có thể bật có thể nhảy, thật sự không sao, chỉ bị trầy xước rách da chút thôi."
Lâm Mộng không tin, muốn xem một chút, Lạc Tử Tinh thật gian nan mới khuyên được dì.
"Hiên Nhiễm vừa lấy được bằng lái, vẫn không thuần thục, cũng dễ gặp chuyện không may, về sau đừng lái xe nữa." Lâm Mộng nói, "Tôi sẽ xin công ty cho các cậu một tài xế lái xe. Còn có An Triệt, về sau cũng không thể lái xe máy nữa."
An Triệt kêu rên: "Lâm đại mỹ nhân, cô không thể như vậy, không có xe máy, cuộc sống lạc thú đều không có, Nhiễm, đều tại cậu!"
Diệp Hiên Nhiễm nhàn nhạt nhìn An Triệt liếc mắt một cái.
Lạc Tử Tinh nhìn Diệp Hiên Nhiễm, con ngươi của cậu ấy là màu đen thuần khiết, phảng phất không nhiễm một chút bụi bặm, chỉ có người có tâm tư đơn thuần như vậy mới có khả năng hát được bài hát hay, ấn tượng của Lạc Tử Tinh đối với Diệp Hiên Nhiễm, không khỏi càng tốt hơn.
Sau khi cơm nước xong, Lạc Tử Tinh xem như chính thức gia nhập vào nhóm, mấy người thiếu niên ăn uống no đủ, lập tức muốn đi luyện tập một chút, Lâm Mộng cũng hi vọng bọn họ mau chóng ăn ý với nhau, đặt nền móng cho sự nghiệp sau này.
Xe dừng lại trước cửa cao ốc công ty giải trí Tinh Nghệ, Lạc Tử Tinh theo bọn họ đi vào bên trong cao ốc. Tinh Nghệ là công ty giải trí vô cùng nổi tiếng trong nước, trong công ty, ca sĩ ở tuyến dưới nhiều vô số kể, một khi tiến vào Tinh Nghệ, sau khi được xếp vào một thành viên trong đó, công ty sẽ tính toán con đường phát triển, sau đó đưa ra chỉ đạo, tạo ra tác phẩm, vô cùng chuyên nghiệp.
Có thể nói, Tinh Nghệ là giấc mộng mà mọi ca sĩ đều muốn tiến vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook