Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân
Chương 48: Diệp Hiên Nhiễm trở về

Có một loại người trời sinh ra đã vĩnh viễn rực rỡ hơn người, toát ra từ bên trong, chỉ nhìn qua một cái là có thể thấy được. Diệp Hiên Nhiễm chính là người như vậy, trên người cậu khí chất cùng vẻ đẹp cực kỳ hoàn hảo khiến cho Lạc Tử Tinh ngay lập tức nhìn ra cậu.

Cậu thật sự đã trở lại!

Lạc Tử Tinh che miệng, khiếp sợ nhìn cậu, trong tầm mắt cô những người khác dường như không còn tồn tại, chỉ nhìn thấy hình dáng cậu, dáng vẻ cậu ca hát, dánh vẻ cậu nhảy trên sân khấu, khi cậu đang nhìn về phía cô...

Lạc Tử Tinh không biết mình đã đi về phía trung tâm như thế nào, cô nghe thấy giai điệu càng ngày càng quen thuộc, lúc này mới bất chợt nghĩ đến đây là bài hát cô viết, nhưng tại sao Diệp Hiên Nhiễm lại có thể hát bài này?

Bởi vì bài hát này bài hát là Lạc Tử Tinh đặc biệt viết vì TK, lúc này nó lại được thể hiện bởi bọn họ, hiệu quả vô cùng rung động, khiến cho vô số người đang đứng ở đây nhớ lại những hồi ức thanh xuân tốt đẹp mà họ đã từng trải qua, mọi người tự động vỗ tay theo nhịp, vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa nhớ lại những ký ức lúc trước, mang đến cho TK sự ủng hộ rất lớn.

Lạc Tử Tinh không chớp mắt nhìn Diệp Hiên Nhiễm, trong lòng vừa khiếp sợ vừa cảm động.

Kết thúc một bài hát, không biết người nào đẩy cô, Lạc Tử Tinh mới phát hiện chảng biết từ lúc nào cô đã đi đến trước mặt người đối diện, ôm một đóa hoa hồng thật to, mà người đẩy cô, lại đẩy cô đến trước mặt Diệp Hiên Nhiễm, Lạc Tử Tinh vừa định nói gì đó, Diệp Hiên Nhiễm liền mỉm cười nói: "Cậu là đang vội vàng muốn tặng hoa cho mình sao, cám ơn."

Sau đó tự nhiên cầm lấy bó hoa, vừa cười nói: "Cậu có cần ôm một chút không?"

Lạc Tử Tinh còn đang ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, nhưng một giây kế tiếp, Lạc Tử Tinh đã rơi vào một vòng tay quen thuộc mà ấm áp, Diệp Hiên Nhiễm ôm Lạc Tử Tinh, chóp mũi quanh quẩn hương thơm của hoa hồng, giọng nói nhu hòa réo rắt vang lên bên tai: "Tiểu Tinh, sinh nhật vui vẻ."

Lạc Tử Tinh còn không còn kịp nói chuyện, An Triệt liền chạy tới đây: "Nhiễm, cậu thật là, nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như vậy bọn mình cũng muốn ôm một cái." Sau đó cậu vô cùng tự nhiên hào phóng ôm lấy Lạc Tử Tinh.

Cuối cùng Úy Trì An Minh cũng chạy đến ôm lấy Lạc Tử Tinh, sau khi hai người bọn họ chúc mừng sinh nhật cô, Úy Trì An Minh ở bên tai cô nói: "Mặc dù bây giờ không có cách nào công bố quan hệ của cậu với Nhiễm, chỉ có thể dùng cách này để hai người có thể tự do ôm nhau, nhưng mình tin tưởng, sẽ có một ngày, hai người có thể nhận được lời chúc phúc từ mọi người."

"Cảm ơn mọi người." Lạc Tử Tinh rơi nước mắt hạnh phúc.

Lạc Tử Tinh trở lại trung tâm, rất nhiều cô gái vô cùng hâm mộ cô. Mà lúc này đột nhiên có người nhận ra ba người bọn họ chính là thành viên nhóm TK-boys, nhất thời hô lên: "TK, TK! TK trở lại!"

Dáng vẻ Lạc Tử Tinh có chút thay đổi, kiểu tóc cũng đã khác, cho nên cũng không có người nhận ra cô chính là quản lý của TK, cô đi lẫn vào đám đông, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người đến xem, nhìn ba người đang đứng ở trung tâm, lúc này mới có cảm giác chân thật, bọn họ thật sự đã trở lại.

Nhiễm, hoan nghênh trở lại. Lạc Tử Tinh mỉm cười.

Buổi tối, ba người gặp nhau trước cửa nhà Lạc Tử Tinh, Lạc Tử Tinh nhớ lại lần trước khi ba người họ cùng nhau xuất hiện, lần này cũng vậy, trực tiếp cầm bao lớn bao nhỏ tới cửa, trong tay Diệp Hiên Nhiễm đang cầm bó hoa hồng kia, còn giơ lên một hộp bánh cake tinh xảo. An Triệt cười hì hì nói: "Chắc là cậu không chuẩn bị bữa trưa, bọn mình có mang theo, Tiểu Tinh, sinh nhật vui vẻ."

Lạc Tử Tinh vô cùng vui vẻ, đưa bọn họ đi vào, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm, hơi ngẩn người một chút sau đó cười hỏi cậu: "Diệp Hiên Nhiễm, cổ họng của cậu thế nào rồi?"

"Ừ." Diệp Hiên Nhiễm gật đầu một cái, "Tạm thời không sao, nhưng vẫn có khả năng tái phát, bình thường cần chú ý bảo về, không thể ăn cay, cũng không thể sử dụng quá nhiều."

"Như vậy, chỉ cần chú ý những điều này thì sẽ không có việc gì đúng không?" Trong lòng Lạc Tử Tinh vẫn cảm thấy đánh tiếc, giọng hát của cậu tốt như vậy, nhưng vẫn không thể được như trước, nhưng cô cũng biết, thật ra để có thể có kết quả như thế đã rất không dễ dàng, lúc ở trong nước, các bác sĩ cũng không nắm chắc sẽ chữa được.

"Bây giờ cũng không có chuyện gì."

So sánh khuôn mặt Diệp Hiên Nhiễm với thời điểm cậu rời đi năm ngoái thì đã trở nên trưởng thành hơn một chút, nhưng vẫn như cũ vô cùng đẹp trai, sẽ khiến cho người khác phải tán dương khuôn mặt trời sinh này. Nhưng kỳ lạ, Lạc Tử Tinh lại không cảm thấy xa cách, ngược lại cảm thấy bất kể như thế nào, sự trầm mặc ít nói ban đầu, nội tâm lại như gió xuân ấm áp một chút cũng không thay đổi, giữa bọn họ, không hề có chút khác biệt nào.

Lạc Văn Viễn thấy Diệp Hiên Nhiễm, cũng quan tâm hỏi một câu: "Cổ họng cháu sao rồi?"

Diệp Hiên Nhiễm đem tình huống hiện tại nói cho Lạc Văn Viễn, Lạc Văn Viễn nói: "Hãy quý trọng nó, ca hát thật tốt, đừng để sau này phải tiếc nuối."

"Cảm ơn chú, cháu biết rồi." Diệp Hiên Nhiễm quay đầu nhìn Lạc Tử Tinh một cái, rồi trả lời.

Mặt Lạc Tử Tinh hơi nóng lên, tại sao phải nhìn cô, lập tức cô ngồi không yên muốn đứng lên: "Con vào bếp chuẩn bị bữa trưa."

Bởi vì đột nhiên có nhiều người, không còn kịp để làm nhiều món nên Lạc Tử Tinh quyết định làm món cay, mùa đông ăn cái này cũng vô cùng thích hợp, nhưng vì cổ họng của Diệp Hiên Nhiễm, Lạc Tử Tinh liền nấu hai nồi, dành riêng một nồi cho Diệp Hiên Nhiễm.

Diệp Hiên Nhiễm đi tới phòng bếp, thấp giọng nói: "Mình giúp cậu."

"Không, không cần." Lạc Tử Tinh tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi đôi đũa trong tay, "Mình tự làm được."

"Không sao, mình giúp cậu thì có thể làm nhanh hơn." Diệp Hiên Nhiễm không nghe theo lời của Lạc Tử Tinh, cố ý ở lại.

Bởi vì Lạc Tử Tinh không biết nên để tay chân thế nào, chỉ có thể làm bộ như đang bận rộn, Diệp Hiên Nhiễm lại mở miệng nói chuyện: "Mình chuẩn bị học tập để sang năm tham gia thi tốt nghiệp trung học."

"Ừ?" Lạc Tử Tinh bị lời của cậu hấp dẫn, suy nghĩ một chút, bởi vì Diệp Hiên Nhiễm phải chữa bệnh nên bỏ lỡ một kỳ thi tốt nghiệp trung học, cũng chỉ có thể tham gia vào năm tới.

"Vậy cậu học tập cho tốt." Giọng nói Lạc Tử Tinh vang lên.

Diệp Hiên Nhiễm cười khẽ: "Cậu không cần khẩn trương như vậy, Tiểu Tinh, mình nghe nói cậu học đại học rất giỏi?"

Lạc Tử Tinh lập tức nghĩ đến chuyệnmấy ngày trước được người khác tỏ, đột nhiên có cảm giác chột dạ, mặc dù cô cũng không biết tại sao mình lại chột dạ, rõ ràng hiện tại bọn họ cũng không phải là người yêu.

"Cũng bình thường thôi." Lạc Tử Tinh chỉ có thể trả lời như vậy.

"Ừ." Diệp Hiên Nhiễm đáp, rốt cục không vòng vo nữa, "Tiểu Tinh, trở lại bên cạnh mình, chăm sóc mình, được chứ?"

Lạc Tử Tinh rũ mắt xuống, theo bản năng sẽ nói ra lời cự tuyệt, nhưng Diệp Hiên Nhiễm lại không cho cô có cơ hội, từ sau lưng ôm lấy cô: "Mình biết cậu phải lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng chúng ta cùng nhau giải quyết, được chứ, Tiểu Tinh, đừng từ chối mình."

"Mình..." Lạc Tử Tinh há miệng, lại nói không ra được lời cự tuyệt, cô nghĩ, cô thật sự rất thích Diệp Hiên Nhiễm, vì vậy chưa bao giờ biết phải từ chối cậu như thế nào.

Lúc sau, Diệp Hiên Nhiễm vô cùng tự nhiên giúp đỡ Lạc Tử Tinh, phảng phất như giữa bọn họ không có gần một năm chia cách kia, giống như là luôn luôn ở cùng một chỗ, ăn ý dị thường. Lạc Tử Tinh vẫn còn có chút lo lắng, liền hỏi cậu: "Cậu định giải quyết như thế nào đây?"

"Chuyện của chú mình, mình sẽ tra rõ, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cùng với quan hệ của chúng ta, mình sẽ nói với công ty, sẽ không để cho cậu thiệt thòi." Giọng nói của Diệp Hiên thành thục hơn rất nhiều.

Lạc Tử Tinh gật đầu một cái, chợt cười: "Được, chúng ta cùng nhau giải quyết."

Trong thời gian một năm này bọn họ đã thay đổi rất nhiều, học được cách lớn lên, không hề trốn tránh nữa, vẫn tin tưởng tình yêu, cũng vẫn yêu đối phương như cũ.

"Tin tưởng mình, Tiểu Tinh." Tròng mắt Diệp Hiên Nhiễm thâm thúy nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy kiên định.

Dưới ánh mắt như vậy, Lạc Tử Tinh cũng trấn định lại, nhìn sang bên, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng.

Đợi đến lúc ăn cơm, không khí giữa Lạc Tử Tinh cùng Diệp Hiên Nhiễm rõ ràng không giống trước. An Triệt yên lặng ngồi một chỗ, Úy Trì An Minh cũng vậy, Lạc Văn Viễn rất bén nhạy phát hiện, ý vị thâm trường "A" một tiếng, nhưng không phản đối.

Lạc Tử Tinh đột nhiên nhớ tới: "Thiếu chút nữa mình đã quên rồi, Diệp Hiên Nhiễm, cậu trở về lúc nào, sao không nói cho mình biết, còn nữa An Minh, Triệt, hai người thông đồng làm bậy! Triệt, lần trước cậu nói chuyện dì Mộng cấm cậu không được lái xe, không phải là bởi vì Nhiễm sắp trở lại chứ, mọi người định bắt đầu trở lại làm thực tập sinh lần nữa sao?"

"Xin lỗi Tiểu Tinh, bọn mình cũng không phải là cố ý gạt cậu, huống chi hôm qua Nhiễm mới trở lại, vừa về nhà lập tức chạy tới theo bọn mình luyện tập để hôm nay hát bài hát này, bọn mình cũng rất khổ tâm, muốn cho cậu một niềm vui thật lớn." An Triệt gãi gãi đầu.

Diệp Hiên Nhiễm nói: "Xin lỗi, đây là chủ ý của mình, nếu cậu muốn trách, thì trách mình được rồi." Dứt lời lộ ra một vẻ mặt đáng yêu, cực kỳ dễ thương!

Dĩ nhiên Lạc Tử Tinh lại bị sắc đẹp mê hoặc, dễ dàng liền tha thứ cho cậu, nhưng vẫn cảnh cáo một tiếng: "Sau này không cho phép mọi người lừa gạt mình nữa."

"Sẽ không có lần sau." Diệp Hiên Nhiễm bảo đảm.

Sau khi cơm nước xong, Diệp Hiên Nhiễm bưng bánh cake ra, cắm vài cây nến, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Lạc Tử Tinh, điều này tượng trưng cho việc vô đã là một người trưởng thành, từ đó về sau, cô không thể quá dựa vào người khác nữa, từ đó về sau, cô sẽ có suy nghĩ của riêng mình, từ đó về sau, cô phải thay đổi phải kiên cường hơn, bắt đầu bảo vệ người cô muốn bảo vệ.

Lạc Văn Viễn nhìn Lạc Tử Tinh đứng trước bánh sinh nhật yên lặng nhắm mắt ước nguyện, ánh mắt lặng lẽ đỏ lên, lại có một mảnh khăn giấy đưa tới, từ Diệp Hiên Nhiễm. Lạc Văn Viễn nhìn cậu cười từ ái, sau đó nhận lấy.

Lạc Tử Tinh nhắm mắt lại, thành kính mà trịnh trọng nghĩ đến tâm nguyện của cô khi tròn mười tám tuổi: Mình hi vọng cơ thể ba sẽ khỏe mạnh, hi vọng có thể cùng Diệp Hiên Nhiễm vĩnh viễn ở chung một chỗ, cùng TK vĩnh viễn ở chung một chỗ.

Sau đó mở mắt, lập tức thổi tắt tất cả cây nến.

An Triệt chạy tới hỏi Lạc Tử Tinh ước điều gì, dĩ nhiên Lạc Tử Tinh sẽ không nói cho cậu biết, thuận miệng bịa chuyện nói: "Hi vọng Triệt càng ngày càng đẹp trai."

"Mình cũng biết Tiểu Tinh thích nhất mình mà!" An Triệt cảm động muốn khóc, lại bị Lạc Tử Tinh nhân cơ hội quẹt một miếng bánh trên mặt, nhất thời hú lên quái dị, nhảy dựng lên cầm một miếng bánh đuổi theo Lạc Tử Tinh, "Tiểu Tinh cậu đứng lại!" Khung cảnh hổn loạn cũng ảnh hưởng đến cả Úy Trì An Minh và Diệp Hiên Nhiễm, cho nên hai người bọn họ cũng gia nhập vào, bốn người bắt đầu đại chiến bánh kem, ngay cả Lạc Văn Viễn cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Gian phòng không lớn lắm nhất thời loạn thành một đoàn, tiếng cười vang vọng như muốn phá vỡ cả bức tường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương