Dung Dung ăn trứng xào cà chua no nê, những bạn nhỏ khác cũng ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo.
Cô giáo phụ trách sinh hoạt sợ họ ăn quá no nên cố tình dắt đám trẻ ra ngoài đi dạo, sau đó lại đưa chúng vào đi ngủ trưa.
Trong ký túc xá, trước khi ngủ trưa, mọi người có thời gian mười lăm phút để chuẩn bị.
Trong mười lăm phút này, mọi người phải cởi áo khoác và giày, nằm ngoan ngoãn trên giường, đắp chăn cẩn thận.
Cà tím, với tư cách là bạn đời của Dung Dung, cần giúp Dung Dung cởi áo.
Hắn đứng ở trên giường nhỏ, nắm lấy ống tay áo Dung Dung, nghiêm túc nói: "Dung Dung, đến lúc đó anh kéo lên, em ngồi xổm xuống liền có thể áo khoác ra rồi."
Dung Dung giơ hai bàn tay nhỏ lên, nói: "Được ạ!"
Cà Tím lớn tiếng nói: "Bắt đầu!"
Dung Dung bị áo choàng che kín mặt: "Ai nha, em không nhìn thấy...Tóc của em..."
Thứ Thứ ngồi trên chiếc giường nhỏ đối diện, bất lực nhìn bọn họ.
Mặc dù quá trình này có một chút hỗn loạn nhưng cuối cùng Dung Dung đã thành công cởi được chiếc áo khoác chui đầu*.
(*Tên gốc: 套头罩衫.

Trong đó套头: (của một loại quần áo) được thiết kế để mặc vào bằng cách kéo nó qua đầu (như áo len hoặc áo phông, v.v.) 罩衫: áo khoác áo choàng.)
Dung Dung lắc lắc mái tóc rối tung, bò lên trên chiếc giường nhỏ, đắp chăn cẩn thận.
Cà Tím sắp xếp cẩn thận cho cậu, cũng tự mình nằm xuống.
Hai người là nhóm nằm xuống đầu tiên, còn được cô giáo sphuj trách sinh hoạt khen ngợi.
Nhưng Dung Dung nằm ở trên giường, túm lấy chăn, luôn có cảm giác mình quên mất thứ gì đó.
Cậu suy nghĩ một chút, vén chăn xuống giường.
Cà Tím hỏi: "Dung Dung, em làm gì vậy?"
Dung Dung đi dép lê, chạy ra khỏi phòng: "Em quên lấy con thỏ nhỏ của em rồi!"
Cậu chạy ra ngoài, tìm chiếc tủ của mình, lấy chiếc cặp sách mình mang tới ra, tìm con thỏ nhỏ bằng vải mà cậu mang từ cổ đại, và ôm nó trở lại.

Không có thỏ nhỏ, cậu không ngủ được.
Thứ Thứ ngồi ở giường đối diện bĩu môi khi nhìn thấy Dung Dung và con thỏ nhỏ trong ngực cậu.
Con thỏ nhỏ này cũng là hắn đưa cho Mao Dung Dung.
Khi đó bọn họ ở trong đạo quan, không có đồ chơi, hắn nhặt được con thỏ nhỏ này dưới chân núi, cùng Mao Dung Dung giặt sạch sẽ, phơi khô, mỗi người sẽ thay phiên nhau chơi một ngày.
Ngày bọn họ bị tách ra, thỏ con vừa đúng lúc ở bên Mao Dung Dung.
Hắn còn tưởng rằng Mao Dung Dung tới hiện đại, đã đem thỏ con đánh mất từ lâu rồi.
Dung Dung ôm con thỏ nhỏ, chạy ngang qua giường hắn, đột nhiên dừng chân lại, đưa con thỏ nhỏ cho hắn.
Dung Dung vẫn còn nhớ việc hắn không thể nói, khoa tay ra hiệu với hắn.
—— Thứ Thứ, ngươi muốn, ôm, thỏ con không?
Vẻ mặt Thứ Thứ đen lại.
Dung Dung nắm chặt lấy tay hắn, đem con thỏ nhỏ đặt vào tay hắn.
"Thứ Thứ, hôm nay đến lượt ngươi chơi, hôm sau cũng là ngươi chơi, ngày mốt cũng vậy.

Chúng ta đã nói mỗi người chơi một ngày, nhưng mà mấy ngày trước không tìm thấy ngươi, cho nên ta chơi thêm vài ngày."
Dung Dung nhìn hắn cười ngốc một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.
Thứ Thứ ôm con thỏ nhỏ, cơn giận vì "tuyệt giao" đã bớt đi một chút.
(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc wattpad lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)
***
Mười lăm phút sau, các bạn nhỏ nằm xong xuôi ở trên giường, ríu rít trò chuyện.
Cô giáo phụ trách sinh hoạt kéo rèm lại, căn phòng tối đen, rất phù hợp để ngủ.
Một lúc sau, tất cả đều chìm vào giấc ngủ.
Dung Dung cũng như vậy.
Ký túc xá yên tĩnh thoải mái, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Buổi chiều vào lúc 2:30, chương trình phát thanh trên sân chơi đúng giờ vang lên, nhạc chuông báo thức, thoải mái điềm tĩnh.
Cà Tím trở mình ngồi dậy, cầm lấy áo khoác, quay đầu gọi Dung Dung: "Dung Dung, tỉnh dậy đi."
Hắn muốn cố gắng đứng thứ nhất!
Dung Dung vẫn không tỉnh, ôm chăn nhỏ, nhắm chặt hai mắt.
Cà Tím cảm thấy kỳ quái, thò người lại gần nhìn cậu: "Dung Dung?"
Lúc này, Thứ Thứ ở giường đối diện một tay cầm áo, một tay ôm con thỏ nhỏ, đi đến cạnh giường Dung Dung, chọt chọt vào mặt cậu.
Dung Dung trốn vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Ông Thành, cháu ngủ thêm một lát."
Thứ Thứ chớp chớp đôi mắt, ông Thành là ai?
Hắn vén chăn của Dung Dung lên, nhét con thỏ nhỏ vào trong: "Mao Dung Dung, trả lại cho ngươi."
Dung Dung bị hắn đánh thức, nhưng còn chưa tỉnh hẳn, còn mơ mơ màng màng, gọi "ông ơi" mấy lần.
"Ông ơi?" Cậu mở to mắt, nhưng không thấy người ông nào cả.
Không có ông Thành vỗ về cậu, không có Dương thái phó gia gia nói cho cậu biết những đạo lý lớn, cũng không có Ngụy tướng quân vừa nghe cậu kêu liền chạy tới.
Một người ông cũng không có.
Dung Dung ngồi trên chiếc giường nhỏ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đầu tóc rối bời vì bị chăn che khi ngủ trưa.
Cậu nôn nóng nhìn quanh bốn phía: "Ông ơi? Ông ở đâu rồi?"
Thứ Thứ nghĩ nghĩ một chút, nhét con thỏ nhỏ vào trong ngực của cậu.
Cậu sẽ không ở sau lưng hắn đặt tên cho con thỏ này là "ông" đấy chứ?
Dung Dung nhận ra hắn, liền giống như con thỏ nhỏ bằng vải kia, hai mắt đỏ hoe: "Huhuhuhu....Thứ Thứ, không thấy ông....ta không thấy ông nữa..."
Thứ Thứ không biết cậu nói "ông" cái gì, nói với Cà Tím: "Đi gọi cô giáo."
"Được." Cà Tím lên tiếng đáp ứng, lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Cô Ôn rất nhanh đã đến, nhờ một giáo viên trông những đứa trẻ khác, chính mình phụ trách ôm Dung Dung đang khóc đến thở hổn hển đi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng dỗ dành cậu.

"Dung Dung ngoan, hiện tại đang ở cô nhi viện Mầm Non Nhỏ, buổi sáng Dung Dung cùng các ông đến đây, vừa ngủ đã quên mất rồi sao?"
Khi Dung Dung chơi cùng với những bạn nhỏ khác, chơi đến vui vẻ tạm thời quên đi chuyện "Ông không có ở đây."
Bây giờ vừa ngủ trưa chút, thức dậy liền muốn tìm ông.
Cô Ôn thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành cậu, một lúc sau Dung Dung mới hoà hoãn lại, vừa ôm lấy cô giáo vừa rơi nước mắt: "Cô ơi, ông...!khi nào thì ông đến thăm con?"
Cô Ôn trả lời: "Khi đến ngày thăm gặp, các ông sẽ đến gặp con."
"Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Dung Dung thút tha thút thít nức nở hỏi: "Vậy khi nào thì đến ngày thăm gặp ạ?"
"Ừm..." Cô Ôn ôm cậu đến trước lịch treo tường, "Hôm nay là ngày 7, khi lịch đến ngày 15, đó chính là ngày thăm gặp."
"Bảy...! năm." Dung Dung bẻ bàn tay nhỏ, nghiêm túc đếm, vui mừng hớn hở nói: "Còn có hai ngày nữa! Hai ngày nữa ông sẽ tới thăm con!"
Ôn lão sư:???
Con đây là tính thế nào vậy?
Giáo dục số học cho trẻ em trong viện, cần cải thiện.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô Ôn đã thành công đem sự chú ý của Dung Dung dời đi.
Cô Ôn giúp Dung Dung lau nước mắt cùng nước mũi, rồi ôm cậu đến sân chơi.
Sau khi dậy sau giấc ngủ trưa, các bạn nhỏ đều đang ở sân chơi.
Bọn họ mặc áo khoác đồng phục, đứng thành ba hàng trên bãi cỏ, một giáo viên khác đang hướng dẫn bọn họ luyện tiết mục.
Cô Ôn giải thích cho Dung Dung: "Vài ngày nữa, Cổ trấn Đào Nguyên mới được xây dựng sẽ khai trương, lúc đó sẽ có biểu diễn, các bạn nhỏ của Mầm Non Nhỏ cũng được mời biểu diễn tiết mục."
Dung Dung ánh mắt sáng lên: "Oa!"
Mời, biểu diễn!
Qúa ngầu rồi!
Dung Dung ngẩng đầu nhìn cô Ôn: "Cô ơi, vậy muốn biểu diễn gì ạ? Giống trên TV sao? Dung Dung có thể tham gia không? Dung Dung còn chưa từng được lên TV!"
Thật là một đứa trẻ có nhiều vấn đề!
"...Cô cũng chưa từng lên TV bao giờ, Dung Dung đừng sốt ruột." Cô Ôn dừng một chút, "Các bạn nhỏ muốn biểu diễn tiết mục "Bình minh mùa xuân"*, Dung Dung muốn tham gia cùng mọi người sao?"
(*春晓 - Xuân hiểu.


春: Mùa xuân, 晓: bình minh)
Dung Dung gật đầu thật mạnh: "Muốn ạ."
" Vậy cô đưa Dung Dung đi qua."
Cô Ôn ôm Dung Dung đi tới để cậu đứng ở hàng đầu tiên.
Các bạn nhỏ thấy cậu tới, có chút hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi cậu: "Dung Dung, cậu đi đâu vậy?"
Dung Dung cúi đầu, nắm lấy vạt áo, có chút xấu hổ.
Cậu xấu hổ khi nói rằng cậu đã khóc.
Cô Ôn nhận ra cậu thẹn thùng, "suỵt" với các bạn nhỏ khác: "Khi tập luyện tiết mục, nên ngậm miệng nhỏ lại."
Được rồi, các bạn nhỏ ngậm miệng lại không còn bám theo Dung Dung hỏi nữa.
Cô Ôn điều chỉnh đội ngũ theo chiều cao của từng người, để Dung Dung đứng ở giữa đội ngũ.
Thứ Thứ đúng lúc đứng ở hàng thứ hai, phía sau Dung Dung.
Sau khi cô giáo rời đi, hắn trộm vươn tay chọc chọc Dung Dung.
Thứ Thứ không giống với những bạn nhỏ khác, tò mò hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy".
Thứ Thứ hỏi: "Ngươi có ông ở đâu vậy?"
Dung Dung quay người lại, cậu còn chưa kịp trả lời thì cô Ôn đã vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của họ.
"Các bạn nhỏ, chúng ta cùng ôn tập lại "Bình minh mùa xuân" một chút, giúp Dung Dung nắm chắc phần đầu bài thơ này."
Dung Dung vội vàng quay đầu lại, nghiêm túc học tập.
Cậu đã bị tụt lại phía sau rồi.
Thứ Thứ lại chọc chọc cậu một cái: "Ông ngươi là đại thần sao? Đại thần cùng Hoàng đế là những người xấu xa nhất, ngươi nhất định sẽ bị bọn họ bán đi!"
Chính vì Hoàng đế và đại thần mà hắn và Mao Dung Dung mới bị đưa đến đạo quan.
Dung Dung quay đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ta cũng là tiểu bệ hạ, ta không phải người xấu."
Thứ Thứ:?!!!
Sét đánh giữa trời quang!
Đùng đoàng*——
Trái tim non nớt mong manh tan vỡ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương