Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
-
34: Không Thể Ăn
Triệu Thư thở dài: "Ta khá thích Lộ cô nương, nhưng nàng lại không hề có ý định ở lại với ta...!Điều này không được, đã vào đây thì không có chuyện ra ngoài, ít nhất là trước khi việc này hoàn thành, ai cũng không được rời đi.”
Hà quả phụ im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Vậy nếu Lộ cô nương muốn ở lại với ngươi thì sao?”
Triệu Thư dừng lại một lúc: "Ngươi nghĩ nàng sẽ thích ta ư?”
“Không.” Hà quả phụ lắc đầu, im lặng mấy chốc nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Triệu Thư, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp: "Ta không thể tưởng tượng ra Lộ cô nương sẽ thích kiểu người như thế nào.”
“Thật sao...” Mặc dù là câu hỏi nhưng lại được nói bằng giọng điệu rất nhẹ.
Hắn ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Hà quả phụ, không còn nhấn mạnh chủ đề này nữa mà chỉ nói: "Một lát nữa, ngươi mang thứ này đi.”
Hà quả phụ mím môi, do dự một lúc lâu mới gật đầu.
Sau đó, Triệu Thư nhìn sang người điên đang chơi đùa với nữ nhi mình, chậm rãi rút một con dao từ sau lưng ra: "Vì đã tìm được sách cổ nên ngươi cũng không còn giá trị nữa.
Cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta tiến hành nhanh hơn, ngươi nói có đúng không? Hửm”
Hắn ta nói từng chữ từng chữ một: “Vị thương nhân họ Vương học thức uyên thâm.”
Nếu hắn ta không nói, có lẽ không ai có thể liên tưởng được người điên bẩn thỉu trước mặt với vị thương nhân cổ vật học thức uyên bác, phong thái nho nhã năm xưa.
Triệu Thư cúi đầu.
Đâm con dao vào người ông ta.
…
“Chúng ta về rồi!”
Lộ Chi Ngư đẩy cửa bước vào nhìn thấy hầu hết các đệ tử đều có mặt, nàng nháy mắt mấy cái, động tác trên tay dừng lại: "Lý Tư đâu?”
Triệu Tử Minh không hiểu: “Không phải nàng ấy đi cùng sư tỷ sao?”
vẻ mặt Lộ Chi Ngư thoáng chốc sững sờ: "Muội ấy chưa về sao?”
“Vẫn chưa mà.”
Triệu Tử Minh vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhìn thấy vẻ mặt của sư tỷ, Lý Tư chắc chắn là đã về nhưng ở đây lại không có ai.
Nghe vậy, sắc mặt Lộ Chi Ngư lập tức tối sầm lại, nhíu mày nói: “Hỏng bét rồi.”
Nàng quay người vội vàng chạy ra ngoài, định đi tìm Lý Tư.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy thiếu nữ tóc búi hai bên xuất hiện đột ngột phía sau.
Lộ Chi Ngư giật mình, sau đó nhanh chóng tiến lên quan sát kỹ nàng ấy, thấy trên người nàng ấy không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: “Không sao chứ? Có chuyện gì không? Đi đâu vậy?”
Hai mắt Lý Tư tròn xoe, ngây thơ lắc đầu.
“Muội không sao.” Nàng ấy nói: "Muội đã làm theo lời sư tỷ lén theo dõi nữ tử đó, muội dám chắc nàng ta không phát hiện ra muội!”
Nhìn thấy cô nương ngây thơ tin tưởng mình như vậy, trong lòng Lộ Chi Ngư thoáng qua một chút áy náy.
Áy náy xong lại có chút chán nản, nàng mở miệng dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng nàng lại chưa từng đối mặt với tình huống như vậy.
Lần đầu tiên đối mặt với sự tin tưởng thẳng thắn của người khác, thiếu nữ trẻ tuổi cảm thấy bối rối, lo lắng.
Đồng tử của nàng co rụt lại.
Đôi mắt dưới ánh nắng mặt trời có vẻ hơi nhạt, tròng mắt màu nâu như phủ một lớp sương mù, trong mắt dường như lấp lánh những ngôi sao nhỏ li ti.
Làm sao có thể...!tin tưởng một người hoàn toàn không chút nghi ngờ như vậy?
Không thể nào.
Lộ Chi Ngư mím môi, trong lòng suy nghĩ miên man: "Vậy muội...!có phát hiện ra gì không?”
Đúng rồi.
Những lời khích lệ nên nói như vậy đúng không? Làm như vậy chắc sẽ không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của đứa trẻ trong việc hoàn thành nhiệm vụ đâu nhỉ.
“Có!” Lý Tư lập tức tiến lên, vừa mở miệng định nói thì phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng quyến rũ.
“Mọi người đều ở đây à.”
Hà quả phụ bưng một đĩa thịt đi tới: "Các vị tiểu tiên sư đến thôn chúng ta đã ở nhà Triệu Yên từ lâu, thôn chúng ta cũng không có gì để tiếp đãi, hôm nay nhà trưởng thôn làm thịt lợn nên đặc biệt sai ta mang thịt đến cho mọi người thưởng thức.”
“Vừa làm xong rất tươi, không biết ai muốn nếm thử trước nào?”
Mọi người do dự, đều nhìn về phía Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư cong mắt cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn tỷ tỷ đã mang đến, chỉ có điều chúng ta đều đã tu luyện đến cảnh giới không ăn uống, lòng tốt của tỷ tỷ chúng ta xin nhận, thịt này tỷ tỷ cứ mang về tự thưởng thức đi.”
Hà quả phụ cúi đầu nhìn vào cái khay gỗ, ngón tay hơi sốt ruột lướt dọc theo mép khay, thấp giọng nói: “Lộ cô nương, ngươi thật sự không ăn sao?”
“Không ăn.”
“Vậy thì ta cũng không miễn cưỡng.” Nói xong, Hà quả phụ cầm cái thau trở lại khu vườn bên cạnh.
Lộ Chi Ngư mỉm cười nhìn nàng ta rời đi.
Ngoài trời, ánh chiều tà nghiêng nghiêng, bóng cây xao động, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe lá tạo thành nhiều tia sáng rải rác trên mặt đất.
Triệu Tử Minh có vẻ nghi hoặc lên tiếng: “Sư tỷ, sao lại không ăn? Ở đây còn có một đứa trẻ nữa.” Hắn chỉ vào Triệu Ngôn đang ngồi trên ghế dài đang vung vẩy hai chân.
Thiếu niên chớp chớp mắt, buồn chán nằm gục trên bàn khó chịu nói: “Ta không muốn ăn thứ đó đâu.”
“Ê! Ngươi, người ta tốt bụng cho ngươi thịt mà ngươi lại có thái độ như vậy ư!”
“Nếu ngươi muốn thì tự mình đi mà ăn đi!”
“Ta đã tích cốc rồi nên tự nhiên không ăn loại đồ ăn này.”
“Vậy thì ta càng không muốn.” Đứa trẻ chống cằm, chậm rãi nói: "Thật ghê tởm.”
Triệu Tử Minh nhíu mày: "Ngươi nói gì vậy…” Vừa nói xong, hắn lại ngậm miệng tự nhủ sao mình lại cãi nhau với một đứa trẻ chứ.
Thật quá trẻ con.
Hắn quyết định không để ý đến Triệu Ngôn nữa, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Lộ Chi Ngư.
Nữ tử đứng bên ngoài cửa, dáng vẻ kiều diễm dưới ánh sáng chiều hắt lên khung cửa, nàng hơi nghiêng mặt, đường nét gương mặt rất mềm mại, mỡ trẻ con trên cằm đã giảm bớt, cằm nhọn nhẹ nâng lên lập tức lan tràn cảm giác lạnh lùng.
Nàng nghiêng đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, lên tiếng: “Không thể ăn.”
“Trong khay…là thịt người.”
Lộ Chi Ngư cúi đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía Lý Tư đang đứng bên cạnh đang tay chân run rẩy không thành hình, thì thầm hỏi:
“Ta nói đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook