Nồi hơi trên bếp lớn vẫn đang nhả khói trắng mù mịt, những khúc gỗ trong lò sưởi vẫn còn cháy lách tách, không khí như ngưng đọng, ngay cả tiếng chim hót ngoài trời cũng nghe rõ mồn một.
Lộ Chi Ngư quay người lại, ánh mắt hạ xuống.
Thân hình của thiếu niên trong những ngày qua dường như lại cao thêm một chút, lúc mới gặp, hắn còn chưa tới eo nàng nhưng bây giờ ước chừng cũng đã tới dưới ngực nàng một chút.
Cậu cúi đầu, mái tóc xõa che khuất đôi mắt đen láy của thiếu niên, chỉ mơ hồ thấy được đỉnh đầu bồng bềnh và đôi môi mím chặt.
“Đệ đang nói cái gì vậy?” Lộ Chi Ngư làm ra vẻ mặt khoa trương y như một kẻ hoàn toàn ngoài cuộc, không hiểu ý của thiếu niên.
Triệu Ngôn khẽ cong môi, cậu ngẩng đầu lên, giọng điệu không có chút gợn sóng nào: “Không biết sao? Vậy thì thôi.”
Rõ ràng ngày thường hắn thích nhất những điều không thể đoán trước, nhưng hôm nay trái tim hắn lại tràn đầy một nỗi tức giận khó tả.

Không phải vì Lộ Chi Ngư không biểu lộ ra vẻ mặt mà hắn muốn, mà là vì cảm giác bị người khác nhìn thấu thật sự rất khó chịu.
Hắn luôn cảm thấy Lộ Chi Ngư rõ ràng đã biết.


Nàng biết hắn đã bỏ thuốc vào canh nhưng lại cố tình giả vờ như không hay biết gì, dụ hắn uống canh, rồi vào một khắc cuối cùng lại cướp lấy chén.
Điều khiến hắn tức giận hơn cả là hắn không thể đoán được ý đồ của nàng lúc này.
Rất tốt.
Không sao.
Triệu Ngôn lại nở nụ cười giả tạo.
Ngay cả hồ ly cũng sẽ lộ đuôi, hắn sẽ lén lút theo dõi nàng, xem nàng định làm gì? Bắt lấy cái đuôi hồ ly mà nàng lộ ra rồi đặt nó trước mặt nàng, chắc chắn sẽ rất thú vị kh ibẻ gãy nó ngay trước mắt nàng.
Tiếng gà gáy vang lên từ ngoài sân, Triệu Ngôn lập tức thu hồi suy nghĩ, ánh mắt tối sầm lại không nói thêm lời nào nữa.
Lộ Chi Ngư ung dung quay người bước ra khỏi bếp, nhân lúc thiếu niên không nhìn thấy, nàng giơ ngón tay lên kẹp một viên thuốc màu đen nhỏ xíu, từ từ cho vào miệng.
Vài ngày trước, Triệu Tử Minh vì Mộ Thiên Lý mà đi tìm được đan dược giải độc, nàng mang cho mình một bình dùng rồi thấy hiệu quả khá tốt, ít nhất cũng phải khen ngợi một tiếng.
Nàng thò đầu ra hỏi: “Hôm nay ai muốn đi theo ta điều tra án?”
Các đệ tử vốn đang làm việc riêng rẽ bỗng nhiên buông hết công việc trong tay, đồng loạt giơ tay lên ồn ào nói: “Đệ muốn đi!”
Mỗi ngày bị nhốt trong căn nhà nhỏ thật sự quá ngột ngạt mà!
Lộ Chi Ngư bị tiếng ồn làm đau tai, xoa xoa tai lui về phía sau giao nhiệm vụ cho Triệu Tử Minh – người duy nhất đáng tin cậy trong đám người này.

Nhìn thấy ánh mắt bi thương khi Triệu Tử Minh liếc nhìn mình, Lộ Chi Ngư không hề hối hận.
Ừm, nàng không sai.
Triệu Tử Minh: “…” Sư tỷ, người lại gây rối nữa rồi!
Cuối cùng, đi theo Lộ Chi Ngư là một nữ đệ tử và Mộ Thiên Lý.
Nữ đệ tử này ban đầu cũng khinh thường Lộ Chi Ngư, cho rằng nàng chỉ dựa vào thân phận nữu nhi chưởng môn mà áp bức bọn họ, nhưng qua một thời gian chung sống, nàng ấy vô cùng khâm phục Lộ Chi Ngư, trở thành người hâm mộ đầu tiên của nàng.

Cũng không phải vì tính cách, mà chỉ đơn giản là cảm thấy, cùng là người mà sao trí tuệ của mỗi người lại khác nhau đến vậy?
Đúng lúc này, nàng ấy cứ ríu rít bên cạnh Lộ Chi Ngư không ngừng.
Lý Tư: “Sư tỷ, tỷ nghĩ sao về thôn làng này? Các tỷ đã tìm được hung thủ giết nam nhân kia chưa? Thật ra ngày đó muội cũng muốn đi cùng tỷ.

Nhưng sư huynh lại không cho muội đi…” Nàng ấy nói lan man một tràng dài.
Lộ Chi Ngư: "..." Nàng sai rồi, nàng không nên dẫn theo một cái miệng lải nhải như vậy, dù là Triệu Tử Minh thì cũng tốt hơn tiểu cô nương này.

Ít ra hắn không nói nhiều như tiểu cô nương.
“Lý Tư? Đúng không?”
Lý Tư gật đầu hai cái: "Là muội!”
Lộ Chi Ngư cười híp mắt nói: "Là như vậy, ta hiện tại có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng muốn giao cho muội, đó chính là đi theo nữ tử phía trước kia, nhớ kỹ, nhất định không được bị nàng ta phát hiện ra, muội có thể làm được không?"
Đây là lần đầu tiên sư tỷ giao nhiệm vụ với nàng ấy, hơn nữa còn là nhiệm vụ gian khổ như vậy, điều này làm cho Lý Tư trong nháy mắt đã hồi hộp cả người, lập tức nói: "Có thể! Sư tỷ, tỷ xem là được rồi, muội nhất định sẽ đi theo nàng ta!" Nói xong, nàng ấy đã nhanh nhảu cầm trường kiếm lặng lẽ đi theo.
Lộ Chi Ngư cảm thấy mỹ mãn nhìn Lý Tư đi theo Hà quả phụ rời đi.

Lúc này hẳn là thời gian Hà quả phụ mua thức ăn xong về nhà nấu cơm, để Lý Tư đi theo nàng ta coi như là tiễn nàng ta về nhà ở một cấp độ khác.
Những lời nói tiếp theo...
Lộ Chi Ngư xoay người đi về một hướng khác.
Mộ Thiên Lý thấy vậy cũng đi theo, chưa đi được mấy bước đã thấy sư tỷ dừng lại trước cửa hàng mà họ đã mua đồ trang sức trước đó, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Triệu chưởng quỹ: “Không biết chưởng quỹ có thể bán cho ta một tin tức không?”
Triệu Hữu Tài rít một hơi thuốc, tò mò hỏi: “Tin tức gì?”
Lộ Chi Ngư cong mắt: “Chưởng quỹ có biết một vật tổ màu tím không? Trong vật tổ đó có một con mắt.”
Vừa dứt lời, Triệu Hữu Tài đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Lộ Chi Ngư, chỉ trong khoảnh khắc, khí chất của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, từ vẻ lười biếng trở nên vô cùng hung dữ.
Thấy vậy, Mộ Thiên Lý vội vàng rút kiếm tiến lên.
Nhưng Lộ Chi Ngư lại không hề sợ hãi bầu không khí kỳ lạ này.
Bởi vì ngay trong khoảnh khắc đó, nàng đã thấy phía sau lưng Triệu chưởng quỹ xuất hiện một con mắt phát ra ánh sáng tím!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương