Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
24: Triệu Cô Nương Thông Minh Như Thế


Triệu Tử Minh hồi tưởng lại bộ dáng cường tráng cao lớn của Viên Tuấn một lúc lâu, nhất thời không nghĩ ra còn có người có thể giết được hắn ta? Hơn nữa còn mổ toạc bụng người khác ra như thế.
“Là ai đã giết hắn ta?”
Lộ Chi Ngư trầm ngâm nói: "Ta cũng không biết, vẫn phải phải nhanh chóng tìm được thi thể Viên Tuấn mới được." Trong lòng nàng mơ hồ có loại dự cảm, đợi nàng hiểu rõ tất cả, chân tướng đã cách nàng không xa.
“Nhưng chúng ta nên đi đâu tìm đây? Chuyện này cũng không có manh mối, càng không biết nên bắt đầu tìm từ đâu?”
Đúng lúc này, gió nhẹ nổi lên bốn phía, một luồng hương hoa theo gió bay đến, lúc này bụi cỏ cao chừng nửa người kia bỗng phát ra tiếng vang.
Thường Tịnh dẫn đầu nắm chặt tràng hạt, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn thoáng qua Lộ Chi Ngư.
Ánh mắt Lộ Chi Ngư sáng lên, cố ý ghé sát vào hai người hạ thấp giọng nói: "Các ngươi còn nhớ người nghe lén dưới cửa sổ nhà Triệu Ngôn không?"
Đương nhiên là nhớ!
Lúc đó, Triệu Tử Minh cố ý nhảy ra ngoài cửa sổ tìm một vòng, kết quả người nọ đã sớm chạy mất không thấy bóng dáng, vì thế hắn còn bị các sư đệ sư muội quở trách một lúc lâu, chê hắn đi ra ngoài quá chậm.
Đám nhóc con kia chê hắn chậm sao không tự mình đi ra ngoài đi? Chờ sau khi tôi luyện kết thúc trở về, hắn nhất định phải thu thập đám nhóc kia một trận ra trò!
Chẳng qua hiện tại sư tỷ nói đến chuyện này làm gì? Chẳng lẽ người kia hiện tại đang ở gần đây ư?
Triệu Tử Minh lập tức tỉnh táo nắm chặt bảo kiếm trong tay.
Lộ Chi Ngư vừa thấy động tác này liền biết hắn muốn làm gì, vội vàng đè hắn lại nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói: "Ngươi nghe ta nói hết đã.”
Triệu Tử Minh chớp chớp mắt nhìn.
“Đúng vậy.” Lộ Chi Ngư nhẹ nhàng lên tiếng, liếc mắt nhìn bốn phía, chợt nhìn chằm chằm một chỗ nào đó nói: “Người kia hiện tại đang ở chỗ này.”
Bụi cỏ cao khoảng nửa người đột nhiên phát ra một trận tiếng sột soạt, phảng phất như có người sau khi nghe được bọn họ nói chuyện đã thỏa hiệp rời khỏi nơi này.
Lộ Chi Ngư cong mắt nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, ý vị sau xa nói: "Đi theo hương hoa, nó sẽ dẫn chúng ta tìm được thi thể Viên Tuấn.
Sau đó, ba người liền men theo mùi thơm đi một đường hoàn toàn khác biệt với lúc đến.


Con đường này lởm chởm dị thường, vả lại phần lớn đều là bụi cỏ, nói nó là đường cũng đã đánh giá nó quá cao rồi.

Triệu Tử Minh cầm kiếm bổ cỏ dọc đường, bổ đến cuối cùng đã có chút hoài nghi chính mình, con đường này thật sự có thể đi sao? Thật sự không phải đi nhầm đường đó chứ?
Hắn trở tay nâng kiếm lên, đau lòng nhìn phía trên bảo kiếm của mình dính đầy lá cỏ màu xanh lá cây, hoàn toàn không giống như là một thanh tiên kiếm trừ yêu giết địch, ngược lại giống như thanh kiếm dùng để thái rau trong chợ.
Sau khi than thở một tiếng, Triệu Tử Minh lại nghĩ: May mắn lúc này mình còn chưa lấy được bản mệnh kiếm, nếu không dùng bản mệnh kiếm để cắt cỏ sẽ đau lòng chết hắn mất thôi!
Leng leng.
Lộ Chi Ngư giơ cổ tay lên lắc lắc.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ tay rơi xuống, trên cổ tay trắng noãn tinh tế đeo một chuỗi vòng tay chuông bạc lỏng lẻo.

Nói là vòng tay chẳng bằng nói là một chuỗi vòng tay dùng bạc để chế tạo, vòng tay rất nhỏ, tổng cộng có hai đoạn vòng bạc quấn quanh, đầu đuôi treo hai chiếc chuông nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc một cái sẽ lập tức phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thật kỳ lạ, từ khi xuyên qua đến nay, nàng vẫn chưa khám phá ra được chiếc vòng bạc này là pháp khí gì.

Rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí dao động, nhưng dù có gõ hay lắc đi lắc lại bao nhiêu lần thì nó cũng chẳng có phản ứng gì, cứ như một vật dụng bình thường vậy.
Lộ Chi Ngư cảm thấy chiếc vòng bạc này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, bởi vì nó là do Lâm Kế Vân tặng.
Trong nguyên tác, Lộ Tịnh Thiển đến chết cũng không nỡ sử dụng pháp bảo này một lần.

Lúc đó, Lộ Tịnh Thiển đã trở thành phản đồ của Tu Tiên giới, bị mọi người chán ghét phỉ nhổ, bị bắt đến Thượng Thanh Tông để tiến hành xử quyết phản đồ trước mặt mọi người.

Trong bữa tiệc, chưởng môn từng âm thầm đến thăm Lộ Tịnh Thiển một lần, viên ngọc quý ngày xưa được ông nâng niu trong lòng bàn tay hiện giờ trở thành ma nữ thân hãm trong nhà tù, trầm mặc ít nói nhìn ông.
Lộ Tịnh Thiển không cầu cứu cũng không cầu xin, chỉ im lặng nhìn cha mình một lúc rồi đứng dậy khỏi tường, chắp tay vái ba lạy.

Đó là cuộc giao tiếp cuối cùng giữa cha con họ.
Nguyên tác không miêu tả chi tiết về kết cục của hai người, chỉ nói rằng Lộ Chi Ngư cuối cùng đã chứng kiến chưởng môn thay mình chịu tội, chịu hình phạt năm đạo lôi đình, sau đó hối hận và tự sát.
Trước khi chết, chiếc vòng bạc trên cổ tay nàng phát ra một luồng ánh sáng trắng nhạt, đó giống như...
[Đúng vậy, chính là hệ thống.] Giọng nói lạnh lùng của hệ thống đột ngột vang lên.
[Ước nguyện cuối cùng của Lộ Tịnh Thiển là thay đổi tất cả, hệ thống đã nắm bắt được ước nguyện của nàng và thực hiện một giao dịch với nàng, giúp nàng thực hiện ước nguyện của mình.]
Lộ Chi Ngư không biểu lộ vui buồn gì, chỉ hỏi: "Giá của giao dịch là gì?"
[Là linh hồn của nàng ấy.]
Thì ra là vậy.
Lộ Chi Ngư ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Có lẽ, lúc Lộ Tịnh Thiển ở trong ngục cũng đã hối hận cho nên mới đứng dậy dập đầu ba cái với phụ thân của mình.
Nàng không biết rốt cuộc hệ thống bắt được như thế nào, nhưng công năng của chuông bạc kia hẳn là không chỉ như vậy, không chỉ là làm môi giới, có lẽ còn có thể cảm nhận được tình cảm của chủ nhân.

Vào trước khi Lộ Tịnh Thiển chết đã chính nếu như hết thảy đều có thể thay đổi thì tốt rồi, mà chuông bạc lại đưa hệ thống tới, hệ thống lại thực hiện nguyện vọng của nàng...
Điều này chứng minh, chuông bạc còn có tác dụng phóng đại dục vọng.
Dường như cũng không phải là thứ tốt?
Lộ Chi Ngư than thở một tiếng lại lắc lắc chuông, bỗng nhiên nghe được Triệu Tử Minh hô: "Sư tỷ! Hương hoa không còn nữa rồi!”
Nàng chợt hoàn hồn, khịt mũi ngửi quả thật không có mùi hoa nữa.
Có chuyện gì vậy?
Lộ Chi Ngư vội vàng tiến lên hai tay đẩy bụi cỏ ra, sửng sốt với thứ đập vào mắt: "Triệu công tử?”

Phía trước tầm mắt có một đình nghỉ mát bốn góc, đình nghỉ mát có mái ngói bằng gỗ, lan can ba mặt bao quanh, có một cổng vòm hình tròn, trong đình nghỉ mát có một cái bàn gỗ, bên trên chồng mấy quyển sách.
Triệu Thư mặc áo xanh ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay cầm một quyển sách đang đọc, nghe thấy thanh âm không khỏi ngẩng đầu lên, trong mắt hơi kinh ngạc: "Lộ cô nương?”
Lộ Chi Ngư dừng một chút, nhất thời có chút trầm mặc.
Nàng cũng không cần hỏi Triệu Thư tại sao lại ở chỗ này, nhìn bộ dạng này của hắn đã biết hắn ta tới đọc sách, cho dù hỏi cũng không hỏi ra cái gì.
“Triệu công tử, ngươi vẫn luôn ở đây sao?" Triệu Tử Minh hỏi.
Triệu Thư gật đầu: "Đúng vậy, nơi này u tĩnh chính là nơi thích hợp để đọc sách.:
“Vậy ngươi đã từng thấy qua một người có hương hoa thơm chưa … ôi!”
Lộ Chi Ngư đạp một cước qua cắt ngang lời Triệu Tử Minh, có chút nhức đầu.

Đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi đấy, người khác hỏi cái gì nói cái đó, vội vàng muốn bán chính mình đi.
Sau khi Triệu Tử Minh bị giẫm cũng kịp phản ứng, hắn ấm ức nhìn về phía Lộ Chi Ngư, ai ngờ sư tỷ ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn, hắn đành phải lui về phía sau nhỏ giọng châm chọc: "Sư tỷ cũng quá hung dữ rồi đó!"
Thường Tịnh nhắm mắt niệm: "A Di Đà Phật.”
“Cái gì?”
Lộ Chi Ngư cười dịu dàng trả lời hắn: "Ngắm cảnh.”
“Hả?" Triệu Thư khó hiểu.
“Là như vậy, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên chúng ta liền muốn đi dạo chung quanh, lại không ngwof rằng có thể phát hiện ra một chỗ cảnh sắc đẹp như vậy, nhất thời mê muội liền không tự chủ được mà đi theo phong cảnh vào đây, không ngờ lại gặp phải Triệu công tử đang đọc sách ở chỗ này, nếu quấy nhiễu đến sự thanh tĩnh của ngươi thì chúng ta sẽ đi ngay.”
Nói xong, nàng quay người định rời khỏi nơi này.
Không ngờ người phía sau chợt cười khẽ, giọng nói trầm thấp: "Lộ cô nương thật khéo miệng, nếu không phải vừa rồi thấy có người chạy qua đây, ta đã tin lời của ngươi, cho rằng ngươi đến đây ngắm cảnh thật đấy."
Hắn ta đã nhìn thấy.
Lộ Chi Ngư quay phắt lại, sắc mặt đổi xoạch, mỉm cười nói: "Không biết Triệu công tử đã thấy ai chạy qua đây thế?"
"Muốn biết ư?"
"Muốn."
Triệu Thư đặt sách xuống, đứng dậy đến lan can của đình nhìn xuống họ, nói: "Lộ cô nương thông minh như vậy, sao không tự mình đoán thử đi?"

Không, ta không thông minh!
Xin đừng tự ý nâng cao địa vị của ta như vậy!
Cô nương mặt mày nhăn nhó, trong đôi mắt nâu sẫm đầy vẻ bất lực, liền nói: "Triệu công tử nói đùa rồi, ta làm sao mà đoán được?"
Triệu Thư không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Thấy đôi mắt hạnh nhân của nàng ngây thơ vô tội đảo qua đảo lại, qua một lúc hắn ta mới thở dài: "Lộ cô nương không đoán được, hay là đã đoán ra nhưng không muốn nói?"
Lộ Chi Ngư chớp mắt.
Thế nên mới nói, nàng ghét nhất là tiếp xúc với những người thông minh.

Triệu Thư im lặng nhìn Lộ Chi Ngư, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của nàng.
Đôi mắt của hắn từ lần đầu gặp nàng đã khắc sâu hình ảnh của nàng vào trong tim.
Cô nương trước mắt rõ ràng không phải là kiểu người khiến người ta say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trên người nàng lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ, luôn khiến người ta chú ý.

Ngay cả trong đám đông, nàng cũng là người nổi bật nhất.
Ánh mắt của hắn ta tràn đầy thưởng thức không chút che dấu…
Cô nương ưỡn thẳng lưng, đường cong cổ và lưng gần như tạo thành một đường thẳng mượt mà, chiếc cổ thon dài như cành liễu cong nhẹ, nàng đang chăm chú suy nghĩ.
Một lát sau, Lộ Chi Ngư nâng đôi mắt hạnh lên, đôi môi mỏng khẽ mở, phủ nhận câu hỏi tự trả lời của Triệu Thư: "Không, ta không biết ngươi đang nói gì cả."
"Ta đâu có thông minh như ngươi nói."
Triệu Thư dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Nhận thấy sự ngạc nhiên đó, khóe môi Lộ Chi Ngư khẽ cong lên:
"Triệu công tử, ta thật sự không đoán được, dù sao cũng đã như vậy rồi, ngươi đơn giản nói cho ta đi, ta cam đoan không nói cho người khác là Triệu công tử nói ra đâu!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương