Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss
-
Chương 19
Tâm tình Kiều Văn Văn rất buồn bực, cùng với âm thanh Hà Cầm khóc thút
thít, dày vò rất lâu. Cho đến khi Hà Cầm lên giường khác nằm ngủ, cô mới dám mở mắt ra nhìn, xung quanh mắt Hà Cầm đều đỏ bừng.
Buổi tối lúc ăn cơm, hai mẹ con vẫn không quá hào hứng, không khí xung quanh rất ngột ngạt.
Lúc bà nội Kiều và Tống Liên nhục mạ hai mẹ con cô, từ đầu đến cuối không thấy Kiều Binh, có lẽ ông ta không biết chuyện, có lẽ những việc này đều là ông ta bày mưu đặt kế và ngầm đồng ý. Ai bảo chính ông ta cho rằng nhất định phải là con trai mới có thể nói dõi tông đường, hơn nữa sau khi Hà Cầm mang Kiều Văn Văn đi, Kiều Binh không lấy ra một đồng tiền, hơn nữa không có nói một câu quan tâm.
Thường xuyên làm Kiều Văn Văn cho rằng, mình là đứa bé không có ba.
“Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, không lại lãng phí.” Cô gắp mấy miếng xương sườn, nhỏ giọng khuyên bà.
Khẩu vị của Hà Cầm không được tốt, lại gắp xương sườn trở lại, “Con cần bồi bổ thân thể, xương sườn này không có xì dầu, chỉ cho muối, ăn nhiều vào.”
Kiều Văn Văn cắn thịt xương sườn, cúi đầu nhìn cơm, chỉ sợ mình nhịn không được rơi nước mắt, lại làm mẹ đau lòng.
Lúc này cô cực kỳ hận chính mình, đúng như Hà Cầm nói, Kiều Văn Văn ngoại trừ có miệng lợi hại, còn lại đều là phế vật. Cô lại không giao thiệp, cũng không có tiền tài, không có cách nào làm cho Kiều Binh và Tống Liên đẹp mặt, chỉ có thể bị người ta bắt nạt.
*
Nửa đêm, Kiều Văn Văn chắc chắn Hà Cầm đã ngủ, đầu cô đau như muốn nứt ra, không có cách nào tiến vào giấc ngủ.
Trốn trong phòng vệ sinh gửi tin nhắn cho Lý Gia Viễn, bây giờ cô rất cần một người nghe cô nói chuyện.
Nhưng mà tin nhắn gửi qua như bùn trôi vào biển, không có tin nhắn gửi lại.
Đồng hồ trên di động hiển thị rạng sáng, chắc cậu ấy ngủ rồi, không có người an ủi cô.
Trong lòng Kiều Văn Văn hiểu được, nhưng mà vẫn không nhịn được cảm thấy ấm ức và cô đơn, nước mắt nghẹn một ngày, giống như được khai phá, ào ào chảy ra. Cô cắn răng, đàn ông không đáng tin, chỉ có thể quấy rối Tần Vũ.
“Thật xin lỗi, số máy quý khách đang gọi tạm thời đã tắt máy.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhắc nhở, hôm nay Tần Vũ cũng tắt máy.
Kiều Văn Văn che miệng, khóc không kịp thở, lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, cô cảm thấy mình quá thảm.
Cô tiện tay tìm danh bạ, ngón tay dừng lại ở tên “Đại ma vương b”, nhớ tới mấy ngày hôm trước ăn bánh ngọt, cuối cùng vẫn ấn xuống.
“Alo, Kiều Văn Văn.” Giọng nói trong ống nghe không rõ ràng, mềm mại.
“B, anh đừng mắng tôi.” Kiều Văn Văn vừa nói vừa khóc thút thít hai tiếng.
Thịnh Cẩn Minh vốn còn đang trong trạng thái ngây ngô, nghe được tiếng cô khóc, tụt huyết áp cũng tốt hơn phân nửa.
“Cô nói đi, sao thế? Miệng vết thương đau sao?”
Kiều Văn Văn lắc đầu: “Không đau, nhưng mà tôi đau lòng, tôi thật sự rất khổ sở… Nhưng mà lý do làm tôi khổ sở lại làm tôi khó mở miệng, anh nghe tôi khóc một lúc có được không? Tiền thưởng tháng này tôi không cần, coi như là tiền boa vì anh nghe…”
Dường như Kiều Văn Văn tìm được cây cỏ cứu mạng, khóc bù lu bù loa, lúc này thần chí của cô không tỉnh táo lắm, tâm tình kích động, lời nói cũng bừa bãi, nói không tỉ mỉ.
Lông mày Thịnh Cẩn Minh nhíu chặt, anh không rõ tình huống lắm. Từ nhỏ đến lớn, anh là người đàn ông, đối tượng mà người ta ảo tưởng, là tinh anh trong công việc, nhưng mà không có người nào thuê anh làm thính giả, còn phải chịu đựng một người phụ nữ nói năng lộn xộn khóc thút thít.
“Không đủ tiền.”
Kiều Văn Văn cắn răng: “Vậy đưa anh nửa tháng tiền lương, tôi thật sự rất khổ sở, anh không nghe tôi khóc một lát, tôi lập tức đi tự sát, viết di thư nói là anh dụ dỗ đe dọa tôi.”
“Nói đi.” Thịnh Cẩn Minh thỏa hiệp.
“Bởi vì tôi là con gái, bà nội và ba tôi đều không thích tôi, còn ly hôn với mẹ tôi, bây giờ lại bắt nạt…” Kiều Văn Văn vốn không muốn nói, dù sao tốt thì phô ra xấu xa đậy lại, nhưng mà cô thật sự không quản được miệng của mình, hơn nữa không hiểu tại sao cô lại cảm thấy b sẽ không tiết lộ bí mật của cô, nhiều lắm thì chỉ xem thường cô mà thôi.
Dù sao nói việc nhà cho anh trước, b sẽ không coi thường cô nhiều hơn.
Cô nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng anh chỉ đáp lại ít ỏi, cô không khỏi cong môi: “Tôi nói chắc chắn anh không hiểu, anh là con trai, vóc người và điều kiện gia đình đều tốt, lại có năng lực, chắc chắn không có người ghét bỏ anh. Cuộc sống của anh giống như vương tử, nào có giống tôi, giống như ăn mày…”
Thịnh Cẩn Minh nhíu mi, cắt đứt hối hận của cô, “Tôi không phải là tờ nhân dân tệ, sao có thể làm người người đều yêu. Ba tôi ghét bỏ tôi không chỉ một lần. Kiều Văn Văn, cô ngoan như vậy, nếu cha mẹ tôi mà có con gái như cô, bọn họ nhất định sẽ thích cô. Cha cô và bà nội vì giới tính mà ghét bỏ cô, đó chỉ có thể nói quan niệm và tư tưởng phong kiến khiến bọn họ rớt lại phía sau, không thể chối bỏ được cô.”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp mà tràn đầy từ tính, nhưng mà tiếng nói nhẹ nhàng lên cao, mang theo một loại cảm giác ghét bỏ không nói nên lời.
Lỗ tai Kiều Văn Văn nóng lên, không biết tại sao, buồn bực trong lòng xua tan đi rất nhiều, trái lại giống như chất dẫn điện, làm cô tê dại từng đợt. Khen cô ngoan cái gì, thật sự dễ làm cho cô mơ mộng viển vông.
“B, đây là lần đầu tiên anh khen tôi, có thể khen nhiều hơn được không?” Cô giống như người ngu, không bị khống chế nói ra câu này.
Không còn cách nào, cô chính là người trẻ tuổi thiếu hụt niềm tin.
Đầu ngón tay Thịnh Cẩn Minh cầm di động khống chế không nổi co lại một cái, anh cảm thấy mình không được bình thường, nóng giống di động, vành tai anh cũng đỏ lên.
“Theo tôi được biết, cô không phải là người đã từng được khen, tôi sợ cô kích động tim đập nhanh. Cô khóc cũng khóc rồi, tôi khen cũng khen rồi, bây giờ có khỏe hơn không?” Giọng nói anh lạnh lùng, che dấu mình không được tự nhiên.
“Không có, tôi phát hiện tôi rất vô dụng, không bảo vệ được mẹ tôi. Kẻ vô tích sự như tôi làm chuyện gì cũng sai, nhiều năm như vậy bạn trai tín nhiệm cũng không có…” Kiều Văn Văn nhắc tới chuyện đau lòng, tâm tình ngột ngạt lại quay trở lại.
Thịnh Cẩn Minh nghe âm thanh khóc thút thít bên tai, cho dù anh là người giỏi kiên nhẫn, cũng không nhịn được trợn trắng mắt.
“Ai nói cô cái gì cũng sai, chí ít cô còn tự mình hiểu được.”
Anh vừa dứt lời, trong điện thoại lại truyền đến tiếng khóc bi thương.
“Kiều Văn Văn, không có ai sinh ra đã thành công. Mặc dù cô hơi ngu ngốc một chút, nhưng mà cũng có chỗ tốt. Làm việc cho giỏi, từ trước đến giờ tôi không bạc đãi nhân viên chăm chỉ. Trở về thi bằng lái xe trước, sau đó đi theo Trịnh Thạc học tập, cố gắng làm mình trở thành người tốt hơn. Trong công ty có nhiều thanh niên ưu tú chưa lập gia đình, đều đợi cô trở về chọn, cô thành người ưu tú, nhân duyên tốt sẽ đến.”
Thịnh Cẩn Minh khuyên bảo khích lệ càng cảm thấy không thoải mái, sao anh có cảm giác mình sắp thành bà mối. Qủa nhiên con gái khóc thút thít không thể nói lý.
Kiều Văn Văn khóc một lúc, cộng thêm b nhắc tới thi bằng lái, cô cũng không dám nói gì thêm, mơ hồ trả lời hai tiếng, liền tắt điện thoại.
“Cảm ơn b, anh đúng là ông chủ tốt ba trăm sáu mươi độ không góc chết, Kiều Văn Văn tôi kiếp này có tài đức gì được làm việc cùng anh. Đợi vết thương của tôi tốt hơn, tôi sẽ làm chó làm ngựa cho anh.”
Thịnh Cẩn Minh nghe lời cô nói, nhếch miệng lên: “Tôi là người không thích nịnh nọt, tí nữa cô đếm một chút, một câu trừ một trăm tệ. Chết tử tế không bằng ỷ lại mà sống sót, đầu óc cô không thông minh cũng không sao, cô còn cần phải cố gắng. Cô gái nhỏ, có chí khí.”
Không đợi Kiều Văn Văn bi thương, điện thoại bị treo máy.
Cô cầm lấy di động muốn nhét vào bồn cầu, để cho nước trôi đi. Lá gan lớn để b an ủi cả đêm, kết quả là bị hai câu cuối cùng đánh mạnh vào, một lần nữa cô có cảm giác vô vọng với cuộc sống.
“B, tôi cảm thấy tôi không cần thi bằng lái, thi bằng lái rất khó, có vài người trời sinh không giỏi thi, tôi chính là loại người đó.”
Cô suy nghĩ lại, cuối cùng đem câu không có tiền đồ gửi đi. Cô để lại ấn tượng quá tệ với trường học lái xe, cô có cảm giác mình sẽ không qua được, mỗi lần nhớ tới chuyện này, luyện tập xe lại gặp chuyện không may, cảm nhận được xã hội rất tàn khốc. Không tốn tiền đi cửa sau, không qua được.
Thịnh Cẩn Minh nghiên cứu hôm nay tâm tình mình khác thường, vậy mà nghe Kiều Văn Văn khóc thút thít trong điện thoại, hơn nữa còn mở miệng an ủi cô, thật sự là anh không biết mình có thể dịu dàng như vậy.
Kết quả là thấy tin nhắn của cô, anh lại tức giận.
“Được, Kiều Văn Văn, thẩy bói có nói không, nếu cô không có bằng lái xe, có khả năng kiếp này sẽ gặp phải tai nạn xe cộ.”
“Tôi học.” Tay Kiều Văn Văn run rẩy nhắn lại một câu, quả nhiên vẫn là b mới có thể trị được căn bệnh lười của cô.
*
Không biết có phải vì b an ủi giả tạo và đả kích chân thật có tác dụng hay không, sau khi Kiều Văn Văn từ phòng rửa tay đi ra, liền ngủ một giấc đến trưa. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa sờ di động mới phát hiện có tin nhắn, là tin nhắn trả lời của Lý Gia Viễn.
“Văn Văn, cậu sao thế? Mấy ngày gần đây tớ thức đêm làm việc, tối hôm qua được ngủ sớm nên không nhìn thấy. Lúc cậu dậy thì gọi điện thoại cho tớ, có vấn đề gì cũng không được cuống, chúng ta cùng bàn bạc sẽ có cách giải quyết.”
Kiều Văn Văn nhìn tin nhắn quan tâm và áy náy, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn ra. Cô ấn mấy chữ, muốn giải thích tình hình, nhưng đột nhiên phát hiện mình không có khó chịu như vậy, cũng không cần thiết nói cho Lý Gia Viễn, dứt khoát xóa đi, chỉ gửi lại mấy chữ.
“Tớ không sao, tối hôm qua miệng vết thương hơi đau. Bây giờ tốt hơn rồi, cậu cứ làm việc cho tốt.”
Lý Gia Viễn nhìn tin nhắn gửi tới, nhẹ nhàng nheo mắt lại, môi khẽ mở, trên mặt hiện lên chút không vui.
Kiều Văn Văn ở thành phố tĩnh dưỡng một tháng, b cũng cho cô nghỉ một tháng. Thậm chí còn bảo cô an tâm điều dưỡng thân thể, nói là gần đây Hoan Nhạc Cốc ở thành phố A đã bắt đầu thành lập, anh rất bận rộn, bảo cô có chuyện hay không có chuyện đều đừng quấy rầy anh.
“Cuối cùng cũng có thể trở về, nếu cứ ở đây, tiếng địa phương của mẹ cũng thay đổi mất.” Ngồi trên máy bay, Hà Cầm thở dài một hơi, dường như vì mình giữ lại ngôn ngữ địa phương mà cảm thấy may mắn.
Kiều Văn Văn liếc mắt, trước khi Hà Cầm lên máy bay còn oán hận với cô tiếng bản địa ở đây nói quá khó nghe, bây giờ đã lên máy bay, không cần phải viện cớ gì nữa.
Máy bay hạ cánh, thấy những tòa nhà quen thuộc, Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Tâm tình cô rất tốt biên tập một tin gửi cho b.
“B, tôi đã trở về. Còn nhớ anh đã nói sẽ đền bù tổn thất cho tôi không, anh chuẩn bị thật tốt đi, đợi đến lúc tôi làm việc, tôi kỳ vọng đền bù tổn thất siêu tốt. Qúa ít tôi không thích.:-)”
Trong thâm tâm Kiều Văn Văn đều tâm niệm b đền bù tổn thất viêm ruột thừa cho cô.
Buổi tối lúc ăn cơm, hai mẹ con vẫn không quá hào hứng, không khí xung quanh rất ngột ngạt.
Lúc bà nội Kiều và Tống Liên nhục mạ hai mẹ con cô, từ đầu đến cuối không thấy Kiều Binh, có lẽ ông ta không biết chuyện, có lẽ những việc này đều là ông ta bày mưu đặt kế và ngầm đồng ý. Ai bảo chính ông ta cho rằng nhất định phải là con trai mới có thể nói dõi tông đường, hơn nữa sau khi Hà Cầm mang Kiều Văn Văn đi, Kiều Binh không lấy ra một đồng tiền, hơn nữa không có nói một câu quan tâm.
Thường xuyên làm Kiều Văn Văn cho rằng, mình là đứa bé không có ba.
“Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, không lại lãng phí.” Cô gắp mấy miếng xương sườn, nhỏ giọng khuyên bà.
Khẩu vị của Hà Cầm không được tốt, lại gắp xương sườn trở lại, “Con cần bồi bổ thân thể, xương sườn này không có xì dầu, chỉ cho muối, ăn nhiều vào.”
Kiều Văn Văn cắn thịt xương sườn, cúi đầu nhìn cơm, chỉ sợ mình nhịn không được rơi nước mắt, lại làm mẹ đau lòng.
Lúc này cô cực kỳ hận chính mình, đúng như Hà Cầm nói, Kiều Văn Văn ngoại trừ có miệng lợi hại, còn lại đều là phế vật. Cô lại không giao thiệp, cũng không có tiền tài, không có cách nào làm cho Kiều Binh và Tống Liên đẹp mặt, chỉ có thể bị người ta bắt nạt.
*
Nửa đêm, Kiều Văn Văn chắc chắn Hà Cầm đã ngủ, đầu cô đau như muốn nứt ra, không có cách nào tiến vào giấc ngủ.
Trốn trong phòng vệ sinh gửi tin nhắn cho Lý Gia Viễn, bây giờ cô rất cần một người nghe cô nói chuyện.
Nhưng mà tin nhắn gửi qua như bùn trôi vào biển, không có tin nhắn gửi lại.
Đồng hồ trên di động hiển thị rạng sáng, chắc cậu ấy ngủ rồi, không có người an ủi cô.
Trong lòng Kiều Văn Văn hiểu được, nhưng mà vẫn không nhịn được cảm thấy ấm ức và cô đơn, nước mắt nghẹn một ngày, giống như được khai phá, ào ào chảy ra. Cô cắn răng, đàn ông không đáng tin, chỉ có thể quấy rối Tần Vũ.
“Thật xin lỗi, số máy quý khách đang gọi tạm thời đã tắt máy.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhắc nhở, hôm nay Tần Vũ cũng tắt máy.
Kiều Văn Văn che miệng, khóc không kịp thở, lại không dám phát ra âm thanh quá lớn, cô cảm thấy mình quá thảm.
Cô tiện tay tìm danh bạ, ngón tay dừng lại ở tên “Đại ma vương b”, nhớ tới mấy ngày hôm trước ăn bánh ngọt, cuối cùng vẫn ấn xuống.
“Alo, Kiều Văn Văn.” Giọng nói trong ống nghe không rõ ràng, mềm mại.
“B, anh đừng mắng tôi.” Kiều Văn Văn vừa nói vừa khóc thút thít hai tiếng.
Thịnh Cẩn Minh vốn còn đang trong trạng thái ngây ngô, nghe được tiếng cô khóc, tụt huyết áp cũng tốt hơn phân nửa.
“Cô nói đi, sao thế? Miệng vết thương đau sao?”
Kiều Văn Văn lắc đầu: “Không đau, nhưng mà tôi đau lòng, tôi thật sự rất khổ sở… Nhưng mà lý do làm tôi khổ sở lại làm tôi khó mở miệng, anh nghe tôi khóc một lúc có được không? Tiền thưởng tháng này tôi không cần, coi như là tiền boa vì anh nghe…”
Dường như Kiều Văn Văn tìm được cây cỏ cứu mạng, khóc bù lu bù loa, lúc này thần chí của cô không tỉnh táo lắm, tâm tình kích động, lời nói cũng bừa bãi, nói không tỉ mỉ.
Lông mày Thịnh Cẩn Minh nhíu chặt, anh không rõ tình huống lắm. Từ nhỏ đến lớn, anh là người đàn ông, đối tượng mà người ta ảo tưởng, là tinh anh trong công việc, nhưng mà không có người nào thuê anh làm thính giả, còn phải chịu đựng một người phụ nữ nói năng lộn xộn khóc thút thít.
“Không đủ tiền.”
Kiều Văn Văn cắn răng: “Vậy đưa anh nửa tháng tiền lương, tôi thật sự rất khổ sở, anh không nghe tôi khóc một lát, tôi lập tức đi tự sát, viết di thư nói là anh dụ dỗ đe dọa tôi.”
“Nói đi.” Thịnh Cẩn Minh thỏa hiệp.
“Bởi vì tôi là con gái, bà nội và ba tôi đều không thích tôi, còn ly hôn với mẹ tôi, bây giờ lại bắt nạt…” Kiều Văn Văn vốn không muốn nói, dù sao tốt thì phô ra xấu xa đậy lại, nhưng mà cô thật sự không quản được miệng của mình, hơn nữa không hiểu tại sao cô lại cảm thấy b sẽ không tiết lộ bí mật của cô, nhiều lắm thì chỉ xem thường cô mà thôi.
Dù sao nói việc nhà cho anh trước, b sẽ không coi thường cô nhiều hơn.
Cô nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng anh chỉ đáp lại ít ỏi, cô không khỏi cong môi: “Tôi nói chắc chắn anh không hiểu, anh là con trai, vóc người và điều kiện gia đình đều tốt, lại có năng lực, chắc chắn không có người ghét bỏ anh. Cuộc sống của anh giống như vương tử, nào có giống tôi, giống như ăn mày…”
Thịnh Cẩn Minh nhíu mi, cắt đứt hối hận của cô, “Tôi không phải là tờ nhân dân tệ, sao có thể làm người người đều yêu. Ba tôi ghét bỏ tôi không chỉ một lần. Kiều Văn Văn, cô ngoan như vậy, nếu cha mẹ tôi mà có con gái như cô, bọn họ nhất định sẽ thích cô. Cha cô và bà nội vì giới tính mà ghét bỏ cô, đó chỉ có thể nói quan niệm và tư tưởng phong kiến khiến bọn họ rớt lại phía sau, không thể chối bỏ được cô.”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp mà tràn đầy từ tính, nhưng mà tiếng nói nhẹ nhàng lên cao, mang theo một loại cảm giác ghét bỏ không nói nên lời.
Lỗ tai Kiều Văn Văn nóng lên, không biết tại sao, buồn bực trong lòng xua tan đi rất nhiều, trái lại giống như chất dẫn điện, làm cô tê dại từng đợt. Khen cô ngoan cái gì, thật sự dễ làm cho cô mơ mộng viển vông.
“B, đây là lần đầu tiên anh khen tôi, có thể khen nhiều hơn được không?” Cô giống như người ngu, không bị khống chế nói ra câu này.
Không còn cách nào, cô chính là người trẻ tuổi thiếu hụt niềm tin.
Đầu ngón tay Thịnh Cẩn Minh cầm di động khống chế không nổi co lại một cái, anh cảm thấy mình không được bình thường, nóng giống di động, vành tai anh cũng đỏ lên.
“Theo tôi được biết, cô không phải là người đã từng được khen, tôi sợ cô kích động tim đập nhanh. Cô khóc cũng khóc rồi, tôi khen cũng khen rồi, bây giờ có khỏe hơn không?” Giọng nói anh lạnh lùng, che dấu mình không được tự nhiên.
“Không có, tôi phát hiện tôi rất vô dụng, không bảo vệ được mẹ tôi. Kẻ vô tích sự như tôi làm chuyện gì cũng sai, nhiều năm như vậy bạn trai tín nhiệm cũng không có…” Kiều Văn Văn nhắc tới chuyện đau lòng, tâm tình ngột ngạt lại quay trở lại.
Thịnh Cẩn Minh nghe âm thanh khóc thút thít bên tai, cho dù anh là người giỏi kiên nhẫn, cũng không nhịn được trợn trắng mắt.
“Ai nói cô cái gì cũng sai, chí ít cô còn tự mình hiểu được.”
Anh vừa dứt lời, trong điện thoại lại truyền đến tiếng khóc bi thương.
“Kiều Văn Văn, không có ai sinh ra đã thành công. Mặc dù cô hơi ngu ngốc một chút, nhưng mà cũng có chỗ tốt. Làm việc cho giỏi, từ trước đến giờ tôi không bạc đãi nhân viên chăm chỉ. Trở về thi bằng lái xe trước, sau đó đi theo Trịnh Thạc học tập, cố gắng làm mình trở thành người tốt hơn. Trong công ty có nhiều thanh niên ưu tú chưa lập gia đình, đều đợi cô trở về chọn, cô thành người ưu tú, nhân duyên tốt sẽ đến.”
Thịnh Cẩn Minh khuyên bảo khích lệ càng cảm thấy không thoải mái, sao anh có cảm giác mình sắp thành bà mối. Qủa nhiên con gái khóc thút thít không thể nói lý.
Kiều Văn Văn khóc một lúc, cộng thêm b nhắc tới thi bằng lái, cô cũng không dám nói gì thêm, mơ hồ trả lời hai tiếng, liền tắt điện thoại.
“Cảm ơn b, anh đúng là ông chủ tốt ba trăm sáu mươi độ không góc chết, Kiều Văn Văn tôi kiếp này có tài đức gì được làm việc cùng anh. Đợi vết thương của tôi tốt hơn, tôi sẽ làm chó làm ngựa cho anh.”
Thịnh Cẩn Minh nghe lời cô nói, nhếch miệng lên: “Tôi là người không thích nịnh nọt, tí nữa cô đếm một chút, một câu trừ một trăm tệ. Chết tử tế không bằng ỷ lại mà sống sót, đầu óc cô không thông minh cũng không sao, cô còn cần phải cố gắng. Cô gái nhỏ, có chí khí.”
Không đợi Kiều Văn Văn bi thương, điện thoại bị treo máy.
Cô cầm lấy di động muốn nhét vào bồn cầu, để cho nước trôi đi. Lá gan lớn để b an ủi cả đêm, kết quả là bị hai câu cuối cùng đánh mạnh vào, một lần nữa cô có cảm giác vô vọng với cuộc sống.
“B, tôi cảm thấy tôi không cần thi bằng lái, thi bằng lái rất khó, có vài người trời sinh không giỏi thi, tôi chính là loại người đó.”
Cô suy nghĩ lại, cuối cùng đem câu không có tiền đồ gửi đi. Cô để lại ấn tượng quá tệ với trường học lái xe, cô có cảm giác mình sẽ không qua được, mỗi lần nhớ tới chuyện này, luyện tập xe lại gặp chuyện không may, cảm nhận được xã hội rất tàn khốc. Không tốn tiền đi cửa sau, không qua được.
Thịnh Cẩn Minh nghiên cứu hôm nay tâm tình mình khác thường, vậy mà nghe Kiều Văn Văn khóc thút thít trong điện thoại, hơn nữa còn mở miệng an ủi cô, thật sự là anh không biết mình có thể dịu dàng như vậy.
Kết quả là thấy tin nhắn của cô, anh lại tức giận.
“Được, Kiều Văn Văn, thẩy bói có nói không, nếu cô không có bằng lái xe, có khả năng kiếp này sẽ gặp phải tai nạn xe cộ.”
“Tôi học.” Tay Kiều Văn Văn run rẩy nhắn lại một câu, quả nhiên vẫn là b mới có thể trị được căn bệnh lười của cô.
*
Không biết có phải vì b an ủi giả tạo và đả kích chân thật có tác dụng hay không, sau khi Kiều Văn Văn từ phòng rửa tay đi ra, liền ngủ một giấc đến trưa. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa sờ di động mới phát hiện có tin nhắn, là tin nhắn trả lời của Lý Gia Viễn.
“Văn Văn, cậu sao thế? Mấy ngày gần đây tớ thức đêm làm việc, tối hôm qua được ngủ sớm nên không nhìn thấy. Lúc cậu dậy thì gọi điện thoại cho tớ, có vấn đề gì cũng không được cuống, chúng ta cùng bàn bạc sẽ có cách giải quyết.”
Kiều Văn Văn nhìn tin nhắn quan tâm và áy náy, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn ra. Cô ấn mấy chữ, muốn giải thích tình hình, nhưng đột nhiên phát hiện mình không có khó chịu như vậy, cũng không cần thiết nói cho Lý Gia Viễn, dứt khoát xóa đi, chỉ gửi lại mấy chữ.
“Tớ không sao, tối hôm qua miệng vết thương hơi đau. Bây giờ tốt hơn rồi, cậu cứ làm việc cho tốt.”
Lý Gia Viễn nhìn tin nhắn gửi tới, nhẹ nhàng nheo mắt lại, môi khẽ mở, trên mặt hiện lên chút không vui.
Kiều Văn Văn ở thành phố tĩnh dưỡng một tháng, b cũng cho cô nghỉ một tháng. Thậm chí còn bảo cô an tâm điều dưỡng thân thể, nói là gần đây Hoan Nhạc Cốc ở thành phố A đã bắt đầu thành lập, anh rất bận rộn, bảo cô có chuyện hay không có chuyện đều đừng quấy rầy anh.
“Cuối cùng cũng có thể trở về, nếu cứ ở đây, tiếng địa phương của mẹ cũng thay đổi mất.” Ngồi trên máy bay, Hà Cầm thở dài một hơi, dường như vì mình giữ lại ngôn ngữ địa phương mà cảm thấy may mắn.
Kiều Văn Văn liếc mắt, trước khi Hà Cầm lên máy bay còn oán hận với cô tiếng bản địa ở đây nói quá khó nghe, bây giờ đã lên máy bay, không cần phải viện cớ gì nữa.
Máy bay hạ cánh, thấy những tòa nhà quen thuộc, Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Tâm tình cô rất tốt biên tập một tin gửi cho b.
“B, tôi đã trở về. Còn nhớ anh đã nói sẽ đền bù tổn thất cho tôi không, anh chuẩn bị thật tốt đi, đợi đến lúc tôi làm việc, tôi kỳ vọng đền bù tổn thất siêu tốt. Qúa ít tôi không thích.:-)”
Trong thâm tâm Kiều Văn Văn đều tâm niệm b đền bù tổn thất viêm ruột thừa cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook