Sở Tâm Lam Lại Đến Đây
-
Chương 76: Một cái hất tay
Hiểu Thần nghe tiếng bước chân quay lại nhìn thấy Tâm Lam bước đến gần sau đó anh cũng không biểu lộ thêm bất kỳ thái độ gì quay mặt nhìn xa xâm phía trước trầm ngâm.
“Anh có tâm sự sao?” – Sở Tâm Lam khẽ lên tiếng, nhìn từ xa bóng lưng anh cô đơn đến lạ, đến gần càng nhìn rất rõ sự cô đơn đao đáo trong ánh măt nhìn miên mang đó.
“Cô dậy rồi à!” - Như không nghe câu hỏi của Tâm Lam, Hiểu Thần nhàn nhạt đánh tiếng đáp – “Chúng ta về thôi!”
“Anh hoàn toàn không nhớ những gì anh đã nói với tôi khi anh đến nhà tôi phải không?” – Tâm Lam nói khi thấy Hiểu Thần xoay người toang rời đi, nghe câu nói của cô anh khẽ khựng người lại, nếu nói không thì không đúng nhưng anh lại như mập mờ không rõ ràng thực hư.
“Nhưng lời của người say cô cần gì phải để bụng!” - Lạnh lùng nói đoạn cất bước bỏ đi.
“Nhưng trái tim tôi không cho phép mình bỏ lơ đi điều đó!” – Tâm Lam hét lơn, cô không hiểu vì sao nhìn bóng lưng cô đơn của anh, nhìn ánh mắt buồn bã giọng nói lạnh lùng của anh khiễn cô không kiềm được cảm xúc của mình mà nói ra điều đo. Lời đã nói ra làm sao cô thu lại được!
“Cô Sở chắc cô có hiểu lầm ý tứ của tôi! Tôi thừa nhận cô có nhưng điều giống Khả Như khiến tôi có chút lung lây nhưng dó cũng vì cô giống cô ấy mà thôi!” – Tống Hiểu Thần không quay lại, hướng lưng Tâm Lam nói.
“Vậy sao anh không dám nhìn thẳng mặt của tôi mà nói, có thật như vậy không? Anh có tự hỏi chính mình phải vì tôi giống cô ấy hay anh thật sự rung động vì chính con người tôi!” – Tâm Lam hét toáng lên. Tống Hiểu Thần bất động rung rung quay người lại nhìn cô, 2 người đối mắt nhau cảm xúc vô cùng lẫn lộn.
“Tôi hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì, anh sợ bên cạnh tôi tôi sẽ xóa đi hình bóng của Triệu Khả Như trong anh! Nhưng anh có suy nghĩ rằng chính cô ấy gửi tôi đến bên cạnh của anh hay không!”
“Hàm hồ! Cả chuyện như vậy cô cũng nói ra được. cô...” – Tống Hiểu Thần chép miệng phản ứng, rồi xoay người bước tiếp đi lạnh lùng. Tâm Lam không suy nghĩ hướng chạy theo kéo lại phản xạ tự nhiên Tống Hiểu Thần giật tay ra do sức lực chênh lệch nhiều nên Sở Tâm Lam bị hất về phía sau mất thăng bằng ngã xuống đất!
“Á!”
“Tôi xin lỗi cô có sao không?” – Hiểu Thần hoảng hốt chạy trở lại đỡ Tâm Lam đang té trên mặt đất. Nâng bàn tay cô lên xem, tay cô chống lên nền nên trầy trụa chảy máu ở lòng bàn tay cùi chỏ một ít. Khẽ nhíu mày tự trách mình quá mạnh bạo.
“Tôi không sao!” - Nói đoạn Tâm Lam khẽ lắc đầu.
Hiểu Thần dìu Tâm Lam đứng dậy – “Á chân tôi đau quá!”
Nghe Tâm Lam nói, Hiểu Thần sốt ruột nhìn xuống, - “Chắc là trẹo chân rồi!” – Nói đọan anh nhanh tay cầm chân cô bẻ lại chỗ trẹo khiến cô hét toáng lên,nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.
“Cần phải sửa sớm để không gây tình trạng di chứng!” – Hiểu Thần nhanh chóng nói, nhìn nước mắt rơi trên khóe mắt cô lòng anh nhói nhẹ, anh quay đầu đi chỗ khác để tránh né đi chính cảm xúc của mình.
Hiểu Thần trước hết lái xe đưa tiểu Uy nhỏ ngủ say về nhà trước rồi sẽ đưa Tâm Lam ghé sang bệnh viện coi vết thương ở chân cũng như tay, suốt quãng đường đi cả hai người đều im lặng không ai nói với ai tiếng nào, mỗi người đều mang một suy nghĩ của riêng mình.
Cánh cổng rào biệt thử mở ra Hiểu Thần từ từ lái xe vào bên trong, một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu từ bên trong sảnh chạy vội ra ngoài tươi cười.
“Hiểu Thần anh quên mất hôm nay là ngày gì phải không? Anh đi đâu giờ này mới về!” – Y Nặc nhanh chóng nói khi nhìn thấy Hiểu Thần bước ra khỏi xe.
“Anh! Y Nặc đợi anh từ sáng đến giờ!” – Hiểu Thiên cũng thông dong bước ra theo sau. Anh không nói gì có chút ngẫn người không nghĩ phát sinh tình huống như vậy, nhanh chóng mở cửa xe ghế phụ bế Tiểu Uy ra.
“Hiểu Thiên… Cậu bế tiểu Uy giúp tôi lên phòng nhé!” – Hiểu Thần có chút chần chừ suy nghĩ thoáng qua rồi đưa tiểu Uy sang cho Hiểu Thiên.
“Sao cô ta lại đi với anh!” - Lãnh Y Nặc như muốn hét toáng lên tay chỉ vào Tâm Lam khi thấy cô đang khó khăn bước xuống từ ghế phụ được Hiểu Thần đỡ xuống ân cần.
Cả hai người Tâm Lam cùng với Hiểu Thần đều nhìn Y Nặc rồi lại quay nhìn nhau, không biết nên trã lời như thế nào. Vì tiếng hét của Y Nặc không nhỏ nên làm Tiểu Uy tỉnh giất cu cậu dụi dụi mắt nhìn quanh – “Chú ơi!” - khẽ gọi Hiểu Thiên, anh quay đầu cười với cậu nhóc nhưng tâm trí vẫn muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
“Lan tẩu mang đồ cứu thương ra giúp tôi!” – không quan tâm đến Lãnh Y nặc, đang mắc long sọc lên rừng nhìn Tâm Lam. Hiểu Thần điềm đạm ní với Lan tẩu đang đứng ngỡ ngàng phía sau.
<dr.meohoang>
“Anh có tâm sự sao?” – Sở Tâm Lam khẽ lên tiếng, nhìn từ xa bóng lưng anh cô đơn đến lạ, đến gần càng nhìn rất rõ sự cô đơn đao đáo trong ánh măt nhìn miên mang đó.
“Cô dậy rồi à!” - Như không nghe câu hỏi của Tâm Lam, Hiểu Thần nhàn nhạt đánh tiếng đáp – “Chúng ta về thôi!”
“Anh hoàn toàn không nhớ những gì anh đã nói với tôi khi anh đến nhà tôi phải không?” – Tâm Lam nói khi thấy Hiểu Thần xoay người toang rời đi, nghe câu nói của cô anh khẽ khựng người lại, nếu nói không thì không đúng nhưng anh lại như mập mờ không rõ ràng thực hư.
“Nhưng lời của người say cô cần gì phải để bụng!” - Lạnh lùng nói đoạn cất bước bỏ đi.
“Nhưng trái tim tôi không cho phép mình bỏ lơ đi điều đó!” – Tâm Lam hét lơn, cô không hiểu vì sao nhìn bóng lưng cô đơn của anh, nhìn ánh mắt buồn bã giọng nói lạnh lùng của anh khiễn cô không kiềm được cảm xúc của mình mà nói ra điều đo. Lời đã nói ra làm sao cô thu lại được!
“Cô Sở chắc cô có hiểu lầm ý tứ của tôi! Tôi thừa nhận cô có nhưng điều giống Khả Như khiến tôi có chút lung lây nhưng dó cũng vì cô giống cô ấy mà thôi!” – Tống Hiểu Thần không quay lại, hướng lưng Tâm Lam nói.
“Vậy sao anh không dám nhìn thẳng mặt của tôi mà nói, có thật như vậy không? Anh có tự hỏi chính mình phải vì tôi giống cô ấy hay anh thật sự rung động vì chính con người tôi!” – Tâm Lam hét toáng lên. Tống Hiểu Thần bất động rung rung quay người lại nhìn cô, 2 người đối mắt nhau cảm xúc vô cùng lẫn lộn.
“Tôi hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì, anh sợ bên cạnh tôi tôi sẽ xóa đi hình bóng của Triệu Khả Như trong anh! Nhưng anh có suy nghĩ rằng chính cô ấy gửi tôi đến bên cạnh của anh hay không!”
“Hàm hồ! Cả chuyện như vậy cô cũng nói ra được. cô...” – Tống Hiểu Thần chép miệng phản ứng, rồi xoay người bước tiếp đi lạnh lùng. Tâm Lam không suy nghĩ hướng chạy theo kéo lại phản xạ tự nhiên Tống Hiểu Thần giật tay ra do sức lực chênh lệch nhiều nên Sở Tâm Lam bị hất về phía sau mất thăng bằng ngã xuống đất!
“Á!”
“Tôi xin lỗi cô có sao không?” – Hiểu Thần hoảng hốt chạy trở lại đỡ Tâm Lam đang té trên mặt đất. Nâng bàn tay cô lên xem, tay cô chống lên nền nên trầy trụa chảy máu ở lòng bàn tay cùi chỏ một ít. Khẽ nhíu mày tự trách mình quá mạnh bạo.
“Tôi không sao!” - Nói đoạn Tâm Lam khẽ lắc đầu.
Hiểu Thần dìu Tâm Lam đứng dậy – “Á chân tôi đau quá!”
Nghe Tâm Lam nói, Hiểu Thần sốt ruột nhìn xuống, - “Chắc là trẹo chân rồi!” – Nói đọan anh nhanh tay cầm chân cô bẻ lại chỗ trẹo khiến cô hét toáng lên,nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.
“Cần phải sửa sớm để không gây tình trạng di chứng!” – Hiểu Thần nhanh chóng nói, nhìn nước mắt rơi trên khóe mắt cô lòng anh nhói nhẹ, anh quay đầu đi chỗ khác để tránh né đi chính cảm xúc của mình.
Hiểu Thần trước hết lái xe đưa tiểu Uy nhỏ ngủ say về nhà trước rồi sẽ đưa Tâm Lam ghé sang bệnh viện coi vết thương ở chân cũng như tay, suốt quãng đường đi cả hai người đều im lặng không ai nói với ai tiếng nào, mỗi người đều mang một suy nghĩ của riêng mình.
Cánh cổng rào biệt thử mở ra Hiểu Thần từ từ lái xe vào bên trong, một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu từ bên trong sảnh chạy vội ra ngoài tươi cười.
“Hiểu Thần anh quên mất hôm nay là ngày gì phải không? Anh đi đâu giờ này mới về!” – Y Nặc nhanh chóng nói khi nhìn thấy Hiểu Thần bước ra khỏi xe.
“Anh! Y Nặc đợi anh từ sáng đến giờ!” – Hiểu Thiên cũng thông dong bước ra theo sau. Anh không nói gì có chút ngẫn người không nghĩ phát sinh tình huống như vậy, nhanh chóng mở cửa xe ghế phụ bế Tiểu Uy ra.
“Hiểu Thiên… Cậu bế tiểu Uy giúp tôi lên phòng nhé!” – Hiểu Thần có chút chần chừ suy nghĩ thoáng qua rồi đưa tiểu Uy sang cho Hiểu Thiên.
“Sao cô ta lại đi với anh!” - Lãnh Y Nặc như muốn hét toáng lên tay chỉ vào Tâm Lam khi thấy cô đang khó khăn bước xuống từ ghế phụ được Hiểu Thần đỡ xuống ân cần.
Cả hai người Tâm Lam cùng với Hiểu Thần đều nhìn Y Nặc rồi lại quay nhìn nhau, không biết nên trã lời như thế nào. Vì tiếng hét của Y Nặc không nhỏ nên làm Tiểu Uy tỉnh giất cu cậu dụi dụi mắt nhìn quanh – “Chú ơi!” - khẽ gọi Hiểu Thiên, anh quay đầu cười với cậu nhóc nhưng tâm trí vẫn muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
“Lan tẩu mang đồ cứu thương ra giúp tôi!” – không quan tâm đến Lãnh Y nặc, đang mắc long sọc lên rừng nhìn Tâm Lam. Hiểu Thần điềm đạm ní với Lan tẩu đang đứng ngỡ ngàng phía sau.
<dr.meohoang>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook