Sở Tâm Lam Lại Đến Đây
-
Chương 69: Tiệc sinh nhật
Tâm Lam chọn nát tủ quần áo của cô cuối cùng chọn chiếc váy màu xanh nhạt ngắn ngang gối. Tóc xõa ra trang điểm tông nâu nhạt! Nhìn cô tuy có thay đối so với ngày thường nhưng vẫn không thể so bì với khí chất sang trọng được.
Tống Hiểu Thiên mở cửa xe cho Sở Tâm Lam, anh nhìn cô một lược thật sự hôm nay nhìn cô cũng xinh hơn ngày thường rất nhiều nhưng vẫn thiếu chút gì đó.
“Thay vì phải tốn tiền mua món gì đó làm quà! Vậy thì tốn tiền trang trí món quà cũng nên!” – Nói đoạn Hiểu Thiên đưa cho Tâm Lam túi quần áo đã chuẩn bị sẵn – “Chúng ta còn 20 phút nữa, cô nhanh lên một chút nhé!”
Tâm Lam ngẫn ngơ cằm chiếc túi quần áo trong tay nhìn Hiểu Thiên.
“Nhanh lên! Xem như là công làm món quà vậy!” – Hiểu Thiên nhướng mày giơ đồng hồ ngụ ý đã trễ Tâm Lam mới xoay người bước vào nhà.
Nhìn bản thân mình trong gương Tâm Lam có chút ngẫn ngơ quả thật người ta bảo người đẹp vì lụa quả thật không sai, cô không tưởng tượng được mình cũng có thể trong xinh đẹp và sang trọng đến như thế này.
Hiểu Thiên nhìn Tâm Lam trong bộ váy dài màu vàng kim, tóc bới sau lòa xòa vài tóc con rớt trên vai, chiếc cổ trễ làm lộ vùng cổ cao trắng ngần của cô, mỉm cười hài lòng nói
“Bạn nhảy xin mời lên xe!” – Hiểu Thần mở cửa xe ân cần nói.
“Cảm ơn!” – Tâm Lam cúi đầu tránh ánh mắt của Tống Hiểu Thiên.
….
“Không biết hôm nay Hiểu Thiên sẽ mời ai làm bạn nhảy nhỉ? Cậu ấy nói hôm nay sẽ có bất ngờ lớn mà!” – Lãnh Y Nặc mặc chiếc đầm Teresa thiết kế khoe vùng ngực nửa kín nửa hở của cô trong vô cùng thu hút, nhưng ánh mắt của Tống Hiểu Thần chưa từng dừng lại nơi cô anh lo tiếp đãi khách khứa, cô vẫn cứ đi theo bên cạnh anh một cách tự nhiên như vốn dĩ.
- Đèn sảnh tắt vụt, ánh đèn tập trung lại chỗ Tiểu Uy đang ngoan ngoãn nắm lấy tay của Tống Hiểu Thần. Hôm nay cậu bận bộ vest trong có phong thái đỉnh đặc nhưng đâu đó lại âm trầm giống Hiểu Thần y chỉ có ánh mắt lại giống Khả Như ghê gớm.
“Xin mời nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay! Tống Khả Uy! Vâng cậu đang được nắm tay bởi Tống Hiểu Thần phó chủ tich Tống thị cũng chính là ba của mình! Còn bông hoa xinh đẹp bên cạnh của họ đang khiến nhiều người tò mó kia chính là Tiểu Thư Lãnh Y Nặc! phải chăng chính là vị hôn thê của Tống thiếu của chúng ta!” – MC đứng trên sân khấu thuyết mình khi hình ảnh ba người êm đềm xuất hiện. Từng lời nói của MC hình ảnh trước mặt như bóp nghẽn trái tim của Sở Tâm Lam. Cô đau khổ đến rụng rời tay chần.
“Tiểu Uy, nhân vật chính hạnh phúc nhất của chúng ta ngày hôm nay!” – Dáng người bé nhỏ của Tiểu Uy được Tống Hiểu Thần bế đặt đứng lên ghế để ngang tầm với chiếc bánh kem cao ngất kia.
“Nào chúng ta cùng lặng yên nghe lời cầu nguyện của Tiểu Uy bé nhỏ của chúng ta nhé!” – Theo lời MC nến được đốt lên Tiểu Uy thành tâm nhắm mắt lại, không biết cậu nhỏ cầu nguyện điều gì nhưng mất rất lâu thời gian. Tâm Lam nhìn con từ đằng xa chỉ muốn được đến bên con chỉ cần đứng bên cạnh con như thế là đủ rồi.
Bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên sau màng thổi nến hoành tráng của Tiểu Uy, gương mặt sáng rực rỡ của Tiểu Uy tràn ngập sự vui vẻ. Tống Hiểu Thiên đưa tay ngụ ý kêu Tâm Lam khoác tay mình nhưng cô vẫn đứng ngẫn ngơ nhìn anh.
“Thiệt tình!” – Tống Hiểu Thiên mất kiên nhẫn, nắm lấy tay Tâm Lam đặt lên cành tay mình rồi dang chân bước đến trước mặt Tống Hiểu Thần, Lãnh Y Nặc cùng tiểu Uy.
“Chúc mừng sinh nhật tiểu Uy nhé! Con có biết hôm nay chú tặng con một món quà rất đặc biệt không? Nhưng tối nay con mới biết được!” – Tống Hiểu Thiên vừa nói vừa nháy mắt ra vẻ thần bí.
“Chào bánh bao nhỏ, chúc con sinh nhật vui vẻ!” – Sở Tâm Lam có chút xúc động nói. Tống Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt, cô không giống ngày thường nên ban nãy anh đã không nhận ra cô, cứ nghĩ một cô gái đi cùng với Tống Hiểu Thiên có chút quen mặt mà thôi.
“Cô làm tôi bất ngờ quá!” – Lãnh Y nặc khoác tay Tống Hiểu Thần, vui vẻ nói, Tâm Lam đưa ánh mắt xuống nhìn bàn tay đang đặt lên cánh tay Hiểu Thần rồi nhìn lên gương mặt anh, vẫn gương mặt không để lộ cảm xúc, cô cười cúi đầu.
“Bánh bao nhỏ, không nhận ra cô hay sao?” – Sở Tâm Lam nựng đôi má phúng phính của Tiểu Uy nói.
“Cô mật ong hôm nay xinh quá!” – Bánh bao nhỏ lí nhí giọng nói.
“Cô hôm nay đẹp như vậy đến ăn sinh nhật của bánh bao nhỏ Tiểu Uy ngoan ngoãn của chúng ta đây! Nhưng… Cô lại không mang theo quà!” – Sở Tâm Lam hơi thấp giọng nói, như thể đang tâm sự với tiểu Uy vậy. Nghe câu nói của cô mặt bé có chút phình ra thất vọng, vô cùng đáng yêu. - “Nhưng cô hứa với bánh bao nhỏ sẽ đưa em đi chơi công viên giải trí được không? Nhưng với điều kiện phải được ba em cho phép mới được!” – Tâm Lam lại tiếp tục thấp giọng nói. Đôi mắt Tiểu Uy sáng lên khi nghe câu nói đó
“Ba ơi ba ơi, cô hứa dẫn tiểu uy đi công viên giải trí! Ba cho nhé!” – Không ngờ Tiểu Uy lại quay sang nói ngay với Hiểu Thần, anh có phần lúng túng nhìn Tâm Lam rồi lại nhìn đứa bé.
“Được, nhưng phải khi khác!”
“Cô ba cho phép rồ!” – Nói đoạn lại hào hứng quay sang nói với Tâm Lam, cô cười vui vẻ đáp lại.
<dr.meohoang>
Tống Hiểu Thiên mở cửa xe cho Sở Tâm Lam, anh nhìn cô một lược thật sự hôm nay nhìn cô cũng xinh hơn ngày thường rất nhiều nhưng vẫn thiếu chút gì đó.
“Thay vì phải tốn tiền mua món gì đó làm quà! Vậy thì tốn tiền trang trí món quà cũng nên!” – Nói đoạn Hiểu Thiên đưa cho Tâm Lam túi quần áo đã chuẩn bị sẵn – “Chúng ta còn 20 phút nữa, cô nhanh lên một chút nhé!”
Tâm Lam ngẫn ngơ cằm chiếc túi quần áo trong tay nhìn Hiểu Thiên.
“Nhanh lên! Xem như là công làm món quà vậy!” – Hiểu Thiên nhướng mày giơ đồng hồ ngụ ý đã trễ Tâm Lam mới xoay người bước vào nhà.
Nhìn bản thân mình trong gương Tâm Lam có chút ngẫn ngơ quả thật người ta bảo người đẹp vì lụa quả thật không sai, cô không tưởng tượng được mình cũng có thể trong xinh đẹp và sang trọng đến như thế này.
Hiểu Thiên nhìn Tâm Lam trong bộ váy dài màu vàng kim, tóc bới sau lòa xòa vài tóc con rớt trên vai, chiếc cổ trễ làm lộ vùng cổ cao trắng ngần của cô, mỉm cười hài lòng nói
“Bạn nhảy xin mời lên xe!” – Hiểu Thần mở cửa xe ân cần nói.
“Cảm ơn!” – Tâm Lam cúi đầu tránh ánh mắt của Tống Hiểu Thiên.
….
“Không biết hôm nay Hiểu Thiên sẽ mời ai làm bạn nhảy nhỉ? Cậu ấy nói hôm nay sẽ có bất ngờ lớn mà!” – Lãnh Y Nặc mặc chiếc đầm Teresa thiết kế khoe vùng ngực nửa kín nửa hở của cô trong vô cùng thu hút, nhưng ánh mắt của Tống Hiểu Thần chưa từng dừng lại nơi cô anh lo tiếp đãi khách khứa, cô vẫn cứ đi theo bên cạnh anh một cách tự nhiên như vốn dĩ.
- Đèn sảnh tắt vụt, ánh đèn tập trung lại chỗ Tiểu Uy đang ngoan ngoãn nắm lấy tay của Tống Hiểu Thần. Hôm nay cậu bận bộ vest trong có phong thái đỉnh đặc nhưng đâu đó lại âm trầm giống Hiểu Thần y chỉ có ánh mắt lại giống Khả Như ghê gớm.
“Xin mời nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay! Tống Khả Uy! Vâng cậu đang được nắm tay bởi Tống Hiểu Thần phó chủ tich Tống thị cũng chính là ba của mình! Còn bông hoa xinh đẹp bên cạnh của họ đang khiến nhiều người tò mó kia chính là Tiểu Thư Lãnh Y Nặc! phải chăng chính là vị hôn thê của Tống thiếu của chúng ta!” – MC đứng trên sân khấu thuyết mình khi hình ảnh ba người êm đềm xuất hiện. Từng lời nói của MC hình ảnh trước mặt như bóp nghẽn trái tim của Sở Tâm Lam. Cô đau khổ đến rụng rời tay chần.
“Tiểu Uy, nhân vật chính hạnh phúc nhất của chúng ta ngày hôm nay!” – Dáng người bé nhỏ của Tiểu Uy được Tống Hiểu Thần bế đặt đứng lên ghế để ngang tầm với chiếc bánh kem cao ngất kia.
“Nào chúng ta cùng lặng yên nghe lời cầu nguyện của Tiểu Uy bé nhỏ của chúng ta nhé!” – Theo lời MC nến được đốt lên Tiểu Uy thành tâm nhắm mắt lại, không biết cậu nhỏ cầu nguyện điều gì nhưng mất rất lâu thời gian. Tâm Lam nhìn con từ đằng xa chỉ muốn được đến bên con chỉ cần đứng bên cạnh con như thế là đủ rồi.
Bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên sau màng thổi nến hoành tráng của Tiểu Uy, gương mặt sáng rực rỡ của Tiểu Uy tràn ngập sự vui vẻ. Tống Hiểu Thiên đưa tay ngụ ý kêu Tâm Lam khoác tay mình nhưng cô vẫn đứng ngẫn ngơ nhìn anh.
“Thiệt tình!” – Tống Hiểu Thiên mất kiên nhẫn, nắm lấy tay Tâm Lam đặt lên cành tay mình rồi dang chân bước đến trước mặt Tống Hiểu Thần, Lãnh Y Nặc cùng tiểu Uy.
“Chúc mừng sinh nhật tiểu Uy nhé! Con có biết hôm nay chú tặng con một món quà rất đặc biệt không? Nhưng tối nay con mới biết được!” – Tống Hiểu Thiên vừa nói vừa nháy mắt ra vẻ thần bí.
“Chào bánh bao nhỏ, chúc con sinh nhật vui vẻ!” – Sở Tâm Lam có chút xúc động nói. Tống Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt, cô không giống ngày thường nên ban nãy anh đã không nhận ra cô, cứ nghĩ một cô gái đi cùng với Tống Hiểu Thiên có chút quen mặt mà thôi.
“Cô làm tôi bất ngờ quá!” – Lãnh Y nặc khoác tay Tống Hiểu Thần, vui vẻ nói, Tâm Lam đưa ánh mắt xuống nhìn bàn tay đang đặt lên cánh tay Hiểu Thần rồi nhìn lên gương mặt anh, vẫn gương mặt không để lộ cảm xúc, cô cười cúi đầu.
“Bánh bao nhỏ, không nhận ra cô hay sao?” – Sở Tâm Lam nựng đôi má phúng phính của Tiểu Uy nói.
“Cô mật ong hôm nay xinh quá!” – Bánh bao nhỏ lí nhí giọng nói.
“Cô hôm nay đẹp như vậy đến ăn sinh nhật của bánh bao nhỏ Tiểu Uy ngoan ngoãn của chúng ta đây! Nhưng… Cô lại không mang theo quà!” – Sở Tâm Lam hơi thấp giọng nói, như thể đang tâm sự với tiểu Uy vậy. Nghe câu nói của cô mặt bé có chút phình ra thất vọng, vô cùng đáng yêu. - “Nhưng cô hứa với bánh bao nhỏ sẽ đưa em đi chơi công viên giải trí được không? Nhưng với điều kiện phải được ba em cho phép mới được!” – Tâm Lam lại tiếp tục thấp giọng nói. Đôi mắt Tiểu Uy sáng lên khi nghe câu nói đó
“Ba ơi ba ơi, cô hứa dẫn tiểu uy đi công viên giải trí! Ba cho nhé!” – Không ngờ Tiểu Uy lại quay sang nói ngay với Hiểu Thần, anh có phần lúng túng nhìn Tâm Lam rồi lại nhìn đứa bé.
“Được, nhưng phải khi khác!”
“Cô ba cho phép rồ!” – Nói đoạn lại hào hứng quay sang nói với Tâm Lam, cô cười vui vẻ đáp lại.
<dr.meohoang>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook