Sở Sở Ở Thanh Triều
-
Chương 81: Ngưu quỷ xà thần trong Viên Minh Viên
Chuyển qua ngự đạo (đường dành cho vua đi) thật dài, có thể nhìn thấy tường vàng ngói đỏ trong ánh mặt trời giữa trưa lóe ánh sáng vàng chói mắt. Đây chính là hoàng quyền cao cao tại thượng. Lâm viên phía Nam đã tìm không thấy một chút dấu vết ban đầu, bậc thềm thật cao, mái cong hoa lệ, ngày xưa tùy ý, hôm nay bị nghiêm trang thay thế, làm Sở Sở có chút tư vị không nói nên lời.
Đứng ở dưới bậc thềm Cần Chính điện, Sở Sở dắt Thanh nhi dừng bước, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau đều không hẹn mà cùng nháy mắt mấy cái. Từ Anh quốc tự do khắp nơi nơi rồi trở về nội viện làm người ta hít thở không thông, thật không muốn vào chút nào. Cao Vô Dung ở một bên thúc giục:
“Chúng ta phải mau chút, sáng sớm Vạn Tuế Gia liền mệnh lão nô ở cửa lâm viên chờ đợi rồi.”
Lời nói vừa dứt, chạm mặt một đoàn người ngựa đi ra ngoài. Đối với Sở Sở và Thanh nhi mộc mạc tiêu điều, người ta lại là tiền hô hậu ủng có ít nhất mười mấy người. Một đám người nha đầu bà tử thái giám gã sai vặt, đứng đầu vừa vặn là Hoằng Lịch - mười một tuổi. Nay Hoằng Lịch là Bảo Thân vương phấn chấn đắc ý. Nếu nói thời kỳ Khang Hi bắt đầu được sủng ái, không bằng nói thời kỳ Ung Chính mới được coi trọng nhất. Ung Chính vừa kế vị liền phong Bảo Thân vương, Tứ a ca đối với hắn ký thác kỳ vọng, hơn tất cả các a ca khác.
Ngay từ tháng tám năm ngoái, Hoằng Lịch liền được dạy theo phương thức”bí kiến hoàng trữ” (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) lập làm hoàng thái tử, mặc dù trên danh nghĩa là Bảo Thân vương nhưng trên thực tế đã là thái tử rồi. Còn nhỏ tuổi phong thân vương đã không một ai qua hắn, dĩ nhiên tước vị Thanh nhi vẫn cao hơn một chút so với hắn. Vừa thấy mặt, Sở Sở cũng cảm thấy khí phách đập vào mặt, không còn là đứa bé trai cẩn thận chặt chẽ nữa rồi. Hôm nay Hoằng Lịch thực sự trở thành một thiếu niên chính khách lòng dạ sâu xa mới lộ đường kiếm.
Quét qua bóng dáng của Sở Sở và Thanh nhi, Hoằng Lịch không khỏi sửng sốt, ánh mắt cẩn thận xẹt qua Sở Sở, tham lam quan sát Thanh nhi. Một năm này thiếu nữ mười tuổi hôm nay đã duyên dáng yêu kiều, mặt mày càng hiện rõ thêm phong hoa, cười một tiếng làm nghiêng nước nghiêng thành. Trên tay Hoằng Lịch dìu lấy một quý phụ trung niên, tuổi chừng hơn ba mươi, chân mày khóe mắt thoáng hiện nếp nhăn năm tháng rõ ràng, da tương đối trắng nõn có thể thấy được bảo dưỡng khá tốt, vóc người có một chút biến dạng, có chút dấu hiệu trung niên phát phúc - chính là Nữu Cỗ Lộc thị. Mười năm không thấy, mẹ ruột Hoằng Lịch, tương lai là Trường Thọ thái hậu.
Chợt nhìn thấy người mình yên lặng hận mười năm, âm thầm nguyền rủa mười năm, tâm tình Nữu Cỗ Lộc thị dị thường phức tạp. Khi mình sáng sớm mỗi ngày vì sinh tóc trắng mới nóng nảy thì cô nương được thụ sủng ái này, ngay cả ông trời cũng dị thường ưu đãi. Vẫn là dáng vẻ thiếu nữ hoa quý, cho dù không mỹ lệ cũng bắt được lòng của hai đời đế vương thật sâu. Tiên đế sủng ái ở mọi chuyện thì còn hiểu, người phụ nữ này có thể thấy hoàng đế không quỳ, cả Đại Thanh chỉ là một mình nàng mà thôi. Người phụ nữ này sinh con cho dù là cách cách vô dụng, vẫn được ngàn vạn sủng ái ở một thân, một tuổi liền được phong Cố Luân công chúa. Người nào không biết Cố Luân công chúa là hoàng hậu sinh ra mới có thể phong thưởng. Có thể thấy được trong suy nghĩ của tiên đế, nàng đã sớm là quốc mẫu tương lai rồi.
Đều nói Hoằng Lịch của mình là thiếu niên đắc chí, được ông trời ưu đãi, sớm một chút liền được phong Thân vương. Nhưng người nào dám chất vấn qua Cố Luân công chúa một tuổi, quá sớm hoặc là vượt chế, cũng chỉ là đối với người phụ nữ này tin phục lâu dài thôi. Cho dù là ngu muội ngoan cố, dân chúng cũng biết bồ tát là Đông cách cách, hưởng thụ đủ loại ân điển ngập trời. Hai mẹ con sau này càng thêm vô pháp vô thiên, thế nhưng không an phận đi ra tận hải ngoại một phát liền chính là một năm, không hề lo lắng chút nào, trong khi đó các cô nương khác thì tranh thủ tình cảm với hoàng thượng. Đúng a! Không phải nắm chắc, người phụ nữ này vào hai mươi năm trước liền thắng tất cả nữ nhân trong phủ, bắt tâm của gia khi còn sống một đời, nhưng ông trời mở to mắt nàng cuối cùng không có sinh hạ a ca. Cho dù hôm nay cảnh tượng sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ nằm rạp xuống chân của mình, mình thề sẽ đem người phụ nữ kiêu ngạo này giẫm ở dưới chân, trong tương lai không lâu.
Cao Vô Dung nhẹ nhàng tằng hắng một cái, Hoằng Lịch cùng Nữu Cỗ Lộc thị biết đây là cảnh cáo hai mẹ con mình, hai người phải theo như quy củ. Trong mắt Hoằng Lịch xẹt qua một tia châm chọc: quy củ, cái chỗ này vậy còn có cái gọi là quy củ, người phụ nữ trước mắt không già đi này, vậy còn có hoàng gia quy củ, cho dù người phụ nữ này cố ý đẩy hậu vị ra, cho dù người phụ nữ này không an phận đi du lịch khắp nơi, về tới đây vẫn là tôn quý nhất, không thể đụng chạm, làm người ta không thể không hận.
Nghĩ đến hình thức trước mặt, Hoằng Lịch vẫn âm thầm khẽ cắn răng, đỡ ngạch nương xuống ngự cấp đến trước mặt Sở Sở và Thanh nhi khom người thi lễ nói:
“Nương nương cát tường!”
Sở Sở đối với tiếng gọi này có chút thích ứng không được, chỉ là sau khi vừa nghĩ bất giác mỉm cười, dường như xưng hô nương nương này vạn dùng vạn linh, bất kể địa vị cao thấp tôn ti, chỉ cần là nữ nhân hoàng đế đều có thể dùng hai chữ này để gọi. Nữu Cỗ Lộc thị cũng kéo ra một tươi cười gượng ép nói:
“Tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh chứ?”
Sở Sở càng thêm không tự chủ được rùng mình, bị một người phụ nữ trung niên kêu tỷ tỷ cảm giác cả người khó chịu, chỉ là mặt mũi vẫn phải cho, nhanh chóng khẽ mỉm cười nói:
“Không tệ, không tệ!”
Nữu Cỗ Lộc thị đang muốn nói them câu gì, xa xa một tiểu thái giám từ bậc cao chạy xuống đến gần nói:
“Hoàng thượng khẩu dụ: tuyên Cố Luân công chúa cùng Đông nương nương mau yết kiến!”
Sở Sở và Thanh nhi đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cùng Hoằng Lịch Nữu Cỗ Lộc thị qua loa gật đầu, nhanh chóng bước đi. Tiếp xúc thoáng qua rồi biến mất bóng dáng, đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thanh nhi nữa, sắc mặt Hoằng Lịch có chút chán nản. Một năm không thấy tiểu nha đầu kia ngay cả con mắt cũng không nhìn mình.
Bố cục của Cần Chính điện căn bản là phục chế Càn Thanh cung, cũng chia noãn các. Từ lúc Ung Chính lên ngôi, hơn nữa Sở Sở đi một năm này, Tứ a ca cơ hồ đều ở Đông noãn các này, cũng tiện lợi. Đến mái hiên noãn các lại chạm mặt một cung nữ đi ra, Cao Vô Dung không khỏi cả kinh, lặng lẽ nhìn Sở Sở một cái. Cung nữ kia rất là ngạo mạn, hiển nhiên là không biết Sở Sở và Thanh nhi, thấy Cao Vô Dung dẫn hai cô nương ăn mặc rất bình thường, nhanh chóng tỏ ra khinh miệt liếc hai người một cái nói:
“Cao công công, hai cô nương này là ai, nô tỳ mới vừa bưng thức ăn chay đi vào, Vạn Tuế Gia nói hôm nay ai cũng không gặp!”
Sắc mặt Sở Sở không khỏi khẽ lãnh, thầm nói dám như vậy cùng Cao Vô Dung nói chuyện, sao có thể là cung nữ tầm thường chứ, chẳng lẽ là tân sủng của Tứ a ca?
Cao Vô Dung không khỏi có chút âm thầm gấp gáp, thầm nghĩ người này muốn tìm rắc rối đây mà. Cao Vô Dung còn không có quát lớn, mặt Thanh nhi trầm như nước, nói:
“Ngươi là nô tài nào dám ở trước mặt của ta càn rỡ?”
Thanh nhi từ nhỏ đi theo Khang Hi lớn lên, tất nhiên có một loại uy nghi trời sanh, cung nữ sửng sốt xong vẫn không có quỳ xuống, Cao Vô Dung vội vàng lườm nàng một cái nói:
“Đây là Cố Luân công chúa, còn không hành lễ!”
Lúc này Cung nữ mới sửng sốt, tâm có chút không cam không muốn quỳ xuống hành lễ. Sở Sở ngược lại cảm thấy hết sức thú vị, tỉ mỉ quan sát nữ tử này. Tuổi rất trẻ nhìn qua chỉ là mười sáu mười bảy, mặt mũi diễm lệ vô song, một đôi mắt to quay vòng, trời sanh một vẻ quyến rũ tại chân mày khóe mắt, ngực cao lưng ong, bóng dáng lả lướt, trổ mã vô cùng tốt quả thật chính là báu vật trời sinh. Vả lại ấy là loại báu vật khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, chỉ là trong lúc hành động có chút bừa bãi thô tục, cho thấy không phải kỳ nữ quý tộc (con gái quý tộc bát kỳ) được giáo dục tốt, làm người phục vụ ở bên cạnh Ung Chính ngược lại rất làm người ta đoán không ra.
Thanh nhi quét cung nữ quỳ trên mặt đất một cái, cũng không vòng vo, nói thẳng:
“Người tới nô tài không có quy củ này kéo ra ngoài đánh chết!”
Chủ yếu Thanh nhi là nhìn thấy cung nữ này đối với mình cùng ngạch nương rất bất kính, thật sự đáng hận, Cao Vô Dung cả kinh, còn chưa lên tiếng, cô nương trên đất ngẩng đầu lên nói:
“Ta là Niên đại nhân đưa cho Vạn Tuế Gia, cho dù ngươi là công chúa tôn quý cũng không thể đem ta đánh chết!”
Trong mắt Thanh nhi lóe lên một tia ngoan lệ, cười lạnh một tiếng nói:
“Xem ra ta rời cung một năm nên tới không ít ngưu quỷ xà thần a, Niên đại nhân chẳng qua là nô tài có chút thể diện của dòng họ Ái Tân Giác La nhà ta mà thôi, ngươi là thứ gì dám chất vấn bản công chúa? Chính là chủ tử của ngươi - Niên Canh Nghiêu tới, bản công chúa liền mang ngươi cùng hắn đánh chết cũng không có ai dám ngăn!”
Trong lời nói lộ ra uy nghiêm trời sinh làm người ta không thể không tin, cung nữ thầm nói: Cố Luân công chúa này không giống như là lừa mình, nhưng mà nghĩ đến mình tới hơn một tháng, mặc dù không có theo yêu cầu cấu kết với hoàng đế của Niên đại nhân, nhưng có lúc vẫn là có thể nhìn ra hoàng đế trong trẻo lạnh lùng như Phật, đối với mình có chút không giống. Chính là loại này không giống nhau. Mình mới ở Cần Chính điện có chút mặt mũi. Cho dù Cao Vô Dung bình thường cũng là khách khí, công chúa lớn hơn nữa vẫn không thể lớn hơn hoàng thượng ư, nghĩ tới đây, mắt thấy thị vệ đi lên muốn kéo mình, nhanh chóng nóng nảy hô to:
“Hoàng thượng cứu mạng!”
Tứ a ca đang bên trong lo lắng chờ, không phải trong thư nói đến cửa lâm viên vào sáng sớm ư, thời gian lâu như vậy sao còn chưa tới, nhanh chóng cất bước đi ra ngoài muốn tự mình đi nhìn một chút. Mới vừa bước ra noãn các chỉ nghe thấy Lưu thị hô to, không khỏi cau mày thật chặt. Lưu thị này là Niên Canh Nghiêu đưa tới, nói là rất biết làm thức ăn chay, xác thực làm thức ăn chay rất ngon, vả lại dáng vẻ nghiên lệ, mặt mày tư thái có lúc có chút phong thái của Sở Sở, cho nên cũng liền để lại đặt ở bên cạnh phục vụ. Tuy nhiên không nghĩ tới Lưu thị bình thường ở trước mặt mình dịu dàng, còn có thời điểm gào thét như người đàn bà chanh chua như vậy, làm có chút chán ghét, một cước bước ra noãn các lạnh lùng nói:
“Im miệng, ồn ào như thế còn thể thống gì!”
Sở Sở đang xem cuộc vui say sưa ngon lành, không ngại Tứ a ca ra ngoài ngăn lại, nhanh chóng liếc hắn một cái. Lưu thị thấy cứu tinh tới vội vàng quỳ gối hai bước b đến bên chân Tứ a ca, ôm chặt lấy bắp đùi Tứ a ca, lê hoa đái vũ nói:
“Hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ, Cố Luân công chúa muốn đánh chết nô tỳ đó!”
Thanh nhi cùng Sở Sở liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ nữ nhân này thiệt giả dối, Tứ a ca làm gì lo lắng Lưu thị, một cước đá văng nàng ta, lạnh lùng nói:
“Dám đối với Cố Luân công chúa bất kính, ngay cả có mười cái mạng hôm nay ngươi cũng phải chết, kéo ra ngoài, làm theo như công chúa nói đi!”
Lưu thị sợ cả kinh, nhất thời toàn thân giống như mất đi hơi sức chống đỡ, như một vũng nước ngã xuống đất. Sở Sở dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn một mạng người giống như này dễ dàng chết ở trước mặt mình, cho dù Lưu thị này phách lối nhất định là do hoàng đế Tứ a ca có cái gì ám hiệu, hoặc là hiểu lầm, nếu không một cung nữ làm sao dám kiêu ngạo như thế. Nghĩ đến chỗ này, vội vàng tiến lên ngăn lại nói:
“Dừng lại!”
Bọn thị vệ nhìn Ung Chính một cái, lấy được ý bảo mới thả Lưu thị ra. Sở Sở cười như không cười quan sát Tứ a ca mấy lần, một năm không thấy giống như già nua không ít, có thể thấy được không có nghe lời của mình lao động và vui chơi kết hợp. Ánh mắt quan sát từ long bào của Ung Chính xuống phía dưới âm thầm suy đoán: chẳng lẽ mình đi một năm này, người này có ý nghĩ gì, hoặc là sinh lý không nhịn được, tìm báu vật như thế chuẩn bị tùy thời hành động. Cảm thấy ánh mắt Sở Sở, Tứ a ca vội vàng nói:
“Trẫm cùng nàng ta không có quan hệ gì không trong sạch, nàng chớ đoán mò, nàng ta là Niên Canh Nghiêu đưa tới làm thức ăn chay, thủ nghệ rất tốt!”
Tứ a ca khẩn trương giải thích, cũng làm Sở Sở xì cười nói:
“Niên Canh Nghiêu thật là phí tâm a, báu vật như thế làm nữ đầu bếp chẳng phải phí của trời, làm cung nữ thị tẩm cho hoàng đế còn được hơn!”
Trong lời nói Sở Sở đầy ghen tuông làm Tứ a ca âm thầm kêu hỏng bét, thầm nghĩ: nha đầu này một năm không thấy, hôm nay vừa mới trở lại liền cùng mình không được tự nhiên, chỉ là bên cạnh có một cô nương phục vụ ăn uống cho mình, nàng cứ như vậy nhất quyết không tha. Lão Cửu cùng Thuấn An Nhan ngày ngày ở cùng nàng, mình cũng không có như thế nào nha. Nàng cũng ác nhân cáo trạng trước. Nhất thời có chút tức giận nhưng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào. Haiương cứng khiến cho không khí nhất thời đầy lúng túng an tĩnh.
Lúc này Lưu thị mới ngẩng đầu quan sát cô nương bên cạnh Cố Luân công chúa. Vừa bắt đầu không có chú ý còn tưởng rằng là nha đầu, nhưng dám cùng hoàng thượng tùy tiện nói như thế, mình đã hiểu, vị này mới là chính chủ. Chính là Đông nương nương trong cung truyền sinh động như thật, mẹ ruột của Cố Luân công chúa, nghe nói cách cách thần tiên thanh xuân vĩnh trú dung nhan không già. Hôm nay xem ra quả nhiên y như đồn đãi, nhìn qua so với mình còn nhỏ hơn. Cùng Cố Luân công chúa đứng chung một chỗ, một chút cũng không giống mẹ con mà giống như là tỷ muội. Chỉ là không có bộ dáng mỹ lệ xinh đẹp như Cố Luân công chúa, một nữ nhân thật bình thường, thế nhưng chính là cô nương giữ chặt lòng của đế vương, cho dù không có ở bên cạnh, mặc cho mình dùng mọi cách hấp dẫn cũng không được.
Nhìn kỹ phát hiện bóng dáng của cô nương bình thường này cùng mình có chút giống nhau, tuy nói mình xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng nhìn nghiêng tựa như rất giống mình. Lưu thị không khỏi hoảng hốt, thì ra là không phải hoàng đế có chút thích mình, mà là vô hình trung lấy mình làm thế thân của nữ tử này. Không trách được, thời điểm hoàng thượng dùng bữa khuya, mệnh mình nghiêng người đứng ở bên cạnh phục vụ, thì ra là chân mày khóe mắt thỉnh thoảng dịu dàng là dành cho nữ tử này.
Sở Sở nhìn Lưu thị một cái, đối với Tứ a ca thản nhiên nói:
“Ta thấy Lưu thị này rất đẹp, không bằng phong phân vị đưa vào trong cung hầu hạ cuộc sống thường ngày cũng không sai!”
Lưu thị lấy làm kinh hãi, không hiểu nữ tử này sao nói tốt thay mình, sắc mặt Tứ a ca càng thêm trầm xuống, nói:
“Đem Lưu thị tạm thời mang xuống, Thanh nhi trở về trong phòng của con đi!”
Phân phó xong, níu lại cổ tay Sở Sở, nhanh chóng vào noãn các ở bên trong, Thanh nhi sững sờ, Cao Vô Dung không nhịn được cười một tiếng phất tay một cái, thị vệ đè ép Lưu thị đi xuống, đối với Thanh nhi nói:
“Lão nô đưa Cố Luân công chúa, phòng ngài hoàng thượng an bài ở Tây noãn các!”
Thanh nhi lặng lẽ tiến tới bên tai Cao Vô Dung nói:
“Ngài nói hoàng a mã có thể hay không ‘phù dung trướng ấm độ đêm xuân, quân vương từ đó không tảo triều rồi', ngạch nương th
Cao Vô Dung không khỏi mỉm cười.
Đứng ở dưới bậc thềm Cần Chính điện, Sở Sở dắt Thanh nhi dừng bước, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau đều không hẹn mà cùng nháy mắt mấy cái. Từ Anh quốc tự do khắp nơi nơi rồi trở về nội viện làm người ta hít thở không thông, thật không muốn vào chút nào. Cao Vô Dung ở một bên thúc giục:
“Chúng ta phải mau chút, sáng sớm Vạn Tuế Gia liền mệnh lão nô ở cửa lâm viên chờ đợi rồi.”
Lời nói vừa dứt, chạm mặt một đoàn người ngựa đi ra ngoài. Đối với Sở Sở và Thanh nhi mộc mạc tiêu điều, người ta lại là tiền hô hậu ủng có ít nhất mười mấy người. Một đám người nha đầu bà tử thái giám gã sai vặt, đứng đầu vừa vặn là Hoằng Lịch - mười một tuổi. Nay Hoằng Lịch là Bảo Thân vương phấn chấn đắc ý. Nếu nói thời kỳ Khang Hi bắt đầu được sủng ái, không bằng nói thời kỳ Ung Chính mới được coi trọng nhất. Ung Chính vừa kế vị liền phong Bảo Thân vương, Tứ a ca đối với hắn ký thác kỳ vọng, hơn tất cả các a ca khác.
Ngay từ tháng tám năm ngoái, Hoằng Lịch liền được dạy theo phương thức”bí kiến hoàng trữ” (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) lập làm hoàng thái tử, mặc dù trên danh nghĩa là Bảo Thân vương nhưng trên thực tế đã là thái tử rồi. Còn nhỏ tuổi phong thân vương đã không một ai qua hắn, dĩ nhiên tước vị Thanh nhi vẫn cao hơn một chút so với hắn. Vừa thấy mặt, Sở Sở cũng cảm thấy khí phách đập vào mặt, không còn là đứa bé trai cẩn thận chặt chẽ nữa rồi. Hôm nay Hoằng Lịch thực sự trở thành một thiếu niên chính khách lòng dạ sâu xa mới lộ đường kiếm.
Quét qua bóng dáng của Sở Sở và Thanh nhi, Hoằng Lịch không khỏi sửng sốt, ánh mắt cẩn thận xẹt qua Sở Sở, tham lam quan sát Thanh nhi. Một năm này thiếu nữ mười tuổi hôm nay đã duyên dáng yêu kiều, mặt mày càng hiện rõ thêm phong hoa, cười một tiếng làm nghiêng nước nghiêng thành. Trên tay Hoằng Lịch dìu lấy một quý phụ trung niên, tuổi chừng hơn ba mươi, chân mày khóe mắt thoáng hiện nếp nhăn năm tháng rõ ràng, da tương đối trắng nõn có thể thấy được bảo dưỡng khá tốt, vóc người có một chút biến dạng, có chút dấu hiệu trung niên phát phúc - chính là Nữu Cỗ Lộc thị. Mười năm không thấy, mẹ ruột Hoằng Lịch, tương lai là Trường Thọ thái hậu.
Chợt nhìn thấy người mình yên lặng hận mười năm, âm thầm nguyền rủa mười năm, tâm tình Nữu Cỗ Lộc thị dị thường phức tạp. Khi mình sáng sớm mỗi ngày vì sinh tóc trắng mới nóng nảy thì cô nương được thụ sủng ái này, ngay cả ông trời cũng dị thường ưu đãi. Vẫn là dáng vẻ thiếu nữ hoa quý, cho dù không mỹ lệ cũng bắt được lòng của hai đời đế vương thật sâu. Tiên đế sủng ái ở mọi chuyện thì còn hiểu, người phụ nữ này có thể thấy hoàng đế không quỳ, cả Đại Thanh chỉ là một mình nàng mà thôi. Người phụ nữ này sinh con cho dù là cách cách vô dụng, vẫn được ngàn vạn sủng ái ở một thân, một tuổi liền được phong Cố Luân công chúa. Người nào không biết Cố Luân công chúa là hoàng hậu sinh ra mới có thể phong thưởng. Có thể thấy được trong suy nghĩ của tiên đế, nàng đã sớm là quốc mẫu tương lai rồi.
Đều nói Hoằng Lịch của mình là thiếu niên đắc chí, được ông trời ưu đãi, sớm một chút liền được phong Thân vương. Nhưng người nào dám chất vấn qua Cố Luân công chúa một tuổi, quá sớm hoặc là vượt chế, cũng chỉ là đối với người phụ nữ này tin phục lâu dài thôi. Cho dù là ngu muội ngoan cố, dân chúng cũng biết bồ tát là Đông cách cách, hưởng thụ đủ loại ân điển ngập trời. Hai mẹ con sau này càng thêm vô pháp vô thiên, thế nhưng không an phận đi ra tận hải ngoại một phát liền chính là một năm, không hề lo lắng chút nào, trong khi đó các cô nương khác thì tranh thủ tình cảm với hoàng thượng. Đúng a! Không phải nắm chắc, người phụ nữ này vào hai mươi năm trước liền thắng tất cả nữ nhân trong phủ, bắt tâm của gia khi còn sống một đời, nhưng ông trời mở to mắt nàng cuối cùng không có sinh hạ a ca. Cho dù hôm nay cảnh tượng sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ nằm rạp xuống chân của mình, mình thề sẽ đem người phụ nữ kiêu ngạo này giẫm ở dưới chân, trong tương lai không lâu.
Cao Vô Dung nhẹ nhàng tằng hắng một cái, Hoằng Lịch cùng Nữu Cỗ Lộc thị biết đây là cảnh cáo hai mẹ con mình, hai người phải theo như quy củ. Trong mắt Hoằng Lịch xẹt qua một tia châm chọc: quy củ, cái chỗ này vậy còn có cái gọi là quy củ, người phụ nữ trước mắt không già đi này, vậy còn có hoàng gia quy củ, cho dù người phụ nữ này cố ý đẩy hậu vị ra, cho dù người phụ nữ này không an phận đi du lịch khắp nơi, về tới đây vẫn là tôn quý nhất, không thể đụng chạm, làm người ta không thể không hận.
Nghĩ đến hình thức trước mặt, Hoằng Lịch vẫn âm thầm khẽ cắn răng, đỡ ngạch nương xuống ngự cấp đến trước mặt Sở Sở và Thanh nhi khom người thi lễ nói:
“Nương nương cát tường!”
Sở Sở đối với tiếng gọi này có chút thích ứng không được, chỉ là sau khi vừa nghĩ bất giác mỉm cười, dường như xưng hô nương nương này vạn dùng vạn linh, bất kể địa vị cao thấp tôn ti, chỉ cần là nữ nhân hoàng đế đều có thể dùng hai chữ này để gọi. Nữu Cỗ Lộc thị cũng kéo ra một tươi cười gượng ép nói:
“Tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh chứ?”
Sở Sở càng thêm không tự chủ được rùng mình, bị một người phụ nữ trung niên kêu tỷ tỷ cảm giác cả người khó chịu, chỉ là mặt mũi vẫn phải cho, nhanh chóng khẽ mỉm cười nói:
“Không tệ, không tệ!”
Nữu Cỗ Lộc thị đang muốn nói them câu gì, xa xa một tiểu thái giám từ bậc cao chạy xuống đến gần nói:
“Hoàng thượng khẩu dụ: tuyên Cố Luân công chúa cùng Đông nương nương mau yết kiến!”
Sở Sở và Thanh nhi đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cùng Hoằng Lịch Nữu Cỗ Lộc thị qua loa gật đầu, nhanh chóng bước đi. Tiếp xúc thoáng qua rồi biến mất bóng dáng, đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thanh nhi nữa, sắc mặt Hoằng Lịch có chút chán nản. Một năm không thấy tiểu nha đầu kia ngay cả con mắt cũng không nhìn mình.
Bố cục của Cần Chính điện căn bản là phục chế Càn Thanh cung, cũng chia noãn các. Từ lúc Ung Chính lên ngôi, hơn nữa Sở Sở đi một năm này, Tứ a ca cơ hồ đều ở Đông noãn các này, cũng tiện lợi. Đến mái hiên noãn các lại chạm mặt một cung nữ đi ra, Cao Vô Dung không khỏi cả kinh, lặng lẽ nhìn Sở Sở một cái. Cung nữ kia rất là ngạo mạn, hiển nhiên là không biết Sở Sở và Thanh nhi, thấy Cao Vô Dung dẫn hai cô nương ăn mặc rất bình thường, nhanh chóng tỏ ra khinh miệt liếc hai người một cái nói:
“Cao công công, hai cô nương này là ai, nô tỳ mới vừa bưng thức ăn chay đi vào, Vạn Tuế Gia nói hôm nay ai cũng không gặp!”
Sắc mặt Sở Sở không khỏi khẽ lãnh, thầm nói dám như vậy cùng Cao Vô Dung nói chuyện, sao có thể là cung nữ tầm thường chứ, chẳng lẽ là tân sủng của Tứ a ca?
Cao Vô Dung không khỏi có chút âm thầm gấp gáp, thầm nghĩ người này muốn tìm rắc rối đây mà. Cao Vô Dung còn không có quát lớn, mặt Thanh nhi trầm như nước, nói:
“Ngươi là nô tài nào dám ở trước mặt của ta càn rỡ?”
Thanh nhi từ nhỏ đi theo Khang Hi lớn lên, tất nhiên có một loại uy nghi trời sanh, cung nữ sửng sốt xong vẫn không có quỳ xuống, Cao Vô Dung vội vàng lườm nàng một cái nói:
“Đây là Cố Luân công chúa, còn không hành lễ!”
Lúc này Cung nữ mới sửng sốt, tâm có chút không cam không muốn quỳ xuống hành lễ. Sở Sở ngược lại cảm thấy hết sức thú vị, tỉ mỉ quan sát nữ tử này. Tuổi rất trẻ nhìn qua chỉ là mười sáu mười bảy, mặt mũi diễm lệ vô song, một đôi mắt to quay vòng, trời sanh một vẻ quyến rũ tại chân mày khóe mắt, ngực cao lưng ong, bóng dáng lả lướt, trổ mã vô cùng tốt quả thật chính là báu vật trời sinh. Vả lại ấy là loại báu vật khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, chỉ là trong lúc hành động có chút bừa bãi thô tục, cho thấy không phải kỳ nữ quý tộc (con gái quý tộc bát kỳ) được giáo dục tốt, làm người phục vụ ở bên cạnh Ung Chính ngược lại rất làm người ta đoán không ra.
Thanh nhi quét cung nữ quỳ trên mặt đất một cái, cũng không vòng vo, nói thẳng:
“Người tới nô tài không có quy củ này kéo ra ngoài đánh chết!”
Chủ yếu Thanh nhi là nhìn thấy cung nữ này đối với mình cùng ngạch nương rất bất kính, thật sự đáng hận, Cao Vô Dung cả kinh, còn chưa lên tiếng, cô nương trên đất ngẩng đầu lên nói:
“Ta là Niên đại nhân đưa cho Vạn Tuế Gia, cho dù ngươi là công chúa tôn quý cũng không thể đem ta đánh chết!”
Trong mắt Thanh nhi lóe lên một tia ngoan lệ, cười lạnh một tiếng nói:
“Xem ra ta rời cung một năm nên tới không ít ngưu quỷ xà thần a, Niên đại nhân chẳng qua là nô tài có chút thể diện của dòng họ Ái Tân Giác La nhà ta mà thôi, ngươi là thứ gì dám chất vấn bản công chúa? Chính là chủ tử của ngươi - Niên Canh Nghiêu tới, bản công chúa liền mang ngươi cùng hắn đánh chết cũng không có ai dám ngăn!”
Trong lời nói lộ ra uy nghiêm trời sinh làm người ta không thể không tin, cung nữ thầm nói: Cố Luân công chúa này không giống như là lừa mình, nhưng mà nghĩ đến mình tới hơn một tháng, mặc dù không có theo yêu cầu cấu kết với hoàng đế của Niên đại nhân, nhưng có lúc vẫn là có thể nhìn ra hoàng đế trong trẻo lạnh lùng như Phật, đối với mình có chút không giống. Chính là loại này không giống nhau. Mình mới ở Cần Chính điện có chút mặt mũi. Cho dù Cao Vô Dung bình thường cũng là khách khí, công chúa lớn hơn nữa vẫn không thể lớn hơn hoàng thượng ư, nghĩ tới đây, mắt thấy thị vệ đi lên muốn kéo mình, nhanh chóng nóng nảy hô to:
“Hoàng thượng cứu mạng!”
Tứ a ca đang bên trong lo lắng chờ, không phải trong thư nói đến cửa lâm viên vào sáng sớm ư, thời gian lâu như vậy sao còn chưa tới, nhanh chóng cất bước đi ra ngoài muốn tự mình đi nhìn một chút. Mới vừa bước ra noãn các chỉ nghe thấy Lưu thị hô to, không khỏi cau mày thật chặt. Lưu thị này là Niên Canh Nghiêu đưa tới, nói là rất biết làm thức ăn chay, xác thực làm thức ăn chay rất ngon, vả lại dáng vẻ nghiên lệ, mặt mày tư thái có lúc có chút phong thái của Sở Sở, cho nên cũng liền để lại đặt ở bên cạnh phục vụ. Tuy nhiên không nghĩ tới Lưu thị bình thường ở trước mặt mình dịu dàng, còn có thời điểm gào thét như người đàn bà chanh chua như vậy, làm có chút chán ghét, một cước bước ra noãn các lạnh lùng nói:
“Im miệng, ồn ào như thế còn thể thống gì!”
Sở Sở đang xem cuộc vui say sưa ngon lành, không ngại Tứ a ca ra ngoài ngăn lại, nhanh chóng liếc hắn một cái. Lưu thị thấy cứu tinh tới vội vàng quỳ gối hai bước b đến bên chân Tứ a ca, ôm chặt lấy bắp đùi Tứ a ca, lê hoa đái vũ nói:
“Hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ, Cố Luân công chúa muốn đánh chết nô tỳ đó!”
Thanh nhi cùng Sở Sở liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ nữ nhân này thiệt giả dối, Tứ a ca làm gì lo lắng Lưu thị, một cước đá văng nàng ta, lạnh lùng nói:
“Dám đối với Cố Luân công chúa bất kính, ngay cả có mười cái mạng hôm nay ngươi cũng phải chết, kéo ra ngoài, làm theo như công chúa nói đi!”
Lưu thị sợ cả kinh, nhất thời toàn thân giống như mất đi hơi sức chống đỡ, như một vũng nước ngã xuống đất. Sở Sở dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn một mạng người giống như này dễ dàng chết ở trước mặt mình, cho dù Lưu thị này phách lối nhất định là do hoàng đế Tứ a ca có cái gì ám hiệu, hoặc là hiểu lầm, nếu không một cung nữ làm sao dám kiêu ngạo như thế. Nghĩ đến chỗ này, vội vàng tiến lên ngăn lại nói:
“Dừng lại!”
Bọn thị vệ nhìn Ung Chính một cái, lấy được ý bảo mới thả Lưu thị ra. Sở Sở cười như không cười quan sát Tứ a ca mấy lần, một năm không thấy giống như già nua không ít, có thể thấy được không có nghe lời của mình lao động và vui chơi kết hợp. Ánh mắt quan sát từ long bào của Ung Chính xuống phía dưới âm thầm suy đoán: chẳng lẽ mình đi một năm này, người này có ý nghĩ gì, hoặc là sinh lý không nhịn được, tìm báu vật như thế chuẩn bị tùy thời hành động. Cảm thấy ánh mắt Sở Sở, Tứ a ca vội vàng nói:
“Trẫm cùng nàng ta không có quan hệ gì không trong sạch, nàng chớ đoán mò, nàng ta là Niên Canh Nghiêu đưa tới làm thức ăn chay, thủ nghệ rất tốt!”
Tứ a ca khẩn trương giải thích, cũng làm Sở Sở xì cười nói:
“Niên Canh Nghiêu thật là phí tâm a, báu vật như thế làm nữ đầu bếp chẳng phải phí của trời, làm cung nữ thị tẩm cho hoàng đế còn được hơn!”
Trong lời nói Sở Sở đầy ghen tuông làm Tứ a ca âm thầm kêu hỏng bét, thầm nghĩ: nha đầu này một năm không thấy, hôm nay vừa mới trở lại liền cùng mình không được tự nhiên, chỉ là bên cạnh có một cô nương phục vụ ăn uống cho mình, nàng cứ như vậy nhất quyết không tha. Lão Cửu cùng Thuấn An Nhan ngày ngày ở cùng nàng, mình cũng không có như thế nào nha. Nàng cũng ác nhân cáo trạng trước. Nhất thời có chút tức giận nhưng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào. Haiương cứng khiến cho không khí nhất thời đầy lúng túng an tĩnh.
Lúc này Lưu thị mới ngẩng đầu quan sát cô nương bên cạnh Cố Luân công chúa. Vừa bắt đầu không có chú ý còn tưởng rằng là nha đầu, nhưng dám cùng hoàng thượng tùy tiện nói như thế, mình đã hiểu, vị này mới là chính chủ. Chính là Đông nương nương trong cung truyền sinh động như thật, mẹ ruột của Cố Luân công chúa, nghe nói cách cách thần tiên thanh xuân vĩnh trú dung nhan không già. Hôm nay xem ra quả nhiên y như đồn đãi, nhìn qua so với mình còn nhỏ hơn. Cùng Cố Luân công chúa đứng chung một chỗ, một chút cũng không giống mẹ con mà giống như là tỷ muội. Chỉ là không có bộ dáng mỹ lệ xinh đẹp như Cố Luân công chúa, một nữ nhân thật bình thường, thế nhưng chính là cô nương giữ chặt lòng của đế vương, cho dù không có ở bên cạnh, mặc cho mình dùng mọi cách hấp dẫn cũng không được.
Nhìn kỹ phát hiện bóng dáng của cô nương bình thường này cùng mình có chút giống nhau, tuy nói mình xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng nhìn nghiêng tựa như rất giống mình. Lưu thị không khỏi hoảng hốt, thì ra là không phải hoàng đế có chút thích mình, mà là vô hình trung lấy mình làm thế thân của nữ tử này. Không trách được, thời điểm hoàng thượng dùng bữa khuya, mệnh mình nghiêng người đứng ở bên cạnh phục vụ, thì ra là chân mày khóe mắt thỉnh thoảng dịu dàng là dành cho nữ tử này.
Sở Sở nhìn Lưu thị một cái, đối với Tứ a ca thản nhiên nói:
“Ta thấy Lưu thị này rất đẹp, không bằng phong phân vị đưa vào trong cung hầu hạ cuộc sống thường ngày cũng không sai!”
Lưu thị lấy làm kinh hãi, không hiểu nữ tử này sao nói tốt thay mình, sắc mặt Tứ a ca càng thêm trầm xuống, nói:
“Đem Lưu thị tạm thời mang xuống, Thanh nhi trở về trong phòng của con đi!”
Phân phó xong, níu lại cổ tay Sở Sở, nhanh chóng vào noãn các ở bên trong, Thanh nhi sững sờ, Cao Vô Dung không nhịn được cười một tiếng phất tay một cái, thị vệ đè ép Lưu thị đi xuống, đối với Thanh nhi nói:
“Lão nô đưa Cố Luân công chúa, phòng ngài hoàng thượng an bài ở Tây noãn các!”
Thanh nhi lặng lẽ tiến tới bên tai Cao Vô Dung nói:
“Ngài nói hoàng a mã có thể hay không ‘phù dung trướng ấm độ đêm xuân, quân vương từ đó không tảo triều rồi', ngạch nương th
Cao Vô Dung không khỏi mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook