Sở Sở Ở Thanh Triều
Chương 72: Cửu a ca định cư tại Anh quốc

Đi lên cảng khẩu lớn nhất thế giới Cửu a ca dị thường cảm thấy mới mẻ. Ngay giữa sáng sớm mùa hè, cả Luân Đôn đều vùi mình trong một mảnh sương mù mênh mông, không giống với thời tiết Giang Nam mưa bụi mịt mờ, mà là sương mù giăng giăng. Nhìn từ xa phong cách kiến trúc khác xa đều là loáng thoáng giống như mộng cảnh, mông lung nhìn không rõ rệt. Bước vào nơi ở của John tại Luân Đôn, Cửu a ca nhìn mình một cái, vẫn là cảm thấy giống như một giấc chiêm bao.

Cửu a ca đã đổi lại âu phục John cố ý chuẩn bị, áo bằng tơ màu trắng bó sát người, quần màu đen cùng ủng da, trên người khoác áo khoác màu đen đuôi én, bên trong là áo sơ mi màu trắng bằng tơ, trước ngực cùng ống tay áo cũng xuyết viền tơ lụa rất lớn, xinh đẹp. Chỉ là cửu a ca cảm giác mình mặc bộ âu phục này vào ngược lại so áo khoác ngoài trường bào, càng lộ vẻ khí chất xuất chúng, vóc người thon dài. Liếc mắt một cái Sở sở ở bên cạnh, không khỏi âm thầm than thở, váy bồng màu nước biển, vạt áo rộng rãi càng lộ rõ eo thon không đầy nắm tay của nha đầu này. Làn váy cùng trước ngực đều là viền hoa cùng màu, trước ngực có một vòng đóa hồng nhỏ lam nhạt, lộ ra mảng da thịt tuyết trắng từ cổ tới ngực, tóc buộc lên, mang theo mũ tơ lụa rộng vành cùng màu, trong tay còn cầm một cái ô nhỏ xinh, quả thật giống y như một người nước ngoài.

Cảm giác ánh mắt quan sát của Cửu a ca, Sở Sở cũng nhìn hắn một cái, thoả mãn gật gật đầu nói:

“Ngài mặc như vậy, ngược lại rất là có phong cách của quý ông Anh Quốc!”

Quét nhìn tóc Cửu a ca, không khỏi nhíu nhíu mày nói:

“Đầu mặt trăng của ngài quá sát phong cảnh, trong nháy mắt kéo xuống thưởng thức của ngài!”

Cửu a ca liếc nàng một cái nói:

“Chẳng lẽ nàng hi vọng ta giống y như John sao, trở về hoàng a mã còn không trực tiếp đem ta đánh văng ra ngoài!”

Sở Sở cười hắc hắc không lên tiếng: thật ra thì mình so với Cửu a ca cũng không mạnh hơn bao nhiêu, hiểu biết đối với Anh quốc cũng là từ truyền thông cùng internet, cho tới bây giờ cũng không tự mình đi qua, cho nên vừa tới nơi này, chính mình cũng thấy thật là rất mới mẻ.

Bọn họ trước tiên đặt chân nơi ở của John ở Luân Đôn, John miễn cưỡng coi như là một quý tộc Anh quốc, bởi vì giỏi về kinh doanh tài sản rất khả quan. Nơi bọn họ tạm thời ở Luân Đôn, cũng là một biệt thự nhỏ hai tầng, rất tinh xảo mà xinh đẹp, kiểu truyền thống Anh quốc, mang dáng vẻ nghiêm cẩn cùng điển nhã của Anh quốc thế kỷ mười bảy.

Ở Luân Đôn đơn giản nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, John cũng xử lý chút chuyện tồn đọng, mới đem bọn họ ra ngoài chuẩn bị đi chỗ của mình xem một chút. Sở Sở và Cửu a ca đi lên xe ngựa của John, rất nhanh đi ra ngoại ô Luân Đôn, John mua trang viên cho Sở Sở tọa lạc ở ngoại ô, gần sông Thames.

Xuyên qua cửa chính hàng rào sắt xinh đẹp liền tiến vào trang viên rồi, sau khi tiến vào cửa chính, rộng mở trong sáng, một mảnh nông trường rất lớn, tầm mắt có thể thấy được nơi nơi đều là sân cỏ xanh biếc. Sau giữa trưa, trên cỏ, lấm tấm con cừu nhỏ đang vùi đầu ăn cỏ, cả trang viên làm cho người ta một loại không khí rất nhàn nhã thích ý, tiết tấu đều đều, tuyệt đẹp mà chậm rãi. Đám người Sở Sở dùng loại xe ngựa truyền thống của Anh, chậm rãi đi dạo quanh trang viên, tiếng vó ngựa thanh thúy, ánh mặt trời rọi vào cây lá to cao lớn trồng ở hai bên đường, đan vào ở chung một chỗ cũng hiện ra một loại nhạc dạo mộng ảo ấm áp.

Đi một đoạn đường, phía trước là một biệt thự ba tầng đơn giản, tuy nói không có khí thế của cổ bảo, chỉ là rất có cảm giác thoải mái sạch sẽ. Phía phòng ốc là vườn hoa rất lớn, người ta trồng các loại hoa hồng, trung gian là một suối phun tinh xảo, tiểu đồng nghịch nước tạo hình rất thú vị. John ngừng xe ngựa, rất nhanh một phụ nữ mập mạp tiến lên đón, chào hỏi với John, John cười nói:

“Suzanna đây chính là chủ nhân của nơi này mà ta nói với bà, đến từ Đại Thanh Quốc xa xôi, Elise!”

Ngừng một chút, nhìn Sở Sở một cái, Sở Sở hội ý cười nói:

“Anh ta tên là Frankie!”

Cửu a ca nói:

“Frankie là cái gì?”

Sở Sở liếc hắn một cái nói:

“Tên tiếng Anh của ngài, nếu không nói người ta cứ gọi ngài là Dận Đường hay là Cửu a ca, tên của các ngài rất khó đọc, càng khó viết hơn!”

Cửu a ca lườm nàng một cái, cảm giác nha đầu này kể từ khi tới Anh quốc giống như thay đổi thành người khác, nhìn tự tại làm người ta im lặng.

Suzanna là người rất hòa khí nhiệt tình, là quản gia John tìm cho Sở Sở, đã làm mười năm rồi, Suzanna cảm giác rất thần kỳ khi Sở Sở có thể lưu loát nói chuyện với bà, lập tức liền thích chủ nhân này của mình, mặc dù Sở Sở thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng lại làm Suzanna cảm thấy rất có khí chất quý tộc.

Dĩ nhiên trang viên to như vậy thông thường vẫn có mấy nô tài, theo như Cửu a ca xem ra, tuy nói nô tài nơi này không khúm núm giống nô tài trong phủ của hắn ở Đại Thanh, nhưng quy củ vẫn rất nghiêm khắc. Quản gia mập mạp đó nhìn hòa khí, lại có một loại khôn khéo không kém hơn Khắc Đạt, rất có phương pháp trì hạ.

Cửu a ca cùng Sở Sở tốn thời gian trong 1 tháng, thị sát mấy chỗ trang viên dưới tên mình, Sở Sở mở cờ trong bụng, cảm giác nếu như ở hiện đại mình tuyệt đối có thể được vào bảng xếp hạng Forbes, không vào top mười, top 100 không có vấn đề. Mỗi ngày cùng Cửu a ca vừa thị sát vừa vui đùa chung quanh, có thể sau giữa trưa đến bờ sông câu cá, cũng có thể ở trên thảm cỏ uống trà buổi trưa, mấy ngày này thật sự là từ khi Sở Sở xuyên qua, đi chơi nhàn nhã, hạnh phúc nhất.

Theo cuộc sống ngày ngày đẩy về phía trước, John cũng sai người mang theo thư từ, thương thuyền của ông ta sắp lên đường, Sở Sở biết mình sắp phải trở về, dù sao con gái của mình vẫn còn ở Đại Thanh, cho nên lưu luyến chuẩn bị bọc hành lý. Buổi chiều trước khi xuất phát, Cửu a ca gõ cửa phòng Sở Sở, phòng của Sở Sở cùng Cửu a ca đều tại lầu hai, một ở đầu hành lang, một ở cuối hành lang, hai phòng đều có bố cục hai gian, sắp đặt phòng tắm phòng độc lập rất thoải mái.

Sở Sở mở then cửa, Cửu a ca đi qua phòng ngoài vào trong phòng khách nhỏ, ở trước quầy rượu nhỏ trong góc rót cho hắn một ly trà xanh, Cửu a ca không quen uống cà phê, còn mình bưng một ly cà phê thơm nồng, cũng đến ngồi đối diện Cửu a ca. Trầm mặc thật lâu, Cửu a ca lấy ra ba phong thư rất dày đưa cho Sở Sở nói:

“Ta đã suy nghĩ thật lâu, quyết định không trở về nữa!”

Sở Sở kinh hãi nói:

“Vậy làm sao được, tuy nói ta muốn cùng ngài ở chỗ này duy trì một phen đại sự nghiệp, nhưng không phải hiện tại, nếu như lần này ta trở về, hoàng a mã ngài thấy ta đem con trai của ông ta bỏ lại Anh quốc, còn không giết chết ta sao?”

Cửu a ca nhìn bộ dáng của nàng không khỏi cười nói:

“Lá gan của nàng không phải rất lớn ư, hiện tại thế nào nhát gan như vậy rồi, ở trên thuyền làm sao nàng thuyết phục ta như vậy được!”

Sở Sở lắp bắp nói:

“Cái đó không phải kế hoạch mười năm ư, chính là kế hoạch mười năm sau!”

Cửu a ca nói:

“Nếu sớm muộn gì cũng biết kết cục ra sao, làm gì còn phải lãng phí thời gian mười năm, mười năm nói không chừng vương quốc buôn bán của chúng ta đã tạo dựng lên rồi. Nàng yên tâm, trong thư ta viết rất rõ ràng, nàng chia ra cho Khắc Đạt, hoàng a mã, Bát ca, nàng sẽ không có chuyện gì đâu. Nàng không phải nói là về sau hàng năm cũng tranh thủ tới một chuyến ư, chúng ta có thời gian gặp mặt mà!”

Sở Sở thở dài nói:

“Đúng a! Trở về ta phải xử lý giữa ngài và Tứ ca, còn có Thanh nhi của ta nữa!”

Nói đến đây, buồn bực uống một hớp cà phê nói:

“Thật muốn không trở về!”

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện vội vàng hỏi:

“Mấy bà vợ lớn, nhỏ của ngài thì mặc kệ sao? Thế này không khỏi không có đạo lý đi!”

Cửu a ca nói:

“Họ cũng chỉ là vài nữ nhân tục tằng, chỉ cần cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý, dù không có ta, con cái vẫn ở lại nơi đó, ta tin tưởng cho dù Tứ ca thừa kế ngôi vị hoàng đế, đối với cháu trai cháu gái mình cũng sẽ không quá tệ!”

Sở Sở gật đầu một cái, thầm nghĩ: ngược lại không có nghe nói làm gì cháu mình như thế nào, chính là đối với huynh đệ có chút tàn nhẫn quá.

Cho nên Sở Sở ở đầu tháng tám mang theo ba phong thư Cửu a ca cùng tâm tình lưu luyến, một mình đi lên thuyền viễn dương của John, đem lực lượng trung kiên đoạt đích của Bát gia đảng ở lại Anh quốc. Sở Sở biết mình lần này ra ngoài đã rất khó, một mình ứng phó Tứ a ca còn không kịp, còn muốn ra ngoài sợ rằng rất khó, cái đồ đàn ông độc tài chủ nghĩa sô-vanh đó.

Đầu tháng chín nhìn thấy cảng Macao, Sở Sở đứng ở trên boong thuyền thật cao, đã có thể nhìn thấy trên bến cảng có mấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, càng ngày càng gần, Sở Sở thấy rõ, đứng đầu chính là Tứ a ca sắc mặt dị thường đen tối, Sở Sở không khỏi có chút thấp thỏm, nhưng lại nghĩ mình là Khang Hi ân chuẩn đi, nếu như mình không tuân chỉ thì không được, cho nên Tứ a ca giống như là không có lý do trách nàng. Nghĩ tốt mọi bề Sở Sở nhanh chóng vứt bỏ sợ hãi trong lòng, rất đương nhiên tự tại thong dong đối mặt với Tứ a ca.

Từ nơi xa thấy bóng dáng yểu điệu màu đỏ tươi đó thì lo lắng thấp thỏm mấy tháng của Tứ a ca mới rốt cuộc buông lỏng, ngoài căm tức vẫn có nhè nhẹ mừng rỡ, dù sao nha đầu này vẫn trở lại, mặc dù có nguyên nhân rất lớn là vì Thanh nhi, chỉ là tin tưởng mình trong lòng nàng cũng là có chút ít địa vị, nhưng sao không nhìn thấy lão Cửu. Khi nói chuyện thuyền đã thả neo, John muốn ở Quảng Đông dừng lại một đoạn thời gian mới trở lại kinh thành, vì vậy Sở Sở cáo biệt cùng ông ấy xong, xuống thuyền.

Chân mới vừa dẫm lên đất liền, Tứ a ca liền đi lên mấy bước, như cường đạo ôm chầm nàng, nhét vào trong kiệu ấm dừng ở bến cảng. Sở Sở còn chưa có biết rõ Đông Nam Tây Bắc, liền bị môi nóng rực của Tứ a ca ngăn chận lời muốn nói, môi lưỡi dây dưa, hơi thở Tứ a ca càng ngày càng thô, Sở Sở có chút không chịu nổi, người đàn ông này quả thật muốn ăn mình, cái này chẳng lẽ chính là kết quả quá đói, trước kia hắn cấm dục hai năm cũng không như vậy a. Lưỡi mềm mại hương trợt, làm Tứ a ca yêu thích không thôi, tay cũng không đàng hoàng đưa vào bên trong vạt áo của Sở Sở, vuốt ve qua lại cảm thụ ấm áp nhẵn nhụi đã lâu, cho đến khi người trong ngực kịch liệt giãy giụa, Tứ a ca mới thả nàng ra.

Sở Sở thở dốc một hơi, cảm giác đầu lưỡi bị tê dại, không khỏi trợn mắt nhìn Tứ a ca một cái, lúc này cỗ kiệu đã dừng lại, giọng nói Cao Vô Dung truyền vào:

“Gia, đến độ khẩu rồi.”

Tứ a ca quan sát Sở Sở chốc lát, ngược lại không có thay đổi gì, chính là cổ áo có hai hạt bị chính mình giải khai, lộ ra chút da thịt trắng nõn, thân thể lập tức cảm thấy căng đau không chịu nổi, vẫn là hít sâu một hơi, chỉnh chu lại y phục cho Sở Sở, mới ôm nàng ra khỏi cỗ kiệu. Mình đã dừng lại ở Macao mười ngày, cần mau sớm hồi kinh mới phải, vì vậy ôm Sở Sở trực tiếp lên thuyền quan lên phía bắc, Tứ a ca quyết định đi thủy lộ một là suy tính đến thân thể Sở Sở tương đối mảnh mai, hai là trên thuyền sẽ không có chuyện khác gây trở ngại.

Tứ a ca đem Sở Sở nhốt ở trong khoang thuyền trừng phạt ba ngày ba đêm, cụ thể trừng phạt như thế nào, chỉ có Cao Vô Dung khi đi tới cửa đưa cơm, nghe tiếng thở dốc kịch liệt cùng rên rỉ cầu xin tha thứ bên trong, mới có thể hiểu. Đến ngày thứ tư, cửa khoang rốt cuộc mở ra. Tứ a ca mặt mày hớn hở như một hùng sư thoả mãn, phân phó Cao Vô Dung mang nước tắm đi vào, lại tiến vào khoang. Rất nhanh Cao Vô Dung mang theo hai gã sai vặt mang nước nóng đi vào, trong khoang thuyền đã dọn dẹp chu đáo, tuy nói trên giường màn vẫn rủ, không thấy được một chút tình huống bên trong, nhưng trong không khí vẫn có một chút hương ngọt đạm đạm mờ mịt.

Cao Vô Dung rất nhanh mang người lui ra ngoài, Tứ a ca mới đưa tay vạch màn ra, dịu dàng nói:

“Được rồi, nước tắm đưa vào rồi, nàng ra ngoài ngâm nước nóng sẽ tốt hơn

Sở Sở ngay cả xem thường đều lười, ai nói Ung Chính năng lực tình dục không được, người này quả thật chính là một tên điên túng dục, toàn bộ ba ngày trừ ngủ ăn cơm chính là không ngừng làm, tư thế đa dạng, quả thật so AV Nhật Bản còn lợi hại hơn, đem mình giày vò ngoài khét trong sống, cả người đau nhức.

Lúc này cả người Sở Sở không mảnh vải, cái mền đỏ thẫm đắp lên thân thể, lộ ra cổ tuyết trắng, phía trên đều là dấu vết màu đỏ thẫm, tóc tán ở trên gối, trên mặt có loại lười biếng không nói được, cả cảnh tượng bày ra một loại diễm lệ cực hạn. Tứ a ca không khỏi rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng mà vẫn có chút lý trí, biết nếu như mình không tiết chế, đối với thân thể nha đầu này không tốt, cho nên miễn cưỡng đè nén xuống, đưa tay bế nàng đặt ở trong thùng gỗ nói:

“Nàng ngâm mình đi, ta đi ra ngoài trước, một lát lại vào nữa!”

Nói xong ra khỏi cửa khoang rất nhanh, khóe miệng Sở Sở dắt một nụ cười thầm nghĩ: người này còn có chút đầu óc, hắn đều suy tính cho bản thân mình. Thân thể đau nhức ngâm trong nước ấm xác thực thư thái rất nhiều, một lát sau, cảm thấy nước đã nguội, vì vậy đứng lên mặc dù vẫn còn có chút mềm nhũn vô lực, nhưng phần lớn đau nhức đã hóa giải, ngẩng đầu nhìn bên cạnh để một bộ trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu trắng, đưa tay cầm lên.

Chờ Sở Sở tắm xong Tứ a ca mới đẩy cửa đi vào, nhìn tóc Sở Sở vẫn còn nhỏ nước, nhanh chóng cầm lên một khối vải bông lau cho nàng, Sở Sở cũng mặc hắn làm, qua một lúc lâu, Tứ a ca mới hỏi:

“Lão Cửu sao không có trở về?”

Sở Sở ngược lại cười nói:

“Hiếm khi ngài còn quan tâm hắn, ta nghĩ đến đám các ngươi hận không được ngươi chết ta sống đó!”

Tứ a ca vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng một chút nói:

“Nói bậy, nó dù sao cũng là đệ đệ ruột của ta!”

Sở Sở nói:

“Hắn không trở lại, nói không muốn làm loạn thêm cho ngài, về sau ở Anh quốc định cư!”

Tứ a ca kinh hãi, vội vàng xoay thân thể Sở Sở lại, nhìn chằm chằm nàng nói:

“Vậy làm sao được, nhưng nó là hoàng tử của Đại Thanh ta, đi nước khác định cư, nó tính toán chuyện gì?”

Sở Sở trợn mắt một cái nói:

“Nếu như không phải là Thanh nhi, ta cũng không muốn trở lại!”

Tứ a ca một phát bắt được cằm Sở Sở, nâng mặt của nàng lên đối diện với mình, cắn răng nghiến lợi nói:

“Nàng quả nhiên chứa ý niệm như vậy!”

Sở Sở thầm nói: nguy rồi, mình tại sao nói ra chuyện này, trong đầu cấp tốc xoay vòng, lộ ra có một nụ cười nịnh hót, nói:

“Dĩ nhiên phải trở lại, trừ Thanh nhi không phải còn ngài ở đây nữa sao, ta chính là muốn đi nơi nào cũng sẽ mang theo ngài và Thanh nhi cùng đi!”

Mặc dù Tứ a ca biết nha đầu này lúc này nói không đáng tin lắm nhưng mà vẫn bị lấy lòng rồi, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Sở Sở. Sở Sở né đầu tránh thoát hắn nói:

“Ta không muốn ở trong khoang thuyền ngây ngô, đi bên ngoài cho thoáng, ta đã ở chỗ này ngây người ba ngày ba đêm rồi!”

Tứ a ca bất giác mỉm cười, kéo thân thể của nàng thuần thục bới lên cho nàng một búi tóc, không biết từ nơi nào biến ra một cây trâm bảo thạch màu lam cắm trên tóc Sở Sở, nhìn chốc lát, mới hài lòng ôm nàng ra khỏi khoang thuyền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương