Sở Sở Ở Thanh Triều
-
Chương 57: Hai bên cùng có lợi, Sở Sở giúp đỡ Hồ gia
Sở Sở theo Khang Hi cùng Tứ a ca ở Lăng Hồ trấn mười ngày. Sở Sở và Khang Hi đã vô cùng thân thiết, nhưng với Tứ a ca vẫn có chút không được tự nhiên. Sở Sở cảm giác khi ở cùng hắn, có loại lúng túng khó hiểu, nghĩ đến mình có lẽ từng cùng hắn quan hệ da thịt, Sở Sở đã cảm thấy hết sức không thoải mái.
Thật ra thì tuy nói bị hắn uy hiếp mới tới, nhưng mà hắn đối với mình rất chăm sóc, chu đáo tỉ mỉ, Sở Sở thường thường cảm thấy hắn tỉ mỉ hơi quá rất giống bà mẹ già. Tỷ như y phục từ đầu đến chân của mình, thậm chí chỉ là một cái khăn tay, đều là Tứ a ca vẽ rồi lệnh Giang Ninh chức tạo phủ suốt đêm chế ra, căn bản đều là trang phục phụ nữ Mãn Thanh, Sở Sở mãnh liệt kháng nghị, Tứ a ca sai người ta giúp nàng búi kỳ đầu khó coi vả lại hại não đó, chỉ đơn giản bới tóc lên cho xong việc.
Đại lạp sí – Kỳ đầu
Sáng sớm ngày thứ mười, Sở Sở đã đến Hồ trạch, bởi vì ngày mai Sở Sở sẽ phải theo giá, dù sao Khang Hi không phải tới du ngoạn, mà là tới tuần phòng. Nam Kinh Trấn Giang là địa phương nhất định phải đi, cho nên ở ngày thứ mười, Tứ a ca cùng với Sở Sở đi tới Hồ trạch thăm người thân kiêm cáo biệt.
Hôm nay Sở Sở trở về, thân phận cũng là cách một trời một vực, vô luận Tứ a ca hay Sở Sở đối với Hồ trạch bây giờ mà nói, đều là người cao cao tại thượng không thể nhìn, cho nên người bên Hồ trạch nhận được tin, rất sớm liền bắt đầu thu thập. Khâu thị kể từ khi biết thân phận của Sở Sở, cũng có chút không biết như thế nào cho phải, nói đâu đâu rồi hỏi nữ nhi nữ tế (con rể), trước kia không biết là có chậm trễ Sở Sở hay không. Ngọc Lan nói:
“Mẫu thân yên tâm, con tin tưởng Sở Sở cho dù làm hoàng hậu cũng là người của chúng ta, mấy chuyện làm mất nhiều thời gian ấy cũng không cần chúng quan tâm mới đúng
Hồ Điềm Chương cũng có chút tâm sự, mấy ngày trước Ngọc Lan xác định xong, tối hôm qua lúc hai phu thê có một lần đối thoại như vầy, Ngọc Lan nói:
“Mấy ngày nay chàng có tâm sự gì sao?”
Hồ Điềm Chương thở dài nói:
“Ta chỉ sợ, ta ban đầu cũng muốn đi sĩ đồ vì tạo phúc cho dân, nhưng mười năm trước các đảng phái trong triều đình đã tranh đấu rất lợi hại rồi, ta không có bối cảnh gì, lúc đó cũng chỉ có thể lui về nhà buôn bán, không bao giờ muốn làm quan nữa, cũng không muốn tham dự đến triều đình đang loạn một đoàn. Vốn nghĩ buôn bán là một chuyện ổn thỏa, nhưng hôm nay xem ra cũng không hẳn vậy, nàng nhớ năm 48 phế thái tử, Dương Châu bao nhiêu người xui xẻo theo, đây đều là vết xe đổ a, vốn nghĩ Lý Vệ xưa nay thanh liêm, cùng hắn tương giao lẫn nhau, trợ giúp lợi dụng lẫn nhau, có thể đứng vững chân ở Hồ Châu, dù sao Trương gia đã ngoài sáng và trong tối chen nhau kiếm tiền với chúng ta, nhưng ta thật sự không nghĩ tới Sở Sở có lai lịch lớn như thế. Chúng ta quan hệ không cạn với nàng, tất phải bị quy làm một đảng Ung Thân Vương, nói thật, ta cũng không coi trọng vị gia này, bàn về thực lực, vị mặt lạnh vương này so sánh với Bát gia kém rất nhiều, nếu không thông minh như Tào Dần sao có thể vụng trộm ôm vào Bát gia, cái khác coi như bỏ qua, ta liền sợ cuộc sống chúng ta không có mấy năm an ổn. Cái gọi là quân nào triều thần đấy, đến lúc đó đừng nói là phần gia nghiệp này, chính là tánh mạng thông gia chỉ sợ cũng khó bảo toàn.”
Ngọc Lan ngồi dậy nói:
“Chàng chính là hay lo sầu, chàng không tin người khác chẳng lẽ không tin Sở Sở ư, thiếp thì tin nàng, lấy thông minh của nàng nếu chịu đi theo Ung vương gia hồi kinh, thiếp tin tưởng thắng lợi sau cùng nhất định là vị gia này, cho dù thực lực của hắn bây giờ kém xa hơn Bát gia đảng, cái gọi là kẻ đến sau vượt lên trước, lại nói có cô nương thông minh như Sở Sở ở bên người, a ca đó sao có thể kém cỏi.”
Hồ Điềm Chương nghĩ Ngọc Lan nói quả thật rất có đạo lý, trên người Sở Sở có rất nhiều thứ vượt mức quy định, giống như cái gì nhỉ, đúng! Như cái gì cũng đoán biết trước, tiên tri trước, rất quỷ dị, nhanh chóng đè xuống tâm tư đang xáo trộn, lại dặn dò:
“Ngày mai Sở Sở cùng Ung vương gia đến, nàng cùng nương phải chú ý lễ nghi, tuy nói là người một nhà nhưng hôm nay dù sao thân phận bất đồng, hơn nữa hoàng gia không nói thân tình, trước bàn về quân thần.”
Ngọc Lan thở dài nói:
“Hiểu, nghĩ tới những thứ này, thật ra thì thiếp cảm thấy Sở Sở làm dã nha đầu sơn thôn vẫn tự tại hơn.”
Âm thanh vang vọng vào trong bóng tối, mang theo chút tiếc nuối cùng lo lắng.
Ngày hôm sau Sở Sở coi như bỏ qua, Tứ a ca đem lần này tới tìm hiểu nhìn rất long trọng, không chỉ có chuẩn bị quà tặng rất cho mặt mũi, còn tự giác đổi lại thường phục bình thường. Trường sam màu xanh lam, áo ngoài màu đen, dung quang toả sáng, có vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều, cùng Sở Sở đứng chung một chỗ, mặc dù vẫn còn có chút hiềm nghi chồng già vợ trẻ, chỉ coi như là khá lắm rồi.
Hồ trạch cách biệt viện không phải rất xa, qua một dòng suối nhỏ, một bức tường trắng phong cách kiến trúc Giang Nam rất bình thường, tuy nói trước kia Sở Sở ở qua, nhưng mấy năm gần đây bởi vì dung mạo của mình, Sở Sở cơ hồ chưa từng tới, đều là phu thê Ngọc Lan cùng Khâu thị đi thăm nàng. Ngồi trên cỗ kiệu đi rất nhanh tới trước cửa chính Hồ trạch, Tứ a ca và Sở Sở xuống kiệu thì đã đến gần giờ thìn. Lăng Hồ trấn hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời xua mây ra chiếu vào trên mặt nước trước cửa ánh ra một mảnh trong suốt, hoa lăng trên mặt nước theo gió chập chờn lăn tăn dị thường xinh đẹp.
Cửa chính của Hồ trạch không tính lớn, tiếp đó tất cả chủ tử nô tài của Hồ gia, cũng gom được một đám người, đều đứng đợi rất là quy củ. Khâu thị cùng Thẩm Ngọc Lan đứng ở bên cạnh Hồ Điềm Chương, đứng ở phía đầu tiên, thấy Tứ a ca cùng Sở Sở lộ diện, tất cả mọi người hô cát tường liền quỳ xuống, nói:
“Ung vương gia cát tường, trắc phúc tấn cát tường!”
Sở Sở bất giác rất không thích ứng, Tứ a ca dĩ nhiên nhìn thấu Sở Sở không được tự nhiên, khoát tay một cái, nói:
“Đứng lên đi, về sau không cần đa lễ, tính toán ra, đều là người một nhà, vẫn nên thân thiết tốt hơn!”
Lúc này Khâu thị cùng Thẩm Ngọc Lan mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Sở, Sở Sở cười tủm tỉm đứng ở bên bờ nước trước cửa, cùng trước kia thật là không thể so sánh nổi. Một thân trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu hồng nhạt, ở vạt áo thêu hai đóa sen hồng phấn, một đóa hoa một đóa nở rộ, tóc búi lỏng ở bên tai, cài một cây trâm hình hoa sen làm bằng ngọc tinh xảo, một cây trâm giống hoa sen thật lộ ở bên tóc mai, khuyên tai bằng đông châu to rủ xuống, theo thân hình di động, phát ra ánh sáng sáng ngời, đơn giản lại có một loại khiêm tốn xa hoa.
Mặc dù vẫn là gương mặt đó, nơi sóng mắt dịu dàng lại có thêm phần khí chất quý tộc, cùng trước kia tưởng như hai người, nhanh chóng không biết nên làm sao sao đối mặt với Sở Sở như vậy. Sở Sở ngược lại cười đi tới cầm tay Ngọc Lan cùng Khâu thị nói:
“Thím cùng tỷ tỷ mấy ngày nay sao không đến thăm con, ngày mai con sẽ phải đi, các người tính toán không gặp con một lần sao, cứ để cho con đi như thế sao?”
Ngọc Lan liếc mắt Tứ a ca bên cạnh một cái, Sở Sở nói:
“Không cần sợ hắn, không liên quan gì tới hắn, về sau muội hồi kinh rồi, mọi người cũng phải thỉnh thoảng đến thăm muội, nếu không hàng năm muội trở lại mấy lần thăm mọi người, thuận tiện vui đùa một chút cũng không tồi.”
Tứ a ca có chút nhất thời gấp gáp nói:
“Nàng đã chịu theo gia hồi kinh, sau này sẽ trở lại, gia cũng muốn đi cùng nàng, nàng đừng mơ tưởng được đi một mình!”
Sở Sở liếc hắn một cái thầm nghĩ: sau khi hồi kinh, có Niên thị kia quấn lấy, ngươi có rãnh rỗi nhìn chằm chằm ta mới là lạ. Nhanh chóng không để ý tới hắn, lôi kéo Khâu thị cùng Ngọc Lan đi vào bên trong. Hồ Điềm Chương không nghĩ tới Tứ a ca cưng chiều Sở Sở như vậy, quả thật sẽ không có biện pháp ư. Âm thầm quan sát Tứ a ca, thấy khác với mười ngày trước mặt ủ mày ê, bây giờ Tứ a ca xem ra cũng coi là phong tư trác tuyệt, dung quang toả sáng, chân mày khóe mắt không có vẻ uất ức, có vẻ thả lỏng rất nhiều, bất giác than vãn mị lực của Sở Sở.
Xem ra vị gia này đối với Sở Sởlà tốt không có giới hạn, không chỉ có đối với lời nói không kính cẩn của Sở Sở không thèm để ý chút nào, nhìn bóng lưng Sở Sở, khóe miệng ngược lại còn nở một nụ cười. Hồ Điềm Chương không khỏi âm thầm kinh ngạc, vội vàng khom người nói:
“Ung vương gia, mời!”
Tứ a ca theo hắn vào Hồ trạch, không tính là lâm viên lớn. Đây là một ngôi nhà rất tinh xảo, điển hình theo phong cách của Giang Nam, không xa hoa cũng không đơn giản. Đưa đoàn người Sở Sở vào phòng khách, phân chủ khách ngồi xuống, Tứ a ca lệnh trình quà tặng lên, nói:
“Một chút ý tứ xin hãy nhận lấy, là lòng biết ơn vì đã chăm sóc Sở Sở nhiều năm nay.”
Nói xong lại nói với Hồ Điềm Chương:
“Chuyện liên quan tới sản nghiệp của ngươi, ta nghe Lý Vệ nói rồi, ta đã báo lên hoàng a mã, hoàng a mã rất tán thưởng, nguyên nghĩ ngợi khen ngươi, Sở Sở nói những thứ hư danh kia cho ngươi cũng vô dụng.”
Nói xong ngừng một chút, cười như không cười nhìn Sở Sở một cái, Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Cho nên tỷ phu, muội liền thay huynh nói, đổi thành huynh có thể ở bất kỳ địa phương nào ở Giang Nam mua đất xây khuôn viên sinh thái, phủ nha địa phương không thể can thiệp, chỉ là phải đóng thuế, Khang sư phụ cũng quá yêu tiền!”
Tứ a ca nhẹ nhàng hù dọa nói:
“Sở Sở đừng lung tung bố trí hoàng a mã!”
Sở Sở bĩu môi nói:
“Hoàng a mã ngươi nói mười năm trước ta chính là đồ đệ duy nhất của ông ấy rồi, ông ấy cũng nói chuyện với ta như vậy, nói ta trước kia chính là con sâu đồng tiền.”
Tứ a ca dở khóc dở cười, hoàng a mã - luôn luôn phải quy củ- cùng nha đầu này ở chung một chỗ, liền trong nháy mắt biến thành lão ngoan đồng, thật không biết đây là tốt hay là xấu. Hồ Điềm Chương không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ cứ như vậy, sản nghiệp tơ lụa nhà mình làm sao kém Trương gia được, cũng chênh lệch không xa, tiêu lộ của mình là thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm so với Trương gia rộng lớn hơn, chuyện này giải quyết vấn đề tơ lụa nhà mình cung không đủ cầu, chính là tương ứng sản xuất nấm quá nhiều, cũng không có nhiều chỗ tiêu thụ.
Sở Sở vừa nhìn thấy sắc mặt hắn, cũng biết hắn lo lắng những cây nấm kia, mỉm cười nói:
“Tỷ phu, những cây nấm kia huynh không cần phải lo lắng, đem số nấm còn dư lại trước phơi khô hàng năm đưa đến phủ nội vụ, muội cùng sư phụ đã nói lượng tiêu thụ của cả hoàng cung, một ít này của huynh sợ rằng còn chưa đủ đâu.”
Tứ a ca trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Chỉ có nàng là hay người còn không có hồi kinh, trước hết làm buôn bán rồi, những chuyện này nàng không phải cần nhúng tay, còn lại giao cho Điền Văn Viễn là được!”
Sở Sở đối với hắn làm quỷ mặt nói:
“Ai cần ngươi lo, trên hiệp nghị của chúng ta đã nói rồi đấy, ngươi không thể can thiệp tự do của ta!”
Tứ a ca nhất thời kinh ngạc mà nói không nên lời, âm thầm lại nghĩ tới: như thế nào mới có thể khiến nha đầu này không đề cập tới cái hiệp nghị kia mới được. Hai người thản nhiên nói chuyện ở trong mắt Hồ gia bất giác thất kinh, Khâu thị cũng không nghĩ tới mười năm trước mình nhất thời thiện tâm, lại mang đến một cái thông thiên đường lớn cho con gái con rể của mình.
Tuy nghe thấy Sở Sở ở trước mặt hoàng đế dị thường được cưng chiều, lại không nghĩ rằng có thể cưng chiều đến nước này, Hồ Điềm Chương đến lúc này mới chân chính yên tâm. Theo hắn thấy Khang Hi đối với Sở Sở so với con trai của mình còn tốt hơn, mấy ngày gần đây chuyện xưa của Sở Sở đã bị truyền đi rộng rãi, đoán chừng nếu không phải là sợ uy nghiêm của hoàng gia, cũng rất có thể bị trở thành bình thư(mấy câu chuyện mà mấy người thuyết thư hay kể trong tửu lâu). Mấy ngày gần đây mình mới hiểu rõ, hiểu biết về Sở Sở chẳng qua là tảng băng ngầm, mười năm trước Đông cách cách hô phong hoán vũ không gì làm không được, lời đồn đãi trên đường quả thật làm cho hắn cảm thấy so với Sở Sở mình kém quá nhiều điểm, thế nhưng tất cả hẳn là thật. Nghe nói ở Sơn Đông danh tiếng Đông cách cách giống như thần linh, cô nương như vậy sanh ở nhà dân chúng có lẽ là đại họa, nhưng ở hoàng gia thì là nhân tài, là mẫu nghi thiên hạ hiếm có, giống như thái hoàng thái hậu Hiếu Trang đã quy tiên, có thể tạo được giúp ích khổng lồ cho hoàng đế.
Hồ Điềm Chương tin tưởng Khang Hi cho nên coi trọng Sở Sở như thế, vả lại cho phép nàng tham dự chút chính sự, nói không chừng liền là đang bồi dưỡng nàng. Khang Hi gia nếu chấp nhận danh phận trắc phúc tấn của Sở Sở, ở trong lòng vị đế vương cơ trí, người thừa kế tương lai rất có thể là Tứ a ca, mình có thể yên tâm làm lớn một hồi rồi. Mặt khác Sở Sở nâng đỡ mình đối với địa vị tương lai của nàng cũng rất có ích không phải vậy sao, dù sao tài lực là hộ lực quan trọng nhất của người nắm quyền. Nghĩ đến điểm này Hồ Điềm Chương nhất thời cảm giác tiền đồ xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng rõ ràng thông suốt.
Tứ a ca quét mắt nhìn hắn một cái âm thầm gật đầu thầm nghĩ: Sở Sở từ trước đến giờ rất biết nhìn người, Hồ Điềm Chương này ngược lại rõ ràng, đoán chừng không ra mấy năm, tài của Hồ gia Lăng Hồ trấn lại không thể khinh thường rồi. Đây là túi tiền rất hùng hậu, tuy nói Sở Sở trở về, nhưng chỗ ngồi đó không có cái gì bảo hộ thì sẽ khó giữ được, hay nói lấy thông minh của Sở Sở mai một ở hậu viện thật là đáng tiếc.
Sở Sở dĩ nhiên không hiểu Tứ a ca cùng Hồ Điềm Chương đang ngầm đạt thành hiệp nghị, nàng thật ra thì làm những thứ này liền vì một chữ tiền, tuy nói mình chưa dùng tới, nhưng nàng cảm thấy nếu vào kinh thành, vẫn nên suy nghĩ biện pháp kiếm chút bạc bên thân mới an toàn.
Một phen giày vò của Sở Sở làm Hồ thị sau này trở thành phú khả địch quốc (giàu thắng quốc gia, giàu khuynh quốc, giàu nghiêng cả nước túm lại có nghĩa là rất giàu có), cũng cho Ung vương gia sau khi thành công đoạt đích điền lên một khối ngói dày nặng nhất. Dĩ nhiên đây đều là nói sau.
Lại nói Sở Sở cáo biệt Hồ gia theo giá rời đi Hồ Châu, trực tiếp hướng Tô Hàng đi. Vốn dĩ Khang Hi gia đi tuần xong phòng lũ thì có thể hồi kinh, nhưng đúng lúc này lại tuôn ra khoa trường án Giang Nam Khang Hi năm mươi năm nổi tiếng trong lịch sử. Ở cửa trường thi Giang Nam, bảng thông báo dán lên hai chữ “bán xong” châm chọc khoa cử hắc ám cùng quy tắc ngầm, đúng lúc Khang Hi Nam tuần. Dĩ nhiên làm Khang Hi gia rất là tức giận, liên tiếp trị tội mười đại quan, thật ra thì tất cả mọi người hiểu đây là Bát gia đảng ôm bạc quá lớn mới gây ra chuyện.
Khang Hi gia một phen giết phạt dứt khoát hẳn hoi, làm Bát gia đảng ở đại bản doanh Giang Nam nguyên khí tổn thương nặng nề, thực lực mơ hồ có khuynh hướng thăng bằng với Tứ gia đảng. Trong lúc Sở Sở tự thân tới, đối với ý định của bang chính trị gia hắc ám này thật sự rất là im lặng, bao gồm Khang Hi ở bên trong, tất cả chuyện này nói một cách thẳng thừng cũng chỉ là cờ hiệu đánh quét sạch khoa cử, một loại thủ đoạn ức chế đảng tranh thôi.
Cho nên cả sự kiện, Sở Sở mặc dù đi theo bên cạnh Khang Hi cũng không nói lời nào, biểu hiện này của nàng thật ra thì rất được lòng Khang Hi. Khang Hi thầm nghĩ: đệ tử mình xem trọng quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy, một loạt thủ đoạn của mình, nha đầu này nhìn thấu hết. Thật ra thì đây chính là Khang Hi tự tay truyền thụ cho Sở Sở thuật thăng bằng mà mình chơi thuần thục nhất, trong lòng hi vọng nàng có thể như tổ mẫu Hiếu Trang của mình, trở thành trợ lực cho hoàng đế, bảo vệ Đại Thanh thịnh thế trăm năm.
Thật ra thì tuy nói bị hắn uy hiếp mới tới, nhưng mà hắn đối với mình rất chăm sóc, chu đáo tỉ mỉ, Sở Sở thường thường cảm thấy hắn tỉ mỉ hơi quá rất giống bà mẹ già. Tỷ như y phục từ đầu đến chân của mình, thậm chí chỉ là một cái khăn tay, đều là Tứ a ca vẽ rồi lệnh Giang Ninh chức tạo phủ suốt đêm chế ra, căn bản đều là trang phục phụ nữ Mãn Thanh, Sở Sở mãnh liệt kháng nghị, Tứ a ca sai người ta giúp nàng búi kỳ đầu khó coi vả lại hại não đó, chỉ đơn giản bới tóc lên cho xong việc.
Đại lạp sí – Kỳ đầu
Sáng sớm ngày thứ mười, Sở Sở đã đến Hồ trạch, bởi vì ngày mai Sở Sở sẽ phải theo giá, dù sao Khang Hi không phải tới du ngoạn, mà là tới tuần phòng. Nam Kinh Trấn Giang là địa phương nhất định phải đi, cho nên ở ngày thứ mười, Tứ a ca cùng với Sở Sở đi tới Hồ trạch thăm người thân kiêm cáo biệt.
Hôm nay Sở Sở trở về, thân phận cũng là cách một trời một vực, vô luận Tứ a ca hay Sở Sở đối với Hồ trạch bây giờ mà nói, đều là người cao cao tại thượng không thể nhìn, cho nên người bên Hồ trạch nhận được tin, rất sớm liền bắt đầu thu thập. Khâu thị kể từ khi biết thân phận của Sở Sở, cũng có chút không biết như thế nào cho phải, nói đâu đâu rồi hỏi nữ nhi nữ tế (con rể), trước kia không biết là có chậm trễ Sở Sở hay không. Ngọc Lan nói:
“Mẫu thân yên tâm, con tin tưởng Sở Sở cho dù làm hoàng hậu cũng là người của chúng ta, mấy chuyện làm mất nhiều thời gian ấy cũng không cần chúng quan tâm mới đúng
Hồ Điềm Chương cũng có chút tâm sự, mấy ngày trước Ngọc Lan xác định xong, tối hôm qua lúc hai phu thê có một lần đối thoại như vầy, Ngọc Lan nói:
“Mấy ngày nay chàng có tâm sự gì sao?”
Hồ Điềm Chương thở dài nói:
“Ta chỉ sợ, ta ban đầu cũng muốn đi sĩ đồ vì tạo phúc cho dân, nhưng mười năm trước các đảng phái trong triều đình đã tranh đấu rất lợi hại rồi, ta không có bối cảnh gì, lúc đó cũng chỉ có thể lui về nhà buôn bán, không bao giờ muốn làm quan nữa, cũng không muốn tham dự đến triều đình đang loạn một đoàn. Vốn nghĩ buôn bán là một chuyện ổn thỏa, nhưng hôm nay xem ra cũng không hẳn vậy, nàng nhớ năm 48 phế thái tử, Dương Châu bao nhiêu người xui xẻo theo, đây đều là vết xe đổ a, vốn nghĩ Lý Vệ xưa nay thanh liêm, cùng hắn tương giao lẫn nhau, trợ giúp lợi dụng lẫn nhau, có thể đứng vững chân ở Hồ Châu, dù sao Trương gia đã ngoài sáng và trong tối chen nhau kiếm tiền với chúng ta, nhưng ta thật sự không nghĩ tới Sở Sở có lai lịch lớn như thế. Chúng ta quan hệ không cạn với nàng, tất phải bị quy làm một đảng Ung Thân Vương, nói thật, ta cũng không coi trọng vị gia này, bàn về thực lực, vị mặt lạnh vương này so sánh với Bát gia kém rất nhiều, nếu không thông minh như Tào Dần sao có thể vụng trộm ôm vào Bát gia, cái khác coi như bỏ qua, ta liền sợ cuộc sống chúng ta không có mấy năm an ổn. Cái gọi là quân nào triều thần đấy, đến lúc đó đừng nói là phần gia nghiệp này, chính là tánh mạng thông gia chỉ sợ cũng khó bảo toàn.”
Ngọc Lan ngồi dậy nói:
“Chàng chính là hay lo sầu, chàng không tin người khác chẳng lẽ không tin Sở Sở ư, thiếp thì tin nàng, lấy thông minh của nàng nếu chịu đi theo Ung vương gia hồi kinh, thiếp tin tưởng thắng lợi sau cùng nhất định là vị gia này, cho dù thực lực của hắn bây giờ kém xa hơn Bát gia đảng, cái gọi là kẻ đến sau vượt lên trước, lại nói có cô nương thông minh như Sở Sở ở bên người, a ca đó sao có thể kém cỏi.”
Hồ Điềm Chương nghĩ Ngọc Lan nói quả thật rất có đạo lý, trên người Sở Sở có rất nhiều thứ vượt mức quy định, giống như cái gì nhỉ, đúng! Như cái gì cũng đoán biết trước, tiên tri trước, rất quỷ dị, nhanh chóng đè xuống tâm tư đang xáo trộn, lại dặn dò:
“Ngày mai Sở Sở cùng Ung vương gia đến, nàng cùng nương phải chú ý lễ nghi, tuy nói là người một nhà nhưng hôm nay dù sao thân phận bất đồng, hơn nữa hoàng gia không nói thân tình, trước bàn về quân thần.”
Ngọc Lan thở dài nói:
“Hiểu, nghĩ tới những thứ này, thật ra thì thiếp cảm thấy Sở Sở làm dã nha đầu sơn thôn vẫn tự tại hơn.”
Âm thanh vang vọng vào trong bóng tối, mang theo chút tiếc nuối cùng lo lắng.
Ngày hôm sau Sở Sở coi như bỏ qua, Tứ a ca đem lần này tới tìm hiểu nhìn rất long trọng, không chỉ có chuẩn bị quà tặng rất cho mặt mũi, còn tự giác đổi lại thường phục bình thường. Trường sam màu xanh lam, áo ngoài màu đen, dung quang toả sáng, có vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều, cùng Sở Sở đứng chung một chỗ, mặc dù vẫn còn có chút hiềm nghi chồng già vợ trẻ, chỉ coi như là khá lắm rồi.
Hồ trạch cách biệt viện không phải rất xa, qua một dòng suối nhỏ, một bức tường trắng phong cách kiến trúc Giang Nam rất bình thường, tuy nói trước kia Sở Sở ở qua, nhưng mấy năm gần đây bởi vì dung mạo của mình, Sở Sở cơ hồ chưa từng tới, đều là phu thê Ngọc Lan cùng Khâu thị đi thăm nàng. Ngồi trên cỗ kiệu đi rất nhanh tới trước cửa chính Hồ trạch, Tứ a ca và Sở Sở xuống kiệu thì đã đến gần giờ thìn. Lăng Hồ trấn hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời xua mây ra chiếu vào trên mặt nước trước cửa ánh ra một mảnh trong suốt, hoa lăng trên mặt nước theo gió chập chờn lăn tăn dị thường xinh đẹp.
Cửa chính của Hồ trạch không tính lớn, tiếp đó tất cả chủ tử nô tài của Hồ gia, cũng gom được một đám người, đều đứng đợi rất là quy củ. Khâu thị cùng Thẩm Ngọc Lan đứng ở bên cạnh Hồ Điềm Chương, đứng ở phía đầu tiên, thấy Tứ a ca cùng Sở Sở lộ diện, tất cả mọi người hô cát tường liền quỳ xuống, nói:
“Ung vương gia cát tường, trắc phúc tấn cát tường!”
Sở Sở bất giác rất không thích ứng, Tứ a ca dĩ nhiên nhìn thấu Sở Sở không được tự nhiên, khoát tay một cái, nói:
“Đứng lên đi, về sau không cần đa lễ, tính toán ra, đều là người một nhà, vẫn nên thân thiết tốt hơn!”
Lúc này Khâu thị cùng Thẩm Ngọc Lan mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Sở, Sở Sở cười tủm tỉm đứng ở bên bờ nước trước cửa, cùng trước kia thật là không thể so sánh nổi. Một thân trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu hồng nhạt, ở vạt áo thêu hai đóa sen hồng phấn, một đóa hoa một đóa nở rộ, tóc búi lỏng ở bên tai, cài một cây trâm hình hoa sen làm bằng ngọc tinh xảo, một cây trâm giống hoa sen thật lộ ở bên tóc mai, khuyên tai bằng đông châu to rủ xuống, theo thân hình di động, phát ra ánh sáng sáng ngời, đơn giản lại có một loại khiêm tốn xa hoa.
Mặc dù vẫn là gương mặt đó, nơi sóng mắt dịu dàng lại có thêm phần khí chất quý tộc, cùng trước kia tưởng như hai người, nhanh chóng không biết nên làm sao sao đối mặt với Sở Sở như vậy. Sở Sở ngược lại cười đi tới cầm tay Ngọc Lan cùng Khâu thị nói:
“Thím cùng tỷ tỷ mấy ngày nay sao không đến thăm con, ngày mai con sẽ phải đi, các người tính toán không gặp con một lần sao, cứ để cho con đi như thế sao?”
Ngọc Lan liếc mắt Tứ a ca bên cạnh một cái, Sở Sở nói:
“Không cần sợ hắn, không liên quan gì tới hắn, về sau muội hồi kinh rồi, mọi người cũng phải thỉnh thoảng đến thăm muội, nếu không hàng năm muội trở lại mấy lần thăm mọi người, thuận tiện vui đùa một chút cũng không tồi.”
Tứ a ca có chút nhất thời gấp gáp nói:
“Nàng đã chịu theo gia hồi kinh, sau này sẽ trở lại, gia cũng muốn đi cùng nàng, nàng đừng mơ tưởng được đi một mình!”
Sở Sở liếc hắn một cái thầm nghĩ: sau khi hồi kinh, có Niên thị kia quấn lấy, ngươi có rãnh rỗi nhìn chằm chằm ta mới là lạ. Nhanh chóng không để ý tới hắn, lôi kéo Khâu thị cùng Ngọc Lan đi vào bên trong. Hồ Điềm Chương không nghĩ tới Tứ a ca cưng chiều Sở Sở như vậy, quả thật sẽ không có biện pháp ư. Âm thầm quan sát Tứ a ca, thấy khác với mười ngày trước mặt ủ mày ê, bây giờ Tứ a ca xem ra cũng coi là phong tư trác tuyệt, dung quang toả sáng, chân mày khóe mắt không có vẻ uất ức, có vẻ thả lỏng rất nhiều, bất giác than vãn mị lực của Sở Sở.
Xem ra vị gia này đối với Sở Sởlà tốt không có giới hạn, không chỉ có đối với lời nói không kính cẩn của Sở Sở không thèm để ý chút nào, nhìn bóng lưng Sở Sở, khóe miệng ngược lại còn nở một nụ cười. Hồ Điềm Chương không khỏi âm thầm kinh ngạc, vội vàng khom người nói:
“Ung vương gia, mời!”
Tứ a ca theo hắn vào Hồ trạch, không tính là lâm viên lớn. Đây là một ngôi nhà rất tinh xảo, điển hình theo phong cách của Giang Nam, không xa hoa cũng không đơn giản. Đưa đoàn người Sở Sở vào phòng khách, phân chủ khách ngồi xuống, Tứ a ca lệnh trình quà tặng lên, nói:
“Một chút ý tứ xin hãy nhận lấy, là lòng biết ơn vì đã chăm sóc Sở Sở nhiều năm nay.”
Nói xong lại nói với Hồ Điềm Chương:
“Chuyện liên quan tới sản nghiệp của ngươi, ta nghe Lý Vệ nói rồi, ta đã báo lên hoàng a mã, hoàng a mã rất tán thưởng, nguyên nghĩ ngợi khen ngươi, Sở Sở nói những thứ hư danh kia cho ngươi cũng vô dụng.”
Nói xong ngừng một chút, cười như không cười nhìn Sở Sở một cái, Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Cho nên tỷ phu, muội liền thay huynh nói, đổi thành huynh có thể ở bất kỳ địa phương nào ở Giang Nam mua đất xây khuôn viên sinh thái, phủ nha địa phương không thể can thiệp, chỉ là phải đóng thuế, Khang sư phụ cũng quá yêu tiền!”
Tứ a ca nhẹ nhàng hù dọa nói:
“Sở Sở đừng lung tung bố trí hoàng a mã!”
Sở Sở bĩu môi nói:
“Hoàng a mã ngươi nói mười năm trước ta chính là đồ đệ duy nhất của ông ấy rồi, ông ấy cũng nói chuyện với ta như vậy, nói ta trước kia chính là con sâu đồng tiền.”
Tứ a ca dở khóc dở cười, hoàng a mã - luôn luôn phải quy củ- cùng nha đầu này ở chung một chỗ, liền trong nháy mắt biến thành lão ngoan đồng, thật không biết đây là tốt hay là xấu. Hồ Điềm Chương không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ cứ như vậy, sản nghiệp tơ lụa nhà mình làm sao kém Trương gia được, cũng chênh lệch không xa, tiêu lộ của mình là thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm so với Trương gia rộng lớn hơn, chuyện này giải quyết vấn đề tơ lụa nhà mình cung không đủ cầu, chính là tương ứng sản xuất nấm quá nhiều, cũng không có nhiều chỗ tiêu thụ.
Sở Sở vừa nhìn thấy sắc mặt hắn, cũng biết hắn lo lắng những cây nấm kia, mỉm cười nói:
“Tỷ phu, những cây nấm kia huynh không cần phải lo lắng, đem số nấm còn dư lại trước phơi khô hàng năm đưa đến phủ nội vụ, muội cùng sư phụ đã nói lượng tiêu thụ của cả hoàng cung, một ít này của huynh sợ rằng còn chưa đủ đâu.”
Tứ a ca trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Chỉ có nàng là hay người còn không có hồi kinh, trước hết làm buôn bán rồi, những chuyện này nàng không phải cần nhúng tay, còn lại giao cho Điền Văn Viễn là được!”
Sở Sở đối với hắn làm quỷ mặt nói:
“Ai cần ngươi lo, trên hiệp nghị của chúng ta đã nói rồi đấy, ngươi không thể can thiệp tự do của ta!”
Tứ a ca nhất thời kinh ngạc mà nói không nên lời, âm thầm lại nghĩ tới: như thế nào mới có thể khiến nha đầu này không đề cập tới cái hiệp nghị kia mới được. Hai người thản nhiên nói chuyện ở trong mắt Hồ gia bất giác thất kinh, Khâu thị cũng không nghĩ tới mười năm trước mình nhất thời thiện tâm, lại mang đến một cái thông thiên đường lớn cho con gái con rể của mình.
Tuy nghe thấy Sở Sở ở trước mặt hoàng đế dị thường được cưng chiều, lại không nghĩ rằng có thể cưng chiều đến nước này, Hồ Điềm Chương đến lúc này mới chân chính yên tâm. Theo hắn thấy Khang Hi đối với Sở Sở so với con trai của mình còn tốt hơn, mấy ngày gần đây chuyện xưa của Sở Sở đã bị truyền đi rộng rãi, đoán chừng nếu không phải là sợ uy nghiêm của hoàng gia, cũng rất có thể bị trở thành bình thư(mấy câu chuyện mà mấy người thuyết thư hay kể trong tửu lâu). Mấy ngày gần đây mình mới hiểu rõ, hiểu biết về Sở Sở chẳng qua là tảng băng ngầm, mười năm trước Đông cách cách hô phong hoán vũ không gì làm không được, lời đồn đãi trên đường quả thật làm cho hắn cảm thấy so với Sở Sở mình kém quá nhiều điểm, thế nhưng tất cả hẳn là thật. Nghe nói ở Sơn Đông danh tiếng Đông cách cách giống như thần linh, cô nương như vậy sanh ở nhà dân chúng có lẽ là đại họa, nhưng ở hoàng gia thì là nhân tài, là mẫu nghi thiên hạ hiếm có, giống như thái hoàng thái hậu Hiếu Trang đã quy tiên, có thể tạo được giúp ích khổng lồ cho hoàng đế.
Hồ Điềm Chương tin tưởng Khang Hi cho nên coi trọng Sở Sở như thế, vả lại cho phép nàng tham dự chút chính sự, nói không chừng liền là đang bồi dưỡng nàng. Khang Hi gia nếu chấp nhận danh phận trắc phúc tấn của Sở Sở, ở trong lòng vị đế vương cơ trí, người thừa kế tương lai rất có thể là Tứ a ca, mình có thể yên tâm làm lớn một hồi rồi. Mặt khác Sở Sở nâng đỡ mình đối với địa vị tương lai của nàng cũng rất có ích không phải vậy sao, dù sao tài lực là hộ lực quan trọng nhất của người nắm quyền. Nghĩ đến điểm này Hồ Điềm Chương nhất thời cảm giác tiền đồ xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng rõ ràng thông suốt.
Tứ a ca quét mắt nhìn hắn một cái âm thầm gật đầu thầm nghĩ: Sở Sở từ trước đến giờ rất biết nhìn người, Hồ Điềm Chương này ngược lại rõ ràng, đoán chừng không ra mấy năm, tài của Hồ gia Lăng Hồ trấn lại không thể khinh thường rồi. Đây là túi tiền rất hùng hậu, tuy nói Sở Sở trở về, nhưng chỗ ngồi đó không có cái gì bảo hộ thì sẽ khó giữ được, hay nói lấy thông minh của Sở Sở mai một ở hậu viện thật là đáng tiếc.
Sở Sở dĩ nhiên không hiểu Tứ a ca cùng Hồ Điềm Chương đang ngầm đạt thành hiệp nghị, nàng thật ra thì làm những thứ này liền vì một chữ tiền, tuy nói mình chưa dùng tới, nhưng nàng cảm thấy nếu vào kinh thành, vẫn nên suy nghĩ biện pháp kiếm chút bạc bên thân mới an toàn.
Một phen giày vò của Sở Sở làm Hồ thị sau này trở thành phú khả địch quốc (giàu thắng quốc gia, giàu khuynh quốc, giàu nghiêng cả nước túm lại có nghĩa là rất giàu có), cũng cho Ung vương gia sau khi thành công đoạt đích điền lên một khối ngói dày nặng nhất. Dĩ nhiên đây đều là nói sau.
Lại nói Sở Sở cáo biệt Hồ gia theo giá rời đi Hồ Châu, trực tiếp hướng Tô Hàng đi. Vốn dĩ Khang Hi gia đi tuần xong phòng lũ thì có thể hồi kinh, nhưng đúng lúc này lại tuôn ra khoa trường án Giang Nam Khang Hi năm mươi năm nổi tiếng trong lịch sử. Ở cửa trường thi Giang Nam, bảng thông báo dán lên hai chữ “bán xong” châm chọc khoa cử hắc ám cùng quy tắc ngầm, đúng lúc Khang Hi Nam tuần. Dĩ nhiên làm Khang Hi gia rất là tức giận, liên tiếp trị tội mười đại quan, thật ra thì tất cả mọi người hiểu đây là Bát gia đảng ôm bạc quá lớn mới gây ra chuyện.
Khang Hi gia một phen giết phạt dứt khoát hẳn hoi, làm Bát gia đảng ở đại bản doanh Giang Nam nguyên khí tổn thương nặng nề, thực lực mơ hồ có khuynh hướng thăng bằng với Tứ gia đảng. Trong lúc Sở Sở tự thân tới, đối với ý định của bang chính trị gia hắc ám này thật sự rất là im lặng, bao gồm Khang Hi ở bên trong, tất cả chuyện này nói một cách thẳng thừng cũng chỉ là cờ hiệu đánh quét sạch khoa cử, một loại thủ đoạn ức chế đảng tranh thôi.
Cho nên cả sự kiện, Sở Sở mặc dù đi theo bên cạnh Khang Hi cũng không nói lời nào, biểu hiện này của nàng thật ra thì rất được lòng Khang Hi. Khang Hi thầm nghĩ: đệ tử mình xem trọng quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy, một loạt thủ đoạn của mình, nha đầu này nhìn thấu hết. Thật ra thì đây chính là Khang Hi tự tay truyền thụ cho Sở Sở thuật thăng bằng mà mình chơi thuần thục nhất, trong lòng hi vọng nàng có thể như tổ mẫu Hiếu Trang của mình, trở thành trợ lực cho hoàng đế, bảo vệ Đại Thanh thịnh thế trăm năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook