Sở Sở Ở Thanh Triều
-
Chương 13: Phong cách Bouvet Pháp
Lần nữa vuốt ve thân thể ấm áp làm mình nhớ mong vài đêm, Tứ a ca mới phát giác được ba ngày trước mình không phải mộng xuân cả đêm. Thân thể nàng nhu nhược không xương tản ra sáng bóng như châu như ngọc, mùi thơm dìu dịu mát m, khiến Tứ a ca nhiệt huyết sôi trào ôm Sở Sở chậm rãi đi xuống ôn tuyền. Đem cô gái nhỏ ôm thật chặt trong ngực ngồi bên thành hồ, vội vàng hôn từ mắt xuống phía dưới, đi qua tuyết phong trắng noãn trước ngực, há mồm ngậm đỉnh cánh hoa khẽ mút, thay phiên mút thỏa thích giống như trẻ con đói bụng muốn bú sữa mẹ. Sở Sở nhẹ nhàng thở dốc, cả người so với nước ôn tuyền còn nóng hơn mấy phần, từng tế bào cũng phồng lên trống không giống như muốn cái gì tới thật nhanh lấp đầy linh hồn cùng thân thể
Sở Sở cơ hồ đứng không vững, thân thể lại không tự chủ được mềm nhũn xuống, Tứ a ca lại khoác một tay nâng thân thể của nàng, một tay đem chân nàng mở ra vòng tại hông của mình, liền thuận nước trơn xông vào chỗ sâu nhất của nàng. Sở Sở hừ một tiếng liền bị Tứ a ca ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nước vỗ đánh, tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt của Sở Sở, cùng tiếng hô như dã thú của Tứ a ca nhất thời vang dội cả phòng...
Khi Tứ a ca hài lòng buông Sở Sở ra, Sở Sở căn bản ngay cả đứng cũng đứng không được, chỉ đành phải vịn cổ của Tứ a ca, mặc hắn dọn dẹp thân thể cho mình, mặc dù còn chưa phải quá thích ứng, nhưng không có đau đớn khó nhịn như lần trước, có đôi khi cũng cảm thấy rất thoải mái tuyệt vời. Chính là vị gia này quá giằng co, luôn dùng hết tất cả tư thế đem nàng trong trong ngoài ngoài nghiên cứu một lần mới thôi, dù nàng là một người hiện đại cũng cảm thấy rất ngượng ngùng khó chịu, vị gia này hăng hái dâng cao so với lần trước còn bị giày vò hơn. Nàng cũng hoài nghi vị gia này có phải hay không thừa dịp này bù lại mấy ngày trước.
Khi Sở Sở và Tứ a ca nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái nằm ở trên giường thì đã là đêm khuya. Tứ a ca ở bên tai Sở Sở nói những lời tâm tình buồn nôn, Sở Sở âm thầm trợn trắng mắt, chỉ cho là thôi miên, chỉ là trước khi ngủ còn không quên dặn dò Tứ a ca đáp ứng chuyện nàng đi gặp Bạch Tấn, đợi đến khi Tứ a ca đáp ứng mới an tâm đi ngủ.
Tứ a ca vòng chặt Sở Sở trong ngực, yêu say đắm hôn cái trán trơn bóng của nàng một cái, nghĩ tới ‘mới vừa rồi coi kế hoạch nha đầu này viết, mạch lạc rõ ràng còn tốt hơn nhiều so với bản tấu chương của nhiều đại quan trong triều. Hơn nữa bên trong rất nhiều ý nghĩ rất kỳ lạ, như chế độ cổ phần cổ đông của làng du lịch, thủ tục nhân viên. Đợi chút, mình mặc dù không thể hiểu nhưng cảm giác phải ước thúc thủ hạ như vậy, so với nghiêm trị càng hữu dụng nói cũng không chừng. Nghe Điền Văn Viễn nói Lưu lão đầu ở công bộ cũng đối với bản thiết kế của nha đầu này tán thưởng không dứt, có thể thấy được đây cũng không phải là kỹ năng bình thường đọc sách là có thể học được. Mình càng ngày càng đoán không ra nha đầu này rồi, nhưng mình cũng không muốn tra cứu, tổng sợ đáp án làm mình không tiếp thụ nổi, tóm lại nha đầu này mình nhất định sẽ vững vàng dắt đến già, đến chết.’
Ngày hôm sau khi Sở Sở tỉnh dậy đã đến gần buổi trưa, Tứ a ca đã sớm tỉnh dậy đang ở chính phòng xử lý sự vụ trong phủ đưa tới. Vừa chờ Sở Sở, vừa âm thầm cảnh cáo mình snhất định phải tiết chế chút, nếu không sẽ làm Sở Sở mệt không dậy nổi. Cứ không ăn sáng thời gian dài, thân thể sẽ bị bệnh, mắt thấy đến giữa trưa, Sở Sở mới dọn dẹp thỏa đáng đi vào. Tứ a ca cười híp mắt quan sát nàng, thấy hôm nay ngược lại nàng mặc tề chỉnh, một bộ xiêm y màu xanh nhạt mặc ở nhà của phụ nữ Mãn Thanh, vạt áo và trước ngực thêu mấy con bươm buớm bay múa nhanh nhẹn, eo ếch chập chờn đẹp đẽ động lòng người, trên đầu cũng chải hai búi tóc đáng yêu ở hai bên, không mang trâm hoa gì hết, chỉ lấy một sợi dây xuyết mấy chuông bạc, vành tai mang theo một đôi hoa tai khảm đông châu làm gương mặt trắng mịn của nàng càng thêm đẹp mắt, một đường đi tới có chút tiếng chuông tùy tướng thanh thúy dễ nghe, thật đáng yêu dí dỏm. Nhưng sắc mặt không được tự nhiên, nơi khóe mắt còn lưu lại chút nước mắt.
Tứ a ca kéo nàng qua ngó kỹ, thấy ánh mắt lại có chút sưng đỏ, cho thấy nàng đã khóc, đưa tay sờ sờ mặt của nàng nói:
“Đây là thế nào?”
Sở Sở tránh tay Tứ a ca ra, không lên tiếng, Tô ma ma liếc Sở Sở một cái cười nói:
“Còn không phải là ta nói hôm nay cho nha đầu này mang khuyên tai sao, mới phát hiện nha đầu này thế nhưng không có lỗ tai, vì vậy cùng Đại Nữu bấm hai lỗ, ai ngờ nha đầu này lại khóc lớn, ta vội hỏi thế nào, nàng chỉ nói đau, nói đau như vậy, nhưng khi mang khuyên tai lên mặt mày lại hớn hở, thật sự là đứa con nít không lớn, làm cho người ta dở khóc dở cười.”
Tứ a ca buồn cười nhìn Sở Sở, Sở Sở thầm nói:
‘Vốn là rất đau mà, nhưng mang khuyên tai vào lại rất xinh đẹp...’
Tứ a ca sờ búi tóc của nàng một cái, lắc đầu bật cười. Hai người ăn cơm xong, Sở Sở liền quấn Tứ a ca lên đường, Tứ a ca không có cách nào chỉ đành phải mang theo nha đầu này đi, đại khái đi hơn một canh giờ mới đến.
Tứ a ca bế nàng xuống xe, Sở Sở thấy phía trước quả nhiên có một giáo đường, nhưng không thể so sánh được với kiến trúc hiện đại, tương đối nhỏ. Ở cửa là một lão đầu ngoại quốc mặc trường bào bên ngoài đang đứng, có hai người hầu bên cạnh, mắt thấy Sở Sở cùng Tứ a ca xuống xe, vội vàng chắp tay nói:
“Tứ a ca cát tường, Bạch Tấn có lễ.”
Mang theo làn điệu ngoại quốc rất nồng, nghe rất cứng ngắc tức cười, Sở Sở xì cười một tiếng, Bạch Tấn kia tò mòTứ a ca trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đây là Đông cách cách, đây là Bạch Tấn.”
Sở Sở sửa sang lại vạt áo của mình, tự nhiên tiến lên dùng tiếng Anh nói:
“Xin chào, ta là Đông Sở Sở rất hân hạnh được biết ngài. Thật xin lỗi ta chỉ biết tiếng Anh, không thể dùng tiếng Pháp nói chuyện với ngài được.”
Người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng thất kinh, Bạch Tấn kia càng thêm kích động cực kỳ, mỉm cười dùng tiếng Anh thuần thục đối thoại cùng Sở Sở:
“Không sao, tiếng Anh cũng được, thật không nghĩ tới Đại Thanh còn có một cách cách có thể nói ngoại ngữ tốt như vậy “
Hai người đơn giản giới thiệu, liền bị Bạch Tấn nhiệt tình mời đi vào, bảo muốn pha cà phê thơm nhất nước Pháp cho Sở Sở, Tứ a ca kéo Sở Sở nhỏ giọng ở bên tai nàng cắn răng nói:
“Trở về nàng phải giải thích rõ ràng cho gia.”
Sở Sở làm mặt quỷ với hắn cười nói: “Giải thích cái gì, những thứ này tự có trong trí nhớ ta.”
Vừa nói vừa lôi kéo Tứ a ca đi vào, Điền Văn Viễn đi ở phía sau cùng Đại Nữu nói thầm:
“Ta nói Đại Nữu này, Đông cách cách làm sao biết nói tiếng nước ngoài vậy, lại nói rất trôi chảy, cô biết cách cách học lúc nào không?”
Đại Nữu trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Ta phục vụ cách cách thời gian cũng không dài, nơi đó cũng biết chút, đại khái giống như cách cách là thần tiên trời sanh nên cái gì cũng biết thôi.”
Điền Văn Viễn thầm nghĩ ‘chuyện này có chút huyền ảo, chẳng lẽ Đông cách cách này là thần tiên sao, nhìn không thấy, không nghĩ ra’.
Sở Sở cùng Bạch Tấn trò chuyện với nhau đi tới phòng khách, rất có mùi vị nước Pháp, phong tình lãng mạn, ngồi trên ghế sofa mềm mại, uống cà phê thơm nồng, Sở Sở cảm giác mình như là đang ở starbucks thế kỷ hai mươi mốt.
Tứ a ca không quen uống cà phê, chỉ hơi nhấp một chút, nhìn Sở Sở ngược lại rất là quen thuộc hưởng th. Nói như thế nào đây, bây giờ trông thần thái Sở Sở lộ ra một chút hoài niệm xa xăm, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách bọn họ, giống như sẽ biến mất lập tức. Tứ a ca vội vàng cầm tay Sở Sở, Sở Sở mới phục hồi tinh thần lại nhìn hắn, lúc này Tứ a ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả một buổi trà chiều, Sở Sở hỏi thăm được, đại khái nửa năm một lần sẽ có một thương thuyền của Anh quốc cập bến Macao, mang theo một số lượng lớn gương, nước hoa, thuốc lá, cà phê, kim cương…để tiếp tế cho người ngoại quốc ở chỗ này, cũng thuận tiện làm chút giao dịch có lợi nhuận. Lần này năm sau ước chừng sắp đến, thuyền trưởng John đó rất quen thuộc cùng Bạch Tấn, Bạch Tấn cam kết, nếu như Sở Sở muốn cái gì đó, có thể nói với hắn, hắn viết thư cho thuyền trưởng John đó, dù lần này không có, lần sau cũng nhất định có cho nàng, năm sau hắn (thuyền trưởng John) sẽ đến bái phỏng, đến lúc đó hắn hẹn gặp Sở Sở, giới thiệu John cho Sở Sở biết.
Sở Sở mừng rỡ, hẹn với Bạch Tấn, chỉ cần sai người đưa tin cho Tứ a ca là được. Thương lượng thỏa đáng xong, liền mang theo bút lông vũ, cà phê, chocolate còn có một bình rượu vang đỏ chính tông nước Pháp Bạch Tấn tặng trở về thôn trang.
Dọc theo đường đi, bao gồm Cao Vô Dung cũng dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn nàng. Đến Dung Nguyệt cư, Tứ a ca lập tức liền cho lui hạ nhân, đem Sở Sở ôm ở trong lồng ngực mình thẩm vấn:
“Cùng ai học mấy tiếng nước ngoài kia, sao nói tốt như vậy, những đồ thứ người nước ngoài dùng kia nàng làm sao biết?”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói: “Cái này ta thật không biết, chỉ cảm thấy giống như mình và những thứ này của người nước ngoài tiếp xúc qua, rất quen thuộc cuộc sống của bọn họ.”
Âm thầm lại đánh trống, lý do của mình rất gượng ép, nhưng nàng cũng không có biện pháp. Tứ a ca chăm chú nhìn ánh mắt của Sở Sở, ánh mắt trở nên thâm thúy sắc bén, không khí nhất thời rất yên tĩnh, một lát sau, Tứ a ca mới nâng cằm Sở Sở lên khóa lại ánh mắt của nàng nói:
“Được, nàng nếu không biết gia cũng không hỏi nhiều, nhưng nàng không thể rời khỏi gia, chính là ý niệm như vậy cũng không cho có, nếu như mà một ngày kia nàng nghĩ rời đi, đến lúc đó gia làm chuyện gì, ngay cả gia cũng khó mà dự liệu, nàng phải nhất thiết nhớ lời nói hôm nay.”
Sở Sở cảm giác có chút kinh hồn bạt vía, ‘Tứ a ca nghiêm túc ngoan lệ như vậy mới đúng là Ung Chính tương lai a, mình nếu như chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, đoán chừng kết quả không cần đoán cũng biết’, nghĩ xong không tự chủ được rùng mình một cái. Tứ a ca biết mình hù dọa làm nha đầu này sợ rồi, nhưng đối với nha đầu lai lịch không rõ này tương lai khó có thể nắm giữ khiến cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi cực lớn mất đi nàng.
Nhưng bây giờ Sở Sở có chút sợ hắn, lại làm hắn rất thương tiếc, thở thật dài một cái, sờ sờ đầu Sở Sở, giọng nói rất dịu dàng và chậm chạp:
“Nàng cũng không cần sợ, chỉ cần nàng an phận ở trong ngực gia, thì gia vĩnh viễn cưng chiều yêu thương nàng.”
Đang nói ngoài cửa sổ một âm thanh thiếu niên réo rắt truyền đến:
“Đệ nói Thập Tam ca cái người này chạy đến thôn trang hoang vắng này của Tứ ca làm chi, nơi này có cái gì tốt chơi...”
Cao Vô Dung ho nhẹ một tiếng đi vào thông báo Thập Tam gia và Thập Tứ gia tới. Tứ a ca buông Sở Sở ra, Sở Sở mới vừa đứng ngay ngắn, rèm đã bị kéo lên, Thập Tam dẫn đầu đi vào. Đi theo ở đằng sau là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mày kiếm mắt sáng, thần thái phấn khởi, mặc một bộ trường bào bạc màu tím, bên ngoài mặt nạ bảo hộ còn có áo ngoài thêu chữ phúc màu bạc, thắt lưng màu vàng nhạt xuyết vài món hà bao, ngọc bội, trong lúc hành động lộ ra một loại cảm giác lanh lẹ, rất tinh thần. Sở Sở thầm nghĩ người này không cần phải nói, đại khái chính là đại tướng quân vương gia tương lai rồi, nhưng khi nhìn tình hình này, bây giờ cùng Tứ gia đảng quan hệ vẫn còn rất tốt.
Sở Sở hơi nửa khụy chân nói:
“Gặp qua Thập Tam gia, Thập Tứ gia.”
Thập Tam quan sát Sở Sở mấy lần, thấy bắt đầu khác xa so với mấy ngày trước đây, mặc trang phục ở nhà của phụ nữ Mãn Thanh, có chút ngây thơ của cách cách người Mãn, còn có mấy phần quyến rũ của cô gái người Hán, gương mặt hồng phác phác cũng rất đáng yêu, thấy nàng hành lễ với mình, nhất thời ngược lại không quen, mỉm cười khoát tay một cái nói:
“Nha đầu hôm nay ngược lại rất có lễ, sao đổi tính rồi?”
Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Nô tỳ vốn là tri lễ, chỉ là phải người mới có lễ thôi.”
Thập Tam bị nàng sặc đến suýt nữa muốn sặc khí, nhìn Tứ a ca một cái mới nói lầm bầm: “Nhìn mặt mũi của Tứ ca, không chấp nhặt nha đầu cô.”
Sở Sở le lưỡi hướng hắn làm mặt quỷ, Thập Tứ ở một bên nở nụ cười ha ha, đi tới trước mặt Sở Sở nghiêng đầu nhìn nàng hồi lâu nói:
“Ngươi là cách cách nhà ai, chơi rất vui, ta sẽ nói với Tứ ca cho ngươi đi theo ta, như thế nào?”
Thập Tam cười nói: “Thập Tứ không được nha, nha đầu này nhưng là tâm can bảo bối của Tứ ca, đệ muốn được sao?”
Thập Tứ nhìn Tứ a ca một cái, tiến lên trước lắc lư tay hắn nói: “Tứ ca. Chỉ là một nha đầu dáng dấp bình thường, cho đệ đệ đi?!”
Sắc mặt Tứ a ca trầm xuống, vừa muốn nói chuyện, Sở Sở lại sớm nóng nảy, đi lên hai bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thập Tứ mấy lần nói:
“Không sợ xấu hổ sao, lớn như vậy còn làm nũng!”
“Nha đầu chết tiệt kia nói người nào, gia là người ngươi có thể tùy tiện nói sao?”
Sở Sở hướng về phía hắn làm mặt quỷ nói:
“Nói ngươi đó, chính là ngươi không biết xấu hổ.” nói xong chạy thật nhanh ra ngoài, Thập Tứ đứng dậy muốn đuổi theo, Thập Tam kéo hắn nói:
“Tính tình nha đầu kia chính là vô pháp vô thiên, đệ không phải mới vừa còn muốn nàng, như vậy một lát sao liền náo loạn.”
Thập Tứ hầm hừ nói:
“Không nói lời nào nhìn giống như cô gái bình thường đáng yêu mà Cửu ca vẽ tặng cho đệ, ai ngờ là một dã nha đầu.”
Sở Sở cơ hồ đứng không vững, thân thể lại không tự chủ được mềm nhũn xuống, Tứ a ca lại khoác một tay nâng thân thể của nàng, một tay đem chân nàng mở ra vòng tại hông của mình, liền thuận nước trơn xông vào chỗ sâu nhất của nàng. Sở Sở hừ một tiếng liền bị Tứ a ca ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nước vỗ đánh, tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt của Sở Sở, cùng tiếng hô như dã thú của Tứ a ca nhất thời vang dội cả phòng...
Khi Tứ a ca hài lòng buông Sở Sở ra, Sở Sở căn bản ngay cả đứng cũng đứng không được, chỉ đành phải vịn cổ của Tứ a ca, mặc hắn dọn dẹp thân thể cho mình, mặc dù còn chưa phải quá thích ứng, nhưng không có đau đớn khó nhịn như lần trước, có đôi khi cũng cảm thấy rất thoải mái tuyệt vời. Chính là vị gia này quá giằng co, luôn dùng hết tất cả tư thế đem nàng trong trong ngoài ngoài nghiên cứu một lần mới thôi, dù nàng là một người hiện đại cũng cảm thấy rất ngượng ngùng khó chịu, vị gia này hăng hái dâng cao so với lần trước còn bị giày vò hơn. Nàng cũng hoài nghi vị gia này có phải hay không thừa dịp này bù lại mấy ngày trước.
Khi Sở Sở và Tứ a ca nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái nằm ở trên giường thì đã là đêm khuya. Tứ a ca ở bên tai Sở Sở nói những lời tâm tình buồn nôn, Sở Sở âm thầm trợn trắng mắt, chỉ cho là thôi miên, chỉ là trước khi ngủ còn không quên dặn dò Tứ a ca đáp ứng chuyện nàng đi gặp Bạch Tấn, đợi đến khi Tứ a ca đáp ứng mới an tâm đi ngủ.
Tứ a ca vòng chặt Sở Sở trong ngực, yêu say đắm hôn cái trán trơn bóng của nàng một cái, nghĩ tới ‘mới vừa rồi coi kế hoạch nha đầu này viết, mạch lạc rõ ràng còn tốt hơn nhiều so với bản tấu chương của nhiều đại quan trong triều. Hơn nữa bên trong rất nhiều ý nghĩ rất kỳ lạ, như chế độ cổ phần cổ đông của làng du lịch, thủ tục nhân viên. Đợi chút, mình mặc dù không thể hiểu nhưng cảm giác phải ước thúc thủ hạ như vậy, so với nghiêm trị càng hữu dụng nói cũng không chừng. Nghe Điền Văn Viễn nói Lưu lão đầu ở công bộ cũng đối với bản thiết kế của nha đầu này tán thưởng không dứt, có thể thấy được đây cũng không phải là kỹ năng bình thường đọc sách là có thể học được. Mình càng ngày càng đoán không ra nha đầu này rồi, nhưng mình cũng không muốn tra cứu, tổng sợ đáp án làm mình không tiếp thụ nổi, tóm lại nha đầu này mình nhất định sẽ vững vàng dắt đến già, đến chết.’
Ngày hôm sau khi Sở Sở tỉnh dậy đã đến gần buổi trưa, Tứ a ca đã sớm tỉnh dậy đang ở chính phòng xử lý sự vụ trong phủ đưa tới. Vừa chờ Sở Sở, vừa âm thầm cảnh cáo mình snhất định phải tiết chế chút, nếu không sẽ làm Sở Sở mệt không dậy nổi. Cứ không ăn sáng thời gian dài, thân thể sẽ bị bệnh, mắt thấy đến giữa trưa, Sở Sở mới dọn dẹp thỏa đáng đi vào. Tứ a ca cười híp mắt quan sát nàng, thấy hôm nay ngược lại nàng mặc tề chỉnh, một bộ xiêm y màu xanh nhạt mặc ở nhà của phụ nữ Mãn Thanh, vạt áo và trước ngực thêu mấy con bươm buớm bay múa nhanh nhẹn, eo ếch chập chờn đẹp đẽ động lòng người, trên đầu cũng chải hai búi tóc đáng yêu ở hai bên, không mang trâm hoa gì hết, chỉ lấy một sợi dây xuyết mấy chuông bạc, vành tai mang theo một đôi hoa tai khảm đông châu làm gương mặt trắng mịn của nàng càng thêm đẹp mắt, một đường đi tới có chút tiếng chuông tùy tướng thanh thúy dễ nghe, thật đáng yêu dí dỏm. Nhưng sắc mặt không được tự nhiên, nơi khóe mắt còn lưu lại chút nước mắt.
Tứ a ca kéo nàng qua ngó kỹ, thấy ánh mắt lại có chút sưng đỏ, cho thấy nàng đã khóc, đưa tay sờ sờ mặt của nàng nói:
“Đây là thế nào?”
Sở Sở tránh tay Tứ a ca ra, không lên tiếng, Tô ma ma liếc Sở Sở một cái cười nói:
“Còn không phải là ta nói hôm nay cho nha đầu này mang khuyên tai sao, mới phát hiện nha đầu này thế nhưng không có lỗ tai, vì vậy cùng Đại Nữu bấm hai lỗ, ai ngờ nha đầu này lại khóc lớn, ta vội hỏi thế nào, nàng chỉ nói đau, nói đau như vậy, nhưng khi mang khuyên tai lên mặt mày lại hớn hở, thật sự là đứa con nít không lớn, làm cho người ta dở khóc dở cười.”
Tứ a ca buồn cười nhìn Sở Sở, Sở Sở thầm nói:
‘Vốn là rất đau mà, nhưng mang khuyên tai vào lại rất xinh đẹp...’
Tứ a ca sờ búi tóc của nàng một cái, lắc đầu bật cười. Hai người ăn cơm xong, Sở Sở liền quấn Tứ a ca lên đường, Tứ a ca không có cách nào chỉ đành phải mang theo nha đầu này đi, đại khái đi hơn một canh giờ mới đến.
Tứ a ca bế nàng xuống xe, Sở Sở thấy phía trước quả nhiên có một giáo đường, nhưng không thể so sánh được với kiến trúc hiện đại, tương đối nhỏ. Ở cửa là một lão đầu ngoại quốc mặc trường bào bên ngoài đang đứng, có hai người hầu bên cạnh, mắt thấy Sở Sở cùng Tứ a ca xuống xe, vội vàng chắp tay nói:
“Tứ a ca cát tường, Bạch Tấn có lễ.”
Mang theo làn điệu ngoại quốc rất nồng, nghe rất cứng ngắc tức cười, Sở Sở xì cười một tiếng, Bạch Tấn kia tò mòTứ a ca trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đây là Đông cách cách, đây là Bạch Tấn.”
Sở Sở sửa sang lại vạt áo của mình, tự nhiên tiến lên dùng tiếng Anh nói:
“Xin chào, ta là Đông Sở Sở rất hân hạnh được biết ngài. Thật xin lỗi ta chỉ biết tiếng Anh, không thể dùng tiếng Pháp nói chuyện với ngài được.”
Người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng thất kinh, Bạch Tấn kia càng thêm kích động cực kỳ, mỉm cười dùng tiếng Anh thuần thục đối thoại cùng Sở Sở:
“Không sao, tiếng Anh cũng được, thật không nghĩ tới Đại Thanh còn có một cách cách có thể nói ngoại ngữ tốt như vậy “
Hai người đơn giản giới thiệu, liền bị Bạch Tấn nhiệt tình mời đi vào, bảo muốn pha cà phê thơm nhất nước Pháp cho Sở Sở, Tứ a ca kéo Sở Sở nhỏ giọng ở bên tai nàng cắn răng nói:
“Trở về nàng phải giải thích rõ ràng cho gia.”
Sở Sở làm mặt quỷ với hắn cười nói: “Giải thích cái gì, những thứ này tự có trong trí nhớ ta.”
Vừa nói vừa lôi kéo Tứ a ca đi vào, Điền Văn Viễn đi ở phía sau cùng Đại Nữu nói thầm:
“Ta nói Đại Nữu này, Đông cách cách làm sao biết nói tiếng nước ngoài vậy, lại nói rất trôi chảy, cô biết cách cách học lúc nào không?”
Đại Nữu trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Ta phục vụ cách cách thời gian cũng không dài, nơi đó cũng biết chút, đại khái giống như cách cách là thần tiên trời sanh nên cái gì cũng biết thôi.”
Điền Văn Viễn thầm nghĩ ‘chuyện này có chút huyền ảo, chẳng lẽ Đông cách cách này là thần tiên sao, nhìn không thấy, không nghĩ ra’.
Sở Sở cùng Bạch Tấn trò chuyện với nhau đi tới phòng khách, rất có mùi vị nước Pháp, phong tình lãng mạn, ngồi trên ghế sofa mềm mại, uống cà phê thơm nồng, Sở Sở cảm giác mình như là đang ở starbucks thế kỷ hai mươi mốt.
Tứ a ca không quen uống cà phê, chỉ hơi nhấp một chút, nhìn Sở Sở ngược lại rất là quen thuộc hưởng th. Nói như thế nào đây, bây giờ trông thần thái Sở Sở lộ ra một chút hoài niệm xa xăm, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách bọn họ, giống như sẽ biến mất lập tức. Tứ a ca vội vàng cầm tay Sở Sở, Sở Sở mới phục hồi tinh thần lại nhìn hắn, lúc này Tứ a ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả một buổi trà chiều, Sở Sở hỏi thăm được, đại khái nửa năm một lần sẽ có một thương thuyền của Anh quốc cập bến Macao, mang theo một số lượng lớn gương, nước hoa, thuốc lá, cà phê, kim cương…để tiếp tế cho người ngoại quốc ở chỗ này, cũng thuận tiện làm chút giao dịch có lợi nhuận. Lần này năm sau ước chừng sắp đến, thuyền trưởng John đó rất quen thuộc cùng Bạch Tấn, Bạch Tấn cam kết, nếu như Sở Sở muốn cái gì đó, có thể nói với hắn, hắn viết thư cho thuyền trưởng John đó, dù lần này không có, lần sau cũng nhất định có cho nàng, năm sau hắn (thuyền trưởng John) sẽ đến bái phỏng, đến lúc đó hắn hẹn gặp Sở Sở, giới thiệu John cho Sở Sở biết.
Sở Sở mừng rỡ, hẹn với Bạch Tấn, chỉ cần sai người đưa tin cho Tứ a ca là được. Thương lượng thỏa đáng xong, liền mang theo bút lông vũ, cà phê, chocolate còn có một bình rượu vang đỏ chính tông nước Pháp Bạch Tấn tặng trở về thôn trang.
Dọc theo đường đi, bao gồm Cao Vô Dung cũng dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn nàng. Đến Dung Nguyệt cư, Tứ a ca lập tức liền cho lui hạ nhân, đem Sở Sở ôm ở trong lồng ngực mình thẩm vấn:
“Cùng ai học mấy tiếng nước ngoài kia, sao nói tốt như vậy, những đồ thứ người nước ngoài dùng kia nàng làm sao biết?”
Sở Sở suy nghĩ một chút nói: “Cái này ta thật không biết, chỉ cảm thấy giống như mình và những thứ này của người nước ngoài tiếp xúc qua, rất quen thuộc cuộc sống của bọn họ.”
Âm thầm lại đánh trống, lý do của mình rất gượng ép, nhưng nàng cũng không có biện pháp. Tứ a ca chăm chú nhìn ánh mắt của Sở Sở, ánh mắt trở nên thâm thúy sắc bén, không khí nhất thời rất yên tĩnh, một lát sau, Tứ a ca mới nâng cằm Sở Sở lên khóa lại ánh mắt của nàng nói:
“Được, nàng nếu không biết gia cũng không hỏi nhiều, nhưng nàng không thể rời khỏi gia, chính là ý niệm như vậy cũng không cho có, nếu như mà một ngày kia nàng nghĩ rời đi, đến lúc đó gia làm chuyện gì, ngay cả gia cũng khó mà dự liệu, nàng phải nhất thiết nhớ lời nói hôm nay.”
Sở Sở cảm giác có chút kinh hồn bạt vía, ‘Tứ a ca nghiêm túc ngoan lệ như vậy mới đúng là Ung Chính tương lai a, mình nếu như chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, đoán chừng kết quả không cần đoán cũng biết’, nghĩ xong không tự chủ được rùng mình một cái. Tứ a ca biết mình hù dọa làm nha đầu này sợ rồi, nhưng đối với nha đầu lai lịch không rõ này tương lai khó có thể nắm giữ khiến cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi cực lớn mất đi nàng.
Nhưng bây giờ Sở Sở có chút sợ hắn, lại làm hắn rất thương tiếc, thở thật dài một cái, sờ sờ đầu Sở Sở, giọng nói rất dịu dàng và chậm chạp:
“Nàng cũng không cần sợ, chỉ cần nàng an phận ở trong ngực gia, thì gia vĩnh viễn cưng chiều yêu thương nàng.”
Đang nói ngoài cửa sổ một âm thanh thiếu niên réo rắt truyền đến:
“Đệ nói Thập Tam ca cái người này chạy đến thôn trang hoang vắng này của Tứ ca làm chi, nơi này có cái gì tốt chơi...”
Cao Vô Dung ho nhẹ một tiếng đi vào thông báo Thập Tam gia và Thập Tứ gia tới. Tứ a ca buông Sở Sở ra, Sở Sở mới vừa đứng ngay ngắn, rèm đã bị kéo lên, Thập Tam dẫn đầu đi vào. Đi theo ở đằng sau là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mày kiếm mắt sáng, thần thái phấn khởi, mặc một bộ trường bào bạc màu tím, bên ngoài mặt nạ bảo hộ còn có áo ngoài thêu chữ phúc màu bạc, thắt lưng màu vàng nhạt xuyết vài món hà bao, ngọc bội, trong lúc hành động lộ ra một loại cảm giác lanh lẹ, rất tinh thần. Sở Sở thầm nghĩ người này không cần phải nói, đại khái chính là đại tướng quân vương gia tương lai rồi, nhưng khi nhìn tình hình này, bây giờ cùng Tứ gia đảng quan hệ vẫn còn rất tốt.
Sở Sở hơi nửa khụy chân nói:
“Gặp qua Thập Tam gia, Thập Tứ gia.”
Thập Tam quan sát Sở Sở mấy lần, thấy bắt đầu khác xa so với mấy ngày trước đây, mặc trang phục ở nhà của phụ nữ Mãn Thanh, có chút ngây thơ của cách cách người Mãn, còn có mấy phần quyến rũ của cô gái người Hán, gương mặt hồng phác phác cũng rất đáng yêu, thấy nàng hành lễ với mình, nhất thời ngược lại không quen, mỉm cười khoát tay một cái nói:
“Nha đầu hôm nay ngược lại rất có lễ, sao đổi tính rồi?”
Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Nô tỳ vốn là tri lễ, chỉ là phải người mới có lễ thôi.”
Thập Tam bị nàng sặc đến suýt nữa muốn sặc khí, nhìn Tứ a ca một cái mới nói lầm bầm: “Nhìn mặt mũi của Tứ ca, không chấp nhặt nha đầu cô.”
Sở Sở le lưỡi hướng hắn làm mặt quỷ, Thập Tứ ở một bên nở nụ cười ha ha, đi tới trước mặt Sở Sở nghiêng đầu nhìn nàng hồi lâu nói:
“Ngươi là cách cách nhà ai, chơi rất vui, ta sẽ nói với Tứ ca cho ngươi đi theo ta, như thế nào?”
Thập Tam cười nói: “Thập Tứ không được nha, nha đầu này nhưng là tâm can bảo bối của Tứ ca, đệ muốn được sao?”
Thập Tứ nhìn Tứ a ca một cái, tiến lên trước lắc lư tay hắn nói: “Tứ ca. Chỉ là một nha đầu dáng dấp bình thường, cho đệ đệ đi?!”
Sắc mặt Tứ a ca trầm xuống, vừa muốn nói chuyện, Sở Sở lại sớm nóng nảy, đi lên hai bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thập Tứ mấy lần nói:
“Không sợ xấu hổ sao, lớn như vậy còn làm nũng!”
“Nha đầu chết tiệt kia nói người nào, gia là người ngươi có thể tùy tiện nói sao?”
Sở Sở hướng về phía hắn làm mặt quỷ nói:
“Nói ngươi đó, chính là ngươi không biết xấu hổ.” nói xong chạy thật nhanh ra ngoài, Thập Tứ đứng dậy muốn đuổi theo, Thập Tam kéo hắn nói:
“Tính tình nha đầu kia chính là vô pháp vô thiên, đệ không phải mới vừa còn muốn nàng, như vậy một lát sao liền náo loạn.”
Thập Tứ hầm hừ nói:
“Không nói lời nào nhìn giống như cô gái bình thường đáng yêu mà Cửu ca vẽ tặng cho đệ, ai ngờ là một dã nha đầu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook