Sở Sở Ở Thanh Triều
-
Chương 1: Nữ chủ xuyên qua suýt nữa chết cóng
Lạnh, thật quá lạnh, Sở Sở cảm giác cả người cứng ngắc, gió lạnh nhập vào cơ thể đến ngay cả khe xương trong người cũng không bỏ qua, cô không khỏi kêu to lạnh quá. Lúc này một hồi ấm áp truyền đến, mang theo một hương vị rau cải, cô khẽ nhíu mày, cố gắng mở to hai mắt ra, nhưng mí mắt giống như có sức nặng ngàn cân, chỉ khẽ lay người một cái lại chìm sâu vào mộng đẹp.
Trong mộng, cảnh tượng rất đẹp, sương mù thay nhau nổi lên, giống như cách màn cửa sổ dầy cộm nặng nề khó có thể nhìn thấu, lại mông lung có thể thấy hình ảnh mờ ảo, loáng thoáng là một đình đài lầu các vườn hoa, xuyên qua cửa sổ nhìn ra xa có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc trường sam màu xanh, đứng gần hồ, gió nhẹ nhàng phủ động đến tay áo anh ta, phiêu phiêu bay bổng như tiên, diện mạo mơ hồ nhìn không rõ, nhưng cả người mang khí chất tiên nhân rất rõ ràng. Sở Sở hô to một tiếng “này”, người đàn ông kia bị quấy nhiễu bỗng nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt làm trong lòng Sở Sở run lên, ánh mắt lạnh như băng khóa Sở Sở lại thật chặt, đó là con ngươi như thế nào a, vừa sắc bén thâm thúy lạnh giá giống như hầm băng, vừa nóng bỏng tựa như núi lửa.
Khi Sở Sở đang muốn hỏi anh ta là ai thì trong giây lát tỉnh táo lại, âm thầm buồn bực không dứt, ánh mắt mở to, không khỏi thất kinh, xúc cảm phía dưới cứng rắn, tuyệt đối không phải là Simmons (một loại nhãn hiệu nệm của TQ) mềm mại, trên người lại đắp cái chăn vải xanh, có chút hơi cũ, phía dưới là giường đất cổ xưa, mặt bên giường đất có một bàn kháng, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, mặc dù không coi là sáng ngời nhưng lại nhìn rõ không sót gì đồ đạc bên trong nhà.
Giường đất (giường kháng) – bàn kháng
Có thể nói đây tuyệt đối là một nhà không quá giàu có, trừ giường đất cùng bàn kháng, chỉ có một cái rương hơi cũ thật to ở trong góc, trên tủ vài cành hoa sen vải đã bị phai màu, gạch tầng trên giường hẹp hẹp màu xanh, rất sạch sẽ, mặt bên cửa nhỏ treo màn cửa vải xanh, đây là đâu vậy, cô dùng sức gõ gõ đầu của mình, nhớ mang máng chỉ cùng Hiểu Oánh ngồi trong quán rượu đặc sắc ở Thập Sát Hải, vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đêm Thập Sát Hải kia mà, mặc dù uống không ít nhưng cũng chỉ hơi say say mà thôi, sao chạy đến nơi đây.
Đang suy nghĩ, màn cửa trắng xanh vung lên, đi vào là hai lão nhân ước chừng khoảng năm mươi mấy tuổi, xem tình hình đại khái là phu thê, diện mạo hiền lành dễ thân cận, y phục trên người mặc dù không giàu có nhưng rất sạch sẽ, không đúng, kiểu y phục này có chút kỳ lạ nhưng rõ ràng không phải là ở hiện đại gì đó, Sở Sở không khỏi âm thầm kỳ quái.
Đại nương kia thấy cô đã tỉnh dậy, mỉm cười ngồi ở mép giường sờ sờ cái trán của Sở Sở, cầm tay của cô nói:
“Con là cô nương nhà ai, lại bị bất tỉnh ở bên hồ, nếu không phải ông nhà ta phản ứng mau, con liền rơi vào trong hồ rồi. Nhà ở nơi nào, ta bảo ông nhà tiễn đưa con trở về, trong nhà con nhất định sốt ruột. Ban đầu gặp con hôn mê bất tỉnh, trên người lạnh như băng, sợ đem con bị đông lạnh giữa mùa đông thế này, thân thể nữ hài dễ bệnh cũng không thể khinh thường, cho nên trước hết mang con trở về nhà lão bà ta. Con không phải sợ, đây là chỗ ở của ta cùng ông nhà, vùng ven phía dưới thôn trang.”
Trong tay truyền tới xúc cảm thô ráp thật dày, làm Sở Sở lớn lên từ cô nhi viện cảm thấy ấm áp, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống, hai phu thê cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng nhìn cô. Lão hán đi ra ngoài một hồi, khi trở về trên tay bưng một chén mì nước nóng hổi, đưa cho đại nương, đại nương đem bàn kháng nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Sở Sở, cầm lên chiếc đũa đưa cho cô nói:
“Khuê nữ không khóc a, có gì thương tâm một lát hãy nói…, ăn chén mì nước nóng trước cho ấm áp thân thể.”
Sở Sở thút thít gật đầu một cái, chén mì này không có tư vị gì, lại ấm áp tới tận trái tim của cô. Ăn xong lặng lẽ quan sát chính mình, thấy y phục của mình đã đổi thành áo quần cổ trang thêu hoa lan, âm thầm suy nghĩ cái này chẳng lẽ chính là xuyên qua trên sách nói, nhìn chính mình, tám chín phần mười là được mặc dùm, tiện tay sờ sờ tóc mình dài tới eo, thầm nghĩ quần áo của mình đâu rồi, thật sự mà nói hai lão nhân khẳng định không tin, nếu nói lời nói dối cảm thấy không tốt lắm, không bằng nửa thật nửa giả mà nói, cũng sẽ có một chỗ cư trú.
Nghĩ đến chỗ này, ngẩng đầu lên nói:
“Không dối gạt đại nương, phần lớn cũng không nhớ rõ, tại sao tới nơi này cũng nhớ không nổi, chỉ nhớ rõ phụ mẫu đều mất, còn nhớ rõ tên là Sở Sở.”
Đại nương nghe vậy thở dài, đưa tay vuốt ve tóc Sở Sở, nhẹ giọng nói:
“Cô bé đáng thương, hai chúng ta già rồi không có nhi không có nữ, dựa vào Đông phủ trong thành dính chút họ hàng xa, có một nơi kiếm sống, có vài mẫu rau dưa hiếu kính, còn có thể đổi chút ti lương, mặc dù không giàu có vẫn còn có thể sống qua ngày, con nếu thật sự không nghĩ ra, trước hết ở chỗ này đi, sau này hãy nói, chỉ là thêm một đôi đũa thôi.”
Nghe được câu này, Sở Sở vội vàng xuống giường quỳ rạp trước mặt hai người nói:
“Nếu hai người không ngại, liền nhận con là khuê nữ của hai người đi, từ nay về sau nữ nhi nhất định hầu hạ dưới gối, sẽ hiếu kính hai người.”
Hai lão nhân hiển nhiên cực vui mừng mà rơi lệ, nhanh nâng thân thể của nữ nhi mới nhận liên thanh nói được, từ đó Sở Sở coi như là có gia đình rồi.
Bởi vì thân thể vẫn còn có chút hư nhược, Sở Sở lại nằm trên giường gạch tu dưỡng mấy ngày, khi nói chuyện phiếm mới biết bây giờ là Khang Hi năm 36. Hai vị lão nhân mặc dù giản dị, địa vị cũng không coi là quá thấp, là họ hàng xa cách mấy đời với Đông phủ – đang như mặt trời ban trưa, cũng là người Bát Kỳ - Đông Giai thị, ở ngoài thành có mấy mẫu vườn rau, cộng thêm triều đình nhà Thanh cho người Bát Kỳ một chút tiền phụ cấp, sống qua ngày coi như không tệ.
Chỉ là mùa đông liền kém hơn chút, trước đó vài ngày chính là đưa một ít cải trắng cuối cùng cho Đông phủ, được mấy xâu tiền thưởng qua mùa đông, trên đường về nhà mới nhặt được cô. Nhớ trên web thường nói ở Thanh triều cuộc sống người Bát Kỳ rất được hậu đãi, con nhà giàu căn bản đều là loại người này, xem ra cũng không quá đúng, đại khái người Bát Kỳ cũng chia ba bảy loại.
Bất tri bất giác một tháng lặng lẽ trôi qua, mùa đông rét lạnh cũng tới phút cuối cùng, Sở Sở dần dần thích ứng nơi này, mặc dù không có cái gì giải trí, nhưng mỗi ngày trôi qua rất thoải mái, chỗ ở là một nhà bình thường ba gian phòng, nơi này thực tế lệ thuộc thôn trang Đông phủ, phân ra vài miếng đất cho lão phu phụ trồng rau, nghe ngạch nương nói trước mặt không xa chính là đại trang của Đông phủ, mặt bên không xa chính là kỳ doanh, phụ cận ở phần nhiều là vài nô tài bát kỳ cùng thân nhân, cho nên rất an toàn, tuyệt đối không cần lo lắng.
Sở Sở ở tại tây ốc, chính là gian phòng lúc mới tỉnh lại, bây giờ đã thay đổi cách xưng hô, ngạch nương a mã, không có biện pháp, vì hai người mãnh liệt yêu cầu, cô cũng chỉ có thể gọi như vậy, tự mình vẫn cảm thấy gọi câu cha mẹ ít nhất lọt tai hơn. Nhị lão không keo kiệt chút nào lấy ra tiền để dành đặt mua quần áo nhu yếu phẩm cần thiết cho cô, khi cô cố ý kiên trì từ chối thành thử chỉ nửa cuộn vải bông hoa lan, Sở Sở tự mình lấy một khối làm rèm cửa sổ còn dư lại nhờ ngạch nương làm thành bộ quần áo xà cạp đơn giản.
Dùng vải còn dư lại biện một sợi dây cài chặt lẫn vào bím tóc, ăn mặc thoả đáng lấy gương soi mình vẫn còn rất đắc ý, cái này nếu ở hiện đại tuyệt đối có thể mang theo một hồi trào lưu, ngạch nương không tán thành, ngại cô nương gia mặc tố quá không tốt lắm, đơn giản chỉ cần làm một đôi giày vải bông màu hồng. Chính là đơn giản như vậy cũng tốn mất không ít tiền bạc, mắt thấy sắp bước sang năm mới rồi, Sở Sở tính toán mấy ngày này thế nào kiếm tiền, thêm chút ít tiền đón năm mới, lại nói cô cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi hoài a, luôn cảm thấy rất đáng xấu hổ.
Liếc thấy quần áo lúc mình xuyên qua, nghĩ thầm đây coi như là vật mới mẻ đi, nếu không thì, đổi chút tiền vốn cũng được, cùng ngạch nương thương lượng, lại nhụt chí không thôi, theo như ngạch nương nói, ăn mày cũng so với y phục này chỉnh tề hơn, đang thời điểm khổ não, ngạch nương nói:
“Chúng ta cũng không có trở ngại, con liền nghỉ ngơi đi, chờ đầu mùa xuân nương và a mã con đưa thêm mấy lần đồ ăn, đồ cưới của con cũng liền từ từ tích góp.”
Mặt Sở Sở tràn đầy hắc tuyến, ban đầu nói cho ngạch nương mình 25 rồi, hai người sửng sốt không tin, một lời khẳng định cô chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lúc báo hộ tịch chính là viết 16. Hôm nay cô cũng có hộ tịch là người Bắc Kinh ở Thanh triều a, Đồng Giai Sở Sở 16 tuổi, đây chính là thân phận mới của Sở Sở, bạn nói cô ấy là một thục nữ thế kỷ hai mươi mốt, lại trở thành thiếu nữ vị thành niên ở Thanh triều làm sao không buồn bực cho được.
Buồn bã liếc nhìn tất cả gia sản, trong cơn tức giận ném trên mặt đất, pằng một tiếng, một cái gì đó sáng lóng lánh lăn ra, ngạch nương trừng mắt nhìn cô, vội nhặt lên đưa cho cô, Sở Sở tiếp nhận và xem xét, mặt mày không khỏi hớn hở, thật là trời không tuyệt đường người a, rơi ra ngoài là một món trang sức nhỏ trong suốt mà Hiểu Oánh tìm được trong một cái cửa hàng nhỏ ở Thập Sát Hải, bề mặt khéo léo óng ánh trong suốt, ngay lập tức cô đã đoán chừng là thuỷ tinh hữu cơ, chủ tiệm đó đã nói đây là ngọc gì đó.
Chỉ là dáng vẻ lại tinh xảo đặc sắc, phía trên khảm một vòng pha lê sáng sáng, rất tinh xảo, nhớ đã tốn một trăm đồng nhân dân tệ để mua, ở chỗ này sẽ thắng ở mới lạ, ít nhất có thể đáng mấy tiền đi, Sở Sở kích động ôm lấy ngạch nương
“Ngạch nương mau gọi a mã đóng xe, con muốn đi cửa hàng.”
A mã ngạch nương mới đầu chết sống không đồng ý, sau lại không nhịn được cô dây dưa mới đáp ứng, vì vậy ba người liền cùng nhau vào thành, đến nơi a mã đỡ Sở Sở xuống xe, Sở Sở đứng im nhìn mọi nơi một chút, nhất thời thật không có nhìn ra đây là kinh đô còn là nơi phồn hoa, chỉ là nhìn hai bên đường phố thương gia tấp nập, con đường đều lát đá xanh, người đi đường, cỗ kiệu lui tới không nhiều lắm, nhưng phần lớn tương đối đều xa hoa hào nhoáng, giống như ba người bọn họ như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Ngẩng đầu thấy trước mặt không xa là một cổng chào rất hùng vĩ, phía trên là tượng đá vài cái chữ to, Tứ Cửu Thành, mặt bên treo lá cờ vải xanh bên trên cũng là mấy chữ này, cô suy nghĩ một chút rồi nói với ngạch nương a mã:
“Hai người ở nơi này đợi nữ nhi đi, con đi một chút sẽ trở về.”
Vui vẻ cất bước đi vào Đại Bài lâu, đi vào bên trong chạm mặt chính là một quầy thật cao, bên trong ngồi một vị lão đầu râu bạc, đang đánh bàn tính ầm ầm, đại đường bố trí không phải rất xa hoa, nhưng khắp nơi lộ ra điển nhã, có hai người làm mặc áo dài vải xanh, đứng bên cửa, thấy có người đi vào, quan sát cô mấy lần, đại khái cảm thấy quần áo cô nghèo nàn, một người làm mới nói:
“Cô nương chẳng lẽ là đi nhầm chỗ rồi, đây cũng không phải là chỗ bán phấn bột nước.”
Sở Sở khẽ mỉm cười nói:
“Các ngươi nơi này có quản sự không, cô nương ta muốn cầm đồ.”
Vừa nói từ trong túi tùy thân lấy đồ trang sức ra, ánh sáng chiếu từ cửa sổ bắn ra một đạo ánh sáng sáng chói xẹt qua, mắt hai người kia nhất thời tỏa sáng, vươn tay tới, Sở Sở thu hồi nói:
“Đây chính là thứ hiếm có, đụng hư các ngươi nhưng không bồi thường nổi, nhanh đi tìm quản sự ra.”
Lúc này lão đầu trên quầy mới đi tới cười nói:
“Vị cô nương này mời ngồi, mời ngồi.”
trên ghế đãi khách ông ta chỉ, lão đầu ngoắc tay, một người làm bưng trà lên, lão đầu cười híp mắt nói:
“Cô nương, mời!” Sở Sở nhận lấy tách trà, mở ra nắp, một mùi bạch lan thơm ngát tiêu thất truyền đến, nhàn nhạt ngửi xong, xem lá trà một chút nói:
“Đáng tiếc, Thiết Quan Âm thượng hạng này pha như vậy hương sai rồi.”
Lão đầu khẽ mỉm cười nói:
“Cô nương là một người có kiến thức, điếm của ta có quy củ cô nương đại khái không biết rõ lắm, vật phẩm cầm bất kể đắt tiền hay không, đều phải cẩn thận nhìn, ngài xem này, ngài yên tâm, hiệu cầm đồ của ta đây là tốt nhất tứ cửu thành rồi, tuyệt sẽ không hư hại quý bảo.”
Vừa nói khoát tay, người làm bên cạnh nâng lên một khay phủ lên vải nhung đỏ đặt ở trên bàn con, Sở Sở lúc này mới đem đồ trang sức lấy ra, lão đầu cẩn thận cầm lên hướng về phía ánh sáng nhìn kỹ, nhìn qua nhìn lại hồi lâu, Sở Sở không khỏi cười thầm, thầm nghĩ:
“Cho dù ông thật lợi hại sợ rằng không nhìn ra gì, đây chính là kỹ thuật tiến bộ mang tới tài phú a.”
Ước chừng qua một chén trà, lão đầu để đồ trang sức xuống, nói:
“Cô nương không nói gạt cô, bảo vật này của cô, ta thật sự không nhìn ra là vật liệu gì, kính xin cô nương chỉ điểm.”
Sở Sở để chén trà xuống:
“Tiên sinh nói thật với ông, đây là ta trong lúc vô tình gặp phải, cụ thể là cái gì ta cũng không biết, chỉ vì trong nhà gần đây có chút chuyện lớn, cần bạc gấp, lúc này mới không thể không ra hạ sách này, ông xem cho giá đi, nếu là thích hợp ta liền cầm.”
Lão đầu hỏi:
“Là cầm chết hay là cầm sống?”
Sở Sở suy nghĩ một chút chuyện mình xuyên trở về trước mắt cũng không lớn, cười nói:
“Cầm đồ chết” lão đầu cân nhắc một chút đưa ra hai ngón tay, trong lòng Sở Sở âm thầm chợt lạnh, lòng nói đây là hai lượng, vừa nghĩ, không đúng, nhớ lại rất nhiều cảnh tượng trong phim truyền hình, khẽ cười nói:
“Tiên sinh nói đùa, ta chính là ngại phiền toái, nếu không khiến a mã đưa cái này vào trong hậu trạch phủ, tiền thưởng cũng không chỉ vài đồng như này đi.”
Ánh mắt lão đầu chợt lóe âm thầm quan sát cô, đứng lên nói:
“Nói cho cùng ta cũng chỉ có thể cho cô nương hai trăm lượng, nhiều hơn nữa xin mời cô nương tìm chỗ khác cầm.”
Sở Sở vừa nghe sợ hết hồn, thầm nghĩ may nhờ không có lỗ mãng, âm thầm tính một chút, lúc này một lượng bạc tương đương với 150 đồng hiện đại, hai trăm lượng chính là ba vạn a, món lợi này kếch sù rồi, đang muốn vội vàng đồng ý, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói, một giọng nam nói vô cùng lớn:
“Bát ca huynh không phải buồn, trong điếm của Cửu ca có cái gì huynh trúng ý thì lấy, đúng không Cửu ca.”
Vừa nói chỉ thấy màn cửa thật dày bị người kéo lên. Theo thanh âm tiến vào là ba nam tử trẻ tuổi cùng mấy gã sai vặt, nam tử trẻ tuổi cũng đều khoác áo trường bào bên ngoài, một người chính giữa mặt như trăng tròn, tu mi mắt trong, ánh mắt làm người ta cảm giác giống như tắm gió xuân, sau đó là nam tử chút tương tự loại hình hoa mỹ nam hiện đại, có vẻ đẹp trung tính yêu nghiệt, người cuối cùng tổng thể xem ra rất khỏe mạnh như ánh mặt trời, ngoài cửa nói chuyện lớn chính là vị này, Sở Sở nói thầm:
“Đây mới là định luật xuyên qua a, nghe nói vậy đại khái đây là F4 Đại Thanh truyền kỳ rồi.”
Trong mộng, cảnh tượng rất đẹp, sương mù thay nhau nổi lên, giống như cách màn cửa sổ dầy cộm nặng nề khó có thể nhìn thấu, lại mông lung có thể thấy hình ảnh mờ ảo, loáng thoáng là một đình đài lầu các vườn hoa, xuyên qua cửa sổ nhìn ra xa có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc trường sam màu xanh, đứng gần hồ, gió nhẹ nhàng phủ động đến tay áo anh ta, phiêu phiêu bay bổng như tiên, diện mạo mơ hồ nhìn không rõ, nhưng cả người mang khí chất tiên nhân rất rõ ràng. Sở Sở hô to một tiếng “này”, người đàn ông kia bị quấy nhiễu bỗng nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt làm trong lòng Sở Sở run lên, ánh mắt lạnh như băng khóa Sở Sở lại thật chặt, đó là con ngươi như thế nào a, vừa sắc bén thâm thúy lạnh giá giống như hầm băng, vừa nóng bỏng tựa như núi lửa.
Khi Sở Sở đang muốn hỏi anh ta là ai thì trong giây lát tỉnh táo lại, âm thầm buồn bực không dứt, ánh mắt mở to, không khỏi thất kinh, xúc cảm phía dưới cứng rắn, tuyệt đối không phải là Simmons (một loại nhãn hiệu nệm của TQ) mềm mại, trên người lại đắp cái chăn vải xanh, có chút hơi cũ, phía dưới là giường đất cổ xưa, mặt bên giường đất có một bàn kháng, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, mặc dù không coi là sáng ngời nhưng lại nhìn rõ không sót gì đồ đạc bên trong nhà.
Giường đất (giường kháng) – bàn kháng
Có thể nói đây tuyệt đối là một nhà không quá giàu có, trừ giường đất cùng bàn kháng, chỉ có một cái rương hơi cũ thật to ở trong góc, trên tủ vài cành hoa sen vải đã bị phai màu, gạch tầng trên giường hẹp hẹp màu xanh, rất sạch sẽ, mặt bên cửa nhỏ treo màn cửa vải xanh, đây là đâu vậy, cô dùng sức gõ gõ đầu của mình, nhớ mang máng chỉ cùng Hiểu Oánh ngồi trong quán rượu đặc sắc ở Thập Sát Hải, vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đêm Thập Sát Hải kia mà, mặc dù uống không ít nhưng cũng chỉ hơi say say mà thôi, sao chạy đến nơi đây.
Đang suy nghĩ, màn cửa trắng xanh vung lên, đi vào là hai lão nhân ước chừng khoảng năm mươi mấy tuổi, xem tình hình đại khái là phu thê, diện mạo hiền lành dễ thân cận, y phục trên người mặc dù không giàu có nhưng rất sạch sẽ, không đúng, kiểu y phục này có chút kỳ lạ nhưng rõ ràng không phải là ở hiện đại gì đó, Sở Sở không khỏi âm thầm kỳ quái.
Đại nương kia thấy cô đã tỉnh dậy, mỉm cười ngồi ở mép giường sờ sờ cái trán của Sở Sở, cầm tay của cô nói:
“Con là cô nương nhà ai, lại bị bất tỉnh ở bên hồ, nếu không phải ông nhà ta phản ứng mau, con liền rơi vào trong hồ rồi. Nhà ở nơi nào, ta bảo ông nhà tiễn đưa con trở về, trong nhà con nhất định sốt ruột. Ban đầu gặp con hôn mê bất tỉnh, trên người lạnh như băng, sợ đem con bị đông lạnh giữa mùa đông thế này, thân thể nữ hài dễ bệnh cũng không thể khinh thường, cho nên trước hết mang con trở về nhà lão bà ta. Con không phải sợ, đây là chỗ ở của ta cùng ông nhà, vùng ven phía dưới thôn trang.”
Trong tay truyền tới xúc cảm thô ráp thật dày, làm Sở Sở lớn lên từ cô nhi viện cảm thấy ấm áp, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống, hai phu thê cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng nhìn cô. Lão hán đi ra ngoài một hồi, khi trở về trên tay bưng một chén mì nước nóng hổi, đưa cho đại nương, đại nương đem bàn kháng nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Sở Sở, cầm lên chiếc đũa đưa cho cô nói:
“Khuê nữ không khóc a, có gì thương tâm một lát hãy nói…, ăn chén mì nước nóng trước cho ấm áp thân thể.”
Sở Sở thút thít gật đầu một cái, chén mì này không có tư vị gì, lại ấm áp tới tận trái tim của cô. Ăn xong lặng lẽ quan sát chính mình, thấy y phục của mình đã đổi thành áo quần cổ trang thêu hoa lan, âm thầm suy nghĩ cái này chẳng lẽ chính là xuyên qua trên sách nói, nhìn chính mình, tám chín phần mười là được mặc dùm, tiện tay sờ sờ tóc mình dài tới eo, thầm nghĩ quần áo của mình đâu rồi, thật sự mà nói hai lão nhân khẳng định không tin, nếu nói lời nói dối cảm thấy không tốt lắm, không bằng nửa thật nửa giả mà nói, cũng sẽ có một chỗ cư trú.
Nghĩ đến chỗ này, ngẩng đầu lên nói:
“Không dối gạt đại nương, phần lớn cũng không nhớ rõ, tại sao tới nơi này cũng nhớ không nổi, chỉ nhớ rõ phụ mẫu đều mất, còn nhớ rõ tên là Sở Sở.”
Đại nương nghe vậy thở dài, đưa tay vuốt ve tóc Sở Sở, nhẹ giọng nói:
“Cô bé đáng thương, hai chúng ta già rồi không có nhi không có nữ, dựa vào Đông phủ trong thành dính chút họ hàng xa, có một nơi kiếm sống, có vài mẫu rau dưa hiếu kính, còn có thể đổi chút ti lương, mặc dù không giàu có vẫn còn có thể sống qua ngày, con nếu thật sự không nghĩ ra, trước hết ở chỗ này đi, sau này hãy nói, chỉ là thêm một đôi đũa thôi.”
Nghe được câu này, Sở Sở vội vàng xuống giường quỳ rạp trước mặt hai người nói:
“Nếu hai người không ngại, liền nhận con là khuê nữ của hai người đi, từ nay về sau nữ nhi nhất định hầu hạ dưới gối, sẽ hiếu kính hai người.”
Hai lão nhân hiển nhiên cực vui mừng mà rơi lệ, nhanh nâng thân thể của nữ nhi mới nhận liên thanh nói được, từ đó Sở Sở coi như là có gia đình rồi.
Bởi vì thân thể vẫn còn có chút hư nhược, Sở Sở lại nằm trên giường gạch tu dưỡng mấy ngày, khi nói chuyện phiếm mới biết bây giờ là Khang Hi năm 36. Hai vị lão nhân mặc dù giản dị, địa vị cũng không coi là quá thấp, là họ hàng xa cách mấy đời với Đông phủ – đang như mặt trời ban trưa, cũng là người Bát Kỳ - Đông Giai thị, ở ngoài thành có mấy mẫu vườn rau, cộng thêm triều đình nhà Thanh cho người Bát Kỳ một chút tiền phụ cấp, sống qua ngày coi như không tệ.
Chỉ là mùa đông liền kém hơn chút, trước đó vài ngày chính là đưa một ít cải trắng cuối cùng cho Đông phủ, được mấy xâu tiền thưởng qua mùa đông, trên đường về nhà mới nhặt được cô. Nhớ trên web thường nói ở Thanh triều cuộc sống người Bát Kỳ rất được hậu đãi, con nhà giàu căn bản đều là loại người này, xem ra cũng không quá đúng, đại khái người Bát Kỳ cũng chia ba bảy loại.
Bất tri bất giác một tháng lặng lẽ trôi qua, mùa đông rét lạnh cũng tới phút cuối cùng, Sở Sở dần dần thích ứng nơi này, mặc dù không có cái gì giải trí, nhưng mỗi ngày trôi qua rất thoải mái, chỗ ở là một nhà bình thường ba gian phòng, nơi này thực tế lệ thuộc thôn trang Đông phủ, phân ra vài miếng đất cho lão phu phụ trồng rau, nghe ngạch nương nói trước mặt không xa chính là đại trang của Đông phủ, mặt bên không xa chính là kỳ doanh, phụ cận ở phần nhiều là vài nô tài bát kỳ cùng thân nhân, cho nên rất an toàn, tuyệt đối không cần lo lắng.
Sở Sở ở tại tây ốc, chính là gian phòng lúc mới tỉnh lại, bây giờ đã thay đổi cách xưng hô, ngạch nương a mã, không có biện pháp, vì hai người mãnh liệt yêu cầu, cô cũng chỉ có thể gọi như vậy, tự mình vẫn cảm thấy gọi câu cha mẹ ít nhất lọt tai hơn. Nhị lão không keo kiệt chút nào lấy ra tiền để dành đặt mua quần áo nhu yếu phẩm cần thiết cho cô, khi cô cố ý kiên trì từ chối thành thử chỉ nửa cuộn vải bông hoa lan, Sở Sở tự mình lấy một khối làm rèm cửa sổ còn dư lại nhờ ngạch nương làm thành bộ quần áo xà cạp đơn giản.
Dùng vải còn dư lại biện một sợi dây cài chặt lẫn vào bím tóc, ăn mặc thoả đáng lấy gương soi mình vẫn còn rất đắc ý, cái này nếu ở hiện đại tuyệt đối có thể mang theo một hồi trào lưu, ngạch nương không tán thành, ngại cô nương gia mặc tố quá không tốt lắm, đơn giản chỉ cần làm một đôi giày vải bông màu hồng. Chính là đơn giản như vậy cũng tốn mất không ít tiền bạc, mắt thấy sắp bước sang năm mới rồi, Sở Sở tính toán mấy ngày này thế nào kiếm tiền, thêm chút ít tiền đón năm mới, lại nói cô cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi hoài a, luôn cảm thấy rất đáng xấu hổ.
Liếc thấy quần áo lúc mình xuyên qua, nghĩ thầm đây coi như là vật mới mẻ đi, nếu không thì, đổi chút tiền vốn cũng được, cùng ngạch nương thương lượng, lại nhụt chí không thôi, theo như ngạch nương nói, ăn mày cũng so với y phục này chỉnh tề hơn, đang thời điểm khổ não, ngạch nương nói:
“Chúng ta cũng không có trở ngại, con liền nghỉ ngơi đi, chờ đầu mùa xuân nương và a mã con đưa thêm mấy lần đồ ăn, đồ cưới của con cũng liền từ từ tích góp.”
Mặt Sở Sở tràn đầy hắc tuyến, ban đầu nói cho ngạch nương mình 25 rồi, hai người sửng sốt không tin, một lời khẳng định cô chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lúc báo hộ tịch chính là viết 16. Hôm nay cô cũng có hộ tịch là người Bắc Kinh ở Thanh triều a, Đồng Giai Sở Sở 16 tuổi, đây chính là thân phận mới của Sở Sở, bạn nói cô ấy là một thục nữ thế kỷ hai mươi mốt, lại trở thành thiếu nữ vị thành niên ở Thanh triều làm sao không buồn bực cho được.
Buồn bã liếc nhìn tất cả gia sản, trong cơn tức giận ném trên mặt đất, pằng một tiếng, một cái gì đó sáng lóng lánh lăn ra, ngạch nương trừng mắt nhìn cô, vội nhặt lên đưa cho cô, Sở Sở tiếp nhận và xem xét, mặt mày không khỏi hớn hở, thật là trời không tuyệt đường người a, rơi ra ngoài là một món trang sức nhỏ trong suốt mà Hiểu Oánh tìm được trong một cái cửa hàng nhỏ ở Thập Sát Hải, bề mặt khéo léo óng ánh trong suốt, ngay lập tức cô đã đoán chừng là thuỷ tinh hữu cơ, chủ tiệm đó đã nói đây là ngọc gì đó.
Chỉ là dáng vẻ lại tinh xảo đặc sắc, phía trên khảm một vòng pha lê sáng sáng, rất tinh xảo, nhớ đã tốn một trăm đồng nhân dân tệ để mua, ở chỗ này sẽ thắng ở mới lạ, ít nhất có thể đáng mấy tiền đi, Sở Sở kích động ôm lấy ngạch nương
“Ngạch nương mau gọi a mã đóng xe, con muốn đi cửa hàng.”
A mã ngạch nương mới đầu chết sống không đồng ý, sau lại không nhịn được cô dây dưa mới đáp ứng, vì vậy ba người liền cùng nhau vào thành, đến nơi a mã đỡ Sở Sở xuống xe, Sở Sở đứng im nhìn mọi nơi một chút, nhất thời thật không có nhìn ra đây là kinh đô còn là nơi phồn hoa, chỉ là nhìn hai bên đường phố thương gia tấp nập, con đường đều lát đá xanh, người đi đường, cỗ kiệu lui tới không nhiều lắm, nhưng phần lớn tương đối đều xa hoa hào nhoáng, giống như ba người bọn họ như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Ngẩng đầu thấy trước mặt không xa là một cổng chào rất hùng vĩ, phía trên là tượng đá vài cái chữ to, Tứ Cửu Thành, mặt bên treo lá cờ vải xanh bên trên cũng là mấy chữ này, cô suy nghĩ một chút rồi nói với ngạch nương a mã:
“Hai người ở nơi này đợi nữ nhi đi, con đi một chút sẽ trở về.”
Vui vẻ cất bước đi vào Đại Bài lâu, đi vào bên trong chạm mặt chính là một quầy thật cao, bên trong ngồi một vị lão đầu râu bạc, đang đánh bàn tính ầm ầm, đại đường bố trí không phải rất xa hoa, nhưng khắp nơi lộ ra điển nhã, có hai người làm mặc áo dài vải xanh, đứng bên cửa, thấy có người đi vào, quan sát cô mấy lần, đại khái cảm thấy quần áo cô nghèo nàn, một người làm mới nói:
“Cô nương chẳng lẽ là đi nhầm chỗ rồi, đây cũng không phải là chỗ bán phấn bột nước.”
Sở Sở khẽ mỉm cười nói:
“Các ngươi nơi này có quản sự không, cô nương ta muốn cầm đồ.”
Vừa nói từ trong túi tùy thân lấy đồ trang sức ra, ánh sáng chiếu từ cửa sổ bắn ra một đạo ánh sáng sáng chói xẹt qua, mắt hai người kia nhất thời tỏa sáng, vươn tay tới, Sở Sở thu hồi nói:
“Đây chính là thứ hiếm có, đụng hư các ngươi nhưng không bồi thường nổi, nhanh đi tìm quản sự ra.”
Lúc này lão đầu trên quầy mới đi tới cười nói:
“Vị cô nương này mời ngồi, mời ngồi.”
trên ghế đãi khách ông ta chỉ, lão đầu ngoắc tay, một người làm bưng trà lên, lão đầu cười híp mắt nói:
“Cô nương, mời!” Sở Sở nhận lấy tách trà, mở ra nắp, một mùi bạch lan thơm ngát tiêu thất truyền đến, nhàn nhạt ngửi xong, xem lá trà một chút nói:
“Đáng tiếc, Thiết Quan Âm thượng hạng này pha như vậy hương sai rồi.”
Lão đầu khẽ mỉm cười nói:
“Cô nương là một người có kiến thức, điếm của ta có quy củ cô nương đại khái không biết rõ lắm, vật phẩm cầm bất kể đắt tiền hay không, đều phải cẩn thận nhìn, ngài xem này, ngài yên tâm, hiệu cầm đồ của ta đây là tốt nhất tứ cửu thành rồi, tuyệt sẽ không hư hại quý bảo.”
Vừa nói khoát tay, người làm bên cạnh nâng lên một khay phủ lên vải nhung đỏ đặt ở trên bàn con, Sở Sở lúc này mới đem đồ trang sức lấy ra, lão đầu cẩn thận cầm lên hướng về phía ánh sáng nhìn kỹ, nhìn qua nhìn lại hồi lâu, Sở Sở không khỏi cười thầm, thầm nghĩ:
“Cho dù ông thật lợi hại sợ rằng không nhìn ra gì, đây chính là kỹ thuật tiến bộ mang tới tài phú a.”
Ước chừng qua một chén trà, lão đầu để đồ trang sức xuống, nói:
“Cô nương không nói gạt cô, bảo vật này của cô, ta thật sự không nhìn ra là vật liệu gì, kính xin cô nương chỉ điểm.”
Sở Sở để chén trà xuống:
“Tiên sinh nói thật với ông, đây là ta trong lúc vô tình gặp phải, cụ thể là cái gì ta cũng không biết, chỉ vì trong nhà gần đây có chút chuyện lớn, cần bạc gấp, lúc này mới không thể không ra hạ sách này, ông xem cho giá đi, nếu là thích hợp ta liền cầm.”
Lão đầu hỏi:
“Là cầm chết hay là cầm sống?”
Sở Sở suy nghĩ một chút chuyện mình xuyên trở về trước mắt cũng không lớn, cười nói:
“Cầm đồ chết” lão đầu cân nhắc một chút đưa ra hai ngón tay, trong lòng Sở Sở âm thầm chợt lạnh, lòng nói đây là hai lượng, vừa nghĩ, không đúng, nhớ lại rất nhiều cảnh tượng trong phim truyền hình, khẽ cười nói:
“Tiên sinh nói đùa, ta chính là ngại phiền toái, nếu không khiến a mã đưa cái này vào trong hậu trạch phủ, tiền thưởng cũng không chỉ vài đồng như này đi.”
Ánh mắt lão đầu chợt lóe âm thầm quan sát cô, đứng lên nói:
“Nói cho cùng ta cũng chỉ có thể cho cô nương hai trăm lượng, nhiều hơn nữa xin mời cô nương tìm chỗ khác cầm.”
Sở Sở vừa nghe sợ hết hồn, thầm nghĩ may nhờ không có lỗ mãng, âm thầm tính một chút, lúc này một lượng bạc tương đương với 150 đồng hiện đại, hai trăm lượng chính là ba vạn a, món lợi này kếch sù rồi, đang muốn vội vàng đồng ý, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói, một giọng nam nói vô cùng lớn:
“Bát ca huynh không phải buồn, trong điếm của Cửu ca có cái gì huynh trúng ý thì lấy, đúng không Cửu ca.”
Vừa nói chỉ thấy màn cửa thật dày bị người kéo lên. Theo thanh âm tiến vào là ba nam tử trẻ tuổi cùng mấy gã sai vặt, nam tử trẻ tuổi cũng đều khoác áo trường bào bên ngoài, một người chính giữa mặt như trăng tròn, tu mi mắt trong, ánh mắt làm người ta cảm giác giống như tắm gió xuân, sau đó là nam tử chút tương tự loại hình hoa mỹ nam hiện đại, có vẻ đẹp trung tính yêu nghiệt, người cuối cùng tổng thể xem ra rất khỏe mạnh như ánh mặt trời, ngoài cửa nói chuyện lớn chính là vị này, Sở Sở nói thầm:
“Đây mới là định luật xuyên qua a, nghe nói vậy đại khái đây là F4 Đại Thanh truyền kỳ rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook