Sở Nhi Truyền Kì
-
Chương 17: Khởi đầu tai hoạ
Vừa giải quyết xong chuyện của Lệ Xuân lại tới rắc rối với Hà Quyển Đình. Song Đan hay than thở với Sở Nhi nếu nàng không bỏ qua được bản tính thích xen vào chuyện của người khác thì hoạ không sớm thì muộn cũng lại tới tìm nàng nữa thôi,qua ải của Lệ Xuân chưa chắc qua được ải kế tiếp.
Sở Nhi cư nhiên biết rõ điều đó nhưng căn bản lại không từ bỏ được, thành ra cũng đành buông xuôi.
Thấm thoắt thì Thái Bình Chi Huy hội cũng tới, thật hay tổ chức vừa đúng ngày trăng tròn, đêm nhưng tiết trời lại mát mẻ và sáng vời vợi, lại thêm không khí nô nức vui vẻ khi vừa đánh đuổi xong bộ tộc Man Di xong khiến ai nấy đều lấy làm khẩn trương và háo hức, Sở Nhi cũng không tránh khỏi bị lo lắng trong lòng chi phối.
Đêm hội diễn ra trong tiếng nhạc du dương thoát tục, đưa con người ta vào mộng cảnh của chốn bồng lai, hương hoa từ từ dịu dàng lan tới tất cả, ánh đèn sáng loá lung linh huyền ảo khắp mọi nơi, xứng danh với thú vui sa hoa hoàng tộc.
Thực hiện xong điệu múa của mình, lần này Sở Nhi tuyệt không thể như lần trước trốn về được nữa, nàng phải ngoan ngoãn với quy tắc thay y phục ngồi tham gia buổi hội, thi thoảng cũng liếc mắt nhìn nam nhân vận hắc y trên bậc cao.
Ai ngờ ngồi yên chưa được bao lâu thì Hà Quyển Đình đã thong dong đi tới muốn khơi mào chiến tranh.
- Sở Nhi quận chúa múa thật là đẹp!
Nàng tỏ ý khinh thường với lời nói đó, nhưng hoàn toàn không thể phớt lờ.
- Cũng may Hà tiểu thư chưa phô diễn tài nghệ, nếu không Sở Nhi làm sao múa rìu qua mắt thợ được!
Hà Quyển Đình vẫn không từ bỏ nụ cười trên môi.
- Hazz! Múa ca hay thì ta không rành rồi! Ta không muốn bản thân mình giống đám kĩ nữ lầu xanh chỉ biết dùng những thứ trần tục đó mê hoặc nam nhân...
Sở Nhi giận tới mím môi, bàn tay bấu chặc cố không để nó hành sự lỗ mãng vả vào mặt kẻ ở trước mắt. Cố tươi cười nàng đứng dậy.
- Tiểu thư vẫn còn cay cú chuyện lần trước Sở Nhi giải vây cho nô tỳ đó sao? Nếu thật là như thế thì oan uổng cho ta rồi! Hôm đó tiểu thư ngang nhiên ở Ngự Hoa viên hành hạ nô tỳ đó biết bao nhiêu người nhìn thấy, Sở Nhi ngăn cản cũng chỉ là muốn cho người ta thấy tiểu thư là người cao thượng,không vì một chuyện nhỏ nhặt như kiến mà xé ra to làm mất hết phẩm hạnh đạo đức cao quý của tiểu thư thôi!
Nàng cố tình nói thật to cho người khác nghe, khiến nhiều vị quan gia hay thậm chí hoàng đế, hoàng hậu và cả Hà thái sư cũng dừng cười nói quan sát hai người.
Lần này tới lượt Hà Quyển Đình thất thế, nàng ta trợn mắt hằn học đi về chỗ của mình, Sở Nhi cũng chỉ cười nhẹ ngồi xuống nhấp một ngụm rượu. Nhưng đúng thật là trời đánh tránh bữa ăn khi nàng chưa nuốt được qua khỏi cổ họng đã bị một tay công tử không biết từ đâu tới cười tươi.
- Tại hạ Phí Nhạc! Phục tài múa của quận chúa, kính cô một ly!
Sở Nhi cũng bình thản nâng ly rượu của mình lên uống với hắn.
- Cung kính chi bằng tuân mệnh! Phí công tử! Mời.
Vừa uống xong với Phí Nhạc lập tức thêm một tên khác chạy đến.
- Còn ta là Khương Văn Triệu! Kính quận chúa! - Hắn vừa nói cũng giơ ly rượu nhỏ bằng lưu ly ra trước mặt Sở Nhi.
Ôi trời cha mẹ ơi! Nàng đâu phải người thử rượu mà hết người này tới kẻ khác mời uống thế? Xa xa lại thêm một nam tử khác dự định đi lại khiến nàng chóng mặt thì có một giọng nói vang lên.
- Sở Nhi không giỏi uống rượu, ta uống thay muội ấy! - Thế Phong nói đồng thời lấy ly rượu từ tay Sở Nhi uống với Khương Văn Triệu.
Sở Nhi thở phào nhìn hắn với đôi mắt cực kì biết ơn! Nhưng tửu lượng của nàng kém từ bao giờ thế?
Xung quanh lập tức xì xào to nhỏ, xem ra lời đồn không sai mà!
Riêng Hà Quyển Đình ngồi giật giật mép! "Giỏi lắm Sở Nhi, ta xem ả hồ ly ngươi đắc thắng được bao lâu"
- Ha! Hôm nay huynh bịa chuyện nữa sao? - Sở Nhi thong dong trở về cùng Thế Phong sau bữa tiệc.
- Muội không đa tạ ta còn ở đây bắt bẽ?
- Mà...huynh ghen hả? - Nàng tinh nghịch nhìn hắn.
Hắn đột nhiên ôm chặc eo của nàng.
- Chả lẽ không?
- Gì vậy? Buông muội ra! - Nàng vùng vẫy rời khỏi hắn, tự hận mình dại dột hỏi như vậy làm gì?
- Ha ha! Được rồi, vài hôm nữa thái hậu sẽ hồi cung đó, muội nên chuẩn bị đi! - Thế Phong căn dặn nàng có phần nghiêm túc.
- Hả? Nữa sao? - Nàng há hốc, sao hết nhân vật này tới nhân vật khác hồi cung thế?
Vừa tới Hiên Diên cung, Thế Phong tạm biệt nàng cũng không quên tặng nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tại phủ Thái sư.
- Cha à chuyện của hài nhi rốt cuộc cha có nói chưa? - Hà Quyển Đình nũng nịu lay lay cánh tay Hà thái sư.
- Con ráng chờ thái hậu hồi cung, ta nói trước với thái hậu sẽ tốt hơn.
- Gì chứ? Hoàng thượng chả lẽ không nể mặt Hà gia ta mà chấp thuận chuyện này sao? - Hà Quyển Đình tức tối.
Hà thái sư vẫn kiên trì giải thích.
- Con không nhìn ra thái tử có tình cảm với cô Sở Nhi quận chúa đó sao? Với lại hình như hoàng thượng và hoàng hậu cũng rất xem nặng cô ấy, thêm bản tính cố chấp của thái tử con nghĩ chuyện này thành không? Chỉ khi có thái hậu nói đỡ hoàng thượng hay thái tử mới không dám chống đối!
- Nhưng lỡ thái hậu cũng thích ả Sở Nhi đó thì sao? Cha xem cô ta khôn ranh như vậy, cách ăn nói cũng sắc bén, thu phục được Phong ca và phụ mẫu của huynh ấy rồi, biết đâu...
- Ài con gái à! Sở quận chúa cô ấy xuất thân thôn nữ quê mùa, chỉ nhiêu đó thôi đã không xứng với thái tử theo ý thái hậu rồi. Với lại con là minh châu trong lòng bà ấy bao lâu nay, sẽ không có chuyện từ chối đâu! Yên tâm về phòng ngủ đi! Ha! - Hà thái sư trấn an con gái mình.
- Dạ! Đình nhi cáo lui!
Ngoài mặt thì vậy nhưng trong lòng nàng ta ắt không yên tâm, Sở Nhi này, nàng phải khiến cô ta lánh xa Thế Phong không có cửa tới gần!
Trong đêm tối, chiếc mặt nạ sắt phản chiếu ánh trăng loé sáng.
- Sử dụng Hà Quyển Đình ắt không tệ đâu!
Một kẻ khác lên tiếng.
- Vương gia hà tấc phải rắc rối vậy? Trực tiếp cài người vào Hiên Diên cung không phải dễ dàng hơn sao?
- Ngu xuẩn mà lại tham lam! Ngươi không nhìn thấy Sở Nhi đó ranh mãnh khó lường sao? Qua mắt lão hoàng thượng đó xử trí Lệ Xuân dễ dàng! Ngươi nghĩ cô ta có ngốc tới nỗi nuôi hổ bên cạnh không nhận ra? - Y tức giận.
- Vâng! Thuộc hạ đã hiểu, sẽ mau chóng làm theo ý vương gia ngay!
Sở Nhi cư nhiên biết rõ điều đó nhưng căn bản lại không từ bỏ được, thành ra cũng đành buông xuôi.
Thấm thoắt thì Thái Bình Chi Huy hội cũng tới, thật hay tổ chức vừa đúng ngày trăng tròn, đêm nhưng tiết trời lại mát mẻ và sáng vời vợi, lại thêm không khí nô nức vui vẻ khi vừa đánh đuổi xong bộ tộc Man Di xong khiến ai nấy đều lấy làm khẩn trương và háo hức, Sở Nhi cũng không tránh khỏi bị lo lắng trong lòng chi phối.
Đêm hội diễn ra trong tiếng nhạc du dương thoát tục, đưa con người ta vào mộng cảnh của chốn bồng lai, hương hoa từ từ dịu dàng lan tới tất cả, ánh đèn sáng loá lung linh huyền ảo khắp mọi nơi, xứng danh với thú vui sa hoa hoàng tộc.
Thực hiện xong điệu múa của mình, lần này Sở Nhi tuyệt không thể như lần trước trốn về được nữa, nàng phải ngoan ngoãn với quy tắc thay y phục ngồi tham gia buổi hội, thi thoảng cũng liếc mắt nhìn nam nhân vận hắc y trên bậc cao.
Ai ngờ ngồi yên chưa được bao lâu thì Hà Quyển Đình đã thong dong đi tới muốn khơi mào chiến tranh.
- Sở Nhi quận chúa múa thật là đẹp!
Nàng tỏ ý khinh thường với lời nói đó, nhưng hoàn toàn không thể phớt lờ.
- Cũng may Hà tiểu thư chưa phô diễn tài nghệ, nếu không Sở Nhi làm sao múa rìu qua mắt thợ được!
Hà Quyển Đình vẫn không từ bỏ nụ cười trên môi.
- Hazz! Múa ca hay thì ta không rành rồi! Ta không muốn bản thân mình giống đám kĩ nữ lầu xanh chỉ biết dùng những thứ trần tục đó mê hoặc nam nhân...
Sở Nhi giận tới mím môi, bàn tay bấu chặc cố không để nó hành sự lỗ mãng vả vào mặt kẻ ở trước mắt. Cố tươi cười nàng đứng dậy.
- Tiểu thư vẫn còn cay cú chuyện lần trước Sở Nhi giải vây cho nô tỳ đó sao? Nếu thật là như thế thì oan uổng cho ta rồi! Hôm đó tiểu thư ngang nhiên ở Ngự Hoa viên hành hạ nô tỳ đó biết bao nhiêu người nhìn thấy, Sở Nhi ngăn cản cũng chỉ là muốn cho người ta thấy tiểu thư là người cao thượng,không vì một chuyện nhỏ nhặt như kiến mà xé ra to làm mất hết phẩm hạnh đạo đức cao quý của tiểu thư thôi!
Nàng cố tình nói thật to cho người khác nghe, khiến nhiều vị quan gia hay thậm chí hoàng đế, hoàng hậu và cả Hà thái sư cũng dừng cười nói quan sát hai người.
Lần này tới lượt Hà Quyển Đình thất thế, nàng ta trợn mắt hằn học đi về chỗ của mình, Sở Nhi cũng chỉ cười nhẹ ngồi xuống nhấp một ngụm rượu. Nhưng đúng thật là trời đánh tránh bữa ăn khi nàng chưa nuốt được qua khỏi cổ họng đã bị một tay công tử không biết từ đâu tới cười tươi.
- Tại hạ Phí Nhạc! Phục tài múa của quận chúa, kính cô một ly!
Sở Nhi cũng bình thản nâng ly rượu của mình lên uống với hắn.
- Cung kính chi bằng tuân mệnh! Phí công tử! Mời.
Vừa uống xong với Phí Nhạc lập tức thêm một tên khác chạy đến.
- Còn ta là Khương Văn Triệu! Kính quận chúa! - Hắn vừa nói cũng giơ ly rượu nhỏ bằng lưu ly ra trước mặt Sở Nhi.
Ôi trời cha mẹ ơi! Nàng đâu phải người thử rượu mà hết người này tới kẻ khác mời uống thế? Xa xa lại thêm một nam tử khác dự định đi lại khiến nàng chóng mặt thì có một giọng nói vang lên.
- Sở Nhi không giỏi uống rượu, ta uống thay muội ấy! - Thế Phong nói đồng thời lấy ly rượu từ tay Sở Nhi uống với Khương Văn Triệu.
Sở Nhi thở phào nhìn hắn với đôi mắt cực kì biết ơn! Nhưng tửu lượng của nàng kém từ bao giờ thế?
Xung quanh lập tức xì xào to nhỏ, xem ra lời đồn không sai mà!
Riêng Hà Quyển Đình ngồi giật giật mép! "Giỏi lắm Sở Nhi, ta xem ả hồ ly ngươi đắc thắng được bao lâu"
- Ha! Hôm nay huynh bịa chuyện nữa sao? - Sở Nhi thong dong trở về cùng Thế Phong sau bữa tiệc.
- Muội không đa tạ ta còn ở đây bắt bẽ?
- Mà...huynh ghen hả? - Nàng tinh nghịch nhìn hắn.
Hắn đột nhiên ôm chặc eo của nàng.
- Chả lẽ không?
- Gì vậy? Buông muội ra! - Nàng vùng vẫy rời khỏi hắn, tự hận mình dại dột hỏi như vậy làm gì?
- Ha ha! Được rồi, vài hôm nữa thái hậu sẽ hồi cung đó, muội nên chuẩn bị đi! - Thế Phong căn dặn nàng có phần nghiêm túc.
- Hả? Nữa sao? - Nàng há hốc, sao hết nhân vật này tới nhân vật khác hồi cung thế?
Vừa tới Hiên Diên cung, Thế Phong tạm biệt nàng cũng không quên tặng nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tại phủ Thái sư.
- Cha à chuyện của hài nhi rốt cuộc cha có nói chưa? - Hà Quyển Đình nũng nịu lay lay cánh tay Hà thái sư.
- Con ráng chờ thái hậu hồi cung, ta nói trước với thái hậu sẽ tốt hơn.
- Gì chứ? Hoàng thượng chả lẽ không nể mặt Hà gia ta mà chấp thuận chuyện này sao? - Hà Quyển Đình tức tối.
Hà thái sư vẫn kiên trì giải thích.
- Con không nhìn ra thái tử có tình cảm với cô Sở Nhi quận chúa đó sao? Với lại hình như hoàng thượng và hoàng hậu cũng rất xem nặng cô ấy, thêm bản tính cố chấp của thái tử con nghĩ chuyện này thành không? Chỉ khi có thái hậu nói đỡ hoàng thượng hay thái tử mới không dám chống đối!
- Nhưng lỡ thái hậu cũng thích ả Sở Nhi đó thì sao? Cha xem cô ta khôn ranh như vậy, cách ăn nói cũng sắc bén, thu phục được Phong ca và phụ mẫu của huynh ấy rồi, biết đâu...
- Ài con gái à! Sở quận chúa cô ấy xuất thân thôn nữ quê mùa, chỉ nhiêu đó thôi đã không xứng với thái tử theo ý thái hậu rồi. Với lại con là minh châu trong lòng bà ấy bao lâu nay, sẽ không có chuyện từ chối đâu! Yên tâm về phòng ngủ đi! Ha! - Hà thái sư trấn an con gái mình.
- Dạ! Đình nhi cáo lui!
Ngoài mặt thì vậy nhưng trong lòng nàng ta ắt không yên tâm, Sở Nhi này, nàng phải khiến cô ta lánh xa Thế Phong không có cửa tới gần!
Trong đêm tối, chiếc mặt nạ sắt phản chiếu ánh trăng loé sáng.
- Sử dụng Hà Quyển Đình ắt không tệ đâu!
Một kẻ khác lên tiếng.
- Vương gia hà tấc phải rắc rối vậy? Trực tiếp cài người vào Hiên Diên cung không phải dễ dàng hơn sao?
- Ngu xuẩn mà lại tham lam! Ngươi không nhìn thấy Sở Nhi đó ranh mãnh khó lường sao? Qua mắt lão hoàng thượng đó xử trí Lệ Xuân dễ dàng! Ngươi nghĩ cô ta có ngốc tới nỗi nuôi hổ bên cạnh không nhận ra? - Y tức giận.
- Vâng! Thuộc hạ đã hiểu, sẽ mau chóng làm theo ý vương gia ngay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook