Sổ Ngũ Phụng Thiên
-
Chương 76: Đi hay ở [Thượng]
Edit: Leo
Cho dù Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã đồng ý mua lại Khúc Cao lầu, nhưng Phượng Tây Trác vẫn nói lại chuyện này cho Hình Sư, muốn xem cái nhìn của hắn.
Hình Sư nghe xong trong mắt chợt như có ánh sáng: “Nhị đương gia muốn lấy việc này để thử Tiêu thế tử sao?” Không hổ là người trí tuệ nhất Tự Tại sơn, chỉ nghe qua đã nhìn thấu quyết định của nàng.
Đây vốn là ý tưởng của Lục Quang, nhưng lại cắm một cái rễ vào trong lòng nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy nên thử: “Làm sao?”
Hình Sư không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Như vậy Nhị đương gia hy vọng kết quả là gì?”
Phượng Tây Trác không chút do dự nói: “Có câu nói kẻ ngồi trên thì nên vì dân làm việc, công chính quang minh. Cho dù Tiêu Tấn không thể làm gì Lam Ứng Khôi, thì cũng nên đòi lại công bằng cho Hứa tẩu tử.”
“Công bằng?” Ánh mắt Hình Sư chậm rãi nhìn về phía nàng, u oán thở dài: “Ý của Nhị đương gia là, nếu Tiêu Tấn không thể vì Hứa tẩu tử đòi lại công bằng, sẽ không thể trở thành Quân vương, càng không tất yếu phải phụ tá, đúng không?”
Vì hai chữ ‘Quân vương’ mà nàng sửng sốt. Tuy rằng trong lòng hiểu được tình hình đối nghịch của Hoàng đế và phủ Lam quận vương như nước với lửa, nhất định có một phương sẽ ngã xuống, nhưng đây là lần đầu nói ra như thế. Điều này cũng có nghĩa là, ít nhất Hình Sư đã tán thành Tiêu Tấn đến một mức độ nào đó.
Hình Sư thừa dịp nàng ngẩn ra nói tiếp: “Kẻ ngồi trên nên vì dân làm việc…… Ha ha, chỉ sợ đây là lời nói dối êm tai và hoang đường nhất trên đời này. Từ xưa đến nay, Nhị đương gia đã gặp qua vị quân vương nào ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhờ vào mỹ danh nhân từ hay chưa? Thắng làm vua thua làm giặc, nhân từ là thứ để củng cố địa vị cao cao tại thượng của người thắng, thỉnh thoảng tỏ sự thương hại. Chỉ có người thắng mới có tư cách khoe ra!”
Luận điệu như thế này, Phượng Tây Trác lần đầu nghe thấy, không nhịn được nhíu mày nói: “Chẳng lẽ chuyện của Hứa tẩu tử cứ bỏ qua như vậy, để mặc Lam Ứng Khôi làm xằng làm bậy, ung dung ngoài vòng pháp luật.” Nàng không tự giác mà tăng thêm tội trạng cho Lam Ứng Khôi.
“Ta đã gặp Lam Ứng Khôi hai lần, khôn khéo ổn trọng, chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm.” Hắn nhìn ra nàng tức giận, giọng điệu mểm mỏng trở lại.
“Như vậy càng phải để Tiêu Tấn điều tra rõ ràng.”
Hình Sư thấy nàng nhất quyết không chịu bỏ qua, đành phải nói: “Nhị đương gia có nghĩ đến thiên hạ hôm nay hươu chết sẽ về tay ai*?”
*Hươu chết về tay ai: ví với việc tranh giành thiên hạ, chưa biết ai thua ai thắng.
Đề tài xoay chuyển nhanh như vậy, khiến cho Phượng Tây Trác nháy mắt mấy cái mới theo kịp: “Hình thúc nghĩ là Tiêu Tấn sao?”
“Thanh thế của Hoàng đế tuy rằng nay không bằng xưa, nhưng vẫn nắm binh quyền, thủ hạ lại có không ít lão thần trung thành và tận tâm. Ôi, thật ra hắn chưa ngu ngốc tàn bạo đến nỗi trở thành bạo quân, đáng tiếc cường giả đương thời có dã tâm có hùng tài đông đảo, hắn ở trong đó, mới trở nên tầm thường lại hoang đường ngu ngốc.”
“Cường giả mà thúc nói đến là Tiêu Tấn và Thượng Sí Bắc sao?” Thật ra trong lòng nàng, đối với chiêu ‘trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi’ của Thượng Sí Bắc vẫn khá là khâm phục. Chẳng tốn bao nhiêu công sức, Tân Ung và nửa Thụy Châu đã thu vào trong túi, tâm kế thật là lợi hại! Cũng bởi vì như thế, mà so với hắn, Tiêu Tấn tại Tùng Nguyên không thu hoạch được gì, lại bởi vì Viễn Châu cáo kiện mà mệt mỏi thật sự là ảm đạm.
Hình Sư nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, khẽ cười nói: “Nhị đương gia cho rằng lúc trước Tiêu Tấn đi Tùng Nguyên một chuyến là vô dụng?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Ngươi phải biết, người như bọn họ, thời khắc đều sống trong tính kế và bẫy rập, đi bất cứ bước nào đều đã suy tính vô cùng cẩn thận.”
“Nhưng ta vẫn không nghĩ ra hắn đã tính được kế gì ở Tùng Nguyên?” Trương Đa Văn bị Thượng Sí Bắc tính kế, tàng bảo đồ thì bị nàng mượn gió bẻ măng, Tiêu Tấn được đến cái gì? Chẳng lẽ là Nguyễn Đông Lĩnh và Tự Tại sơn? Như thế thật sự là phải cân nhắc.
Hình Sư cầm lấy cái chén, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát, nước trà ấm áp từ chén sứ truyền đến tay, xua tan bớt ý lạnh: “Hắn muốn tránh khỏi một trận huyết chiến.”
Phượng Tây Trác kinh sợ: “Chẳng lẽ hắn sớm đã biết Hoàng đế sẽ phái Thượng Tín tấn công Viễn Châu, cố ý lách mình tránh đi?” Nhưng thu hoạch loại này nghe thế nào cũng cảm thấy không vang rọi?
“Âm mưu của Thượng Tốn sao có thể bại lộ trước như thế.” Hắn hoàn toàn đứng ở lập trường của phủ Lam quận vương, coi Thượng Tốn là kẻ địch: “Ta muốn nói đến nội chiến trong phủ Lam quận vương. Tiêu Tấn, Trần Ngu Chiêu và Trần Nguyên Thù đều kẻ khác họ, không có huyết mạch sâu xa với Lam thị, ngươi cho rằng tộc nhân của Lam thị sẽ không có chút động tĩnh nào sao?”
“Chẳng lẽ thúc muốn nói là?”
“Đúng vậy. Trương Đa Văn có hữu dụng thế nào, cũng không thể kinh động ba vị thế tử đồng thời vì hắn mà đến? Thật ra đó là ý tứ của Lam lão quận vương, để nhóm thế tử tránh đi, tự tay thanh trừ toàn bộ những kẻ có dị tâm, sau đó giao cho bọn họ một quận vương phủ sạch sẽ. Cái may mắn nhất của Thượng Tín chính là chọn thời cơ này tấn công Viễn Châu, cho nên mới có thể thoải mái đánh hạ.” Loạn trong giặc ngoài tấn công, phủ Lam quận vương lựa chọn trước an nội.
“Ta còn có một việc không rõ, không đưa người của Lam thị trở thành thế tử có thể hiểu là vì giúp Tiêu Tấn không bị phân mất quyền hạn, thế vì sao phải lập thêm hai người Trần Ngu Chiêu, Trần Nguyên Thù……” Nói thật, nếu Trần Ngu Chiêu còn có chút tài cán, nhưng Trần Nguyên Thù thì nàng thật sự nhìn không ra có gì đặc biệt.
Hình Sư nói: “Vấn đề này ta vốn cũng không nghĩ ra, cho đến khi tới quận vương phủ mới hiểu được, tuy rằng bọn họ là thế tử, nhưng tác dụng lại để thông gia.”
“Hả? Thông gia?”
“Không sai. Tiêu Tấn chỉ là một người, vị trí chính phi cũng chỉ có một, nếu muốn mượn sức nhiều thế lực khác, nhất định phải có nhiều hơn những đám hỏi.”
Nghe hắn nói như thế, Phượng Tây Trác đột nhiên lại thấy bi ai cho huynh đệ Trần thị: “Thúc nói nhiều như vậy, là muốn chứng minh Tiêu Tấn có lẽ không thua Thượng Sí Bắc?” Nàng dùng từ có lẽ.
“Thượng Sí Bắc bộc lộ tài năng. Đánh đòn phủ đầu nhìn như chiếm được tiên cơ, đạt được nhiều ưu việt, nhưng lại trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của những kẻ khác. Không cần biết Hoàng đế đã làm gì, thiên hạ hiện nay lấy trung hiếu để trị quốc, hành động của hắn lại chạm đến tối kỵ! Mà Lam quận vương trước sau đứng ở vị trí người bị hại, ức hiếp của Hoàng đế ngày sau sẽ trở thành cái cớ phản công danh chính ngôn thuận nhất của bọn họ.” Hắn nhấp một ngụm trà, để cổ họng thông thuận lại nói: “Đoạt thiên hạ, dựa vào là không phải lợi hại chốc lát, mà là thắng lợi cuối cùng!”
Lời nói tương tự, nàng dường như đã nghe qua từ miệng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc: “Hình thúc có lòng tin phủ Lam quận vương sẽ là người thắng cuối cùng?”
Hình Sư lắc đầu nói: “Thiên hạ hiện nay, có thể khẳng định tương lai, chỉ có truyền nhân của Phế môn. Hình Sư như ta sao có thể? Ta chỉ muốn vì thắng lợi sau này cố gắng một phen. Thành cũng được, bại cũng thế, cuối cùng không phụ một kiếp này!”
Phượng Tây Trác im lặng một lúc, nói: “Tối nay, mỗi câu mỗi chữ Hình thúc nói, không cái nào không đứng trên lập trường của Tiêu Tấn.” Chuyện của Hứa tẩu tử, Tiêu Tấn định làm thế nào đã không còn quan trọng. Quan trọng là, trong mắt Hình Sư, Tiêu Tấn là vương giả đáng giá phó thác!
Hình Sư đặt nhẹ chén trà lên bàn: “Ngôn ngữ của Nhị đương gia hôm nay dường như không tán đồng Tiêu Tấn, hoặc nói đúng hơn là muốn lấy cớ ‘không ủng hộ’ mà rời đi?”
Phượng Tây Trác im lặng một lúc lâu, mới nói: “Có lẽ, cho dù là quá khứ hay tương lai, hoặc là hiện tại, ta đều không thể trở thành một kẻ tranh hùng.” Nếu như điều kiện tiên quyết của việc tranh hùng là vứt bỏ công lý chính nghĩa sang một bên, dẫm nát lương tâm nhân cách dưới lòng bàn chân, vậy nàng tình nguyện cả đời bình thường, ít nhất mỗi ngày có thể kê cao gối ngủ.
Khóe miệng Hình Sư khẽ động, giống như muốn nói gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nhẹ nhàng khép cửa rời đi.
Phượng Tây Trác vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Từ khi nàng tám tuổi, sư phụ đã bắt đầu thu lưu những người không có nhà để về đến Tự Tại sơn, nàng dần coi bọn họ trở thành một phần của Tự Tại sơn, là người thân của mình. Sư phụ và sư huynh lần lượt rời đi, càng khiến nàng coi bọn họ như trách nhiệm khiêng ở lưng.
Nhưng nàng đã quên, người với người khác nhau, Tự Tại sơn không phải là Tự Tại sơn của một mình nàng.
Nàng muốn tự tại, thích tiêu dao, lý tưởng của nàng là ăn no ngủ đủ chờ chết. Nhưng mà đó là của một mình nàng thôi.
Hình Sư, nam nhân mới gặp nội liễm, ổn trọng như núi, cuối cùng cũng hiển lộ dã tâm, khát vọng của mình.
Có lẽ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cho dù Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã đồng ý mua lại Khúc Cao lầu, nhưng Phượng Tây Trác vẫn nói lại chuyện này cho Hình Sư, muốn xem cái nhìn của hắn.
Hình Sư nghe xong trong mắt chợt như có ánh sáng: “Nhị đương gia muốn lấy việc này để thử Tiêu thế tử sao?” Không hổ là người trí tuệ nhất Tự Tại sơn, chỉ nghe qua đã nhìn thấu quyết định của nàng.
Đây vốn là ý tưởng của Lục Quang, nhưng lại cắm một cái rễ vào trong lòng nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy nên thử: “Làm sao?”
Hình Sư không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Như vậy Nhị đương gia hy vọng kết quả là gì?”
Phượng Tây Trác không chút do dự nói: “Có câu nói kẻ ngồi trên thì nên vì dân làm việc, công chính quang minh. Cho dù Tiêu Tấn không thể làm gì Lam Ứng Khôi, thì cũng nên đòi lại công bằng cho Hứa tẩu tử.”
“Công bằng?” Ánh mắt Hình Sư chậm rãi nhìn về phía nàng, u oán thở dài: “Ý của Nhị đương gia là, nếu Tiêu Tấn không thể vì Hứa tẩu tử đòi lại công bằng, sẽ không thể trở thành Quân vương, càng không tất yếu phải phụ tá, đúng không?”
Vì hai chữ ‘Quân vương’ mà nàng sửng sốt. Tuy rằng trong lòng hiểu được tình hình đối nghịch của Hoàng đế và phủ Lam quận vương như nước với lửa, nhất định có một phương sẽ ngã xuống, nhưng đây là lần đầu nói ra như thế. Điều này cũng có nghĩa là, ít nhất Hình Sư đã tán thành Tiêu Tấn đến một mức độ nào đó.
Hình Sư thừa dịp nàng ngẩn ra nói tiếp: “Kẻ ngồi trên nên vì dân làm việc…… Ha ha, chỉ sợ đây là lời nói dối êm tai và hoang đường nhất trên đời này. Từ xưa đến nay, Nhị đương gia đã gặp qua vị quân vương nào ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhờ vào mỹ danh nhân từ hay chưa? Thắng làm vua thua làm giặc, nhân từ là thứ để củng cố địa vị cao cao tại thượng của người thắng, thỉnh thoảng tỏ sự thương hại. Chỉ có người thắng mới có tư cách khoe ra!”
Luận điệu như thế này, Phượng Tây Trác lần đầu nghe thấy, không nhịn được nhíu mày nói: “Chẳng lẽ chuyện của Hứa tẩu tử cứ bỏ qua như vậy, để mặc Lam Ứng Khôi làm xằng làm bậy, ung dung ngoài vòng pháp luật.” Nàng không tự giác mà tăng thêm tội trạng cho Lam Ứng Khôi.
“Ta đã gặp Lam Ứng Khôi hai lần, khôn khéo ổn trọng, chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm.” Hắn nhìn ra nàng tức giận, giọng điệu mểm mỏng trở lại.
“Như vậy càng phải để Tiêu Tấn điều tra rõ ràng.”
Hình Sư thấy nàng nhất quyết không chịu bỏ qua, đành phải nói: “Nhị đương gia có nghĩ đến thiên hạ hôm nay hươu chết sẽ về tay ai*?”
*Hươu chết về tay ai: ví với việc tranh giành thiên hạ, chưa biết ai thua ai thắng.
Đề tài xoay chuyển nhanh như vậy, khiến cho Phượng Tây Trác nháy mắt mấy cái mới theo kịp: “Hình thúc nghĩ là Tiêu Tấn sao?”
“Thanh thế của Hoàng đế tuy rằng nay không bằng xưa, nhưng vẫn nắm binh quyền, thủ hạ lại có không ít lão thần trung thành và tận tâm. Ôi, thật ra hắn chưa ngu ngốc tàn bạo đến nỗi trở thành bạo quân, đáng tiếc cường giả đương thời có dã tâm có hùng tài đông đảo, hắn ở trong đó, mới trở nên tầm thường lại hoang đường ngu ngốc.”
“Cường giả mà thúc nói đến là Tiêu Tấn và Thượng Sí Bắc sao?” Thật ra trong lòng nàng, đối với chiêu ‘trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi’ của Thượng Sí Bắc vẫn khá là khâm phục. Chẳng tốn bao nhiêu công sức, Tân Ung và nửa Thụy Châu đã thu vào trong túi, tâm kế thật là lợi hại! Cũng bởi vì như thế, mà so với hắn, Tiêu Tấn tại Tùng Nguyên không thu hoạch được gì, lại bởi vì Viễn Châu cáo kiện mà mệt mỏi thật sự là ảm đạm.
Hình Sư nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, khẽ cười nói: “Nhị đương gia cho rằng lúc trước Tiêu Tấn đi Tùng Nguyên một chuyến là vô dụng?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Ngươi phải biết, người như bọn họ, thời khắc đều sống trong tính kế và bẫy rập, đi bất cứ bước nào đều đã suy tính vô cùng cẩn thận.”
“Nhưng ta vẫn không nghĩ ra hắn đã tính được kế gì ở Tùng Nguyên?” Trương Đa Văn bị Thượng Sí Bắc tính kế, tàng bảo đồ thì bị nàng mượn gió bẻ măng, Tiêu Tấn được đến cái gì? Chẳng lẽ là Nguyễn Đông Lĩnh và Tự Tại sơn? Như thế thật sự là phải cân nhắc.
Hình Sư cầm lấy cái chén, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát, nước trà ấm áp từ chén sứ truyền đến tay, xua tan bớt ý lạnh: “Hắn muốn tránh khỏi một trận huyết chiến.”
Phượng Tây Trác kinh sợ: “Chẳng lẽ hắn sớm đã biết Hoàng đế sẽ phái Thượng Tín tấn công Viễn Châu, cố ý lách mình tránh đi?” Nhưng thu hoạch loại này nghe thế nào cũng cảm thấy không vang rọi?
“Âm mưu của Thượng Tốn sao có thể bại lộ trước như thế.” Hắn hoàn toàn đứng ở lập trường của phủ Lam quận vương, coi Thượng Tốn là kẻ địch: “Ta muốn nói đến nội chiến trong phủ Lam quận vương. Tiêu Tấn, Trần Ngu Chiêu và Trần Nguyên Thù đều kẻ khác họ, không có huyết mạch sâu xa với Lam thị, ngươi cho rằng tộc nhân của Lam thị sẽ không có chút động tĩnh nào sao?”
“Chẳng lẽ thúc muốn nói là?”
“Đúng vậy. Trương Đa Văn có hữu dụng thế nào, cũng không thể kinh động ba vị thế tử đồng thời vì hắn mà đến? Thật ra đó là ý tứ của Lam lão quận vương, để nhóm thế tử tránh đi, tự tay thanh trừ toàn bộ những kẻ có dị tâm, sau đó giao cho bọn họ một quận vương phủ sạch sẽ. Cái may mắn nhất của Thượng Tín chính là chọn thời cơ này tấn công Viễn Châu, cho nên mới có thể thoải mái đánh hạ.” Loạn trong giặc ngoài tấn công, phủ Lam quận vương lựa chọn trước an nội.
“Ta còn có một việc không rõ, không đưa người của Lam thị trở thành thế tử có thể hiểu là vì giúp Tiêu Tấn không bị phân mất quyền hạn, thế vì sao phải lập thêm hai người Trần Ngu Chiêu, Trần Nguyên Thù……” Nói thật, nếu Trần Ngu Chiêu còn có chút tài cán, nhưng Trần Nguyên Thù thì nàng thật sự nhìn không ra có gì đặc biệt.
Hình Sư nói: “Vấn đề này ta vốn cũng không nghĩ ra, cho đến khi tới quận vương phủ mới hiểu được, tuy rằng bọn họ là thế tử, nhưng tác dụng lại để thông gia.”
“Hả? Thông gia?”
“Không sai. Tiêu Tấn chỉ là một người, vị trí chính phi cũng chỉ có một, nếu muốn mượn sức nhiều thế lực khác, nhất định phải có nhiều hơn những đám hỏi.”
Nghe hắn nói như thế, Phượng Tây Trác đột nhiên lại thấy bi ai cho huynh đệ Trần thị: “Thúc nói nhiều như vậy, là muốn chứng minh Tiêu Tấn có lẽ không thua Thượng Sí Bắc?” Nàng dùng từ có lẽ.
“Thượng Sí Bắc bộc lộ tài năng. Đánh đòn phủ đầu nhìn như chiếm được tiên cơ, đạt được nhiều ưu việt, nhưng lại trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của những kẻ khác. Không cần biết Hoàng đế đã làm gì, thiên hạ hiện nay lấy trung hiếu để trị quốc, hành động của hắn lại chạm đến tối kỵ! Mà Lam quận vương trước sau đứng ở vị trí người bị hại, ức hiếp của Hoàng đế ngày sau sẽ trở thành cái cớ phản công danh chính ngôn thuận nhất của bọn họ.” Hắn nhấp một ngụm trà, để cổ họng thông thuận lại nói: “Đoạt thiên hạ, dựa vào là không phải lợi hại chốc lát, mà là thắng lợi cuối cùng!”
Lời nói tương tự, nàng dường như đã nghe qua từ miệng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc: “Hình thúc có lòng tin phủ Lam quận vương sẽ là người thắng cuối cùng?”
Hình Sư lắc đầu nói: “Thiên hạ hiện nay, có thể khẳng định tương lai, chỉ có truyền nhân của Phế môn. Hình Sư như ta sao có thể? Ta chỉ muốn vì thắng lợi sau này cố gắng một phen. Thành cũng được, bại cũng thế, cuối cùng không phụ một kiếp này!”
Phượng Tây Trác im lặng một lúc, nói: “Tối nay, mỗi câu mỗi chữ Hình thúc nói, không cái nào không đứng trên lập trường của Tiêu Tấn.” Chuyện của Hứa tẩu tử, Tiêu Tấn định làm thế nào đã không còn quan trọng. Quan trọng là, trong mắt Hình Sư, Tiêu Tấn là vương giả đáng giá phó thác!
Hình Sư đặt nhẹ chén trà lên bàn: “Ngôn ngữ của Nhị đương gia hôm nay dường như không tán đồng Tiêu Tấn, hoặc nói đúng hơn là muốn lấy cớ ‘không ủng hộ’ mà rời đi?”
Phượng Tây Trác im lặng một lúc lâu, mới nói: “Có lẽ, cho dù là quá khứ hay tương lai, hoặc là hiện tại, ta đều không thể trở thành một kẻ tranh hùng.” Nếu như điều kiện tiên quyết của việc tranh hùng là vứt bỏ công lý chính nghĩa sang một bên, dẫm nát lương tâm nhân cách dưới lòng bàn chân, vậy nàng tình nguyện cả đời bình thường, ít nhất mỗi ngày có thể kê cao gối ngủ.
Khóe miệng Hình Sư khẽ động, giống như muốn nói gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nhẹ nhàng khép cửa rời đi.
Phượng Tây Trác vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Từ khi nàng tám tuổi, sư phụ đã bắt đầu thu lưu những người không có nhà để về đến Tự Tại sơn, nàng dần coi bọn họ trở thành một phần của Tự Tại sơn, là người thân của mình. Sư phụ và sư huynh lần lượt rời đi, càng khiến nàng coi bọn họ như trách nhiệm khiêng ở lưng.
Nhưng nàng đã quên, người với người khác nhau, Tự Tại sơn không phải là Tự Tại sơn của một mình nàng.
Nàng muốn tự tại, thích tiêu dao, lý tưởng của nàng là ăn no ngủ đủ chờ chết. Nhưng mà đó là của một mình nàng thôi.
Hình Sư, nam nhân mới gặp nội liễm, ổn trọng như núi, cuối cùng cũng hiển lộ dã tâm, khát vọng của mình.
Có lẽ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook