Sổ Ngũ Phụng Thiên
-
Chương 69: Tình như ma [Hạ]
Edit: Leo
Từ Đông Hằng đến Tần Dương chưa đến ngàn dặm.
Nhưng nhóm người đi theo Phượng Tây Trác mắc bệnh liên tiếp. Từ Lục Quang đến Hoàng thúc, lại từ Hoàng thúc đến Hồng thúc…… Ngoại từ nàng và Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, mọi người bao gồm cả Tử Khí đều lần lượt nhiễm thương hàn. Tiếp đến, bánh xe ngựa hỏng năm sáu lần, gạch đá chặn đường ba bốn hồi. Đoạn đường ngắn ngủi, dường như đã nhận toàn bộ vận rủi của cả hành trình. Thường thường đi nửa ngày, nghỉ hai ngày. Đi hai ngày, nghỉ năm ngày. Hai chiếc xe ngựa lề mà lề mề, đi rồi lại ngừng, phải hơn một tháng mới nhìn thấy cổng thành Tần Dương.
Khi Phượng Tây Trác nhìn bức tường cao lớn bao phủ thành Tần Dương, không nhịn được mà cảm khái: “Thật không dễ dàng. Ta còn cho rằng mình sẽ chết già trên đường mất.”
Lục Quang chột dạ sờ sờ mũi: “Có lẽ là ông trời không muốn Phượng cô nương đến Tần Dương.”
Phượng Tây Trác giật mình: “Bây giờ ta biết thì ra ông trời mang họ Lục.”
Lục Quang ngấm ngầm làm mặt quỷ. Hiển nhiên Phượng Tây Trác đã nhìn thấu mấy trò xiếc trên đoạn đường này, chỉ có kẻ ngốc mới tin bọn họ xui xẻo đến trình độ đó. Dù sao chỉ cần đạt được mục đích thì kéo dài hành trình cũng không ảnh hưởng toàn cục. Đáng tiếc là, hành trình có dài, nhưng không hề phát sinh tiến triển như trong kỳ vọng của mọi người. Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Phượng Tây Trác đều làm bộ ngươi chậm ta cũng chậm. Làm hại Lục Quang ở một bên sốt ruột, liên tục truyền tin tức giả, cuối cùng rơi vào kết cục không còn lại chút uy tín nào, ngay cả nói thật cũng phải thề.
Trong thành Tần Dương, quán rượu san sát, đám văn nhân dựa vào lan can giương tay áo, phô tranh chữ ngạo mạn rêu rao.
Phượng Tây Trác tán thưởng: “Khó trách có câu ‘Quý tộc Kinh thành luôn giàu có, tranh chữ Tần Dương múa trên sông.’”
“Những tranh chữ này thật sự có người mua sao?” Lục Quang nghi ngờ nói.
“Mua hay không mua không quan trọng, không ít văn nhân dùng tiền để phô tranh chữ ở đây, mong muốn lớn nhất là được người ta xem xét đánh giá.”
Lục Quang kinh ngạc nói: “Không phải phải kinh doanh sao?”
“Trong nội thành Tần Dương thịnh hành văn phong, thậm chí có cách nói ‘Ba người canh nông, nuôi ba ngàn văn sĩ’. Có thể hành nghề này, là vô cùng hiếm.”
“Thế bọn họ là dựa vào cái gì để sinh sống?” Không thể nào là người làm nông nuôi bọn họ ăn uống miễn phí được?
Rèm xe đột nhiên được nhấc lên, một văn sĩ trung niên tuổi qua năm mươi vuốt râu cười nói: “Lục Quang cô nương có điều không biết, trong thành Tần Dương có nhiều thư phòng và học đường lớn nhất thiên hạ, văn nhân ở Tần Dương quyết không chịu đói.”
Lục Quang ngại ngùng nói: “Ta lần đầu đến phía đông, để Lưu chưởng quầy chê cười rồi.”
Văn sĩ họ Lưu tên Thắng, là người phụ trách của Trưởng Tôn thế gia tại Viễn Châu. Từ lúc Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đến Đông Hằng, đã tới nghênh đón, một đường hộ tống lại Tần Dương. Vừa rồi hắn đang ở trong xe ngựa báo cáo tình huống kinh doanh tại Viễn Châu của Trưởng Tôn thế gia trong vài năm này với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.
“Ha ha, Lục Quang cô nương ở lâu trên Kinh Thành, tất nhiên không biết tình hình Tần Dương. Nếu ta đến Kinh thành, chỉ sợ ngay cả đường đi cũng không nhận được.”
Lục Quang nói: “Còn phải cảm tạ bản đồ của Lưu chưởng quầy.”
Lưu Thắng ở lâu với bọn họ, cũng thoáng nhìn ra được tâm tư của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, bởi vậy chuyển sang nói với Phượng Tây Trác: “Công tử và Phượng cô, Lục Quang, Tử khí cô nương đều mới tới Tần Dương, nên để ta làm chủ, dẫn các vị thăm phong cảnh, nếm thử đặc sản của Tần Dương.”
Phượng Tây Trác một mặt cảm thấy ở chung với bọn họ thật vui, không muốn nhanh như vậy đã chia lìa, một mặt lại nhớ đám người Hiểu Hiểu, nóng lòng muốn biết tình hình bọn họ gần đây, đột nhiên do dự, rơi vào thế khó xử. Chưa kịp đáp lời đã nghe giọng nói Trưởng Tôn Nguyệt Sắc từ trong thùng xe truyền ra: “Trước đưa Tây Trác đến phủ Lam quận vương. Còn nhiều thời gian, những việc còn lại, ngày mai lại bàn không muộn.”
Phượng Tây Trác ngẩn ra: “Còn nhiều thời gian?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cười nhẹ: “Ta có chút việc cần ở lại Tần Dương một tháng. Nếu Tây Trác rảnh rỗi, có thể qua khách điếm tìm ta.”
Lục Quang hoan hô nói: “Vừa rồi còn nghĩ hôm nay phải nói lời từ biệt với Phượng cô nương, không biết khi nào mới có thể gặp lại, mà giờ lại nhiều thêm một tháng ở chung. Phượng cô nương đến phủ Lam quận vương nếu ăn không quen, ngủ không ngon, có thể tới tìm chúng ta.”
Phượng Tây Trác làm sao không biết Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mượn cớ có việc bận để ở lại, sợ nàng chịu khổ lại không có nơi để kể. Cúi đầu xoa xoa cái mũi rồi mới ngẩng đầu, vỗ bả vai Lục Quang, cười nói: “Có chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ sợ Tiêu Tấn không ngả mũ đón chào cũng không được.”
Lưu Thắng trầm ngâm nói: “Cẩm Tú công tử tuy là thế tử phủ Lam quận vương, nhưng hiện tại phủ Lam quận vương vẫn do lão Lam quận vương làm chủ. Mà hắn cũng không phải họ Lam, cho nên……” Tuy rằng hắn không nói hết, nhưng Phượng Tây Trác cũng hiểu ý, xem ra Tiêu Tấn ở phủ Lam quận vương cũng không phải có thế lực như tưởng tượng. Khó trách cùng là thế tử nhưng Thượng Sí Bắc đã sớm mở rộng thế lực, nơi nơi diễu võ dương oai, hắn còn ở nhà án binh bất động.
Phượng Tây Trác hoàn toàn thất vọng: “Là một thực khách, ta là loại vô dục vô cầu nhất, chỉ cần ăn no là được.” Thật ra cho đến hiện tại, nàng còn chưa hạ quyết tâm ở lại phủ Lam quận vương. Trải qua những chuyện ở Chung gia, nàng dần dần chán ghét việc đấu đá tranh giành giang sơn của đám quý tộc. Nếu có thể, nàng càng muốn tìm một nơi hoang vu an bình, chờ thiên hạ yên ổn, trở về trùng kiến Tự Tại sơn. Cái gọi là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình có lẽ chính là cảm giác này.
Nhưng suy nghĩ này nàng cũng không muốn nói cho Lục Quang, thậm chí bất cứ một người nhà Trưởng Tôn nào. Tuy rằng Trưởng Tôn thế gia là nơi rất tốt, nhưng chuyện đơn giản một khi dính đến cảm tình, sẽ phức tạp gấp trăm lần. Huống chi lúc trước nàng đã nợ nhân tình của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nợ thêm nữa, đừng nói lấy thân báo đáp, cho dù làm nô tỳ, cũng phải ba đời ba kiếp mới trả đủ.
Phủ Lam quận vương tuy không bằng Trưởng Tôn thế gia chiếm cứ một nửa thành trì của Kinh đô, nhưng cũng được coi là rộng lớn, thực khách trăm ngàn. Sư tử đá trước cửa mắt như chuông đồng, uy phong lẫm liệt nhìn hai chiếc xe ngựa phía trước.
Phượng Tây Trác nhảy xuống xe, từ trong lòng lấy ra tấm thiệp đã chuẩn bị từ trước, đưa cho người gác cổng.
Gác cổng thấy xe ngựa hoa xa, không dám chậm trễ, vội vàng đi vào thông báo. Chẳng bao lâu, một lão nhân mặc cẩm y dáng người hơi gù khoảng sáu mươi tuổi từ bên trong thong thả bước ra: “Phượng nhị đương gia?” Đôi mắt hẹp dài của ông ta lướt nhìn xe ngựa phía sau, rồi mới dừng lại trên người nàng.
Phượng Tây Trác không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Lục đại tổng quản?”
Cùng với địa vị ngày càng vững chắc của Tứ đại quận vương tại Tuyên triều, thanh danh của những vị tổng quản trong các phủ cũng ngày càng lên cao. Ngoại trừ tổng quản của phủ Lận quận vương rất ít lộ diện bên ngoài, Hàn Tái Đình của phủ Kiều quận vương, Sở Cao Nguyên của phủ La quận vương, Lục Phóng Ông của phủ Lam quận vương đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh vang danh thiên hạ.
Lục Phóng Ông mở miệng: “Bằng hữu của Phượng nhị đương gia không vào hay sao?”
“Bọn họ chỉ đi ngang qua.” Phượng Tây Trác xoay người phất phất tay với Lục Quang.
Lục Quang chỉ chỉ trời, lại dựng lên một ngón tay.
Nàng biết ký hiệu này là nhắc nàng đừng quên đến khách điếm Thiên Nhất tìm bọn họ, mỉm cười gật gật đầu. Đến khi xoay người, Lục Phóng Ông đã đi vào trước.
Phượng Tây Trác sờ sờ mũi, đi theo sau.
Cảnh trí của phủ Lam quận vương đồ sộ hơn Chung phủ, tao nhã hơn Trưởng Tôn phủ. Từng nhành câu ngọn cỏ đều có thể thấy được tạo hình tỉ mỉ.
Lục Phóng Ông đi nhanh ở phía trước, thân thể thẳng tắp, nhưng cất một bước đã là xa ba bốn trượng. Phượng Tây Trác thấy hắn đang thử khinh công nàng, âm thầm cười, thân hình không một tiếng động nhảy lên mái hiên.
Lục Phóng Ông sau khi tiến vào viện phía Đông thì dừng lại bước chân, quay đầu không nhìn thấy người, khóe miệng nhấc lên nụ cười khinh thường.
Phượng Tây Trác chống cằm ngồi dựa vào núi giả, lắc lư hai cái đùi: “Lục tổng quản, còn đi nữa hay không?”
Lục Phóng Ông ngẩn ra, trong nháy mắt quay đầu lộ vẻ kinh ngạc: “Bên này.” Vừa dứt lời, người đã cách xa hơn mười trượng.
Phượng Tây Trác lắc đầu, bóng người biến mất khỏi núi đá lởm chởm.
Từ Đông Hằng đến Tần Dương chưa đến ngàn dặm.
Nhưng nhóm người đi theo Phượng Tây Trác mắc bệnh liên tiếp. Từ Lục Quang đến Hoàng thúc, lại từ Hoàng thúc đến Hồng thúc…… Ngoại từ nàng và Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, mọi người bao gồm cả Tử Khí đều lần lượt nhiễm thương hàn. Tiếp đến, bánh xe ngựa hỏng năm sáu lần, gạch đá chặn đường ba bốn hồi. Đoạn đường ngắn ngủi, dường như đã nhận toàn bộ vận rủi của cả hành trình. Thường thường đi nửa ngày, nghỉ hai ngày. Đi hai ngày, nghỉ năm ngày. Hai chiếc xe ngựa lề mà lề mề, đi rồi lại ngừng, phải hơn một tháng mới nhìn thấy cổng thành Tần Dương.
Khi Phượng Tây Trác nhìn bức tường cao lớn bao phủ thành Tần Dương, không nhịn được mà cảm khái: “Thật không dễ dàng. Ta còn cho rằng mình sẽ chết già trên đường mất.”
Lục Quang chột dạ sờ sờ mũi: “Có lẽ là ông trời không muốn Phượng cô nương đến Tần Dương.”
Phượng Tây Trác giật mình: “Bây giờ ta biết thì ra ông trời mang họ Lục.”
Lục Quang ngấm ngầm làm mặt quỷ. Hiển nhiên Phượng Tây Trác đã nhìn thấu mấy trò xiếc trên đoạn đường này, chỉ có kẻ ngốc mới tin bọn họ xui xẻo đến trình độ đó. Dù sao chỉ cần đạt được mục đích thì kéo dài hành trình cũng không ảnh hưởng toàn cục. Đáng tiếc là, hành trình có dài, nhưng không hề phát sinh tiến triển như trong kỳ vọng của mọi người. Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Phượng Tây Trác đều làm bộ ngươi chậm ta cũng chậm. Làm hại Lục Quang ở một bên sốt ruột, liên tục truyền tin tức giả, cuối cùng rơi vào kết cục không còn lại chút uy tín nào, ngay cả nói thật cũng phải thề.
Trong thành Tần Dương, quán rượu san sát, đám văn nhân dựa vào lan can giương tay áo, phô tranh chữ ngạo mạn rêu rao.
Phượng Tây Trác tán thưởng: “Khó trách có câu ‘Quý tộc Kinh thành luôn giàu có, tranh chữ Tần Dương múa trên sông.’”
“Những tranh chữ này thật sự có người mua sao?” Lục Quang nghi ngờ nói.
“Mua hay không mua không quan trọng, không ít văn nhân dùng tiền để phô tranh chữ ở đây, mong muốn lớn nhất là được người ta xem xét đánh giá.”
Lục Quang kinh ngạc nói: “Không phải phải kinh doanh sao?”
“Trong nội thành Tần Dương thịnh hành văn phong, thậm chí có cách nói ‘Ba người canh nông, nuôi ba ngàn văn sĩ’. Có thể hành nghề này, là vô cùng hiếm.”
“Thế bọn họ là dựa vào cái gì để sinh sống?” Không thể nào là người làm nông nuôi bọn họ ăn uống miễn phí được?
Rèm xe đột nhiên được nhấc lên, một văn sĩ trung niên tuổi qua năm mươi vuốt râu cười nói: “Lục Quang cô nương có điều không biết, trong thành Tần Dương có nhiều thư phòng và học đường lớn nhất thiên hạ, văn nhân ở Tần Dương quyết không chịu đói.”
Lục Quang ngại ngùng nói: “Ta lần đầu đến phía đông, để Lưu chưởng quầy chê cười rồi.”
Văn sĩ họ Lưu tên Thắng, là người phụ trách của Trưởng Tôn thế gia tại Viễn Châu. Từ lúc Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đến Đông Hằng, đã tới nghênh đón, một đường hộ tống lại Tần Dương. Vừa rồi hắn đang ở trong xe ngựa báo cáo tình huống kinh doanh tại Viễn Châu của Trưởng Tôn thế gia trong vài năm này với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.
“Ha ha, Lục Quang cô nương ở lâu trên Kinh Thành, tất nhiên không biết tình hình Tần Dương. Nếu ta đến Kinh thành, chỉ sợ ngay cả đường đi cũng không nhận được.”
Lục Quang nói: “Còn phải cảm tạ bản đồ của Lưu chưởng quầy.”
Lưu Thắng ở lâu với bọn họ, cũng thoáng nhìn ra được tâm tư của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, bởi vậy chuyển sang nói với Phượng Tây Trác: “Công tử và Phượng cô, Lục Quang, Tử khí cô nương đều mới tới Tần Dương, nên để ta làm chủ, dẫn các vị thăm phong cảnh, nếm thử đặc sản của Tần Dương.”
Phượng Tây Trác một mặt cảm thấy ở chung với bọn họ thật vui, không muốn nhanh như vậy đã chia lìa, một mặt lại nhớ đám người Hiểu Hiểu, nóng lòng muốn biết tình hình bọn họ gần đây, đột nhiên do dự, rơi vào thế khó xử. Chưa kịp đáp lời đã nghe giọng nói Trưởng Tôn Nguyệt Sắc từ trong thùng xe truyền ra: “Trước đưa Tây Trác đến phủ Lam quận vương. Còn nhiều thời gian, những việc còn lại, ngày mai lại bàn không muộn.”
Phượng Tây Trác ngẩn ra: “Còn nhiều thời gian?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cười nhẹ: “Ta có chút việc cần ở lại Tần Dương một tháng. Nếu Tây Trác rảnh rỗi, có thể qua khách điếm tìm ta.”
Lục Quang hoan hô nói: “Vừa rồi còn nghĩ hôm nay phải nói lời từ biệt với Phượng cô nương, không biết khi nào mới có thể gặp lại, mà giờ lại nhiều thêm một tháng ở chung. Phượng cô nương đến phủ Lam quận vương nếu ăn không quen, ngủ không ngon, có thể tới tìm chúng ta.”
Phượng Tây Trác làm sao không biết Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mượn cớ có việc bận để ở lại, sợ nàng chịu khổ lại không có nơi để kể. Cúi đầu xoa xoa cái mũi rồi mới ngẩng đầu, vỗ bả vai Lục Quang, cười nói: “Có chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ sợ Tiêu Tấn không ngả mũ đón chào cũng không được.”
Lưu Thắng trầm ngâm nói: “Cẩm Tú công tử tuy là thế tử phủ Lam quận vương, nhưng hiện tại phủ Lam quận vương vẫn do lão Lam quận vương làm chủ. Mà hắn cũng không phải họ Lam, cho nên……” Tuy rằng hắn không nói hết, nhưng Phượng Tây Trác cũng hiểu ý, xem ra Tiêu Tấn ở phủ Lam quận vương cũng không phải có thế lực như tưởng tượng. Khó trách cùng là thế tử nhưng Thượng Sí Bắc đã sớm mở rộng thế lực, nơi nơi diễu võ dương oai, hắn còn ở nhà án binh bất động.
Phượng Tây Trác hoàn toàn thất vọng: “Là một thực khách, ta là loại vô dục vô cầu nhất, chỉ cần ăn no là được.” Thật ra cho đến hiện tại, nàng còn chưa hạ quyết tâm ở lại phủ Lam quận vương. Trải qua những chuyện ở Chung gia, nàng dần dần chán ghét việc đấu đá tranh giành giang sơn của đám quý tộc. Nếu có thể, nàng càng muốn tìm một nơi hoang vu an bình, chờ thiên hạ yên ổn, trở về trùng kiến Tự Tại sơn. Cái gọi là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình có lẽ chính là cảm giác này.
Nhưng suy nghĩ này nàng cũng không muốn nói cho Lục Quang, thậm chí bất cứ một người nhà Trưởng Tôn nào. Tuy rằng Trưởng Tôn thế gia là nơi rất tốt, nhưng chuyện đơn giản một khi dính đến cảm tình, sẽ phức tạp gấp trăm lần. Huống chi lúc trước nàng đã nợ nhân tình của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nợ thêm nữa, đừng nói lấy thân báo đáp, cho dù làm nô tỳ, cũng phải ba đời ba kiếp mới trả đủ.
Phủ Lam quận vương tuy không bằng Trưởng Tôn thế gia chiếm cứ một nửa thành trì của Kinh đô, nhưng cũng được coi là rộng lớn, thực khách trăm ngàn. Sư tử đá trước cửa mắt như chuông đồng, uy phong lẫm liệt nhìn hai chiếc xe ngựa phía trước.
Phượng Tây Trác nhảy xuống xe, từ trong lòng lấy ra tấm thiệp đã chuẩn bị từ trước, đưa cho người gác cổng.
Gác cổng thấy xe ngựa hoa xa, không dám chậm trễ, vội vàng đi vào thông báo. Chẳng bao lâu, một lão nhân mặc cẩm y dáng người hơi gù khoảng sáu mươi tuổi từ bên trong thong thả bước ra: “Phượng nhị đương gia?” Đôi mắt hẹp dài của ông ta lướt nhìn xe ngựa phía sau, rồi mới dừng lại trên người nàng.
Phượng Tây Trác không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Lục đại tổng quản?”
Cùng với địa vị ngày càng vững chắc của Tứ đại quận vương tại Tuyên triều, thanh danh của những vị tổng quản trong các phủ cũng ngày càng lên cao. Ngoại trừ tổng quản của phủ Lận quận vương rất ít lộ diện bên ngoài, Hàn Tái Đình của phủ Kiều quận vương, Sở Cao Nguyên của phủ La quận vương, Lục Phóng Ông của phủ Lam quận vương đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh vang danh thiên hạ.
Lục Phóng Ông mở miệng: “Bằng hữu của Phượng nhị đương gia không vào hay sao?”
“Bọn họ chỉ đi ngang qua.” Phượng Tây Trác xoay người phất phất tay với Lục Quang.
Lục Quang chỉ chỉ trời, lại dựng lên một ngón tay.
Nàng biết ký hiệu này là nhắc nàng đừng quên đến khách điếm Thiên Nhất tìm bọn họ, mỉm cười gật gật đầu. Đến khi xoay người, Lục Phóng Ông đã đi vào trước.
Phượng Tây Trác sờ sờ mũi, đi theo sau.
Cảnh trí của phủ Lam quận vương đồ sộ hơn Chung phủ, tao nhã hơn Trưởng Tôn phủ. Từng nhành câu ngọn cỏ đều có thể thấy được tạo hình tỉ mỉ.
Lục Phóng Ông đi nhanh ở phía trước, thân thể thẳng tắp, nhưng cất một bước đã là xa ba bốn trượng. Phượng Tây Trác thấy hắn đang thử khinh công nàng, âm thầm cười, thân hình không một tiếng động nhảy lên mái hiên.
Lục Phóng Ông sau khi tiến vào viện phía Đông thì dừng lại bước chân, quay đầu không nhìn thấy người, khóe miệng nhấc lên nụ cười khinh thường.
Phượng Tây Trác chống cằm ngồi dựa vào núi giả, lắc lư hai cái đùi: “Lục tổng quản, còn đi nữa hay không?”
Lục Phóng Ông ngẩn ra, trong nháy mắt quay đầu lộ vẻ kinh ngạc: “Bên này.” Vừa dứt lời, người đã cách xa hơn mười trượng.
Phượng Tây Trác lắc đầu, bóng người biến mất khỏi núi đá lởm chởm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook