Sổ Ngũ Phụng Thiên
-
Chương 57: Hoa đào nát (Thượng)
Ngũ đại danh điếm có thể nổi danh thiên hạ, tự nhiên có bản lĩnh riêng. Tỷ thí mặc dù náo nhiệt phi phàm, cuối cùng lại chẳng phân được thắng bại.
Mấy ngày gần đây, chuyện ăn uống của Phượng Tây Trác gặp rất nhiều nhấp nhô. Chưa nhắc tới thù mới hận cũ giữa nàng và Thượng Truân, Thượng Tín đã đủ để bọn họ đại chiến ba ngàn không trăm lẻ ba hiệp không dừng, riêng nói đến cô gái phẫn nam trang ở bữa tiệc buổi trước luôn nhìn chằm chằm, đã khiến cho nàng thực sự không nuốt trôi được.
May mà bốn ngày này cũng không quá dài.
Bán Nguyệt yến tuy rằng diễn ra trong nửa tháng, nhưng những người được mời đến đều là đại nhân vật, không có lý sẽ ở lại lâu như vậy. Đến ngày thứ bảy của yến tiệc, người tham dự đã rời đi bảy tám phần, lưu lại, phần lớn là người của Tiên Đô và dân chúng lân cận.
Yến hội trong phủ Trưởng Tôn đã kết thúc, chỉ còn lại Thủy Thượng cư cùng với Tam Lưỡng Nhai.
Phượng Tây Trác nhớ tới ước định với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nhưng đợi ở Lục viên hai ngày cũng không thấy bóng người, rốt cục không nhịn được một mình đi tới Tam Lượng Nhai.
Tam Lưỡng Nhai là một con đường đúng như tên gọi. Hai bên là hàng rong bán đồ ăn vặt, ở giữa đặt một chiếc bàn thật dài. Nàng đến đúng vào thời điểm đang dùng bữa, cả một con đường chỉ thấy đầu người. Nàng bị xô từ đầu đường đến cuối đường, trong bụng vẫn trống rỗng như cũ.
Khó trách Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đề nghị để hắn dẫn nàng đến, quả nhiên là có nguyên nhân.
Phượng Tây Trác âm thầm đánh giá tình thế, chuẩn bị mở một đường máu giữa vạn người.
Bỗng nhiên, một đĩa chao vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt.
Phượng Tây Trác theo bàn tay đang cầm đĩa chao, nhìn thấy một gương mặt anh khí mười phần, lại khó che đi vẻ quyến rũ: “Huynh đài, ngươi đang muốn đưa đĩa chao cho ta? Hay là muốn dùng nó để ném vào mặt ta?”
Người kia hơi ngửa cằm, nói: “Ngươi đoán xem?”
Phượng Tây Trác nói: “Ta không muốn đoán.”
Người kia sửng sốt, “Vì sao?”
“Bởi vì ta muốn ăn.”
Nàng kia cười cười, đưa đĩa chao cho nàng.
Phượng Tây Trác lắc đầu nói: “Có điều hiện tại ta không cần.”
“Vì sao?”
“Bởi vì vừa rồi nước miếng của ngươi rơi ở bên trên.” Phượng Tây Trác lấy tay chỉ chỉ.
Mặt nàng kia ửng đỏ, “Vậy ngươi không ăn miếng này là được rồi.”
Phượng Tây Trác dừng một chút, lại chậm rãi nói: “Làm sao mà ta biết những miếng khác không dính nước miếng của ngươi.” Xem ra đối phương bị tức không nhẹ, cũng coi như thoáng giải đi mối hận nhiều ngày nay bị nàng nhìn chằm chằm.
“Phượng Tây Trác, ngươi đợi chút.” Nàng cúi đầu, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, lại ngẩng đầu ngạo nghễ nói, “Tại hạ Tô Du Y, gia phụ là Tô Hữu Tài ở Hoán Châu.”
Phượng Tây Trác đứng tại chỗ, gật gật đầu nói: “Sau đó?”
Ánh mắt nàng do dự nhìn sang bên cạnh, lấy tốc độ cực nhanh nói: “Ngươi có nguyện ý gả cho ta?”
Phượng Tây Trác hoài nghi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cái gì cơ?”
Tô Du Y nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt giống như cho dù phải trả giá nào cũng phải làm, “Ngươi muốn gả cho ta hay không?”
“Không.” Phượng Tây Trác trả lời xong xoay người chen vào dòng người.
“Vì sao?” Tô Du Y bất khuất đi theo phía sau nàng.
Vấn đề này căn bản không cần hỏi. Trong lòng Phượng Tây Trác khóc thầm. Nàng và Phàn Châu tuyệt đối tương khắc bát tự, nếu không sao có thể xảy ra nhiều việc không thể hiểu nổi như vậy. Cuộc đời lần đầu tiên được cầu thân, đối tượng lại là một nữ nhân.
Tô Du Y đột nhiên duỗi tay muốn kéo tay áo nàng, lại bị nàng nghiêng người tránh đi, “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Phượng Tây Trác không nhịn được quay đầu, cảm thán: “Đại tỷ, ngươi tha ta đi. Ta sắp chết đói rồi.”
Sắc mặt Tô Du Y đại biến, “Làm sao mà ngươi biết ta là nữ nhân?”
“Xương cốt của nữ nhân và nam nhân không giống nhau.” Nàng xoay người ấn bụng, “Ta thật sự rất đói bụng, sắp chết đói rồi.”
Tô Du Y đột nhiên chen ngang đến trước một cửa hàng bánh bao, lấy ra một thỏi vàng, nói: “Cho ta năm cái bánh bao.”
Mí mắt chủ quán cũng không nâng nói: “Mời xếp hàng.”
Phượng Tây Trác đột nhiên lảo đảo ngã vào người Tô Du Y, suy yếu nói: “Ta… đói, sắp chết…”
Tô Du Y duỗi tay đỡ lấy nàng, quay sang nói với chủ quán: “Nàng đói bụng đã ba ngày…”
“Được rồi.” Chủ quán lấy từ lồng hấp ra năm cái bánh bao dùng giấy dầu gói kỹ lưỡng, đưa đến trước mặt hai nàng, “Đi đi.”
Phượng Tây Trác nháy mắt một cái với Tô Du Y. Hai người vội vàng lấy bánh đỡ nhau rời đi.
Đi ra khỏi Tam Lưỡng Nhai, Phượng Tây Trác lấy bánh bao ra vừa cắn vừa thề thốt: “Ngày mai ta nhất định phải đến nữa.” Mỹ thực đầy đường nàng lại chỉ có thể gặm bánh bao, chuyện này quả thật thương tâm.
Tô Du Y cười nói: “Ngươi thật thông minh, nghĩ ra lý do tốt như vậy.”
Trong miệng Phượng Tây Trác đầy bánh bao, cười nói: “Lý do đó quả thật là nát đến không thể nát hơn nữa. Bán Nguyệt yến mở đã bao nhiêu ngày, trong Tiên Đô làm gì còn người đói lâu như thế.”
“Thế vì sao hắn còn đưa bánh bao cho ta?”
“Bởi vì người dùng chiêu này bình thường da mặt rất dầy, mà người da mặt dày bình thường rất đáng ghét.”
Tô Du Y nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Không phải ngươi không muốn đi theo ta sao?”
“Hoàn toàn không muốn.”
“Vậy vì sao còn giúp ta…”
“Bởi vì da mặt ngươi cũng không mỏng.” Phượng Tây Trác tức giận nói.
Tô Du Y nở nụ cười, “Ta càng ngày càng thích ngươi.”
Phượng Tây Trác bị nghẹn bánh bao.
Tô Du Y dẫn theo Phượng Tây Trác, rẽ trái quẹo phải một hồi, đến trước một tiểu viện.
Một cái gã sai vặt vừa từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Tô Du Y ánh mắt sáng lên, “Tô, Tô công tử, ngươi mau khuyên nhủ thiếu gia, ngài ấy đã mấy ngày không ăn gì.”
Tô Du Y gật gật đầu, “Ta biết rồi.” Nói xong, đi vào trong phòng.
Phượng Tây Trác đi theo phía sau nàng. Chân trước vừa bước vào cửa, mùi thuốc nồng đậm đã chui vào trong mũi. Trong phòng không lớn, liếc mắt một cái thấy toàn bộ. Trên giường, một người đang nằm, mành vải che đậy, mơ hồ nhìn thấy một cánh tay như tuyết trắng đặt ở mép giường.
“Nhị ca.” Tô Du Y nhỏ giọng nói.
Người trên giường hơi động, duỗi tay vén rèm lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú, lại gầy đến nỗi xương gò má nhô cao, “Ngươi đã đến rồi.” Hắn cố hết sức ngồi dậy, thân thể dựa vào đầu giường.
Tô Du Y vội vàng bước đến, giúp hắn đặt lại cái gối sau người.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Phượng Tây Trác.
Phượng Tây Trác mỉm cười ôm quyền.
“Nàng chính là người ngươi chọn?” Hắn lạnh nhạt nói.
Tô Du Y vội vàng gật đầu, giới thiệu: “Nàng là Phượng Tây Trác.” Lại quay sang phía Phượng Tây Trác nói, “Hắn là…”
“Chu Thanh Huyền công tử.” Ở khoảnh khắc hắn vén rèm lên Phượng Tây Trác đã nhận ra hắn là ai, đương nhiên cũng biết hắn vì sao ốm đau trên giường. Từ lúc hắn rơi xuống nước đến khi được Tào Mạnh An cứu lên, thời gian không ngắn, cảm lạnh là bình thường.
Chu Thanh Huyền đánh giá nàng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Tự Tại sơn Phượng cô, thật một lựa chọn tốt.”
Phượng Tây Trác có loại cảm giác bị người ta đem lên bàn cân.
Tô Du Y thấy vẻ mặt Chu Thanh Huyền mệt mỏi, còn tệ hơn cả hôm qua, thương tiếc nói: “Nhị ca, ngươi cần gì tra tấn chính mình như thế? Nếu đại ca biết…”
“Hắn sẽ không biết.”
Tô Du Y kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ từ ngày đó đại ca… chưa tới?”
Vẻ mặt Chu Thanh Huyền không thay đổi, trong mắt lại hiện vẻ thống khổ.
Tô Du Y bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ta đi tìm đại ca.”
“Không cần, hắn sẽ không đến.”
“Trước giờ đại ca là người hiểu nhị ca nhất nhất, hắn nhất định sẽ đến!” Tô Du Y nói xong lập tức đi ra ngoài.
“Không cần đi.” Chu Thanh Huyền khó thở, lập tức ho mạnh không thôi.
Tô Du Y đành phải quay lại, ngồi vào bên giường, dịu dàng nói: “Ta không đi là được, nhị ca đừng nóng vội.”
Chu Thanh Huyền ho đến nỗi hai gò má ửng đỏ, vẻ mặt có bệnh tái nhợt lại thêm chút diễm sắc. Sau một lúc lâu mới nói: “Hắn đi tiễn quận chúa rồi.”
Phàn Châu không có quận chúa, miễn cưỡng nói có, đó là Cảnh Hi quận chúa từ Tần Châu đến. Theo Phượng Tây Trác biết, hôm nay cũng là ngày nàng tọa thuyền rời đi.
Tô Du Y kinh hãi, “Đại ca quen biết quận chúa từ khi nào?”
Chu Thanh Huyền im lặng một lúc, từ từ nói: “Thật ra Chu là họ của mẹ, ta vốn họ Cố.”
Tô Du Y nói: “Thế thì sao?”
Phượng Tây Trác như nghĩ ra chuyện gì đó, “Tả tướng Cố Ứng Quyền?”
Cố Thanh Huyền chậm rãi gật gật đầu.
Tô Du Y sửng sốt.
“Nếu ta đoán không sai, Tào Mạnh An cũng không phải tên thật của hắn.” Hắn cười khổ, “Ta vốn cho rằng hắn chẳng hề động tâm với trăm lượng hoàng kim, cho rằng hắn là thế ngoại cao nhân coi tiền như vậy ngoài thân. Thật ra, là hoàng kim quá ít, hắn không để vào mắt.”
Tô Du Y nói: “Nhị ca, có lẽ ngươi hiểu lầm đại ca.”
“Ta cùng với hắn quen biết đã ba năm có thừa. Ngày thường tuy rằng hắn che giấu rất tốt, nhưng ở chung lâu, khó tránh khỏi hội lộ ra dấu vết.” Cố Thanh Huyền đau khổ cười, “Mỗi lần hắn uống say, lại bắt đầu quở trách hào môn phú tộc phô trương và những chỗ thiếu sót, ánh mắt và kiến thức như thế quyết không phải chỉ đọc được trong sách vở.”
Tô Du Y im lặng. Nàng và Tào Mạnh An, Cố Thanh Huyền quen biết tương giao tổng cộng mới mấy tháng, tự nhiên không có lập trường phản bác.
Cố Thanh Huyền thấy sắc mặt nàng vẫn do dự, lại nói: “Hắn đối với ngươi không tệ.”
Tô Du Y ngẩn ra sau, vội la lên: “Nhị ca, ngươi biết ta toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với một nữ nhân để kế thừa gia nghiệp, quyết sẽ không…”
Cố Thanh Huyền xua tay nói: “Nếu ta không biết, cũng sẽ không nói với ngươi những lời này. Nhưng nếu ngươi đã gọi ta một tiếng nhị ca, ta sẽ không thể không nhắc nhở ngươi, Tào Mạnh An mà ngươi quen biết chắc chắn không phải con người thật của hắn. Phải tuyệt đối cẩn thận.”
Tô Du Y nghe hắn nói như vậy, nhớ tới ngày xưa huynh muội ba người ở chung vô cùng vui vẻ, không khỏi bi thương, nước mắt rơi không ngừng.
Cố Thanh Huyền nâng tay lau đi nước mắt của nàng, khẽ thở dài: “Ngươi không phải thường nói cân quắc không thua tu mi? Sao động chút lại khóc sướt mướt?”
Tô Du Y nức nở nói: “Ta chỉ nói không thua, chưa nói không khóc.”
Cố Thanh Huyền quay đầu nhìn về phía Phượng Tây Trác, “Sau này, giao Tam muội cho ngươi.”
Phượng Tây Trác vội vàng xua tay nói: “Tự Tại sơn gần đây đã đủ người, tạm thời không muốn mở rộng.”
Tô Du Y quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái.
Cố Thanh Huyền khẽ cười nói: “Xem ra Tam muội, con đường của ngươi còn rất dài.”
Tô Du Y lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, tương lai huynh có tính toán gì hay không?”
“Ta đi ra ngoài ba năm, đã đủ lâu. Là thời điểm nên về nhà.” Hắn miễn cưỡng cười nói, “Đến lúc đó chẳng những ngươi sẽ có tẩu tử, nói không chừng rất nhanh sẽ có cháu.”
Tô Du Y biết hắn hận nhất được bảo hộ trong giàu sang, nếu không sẽ không mai danh ẩn tích rời nhà ra đi, nay chủ động trở về hiển nhiên là vì nản lòng thoái chí, cam chịu. Nghĩ đến đây, lòng nàng đau đớn, lại vẫn phụ họa nói: “Rượu mừng của nhị ca, nhất định ta phải uống.”
Cố Thanh Huyền mỉm cười, mặt mày như mặt hồ mùa thu, khiến Phượng Tây Trác nhìn xem mà khóe mắt nhảy dựng, nhưng mà giật mình là vì sự cô đơn và tuyệt vọng trong đôi mắt hắn: “Ta đói bụng rồi, ngươi giúp ta múc cháo trên bàn đến đây.”
Tô Du Y quay người lại, Phượng Tây Trác rất tự giác đưa cháo tới tay cho nàng.
Cố Thanh Huyền uống cháo xong, hai người lại hàn huyên một hồi, Tô Du Y thấy tinh thần của hắn không tốt lắm, cho nên đứng dậy cáo từ sớm.
Phượng Tây Trác không nói gì đi theo phía sau, đi đến Tam Lưỡng Nhai định ăn cái gì đó lại gặp chuyện như vậy, thật sự là nằm mơ nàng cũng không mơ đến.
Hai người vốn không quen biết, sau đó đến quan hệ thực khách bàn lân cận, nhưng giờ phút này lại bởi vì tâm tình vừa sinh ra mà không khí trở nên vi diệu khó tả.
“Năm ta ba tuổi, mẹ ta đã qua đời.” Đi đến nửa đường, Tô Du Y đột nhiên mở miệng. Phượng Tây Trác vừa định an ủi, lại nghe nàng tiếp tục nói, “Sau đó cha ta bắt đầu không kiêng nể gì mà nạp thiếp thất, nói ra thật buồn cười, hắn nạp thê thiếp liên tục trong mười sáu năm nay, mà một cọng tóc cũng không sinh ra được. Cha ta rất sốt ruột, một bên bắt đầu tìm kiếm những phương thuốc dân gian vốn chẳng chút tác dụng, một bên tích cực tìm kiếm một người con rể có thể giúp hắn tiếp quản gia nghiệp.” Nàng cười lạnh một tiếng, “Từ đầu tới cuối, hắn căn bản không nghĩ để ta kế thừa gia nghiệp. Dựa vào cái gì, luận tài cán năng lực, ta tin tưởng ta không thua bất luận kẻ nào. Vì đâu mà hắn coi ta chỉ là công cụ để nối dõi tông đường? Ta lại một mực muốn kế thừa gia nghiệp, một mực muốn kết hôn với một nữ tử, ta muốn chứng minh ta mới là người kế thừa tốt nhất của Tô gia!”
Phượng Tây Trác vỗ tay, “Có điều, nói như vậy, ngươi hẳn nên tìm một người ôn nhu hiền thục làm vợ, như vậy ngươi quản bên ngoài nàng quản trong nhà, đúng là châu liên bích hợp.”
“Một người vợ hiền không phải tìm không thấy, nhưng ta không cần người vì tiền tài mà khom lưng. Ta cần người có thể thật sự thấu hiểu ta, ủng hộ ta.”
Phượng Tây Trác nói: “Ta hoàn toàn có thể thấu hiểu, cũng hoàn toàn ủng hộ, nhưng…”
Tô Du Y cắt ngang lời nàng: “Ta biết ngươi hiện tại rất khó chấp nhận, ngươi không cần nhanh như vậy trả lời. Trở về suy nghĩ kỹ rồi nói.”
Phượng Tây Trác nhìn bóng dáng nàng bước đi, buồn bực che miệng. Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chống, nàng không ngại hoa đào nở rộ tô đẹp cuộc sống, nhưng bắt đầu từ Nam Nguyệt Phi Hoa đến Thượng Sí Bắc đến nàng… Tại sao hoa đào đều nát như vậy?
Mấy ngày gần đây, chuyện ăn uống của Phượng Tây Trác gặp rất nhiều nhấp nhô. Chưa nhắc tới thù mới hận cũ giữa nàng và Thượng Truân, Thượng Tín đã đủ để bọn họ đại chiến ba ngàn không trăm lẻ ba hiệp không dừng, riêng nói đến cô gái phẫn nam trang ở bữa tiệc buổi trước luôn nhìn chằm chằm, đã khiến cho nàng thực sự không nuốt trôi được.
May mà bốn ngày này cũng không quá dài.
Bán Nguyệt yến tuy rằng diễn ra trong nửa tháng, nhưng những người được mời đến đều là đại nhân vật, không có lý sẽ ở lại lâu như vậy. Đến ngày thứ bảy của yến tiệc, người tham dự đã rời đi bảy tám phần, lưu lại, phần lớn là người của Tiên Đô và dân chúng lân cận.
Yến hội trong phủ Trưởng Tôn đã kết thúc, chỉ còn lại Thủy Thượng cư cùng với Tam Lưỡng Nhai.
Phượng Tây Trác nhớ tới ước định với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nhưng đợi ở Lục viên hai ngày cũng không thấy bóng người, rốt cục không nhịn được một mình đi tới Tam Lượng Nhai.
Tam Lưỡng Nhai là một con đường đúng như tên gọi. Hai bên là hàng rong bán đồ ăn vặt, ở giữa đặt một chiếc bàn thật dài. Nàng đến đúng vào thời điểm đang dùng bữa, cả một con đường chỉ thấy đầu người. Nàng bị xô từ đầu đường đến cuối đường, trong bụng vẫn trống rỗng như cũ.
Khó trách Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đề nghị để hắn dẫn nàng đến, quả nhiên là có nguyên nhân.
Phượng Tây Trác âm thầm đánh giá tình thế, chuẩn bị mở một đường máu giữa vạn người.
Bỗng nhiên, một đĩa chao vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt.
Phượng Tây Trác theo bàn tay đang cầm đĩa chao, nhìn thấy một gương mặt anh khí mười phần, lại khó che đi vẻ quyến rũ: “Huynh đài, ngươi đang muốn đưa đĩa chao cho ta? Hay là muốn dùng nó để ném vào mặt ta?”
Người kia hơi ngửa cằm, nói: “Ngươi đoán xem?”
Phượng Tây Trác nói: “Ta không muốn đoán.”
Người kia sửng sốt, “Vì sao?”
“Bởi vì ta muốn ăn.”
Nàng kia cười cười, đưa đĩa chao cho nàng.
Phượng Tây Trác lắc đầu nói: “Có điều hiện tại ta không cần.”
“Vì sao?”
“Bởi vì vừa rồi nước miếng của ngươi rơi ở bên trên.” Phượng Tây Trác lấy tay chỉ chỉ.
Mặt nàng kia ửng đỏ, “Vậy ngươi không ăn miếng này là được rồi.”
Phượng Tây Trác dừng một chút, lại chậm rãi nói: “Làm sao mà ta biết những miếng khác không dính nước miếng của ngươi.” Xem ra đối phương bị tức không nhẹ, cũng coi như thoáng giải đi mối hận nhiều ngày nay bị nàng nhìn chằm chằm.
“Phượng Tây Trác, ngươi đợi chút.” Nàng cúi đầu, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, lại ngẩng đầu ngạo nghễ nói, “Tại hạ Tô Du Y, gia phụ là Tô Hữu Tài ở Hoán Châu.”
Phượng Tây Trác đứng tại chỗ, gật gật đầu nói: “Sau đó?”
Ánh mắt nàng do dự nhìn sang bên cạnh, lấy tốc độ cực nhanh nói: “Ngươi có nguyện ý gả cho ta?”
Phượng Tây Trác hoài nghi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cái gì cơ?”
Tô Du Y nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt giống như cho dù phải trả giá nào cũng phải làm, “Ngươi muốn gả cho ta hay không?”
“Không.” Phượng Tây Trác trả lời xong xoay người chen vào dòng người.
“Vì sao?” Tô Du Y bất khuất đi theo phía sau nàng.
Vấn đề này căn bản không cần hỏi. Trong lòng Phượng Tây Trác khóc thầm. Nàng và Phàn Châu tuyệt đối tương khắc bát tự, nếu không sao có thể xảy ra nhiều việc không thể hiểu nổi như vậy. Cuộc đời lần đầu tiên được cầu thân, đối tượng lại là một nữ nhân.
Tô Du Y đột nhiên duỗi tay muốn kéo tay áo nàng, lại bị nàng nghiêng người tránh đi, “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Phượng Tây Trác không nhịn được quay đầu, cảm thán: “Đại tỷ, ngươi tha ta đi. Ta sắp chết đói rồi.”
Sắc mặt Tô Du Y đại biến, “Làm sao mà ngươi biết ta là nữ nhân?”
“Xương cốt của nữ nhân và nam nhân không giống nhau.” Nàng xoay người ấn bụng, “Ta thật sự rất đói bụng, sắp chết đói rồi.”
Tô Du Y đột nhiên chen ngang đến trước một cửa hàng bánh bao, lấy ra một thỏi vàng, nói: “Cho ta năm cái bánh bao.”
Mí mắt chủ quán cũng không nâng nói: “Mời xếp hàng.”
Phượng Tây Trác đột nhiên lảo đảo ngã vào người Tô Du Y, suy yếu nói: “Ta… đói, sắp chết…”
Tô Du Y duỗi tay đỡ lấy nàng, quay sang nói với chủ quán: “Nàng đói bụng đã ba ngày…”
“Được rồi.” Chủ quán lấy từ lồng hấp ra năm cái bánh bao dùng giấy dầu gói kỹ lưỡng, đưa đến trước mặt hai nàng, “Đi đi.”
Phượng Tây Trác nháy mắt một cái với Tô Du Y. Hai người vội vàng lấy bánh đỡ nhau rời đi.
Đi ra khỏi Tam Lưỡng Nhai, Phượng Tây Trác lấy bánh bao ra vừa cắn vừa thề thốt: “Ngày mai ta nhất định phải đến nữa.” Mỹ thực đầy đường nàng lại chỉ có thể gặm bánh bao, chuyện này quả thật thương tâm.
Tô Du Y cười nói: “Ngươi thật thông minh, nghĩ ra lý do tốt như vậy.”
Trong miệng Phượng Tây Trác đầy bánh bao, cười nói: “Lý do đó quả thật là nát đến không thể nát hơn nữa. Bán Nguyệt yến mở đã bao nhiêu ngày, trong Tiên Đô làm gì còn người đói lâu như thế.”
“Thế vì sao hắn còn đưa bánh bao cho ta?”
“Bởi vì người dùng chiêu này bình thường da mặt rất dầy, mà người da mặt dày bình thường rất đáng ghét.”
Tô Du Y nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Không phải ngươi không muốn đi theo ta sao?”
“Hoàn toàn không muốn.”
“Vậy vì sao còn giúp ta…”
“Bởi vì da mặt ngươi cũng không mỏng.” Phượng Tây Trác tức giận nói.
Tô Du Y nở nụ cười, “Ta càng ngày càng thích ngươi.”
Phượng Tây Trác bị nghẹn bánh bao.
Tô Du Y dẫn theo Phượng Tây Trác, rẽ trái quẹo phải một hồi, đến trước một tiểu viện.
Một cái gã sai vặt vừa từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Tô Du Y ánh mắt sáng lên, “Tô, Tô công tử, ngươi mau khuyên nhủ thiếu gia, ngài ấy đã mấy ngày không ăn gì.”
Tô Du Y gật gật đầu, “Ta biết rồi.” Nói xong, đi vào trong phòng.
Phượng Tây Trác đi theo phía sau nàng. Chân trước vừa bước vào cửa, mùi thuốc nồng đậm đã chui vào trong mũi. Trong phòng không lớn, liếc mắt một cái thấy toàn bộ. Trên giường, một người đang nằm, mành vải che đậy, mơ hồ nhìn thấy một cánh tay như tuyết trắng đặt ở mép giường.
“Nhị ca.” Tô Du Y nhỏ giọng nói.
Người trên giường hơi động, duỗi tay vén rèm lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú, lại gầy đến nỗi xương gò má nhô cao, “Ngươi đã đến rồi.” Hắn cố hết sức ngồi dậy, thân thể dựa vào đầu giường.
Tô Du Y vội vàng bước đến, giúp hắn đặt lại cái gối sau người.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Phượng Tây Trác.
Phượng Tây Trác mỉm cười ôm quyền.
“Nàng chính là người ngươi chọn?” Hắn lạnh nhạt nói.
Tô Du Y vội vàng gật đầu, giới thiệu: “Nàng là Phượng Tây Trác.” Lại quay sang phía Phượng Tây Trác nói, “Hắn là…”
“Chu Thanh Huyền công tử.” Ở khoảnh khắc hắn vén rèm lên Phượng Tây Trác đã nhận ra hắn là ai, đương nhiên cũng biết hắn vì sao ốm đau trên giường. Từ lúc hắn rơi xuống nước đến khi được Tào Mạnh An cứu lên, thời gian không ngắn, cảm lạnh là bình thường.
Chu Thanh Huyền đánh giá nàng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Tự Tại sơn Phượng cô, thật một lựa chọn tốt.”
Phượng Tây Trác có loại cảm giác bị người ta đem lên bàn cân.
Tô Du Y thấy vẻ mặt Chu Thanh Huyền mệt mỏi, còn tệ hơn cả hôm qua, thương tiếc nói: “Nhị ca, ngươi cần gì tra tấn chính mình như thế? Nếu đại ca biết…”
“Hắn sẽ không biết.”
Tô Du Y kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ từ ngày đó đại ca… chưa tới?”
Vẻ mặt Chu Thanh Huyền không thay đổi, trong mắt lại hiện vẻ thống khổ.
Tô Du Y bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ta đi tìm đại ca.”
“Không cần, hắn sẽ không đến.”
“Trước giờ đại ca là người hiểu nhị ca nhất nhất, hắn nhất định sẽ đến!” Tô Du Y nói xong lập tức đi ra ngoài.
“Không cần đi.” Chu Thanh Huyền khó thở, lập tức ho mạnh không thôi.
Tô Du Y đành phải quay lại, ngồi vào bên giường, dịu dàng nói: “Ta không đi là được, nhị ca đừng nóng vội.”
Chu Thanh Huyền ho đến nỗi hai gò má ửng đỏ, vẻ mặt có bệnh tái nhợt lại thêm chút diễm sắc. Sau một lúc lâu mới nói: “Hắn đi tiễn quận chúa rồi.”
Phàn Châu không có quận chúa, miễn cưỡng nói có, đó là Cảnh Hi quận chúa từ Tần Châu đến. Theo Phượng Tây Trác biết, hôm nay cũng là ngày nàng tọa thuyền rời đi.
Tô Du Y kinh hãi, “Đại ca quen biết quận chúa từ khi nào?”
Chu Thanh Huyền im lặng một lúc, từ từ nói: “Thật ra Chu là họ của mẹ, ta vốn họ Cố.”
Tô Du Y nói: “Thế thì sao?”
Phượng Tây Trác như nghĩ ra chuyện gì đó, “Tả tướng Cố Ứng Quyền?”
Cố Thanh Huyền chậm rãi gật gật đầu.
Tô Du Y sửng sốt.
“Nếu ta đoán không sai, Tào Mạnh An cũng không phải tên thật của hắn.” Hắn cười khổ, “Ta vốn cho rằng hắn chẳng hề động tâm với trăm lượng hoàng kim, cho rằng hắn là thế ngoại cao nhân coi tiền như vậy ngoài thân. Thật ra, là hoàng kim quá ít, hắn không để vào mắt.”
Tô Du Y nói: “Nhị ca, có lẽ ngươi hiểu lầm đại ca.”
“Ta cùng với hắn quen biết đã ba năm có thừa. Ngày thường tuy rằng hắn che giấu rất tốt, nhưng ở chung lâu, khó tránh khỏi hội lộ ra dấu vết.” Cố Thanh Huyền đau khổ cười, “Mỗi lần hắn uống say, lại bắt đầu quở trách hào môn phú tộc phô trương và những chỗ thiếu sót, ánh mắt và kiến thức như thế quyết không phải chỉ đọc được trong sách vở.”
Tô Du Y im lặng. Nàng và Tào Mạnh An, Cố Thanh Huyền quen biết tương giao tổng cộng mới mấy tháng, tự nhiên không có lập trường phản bác.
Cố Thanh Huyền thấy sắc mặt nàng vẫn do dự, lại nói: “Hắn đối với ngươi không tệ.”
Tô Du Y ngẩn ra sau, vội la lên: “Nhị ca, ngươi biết ta toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với một nữ nhân để kế thừa gia nghiệp, quyết sẽ không…”
Cố Thanh Huyền xua tay nói: “Nếu ta không biết, cũng sẽ không nói với ngươi những lời này. Nhưng nếu ngươi đã gọi ta một tiếng nhị ca, ta sẽ không thể không nhắc nhở ngươi, Tào Mạnh An mà ngươi quen biết chắc chắn không phải con người thật của hắn. Phải tuyệt đối cẩn thận.”
Tô Du Y nghe hắn nói như vậy, nhớ tới ngày xưa huynh muội ba người ở chung vô cùng vui vẻ, không khỏi bi thương, nước mắt rơi không ngừng.
Cố Thanh Huyền nâng tay lau đi nước mắt của nàng, khẽ thở dài: “Ngươi không phải thường nói cân quắc không thua tu mi? Sao động chút lại khóc sướt mướt?”
Tô Du Y nức nở nói: “Ta chỉ nói không thua, chưa nói không khóc.”
Cố Thanh Huyền quay đầu nhìn về phía Phượng Tây Trác, “Sau này, giao Tam muội cho ngươi.”
Phượng Tây Trác vội vàng xua tay nói: “Tự Tại sơn gần đây đã đủ người, tạm thời không muốn mở rộng.”
Tô Du Y quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái.
Cố Thanh Huyền khẽ cười nói: “Xem ra Tam muội, con đường của ngươi còn rất dài.”
Tô Du Y lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, tương lai huynh có tính toán gì hay không?”
“Ta đi ra ngoài ba năm, đã đủ lâu. Là thời điểm nên về nhà.” Hắn miễn cưỡng cười nói, “Đến lúc đó chẳng những ngươi sẽ có tẩu tử, nói không chừng rất nhanh sẽ có cháu.”
Tô Du Y biết hắn hận nhất được bảo hộ trong giàu sang, nếu không sẽ không mai danh ẩn tích rời nhà ra đi, nay chủ động trở về hiển nhiên là vì nản lòng thoái chí, cam chịu. Nghĩ đến đây, lòng nàng đau đớn, lại vẫn phụ họa nói: “Rượu mừng của nhị ca, nhất định ta phải uống.”
Cố Thanh Huyền mỉm cười, mặt mày như mặt hồ mùa thu, khiến Phượng Tây Trác nhìn xem mà khóe mắt nhảy dựng, nhưng mà giật mình là vì sự cô đơn và tuyệt vọng trong đôi mắt hắn: “Ta đói bụng rồi, ngươi giúp ta múc cháo trên bàn đến đây.”
Tô Du Y quay người lại, Phượng Tây Trác rất tự giác đưa cháo tới tay cho nàng.
Cố Thanh Huyền uống cháo xong, hai người lại hàn huyên một hồi, Tô Du Y thấy tinh thần của hắn không tốt lắm, cho nên đứng dậy cáo từ sớm.
Phượng Tây Trác không nói gì đi theo phía sau, đi đến Tam Lưỡng Nhai định ăn cái gì đó lại gặp chuyện như vậy, thật sự là nằm mơ nàng cũng không mơ đến.
Hai người vốn không quen biết, sau đó đến quan hệ thực khách bàn lân cận, nhưng giờ phút này lại bởi vì tâm tình vừa sinh ra mà không khí trở nên vi diệu khó tả.
“Năm ta ba tuổi, mẹ ta đã qua đời.” Đi đến nửa đường, Tô Du Y đột nhiên mở miệng. Phượng Tây Trác vừa định an ủi, lại nghe nàng tiếp tục nói, “Sau đó cha ta bắt đầu không kiêng nể gì mà nạp thiếp thất, nói ra thật buồn cười, hắn nạp thê thiếp liên tục trong mười sáu năm nay, mà một cọng tóc cũng không sinh ra được. Cha ta rất sốt ruột, một bên bắt đầu tìm kiếm những phương thuốc dân gian vốn chẳng chút tác dụng, một bên tích cực tìm kiếm một người con rể có thể giúp hắn tiếp quản gia nghiệp.” Nàng cười lạnh một tiếng, “Từ đầu tới cuối, hắn căn bản không nghĩ để ta kế thừa gia nghiệp. Dựa vào cái gì, luận tài cán năng lực, ta tin tưởng ta không thua bất luận kẻ nào. Vì đâu mà hắn coi ta chỉ là công cụ để nối dõi tông đường? Ta lại một mực muốn kế thừa gia nghiệp, một mực muốn kết hôn với một nữ tử, ta muốn chứng minh ta mới là người kế thừa tốt nhất của Tô gia!”
Phượng Tây Trác vỗ tay, “Có điều, nói như vậy, ngươi hẳn nên tìm một người ôn nhu hiền thục làm vợ, như vậy ngươi quản bên ngoài nàng quản trong nhà, đúng là châu liên bích hợp.”
“Một người vợ hiền không phải tìm không thấy, nhưng ta không cần người vì tiền tài mà khom lưng. Ta cần người có thể thật sự thấu hiểu ta, ủng hộ ta.”
Phượng Tây Trác nói: “Ta hoàn toàn có thể thấu hiểu, cũng hoàn toàn ủng hộ, nhưng…”
Tô Du Y cắt ngang lời nàng: “Ta biết ngươi hiện tại rất khó chấp nhận, ngươi không cần nhanh như vậy trả lời. Trở về suy nghĩ kỹ rồi nói.”
Phượng Tây Trác nhìn bóng dáng nàng bước đi, buồn bực che miệng. Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chống, nàng không ngại hoa đào nở rộ tô đẹp cuộc sống, nhưng bắt đầu từ Nam Nguyệt Phi Hoa đến Thượng Sí Bắc đến nàng… Tại sao hoa đào đều nát như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook