Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 44: Quần hùng hội tụ (Hạ)

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Đám người Trưởng Tôn Nguyệt Sắc chậm rãi tới bàn này. Phượng Tây Thấy thấy những bàn đã được kính rượu đều đang ăn uống thỏa thuê, hận hắn không thể đi nhanh thêm chút nữa. Giống như cảm ứng được tâm tư của nàng, bước chân Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đột nhiên loạn, nửa người ngã về phía trước, may mắn Lục Quang cùng Tử Khí tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ lấy hắn, tuy rằng bình yên vô sự, lại dọa mọi người đổ mồ hôi lạnh.

Trần Ngu Chiêu thấy ánh mắt Phượng Tây Trác nhìn một màn trước mặt không chút nào động dung, thuận miệng nói: “Cũng coi như quen biết, Phượng Nhị đương gia lại không lo lắng sao?”

Phượng Tây Trác chậm chạp vỗ ngực nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đã bị dọa đến choáng váng?” Như khinh công đạt đến cảnh giới lăng ba vi bộ của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mà nàng đã nhìn thấy, hắn ngã xuống mới là có quỷ. Huống chi đệm thịt bên người còn nhiều mà, tre già măng mọc, không sợ không đủ.

Trần Ngu Chiêu nói: “Nhìn không ra.”

Hai người đang nói, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã kính đến bàn này.

Mọi người đều đồng thời đứng lên. Trải qua khoảng thời gian này để tiêu hóa tin tức, tuy rằng trong lòng mọi người vẫn vô cùng kinh sợ, mặt ngoài lại che dấu vô cùng tốt. Chén đầy rượu tràn, ăn uống linh đình, lời chúc mừng không dứt, chủ nhân khiêm nhường nói lời cảm tạ, vui vẻ biết bao.

Chén của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đưa đến trước mặt Phượng Tây Trác.

Phượng Tây Trác nói: “Chúc Trưởng Tôn công tử này nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như tuổi này. Tiền bạc tiến vào, phúc thọ kéo dài.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ cười nói: “Đa tạ.”

Những người ngồi cùng bàn đều nghiêng tai muốn thám thính lai lịch của Phượng Tây Trác, lại thất vọng. Lục Quang ghé sát vào tai hắn thì thầm hai câu, ngay lập tức Trưởng Tôn Nguyệt Sắc chuyển về phía Trần Ngu Chiêu nói: “Nhị thế tử thu xếp công việc tranh thủ thời gian đến dự, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Trần Ngu Chiêu phá lệ mỉm cười nói: “Trước khi đi, vương huynh vẫn luôn dặn dò muốn ta có thể thay huynh ấy đến tạ tội với Trưởng Tôn công tử.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười xua tay nói: “Đại thế tử thật sự quá khách khí.” Danh phận thế tử của đám người Tiêu Tấn, Hoàng đế chưa bao giờ ân chuẩn, trận chiến ở Truy Lạc tháng sáu đẩy triều đình và phủ Lam quận vương về hai hướng đối lập bờ sông, bởi vậy cách gọi thế tử trong miệng hắn cũng chính là cho phủ Lam quận vương mặt mũi.

Hai người lại hàn huyên vài câu, dưới sự dẫn dắt của Lục Quang, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lại đi đến bàn tiếp theo.

Phượng Tây Trác rốt cục có thể cầm lấy chiếc đũa tưởng niệm bấy lâu, nhanh chóng ra tay với đĩa thức ăn để ý nãy giờ.

Sau khi Trần Ngu Chiêu ngồi xuống, nhìn chằm chằm bóng dáng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc có chút suy nghĩ.

Phượng Tây Trác bận rộn với thức ăn nhưng vẫn không quên hỏi: “Không phải nhanh như vậy ngươi đã thầm thương trộm nhớ người ta đấy chứ?”

Trần Ngu Chiêu trầm mặt xuống, “Luận đánh đơn độc, ta không thể thắng được ngươi.”

Phượng Tây Trác nói: “Không phải thì trực tiếp phủ nhận là được rồi, không cần nói  hàm súc như vậy. Ta rất ngốc, không thể lĩnh ngộ.”

Trần Ngu Chiêu cắn răng nói: “Không phải.”

Phượng Tây Trác cười nhét miếng đậu hũ tỳ bà vào miệng, “Thật ra ngươi rất biết nghe lời.”

Dù là tảng băng như Trần Ngu Chiêu, cũng bị nàng làm cho tức giận đến hai mắt bốc hỏa. Nhưng Phượng Tây Trác biết rằng hắn không thể nổi bão trong trường hợp này, bởi vậy yên tâm thoải mái ăn.

“Ồ, nhưng lời đồn mà bổn vương nghe được không phải như thế!” Đang khi các bàn nghị luận nói chuyện phiếm, mặc dù không quá gây ồn ào nhưng cũng không yên tĩnh, đột nhiên giọng nói ngạo mạn của Thượng Truân cất lên, khiến xung quanh đồng loạt lặng im.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Giọng nói tao nhã của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cũng lập tức vang lên, “Vương gia minh giám, từ tổ tiên kinh thương tới nay, lời đồn vô căn cứ đếm không hết. Tuy rằng trong lòng Nguyệt Sắc căm phẫn, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ hy vọng trí giả trong thiên hạ có thể dừng lời đồn nhảm, trả lại sự trong sạch cho Trưởng Tôn thị ta.”

Thượng Truân âm trầm nói: “Ý của Trưởng Tôn công tử là bổn vương ngu dốt, bị người ta che đạy mà không thể làm rõ sai trái?”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vương gia là hậu duệ quý tộc, cành vàng lá ngọc, là ngu hay là trí đều không tới phiên một kẻ dân thường áo vài như ta xen vào.”

Thượng Truân nói: “Không hổ là thiên hạ đệ nhất thương, quả nhiên lưỡi mọc hoa sen, rất biết ăn nói.”

Phượng Tây Trác thấy hắn muốn dồn ép Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, không khỏi cười lạnh nói: “Cho nên ông trời có mắt, để cho Trưởng Tôn công tử làm thương nhân, cho ngươi làm Vương gia mà.”

Phòng khách vốn yên tĩnh, giờ phút này càng thêm lặng ngắt như tờ, giống như tất cả mọi người đều bị lời nói làm cho bối rối, sững sờ không biết nên phản ứng thế nào.

“Xì.” Một tiếng cười khẽ phá vỡ yên lặng.

Thượng Truân đúng lúc đang ngập trời lửa giận không có chỗ phát tiết, lập tức quay đầu xem ai to gan như vậy, lại thấy Thượng Tín một tay phe phẩy chén rượu, một tay chống má, nụ cười vẫn duy trì trên môi.

“Làm càn!” Thượng Truân không thể trêu vào hắn, đành phải đánh lên kẻ đầu tiên gây chuyện.

Phượng Tây Trác vô tội nói: “Vương gia nhìn rõ mọi việc, đó thật là ông trời quyết định, mà không phải chuyện của ta.”

Thượng Tín ngắt lời nói: “Chiếu theo lời nói của ngươi, những người làm Vương gia đều là vì không làm nổi thương nhân?”

Phượng Tây Trác có thể ăn nói linh tinh với Thượng Truân, nhưng với Thượng Tín không vực dậy nổi tinh thần, “Thần ý của ông trời không phải phàm nhân như ta có thể vọng đoán, có điều ông trời đã sắp xếp như vậy, nhất định có thâm ý.”

Khóe miệng Thượng Tín kéo lên, hỉ giận khó phân biệt.

Thượng Truân nói: “Khi ở trên thuyền Thu Nguyệt bổn vương nhìn thấy ngươi, Thu Nguyệt nói ngươi là học đồ của tiệm thuốc? Một học đồ có thể ngồi cùng người của phủ Lam quận vương, hừ, chẳng lẽ Thu Nguyệt cho rằng bổn vương là đứa trẻ ba tuổi, có thể tùy ý lừa gạt!”

Phượng Tây Thấy hắn đột nhiên chỉ mũi giáo về phía Thu Nguyệt, trong lòng thầm kêu ti bỉ, đang suy nghĩ xem nên nhận tội thế nào. Lại nghe thấy Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Phượng cô nương chính là người ta mời đến hộ tống Thu Nguyệt cô nương, nếu đắc tội chỗ nào, xin Vương gia thông cảm một hai.” Hắn lại đem chuyện này vơ đến người mình.

Thượng Truân thấy Thượng Tín vẫn ung dung uống rượu, biết hôm nay không chiếm được chỗ tốt, cho nên tự mình hòa hoãn: “Bổn vương không biết Trưởng Tôn công tử lại để ý đến Thu Nguyệt cô nương như thế.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cười mà không nói.

Thượng Truân thừa cơ ngồi xuống.

Chén rượu của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lại chuyển đến phía Thượng Tín, cười nói: “Kiêu Dương vương tuổi trẻ anh hùng, Nguyệt Sắc ngưỡng mộ đã lâu.” Thái độ của hắn vẫn khiêm nhường như cũ, độ cong khóe miệng hoàn mỹ không sứt mẻ, giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng vừa rồi.

Thượng Tín ngồi ngay ngắn bất động, chỉ ngẩng đầu quơ quơ cái chén, “Trưởng Tôn công tử phú giáp thiên hạ, bổn vương hâm mộ đã lâu.”

Một người giàu có lại bị người khác hâm mộ, tuyệt đối không là chuyện tốt. Nếu đối phương là một Vương gia nắm quân quyền mà nói, đó không những không phải chuyện tốt, còn rất có thể biến thành tai họa.

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng hắn nhìn qua vẫn tỏ ra không hề hay biết: “Nếu Vương gia không chê, sao không ở lại tiểu phủ vài ngày?” Tiểu phủ ở đây, đương nhiên không phải biệt viện bên ngoài Trưởng Tôn thế gia, mà là bên trong.

Ánh mắt Thượng Tín đột nhiên liếc đến Phượng Tây Trác. Vì ánh mắt kia quá nhanh, bởi vậy ngoại trừ bỏ bản thân hắn, mọi người đều không phát hiện: “Cũng được.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lạnh nhạt cười, lại kính rượu đến bàn kế tiếp.

Bên bàn này. Trần Ngu Chiêu cười lạnh nói: “Thú vị.”

“Không nhìn ra.” Phượng Tây Trác đột nhiên hạ giọng nói, “Lời đồn trong miệng Trưởng Tôn vừa nãy là chỉ cái gì?”

Trần Ngu Chiêu liếc nàng một cái, “Tên của ta là Trưởng Tôn sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương