Sổ Ngũ Phụng Thiên
Chương 16: Đồng bạn mới [trung]

Cách Tống thành vài dặm, người qua lại ven đường dần tăng lên.

Nam Nguyệt Phi Hoa đột nhiên mở mắt ra.

Phượng Tây Trác ngồi xếp bằng bên cạnh cũng lập tức thẳng người.

“Hình như có thứ gì đó kỳ quái đang đuổi theo.” Khóe môi hắn gợi lên một nụ cười châm biếm.

Trên đời này còn có cái gì kỳ quái hơn ngươi sao? Có điều những lời này Phượng Tây Trác chỉ dám nghĩ ở trong lòng.

“Vì Trác Nhi mà đến sao?” Con ngươi trong suốt như nước trà đảo qua trên mặt nàng.

Phượng Tây Trác cười gượng nói: “Người theo đuôi ta sao có thể so sánh với số người khổng lồ theo đuôi Nam Nguyệt công tử?”

“Ừ.” Âm điệu bị bẻ đi ba phần, “Ta thực không thích có người theo đuổi Trác Nhi đâu.”

Phượng Tây Trác hận không thể đập đầu chết.

“Luyện Nô, ngươi đuổi bọ họ đi.” Hắn dùng viên hồng bảo thạch gắn ở chiếc nhẫn trên ngón tay gõ gõ vào thành xe.

Bên ngoài truyền đến tiếng đáp lời trầm thấp, Phượng Tây Trác lập tức cảm thấy nóc xe bị dẫm lên một cái, sau đó thân xe nhẹ đi một chút.

Nam Nguyệt Phi Hoa vuốt vuốt khuyên tai bằng vàng trên vành tai, không chút để ý nói: “Nghe nói oan gia của Trác Nhi cũng đến Thụy Châu.”

“Oan gia?” Nàng lập tức hiểu ý, “Thượng Tín?”

“Đệ đệ mà Hoàng đế Tuyên triều sủng ái nhất, nghe nói vô cùng ngông cuồng tự đại.”

Phượng Tây Trác thở dài, “Chỉ là một đứa nhỏ bị sủng ái quá mức.”

“Bị sủng ái quá mức?” Đôi con ngươi sáng ngời của Nam Nguyệt Phi Hoa nhất thời bị vẻ thâm trầm bao phủ, “Đây là mấy chữ ta chán ghét nhất.”

“Ngươi liên ‘Đầu’ đều chán ghét? Kia mai đứng lên đương đà điểu tốt lắm.”

Nam Nguyệt Phi Hoa kinh ngạc nhìn nàng một cái, bất ngờ cười rộ lên, “Nói cũng phải.”

Hai bên thùng xe có gió xẹt qua.

Ngựa đột nhiên lồng lên hí dài.

Nam Nguyệt Phi Hoa cuộn chân lại, nhấc người đứng dậy: “Xem ra, cũng có chút bản lĩnh.”

Thân thể Phượng Tây Trác dán vào thành xe, nhường đường, chân thành tha thiết nhìn hắn nói: “Giao cho ngươi.”

Trên đường đột nhiên có kẻ nhảy ra chặn đầu, chắc chắn không phải người lương thiện, nàng tốt nhất là tránh xa một chút, chớ để vạ lây.

Thượng Tín nắm roi ngồi trên lưng ngựa. Đầu roi còn lại, một nam tử dị tộc cao lớn bị đánh đến tróc da bong thịt, mặt mày xám xịt, nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.

Màn xe nhấc lên, một nam tử mặc hồng y tươi đẹp rực rỡ như nét chu sa trong bức tranh sơn thủy xuất hiện trước mắt mọi người, trang sức vàng chói lọi nổi bật trên y phục đỏ thẫm thêm vài phần yêu diễm.

Hắn cười tủm tỉm nhìn Thượng Tín, khóe mắt không hề để ý đến nam tử dị tộc đang nằm suy sụp trên mặt đất, “Hạ nhân nhà ta đắc tội với tôn giá sao?”

Thượng Tín tiện tay siết chặt thêm vết thương trên lưng nam tử dị tộc, “Không vừa mắt, không được sao?”

Nam Nguyệt Phi Hoa nhấc đôi chân trần trắng như ngọc, ung dung bước lên lưng ngựa, “Tất nhiên là được, ở Tuyên triều, quan bắt nạt dân là chuyện bình thường, huống chi còn là Kiêu Dương Vương đầy quyền thế?”

Thị vệ phía sau Thượng Tín lập tức nổi giận nói: “Điêu dân Man Di ở nơi này mà dám nói lời ngông cuồng?”

Thượng Tín xoay tay quất cho hắn một roi, khiến thị vệ kia sợ hãi lập tức lui về phía sau.

“Thái tử của Nam Nguyệt quốc, sao có thể so sánh với điêu dân Man Di?” Rõ ràng là một câu trách cứ, đến miệng hắn, lại như mỉa mai. “Xoay người đến Đại Tuyên chúng ta lại được liệt vào một trong tứ đại công tử, ha ha, quả nhiên là minh châu khó che đạy.”

“Ừ.” Nam Nguyệt Phi Hoa làm bộ như không nghe thấy, “Hiện tại Kiêu Dương Vương muốn xử lý hạ nhân của ta thế nào đây?”

Nam tử dị tộc bị Thượng Tín dùng roi cuộn lên, ném về phía hắn, “Tất nhiên là Châu về Hợp Phố*!”

*Châu về Hợp Phố hay “Hoàn Bích quy Triệu”, ý là vật về với chủ.

Ống tay áo của Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ chuyển, nam tử dị tộc xoay một vòng trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống một bên xe ngựa.

Ánh mắt Thượng Tín trầm xuống. Vẫn nghĩ trong thiên hạ võ công của người Đại Tuyên là đứng đầu, Bắc Di quốc thứ hai, không ngờ Nam Nguyệt quốc cũng không hề kém cạnh.

“Hiện tại ta có thể đi chưa?” Khóe miệng Nam Nguyệt Phi Hoa nhếch lên, như một vòng trăng lưỡi liềm.

Hắn ngẩng đầu lên, “Bổn vương còn muốn lục soát xe ngựa một chút.”

“Xe ngựa sao,” Nụ cười của hắn càng sâu, “Ngoại trừ Trác Nhi, không còn ai khác.”

“Trác Nhi.” Gã thị vệ cách Thượng Tín gần nhất nghe được nhỏ giọng đọc lại một lần, thuận thế nhìn lại, thấy khuôn mặt Thượng Tín bình tĩnh nói: “Nam Nguyệt công tử thừa nhận chứa chấp khâm phạm của triều đình sao?”

“Khâm phạm của triều đình?” Nam Nguyệt Phi Hoa mơ hồ nháy mắt mấy cái, “Vương hậu tương lai của Nam Nguyệt quốc ta sao lại trở thành khâm phạm triều đình của quý quốc?”

Phượng Tây Trác ngồi ở bên trong đem nghe rõ ràng mọi động tĩnh ở bên ngoài, từ khi nghe được chữ Trác Nhi đã có dự cảm chẳng lành, quả nhiên! “Thân phận vương hậu tương lai không có thật của Nam Nguyệt quốc còn không bằng khâm phạm triều đình.” Nàng nửa nằm nửa ngồi ở trong xe than thở.

“Theo bổn vương biết, vương hậu tương lai của Nam Nguyệt quốc là muội muội của Bắc Di vương, La Cơ công chúa. Ngô hoàng đã tự mình gửi thư chúc mừng thái tử quý quốc.”

Ánh mắt Nam Nguyệt Phi Hoa hơi nheo lại, giọng nói mềm nhẹ như gió xuân, “Thứ thuộc về bản thái tử, bản thái tử nhất quyết không bỏ qua!”

“Nhưng trước khi cầm được thứ đó, xin mời Nam Nguyệt công tử tuân thủ quy củ của Đại Tuyên chúng ta!”

Lời nói của Thượng Tín khiến Phượng Tây Trác nghe được sảng khoái vô cùng, nhưng sau đó lại có chút áy náy. Dù sao cũng là bởi vì nàng, Nam Nguyệt Phi Hoa mới đối đầu với Thượng Tín, dẫn đến tình cảnh “cả hai cùng thiệt hại” Nàng vô cùng phúc hậu suy nghĩ.

Nhưng trời không chiều ý người, hai người ở bên ngoài giằng co không bao lâu, Chung Chính đã dẫn người từ Tống thành vội vàng đi tới.

Chung Chính năm nay gần bốn mươi, khuôn mặt vuông vắn, tai to, bộ râu quai nón đen rậm. Phượng Tây Trác nhìn thế nào cũng thấy giống một võ tướng, thế mà năm đó ở trong triều hắn chỉ là một quan văn không hơn không kém.

“Kiêu Dương Vương.” Giọng nói của hắn như chuông lớn, vừa mở miệng đã đè ép toàn bộ tình thế giương cung bạt kiếm xuống, “Thảo dân đến chậm.”

Trong lòng Thượng Tín thầm nói: Ai cho ngươi đến đây. Nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ khách sáo: “Vài năm không gặp, Chung đại nhân vẫn cường tráng như xưa.”

Chung Chính sang sảng cười to, “Nhờ phúc nhờ phúc, ở nhà nhàn rỗi, sợ là béo lên không ít.”

“Chung đại nhân nhàn rỗi ở nhà bố trí mọi chuyện, lại có thể oanh động đến kinh thành.” Hắn biết hôm nay không có hi vọng đưa Phượng Tây Trác đi, trong lòng sinh oán hận. Hắn vốn là kẻ trẻ tuổi cao ngạo, ngoại trừ Hoàng Đế, không để kẻ nào khác vào mắt, cộng thêm oán giận trong lòng, lời nói càng thêm cay nghiệt: “Ngay cả Hoàng Thượng cũng vô cùng quan tâm, muốn các châu phủ khác phải thường xuyên chú ý đến Chung gia.”

Chung Chính vẫn tươi cười như trước, nâng tay ôm quyền nói: “Ân đức của Hoàng Thượng với Chung gia ta, Chung Chính ghi nhớ trong lòng, nửa khắc không dám quên.”

Thượng Tín nhìn hắn mang theo ý vị thâm trường, “Chỉ hy vọng như thế.”

Dứt lời, vung roi lên, giục ngựa chạy về theo đường cũ.

Đến tận lúc này Phượng Tây Trác mới chui ra khỏi xe ngựa, thở dài một hơi, “Hô, được giải thoát rồi.” Nói xong mới phát hiện tất cả mọi người không nói một lời nhìn chằm chằm nàng, “Ách? Ta làm sao?”

Chung Chính nhìn cầu sắt bị nàng ôm trong lòng, cười nói: “Ám khí thật đặc biệt.”

Phượng Tây Trác lập tức nhảy đến trước mặt hắn, “Khuyết Cự kiếm của lão đại đâu?”

Chung Chính nhịn cười, vung kiếm chặt bỏ. Tia lửa trên xích sắt văng ra khắp nơi, lại chỉ có thể chém ra một vết chém nhỏ. Hắn khẽ ồ một tiếng, Phượng Tây Trác thở dài, tiếp nhận lấy kiếm, “Hàng thô tục, vẫn nên để kẻ thô tục như ta ra tay.”

Chỉ thấy Khuyết Cự kiếm trong tay nàng lóe sáng, khi chém xuống thì vừa vặn trúng vào vết chém lúc trước, xích sắt lập tức đứt thành hai đoạn.

Chung Chính thấy vẻ mặt nàng ghét bỏ mà ném cầu sắt sang ven đường, cười nói: “Ta thấy thứ này cũng không phải đồ bình thường, cứ như vậy mà ném đi thật quá lãng phí.” Một thủ hạ của hắn lập tức chạy đến nhặt cầu nhặt lên treo ở trên ngựa.

“Lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên cần kiệm chăm lo chuyện nhà.” Nàng tinh tế vuốt ve Khuyết Cự kiếm mấy lần rồi mới lưu luyến đưa cho hắn.

“Nếu ngươi thích, ta sẽ tìm một cái tốt như thế này cho ngươi.”

Phượng Tây Trác nhớ tới thanh kiếm của nàng còn đang nằm trong tay Thượng Tín, yếu ớt thở dài. Có điều mọi người ở đây đều không biết nàng có thể sử dụng kiếm, tránh phải giải thích, nàng chỉ thản nhiên nói: “Lần sau đến chỗ của Kiêu Dương Vương trộm là được.”

Nam Nguyệt Phi Hoa ngắt lời nói: “Một người chỉ muốn kiếm của đối phương. Một kẻ cố gắng từ Tùng Nguyên đuổi tới tống thành. Giao tình của Trác Nhi và Kiêu Dương Vương đúng là không tầm thường, thật khiến người khác hâm mộ.”

Lời nói của hắn bỗng nhiên nhắc nhở nàng. Tiêu Tấn và Trương Văn Đa biết chắc lấy được bí bảo đồ nên buông tha cho nàng, nhưng hắn vẫn ráo riết đuổi theo, chẳng lẽ là sư huynh đã rơi vào tay bọn họ?…… Sẽ không đâu, nếu sư huynh ở trong tay bọn họ, Thượng Tín đã sớm dùng người để uy hiếp nàng. Nàng nghĩ một hồi, “Có lẽ hắn tận trung với cương vị công tác.”

Con ngươi của Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ đảo, phong tình vô hạn, “Hoặc có thể là, hắn có chấp nhất khác với Trác Nhi?”

Phượng Tây Trác làm như không nghe thấy, xoay người đi đến bên người Luyện Nô đang được băng bó vết thương, ôn nhu nói: “Không có việc gì chứ?”

Luyện Nô vừa định đứng lên hành lễ, lại bị nàng điểm liên tiếp vài huyệt đạo. Phượng Tây Trác xoay người đi đến bên cạnh Chung Chính, đuổi người hầu của hắn xuống ngựa, tự mình nhảy lên ngồi, “Lão đại, thương thế của Luyện Nô rất nặng, chúng ta mau chóng trở về đi.”

Chung Chính cố nén ý cười gật gật đầu, đuổi theo.

Phượng Tây Trác một bên giục ngựa mà đi, một bên vỗ lưng hắn, “Lão đại, lâu không gặp như vậy, ngươi đừng có vừa thấy ta đã lộ ra vẻ mặt như bị táo bón vậy.”

Chung Chính liều mạng ho khan, “Được, khụ khụ, được.”

“Còn có, trên đường nghĩ xem lát nữa nên giải thích với ta về kế hoạch và mục đích muốn để Nguyễn Đông Lĩnh đi qua Tùng Nguyên như thế nào.”

“Đó là bởi vì……”

“Cộng với bồi thường.”

Chung Chính quay đầu hô: “Phi hoa…… ngươi nhanh lên!” Khi xoay người, ngựa của Phượng Tây Trác đã biến mất sau đám bụi đất mù mịt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương