Sơ Luyến Anh Thì ( Đam Mỹ )
-
C4: 2
Phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, mọi người câm như hến, mặt cứng đờ.
Vị trí chủ tịch — tổng giám đốc Tân Á mặt xanh mét, trừng hai tên cấp dưới trẻ tuổi.
"Trưởng phòng Mục, tôi chỉ muốn biết tại sao ngay từ đầu anh đã phản đối chiến lược [phát triển hệ thống đa phương tiện]?"
Thiên Phàm khoanh tay trước ngực, nhìn Mục Thiên Thành ngồi đối diện, ánh mắt lạnh băng ẩn chứa địch ý.
"Phó tổng Thiên Phàm, không phải tôi phản đối, tôi chỉ nêu ý kiến cá nhân mà thôi, hy vọng công ty xem xét cẩn thận."
Mục Thiên Thành giọng điệu dù bình tĩnh, nhưng nghiêm túc đáng sợ.
Hắn cố hết sức giữ bình tĩnh khi nói chuyện trước đồng nghiệp, nhất là cùng người bất đồng ý kiến với mình.
"Xem xét?"
Thiên Phàm cười nhạo:
"Trưởng phòng Mục thật khéo nói đùa. Mọi người đều đã trưởng thành, không cần làm bộ làm tịch. Anh kịch liệt phản đối tôi như vậy, đào khoét một đống lý do, hiện tại không phải muốn khuếch trương truyền thống ma cũ bắt nạt ma mới sao, nào là mạng lưới tiếp thị đặt quá rộng, ban huấn luyện và nhân sự công ty theo không kịp, dĩ nhiên xuất hiện vấn đề...... Nói trắng ra, chính là không tin năng lực của tôi, sợ tôi cản trở phòng bảo hiểm doanh nghiệp, đến lúc đó cuối năm thưởng hoa hồng theo thành tích, sẽ làm mất phần các người."
"Phó tổng Thiên Phàm suy nghĩ nhiều rồi."
Mục Thiên Thành cười khổ nói:
"Trong công việc, tôi đưa công ty lên hàng đầu, tuyệt đối không xen cảm xúc cá nhân vào. Chiến lược của cậu rất hay, nhưng cá nhân tôi cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Sau cuộc khủng hoảng tài chính, ngành bảo hiểm thiệt hại nặng nề, hiện giờ vẫn còn nằm trong cuộc suy thoái, trước mắt phải củng cố và khéo léo phát triển thị phần hiện có, không thể làm cải cách triệt để ngay được. Chỉ sợ đến lúc đó chẳng những không đạt được hiệu quả như mong muốn, lại còn lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn."
"A? Trưởng phòng Mục nói chuyện thật sự chí công vô tư."
Thiên Phàm khóe môi hơi hơi nhếch lên. Ngoại hình cậu anh tuấn, biểu hiện cùng giọng điệu lại quá lạnh lùng, còn hiếm khi cười, một khi có xung đột với người đối thoại, toàn thân như toát ra khí lạnh.
"Nhưng theo tôi được biết, một tháng trước anh đã gửi báo cáo về chương trình phát triển [mạng lưới kênh giao dịch trực tuyến]. Nếu theo như lời anh nói không muốn phiêu lưu như lúc nãy, sao lại đưa ra chiến lược mạo hiểm như vậy? Xin lắng nghe cao kiến."
Trong lòng Mục Thiên Thành lặng đi, không nghĩ tới đối phương biết rõ tường tận dự án không được duyệt tháng trước của hắn.
"Đúng vậy, hiện tại tôi vẫn có ý như vậy, nhưng mà thời điểm chưa thích hợp; Sở dĩ đưa ra phương án đó, là hy vọng ở tương lai không xa ban giám đốc sẽ xem xét lại. Tôi vẫn một mực cho rằng [chìa khóa thành công của công ty là cung cấp chất lượng phục vụ khách hàng tốt nhất, mạng lưới trực tuyến chỉ là công cụ nhanh chóng và tiện dụng kèm theo mà thôi], hơn nữa công nghệ thông tin từng bước phát triển, tiến hành thí điểm, so sánh với phương pháp truyền thống đầu tư nhỏ hơn nhưng hiệu quả cao, lại trong khả năng tài chính của công ty."
"Nói đi nói lại, còn không phải phương án của anh thì mới mẻ độc đáo hữu hiệu, của tôi chỉ toàn lãng phí tiền công ty. Anh còn không thừa nhận là do thành kiến cá nhân?"
Ngón tay thon dài của Thiên Phàm gõ mặt bàn, châm chọc nói:
"Khoa học kỹ thuật đều do con người tạo ra, mọi chuyện đều cần con người; Anh cho là khách hàng thích làm việc với máy móc vô tri vô giác hơn thói quen tiếp xúc với người sao?"
Hai người nói qua nói lại, không ai nhường ai.
Ánh mắt sắc bén như phát ra điện, giao nhau ầm ầm giữa không trung, ánh lửa bắn ra bốn phía, trên mặt mọi người tham gia hội nghị đầy mồ hôi lạnh, [như đứng đống lửa, như ngồi đống than].
"Đủ!"
Thương Tự Thận âm trầm nói, cắt ngang hai người đang giương cung bạt kiếm:
"Xem ra mọi người đều bất đồng ý kiến, nói nữa cũng chỉ lãng phí thời gian. Hôm nay hội nghị dừng ở đây, giải tán."
Mọi người như được đại xá, nhanh chóng vọt ra ngoài. Khi Mục Thiên Thành cùng Thiên Phàm cũng chuẩn bị đứng dậy, lại bị Thương Tự Thận kêu lại:
"Hai người ở lại!"
Ước chừng đã mười phút trôi qua, phòng hội nghị lặng ngắt không có tiếng thó thé nào.
"Không cãi nhau thì khó chịu à?" Thương Tự Thận kéo dài âm điệu hỏi.
".................." Không có người trả lời.
Mục Thiên Thành chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, lảng tránh tầm mắt đối phương; Thiên Phàm nghiêng đầu, vẻ mặt khó xử. Nhìn hai trợ thủ đắc lực của mình y hệt trẻ con mẫu giáo cãi nhau, Thương Tự Thận đau đầu, xoa huyệt thái dương.
"Rốt cuộc giữa hai cậu có chuyện gì? Tôi mời hai cậu tới làm việc, không phải tới đấu mưa miếng nước. Một hội nghị đang yên lành đều bị hai cậu phá tanh bành, đây là lần thứ mấy rồi hả?"
Hắn dùng bút gõ thật mạnh mặt bàn, cảnh cáo nói:
"Quá tam ba bận, nếu còn tái diễn một lần nữa, tôi sẽ đá một người ra nông thôn phía Bắc, người còn lại xuống làng chài phía Nam, để coi hai người còn quậy được nữa không!"
"Tổng giám đốc, lần sau em sẽ chú ý." Mục Thiên Thành mở miệng đầu tiên.
Như tính cách hắn sẽ không xích mích với người khác, nhất là cấp quản lý cao hơn — dù sao việc này đối hắn trăm hại không lợi; Nhưng mà Thiên Phàm ngay từ đầu liền cố tình đì hắn, về sau càng trầm trọng thêm, trải qua vài lần nhẫn nhịn không hiệu quả, Mục Thiên Thành phải thừa nhận bản thân đã chịu đựng tới cực hạn.
Đây là lần đầu tiên hắn ý thức được chính mình cũng có cực hạn.
Kỳ thật nhớ lại, mười năm trước hắn cũng từng không khống chế được, nói năng hung dữ với người ta, mà đối tượng hai lần đều là cùng một người — Thiên Phàm.
Thật không biết là "hạnh" hay là "bất hạnh".
"Cũng không phải tôi muốn......"
Lời còn chưa dứt đã bị Thương Tự Thận nổi giận trừng mắt, Thiên Phàm đành nuốt vào:
"Sau này em không nói là được chứ gì."
"Hai cậu đều là cán bộ trẻ tôi đạt nhiều kì vọng nhất. Mấy cán bộ lão thành khác, lắm chiêu nhiều trò nhưng không mấy người thật sự có năng lực. Tương lai phát triển công ty có lẽ phải dựa vào hai người các cậu, trước khi cãi nhau đỏ mặt tía tai sao không thử nói chuyện hòa nhã một chút, không được sao?"
Thương Tự Thận dù sao đã lăn lộn trong giới mười mấy năm, đảm nhiệm chức tổng giám đốc tân Á, biết trọng dụng nhân tài, thủ đoạn rất cao thâm, giỏi về hòa hoãn điều đình. Mái tóc ông đã ngả màu muối tiêu, bề ngoài nhã nhặn, nhìn kỹ càng giống bậc giáo sư hào hoa phong nhã.
"Tổng giám đốc Thương, ông chuyển tôi qua phòng đầu tư đi, chúng tôi nhất định sẽ rất hòa thuận, tuyệt đối không xảy ra xung đột."
Trước mặt Mục Thiên Thành, Thiên Phàm không e dè mở miệng nói thẳng.
"Giỏi, hai người tính không bao giờ nhìn mặt nhau sao? Đừng quên hai người đều là nhân viên Tân Á!"
Thương Tự Thận giận tái mặt.
Thiên Phàm không hề kinh nghiệm, người đầu tiên âm thầm điều cậu đến phòng bảo hiểm doanh nghiệp chính là Thương Tự Thận. Ông rất coi trọng Mục Thiên Thành, còn nghĩ rằng hai người tuổi tương đương nhau, có thể hòa đồng ăn ý, ai ngờ bọn họ lại như Sao Hỏa và Trái Đất, mỗi lần đối mặt nhất định phải làm không gian ngập mùi thuốc súng.
Thật ra tại sao lại thù địch nhau như vậy?
Hay vì tuổi tương đương, lai lịch gần giống, bọn họ mới xem người kia là đối thủ cạnh tranh? Nhưng theo ông biết, Thiên Phàm tuy rằng ngoài mặt lành lùng băng giá, thâm tâm lại là người háo thắng; Mà Mục Thiên Thành nhìn như tâm tư thâm trầm, không thể đoán, là người chững chạc đáng tin cậy, công tư phân minh. Dù nhìn hai người này dưới góc độ nào, cũng không hình thành lưỡng cực nước lửa a...... Vì thế ngay cả người tự tin về thuật dùng người như Thương Tự Thận bắt đầu nghi ngờ mắt mình.
"Tổng giám đốc Thương......"
Thiên Phàm còn muốn nói lập tức bị Thương Tự Thận ngừng.
"Trở về gác tay lên trán suy nghĩ đi, nếu không lần sau đừng đi họp nữa! Chiến lược phát triển công ty trong tương lai cần các ngành phối hợp, mới có thể đương đầu với tình hình tài chính khó khăn như hiện nay. Các cậu níu chân lẫn nhau, lãng phí tài nguyên, tôi sẽ không tha thứ nữa, hiểu không?"
"Đã hiểu."
Hai người cùng lên tiếng, cuối cùng hiếm quý nhất trí.
Ra khỏi phòng họp, gặp người thanh niên đi nhanh hướng ngược chiều mình, Mục Thiên Thành vội vàng gọi cậu lại:
"Thiên Phàm, xin đợi đã."
Thân hình cao ráo khựng lại, người thanh niên dừng lại, nhưng không quay đầu.
Mục Thiên Thành chậm rãi đến gần, đứng trước mặt đối phương, làm cho cậu không thể lảng tránh tầm mắt mình thêm nữa.
Cộng sự đến bây giờ, Mục Thiên Thành phát hiện hai người hiếm khi bốn mắt nhìn nhau; Mỗi khi trong lúc vô tình đối mắt, Thiên Phàm luôn nhanh quay đi nơi khác, giống như hắn lây bệnh độc cấp số nhân vậy.
Mục Thiên Thành hơi hơi nhíu mi, trong lòng xẹt qua tia bực bội, nhưng vẫn cố sức hòa nhã nói chuyện:
"Thiên Phàm, giữa chúng ta đã xảy ra hiểu lầm gì sao?"
Năm tháng điêu luyện sắc sảo, hình ảnh người con trai dưới gốc cây anh đào lại hiện về trong tâm trí, kí ức vốn dĩ phải ngập trong bụi mờ lại đột nhiên quay về mang theo hương hoa kia......
Nghe rất nhiều người nói "Năm tháng thay đổi con người" Mục Thiên Thành không đồng ý lắm. theo quan điểm của hắn, tính cách mỗi người đã hình thành từ khi sinh ra, trừ phi gặp kích động mạnh nào đó, nếu không cuộc đời họ đều là chuỗi ngày tháng vô vị nhạt nhẽo, không có khả năng thay đổi.
Bây giờ "may mắn" gặp lại người thanh niên củng cố quan điểm đó.
Thiên Phàm vẫn giống như trước đây, ngạo mạn lạnh lùng, xù gai nhọn như nhím, kẻ khác chỉ có thể kính trọng nhưng không gần gũi. Tuy rằng bên ngoài đoan chính anh tuấn, cá tính lại hoàn toàn tương phản, tự cho mình trung tâm, không thèm quan tâm suy nghĩ người khác, xem như là việc hiển nhiên.
Nhớ hồi trung học, Thiên Phàm vì có vẻ ngoài anh tuấn nên ban đầu còn được rất nhiều người hâm mộ, địa vị cực cao trong lòng nữ sinh, liên tiếp nhận lời tỏ tình; Nhưng nam sinh chưa kịp ghen tị "số đào hoa", Thiên Phàm đã khinh thường từ chối thẳng thừng ác độc vào mặt đối phương "Tôi không thích gái ú như cô" hoặc là "Đã lùn còn bốn mắt trông chẳng khác con bìm bịp", làm cho không nữ sinh nào tỏ tình mà không khóc, cũng nháy mắt hủy hình tượng cậu trong lòng fan.
Mà Thiên Phàm cũng không có bằng hữu. Hắn quá mức đơn độc, nam sinh đều thích tụm năm tụm ba, nhưng không có thằng nào muốn chơi với con nhím khoa trương, càng đừng nói đến tính tình tự cao tự đại nhìn xuống kẻ khác, giống như bọn họ đều là cặn bã vô phương cứu chữa.
Như sói hoang không hợp đàn cậu chỉ đứng ngoài ra lệnh. Cho dù hiện tại vào xã hội, đảm đương chức vị quan trọng, vẫn dùng những lời chói tai ấy.
Có thể nói thật không sợ mất lòng ai như thế, Mục Thiên Thành không biết bảm thân đang hâm mộ, hay đang ghen tị cậu có thế lực lớn chống lưng nữa.
Thiên Phàm khi không từ trên trời trơi xuống, công ty đồn đãi không ít, các lý do nào cũng có, nhưng đều na ná giống nhau. Mọi người nhất trí cho rằng cậu là con trai Tổng giám đốc Tân Á, thậm chí là hoàng tử nhà Tổng giám đốc PAM, cậu ấm có tiền có thế, nên mới vừa xuất hiện đã leo thẳng lên ngai phó tổng.
Mục Thiên Thành mặc dù không xác định, nhưng cũng đoán tin đồn chắc đúng tám chín phần mười.
"Sao? Hiểu lầm gì?"
Ánh mắt nháy một lần lướt qua hắn, chuyển sang nhìn vô định phái trước.
Ở trước mặt mọi người, là thái độ đối địch; Còn lại đều xem hắn như không khí.
Mục Thiên Thành nhịn xuống tức giận......
Đi làm vài năm, gặp qua không ít khách hàng khó tính, hắn đều có thể uyển chuyển biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng mà người trước mắt thật là khó chơi nhằn quá đi. Khi hai người đối mặt, Mục Thiên Thành phát hiện mình rặn không ra lời nào, ngay cả nụ cười bình thản muôn thuở cũng nặn không được.
"Nếu tôi quá nhạy cảm, thì thật xin lỗi."
Cùng một công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tốt nhất không nên gay gắt mâu thuẫn, vì thế Mục Thiên Thành cẩn thận đắn đo dùng từ:
"Thiên Phàm, chúng ta làm việc chung được 3 tuần rồi, cảm thấy hình như cậu đối với tôi có chút không hài lòng, tôi lại không biết rốt cuộc mình đã làm gì không đúng? Nếu trong công việc tôi có gì sơ suất, cậu là cấp trên, mong cậu có thể thẳng thắn chỉ cho tôi, tôi nhất định sẽ sửa chữa."
Mấy lời này thật sự chân thành, nếu là người khác chắc chắn không có khả năng làm ngơ, nhưng mà mặt Thiên Phàm không chút thay đổi, làm hắn không thể nắm bắt.
"Trưởng phòng Mục, anh suy nghĩ nhiều quá, tôi đối với anh không có thành kiến gì cả."Giọng điệu vô cùng bình thản.
"Thật sự?"
Mục Thiên Thành theo dõi cậu, người nọ vẫn không muốn đối diện với hắn.
"Trưởng phòng Mục, nếu không có việc gì khác, tôi đi trước."
Mục Thiên Thành cười khổ:
"Thiên Phàm, mặc kệ như thế nào, chúng ta từng là bạn học cấp ba mà. Tuy rằng sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, không liên lạc, nhưng hiện tại có thể gặp lại đúng là không dễ, chúng ta đừng dùng kính ngữ được không?"
"Công việc không nên xen lẫn quan hệ cá nhân."
"Chúng ta không phải bạn bè sao? Nhớ rõ trung học......"
"Chuyện quá khứ tôi đã quên, quên sạch sẽ!"
Thiên Phàm trừng mắt nhìn hắn, con ngươi lạnh lùng sắc bén chém qua người hắn, phát sáng làm người khác sợ.
Mục Thiên Thành chấn động, nhất thời câm nín.
Mặc dù Thiên Phàm đắm chìm trong ánh hoàng hôn, lại như dòng sông băng lạnh lẽo thấu xương:
"Xin lỗi, trưởng phòng Mục, tôi thật sự có việc, xin chào."
Dứt lời, cậu nhanh chòng rời đi.
Còn chưa được mấy bước, một nhân viên vội vàng đuổi theo cậu,
"Phó tổng, ngân hàng vừa gửi fax đến cần ngài kí tên để chuyển lại ngay."
Người tới nói xong mới ý thức được Thiên Phàm vẻ mặt tức giận, động tác trở nên do dự.
"Đến đây đi." Giọng nói Thiên Phàm nhàn nhạt, khôi phục vẻ lạnh lùng.
Nhanh chóng kí xong, nhân viên nói với cậu mấy câu, bởi vì cách hơi xa, Mục Thiên Thành không nghe rõ, chỉ là nhìn thấy khóe môi Thiên Phàm khẽ nhếch, như lộ ra ......
Nụ cười?
Với mình thì như nước với lửa, nhưng hòa thuận với người khác, thậm chí có thể cười cười nói nói? Tương phản rành rành trước mắt như vậy, làm cho hắn khó bỏ qua.
Đến khi thấy bóng lưng người nọ khuất mất, Mục Thiên Thành mới chậm rãi bước đi.
Hiện tại rốt cục có thể chứng thật —
Bản thân bị người ta ghét bỏ.
Đối phương cũng không quên ghi hận nha; Điểm này, kỳ thật cũng giống mình.
"Trưởng phòng, Phó tổng Thiên Phàm thiệt quá đáng a!" Minh Huy nhảy vào văn phòng, lớn tiếng kêu la.
Mục Thiên Thành ngẩng đầu khỏi màn hình LCD, ý bảo cậu đóng cửa rồi mới nhàn nhạt hỏi:
"Lại chuyện gì?"
"Lão đại, từ trước tới nay bảo hiểm của [Khoa học kỹ thuật Khải Tân] đều do em phụ trách sao đột nhiên chuyển qua hợp tác với tên ấy?"
Minh Huy thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế đối diện hắn, lau trán đầy mồ hôi.
"Tổng giám đốc [Khoa học kỹ thuật Khải Tân] quen biết Thiên Phàm, muốn làm chung với nhau cũng không lạ."
Việc này Mục Thiên Thành có biết qua.
"Nhưng mà trước giờ do em làm mà, tên ấy làm vậy không phải là ép em vào đường cùng sao? Đây chính là hợp đồng lớn a!"
Mặt Minh Huy dài thượt ra.
"Đều chung công ty, đừng nói khó nghe như vậy."
Mục Thiên Thành hơi gằn giọng:
"Thay vì ngồi than vãn người khác lấy mất khách hàng, không bằng ngẫm nghĩ lại xem mình đã làm gì để khách hàng quay lưng đi?"
"Em nghe được là Thiên Phàm bán bảo hiểm cho [Khoa học kỹ thuật Khải Tân] với giá rất ưu đãi, không phải cố tình đâm em sao?"
"Thật sao?" Mục Thiên Thành dừng gõ bàn phím.
"Theo em thấy, Thiên Phàm chủ tâm kiếm cơ hội ở lại phòng của chúng ta, không tiếc mánh khóe dụ dỗ khách hàng để nâng danh tiếng, thậm chí như vậy cũng được đi. Không nghĩ thủ đoạn dựa hơi lại lợi hại như vậy, hèn chi một bước lên thẳng chức phó tổng!"
Minh Huy không phải chưa từng châm chọc, phát tiết bức xúc về Thiên Phàm.
Người có chức vị cao Thiên Phàm, theo lý thuyết người muốn lấy lòng hắn hẳn là không ít, nhưng tính tình xa cách lạnh lùng, hơn nữa đối địch Mục Thiên Thành, làm cho nhân viên đều chống cậu — kỳ thật không phải lỗi của cậu, chính là bởi vì Mục Thiên Thành rất được nhân viên kính yêu, địch thủ của hắn cũng như địch thủ của bọn họ.
"Nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ tìm cậu ta nói chuyện." Mục Thiên Thành nói.
"Hai người thật sự có thể nói chuyện sao?"
Minh Huy không chần chờ hỏi:
"Lão đại, cho em nói thẳng, lần nào cũng thấy hai người như hỏa tinh đụng địa cầu, kiếp trước không phải cừu địch chứ?"
Mục Thiên Thành cười khổ.
"Nhưng mà cảm giác này cũng rất tốt à nha."
Minh Huy vuốt cằm, tự đáy lòng cảm khái nói:
"Em trước kia vẫn nghĩ dù trời sập, thiên hạ la hét chạy loạn, mặt lão đại vẫn không đổi sắc, chậm rãi mang cặp đi làm. Cho đến khi Thiên Phàm xuất hiện, em mới phát hiện anh cũng có hỉ nộ ái ố, bị tên ấy khiêu khích cũng sẽ lộ vẻ tức giận. Thì ra lão đại vẫn là người bình thường thôi!"
Nghiêm túc cảm khái như vậy làm người ta dở khóc dở cười.
"Lão đại, trước kia anh cùng Thiên Phàm nhất định là oan gia a~."
Minh Huy có chút đăm chiêu:
"Hồi trung học, hai người khẳng định nước lửa không thể ở chung. Không cần đoán cũng biết, anh nhất định là loại học sinh siêu cấp ưu tú, mà tên ấy khẳng định đội sổ triền miên, cho nên bây giờ không thể ngồi cùng bàn. Một là anh từng đoạt bồ tên ấy, hai là tên ấy đoạt của anh......"
Đối với trí tưởng tượng quá mức phong phú của Minh Huy, Mục Thiên Thành chỉ có thể đau đầu xoa thái dương:
"Quan hệ giữa tôi và cậu ta kỳ thật cũng không tệ lắm, cho đến khi......"
Lời vừa ra khỏi răng liền im bặt.
Nhớ tới chuyện trước kia, nội tâm Mục Thiên Thành hơi động.
Cho dù Thiên Phàm người gặp người ghét, nhưng kỳ thật quan hệ của mình và cậu ta không phải như Minh Huy suy nghĩ, mà suốt mấy năm đều xem như "hòa hợp", thậm chí trong mắt người khác hai người còn như "bạn bè" như hình với bóng.
Khi đó Thiên Phàm không có bạn bè, ngoại trừ mình. Chỉ cần cậu xuất hiện, mọi người sẽ tự động dạt ra, trong vòng đường kính ba mét chỉ thấy khói do người khác vắt giò chạy trốn.
Vô tình, Thiên Phàm bị toàn trường cô lập.
Mục Thiên Thành cũng thấy kỳ quái, sao mình lại quen Thiên Phàm?
Sự thật không thể phủ nhận...... Hai người "quan hệ hòa thuận" liên tục đến khi tốt nghiệp — lần cuối nói nặng lời, mới xóa đi dịu dàng dối trá trong mắt Mục Thiên Thành.
Để tay lên ngực tự hỏi, mất đi một "bằng hữu" như vậy, Mục Thiên Thành cũng không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại như trút được gánh nặng; Bởi vì hắn chưa bao giờ thiệt tình xem đối phương là "bằng hữu", huống chi cho dù cùng Thiên Phàm có quan hệ tốt đẹp, hắn cũng sẽ không để tâm. Đối hắn mà nói, cũng chỉ là loại đi ngang qua đời hắn thôi.
Cũ không đi, mới không đến.
Mỗi giai đoạn sẽ có vài bạn bè khác nhau, tình yêu và hôn nhân cũng vậy thôi, không có gì đáng giá để lưu luyến. Hắn không phải là loại quay đầu xem đường cũ, chuyện đã qua tất cả đều là kinh nghiệm, đây là cách hắn đối nhân xử thế.
"Oa, 12 giờ rồi, khó trách bụng đói quá a. Lão đại, ăn cơm trưa đi!"
Mục Thiên Thành cũng hơi đói bụng, thu dọn một chút sau liền cùng Minh Huy đi đến thang máy. Nhưng mà mới đi ra văn phòng, chợt nhìn thấy thân hình cao ráo đứng gần thang máy – người thanh niên mặc bộ tây trang xanh đậm tay kẹp cặp đen, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Mục Thiên Thành dừng lại, gọi:" Thiên Phàm."
"Chào phó tổng." Minh Huy cũng lễ phép chào hỏi, giọng nói có chút miễn cưỡng.
Thiên Phàm nhìn bọn họ, con ngươi đen chợt lóe, không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó nhìn qua chỗ khác.
"Cậu cũng đi ăn cơm trưa? Muốn đi ăn cùng không?" Mục Thiên Thành ôn hòa hỏi.
Phong thái đẳng cấp, dù trong công việc thù địch như thế nào đi nữa, khi gặp nhau vẫn không hề biểu hiện. Đối với điểm này, luôn hành động theo cảm tính như Minh Huy luôn hổ thẹn.
"Không cần."
Thiên Phàm thẳng thừng từ chối, bước vào thang máy trước, Mục Thiên Thành cùng Minh Huy theo sau.
Không khí ngột ngạt vô cùng.
Hai người đứng hai góc, im lặng không nói.
Tuy rằng nhìn như nước giếng không phạm nước sông, nhưng Minh Huy cảm thấy hai người phát ra hai tia điện vô hình, bắn nhau giữa không trung, lửa điện văng khắp nơi, Minh Huy thiệt là bất hạnh đứng chính giữa, chỉ âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Mục Thiên Thành nhìn đối phương — Thiên Phàm dựa thang máy, hạ mí mắt, nhìn mặt đất...... Lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, trong không gian nhỏ hẹp như vậy không có gió tự động.
Người con trai bên cạnh quả thật rất xinh đẹp, đôi môi như được chạm trổ tinh mĩ; Khóe môi hơi cong, toát ra một vẻ ngạo mạn. Mặc dù bản nhân không hề hay biết, nhưng từ nhỏ hất hàm sai khiến đã quen nếp, có đôi khi vô ý làm những cử chỉ nhỏ, hay nét mặt vẻ trịch thượng xa cách.
Bởi vì thế nên mới khó thân với cậu chăng?
Nhưng điều làm cho Mục Thiên Thành bực bội không phải là tính tình cao ngạo của đối phương, mà là cậu luôn rũ mắt cự tuyệt; Hay là nhìn mình là u ác tính, liếc qua liền bệnh chết? Làm việc cùng công ty, cùng phòng ban, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không lẽ sau này cậu vẫn muốn giữ thái độ này?
Một ngọn lửa trong lòng âm thầm cháy lên, còn chưa kịp dập tắt, lời đã ra khỏi miệng:
"Nghe nói cậu và giám đốc [Khoa học kỹ thuật Khải Tân] là bạn tốt?"
"Phải thì sao?" Thiên Phàm liếc mắt nhìn hắn.
"Từ trước đến nay Minh Huy là người phụ trách làm việc với [Khoa học kỹ thuật Khải Tân], hiện tại đột nhiên chuyển sang cậu, phó tổng Thiên Phàm không phải luôn bận rộn sao? Loại dự án nhỏ như vầy giao cho Minh Huy là được rồi."
Mục Thiên Thành tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lời nói có thâm ý.
"A? Tôi không biết đây là dự án nhỏ."
Thiên Phàm đứng thẳng, cuối cùng đối mắt nhìn hắn:
"Huống chi Khải Tân không hài lòng thái độ phục vụ của nhân viên anh, mấy lần bàn bạc đều đến trễ, điều khoản quan trọng cũng không trình bày chính xác......"
Nói xong, Thiên Phàm tầm mắt chuyển sang người Minh Huy:
"Khách hàng có quyền lựa chọn, đừng tưởng ký xong hợp đồng là mọi sự thành công."
"Tôi không phải cố ý đến muộn, lần đó là vì xe xảy ra sự cố ......"
Mục Thiên Thành giơ tay ngăn Minh Huy giải thích.
Mặc kệ giải thích như thế nào, việc đến muộn là sự thật; Ngành dịch vụ không có viện cớ, khách hàng chính là Thượng Đế.
"Minh Huy có lẽ không dủ chu đáo, nhưng cậu ta làm việc nghiêm túc, làm trưởng phòng, tôi xin chịu trách nhiệm chỉ bảo; Việc nào cũng đích thân ra tay không phải Phó tổng Thiên Phàm sẽ rất vất vả sao. Cậu gia nhập Tân Á không bao lâu, tôi hiểu cậu đang dốc hết sức cho công ty, nhưng những việc cấp dưới làm được...... Hãy để họ ra ngoài va chạm chút đi."
Mục Thiên Thành tươi cười không chê vào đâu được.
Thiên Phàm nhìn hắn, không nói lời nào.
"Trên mặt tôi có dính gì à?" Mục Thiên Thành nhịn không được hỏi.
"Anh vẫn giống trước kia, là một tên tốt quá đáng!"
Thiên Phàm châm chọc nói:
"Thích nuôi một đám rác bên người. Một tên thô lỗ chuyên bám đuôi Minh Huy, thư kí cả ngày liếc mắt đưa tình, còn có một đám cấp dưới làm ra vẻ bận rộn...... Bọn họ còn tưởng anh thật sự quan tâm, kỳ thật anh chỉ thích cảm giác được người khác tôn sùng. Nhìn một đám thờ anh như thờ thánh, tôi liền nhịn không được cảm thấy buồn cười...... Mục Thiên Thành, suốt mười năm, vẫn giống nhau như đúc, không hề thay đổi!"
"Mi nói cái gì!"
Lời nói quá mức khó nghe làm người đầy nhiệt huyết như Minh Huy không nhịn được mà gào lên, xông lên muốn nói lý với Thiên Phàm, lại bị Mục Thiên Thành ngăn lại.
Thiên Phàm vẫn không nhúc nhích hơi hơi nhướng mày, ánh mắt khiêu khích nhìn bọn họ.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, ý thức được nếu cảnh này bị người khác trông thấy sẽ như thế nào, Mục Thiên Thành nhanh chóng kéo Minh Huy, ý bảo cậu đừng kích động.
"Về sau không có việc gì không cần giả khách sáo, chúng ta không phải là bạn tốt, kỳ thật còn không phải bạn bè."
Thiên Phàm phủi phủi áo, quay đầu rời đi.
"Thực đáng giận, sao trên đời có người đáng ghét đến thế! Mấy câu hồi nãy, chẳng những không coi lão đại ra gì, còn chửi tụi em nữa chứ! Nói em bám đuôi, nói An Ny chỉ biết liếc mắt đưa tình? Thật là quá đáng! Sao có thể nói như vậy được? Còn tiếp tục thế này, tụi em sao có thể làm việc chung với tên ấy chứ? Tức chết em rồi, thật muốn đấm vài phát mặt......"
Mục Thiên Thành không hề nghe tiếng chửi bới bên tai, chỉ chăm chú nhìn bóng Thiên Phàm dần xa......
— Mục Thiên Thành, suốt mười năm, vẫn giống nhau như đúc, không chút thay đổi!
Đã mười năm rồi sao, từ trung học đến bây giờ?
Nếu không phải Thiên Phàm nhắc lại, Mục Thiên Thành không hề nhận ra. Hắn không rõ vì sao từ trước đến nay luôn bất hòa như vậy? Vì sao Thiên Phàm đầy thù hận với hắn? Vì sao luôn lảng tránh nhìn trực diện hắn?
Cho dù hai người từng có xung đột, cũng là chuyện mười năm trước.
Trong mười năm, nước đến nước đi, biển xanh thành nương dâu, có cái gì không thể quên? Cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện khi xưa? Nếu không sao phản đối từng hành động của mình như thế?
Như có dòng nước ngầm chảy qua tim.
Giống như mặt hồ tĩnh lặng nay lại lăn tăn gợn sóng, Mục Thiên Thành không rõ đây là rung động nhất thời, hay là cơn sóng gió báo hiệu sóng thần, hắn chỉ có thể đứng lặng tại chỗ, yên lặng nghiền ngẫm nội tâm đang nhi nhỏ biến hóa.
Hắn có chút khẳng định —
Loại cảm giác này...... Cũng không chán ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook