Sơ Hiểu Mộ Niên
-
Chương 6
Sau khi ăn xong cơm trưa, Sơ Hiểu không đếm xỉa đến đề nghị “Cùng nhau ngủ” của Mộ Niên, cho tiểu lang một cái tổ ấm áp.
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của một người một sói, Sơ Hiểu không cảm giác lấy một chút tội ác, nhẹ nhàng hừ một tiếng, đi đến thư phòng tìm đọc tài liệu có liên quan đến án kiện hôm nay.
Thấy chủ nhân không bị đả động dù một chút, tiểu lang rất biết điều nằm sấp về phía trước tự mình lót hang ổ, chỉ hận mình đã nịnh bợ lầm người rồi.
Mộ Niên vẫn bộ dáng ủy khuất, cộng thêm vẻ mặt oán trách đi theo phía sau Sơ Hiểu, hi vọng nàng có thể thay đổi ý.
Sơ Hiểu có chút buồn cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người lại, hắn không phản ứng kịp đụng vào trong ngực nàng.
Nàng nhìn y phục hắn, nói: “Ngươi cỡi y phục ra đi...”
Gương mặt Mộ Niên lập tức nóng lên, trở nên hồng hồng, nói cũng lắp bắp: “... Sơ... Sơ Hiểu ngươi......”
Sơ Hiểu có chút buồn cười nhìn hắn, nói: “Nghĩ cái gì thế, ta giúp ngươi vén ống quần.”
“Ưm......” Hắn che lại khuôn mặt đỏ hồng, “Không sao, không cần......” Mặc dù có chút dài, nhưng không đến mức dẫm lên, hơn nữa nó dài như thế có thể che đi mắt cá chân của hắn, hắn rất sợ người ta nhìn mắt cá chân của hắn rồi lộ ra vẻ mặt xem thường.
Sơ Hiểu nhẹ nhàng cười cười rồi kéo hắn vào trong phòng khách.
Nàng biết hắn lo lắng, nhưng nàng đã lựa chọn không để ý đến, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, nàng tin tưởng hắn sẽ quên những thứ này.
“Nhanh, một chút là tốt thôi” Sơ Hiểu đặt hắn trên ghế, vốn định đi tới sau tấm bình phong, bỗng nghĩ đến rằng mình không thể cùng hắn cả đời như vậy, cũng không ngại ngùng mà ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng cởi vạt áo ra.
Mộ Niên cúi đầu, không né tránh. Sơ Hiểu nhìn thấy tai hắn hồng hồng, có chút bất đắc dĩ: “Mộ Niên, không nên thẹn thùng, chúng ta là vợ chồng......”
“Ưm...” Hắn thấp giọng nói, “Không có. Ta chỉ là.. là không quá quen......” Không quen khi có người quan tâm, hắn sợ nếu đã trở thành thói quen, nếu một khi mất đi, thì mình chắc chắn không thể quên được.
“Được rồi.” Giọng nói nàng trầm thấp, nhưng hắn lại nghe được trong đó có bất đắc dĩ cùng với một ít vui sướng. “May mắn, thời gian của chúng ta còn rất dài......”
Cả đời, đủ dài...
Lúc Mộ Niên hồi phục lại tinh thần, hắn đã đứng ở trên đường.
Sắc mặt đỏ ửng như trước, không giảm đi chút nào, nhìn Sơ Hiểu đứng ở bên mỉm cười với hắn.
Hắn còn nhớ rõ chuyện phát sinh lúc trước: Mộ Niên thận trọng mặc y phục mới, cẩn thận mang thắt lưng màu xanh biếc trên hông. Nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm mắt cá chân hắn, không để ý bộ dáng khẩn trương lo sợ của hắn, có chút ngượng ngùng và kiên định nói: “Mộ Niên, mắt cá chân của ngươi, rất đẹp......”
Sơ Hiểu trước giờ chưa từng nói qua lời nào buồn nôn như vậy..., mà Mộ Niên cũng chưa nghe qua tiếng nói trắng trợn như vậy, hai người nhất thời đỏ thẫm cả mặt......
Sơ Hiểu rất nhanh đã khôi phục bộ dáng cười nhẹ nhàng, nói rằng xế chiều rãnh rỗi, muốn cùng hắn ra ngoài dạo phố.
Hắn vẫn còn ngây ngốc không biết chuyện gì xảy ra, chờ phản ứng lại thì đã đứng ở trên đường.
Cúi đầu nhìn hoa văn không ngay ngắn được thêu tinh sảo trên vạt áo, hắn nhẹ nhàng cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Trước tầm mắt hắn xuất hiện một bàn tay thon dài “Nàng nhìn hắn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lênh, “Không cần tách rời.”
Mộ Niên có cảm giác bộ dạng cười xấu xa vừa rồi của Sơ Hiểu giống như là trêu ghẹo hắn, hắn bĩu môi, bộ dạng có chút bất mãn. Đan bàn tay của mình vào tay ấm áp của nàng.
Nàng thấy thế, càng thấy thú vị, trong tay dùng ít lực, hắn lập tức ngã lảo đảo vào trong ngực của nàng.
Đẩy ra, “Ưm.” Hắn có chút ngượng ngùng lặng lẽ nhìn chung quanh, thấy không có người nào nhìn, thở nhẹ một hơi âm thầm cảm thấy may mắn.
Gặp bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, Sơ Hiểu bất đắc dĩ cười cười, đem hắn che ở trước ngực.
Ở dưới sự kiên trì của Sơ Hiểu, Mộ Niên miễn cưỡng lựa chọn một y phục màu trắng.
Rất nhanh đã đến mùa đông, Sơ Hiểu nghĩ đến Mộ Niên chỉ có một kiện y phục, mà dùng vải vóc làm ra cũng rất tốn kém, vải vóc trong nhà nàng mua thật ra dùng để hắn giết thời gian, cho nên thừa dịp vô ích liền mua thêm chút ít y phục cho Mộ Niên.
Mộ Niên cảm thấy mua nhiều rất lãng phí, cũng muốn tự làm đồ trong nhà, khăng khăng không nên, nhưng hắn không lay chuyển được Sơ Hiểu, cuối cùng mới miễn cưỡng chọn một.
Bất đắc dĩ, Sơ Hiểu lại muốn lão bản lấy ra vài món màu sắc đơn giản hình thức chế tác tinh sảo, xem một ít, chọn vài món, đem những thứ Mộ Niên chọn lấy hết rồi trả tiền.
Đi ra cửa tiệm, Mộ Niên có chút oán giận: “Không cần phải dùng nhiều y phục như vậy..... Thật là không biết cách tiết kiệm...”
Một tay Sơ Hiểu xách đồ, một tay vòng qua hắn, nghe hắn lải nhải bên tai, trong lòng đặc biệt kiên định.
--- ------ ----
Dọc đường đi không ngừng nghe hắn nhỏ giọng oán trách, Sơ Hiểu bỗng nhiên cao hứng, xấu xa thổi vào lỗ tai hắn một hơi, nói: “Mộ Niên. Ngươi đích xác là người quản lý đồ trong nhà ta......”
Hài lòng nhìn tai hắn đỏ lên, hung hăng quay đầu: “...... Ngươi......” Trong lòng có chút ủy khuất, còn không phải vì mình là phu lang trong nhà sao.
Sơ Hiểu nắm ngón tay mảnh khãnh của hắn, hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn bổ sung: “Ừ, nhưng ta thích ngươi quản lý đồ trong nhà... Làm sao bây giờ?”
Trong lòng Mộ Niên ngọt đến mức như ăn cả tấn đường, hắn đã có chút quen với việc Sơ Hiểu luôn nói trực tiếp, nghe nàng nói thích trêu ghẹo mình đồng thời cũng nghe ra sự thành khẩn trong lời nói của nàng, hắn biết Sơ Hiểu thích xem bộ dáng hắn tức giận đến mặt đỏ hồng, có chút bất đắc dĩ, cũng rất ngọt.
Loại cảm giác yêu thương này, thật tuyệt diệu...
Thấy Mộ Niên không nói, nàng vừa định trêu chọc hắn mấy câu, bỗng nhiên sau lưng có người gọi tên của nàng.
“Lâm bộ đầu...” Tiếng nói có chút không xác định.
Xoay người, “A, là Hạ bộ đầu... Tuần tra sao?” Nắm chặt bàn tay Mộ Niên đang nhân cơ hội rút ra.
Hạ Húc toàn thân trường sam màu đen, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
“Ừ.” Trả lời đơn giản, trong nháy mắt có chút tẻ ngắt.
“Phu lang của ngươi?” Hắn đánh giá Mộ Niên, vẻ mặt có chút bén nhọn.
Mộ Niên có chút sợ hãi núp ở phía sau nàng, Sơ Hiểu buồn cười dắt hắn đi ra ngoài, ôm vào trong ngực.
“Đúng vậy a,“ Nàng cưng chìu vỗ vỗ đầu của hắn, ngẩng đầu “Còn có cái gì......”
“Ta đang gấp, đi trước.” Hạ húc cắt đứt lời của nàng, vội vả quay đầu.
“Hắn có chuyện gì sao?” Mộ Niên tò mò hỏi.
Sơ hiểu lắc đầu: “Có thể phá án đến thần trí mơ màng đi, ha hả.”
“Ừ, nam nhân nằm trong nhóm đi truy nã ư, thật là lợi hại.....”
Hạ húc quay đầu lại, tầm mắt nhìn xuyên qua dòng người liền trông thấy bóng lưng quen thuộc.
Nàng ôm lấy người bên cạnh, bóng lưng này hạnh phúc như có cả thế giới.
Mặt hắn không chút thay đổi, ngón tay nắm chặt trường kiếm bên hông.
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của một người một sói, Sơ Hiểu không cảm giác lấy một chút tội ác, nhẹ nhàng hừ một tiếng, đi đến thư phòng tìm đọc tài liệu có liên quan đến án kiện hôm nay.
Thấy chủ nhân không bị đả động dù một chút, tiểu lang rất biết điều nằm sấp về phía trước tự mình lót hang ổ, chỉ hận mình đã nịnh bợ lầm người rồi.
Mộ Niên vẫn bộ dáng ủy khuất, cộng thêm vẻ mặt oán trách đi theo phía sau Sơ Hiểu, hi vọng nàng có thể thay đổi ý.
Sơ Hiểu có chút buồn cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người lại, hắn không phản ứng kịp đụng vào trong ngực nàng.
Nàng nhìn y phục hắn, nói: “Ngươi cỡi y phục ra đi...”
Gương mặt Mộ Niên lập tức nóng lên, trở nên hồng hồng, nói cũng lắp bắp: “... Sơ... Sơ Hiểu ngươi......”
Sơ Hiểu có chút buồn cười nhìn hắn, nói: “Nghĩ cái gì thế, ta giúp ngươi vén ống quần.”
“Ưm......” Hắn che lại khuôn mặt đỏ hồng, “Không sao, không cần......” Mặc dù có chút dài, nhưng không đến mức dẫm lên, hơn nữa nó dài như thế có thể che đi mắt cá chân của hắn, hắn rất sợ người ta nhìn mắt cá chân của hắn rồi lộ ra vẻ mặt xem thường.
Sơ Hiểu nhẹ nhàng cười cười rồi kéo hắn vào trong phòng khách.
Nàng biết hắn lo lắng, nhưng nàng đã lựa chọn không để ý đến, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, nàng tin tưởng hắn sẽ quên những thứ này.
“Nhanh, một chút là tốt thôi” Sơ Hiểu đặt hắn trên ghế, vốn định đi tới sau tấm bình phong, bỗng nghĩ đến rằng mình không thể cùng hắn cả đời như vậy, cũng không ngại ngùng mà ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng cởi vạt áo ra.
Mộ Niên cúi đầu, không né tránh. Sơ Hiểu nhìn thấy tai hắn hồng hồng, có chút bất đắc dĩ: “Mộ Niên, không nên thẹn thùng, chúng ta là vợ chồng......”
“Ưm...” Hắn thấp giọng nói, “Không có. Ta chỉ là.. là không quá quen......” Không quen khi có người quan tâm, hắn sợ nếu đã trở thành thói quen, nếu một khi mất đi, thì mình chắc chắn không thể quên được.
“Được rồi.” Giọng nói nàng trầm thấp, nhưng hắn lại nghe được trong đó có bất đắc dĩ cùng với một ít vui sướng. “May mắn, thời gian của chúng ta còn rất dài......”
Cả đời, đủ dài...
Lúc Mộ Niên hồi phục lại tinh thần, hắn đã đứng ở trên đường.
Sắc mặt đỏ ửng như trước, không giảm đi chút nào, nhìn Sơ Hiểu đứng ở bên mỉm cười với hắn.
Hắn còn nhớ rõ chuyện phát sinh lúc trước: Mộ Niên thận trọng mặc y phục mới, cẩn thận mang thắt lưng màu xanh biếc trên hông. Nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm mắt cá chân hắn, không để ý bộ dáng khẩn trương lo sợ của hắn, có chút ngượng ngùng và kiên định nói: “Mộ Niên, mắt cá chân của ngươi, rất đẹp......”
Sơ Hiểu trước giờ chưa từng nói qua lời nào buồn nôn như vậy..., mà Mộ Niên cũng chưa nghe qua tiếng nói trắng trợn như vậy, hai người nhất thời đỏ thẫm cả mặt......
Sơ Hiểu rất nhanh đã khôi phục bộ dáng cười nhẹ nhàng, nói rằng xế chiều rãnh rỗi, muốn cùng hắn ra ngoài dạo phố.
Hắn vẫn còn ngây ngốc không biết chuyện gì xảy ra, chờ phản ứng lại thì đã đứng ở trên đường.
Cúi đầu nhìn hoa văn không ngay ngắn được thêu tinh sảo trên vạt áo, hắn nhẹ nhàng cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Trước tầm mắt hắn xuất hiện một bàn tay thon dài “Nàng nhìn hắn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lênh, “Không cần tách rời.”
Mộ Niên có cảm giác bộ dạng cười xấu xa vừa rồi của Sơ Hiểu giống như là trêu ghẹo hắn, hắn bĩu môi, bộ dạng có chút bất mãn. Đan bàn tay của mình vào tay ấm áp của nàng.
Nàng thấy thế, càng thấy thú vị, trong tay dùng ít lực, hắn lập tức ngã lảo đảo vào trong ngực của nàng.
Đẩy ra, “Ưm.” Hắn có chút ngượng ngùng lặng lẽ nhìn chung quanh, thấy không có người nào nhìn, thở nhẹ một hơi âm thầm cảm thấy may mắn.
Gặp bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, Sơ Hiểu bất đắc dĩ cười cười, đem hắn che ở trước ngực.
Ở dưới sự kiên trì của Sơ Hiểu, Mộ Niên miễn cưỡng lựa chọn một y phục màu trắng.
Rất nhanh đã đến mùa đông, Sơ Hiểu nghĩ đến Mộ Niên chỉ có một kiện y phục, mà dùng vải vóc làm ra cũng rất tốn kém, vải vóc trong nhà nàng mua thật ra dùng để hắn giết thời gian, cho nên thừa dịp vô ích liền mua thêm chút ít y phục cho Mộ Niên.
Mộ Niên cảm thấy mua nhiều rất lãng phí, cũng muốn tự làm đồ trong nhà, khăng khăng không nên, nhưng hắn không lay chuyển được Sơ Hiểu, cuối cùng mới miễn cưỡng chọn một.
Bất đắc dĩ, Sơ Hiểu lại muốn lão bản lấy ra vài món màu sắc đơn giản hình thức chế tác tinh sảo, xem một ít, chọn vài món, đem những thứ Mộ Niên chọn lấy hết rồi trả tiền.
Đi ra cửa tiệm, Mộ Niên có chút oán giận: “Không cần phải dùng nhiều y phục như vậy..... Thật là không biết cách tiết kiệm...”
Một tay Sơ Hiểu xách đồ, một tay vòng qua hắn, nghe hắn lải nhải bên tai, trong lòng đặc biệt kiên định.
--- ------ ----
Dọc đường đi không ngừng nghe hắn nhỏ giọng oán trách, Sơ Hiểu bỗng nhiên cao hứng, xấu xa thổi vào lỗ tai hắn một hơi, nói: “Mộ Niên. Ngươi đích xác là người quản lý đồ trong nhà ta......”
Hài lòng nhìn tai hắn đỏ lên, hung hăng quay đầu: “...... Ngươi......” Trong lòng có chút ủy khuất, còn không phải vì mình là phu lang trong nhà sao.
Sơ Hiểu nắm ngón tay mảnh khãnh của hắn, hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn bổ sung: “Ừ, nhưng ta thích ngươi quản lý đồ trong nhà... Làm sao bây giờ?”
Trong lòng Mộ Niên ngọt đến mức như ăn cả tấn đường, hắn đã có chút quen với việc Sơ Hiểu luôn nói trực tiếp, nghe nàng nói thích trêu ghẹo mình đồng thời cũng nghe ra sự thành khẩn trong lời nói của nàng, hắn biết Sơ Hiểu thích xem bộ dáng hắn tức giận đến mặt đỏ hồng, có chút bất đắc dĩ, cũng rất ngọt.
Loại cảm giác yêu thương này, thật tuyệt diệu...
Thấy Mộ Niên không nói, nàng vừa định trêu chọc hắn mấy câu, bỗng nhiên sau lưng có người gọi tên của nàng.
“Lâm bộ đầu...” Tiếng nói có chút không xác định.
Xoay người, “A, là Hạ bộ đầu... Tuần tra sao?” Nắm chặt bàn tay Mộ Niên đang nhân cơ hội rút ra.
Hạ Húc toàn thân trường sam màu đen, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
“Ừ.” Trả lời đơn giản, trong nháy mắt có chút tẻ ngắt.
“Phu lang của ngươi?” Hắn đánh giá Mộ Niên, vẻ mặt có chút bén nhọn.
Mộ Niên có chút sợ hãi núp ở phía sau nàng, Sơ Hiểu buồn cười dắt hắn đi ra ngoài, ôm vào trong ngực.
“Đúng vậy a,“ Nàng cưng chìu vỗ vỗ đầu của hắn, ngẩng đầu “Còn có cái gì......”
“Ta đang gấp, đi trước.” Hạ húc cắt đứt lời của nàng, vội vả quay đầu.
“Hắn có chuyện gì sao?” Mộ Niên tò mò hỏi.
Sơ hiểu lắc đầu: “Có thể phá án đến thần trí mơ màng đi, ha hả.”
“Ừ, nam nhân nằm trong nhóm đi truy nã ư, thật là lợi hại.....”
Hạ húc quay đầu lại, tầm mắt nhìn xuyên qua dòng người liền trông thấy bóng lưng quen thuộc.
Nàng ôm lấy người bên cạnh, bóng lưng này hạnh phúc như có cả thế giới.
Mặt hắn không chút thay đổi, ngón tay nắm chặt trường kiếm bên hông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook