Sơ Hạ Trong Tôi
-
Chương 21
Giữa ánh nến lay động trong một nhà hàng kiểu tây tinh xảo, cao cấp và thanh lịch, một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi đối diện tao nhã hưởng thụ bữa tối. Ngẫu nhiên nhỏ giọng trò chuyện vài câu, như là một cặp trời sinh vô cùng xứng đôi.
Dương Vãn Thanh nói một ít chuyện công việc, Tần Ý nhìn như nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra kiến nghị, nhưng sự mất tập trung trong câu nói của hắn lại không che dấu được Dương Vãn Thanh.
Cô cầm ly rượu đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe môi luôn mang theo ý cười dịu dàng, đây là điểm mà Tần Ý vừa lòng nhất ở Dương Vãn Thanh, hào phóng khéo léo, tao nhã thong dong.
Bọn họ là hôn nhân gia tộc, Dương gia và Tần gia là hai nhà thế gia đứng đầu, nhà cao cửa rộng sự nghiệp to lớn. Cha mẹ Dương Vãn Thanh là người cầm quyền hiện tại, hôn ước của họ đã được định từ khi ông nội Tần Ý còn sống. Tần Ý cũng không cần dựa vào chuyện hôn nhân để phát triển, nhưng là nguyện vọng của ông nội, hắn không muốn vi phạm.
Bọn họ đã đính hôn được tám năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm, Tần Ý vừa đúng ba mươi sẽ thành hôn. Người vợ trong lý tưởng của hắn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ như Dương Vãn Thanh. Hắn càng muốn một người vợ hiền lành chăm lo cho gia đình giúp chồng dạy con, có lẽ hắn sẽ không yêu người đó, nhưng sẽ tôn trọng cô và cho cô tất cả sự tôn vinh mà Tần phu nhân nên có. Đương nhiên, nếu người đó là Dương Vãn Thanh, cô có sự nghiệp riêng, hắn sẽ không ép cô phải từ bỏ vì lấy hắn.
Thời gian tám năm giúp bọn họ rất hiểu ý nhau, tuy rằng không có tình yêu nam nữ, nhưng làm bạn bè và bạn đời tương lai lại rất hòa thuận. Hàng năm, vào ngày kỷ niệm đính hôn, hai người sẽ cùng nhau dùng bữa, giống như một loại nghi thức phải hoàn thành. Mà trong những trường hợp xã giao cần đối phương phối hợp, bọn họ sẽ lấy thân phân vợ chồng sắp cưới đến tham dự. Trong suy nghĩ của Tần Ý, sinh nhật em trai Dương Vãn Thanh cũng là một loại xã giao, vì thế hắn không vắng mặt. Giống như đa số hôn nhân gia tộc khác, bọn họ sẽ giữ mối quan hệ như vậy kéo dài đến sau khi kết hôn, tương kính như tân, thứ duy nhất không có chính là tình yêu.
Sau khi ăn tối xong, Tần Ý vốn tưởng nhiệm vụ tối nay đã kết thức. Lúc đi ra khỏi nhà hàng kiểu tây, Dương Vãn Thanh bỗng nhiên đề nghị đi xem phim với hắn.
Tầm mắt cô dừng trên bảng cáo ở trạm xe bus đối diện, ngày hôm qua nơi đó vừa dán áp phích một bộ phim điện ảnh mới chiếu, là bộ phim cuối cùng Tần Dao tham gia diễn xuất trước khi ra nước ngoài, Kỷ Sơ Hạ cũng có tham gia.
Dương Vãn Thanh chưa từng đề nghị hẹn hò bên ngoài sau khi dùng bữa, nhưng nếu cô muốn thì Tần Ý cũng không từ chối.
Suất chiếu chín giờ tối không quá đông người, Dương Vãn Thanh chọn vị trí khá gần màn hình. Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Ý đến rạp chiếu phim công cộng, dù không có hứng thú gì nhiều nhưng hắn cũng cố để tâm xem.
Đây là một bộ phim thương mại điển hình, nội dung kể về chuyện gián điệp kinh tế, mặc Tần Ý nghĩ tính logic của cậu chuyện rất có vấn đề, nhưng mâu thuẫn trong đó vẫn đủ hấp dẫn người khác xem tiếp. Nam chính là ảnh đế Ngụy Minh Tuấn, Tần Dao đóng vai em gái của hắn, còn Kỷ Sơ Hạ là bạn trai của Tần Dao, tiểu thiếu gia nhà giàu bị nam chính lừa bịp và lợi dụng.
Bộ phim này là Đông Hoàng và Diệu Tinh cùng đầu tư, phần diễn của Kỷ Sơ Hạ bị cắt hết còn không được mấy phút, không thể cắt hết tất cả vì nếu không có nhân vật này thì lại hỏng mạch chuyện.
Mãi cho đến khi bộ phim chiếu được hơn một tiếng, Kỷ Sơ Hạ mới xuất hiện lần đầu tiên. Trong màn ảnh, tiểu thiếu gia ngang ngược vênh váo hung hăng, so với bản thân Kỷ Sơ Hạ hoàn toàn không giống. Nhưng cậu vừa xuất hiện, mấy nữ sinh ngồi ở góc rạp liền nhỏ giọng hét lên.
Tiểu thiếu gia mặc bộ quần áo chuyên dụng cho xe máy, chở Tần Dao trong vai bạn gái xuyên qua dòng xe cộ xếp hàng thật dài với tốc độ cực cao, thoạt nhìn cực kỳ ngầu, khi cậu ngẩng đầu nhếch môi nở nụ cười, hình ảnh đặc tả làm vô số fan trước màn ảnh muốn ngất xỉu luôn.
Tần Ý khẽ nhíu mày, Dương Vãn Thanh bên cạnh nhỏ giọng cười nói: “Sơ Hạ quả thật diễn không tồi.”
Tần Ý khẽ mím môi không tiếp lời.
“Sơ Hạ nói sau khi cậu ấy quay bộ phim này thì không nhận được công việc nào nữa, vì bị một người chèn ép đóng băng. Sơ Hạ nói có liên quan đến anh, tuy rằng cậu ấy không nói rõ lý do, nhưng rất nhiều người đều biết là vì Dao Dao. Thật ra em muốn hỏi anh, rốt chuyện có chuyện gì giữa Sơ Hạ và Dao Dao làm anh nhắm vào cậu ấy như vậy?”
Trên màn ảnh, cặp tình nhân vẫn đang ngọt ngào, ánh mắt Tần Ý dần dần lạnh xuống, Dương Vãn Thanh dường như đã sớm quen với việc hắn trầm mặt ít lời, cô nói tiếp: “Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng dù là chuyện gì, anh nhất định đã hiểu lầm Sơ Hạ. Cậu ấy là một người rất thông minh và kiên cường, nhưng tuyệt đối không phải người xấu, còn rất lương thiện, nếu không em đã không giúp cậu ấy như vậy.”
“Nếu hắn chỉ giả vờ thì sao?”
Dương Vãn Thanh nhỏ giọng thở dài, không nói thêm nữa.
Bộ phim một trăm phút nhanh chóng đến đoạn kết, mà kết cuộc của Kỷ Sơ Hạ, sau khi tất cả lừa dối đều bị vạch trần, vì người con gái mà cậu yêu thương, cậu dứt khoát vọt vào mưa bom bão đạn. Trong cảnh cuối cùng, Kỷ Sơ Hạ quay đầu lại cười nhẹ với cô gái, giơ ngón tay làm động tác im lặng, ánh mắt dịu dàng mà lại kiên định.
Không hiểu sao Tần Ý lại cảm thấy như trái tim bị bóp chặt, ánh mắt như thế làm hắn nhớ lại lần Kỷ Sơ Hạ uy hiếp hắn muốn nhảy lầu kia, thật sự cũng chỉ là diễn thôi sao?
“Dao Dao đã ra nước ngoài, nếu có thể, anh bỏ qua cho Sơ Hạ đi. Em không biết anh có điều tra hoàn cảnh nhà Sơ Hạ chưa, anh đã gặp em gái của cậu ấy rồi đó, là một cô bé rất xinh đẹp, bị bệnh tim bẩm sinh. Khoảng thời gian mà anh phong giết Sơ Hạ, cậu ấy rất cần tiền làm phẫu thuật thay tim cho em gái, tiền tiết kiệm nhiều năm lại phải trả nợ bài bạc cho cha. Có lẽ anh chỉ muốn hủy đi tiền đồ của Sơ Hạ, nhưng lại suýt chút nữa gián tiếp làm cô bé kia không có cơ hội cứu mạng. Tuy rằng không biết Sơ Hạ kiếm được tiền bằng cách nào, nhưng nhất định đã phải trả giá rất đắt. Nếu em quen biết bọn họ sớm một chút là tốt rồi, có thể giúp đỡ một tay.”
Giọng nói của Dương Vãn Thanh rất nhỏ, nhưng từng chữ lại như đâm thẳng vào tim gan. Tần Ý sửng sốt, vô thức mà siết tay thành nắm đấm. Không phải hắn không cho người điều tra Kỷ Sơ Hạ, hắn biết cậu xuất thân không tốt, có em gái kéo chân sau, mẹ mất sớm còn cha thì bài bạc, ngộ độc rượu mà chết. Chuyện duy nhất hắn không biết chính là em gái cậu bị bệnh tim rất nặng, nhất định phải làm phẫu thuật thay tim.
Hắn cho rằng Kỷ Sơ Hạ muốn dựa vào Tần Dao để từ tầng lớp thấp nhất bò lên trên, tiếp cận Tần Dao chỉ vì lợi ích, Có lẽ Tần Dao cũng biết điểm này, cho nên khi Tần Ý tỏ vẻ sẽ không để ý đến xuất thân, hỏi cô vì sao không dẫn người về, Tần Dao chỉ khóc lóc lắc đầu nói: “Không được, anh sẽ không vừa lòng hắn.” Nếu những chuyện này là sự thật, Tần Ý không cho là hắn làm sai, nhưng liên lụy đến một cô gái vô tội, rốt cuộc vẫn làm tâm lý hắn bất an.
Ra khỏi rạp chiếu phim, tài xế của Tần Ý đã lái xe dừng ngay trước cửa rạp, hắn mở cửa xe cho Dương Vãn Thanh, nhưng cô không lên mà chỉ cười lắc đầu: “Có người đến đón em.”
Tần Ý nhíu mày, ý thức được Dương Vãn Thanh có chuyện muốn nói. Quả nhiên cô nhìn hắn trịnh trọng nói: “Hôn ước của chúng ta dừng ở đây đi. Năm đó chúng ta đã giao hẹn, hiện tại em đã tìm được người muốn kết hôn, thật xin lỗi.”
Lúc mới đính hôn hai người có giao hẹn: trước khi kết hôn, chỉ cần một trong hai người tìm được tình yêu đích thực thì hôn ước liền hủy bỏ. Tần Ý chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ là người bội ước trước, sự thật đúng là như vậy. Thật ra hắn đã sớm có dự cảm, hắn và Dương Vãn Thanh sẽ không đi đến cùng được.
Thật sự nghe được Dương Vãn Thanh nói ra miệng, Tần Ý cũng không tiếc nuối, trái lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Mấy phút sau, một chiếc Audi rất phổng thông dừng bên cạnh xe bọn họ. một người đàn ông trẻ tuổi trông rất lịch sự bước xuống. Dương Vãn Thanh nắm tay người kia giới thiệu với Tần Ý: “Đây là Lưu Khải Tinh, bạn trai của em, chúng em dự định giữa năm nay sẽ kết hôn.”
Lưu Khải Tinh không giàu như Tần Ý, thậm chí không đẹp trai bằng Tần Ý, nhưng hắn yêu thương Dương Vãn Thanh, mà Tần Ý không yêu, thế nên cô chọn Lưu Khải Tinh.
Tần Ý bắt tay hắn, chân thành chúc phúc: “Chúc mừng hai người.”
Dương Vãn Thanh nói một ít chuyện công việc, Tần Ý nhìn như nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra kiến nghị, nhưng sự mất tập trung trong câu nói của hắn lại không che dấu được Dương Vãn Thanh.
Cô cầm ly rượu đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe môi luôn mang theo ý cười dịu dàng, đây là điểm mà Tần Ý vừa lòng nhất ở Dương Vãn Thanh, hào phóng khéo léo, tao nhã thong dong.
Bọn họ là hôn nhân gia tộc, Dương gia và Tần gia là hai nhà thế gia đứng đầu, nhà cao cửa rộng sự nghiệp to lớn. Cha mẹ Dương Vãn Thanh là người cầm quyền hiện tại, hôn ước của họ đã được định từ khi ông nội Tần Ý còn sống. Tần Ý cũng không cần dựa vào chuyện hôn nhân để phát triển, nhưng là nguyện vọng của ông nội, hắn không muốn vi phạm.
Bọn họ đã đính hôn được tám năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm, Tần Ý vừa đúng ba mươi sẽ thành hôn. Người vợ trong lý tưởng của hắn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ như Dương Vãn Thanh. Hắn càng muốn một người vợ hiền lành chăm lo cho gia đình giúp chồng dạy con, có lẽ hắn sẽ không yêu người đó, nhưng sẽ tôn trọng cô và cho cô tất cả sự tôn vinh mà Tần phu nhân nên có. Đương nhiên, nếu người đó là Dương Vãn Thanh, cô có sự nghiệp riêng, hắn sẽ không ép cô phải từ bỏ vì lấy hắn.
Thời gian tám năm giúp bọn họ rất hiểu ý nhau, tuy rằng không có tình yêu nam nữ, nhưng làm bạn bè và bạn đời tương lai lại rất hòa thuận. Hàng năm, vào ngày kỷ niệm đính hôn, hai người sẽ cùng nhau dùng bữa, giống như một loại nghi thức phải hoàn thành. Mà trong những trường hợp xã giao cần đối phương phối hợp, bọn họ sẽ lấy thân phân vợ chồng sắp cưới đến tham dự. Trong suy nghĩ của Tần Ý, sinh nhật em trai Dương Vãn Thanh cũng là một loại xã giao, vì thế hắn không vắng mặt. Giống như đa số hôn nhân gia tộc khác, bọn họ sẽ giữ mối quan hệ như vậy kéo dài đến sau khi kết hôn, tương kính như tân, thứ duy nhất không có chính là tình yêu.
Sau khi ăn tối xong, Tần Ý vốn tưởng nhiệm vụ tối nay đã kết thức. Lúc đi ra khỏi nhà hàng kiểu tây, Dương Vãn Thanh bỗng nhiên đề nghị đi xem phim với hắn.
Tầm mắt cô dừng trên bảng cáo ở trạm xe bus đối diện, ngày hôm qua nơi đó vừa dán áp phích một bộ phim điện ảnh mới chiếu, là bộ phim cuối cùng Tần Dao tham gia diễn xuất trước khi ra nước ngoài, Kỷ Sơ Hạ cũng có tham gia.
Dương Vãn Thanh chưa từng đề nghị hẹn hò bên ngoài sau khi dùng bữa, nhưng nếu cô muốn thì Tần Ý cũng không từ chối.
Suất chiếu chín giờ tối không quá đông người, Dương Vãn Thanh chọn vị trí khá gần màn hình. Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Ý đến rạp chiếu phim công cộng, dù không có hứng thú gì nhiều nhưng hắn cũng cố để tâm xem.
Đây là một bộ phim thương mại điển hình, nội dung kể về chuyện gián điệp kinh tế, mặc Tần Ý nghĩ tính logic của cậu chuyện rất có vấn đề, nhưng mâu thuẫn trong đó vẫn đủ hấp dẫn người khác xem tiếp. Nam chính là ảnh đế Ngụy Minh Tuấn, Tần Dao đóng vai em gái của hắn, còn Kỷ Sơ Hạ là bạn trai của Tần Dao, tiểu thiếu gia nhà giàu bị nam chính lừa bịp và lợi dụng.
Bộ phim này là Đông Hoàng và Diệu Tinh cùng đầu tư, phần diễn của Kỷ Sơ Hạ bị cắt hết còn không được mấy phút, không thể cắt hết tất cả vì nếu không có nhân vật này thì lại hỏng mạch chuyện.
Mãi cho đến khi bộ phim chiếu được hơn một tiếng, Kỷ Sơ Hạ mới xuất hiện lần đầu tiên. Trong màn ảnh, tiểu thiếu gia ngang ngược vênh váo hung hăng, so với bản thân Kỷ Sơ Hạ hoàn toàn không giống. Nhưng cậu vừa xuất hiện, mấy nữ sinh ngồi ở góc rạp liền nhỏ giọng hét lên.
Tiểu thiếu gia mặc bộ quần áo chuyên dụng cho xe máy, chở Tần Dao trong vai bạn gái xuyên qua dòng xe cộ xếp hàng thật dài với tốc độ cực cao, thoạt nhìn cực kỳ ngầu, khi cậu ngẩng đầu nhếch môi nở nụ cười, hình ảnh đặc tả làm vô số fan trước màn ảnh muốn ngất xỉu luôn.
Tần Ý khẽ nhíu mày, Dương Vãn Thanh bên cạnh nhỏ giọng cười nói: “Sơ Hạ quả thật diễn không tồi.”
Tần Ý khẽ mím môi không tiếp lời.
“Sơ Hạ nói sau khi cậu ấy quay bộ phim này thì không nhận được công việc nào nữa, vì bị một người chèn ép đóng băng. Sơ Hạ nói có liên quan đến anh, tuy rằng cậu ấy không nói rõ lý do, nhưng rất nhiều người đều biết là vì Dao Dao. Thật ra em muốn hỏi anh, rốt chuyện có chuyện gì giữa Sơ Hạ và Dao Dao làm anh nhắm vào cậu ấy như vậy?”
Trên màn ảnh, cặp tình nhân vẫn đang ngọt ngào, ánh mắt Tần Ý dần dần lạnh xuống, Dương Vãn Thanh dường như đã sớm quen với việc hắn trầm mặt ít lời, cô nói tiếp: “Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng dù là chuyện gì, anh nhất định đã hiểu lầm Sơ Hạ. Cậu ấy là một người rất thông minh và kiên cường, nhưng tuyệt đối không phải người xấu, còn rất lương thiện, nếu không em đã không giúp cậu ấy như vậy.”
“Nếu hắn chỉ giả vờ thì sao?”
Dương Vãn Thanh nhỏ giọng thở dài, không nói thêm nữa.
Bộ phim một trăm phút nhanh chóng đến đoạn kết, mà kết cuộc của Kỷ Sơ Hạ, sau khi tất cả lừa dối đều bị vạch trần, vì người con gái mà cậu yêu thương, cậu dứt khoát vọt vào mưa bom bão đạn. Trong cảnh cuối cùng, Kỷ Sơ Hạ quay đầu lại cười nhẹ với cô gái, giơ ngón tay làm động tác im lặng, ánh mắt dịu dàng mà lại kiên định.
Không hiểu sao Tần Ý lại cảm thấy như trái tim bị bóp chặt, ánh mắt như thế làm hắn nhớ lại lần Kỷ Sơ Hạ uy hiếp hắn muốn nhảy lầu kia, thật sự cũng chỉ là diễn thôi sao?
“Dao Dao đã ra nước ngoài, nếu có thể, anh bỏ qua cho Sơ Hạ đi. Em không biết anh có điều tra hoàn cảnh nhà Sơ Hạ chưa, anh đã gặp em gái của cậu ấy rồi đó, là một cô bé rất xinh đẹp, bị bệnh tim bẩm sinh. Khoảng thời gian mà anh phong giết Sơ Hạ, cậu ấy rất cần tiền làm phẫu thuật thay tim cho em gái, tiền tiết kiệm nhiều năm lại phải trả nợ bài bạc cho cha. Có lẽ anh chỉ muốn hủy đi tiền đồ của Sơ Hạ, nhưng lại suýt chút nữa gián tiếp làm cô bé kia không có cơ hội cứu mạng. Tuy rằng không biết Sơ Hạ kiếm được tiền bằng cách nào, nhưng nhất định đã phải trả giá rất đắt. Nếu em quen biết bọn họ sớm một chút là tốt rồi, có thể giúp đỡ một tay.”
Giọng nói của Dương Vãn Thanh rất nhỏ, nhưng từng chữ lại như đâm thẳng vào tim gan. Tần Ý sửng sốt, vô thức mà siết tay thành nắm đấm. Không phải hắn không cho người điều tra Kỷ Sơ Hạ, hắn biết cậu xuất thân không tốt, có em gái kéo chân sau, mẹ mất sớm còn cha thì bài bạc, ngộ độc rượu mà chết. Chuyện duy nhất hắn không biết chính là em gái cậu bị bệnh tim rất nặng, nhất định phải làm phẫu thuật thay tim.
Hắn cho rằng Kỷ Sơ Hạ muốn dựa vào Tần Dao để từ tầng lớp thấp nhất bò lên trên, tiếp cận Tần Dao chỉ vì lợi ích, Có lẽ Tần Dao cũng biết điểm này, cho nên khi Tần Ý tỏ vẻ sẽ không để ý đến xuất thân, hỏi cô vì sao không dẫn người về, Tần Dao chỉ khóc lóc lắc đầu nói: “Không được, anh sẽ không vừa lòng hắn.” Nếu những chuyện này là sự thật, Tần Ý không cho là hắn làm sai, nhưng liên lụy đến một cô gái vô tội, rốt cuộc vẫn làm tâm lý hắn bất an.
Ra khỏi rạp chiếu phim, tài xế của Tần Ý đã lái xe dừng ngay trước cửa rạp, hắn mở cửa xe cho Dương Vãn Thanh, nhưng cô không lên mà chỉ cười lắc đầu: “Có người đến đón em.”
Tần Ý nhíu mày, ý thức được Dương Vãn Thanh có chuyện muốn nói. Quả nhiên cô nhìn hắn trịnh trọng nói: “Hôn ước của chúng ta dừng ở đây đi. Năm đó chúng ta đã giao hẹn, hiện tại em đã tìm được người muốn kết hôn, thật xin lỗi.”
Lúc mới đính hôn hai người có giao hẹn: trước khi kết hôn, chỉ cần một trong hai người tìm được tình yêu đích thực thì hôn ước liền hủy bỏ. Tần Ý chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ là người bội ước trước, sự thật đúng là như vậy. Thật ra hắn đã sớm có dự cảm, hắn và Dương Vãn Thanh sẽ không đi đến cùng được.
Thật sự nghe được Dương Vãn Thanh nói ra miệng, Tần Ý cũng không tiếc nuối, trái lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Mấy phút sau, một chiếc Audi rất phổng thông dừng bên cạnh xe bọn họ. một người đàn ông trẻ tuổi trông rất lịch sự bước xuống. Dương Vãn Thanh nắm tay người kia giới thiệu với Tần Ý: “Đây là Lưu Khải Tinh, bạn trai của em, chúng em dự định giữa năm nay sẽ kết hôn.”
Lưu Khải Tinh không giàu như Tần Ý, thậm chí không đẹp trai bằng Tần Ý, nhưng hắn yêu thương Dương Vãn Thanh, mà Tần Ý không yêu, thế nên cô chọn Lưu Khải Tinh.
Tần Ý bắt tay hắn, chân thành chúc phúc: “Chúc mừng hai người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook