Tựa như một giấc mộng vô cùng dài với những tình tiết kinh hoàng liên tục xuất hiện. Điều ngạc nhiên nhất là một Cố Cẩm Chi chưa từng khóc trước mặt Lâm Hử (ngoại trừ lúc trên giường), vậy mà lại bật khóc nức nở, khiến Lâm Hử vô cùng hoảng sợ.
Tuy vẫn biết tính tình Cố Cẩm Chi hơi trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thể hiện không chút che giấu như vậy.
Song lúc ấy Lâm Hử thật sự không còn chút sức lực nào, đầu óc khó có thể tập trung suy nghĩ, chỉ biết mang tâm trạng hoảng hốt suốt dọc đường.
Ngay khi vừa tỉnh táo, người đầu tiên Lâm Hử nghĩ tới đương nhiên là Cố Cẩm Chi. Cậu vội vã muốn biết tình trạng hiện tại của đối phương ra sao.
Lâm Hử chớp mắt, phòng bệnh trắng xóa hiện ra. Bên ngoài, trời đã sáng.
Cơ thể hơi đau, cảm giác đau ở phần bụng rõ ràng hơn cả, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu được. Lâm Hử xoa bóp huyệt thái dương, chống tay ngồi dậy từ trên giường.
Xem ra đó không phải là một giấc mơ.
Ngày hôm qua, cậu thật sự đã gặp nguy hiểm. Nhưng nghiêm túc mà nói, cảm giác lúc ấy thật sự rất mơ hồ, không chân thực bằng cảm giác lúc cậu đột tử ở kiếp trước.
Có lẽ do mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, lại chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Có lẽ vì cậu đang ở trong một quyển sách, từ tận sâu trong thâm tâm, cậu vẫn chưa thật sự coi đây là một thế giới thực, nên khi gặp tình tiết kiểu này, cậu lập tức phán đoán theo chiều hướng kia.
Cậu hiểu được vì sao lúc trước người nhà lại sốt sắng dặn dò đến vậy.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu là người bình thường, e là từ nay về sau sẽ sợ hãi, không dám ra ngoài một mình nữa.
Vừa cúi đầu, cậu đã thấy một cái đầu xù đang tựa bên cửa sổ. Cẩn thận quan sát góc mặt nghiêng của đối phương, hốc mắt đỏ bừng sưng húp, xem ra tiếng gào khóc thảm thiết cậu nghe tối qua không phải là giả.
Lâm Hử vừa buồn cười vừa đau lòng. Khác với sự thản nhiên của một người đã từng trải qua cái chết, bóng ma tâm lý của Cố Cẩm Chi sẽ lớn hơn nhiều. Tim cậu mềm nhũn, nhẹ nhàng vòng tay qua đầu đối phương, cúi người hôn xuống.
Nhìn thấy vết thương rất bé trên mặt Cố Cẩm Chi, quần áo trên người hắn cũng chưa thay đổi, Lâm Hử nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào tối qua. Nhớ đối phương ban đầu cố gắng an ủi mình, sau đó thấy cậu bị thương thì trở nên lo lắng cuống cuồng, khóc lóc thảm thiết.
Đêm qua cậu không tỉnh táo, không thể kiểm soát những gì mình nói, không thể chia sẻ với đối phương, bất lực để Chi Chi gánh vác một mình.
Với Cố Cẩm Chi, đây là một thế giới chân thật, những chuyện xảy ra cũng hoàn toàn chân thật, tất cả đều vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Bản thân Cố Cẩm Chi là một công tử cao quý được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều, sao có thể không sợ chết. Nhưng dường như hắn lại càng sợ cậu chết hơn, sợ hơn cả cái chết của bản thân.
Trông nom cạnh giường bạn trai nhưng Cố Cẩm Chi lại không hề tỉnh táo, ngủ rất say, bị hôn mấy lần vẫn chưa tỉnh lại.
Một lúc sau, Lâm Hử mới để ý thấy có bóng người đứng canh ngoài cửa kính. Cậu muốn gọi người tới đưa Cố Cẩm Chi đi nghỉ ngơi, ngay sau đó, người bên ngoài cũng để ý tới cậu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hử thấy bố mẹ Lâm mệt mỏi đến vậy, theo sau là anh trai cậu, anh trai Cố Cẩm Chi đi cuối cùng.
Tất cả những ánh mắt đều nhìn cậu đầy lo âu, đương nhiên anh trai Cố sẽ để ý tới em trai mình nhiều hơn.
Bố mẹ Lâm có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám quấy rầy đứa nhỏ đang nghỉ ngơi, sợ làm ồn đến cậu. Họ nhìn trái nhìn phải nhiều lần, muốn xác nhận Lâm Hử thật sự không sao, vẻ mặt âu sầu, áy náy.
Cho dù bác sĩ đã nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần ở viện vài ngày là được, nhưng nói gì đi nữa, tai họa này cũng từ họ mà ra.
Khi nhận được điện thoại của Lâm Thâm, hai vợ chồng họ đang chuẩn bị tham gia một buổi hội nghị quan trọng, có liên quan tới một hạng mục hợp tác trọng yếu.
Nhưng ngay khi hay tin Lâm Hử gặp chuyện ngoài ý muốn, họ hoàn toàn không suy nghĩ gì thêm, lập tức hoãn buổi hội nghị, mua vé máy bay quay về, lòng đầy hoảng hốt và tự trách.
Dọc đường đi, cả hai đều im lặng. Một ngày dài như một năm, hai người đều sốt ruột muốn biết tình hình hiện tại ra sao, con mình có gặp nguy hiểm đến tính mạng không.
Lúc trước, vì muốn bảo vệ Lâm Hử, bọn họ đã quyết định đưa cậu về Giang Thành.
Nhưng giờ bọn họ mới nhận ra, dù có làm thế nào thì cũng không thể tránh khỏi nguy hiểm. Trên thương trường vĩnh viễn không bao giờ hết kẻ thù, và Lâm Hử, dù sớm hay muộn cũng phải quay về. Vì không có khả năng tự bảo vệ mình nên hiện tại, con trai họ mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thực ra không phải lúc nào bọn họ và Lâm Thâm cũng an toàn. Nhưng vì quen với nguy hiểm, ít nhất trong lòng bọn họ đều sẽ cảnh giác, biết cách tự bảo vệ mình, nên cuối cùng chỉ xảy ra vài chuyện nhỏ.
Chuyện mà Lâm Hử gặp phải, suy cho cùng, nguyên nhân đều do bọn họ. Nếu thật sự xảy ra bất trắc, họ sẽ không tha thứ cho chính mình.
Rất nhiều người cùng đứng trong một căn phòng.
“Anh Cố, anh ôm Chi Chi đi ngủ trước đi.” Lâm Hử mở lời, nói với Cố Khởi.
Dứt lời, cậu nhìn Cố Khởi, ánh mắt mang theo chút trách cứ khó phát hiện. Sao anh Cố lại không quan tâm tới Chi Chi, để hắn nằm úp sấp cả đêm bên giường cậu. Tối qua chắc chắn Chi Chi cũng bị thương.
Người mẫn cảm như Cố Khởi đương nhiên nhận ra hàm ý của Lâm Hử… Oan cho anh quá, anh nào có không quan tâm tới em mình.
Đến bây giờ, cảnh tượng khi vừa bắt gặp hai người họ vẫn hiện rõ trước mắt anh, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Theo ánh đèn xe, anh thấy em trai mình chật vật cõng Lâm Hử. Hắn khóc lớn đến mức khiến anh hốt hoảng, nhất thời, Cố Khởi còn quên mất bọn họ vừa bị bắt cóc.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là đưa Lâm Hử đã hoàn toàn mất ý thức tới bệnh viện gần nhất. Khi ấy, bọn họ đều lo sẽ xảy ra chuyện.
Sau đó, cảnh sát tới, bọn họ phối hợp thực hiện một vài thủ tục. Bọn bắt cóc đã trốn thoát được một lúc, sẽ cần thời gian để điều tra thêm.
Mãi đến khi bác sĩ khẳng định không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Cố Khởi mới yên lòng. Việc đầu tiên anh làm là thông báo cho nhà họ Lâm. Tuy nhiên, ban đầu chỉ có anh và em trai ở đó, một lúc sau, Lâm Thâm mới vội vàng chạy tới.
Anh vốn định nói chuyện với em trai mình, dẫn hắn đi kiểm tra. Tuy thoạt nhìn không có gì bất ổn, nhưng kiểm tra một lượt vẫn yên tâm hơn.
Song em trai anh hoàn toàn không để tâm tới anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Cẩm Chi bơ anh. Thường ngày, mỗi khi tức giận, hắn sẽ hất cằm, nhếch mũi đi ngang qua anh, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Không giống hiện giờ.
Từ lúc tới bệnh viện, Cố Cẩm Chi đã bình tĩnh hơn, ít nhất là không gào khóc nữa, nhưng Cố Khởi lại thấy chẳng khác gì.
Cố Cẩm Chi vẫn luôn ngồi xổm trong góc tường, cúi thấp đầu, mỗi lần chớp mắt là mu bàn tay lại ướt đẫm nước mắt. Gương mặt hắn như giăng một màn mưa, khóc không thể ngừng.
Thật sự khiến anh không biết phải làm sao.
“Cẩm Chi, nghe anh nói này. Lâm Hử không sao, miệng vết thương không sâu, mai là bạn trai em có thể tỉnh lại, ban nãy bác sĩ đã nói rồi mà.” Cố Khởi muốn an ủi hắn.
Cố Cẩm Chi ngước mắt lên nhìn anh, hốc mắt vẫn sũng nước, mí mắt run run. Cố Khởi đợi một lúc lâu, sau đó từ bỏ.
Vì thế, anh không dám nói gì thêm, chỉ ngồi xổm bên ngoài cạnh em trai, lòng đầy hoài nghi nhân sinh.
Sau đó, Lâm Thâm chạy đến, lo lắng hỏi thăm tình trạng em trai mình, biết không sao mới thở phào. Anh bình tĩnh tìm người điều tra kẻ đứng sau, trong lòng cũng đã có đối tượng nghi ngờ từ trước. Cả người anh tỏa ra áp suất thấp, bận rộn không ngừng.
Một lúc sau, anh mới nhận ra sự khác thường của Cố Cẩm Chi. Biết hắn đã cứu em trai mình, cảm xúc trong lòng Lâm Thâm vô cùng phức tạp.
Anh không phải người trong cuộc, trước đó không thể nhìn ra ưu điểm nào của Cố Cẩm Chi. Nhưng trải qua lần này, anh không còn ý kiến gì với Cố Cẩm Chi và tình nghĩa của hắn với em trai mình.
Nếu Cố Cẩm Chi không ở đó, có lẽ kết quả sẽ không chỉ là như thế này, đối phương cũng chẳng chật vật đến vậy. Lâm Thâm thật sự cảm thấy có lỗi.
Nhìn đối phương yên lặng khóc, lòng anh không thoải mái, khó có lúc nhẹ nhàng an ủi Cố Cẩm Chi rồi thật lòng cảm ơn hắn.
Sau đó, anh cũng bị bơ như Cố Khởi.
Lâm Thâm không có tâm trạng, bắt chước bọn họ ngồi xổm xuống một bên.
Mãi tới hừng đông, ba mẹ Lâm mới đáp chuyến bay gần nhất tới.
Trước khi đi, họ đã dặn Lâm Thâm chăm sóc, bảo vệ em trai mình cũng vì lo những chuyện như thế này. Nhà họ Lâm mới lấy được mảnh đất phía Tây kia, chắc chắn có không ít kẻ đang đỏ mắt.
Trong số những người cùng đấu giá, bọn họ đã cạnh tranh với kẻ thù hai mươi năm trước, từ những ngày họ mới tới thủ đô. Suốt thời gian qua, mỗi lần đối phương có động tĩnh, bọn họ đều sẽ ăn miếng trả miếng, khiến bên kia gặp nhiều trái đáng, mấy năm rồi đều kìm kẹp đối phương trên thị trường.
Nhưng thật sự khó lòng phòng bị thủ đoạn ti tiện như thế này.
Lâm Hử vẫn luôn ở trường học hoặc ở cùng người nhà họ Cố, khiến đối phương hoàn toàn không có cơ hội ra tay. Lâm Thâm nhất thời sơ suất, không ngờ cuối tuần em trai mình cùng người yêu lại ra khỏi nội thành.
Ba mẹ Lâm không trách Lâm Thâm, chỉ cảm thấy áy náy.
Thấy Cố Khởi đã mệt, trạng thái của Cố Cẩm Chi cũng không thích hợp, Lâm Thâm bèn chủ động đứng lên thuật lại cụ thể những gì đã xảy ra cho ba mẹ Lâm.
“Là Cẩm Chi đã cứu Tiểu Hử nhà bác sao? Cảm ơn cháu, nếu không có cháu, bây giờ bác cũng không biết phải làm gì.” Mẹ Lâm lập tức tiến lên cảm ơn, vẻ mặt hiện rõ sự cảm kích.
Trước kia bà không giao hảo nhiều với đứa nhỏ nhà họ Cố, nhưng giờ, đó là ân nhân cứu mạng con bà. Không biết phải báo đáp ra sao cho đủ, bà Lâm chỉ nghĩ thầm, sau này nhất định phải hòa thuận với nhà họ Cố, có thể giúp được đến đâu thì cố gắng đến đấy.
Thấy Cố Cẩm Chi vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương, lo mẹ Lâm không hiểu, Lâm Thâm lập tức nói: “Mẹ, giờ Cẩm Chi mệt lả rồi, trong lòng cũng rất rối bời.”
Nghe vậy, mẹ Lâm cũng hoảng hốt gật đầu, nhất thời có hơi cuống, sợ mình làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Cố Cẩm Chi. Nhưng bà cũng rất hoang mang, vừa nãy khi nghe bác sĩ nói không có vấn đề lớn, bọn họ cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
Tuy vẫn bồn chồn lo lắng, nhưng không hề khoa trương như Cố Cẩm Chi, chỉ có đuôi mắt hơi hoe đỏ vì mất khống chế lúc vừa vào bệnh viện.
Bà Lâm nhìn nước mắt Cố Cẩm Chi vẫn đang tí tách rơi, có chút luống cuống. Dù sao con trai bà cũng không thích khóc, nên mẹ Lâm chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ.
Còn một vấn đề nữa, sao Cố Cẩm Chi có vẻ như đang lo lắng cho con trai bà vậy?
“Cẩm Chi tốt bụng quá.” Bà Lâm xúc động, khẽ cảm thán bên tai con mình. Từ trước đến giờ, bà chưa từng nghe về con trai thứ của nhà họ Cố, nhưng lần đầu gặp mặt mà hắn đã để lại rất nhiều cảm xúc trong lòng bà.
Lâm Thâm ngẫm nghĩ, liếc mắt nhìn Cố Cẩm Chi, thầm cảm thấy đây có thể chính là một cơ hội.
“Mẹ, mẹ lại đây, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Anh kéo mẹ Lâm ra xa một chút, còn ba Lâm vẫn như trước, cúi đầu canh phòng bệnh với khuôn mặt bi thương.
“Sao vậy?” Mẹ Lâm lau mắt, hỏi.
“Thật ra… Cố Cẩm Chi là người yêu của A Hử.” Cho nên vị bạn trai này mới ngồi đó, khoa trương hơn tất cả bọn họ.
Dù là Lâm Thâm hay bố mẹ Lâm, đã đến tuổi này, đương nhiên không thể gào khóc.
Ngay lập tức, ánh mắt mẹ Lâm trở nên mê mang. Chỉ trong một giây, bà phải tiếp nhận thông tin con trai mình thích đàn ông, thậm chí đã có người yêu.
Không đồng ý sao? Đương nhiên bà hy vọng sau này Lâm Hử sẽ cưới vợ sinh con, nhưng hiện tại, bà không hề nghĩ đến chuyện phản đối.
Dù sao bây giờ con bà còn đang nằm viện. Hơn nữa, người cứu tính mạng con bà không phải là người làm cha mẹ này, mà chính là cậu người yêu đó.
“Con biết từ sớm rồi sao?” Bà quay đầu hỏi Lâm Thâm, giọng điệu có hơi hoảng hốt.
“Con cũng mới biết trước đó hai ngày… đang suy nghĩ nên nói với bố mẹ như thế nào, không ngờ lại xảy ra chuyện này…” Lâm Thâm tự trách.
Nghĩ đến con trai vừa gặp nguy hiểm, mẹ Lâm lại cảm thấy sầu não không thể giải thích. Vừa rồi bà còn cảm kích Cố Cẩm Chi đến vậy, nghĩ phải báo đáp người ta cho tốt, giờ đương nhiên không thể so đo những chuyện như thế này, chỉ đành mơ màng gật đầu
Trở lại bên ngoài phòng bệnh, mẹ Lâm đánh giá Cố Cẩm Chi vài lần. Nhìn thấy những dấu vết trên người hắn, bà âm thầm thở dài.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, bác sĩ đi tới, nói có thể vào thăm người bệnh, nhưng phải giữ yên lặng để người bệnh nghỉ ngơi.
Ba Lâm lập tức đứng dậy định bước vào. Tuy ông không nói gì cả tối, nhưng sự bồn chồn, lo lắng trong lòng không thua kém bất kỳ ai.
Nhưng người có tuổi không nhanh nhẹn bằng người trẻ tuổi, mới vừa đứng lên, ông đã thấy Cố Cẩm Chi chạy vọt vào.
Ba Lâm sửng sốt chớp mắt, sau đó bị mẹ Lâm giữ lại.
Mẹ Lâm nói nhỏ bên tai ông: “Để Cẩm Chi thăm trước đi, lòng Cẩm Chi đang khó chịu.”
Ba Lâm vừa cảm thấy hợp lý, lại cảm thấy có gì đó là lạ. Chẳng phải người làm cha mẹ như bọn họ càng khó chịu hơn sao?
Nhưng sau khi đi vào, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hử ngủ say, ba mẹ Lâm vô cùng đau lòng, cũng hối hận vì bản thân không ở bên Lâm Hử, dẫn đến hiện tại quan hệ giữa bọn họ và con trai có chút xa cách.
Tuy vậy, bọn họ chỉ có thể đứng sau, vì Cố Cẩm Chi đã canh giữ chặt chẽ phía đầu giường, khẩn trương nhìn Lâm Hử không rời.
“Cảm ơn cháu và Cẩm Chi. Hai cháu cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi. Mấy hôm nữa hai bác chắc chắn sẽ qua nhà để nói lời cảm ơn, đêm nay để nhà bác trông nom Tiểu Hử là được.” Ba Lâm lịch sự nói với Cố Khởi, cũng cảm thấy ngại ngùng khi bắt nhà người ta phải qua đêm ở đây.
Cố Khởi cũng lo lắng cho em trai mình, anh thử thăm dò, hỏi khẽ: “Cẩm Chi, chúng ta đi kiểm tra một chút được không?”
Cố Cẩm Chi vẫn không đáp lại như trước, hai mắt vừa đờ đẫn lại bắt đầu chuyển động, hơn nữa vì lo cho Lâm Hử mà hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Ba mẹ Lâm nhìn nhau thật lâu, cuối cùng để Cố Cẩm Chi nghỉ ngơi bên cạnh giường, những người khác chờ ngoài phòng bệnh. Bọn họ đều không thể lay chuyển được quyết định của hắn.
Cố Khởi hoàn toàn có thể đi nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng lo cho em trai mình, vừa đau lòng vừa thông cảm, chỉ đành cùng chờ đợi.
Lâm Hử không biết chuyện, còn tưởng bọn họ không khuyên nhủ Cố Cẩm Chi, vì quá quan tâm đến vết thương của mình mà xem nhẹ hắn, để Cố Cẩm Chi nằm úp sấp như vậy cả đêm, cậu đau lòng, còn có chút tức giận.
Tuy vẫn biết tính tình Cố Cẩm Chi hơi trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thể hiện không chút che giấu như vậy.
Song lúc ấy Lâm Hử thật sự không còn chút sức lực nào, đầu óc khó có thể tập trung suy nghĩ, chỉ biết mang tâm trạng hoảng hốt suốt dọc đường.
Ngay khi vừa tỉnh táo, người đầu tiên Lâm Hử nghĩ tới đương nhiên là Cố Cẩm Chi. Cậu vội vã muốn biết tình trạng hiện tại của đối phương ra sao.
Lâm Hử chớp mắt, phòng bệnh trắng xóa hiện ra. Bên ngoài, trời đã sáng.
Cơ thể hơi đau, cảm giác đau ở phần bụng rõ ràng hơn cả, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu được. Lâm Hử xoa bóp huyệt thái dương, chống tay ngồi dậy từ trên giường.
Xem ra đó không phải là một giấc mơ.
Ngày hôm qua, cậu thật sự đã gặp nguy hiểm. Nhưng nghiêm túc mà nói, cảm giác lúc ấy thật sự rất mơ hồ, không chân thực bằng cảm giác lúc cậu đột tử ở kiếp trước.
Có lẽ do mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, lại chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Có lẽ vì cậu đang ở trong một quyển sách, từ tận sâu trong thâm tâm, cậu vẫn chưa thật sự coi đây là một thế giới thực, nên khi gặp tình tiết kiểu này, cậu lập tức phán đoán theo chiều hướng kia.
Cậu hiểu được vì sao lúc trước người nhà lại sốt sắng dặn dò đến vậy.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu là người bình thường, e là từ nay về sau sẽ sợ hãi, không dám ra ngoài một mình nữa.
Vừa cúi đầu, cậu đã thấy một cái đầu xù đang tựa bên cửa sổ. Cẩn thận quan sát góc mặt nghiêng của đối phương, hốc mắt đỏ bừng sưng húp, xem ra tiếng gào khóc thảm thiết cậu nghe tối qua không phải là giả.
Lâm Hử vừa buồn cười vừa đau lòng. Khác với sự thản nhiên của một người đã từng trải qua cái chết, bóng ma tâm lý của Cố Cẩm Chi sẽ lớn hơn nhiều. Tim cậu mềm nhũn, nhẹ nhàng vòng tay qua đầu đối phương, cúi người hôn xuống.
Nhìn thấy vết thương rất bé trên mặt Cố Cẩm Chi, quần áo trên người hắn cũng chưa thay đổi, Lâm Hử nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào tối qua. Nhớ đối phương ban đầu cố gắng an ủi mình, sau đó thấy cậu bị thương thì trở nên lo lắng cuống cuồng, khóc lóc thảm thiết.
Đêm qua cậu không tỉnh táo, không thể kiểm soát những gì mình nói, không thể chia sẻ với đối phương, bất lực để Chi Chi gánh vác một mình.
Với Cố Cẩm Chi, đây là một thế giới chân thật, những chuyện xảy ra cũng hoàn toàn chân thật, tất cả đều vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Bản thân Cố Cẩm Chi là một công tử cao quý được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều, sao có thể không sợ chết. Nhưng dường như hắn lại càng sợ cậu chết hơn, sợ hơn cả cái chết của bản thân.
Trông nom cạnh giường bạn trai nhưng Cố Cẩm Chi lại không hề tỉnh táo, ngủ rất say, bị hôn mấy lần vẫn chưa tỉnh lại.
Một lúc sau, Lâm Hử mới để ý thấy có bóng người đứng canh ngoài cửa kính. Cậu muốn gọi người tới đưa Cố Cẩm Chi đi nghỉ ngơi, ngay sau đó, người bên ngoài cũng để ý tới cậu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hử thấy bố mẹ Lâm mệt mỏi đến vậy, theo sau là anh trai cậu, anh trai Cố Cẩm Chi đi cuối cùng.
Tất cả những ánh mắt đều nhìn cậu đầy lo âu, đương nhiên anh trai Cố sẽ để ý tới em trai mình nhiều hơn.
Bố mẹ Lâm có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám quấy rầy đứa nhỏ đang nghỉ ngơi, sợ làm ồn đến cậu. Họ nhìn trái nhìn phải nhiều lần, muốn xác nhận Lâm Hử thật sự không sao, vẻ mặt âu sầu, áy náy.
Cho dù bác sĩ đã nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần ở viện vài ngày là được, nhưng nói gì đi nữa, tai họa này cũng từ họ mà ra.
Khi nhận được điện thoại của Lâm Thâm, hai vợ chồng họ đang chuẩn bị tham gia một buổi hội nghị quan trọng, có liên quan tới một hạng mục hợp tác trọng yếu.
Nhưng ngay khi hay tin Lâm Hử gặp chuyện ngoài ý muốn, họ hoàn toàn không suy nghĩ gì thêm, lập tức hoãn buổi hội nghị, mua vé máy bay quay về, lòng đầy hoảng hốt và tự trách.
Dọc đường đi, cả hai đều im lặng. Một ngày dài như một năm, hai người đều sốt ruột muốn biết tình hình hiện tại ra sao, con mình có gặp nguy hiểm đến tính mạng không.
Lúc trước, vì muốn bảo vệ Lâm Hử, bọn họ đã quyết định đưa cậu về Giang Thành.
Nhưng giờ bọn họ mới nhận ra, dù có làm thế nào thì cũng không thể tránh khỏi nguy hiểm. Trên thương trường vĩnh viễn không bao giờ hết kẻ thù, và Lâm Hử, dù sớm hay muộn cũng phải quay về. Vì không có khả năng tự bảo vệ mình nên hiện tại, con trai họ mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thực ra không phải lúc nào bọn họ và Lâm Thâm cũng an toàn. Nhưng vì quen với nguy hiểm, ít nhất trong lòng bọn họ đều sẽ cảnh giác, biết cách tự bảo vệ mình, nên cuối cùng chỉ xảy ra vài chuyện nhỏ.
Chuyện mà Lâm Hử gặp phải, suy cho cùng, nguyên nhân đều do bọn họ. Nếu thật sự xảy ra bất trắc, họ sẽ không tha thứ cho chính mình.
Rất nhiều người cùng đứng trong một căn phòng.
“Anh Cố, anh ôm Chi Chi đi ngủ trước đi.” Lâm Hử mở lời, nói với Cố Khởi.
Dứt lời, cậu nhìn Cố Khởi, ánh mắt mang theo chút trách cứ khó phát hiện. Sao anh Cố lại không quan tâm tới Chi Chi, để hắn nằm úp sấp cả đêm bên giường cậu. Tối qua chắc chắn Chi Chi cũng bị thương.
Người mẫn cảm như Cố Khởi đương nhiên nhận ra hàm ý của Lâm Hử… Oan cho anh quá, anh nào có không quan tâm tới em mình.
Đến bây giờ, cảnh tượng khi vừa bắt gặp hai người họ vẫn hiện rõ trước mắt anh, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Theo ánh đèn xe, anh thấy em trai mình chật vật cõng Lâm Hử. Hắn khóc lớn đến mức khiến anh hốt hoảng, nhất thời, Cố Khởi còn quên mất bọn họ vừa bị bắt cóc.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là đưa Lâm Hử đã hoàn toàn mất ý thức tới bệnh viện gần nhất. Khi ấy, bọn họ đều lo sẽ xảy ra chuyện.
Sau đó, cảnh sát tới, bọn họ phối hợp thực hiện một vài thủ tục. Bọn bắt cóc đã trốn thoát được một lúc, sẽ cần thời gian để điều tra thêm.
Mãi đến khi bác sĩ khẳng định không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Cố Khởi mới yên lòng. Việc đầu tiên anh làm là thông báo cho nhà họ Lâm. Tuy nhiên, ban đầu chỉ có anh và em trai ở đó, một lúc sau, Lâm Thâm mới vội vàng chạy tới.
Anh vốn định nói chuyện với em trai mình, dẫn hắn đi kiểm tra. Tuy thoạt nhìn không có gì bất ổn, nhưng kiểm tra một lượt vẫn yên tâm hơn.
Song em trai anh hoàn toàn không để tâm tới anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Cẩm Chi bơ anh. Thường ngày, mỗi khi tức giận, hắn sẽ hất cằm, nhếch mũi đi ngang qua anh, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Không giống hiện giờ.
Từ lúc tới bệnh viện, Cố Cẩm Chi đã bình tĩnh hơn, ít nhất là không gào khóc nữa, nhưng Cố Khởi lại thấy chẳng khác gì.
Cố Cẩm Chi vẫn luôn ngồi xổm trong góc tường, cúi thấp đầu, mỗi lần chớp mắt là mu bàn tay lại ướt đẫm nước mắt. Gương mặt hắn như giăng một màn mưa, khóc không thể ngừng.
Thật sự khiến anh không biết phải làm sao.
“Cẩm Chi, nghe anh nói này. Lâm Hử không sao, miệng vết thương không sâu, mai là bạn trai em có thể tỉnh lại, ban nãy bác sĩ đã nói rồi mà.” Cố Khởi muốn an ủi hắn.
Cố Cẩm Chi ngước mắt lên nhìn anh, hốc mắt vẫn sũng nước, mí mắt run run. Cố Khởi đợi một lúc lâu, sau đó từ bỏ.
Vì thế, anh không dám nói gì thêm, chỉ ngồi xổm bên ngoài cạnh em trai, lòng đầy hoài nghi nhân sinh.
Sau đó, Lâm Thâm chạy đến, lo lắng hỏi thăm tình trạng em trai mình, biết không sao mới thở phào. Anh bình tĩnh tìm người điều tra kẻ đứng sau, trong lòng cũng đã có đối tượng nghi ngờ từ trước. Cả người anh tỏa ra áp suất thấp, bận rộn không ngừng.
Một lúc sau, anh mới nhận ra sự khác thường của Cố Cẩm Chi. Biết hắn đã cứu em trai mình, cảm xúc trong lòng Lâm Thâm vô cùng phức tạp.
Anh không phải người trong cuộc, trước đó không thể nhìn ra ưu điểm nào của Cố Cẩm Chi. Nhưng trải qua lần này, anh không còn ý kiến gì với Cố Cẩm Chi và tình nghĩa của hắn với em trai mình.
Nếu Cố Cẩm Chi không ở đó, có lẽ kết quả sẽ không chỉ là như thế này, đối phương cũng chẳng chật vật đến vậy. Lâm Thâm thật sự cảm thấy có lỗi.
Nhìn đối phương yên lặng khóc, lòng anh không thoải mái, khó có lúc nhẹ nhàng an ủi Cố Cẩm Chi rồi thật lòng cảm ơn hắn.
Sau đó, anh cũng bị bơ như Cố Khởi.
Lâm Thâm không có tâm trạng, bắt chước bọn họ ngồi xổm xuống một bên.
Mãi tới hừng đông, ba mẹ Lâm mới đáp chuyến bay gần nhất tới.
Trước khi đi, họ đã dặn Lâm Thâm chăm sóc, bảo vệ em trai mình cũng vì lo những chuyện như thế này. Nhà họ Lâm mới lấy được mảnh đất phía Tây kia, chắc chắn có không ít kẻ đang đỏ mắt.
Trong số những người cùng đấu giá, bọn họ đã cạnh tranh với kẻ thù hai mươi năm trước, từ những ngày họ mới tới thủ đô. Suốt thời gian qua, mỗi lần đối phương có động tĩnh, bọn họ đều sẽ ăn miếng trả miếng, khiến bên kia gặp nhiều trái đáng, mấy năm rồi đều kìm kẹp đối phương trên thị trường.
Nhưng thật sự khó lòng phòng bị thủ đoạn ti tiện như thế này.
Lâm Hử vẫn luôn ở trường học hoặc ở cùng người nhà họ Cố, khiến đối phương hoàn toàn không có cơ hội ra tay. Lâm Thâm nhất thời sơ suất, không ngờ cuối tuần em trai mình cùng người yêu lại ra khỏi nội thành.
Ba mẹ Lâm không trách Lâm Thâm, chỉ cảm thấy áy náy.
Thấy Cố Khởi đã mệt, trạng thái của Cố Cẩm Chi cũng không thích hợp, Lâm Thâm bèn chủ động đứng lên thuật lại cụ thể những gì đã xảy ra cho ba mẹ Lâm.
“Là Cẩm Chi đã cứu Tiểu Hử nhà bác sao? Cảm ơn cháu, nếu không có cháu, bây giờ bác cũng không biết phải làm gì.” Mẹ Lâm lập tức tiến lên cảm ơn, vẻ mặt hiện rõ sự cảm kích.
Trước kia bà không giao hảo nhiều với đứa nhỏ nhà họ Cố, nhưng giờ, đó là ân nhân cứu mạng con bà. Không biết phải báo đáp ra sao cho đủ, bà Lâm chỉ nghĩ thầm, sau này nhất định phải hòa thuận với nhà họ Cố, có thể giúp được đến đâu thì cố gắng đến đấy.
Thấy Cố Cẩm Chi vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thương, lo mẹ Lâm không hiểu, Lâm Thâm lập tức nói: “Mẹ, giờ Cẩm Chi mệt lả rồi, trong lòng cũng rất rối bời.”
Nghe vậy, mẹ Lâm cũng hoảng hốt gật đầu, nhất thời có hơi cuống, sợ mình làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Cố Cẩm Chi. Nhưng bà cũng rất hoang mang, vừa nãy khi nghe bác sĩ nói không có vấn đề lớn, bọn họ cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
Tuy vẫn bồn chồn lo lắng, nhưng không hề khoa trương như Cố Cẩm Chi, chỉ có đuôi mắt hơi hoe đỏ vì mất khống chế lúc vừa vào bệnh viện.
Bà Lâm nhìn nước mắt Cố Cẩm Chi vẫn đang tí tách rơi, có chút luống cuống. Dù sao con trai bà cũng không thích khóc, nên mẹ Lâm chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ.
Còn một vấn đề nữa, sao Cố Cẩm Chi có vẻ như đang lo lắng cho con trai bà vậy?
“Cẩm Chi tốt bụng quá.” Bà Lâm xúc động, khẽ cảm thán bên tai con mình. Từ trước đến giờ, bà chưa từng nghe về con trai thứ của nhà họ Cố, nhưng lần đầu gặp mặt mà hắn đã để lại rất nhiều cảm xúc trong lòng bà.
Lâm Thâm ngẫm nghĩ, liếc mắt nhìn Cố Cẩm Chi, thầm cảm thấy đây có thể chính là một cơ hội.
“Mẹ, mẹ lại đây, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Anh kéo mẹ Lâm ra xa một chút, còn ba Lâm vẫn như trước, cúi đầu canh phòng bệnh với khuôn mặt bi thương.
“Sao vậy?” Mẹ Lâm lau mắt, hỏi.
“Thật ra… Cố Cẩm Chi là người yêu của A Hử.” Cho nên vị bạn trai này mới ngồi đó, khoa trương hơn tất cả bọn họ.
Dù là Lâm Thâm hay bố mẹ Lâm, đã đến tuổi này, đương nhiên không thể gào khóc.
Ngay lập tức, ánh mắt mẹ Lâm trở nên mê mang. Chỉ trong một giây, bà phải tiếp nhận thông tin con trai mình thích đàn ông, thậm chí đã có người yêu.
Không đồng ý sao? Đương nhiên bà hy vọng sau này Lâm Hử sẽ cưới vợ sinh con, nhưng hiện tại, bà không hề nghĩ đến chuyện phản đối.
Dù sao bây giờ con bà còn đang nằm viện. Hơn nữa, người cứu tính mạng con bà không phải là người làm cha mẹ này, mà chính là cậu người yêu đó.
“Con biết từ sớm rồi sao?” Bà quay đầu hỏi Lâm Thâm, giọng điệu có hơi hoảng hốt.
“Con cũng mới biết trước đó hai ngày… đang suy nghĩ nên nói với bố mẹ như thế nào, không ngờ lại xảy ra chuyện này…” Lâm Thâm tự trách.
Nghĩ đến con trai vừa gặp nguy hiểm, mẹ Lâm lại cảm thấy sầu não không thể giải thích. Vừa rồi bà còn cảm kích Cố Cẩm Chi đến vậy, nghĩ phải báo đáp người ta cho tốt, giờ đương nhiên không thể so đo những chuyện như thế này, chỉ đành mơ màng gật đầu
Trở lại bên ngoài phòng bệnh, mẹ Lâm đánh giá Cố Cẩm Chi vài lần. Nhìn thấy những dấu vết trên người hắn, bà âm thầm thở dài.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, bác sĩ đi tới, nói có thể vào thăm người bệnh, nhưng phải giữ yên lặng để người bệnh nghỉ ngơi.
Ba Lâm lập tức đứng dậy định bước vào. Tuy ông không nói gì cả tối, nhưng sự bồn chồn, lo lắng trong lòng không thua kém bất kỳ ai.
Nhưng người có tuổi không nhanh nhẹn bằng người trẻ tuổi, mới vừa đứng lên, ông đã thấy Cố Cẩm Chi chạy vọt vào.
Ba Lâm sửng sốt chớp mắt, sau đó bị mẹ Lâm giữ lại.
Mẹ Lâm nói nhỏ bên tai ông: “Để Cẩm Chi thăm trước đi, lòng Cẩm Chi đang khó chịu.”
Ba Lâm vừa cảm thấy hợp lý, lại cảm thấy có gì đó là lạ. Chẳng phải người làm cha mẹ như bọn họ càng khó chịu hơn sao?
Nhưng sau khi đi vào, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hử ngủ say, ba mẹ Lâm vô cùng đau lòng, cũng hối hận vì bản thân không ở bên Lâm Hử, dẫn đến hiện tại quan hệ giữa bọn họ và con trai có chút xa cách.
Tuy vậy, bọn họ chỉ có thể đứng sau, vì Cố Cẩm Chi đã canh giữ chặt chẽ phía đầu giường, khẩn trương nhìn Lâm Hử không rời.
“Cảm ơn cháu và Cẩm Chi. Hai cháu cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi. Mấy hôm nữa hai bác chắc chắn sẽ qua nhà để nói lời cảm ơn, đêm nay để nhà bác trông nom Tiểu Hử là được.” Ba Lâm lịch sự nói với Cố Khởi, cũng cảm thấy ngại ngùng khi bắt nhà người ta phải qua đêm ở đây.
Cố Khởi cũng lo lắng cho em trai mình, anh thử thăm dò, hỏi khẽ: “Cẩm Chi, chúng ta đi kiểm tra một chút được không?”
Cố Cẩm Chi vẫn không đáp lại như trước, hai mắt vừa đờ đẫn lại bắt đầu chuyển động, hơn nữa vì lo cho Lâm Hử mà hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Ba mẹ Lâm nhìn nhau thật lâu, cuối cùng để Cố Cẩm Chi nghỉ ngơi bên cạnh giường, những người khác chờ ngoài phòng bệnh. Bọn họ đều không thể lay chuyển được quyết định của hắn.
Cố Khởi hoàn toàn có thể đi nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng lo cho em trai mình, vừa đau lòng vừa thông cảm, chỉ đành cùng chờ đợi.
Lâm Hử không biết chuyện, còn tưởng bọn họ không khuyên nhủ Cố Cẩm Chi, vì quá quan tâm đến vết thương của mình mà xem nhẹ hắn, để Cố Cẩm Chi nằm úp sấp như vậy cả đêm, cậu đau lòng, còn có chút tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook