Sơ Cửu Của Lục Hào
-
Chương 391: Ngoại Truyện: Sân Khấu Nhỏ
Về tướng mạo.
Tháng mười khó có được dịp nghỉ ngơi, hai người đều lười biếng ở nhà không muốn làm gì, bụng của Lục Dao đã có thể nhìn ra được là cô đang mang thai, lúc này cô mặc quần áo rộng thùng thình ngồi trên xô pha, hai mắt đẫm lệ xem bộ phim truyền hình giải trí trên ti vi.
Có lúc Hạ Thần Phong cảm thấy rất buồn bực, Lục Dao trước đây không xem thể loại phim truyền hình này, cô cảm thấy xem phim truyền hình không có gì bổ ích, đã vậy còn rất lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi mang thai, Lục Dao lại bắt đầu thích xem loại phim giải trí này, hơn nữa đã xem là xem liền mấy tiếng đồng hồ, đến mức Hạ Thần Phong phải thúc giục mới chịu đi vận động.
Mà mấy chuyện này vẫn chưa phải chuyện quan trọng nhất, chuyện làm Hạ Thần Phong đau đầu nhất là khi xem mấy bộ phim truyền hình đó, vợ anh - Lục Dao - người trước đây luôn không để lộ tâm trạng lại khóc sướt mướt!
Lúc này hai mắt Lục Dao lại rưng rưng nước mắt, Hạ Thần Phong bỏ tài liệu xuống, xoay đầu, bất lực nhìn Lục Dao, “A Dao, mấy bộ phim truyền hình đều là giả hết, chẳng phải em cũng đã từng đóng phim sao?”
Lục Dao sụt sịt mũi, rút giấy ăn ở bên cạnh ra, “Em biết là giả mà, nhưng em vẫn muốn khóc!”
Hơn nữa sau khi mang thai, Lục Dao cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Nữ diễn viên chính của bộ phim truyền hình lần này là ngôi sao trong công ty Lý Bách, tài nguyên không tệ, vẻ ngoài cũng thuộc hình mẫu mà bây giờ mọi người ưa thích, có thể coi là một hoa đán(*) đang nổi.
(*) Hoa đán: vốn xuất phát từ tên các loại vai dành cho nữ trong kinh kịch. Bây giờ là từ dùng để chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, độ phổ biến rộng và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh hoặc truyền hình, có thể thuộc phải thực lực hoặc phái thần tượng.
Lục Dao vừa lau nước mắt vừa xoay đầu, “Anh nói xem, anh thấy nữ diễn viên chính đẹp hay em đẹp hơn.”
Hạ Thần Phong thở dài, gần đây Lục Dao rất thích hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng nếu anh không trả lời thì Lục Dao sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà nếu anh trả lời, Lục Dao sẽ lại cảm thấy có phải cô mang thai nên không còn xinh đẹp nữa không. Cuối cùng, Hạ Thần Phong chỉ có thể ngẩng đầu lên giả vờ nhìn thoáng qua, “Cũng không tệ lắm.”
Lục Dao lau khô nước mắt, cô nhìn ti vi, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười, “Chóp mũi cao, nhọn, đôi môi mỏng và xỉn màu, người phụ nữ này... khắc chồng.”
Hạ Thần Phong thở dài, “A Dao, cho dù những người phụ nữ khác có đẹp đến đâu thì trong mắt anh, em mới là người xinh đẹp nhất. Cho dù em có khắc anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện. Em nói đi, lần này em định khắc anh thế nào? Lấy nhu thắng cương(*)?”
(*) Lấy nhu thắng cương: một mưu lược nổi tiếng của người Trung Quốc xưa, có nghĩa là lấy mềm thắng cứng.
Trên mặt Lục Dao đột nhiên hiện lên một mảng ửng hồng, cô hờn dỗi nói, “Hạ Thần Phong, anh càng ngày càng không biết xấu hổ!”
Nhìn cô vợ nhỏ thở phì phò đứng dậy chạy về phòng, Hạ Thần Phong chỉ có thể sờ mũi, vành tai anh cũng phiếm hồng.
***
Hạ Tam Tam.
Con của Hạ Thần Phong và Lục Dao tên là Hạ Tam Tam, nghe nói cái tên này là do chính bố Lục Dao đặt, nhưng Tiểu Tam Tam cảm thấy cực kỳ không hiểu, vì sao mình lại có tên là Tam Tam, rất nhiều bạn đều gọi mình là Tam Tam hoặc là Tiểu Tam.
Bạn nhỏ Hạ Tam Tam tuy còn nhỏ nhưng đầu óc rất lanh lợi, biết được từ Tiểu Tam có ý nghĩa không tốt, hôm nay cô bé chạy về nhà, vừa khóc vừa kéo váy mẹ mình, “Mẹ ơi, con muốn đổi tên.”
Lục Dao ngồi xổm người xuống, xoa đầu con gái vỗ về, “Tam Tam, sao vậy, cái tên này nghe không hay sao?”
Bạn nhỏ Hạ Tam Tam vừa khóc vừa nói, “Mẹ ơi, có người gọi con là Tiểu Tam, cái tên này có nghĩa là mắng người khác phải không ạ?”
Nghe được đáp án này, Lục Dao nghẹn lại. Cô thầm nghĩ, cách nghĩ này y hệt bố con bé, theo “người nào đó” nói thì đứa bé này không phải là “Tiểu Tam” giữa mình và Hạ Thần Phong sao?
“Tam Tam, con có biết vì sao con lại có tên như vậy không?”
Hạ Tam Tam khóc, lắc đầu.
Lục Dao bế con gái mình, “Số lý dịch vị, pháp thiên tướng địa; Yêu diệu vô đa, tam tam cửu thất(*). Con yêu, tên của con xuất phát từ đây.”
(*) Xuất phát từ “Lý Huyền” đề cập đến 3397 cách biến hóa của hào trong Chu Dịch.
Hạ Tam Tam cau mày, “Tam Tam không hiểu.”
“Kinh Dịch rất coi trọng lý luận tướng số, trong đó Tam và Đạo Gia thông nhau, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nhất đại diện cho Thái Cực, nhị là âm dương, tam chính là Bát quái hoặc là Tam Tài. Tam tài chính là thiên địa nhân, cho nên Tam đại diện cho rất nhiều thứ, Tam có tính sáng tạo.”
Lục Dao biết chắc hẳn con gái mình chẳng hiểu gì, chỉ là Hạ Tam Tam hiểu một điểm, cô bé ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn mẹ mình, “Mẹ ơi, vậy nếu sau này có em trai hoặc là em gái thì có phải sẽ tên là Hạ Cửu Thất không ạ?”
Lục Dao lại một lần nữa nghẹn họng, Hạ Cửu Thất… Dường như cái tên này càng kỳ lạ hơn.
***
Liên quan đến thiên phú.
Hạ Tam Tam không hề học bất kỳ điều gì về Huyền học(*), bởi vì Lục Dao đã bắt đầu học tâm lý học rồi. Tuy không học nhưng hình như ông trời đã ban cho Hạ Tam Tam một năng lực lạ kỳ, ví dụ như lần này, cô bé ngồi trên bàn ăn sáng nhìn lục Dao, sau đó đột nhiên lên tiếng nói, “Mẹ ơi, lúc nào thì Tiểu Cửu Thất ra đây chơi với con ạ?”
(*) Huyền học: là tiền khoa học và là khoa học huyền bí, nghiên cứu tính biểu tượng tâm linh của mọi sự, đi vào bản chất của mọi hoạt động trong vũ trụ.
Hạ Thần Phong sững sờ nhìn con gái mình, “Tam Tam, Cửu Thất cái gì vậy?”
Hạ Tam Tam nghiêng đầu, hồn nhiên ngây thơ trả lời, “Tiểu Cửu Thất, em trai đó, trong bụng mẹ có em trai!”
Hai mắt Hạ Thần Phong sáng ngời nhìn vợ mình, “A Dao?”
Lục Dao đỏ mặt, “Tam Tam, con nói linh tình cái gì vậy? Mau ăn sáng đi, lát nữa để bố con đưa con đến trường.”
“Mẹ ơi, Lúc nào thì Tiểu Cửu Thất xuất hiện thế mẹ?”
Lục Dao kiên nhẫn nói với cô con gái vẫn đang hỏi không ngừng nghỉ, “Mẹ vẫn chưa có Tiểu Cửu Thất…”
“Mẹ nói dối! Hừ!” Hạ Tam Tam bĩu môi ăn nốt bữa sáng. Hạ Thần Phong và Lục Dao thì nhìn nhau cười bất đắc dĩ, đứa con gái tinh ranh của mình thật khó giải quyết.
Nhưng nửa tháng sau sự việc này đã có chuyển biến ngược lại, Lục Dao bối rối nhìn que thử thai trong tay, hai vạch, cô trúng số rồi.
Hạ Thần Phong lại rất vui vẻ, anh ôm con gái cười lớn, “Tam Tam thật đúng là thần đồng! Tam Tam, con nói xem trong bụng mẹ là em trai hay em gái?”
Gương mặt bụ bẫm của Hạ Tam Tam đầy vẻ nghiêm túc, “Tiểu Cửu Thất là em trai!”
Hơn tám tháng sau, Lục Dao và Hạ Thần Phong lại sinh được một cậu con trai, và thực sự đặt tên là Hạ Cửu Thất.
Không biết Tiểu Đao nghe được bản lĩnh của Tam Tam từ đâu mà hôm nay cậu vui tươi hớn hở chạy đến, “Tam Tam à, cháu xem cho chú với, xem xem bao giờ chú có con vậy?”
Hạ Tam Tam nhìn gương mặt hơi dung tục ở trước mặt, “Chú Tiểu Đao, lúc nào chú cưới cô An về nhà rồi hãy nói đến chuyện em trai em gái đi ạ!” Nói xong, cô bé còn không thèm nhìn Tiểu Đao liền xoay người cười toe toét đi chơi với em trai.
Sắc mặt Tiểu Đao khó coi, khóc không ra nước mắt, cậu xoay người nhìn Hạ Thần Phong “Anh Phong, ngay cả con gái anh cũng bắt nạt em!”
Hạ Thần Phong nhướng mày, “Lẽ nào Tam Tam nói sai sao, đã sáu năm rồi, thế mà cậu vẫn chưa lấy được cô nhóc họ An ấy. Cậu xem con gái Hầu Tử cũng ba tuổi rồi, vợ đội trưởng Phùng cũng mang thai rồi, mọi người còn quen biết đối tượng muộn hơn cậu đó.”
Tiểu Đao cũng cảm thấy ấm ức trong lòng, đội trưởng Phùng quen biết vợ trong lúc phá vụ án cả nhà Lý Dương bị giết, không ngờ con gái nhà người ta im lặng nhút nhát lại thích tên đàn ông râu ria kia, bây giờ trọng bụng cũng đã mang thai rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đao càng thêm nghẹn lòng, rõ ràng cậu cũng đâu có kém, vì sao An Thanh Sam và cậu vẫn dây dưa mãi như vậy, hay là mình đi cầu hôn cô ấy?
Tiểu Đao nghĩ đến đây, cảm thấy đây là một ý tưởng rất tốt. Cục cưng mềm mại ơi, hi hi hi, bố đến ngay đây!
Tháng mười khó có được dịp nghỉ ngơi, hai người đều lười biếng ở nhà không muốn làm gì, bụng của Lục Dao đã có thể nhìn ra được là cô đang mang thai, lúc này cô mặc quần áo rộng thùng thình ngồi trên xô pha, hai mắt đẫm lệ xem bộ phim truyền hình giải trí trên ti vi.
Có lúc Hạ Thần Phong cảm thấy rất buồn bực, Lục Dao trước đây không xem thể loại phim truyền hình này, cô cảm thấy xem phim truyền hình không có gì bổ ích, đã vậy còn rất lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi mang thai, Lục Dao lại bắt đầu thích xem loại phim giải trí này, hơn nữa đã xem là xem liền mấy tiếng đồng hồ, đến mức Hạ Thần Phong phải thúc giục mới chịu đi vận động.
Mà mấy chuyện này vẫn chưa phải chuyện quan trọng nhất, chuyện làm Hạ Thần Phong đau đầu nhất là khi xem mấy bộ phim truyền hình đó, vợ anh - Lục Dao - người trước đây luôn không để lộ tâm trạng lại khóc sướt mướt!
Lúc này hai mắt Lục Dao lại rưng rưng nước mắt, Hạ Thần Phong bỏ tài liệu xuống, xoay đầu, bất lực nhìn Lục Dao, “A Dao, mấy bộ phim truyền hình đều là giả hết, chẳng phải em cũng đã từng đóng phim sao?”
Lục Dao sụt sịt mũi, rút giấy ăn ở bên cạnh ra, “Em biết là giả mà, nhưng em vẫn muốn khóc!”
Hơn nữa sau khi mang thai, Lục Dao cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Nữ diễn viên chính của bộ phim truyền hình lần này là ngôi sao trong công ty Lý Bách, tài nguyên không tệ, vẻ ngoài cũng thuộc hình mẫu mà bây giờ mọi người ưa thích, có thể coi là một hoa đán(*) đang nổi.
(*) Hoa đán: vốn xuất phát từ tên các loại vai dành cho nữ trong kinh kịch. Bây giờ là từ dùng để chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, độ phổ biến rộng và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh hoặc truyền hình, có thể thuộc phải thực lực hoặc phái thần tượng.
Lục Dao vừa lau nước mắt vừa xoay đầu, “Anh nói xem, anh thấy nữ diễn viên chính đẹp hay em đẹp hơn.”
Hạ Thần Phong thở dài, gần đây Lục Dao rất thích hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng nếu anh không trả lời thì Lục Dao sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà nếu anh trả lời, Lục Dao sẽ lại cảm thấy có phải cô mang thai nên không còn xinh đẹp nữa không. Cuối cùng, Hạ Thần Phong chỉ có thể ngẩng đầu lên giả vờ nhìn thoáng qua, “Cũng không tệ lắm.”
Lục Dao lau khô nước mắt, cô nhìn ti vi, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười, “Chóp mũi cao, nhọn, đôi môi mỏng và xỉn màu, người phụ nữ này... khắc chồng.”
Hạ Thần Phong thở dài, “A Dao, cho dù những người phụ nữ khác có đẹp đến đâu thì trong mắt anh, em mới là người xinh đẹp nhất. Cho dù em có khắc anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện. Em nói đi, lần này em định khắc anh thế nào? Lấy nhu thắng cương(*)?”
(*) Lấy nhu thắng cương: một mưu lược nổi tiếng của người Trung Quốc xưa, có nghĩa là lấy mềm thắng cứng.
Trên mặt Lục Dao đột nhiên hiện lên một mảng ửng hồng, cô hờn dỗi nói, “Hạ Thần Phong, anh càng ngày càng không biết xấu hổ!”
Nhìn cô vợ nhỏ thở phì phò đứng dậy chạy về phòng, Hạ Thần Phong chỉ có thể sờ mũi, vành tai anh cũng phiếm hồng.
***
Hạ Tam Tam.
Con của Hạ Thần Phong và Lục Dao tên là Hạ Tam Tam, nghe nói cái tên này là do chính bố Lục Dao đặt, nhưng Tiểu Tam Tam cảm thấy cực kỳ không hiểu, vì sao mình lại có tên là Tam Tam, rất nhiều bạn đều gọi mình là Tam Tam hoặc là Tiểu Tam.
Bạn nhỏ Hạ Tam Tam tuy còn nhỏ nhưng đầu óc rất lanh lợi, biết được từ Tiểu Tam có ý nghĩa không tốt, hôm nay cô bé chạy về nhà, vừa khóc vừa kéo váy mẹ mình, “Mẹ ơi, con muốn đổi tên.”
Lục Dao ngồi xổm người xuống, xoa đầu con gái vỗ về, “Tam Tam, sao vậy, cái tên này nghe không hay sao?”
Bạn nhỏ Hạ Tam Tam vừa khóc vừa nói, “Mẹ ơi, có người gọi con là Tiểu Tam, cái tên này có nghĩa là mắng người khác phải không ạ?”
Nghe được đáp án này, Lục Dao nghẹn lại. Cô thầm nghĩ, cách nghĩ này y hệt bố con bé, theo “người nào đó” nói thì đứa bé này không phải là “Tiểu Tam” giữa mình và Hạ Thần Phong sao?
“Tam Tam, con có biết vì sao con lại có tên như vậy không?”
Hạ Tam Tam khóc, lắc đầu.
Lục Dao bế con gái mình, “Số lý dịch vị, pháp thiên tướng địa; Yêu diệu vô đa, tam tam cửu thất(*). Con yêu, tên của con xuất phát từ đây.”
(*) Xuất phát từ “Lý Huyền” đề cập đến 3397 cách biến hóa của hào trong Chu Dịch.
Hạ Tam Tam cau mày, “Tam Tam không hiểu.”
“Kinh Dịch rất coi trọng lý luận tướng số, trong đó Tam và Đạo Gia thông nhau, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nhất đại diện cho Thái Cực, nhị là âm dương, tam chính là Bát quái hoặc là Tam Tài. Tam tài chính là thiên địa nhân, cho nên Tam đại diện cho rất nhiều thứ, Tam có tính sáng tạo.”
Lục Dao biết chắc hẳn con gái mình chẳng hiểu gì, chỉ là Hạ Tam Tam hiểu một điểm, cô bé ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn mẹ mình, “Mẹ ơi, vậy nếu sau này có em trai hoặc là em gái thì có phải sẽ tên là Hạ Cửu Thất không ạ?”
Lục Dao lại một lần nữa nghẹn họng, Hạ Cửu Thất… Dường như cái tên này càng kỳ lạ hơn.
***
Liên quan đến thiên phú.
Hạ Tam Tam không hề học bất kỳ điều gì về Huyền học(*), bởi vì Lục Dao đã bắt đầu học tâm lý học rồi. Tuy không học nhưng hình như ông trời đã ban cho Hạ Tam Tam một năng lực lạ kỳ, ví dụ như lần này, cô bé ngồi trên bàn ăn sáng nhìn lục Dao, sau đó đột nhiên lên tiếng nói, “Mẹ ơi, lúc nào thì Tiểu Cửu Thất ra đây chơi với con ạ?”
(*) Huyền học: là tiền khoa học và là khoa học huyền bí, nghiên cứu tính biểu tượng tâm linh của mọi sự, đi vào bản chất của mọi hoạt động trong vũ trụ.
Hạ Thần Phong sững sờ nhìn con gái mình, “Tam Tam, Cửu Thất cái gì vậy?”
Hạ Tam Tam nghiêng đầu, hồn nhiên ngây thơ trả lời, “Tiểu Cửu Thất, em trai đó, trong bụng mẹ có em trai!”
Hai mắt Hạ Thần Phong sáng ngời nhìn vợ mình, “A Dao?”
Lục Dao đỏ mặt, “Tam Tam, con nói linh tình cái gì vậy? Mau ăn sáng đi, lát nữa để bố con đưa con đến trường.”
“Mẹ ơi, Lúc nào thì Tiểu Cửu Thất xuất hiện thế mẹ?”
Lục Dao kiên nhẫn nói với cô con gái vẫn đang hỏi không ngừng nghỉ, “Mẹ vẫn chưa có Tiểu Cửu Thất…”
“Mẹ nói dối! Hừ!” Hạ Tam Tam bĩu môi ăn nốt bữa sáng. Hạ Thần Phong và Lục Dao thì nhìn nhau cười bất đắc dĩ, đứa con gái tinh ranh của mình thật khó giải quyết.
Nhưng nửa tháng sau sự việc này đã có chuyển biến ngược lại, Lục Dao bối rối nhìn que thử thai trong tay, hai vạch, cô trúng số rồi.
Hạ Thần Phong lại rất vui vẻ, anh ôm con gái cười lớn, “Tam Tam thật đúng là thần đồng! Tam Tam, con nói xem trong bụng mẹ là em trai hay em gái?”
Gương mặt bụ bẫm của Hạ Tam Tam đầy vẻ nghiêm túc, “Tiểu Cửu Thất là em trai!”
Hơn tám tháng sau, Lục Dao và Hạ Thần Phong lại sinh được một cậu con trai, và thực sự đặt tên là Hạ Cửu Thất.
Không biết Tiểu Đao nghe được bản lĩnh của Tam Tam từ đâu mà hôm nay cậu vui tươi hớn hở chạy đến, “Tam Tam à, cháu xem cho chú với, xem xem bao giờ chú có con vậy?”
Hạ Tam Tam nhìn gương mặt hơi dung tục ở trước mặt, “Chú Tiểu Đao, lúc nào chú cưới cô An về nhà rồi hãy nói đến chuyện em trai em gái đi ạ!” Nói xong, cô bé còn không thèm nhìn Tiểu Đao liền xoay người cười toe toét đi chơi với em trai.
Sắc mặt Tiểu Đao khó coi, khóc không ra nước mắt, cậu xoay người nhìn Hạ Thần Phong “Anh Phong, ngay cả con gái anh cũng bắt nạt em!”
Hạ Thần Phong nhướng mày, “Lẽ nào Tam Tam nói sai sao, đã sáu năm rồi, thế mà cậu vẫn chưa lấy được cô nhóc họ An ấy. Cậu xem con gái Hầu Tử cũng ba tuổi rồi, vợ đội trưởng Phùng cũng mang thai rồi, mọi người còn quen biết đối tượng muộn hơn cậu đó.”
Tiểu Đao cũng cảm thấy ấm ức trong lòng, đội trưởng Phùng quen biết vợ trong lúc phá vụ án cả nhà Lý Dương bị giết, không ngờ con gái nhà người ta im lặng nhút nhát lại thích tên đàn ông râu ria kia, bây giờ trọng bụng cũng đã mang thai rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đao càng thêm nghẹn lòng, rõ ràng cậu cũng đâu có kém, vì sao An Thanh Sam và cậu vẫn dây dưa mãi như vậy, hay là mình đi cầu hôn cô ấy?
Tiểu Đao nghĩ đến đây, cảm thấy đây là một ý tưởng rất tốt. Cục cưng mềm mại ơi, hi hi hi, bố đến ngay đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook