Sợ Cưới
-
Chương 217: Quá khứ tương lai
Edit: beyours07
Ông Trình còn chưa mở miệng, bà Trình đã kiên quyết phản đối: "Cả nhà họ Lục đối xử với con như thê nào, sao con đã không nhớ được rồi? Dựa vào cái gì mà phải đồng tình với bọn họ, người nhà bọn họ đều phải không còn nhà để về mới tốt! Con đừng nhìn Trương Ngữ Hoan bị bệnh thì đồng tình bọn họ, trẻ con bị bệnh, cũng là bởi vì người lớn làm chuyện thất đức!"
"Mẹ, chúng ta khoan dung độ lượng chút đi, sau khi con bị bệnh đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia con quả thật là quá mạnh quá tích cực, cho nên mới bị cái bệnh này, nếu lúc trước con suy nghĩ thông suốt một chút, có thể sẽ có phương thức xử lý càng thỏa đáng hơn, cũng không đến mức trở thành như bây giờ." Trình Mai Tây khuyên bảo bà Trình.
"Nhường ai cũng không thể nhường người nhà họ Lục, mẹ hận không thể khiến cả nhà họ bị sét đánh, cả nhà đều không được chết tử tế, mẹ sẽ không thương hại bọn họ!" Bà Trình từ đầu chí cuối khó mà có thể tha thứ cho người nhà họ Lục.
"Mẹ, giờ chẳng phải con đã ổn rồi sao? Lúc con đang bị bệnh, cũng hận không thể nhảy dựng lên giết chết Lục Tử Minh, hận không thể ăn thịt Lục Tử Khanh, nhưng hôm nay ở trong bệnh viện lại nhìn thấy bọn họ, con đã phát hiện Lục Tử Khanh giờ đau lòng như thế, Lục Tử Minh đã trở thành hai bàn tay trắng, đột nhiên con không muốn lại trả thù bọn họ nữa, bọn họ đã bị báo ứng rồi, con sống tốt, chính là sự trả thù tốt nhất với bọn họ, không phải sao?" Trình Mai Tây mỉm cười khuyên bảo bà Trình.
Bà Trình cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Trình Mai Tây: "Mai Tây, con để mẹ làm sao nói con đây? Trước kia con là tính cách yêu hận rõ ràng, làm sao bệnh một lần, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn thay đổi, trở nên nhân từ nương tay như vậy, ngay cả kẻ thù của con cũng tha thứ?"
"Mẹ, tha thứ không được sao? Nếu không tha thứ cho bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi những ảnh hưởng của nó đối với chúng ta. Mẹ xem con đi, con giống y như trước kia, tuy trong lòng còn có nỗi khổ riêng, nhưng có Bộc Tấn, con sẽ càng ngày càng hạnh phúc, chúng ta phải nhìn về phía trước, đừng để cho chuyện trước kia ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của chúng ta!" Trình Mai Tây dường như đã hoàn toàn bước ra từ những đau khổ trước kia.
Bà Trình ôm lấy Trình Mai Tây: "Mai Tây, con nói gì, mẹ cũng đều đồng ý, chỉ cần con cảm thấy vui vẻ, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là được, mẹ đều nghe con.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, sau bình tĩnh lại, bà Trình đi vào phòng bếp làm cơm, Trình Mai Tây gọi Trình vào phòng ngủ: "Ba ba, Viện trưởng chỗ học viện của Lục Tử Minh nhận được một phong thư tố giác, có phải ba viết hay không?"
Ông Trình ra vẻ không biết: "Thư tố giác gì chứ, ba không biết?"
"Ba ba, ba cũng đừng gạt con, ta vừa nghe là biết là ba làm, vì sao ba làm như vậy?" Trình Mai Tây vạch trần vô cùng xác thực.
"Là ba làm, lúc ấy ba quá tức giận, cho nên viết một phong thư thôi, còn không phải là vì bất bình cho con?" Ông Trình có chút xấu hổ sờ sờ đầu.
"Làm sao ba biết Viện trưởng của họ tên là gì? d;d lequydon Con cũng không nói cùng ba mà!" Trình Mai Tây có chút khó hiểu.
"Ha ha, bây giờ là thời đại internet mà, ba vào website học viện của họ tra, sau đó viết đi." Ông Trình đắc ý cười.
"Ba, việc này ba làm quá đẹp luôn, thật sự là hết giận, là để cho Lục Tử Minh nếm chút khổ sở!" Trình Mai Tây cùng ông Trình kích đập tay.
"Ba còn tưởng rằng con sẽ trách b chứ, vừa rồi không trả nói muốn tha thứ gì gì đó à?" Ông Trình có chút kinh ngạc.
"Là tha thứ, nhưng là giáo huấn thích hợp vẫn là tất yếu thôi!" Hai cha con nhìn nhau cười to, bà Trình nghe tiếng đi vào hỏi hai người đang cười cái gì, hai người đều mỉm cười không nói.
Những ngày hạnh phúc luôn là vui vẻ mà ngắn ngủi, Lâm Như Sơ hầu như mỗi ngày tan tầm đều cùng Phương Chi Viễn về nhà họ Phương, giúp Trình Mai Tây các việc như chuẩn bị áo cưới, hoá trang, trang sức… hai người dần dần thân chị em, bà Trình tự mình vội vàng chuyện ở phòng bếp, mà Phương Chi Viễn lại cùng ông Trình vội vàng dọn dẹp trong ngoài nhà cửa, ngay trước hôn lễ vừa vặn thu dọn đổi mới hoàn toàn.
Ngày hôn lễ, là một ngày cái xuân về hoa nở, giống như lúc Bộc Tấn cùng Trình Mai Tây gặp nhau lần đầu mười năm trước. Bộc Tấn đi xe hoa đến nhà họ Phương đón Trình Mai Tây, Lâm Như Sơ sáng sớm chạy tới nhà họ Phương giúp Trình Mai Tây trang điểm, khi Trình Mai Tây kiều diễm như hoa hồng, xuất hiện trước mặt Bộc Tấn, Bộc Tấn lẳng lặng nhìn Trình Mai Tây, cảm giác như thế giới của anh được chiếu sáng trong chớp mắt.
Trình Mai Tây không biết là, cảm giác của hai người bọn họ với nhau năm đó đúng ra là như nhau. Trình Mai Tây cho rằng Bộc Tấn là ánh sáng với cuộc sống của cô, thật ra, đối với Bộc Tấn mà nói, sự xuất hiện của cô cũng có ý nghĩa như vậy, trên thế giới này, cảnh giới cao nhất của tình yêu, chẳng qua chính là, gặp nhau, nhìn thấy ngươi, yêu nhau, như thế mà thôi.
Khi ông Trình nắm tay Trình Mai Tây, chầm chậm đi qua hành lang dài giao vào tay Bộc Tấn, ông Trình cùng bà Trình đang ở dưới sân khấu đều đã lệ rơi đầy mặt, giao con gái mình cho một người đàn ông yêu cô, mà cô lại yêu người đó, họ đã đợi chờ quá lâu, dường như dùng hết sức lực của cả cuộc đời này của họ, may mà giờ khắc này, cuối cùng cũng tới.
Kha Vũ đúng hẹn từ Mĩ gấp trở về tham gia hôn lễ, lại không tìm thấy địa điểm tổ chức hôn lễ, ở bên ngoài nhà thờ gặp được Tiểu Thiên hoạt bát phóng khoáng, mở miệng hỏi: "Mỹ nữ, xin hỏi chút, nơi tổ chức hôn lễ ở nơi nào?"
Tiểu Thiên xoay người hỏi Kha Vũ: "Anh tới tham gia hôn lễ sao?"
"Không, tôi là tới tìm cô dâu của tôi." Kha Vũ nhìn Tiểu Thiên có cảm giác hai mắt sáng lên, thuận miệng trả lời.
"Tới hôn lễ của người khác tìm cô dâu của anh? d/d lê,quý đôn Cách nói này cũng thật lạ! Đi thôi, tôi dẫn anh đi!" Tiểu Thiên cười trả lời, hai người cùng nhau vào nhà thờ.
Lâm Như Sơ cùng Phương Chi Viễn ngồi cùng một chỗ, thấy Tiểu Thiên đi vào, Lâm Như Sơ ngoắc tay với Tiểu Thiên, Tiểu Thiên cùng Kha Vũ đi qua, Phương Chi Viễn đoán Kha Vũ là bạn của Bộc Tấn, khách khí gật đầu với anh.
Kha Vũ lịch sự bắt tay cùng Phương Chi Viễn, thuận tay lấy mấy tấm danh thiếp đưa cho mấy người, Phương Chi Viễn vừa thấy: "Anh là bác sĩ phụ sản của trung tâm Y học Los Angeles của Đại học California?”
Kha Vũ nhún nhún vai: "Đúng thế, lần trước cô Trình(*) đi Mĩ, đúng là tôi đón tiếp."
(*) chỗ này bản raw là “Bộc phu nhân”
Phương Chi Viễn đưa tay bắt tay với Kha Vũ: "Xin chào, đồng nghiệp ở Mĩ, tôi là bác sĩ bệnh viện thành phố T, Phương Chi Viễn, cực kỳ vinh hạnh quen biết anh!"
"Tôi cũng rất vui, sang năm bà Bộc lại tới bệnh viện chúng tôi trị liệu, tôi sẽ tự mình khám và chữa bệnh cho cô ấy, anh là bạn cô ấy à?" Kha Vũ bắt tay Phương Chi Viễn. Truyện chỉ đăng tại diễn đàn LQĐôn.
"Tôi là em trai chị ấy, trước tiên cám ơn anh đã giúp chị tôi điều trị!" Phương Chi Viễn dùng lực nắm tay Kha Vũ.
"Ha ha, tôi và Bộc Tấn là bạn tốt, cuối cùng cậu ấy cũng có thể tìm được người mình thích, tôi có thể giúp đỡ được thật sự là vô cùng vinh hạnh!" Kha Vũ cười buông tay.
Khả Dĩ An đứng bên cạnh Phương Chi Viễn nhìn Kha Vũ cùng Tiểu Thiên đều là khuôn mặt tươi cười, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, đưa tay bắt tay Kha Vũ thủ, hơi dùng sức: "Xin chào, tôi là luật sư của Trình Mai Tây – Khả Dĩ An, rất hân hạnh được biết anh!"
"A...? Khả luật sư, xin chào, rất hân hạnh được biết anh!" Kha Vũ nhíu mày, dùng sức nắm lại.
Kha Vũ luôn có thói quen tập ở phòng tập, mà chính anh còn là huấn luyện viên cá nhân, ở phương diện thể lực không chút nào thua Khả Dĩ An, hai người bắt tay nhìn qua như thường, thực ra đều đã dùng sức.
Tiểu Thiên lại không biết hai người đang tranh đấu gay gắt, chỉ là vẻ mặt sùng nhìn Kha Vũ, Lâm Như Sơ nhìn ba người, âm thầm mỉm cười. Khả Dĩ An hình như luôn luôn là lúc gặp phải nguy cơ, mới có thể phát hiện tâm ý của bản thân, chỉ mong lần này anh phát hiện ra tâm ý của bản thân không phải quá trễ.
Sau khi Kha Vũ gật đầu với ba người, ngồi xuống hàng sau cùng Tiểu Thiên, năm người đều cùng chú ý tập trung đến Bộc Tấn cùng Trình Mai Tây ở trên đài, đắm chìm ở khoảnh khắc lễ kết hôn cảm động trên sân khấu, tất cả suy nghĩ của các phụ nữ đều giống nhau, mà tất cả đàn ông, cũng đều âm thầm hứa hẹn trong lòng.
Thực ra hôn lễ là tất cả mọi người cùng nhau tham dự một hồi diễn, người kết hôn cùng mọi người tham gia hôn lễ đều là diễn viên, mọi người cùng cố gắng hoàn thành một vở diễn là hôn lễ, mỗi người đều sắm vai một nhân vật trong đó, mỗi người cũng đều có buồn vui ở trong đó.
Hôn lễ tiến hành đến một nửa, bên ngoài có đám người vội vàng đi vào, Phương Chi Viễn nghe tiếng quay đầu, không ngờ phát hiện ra là cả nhà Liễu Nhạc Hạ, Khả Dĩ An bên cạnh anh đã kinh ngạc đến nói không ra lời, chỉ là cánh tay không ngừng chạm vào Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn chỉ là si ngốc nhìn ba người nhà Liễu Nhạc Hạ, dường như không còn cách nào nói nên lời.
Lâm Như Sơ cũng phát hiện sự bất thường của Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An, cũng nhìn chằm chằm vào mấy người vừa tới, ánh mắt đa số người dưới sân khấu đều bị mấy người vừa tới hấp dẫn qua, trong nhà thờ lúc này xuất hiện từng trận xôn xao.
Lúc Liễu Nhạc Hạ đi vào, ánh mắt đảo qua Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An, dường như đã nhìn quen ánh mắt như vậy, không hề quan tâm với ánh mắt hai người, mà lúc này trong lòng Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An lại dậy sóng.
Đã thấy Bộc Tấn trên sân khấu gật đầu chào hỏi cùng Liễu Nhạc Hạ bên dưới sân khấu, xem ra quan hệ của Liễu Nhạc Hạ cùng Bộc Tấn không giống bình thường, ở tiệc rượu sau hôn lễ, caua hỏi trong lòng Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An cuối cùng cũng có được lời giải đáp, Bộc Tấn giới thiệu Liễu Nhạc Hạ với mọi người đang ngồi: "Đây là Liễu Nhạc Hạ - em gái cùng mẹ khác cha với tôi, lần này biết tôi kết hôn, nó từ Hạ Môn chạy tới chúc phúc!"
Liễu Nhạc Hạ nâng chén chạm cốc cùng Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An. Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An cầm ly rượu lên, cuối cùng cũng có thể thản nhiên cụng ly với tuổi trẻ của chính mình, hoàn toàn giải hòa với chuyện cũ.
Bộc Tấn cho rằng hai người vẫn khó hiểu như cũ, dường như vô ý giải thích: "Anh cùng Nhạc Hạ, từ bé chưa từng sống cùng nhau, nhưng vẫn cực kỳ quan tâm đối phương, lần này mẹ anh bệnh nặng không thể tới tham gia hôn lễ, cho nên Nhạc Hạ tới thay bà."
Liễu Nhạc Hạ nhìn Bộc Tấn: "Anh, sau khi hôn lễ kết thúc, em muốn mời anh và chị dâu đi Hạ Môn hưởng tuần trăng mật, nơi đó thật sự rất đẹp, hai người nhất định sẽ thích nơi đó!"
Bộc Tấn rưng rưng gật đầu, tất cả oán niệm đối với mẹ mình cuối cùng cũng kết thúc vào lúc này. Bà cũng đã tuổi già sức yếu, mà mình đang còn lúc thanh xuân; bà đã bệnh nguy kịch, mà mình còn khỏe mạnh cường tráng. Chuyện tốt nhất trên thế giới này, chẳng qua là vợ và kẻ thù đều đã ở đây, mà mình có năng lượng đi yêu, cũng có sức để tha thứ.
Sau tiệc rượu, Bộc Tấn dẫn Trình Mai Tây trở về tân phòng anh tỉ mỉ sắp xếp, khoảnh khắc vào nhà, Trình Mai Tây cảm giác chính mình từ trong hiện thực đi vào mộng cảnh khát vọng đã lâu. Cô kéo ra tấm màn che của cuộc sống hôn nhân mới, mà một đoạn tháng ngày khiến cô đau đớn kia, cuối cùng cũng thành quá khứ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Cảm nghĩ khi hoàn thành: Quá khứ chưa qua, tương lai chưa tới.
Bao ngày làm bạn cùng mọi người, mọi người cũng cùng tôi trải qua những tháng ngày trong sinh mệnh của tôi.
Từ ngày 28 tháng 1 đến ngày 12 tháng 5, thời gian không ngắn cũng không dài, đây là cuốn sách đầu tiên của tôi, từ lúc mở đầu tới hôm nay kết thúc, hơn một trăm ngày này, có vui mừng, có sầu bi, có tươi cười, cũng có nước mắt.
Vẫn là người thích ngôn từ, chỉ là vẫn không biết, hóa ra có thể dùng những từ ngữ, xây dựng một thế giới cho chính mình, cũng dựa vào những từ ngữ đó, cùng các bạn đọc văn của tôi cùng nhìn con người, hòa nhập vào thế giới này, thế giới này có cũng thực cũng có hư cấu, có vui có buồn, giống thế giới thật, lại cũng khác thế giới thật.
Trong mấy ngày viết văn này, tôi phát hiện nhiều thứ còn thiếu sót của chính mình, phát hiện đủ loại khuyết điểm của chính mình. Cảm ơn các bạn đọc đã để lại nhận xét cho tôi. Đối với nhận xét của các bạn, tôi đã từng cãi lại, cũng từng cảm ơn, đã từng lo lắng, cũng từng vui sướng, khi tôi có thể dựa sự trợ giúp của mọi người, một lần nữa xem lại cặn kẽ sách của chính mình cùng văn phong của mình, càng nhiều hơn là sự cảm kích!
Đoạn kết cho chúng ta một khả năng, khả năng giao tiếp và trưởng thành thông qua ngôn từ, từ trước đến nay tôi không hề biết, một bộ tiểu thuyết, có thể mang cho chúng ta nhiều sự trưởng thành như vậy, khiến tôi, bởi vì có sự đốc thúc của mọi người, bắt đầu từ từ tăng tốc độ, tuy có khoảng cách so với sự chờ mong của mọi người, nhưng mà, tôi hiểu mình còn có khả năng lớn mạnh hơn. Mà quá trình này, thật ra tâm hồn cũng lớn dần, đầy đủ dần, dưới sự gợi ý và trợ giúp của mọi người, từ từ nhận thức được sự thiếu sót và khuyết điểm của mình, đồng thời cũng tìm được phương hướng đi tiếp trong tương lai.
Cuốn sách này viết xong rồi, tôi cũng đã định kế hoạch sáng tác mới, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe, chỉ sợ phải tạm thời gác lại. Sách mới, nhân vật chính không phải là Trình Mai Tây, mà là một cô gái càng kiên cường nữ tính hơn Trình Mai Tây. Cô ấy sẽ cố gắng chiến thắng tất cả các kẻ địch trong hôn nhân cùng cuộc sống của mình, cô ấy sẽ càng dũng cảm hơn Trình Mai Tây, càng kiên cường, càng xuất sắc, những gì Trình Mai Tây không có cách nào vượt qua được, cô sẽ vượt qua dễ như trở bàn tay!
Nếu khoảng thời gian này khiến mọi người cảm thấy còn có chút cảm giác hoài niệm, chờ mong một tháng sau, mọi người cùng tiếp tục với tôi, mở ra một hành trình mới, mà Mộc Lan, sẽ tiếp tục ở đây, đi qua những tháng ngày trong sinh mệnh cùng mọi người, chia sẻ sự vui mừng và sung sướng của tôi với mọi người!
Mọi người nếu thích câu truyện, hãy nhắn lại cho tôi, tôi sẽ viết câu truyện đó ra! Để cho bạn có một kết cục không giống thế, như trong hư cấu của tôi, một kết cục mà bạn thích!
Cuộc sống sẽ luôn tiếp diện, câu truyện sẽ luôn có, có cuộc sống là có câu truyện, có câu truyện sẽ có kết thúc.
Cho dù có nuối tiếc thế nào đi nữa, vẫn phải đến lúc nói lời chia tay. Quá khứ chưa hoàn toàn đi qua, tương lai đang đi tới, chúng ta từ biệt quá khứ nghênh đón tương lai, cũng trong lúc mong đợi tương lai mà cáo biệt quá khứ.
Chờ mong ở thời gian khác, địa điểm khác, có thể gặp lại bạn!
Hoàn
Ông Trình còn chưa mở miệng, bà Trình đã kiên quyết phản đối: "Cả nhà họ Lục đối xử với con như thê nào, sao con đã không nhớ được rồi? Dựa vào cái gì mà phải đồng tình với bọn họ, người nhà bọn họ đều phải không còn nhà để về mới tốt! Con đừng nhìn Trương Ngữ Hoan bị bệnh thì đồng tình bọn họ, trẻ con bị bệnh, cũng là bởi vì người lớn làm chuyện thất đức!"
"Mẹ, chúng ta khoan dung độ lượng chút đi, sau khi con bị bệnh đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia con quả thật là quá mạnh quá tích cực, cho nên mới bị cái bệnh này, nếu lúc trước con suy nghĩ thông suốt một chút, có thể sẽ có phương thức xử lý càng thỏa đáng hơn, cũng không đến mức trở thành như bây giờ." Trình Mai Tây khuyên bảo bà Trình.
"Nhường ai cũng không thể nhường người nhà họ Lục, mẹ hận không thể khiến cả nhà họ bị sét đánh, cả nhà đều không được chết tử tế, mẹ sẽ không thương hại bọn họ!" Bà Trình từ đầu chí cuối khó mà có thể tha thứ cho người nhà họ Lục.
"Mẹ, giờ chẳng phải con đã ổn rồi sao? Lúc con đang bị bệnh, cũng hận không thể nhảy dựng lên giết chết Lục Tử Minh, hận không thể ăn thịt Lục Tử Khanh, nhưng hôm nay ở trong bệnh viện lại nhìn thấy bọn họ, con đã phát hiện Lục Tử Khanh giờ đau lòng như thế, Lục Tử Minh đã trở thành hai bàn tay trắng, đột nhiên con không muốn lại trả thù bọn họ nữa, bọn họ đã bị báo ứng rồi, con sống tốt, chính là sự trả thù tốt nhất với bọn họ, không phải sao?" Trình Mai Tây mỉm cười khuyên bảo bà Trình.
Bà Trình cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Trình Mai Tây: "Mai Tây, con để mẹ làm sao nói con đây? Trước kia con là tính cách yêu hận rõ ràng, làm sao bệnh một lần, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn thay đổi, trở nên nhân từ nương tay như vậy, ngay cả kẻ thù của con cũng tha thứ?"
"Mẹ, tha thứ không được sao? Nếu không tha thứ cho bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi những ảnh hưởng của nó đối với chúng ta. Mẹ xem con đi, con giống y như trước kia, tuy trong lòng còn có nỗi khổ riêng, nhưng có Bộc Tấn, con sẽ càng ngày càng hạnh phúc, chúng ta phải nhìn về phía trước, đừng để cho chuyện trước kia ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của chúng ta!" Trình Mai Tây dường như đã hoàn toàn bước ra từ những đau khổ trước kia.
Bà Trình ôm lấy Trình Mai Tây: "Mai Tây, con nói gì, mẹ cũng đều đồng ý, chỉ cần con cảm thấy vui vẻ, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là được, mẹ đều nghe con.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, sau bình tĩnh lại, bà Trình đi vào phòng bếp làm cơm, Trình Mai Tây gọi Trình vào phòng ngủ: "Ba ba, Viện trưởng chỗ học viện của Lục Tử Minh nhận được một phong thư tố giác, có phải ba viết hay không?"
Ông Trình ra vẻ không biết: "Thư tố giác gì chứ, ba không biết?"
"Ba ba, ba cũng đừng gạt con, ta vừa nghe là biết là ba làm, vì sao ba làm như vậy?" Trình Mai Tây vạch trần vô cùng xác thực.
"Là ba làm, lúc ấy ba quá tức giận, cho nên viết một phong thư thôi, còn không phải là vì bất bình cho con?" Ông Trình có chút xấu hổ sờ sờ đầu.
"Làm sao ba biết Viện trưởng của họ tên là gì? d;d lequydon Con cũng không nói cùng ba mà!" Trình Mai Tây có chút khó hiểu.
"Ha ha, bây giờ là thời đại internet mà, ba vào website học viện của họ tra, sau đó viết đi." Ông Trình đắc ý cười.
"Ba, việc này ba làm quá đẹp luôn, thật sự là hết giận, là để cho Lục Tử Minh nếm chút khổ sở!" Trình Mai Tây cùng ông Trình kích đập tay.
"Ba còn tưởng rằng con sẽ trách b chứ, vừa rồi không trả nói muốn tha thứ gì gì đó à?" Ông Trình có chút kinh ngạc.
"Là tha thứ, nhưng là giáo huấn thích hợp vẫn là tất yếu thôi!" Hai cha con nhìn nhau cười to, bà Trình nghe tiếng đi vào hỏi hai người đang cười cái gì, hai người đều mỉm cười không nói.
Những ngày hạnh phúc luôn là vui vẻ mà ngắn ngủi, Lâm Như Sơ hầu như mỗi ngày tan tầm đều cùng Phương Chi Viễn về nhà họ Phương, giúp Trình Mai Tây các việc như chuẩn bị áo cưới, hoá trang, trang sức… hai người dần dần thân chị em, bà Trình tự mình vội vàng chuyện ở phòng bếp, mà Phương Chi Viễn lại cùng ông Trình vội vàng dọn dẹp trong ngoài nhà cửa, ngay trước hôn lễ vừa vặn thu dọn đổi mới hoàn toàn.
Ngày hôn lễ, là một ngày cái xuân về hoa nở, giống như lúc Bộc Tấn cùng Trình Mai Tây gặp nhau lần đầu mười năm trước. Bộc Tấn đi xe hoa đến nhà họ Phương đón Trình Mai Tây, Lâm Như Sơ sáng sớm chạy tới nhà họ Phương giúp Trình Mai Tây trang điểm, khi Trình Mai Tây kiều diễm như hoa hồng, xuất hiện trước mặt Bộc Tấn, Bộc Tấn lẳng lặng nhìn Trình Mai Tây, cảm giác như thế giới của anh được chiếu sáng trong chớp mắt.
Trình Mai Tây không biết là, cảm giác của hai người bọn họ với nhau năm đó đúng ra là như nhau. Trình Mai Tây cho rằng Bộc Tấn là ánh sáng với cuộc sống của cô, thật ra, đối với Bộc Tấn mà nói, sự xuất hiện của cô cũng có ý nghĩa như vậy, trên thế giới này, cảnh giới cao nhất của tình yêu, chẳng qua chính là, gặp nhau, nhìn thấy ngươi, yêu nhau, như thế mà thôi.
Khi ông Trình nắm tay Trình Mai Tây, chầm chậm đi qua hành lang dài giao vào tay Bộc Tấn, ông Trình cùng bà Trình đang ở dưới sân khấu đều đã lệ rơi đầy mặt, giao con gái mình cho một người đàn ông yêu cô, mà cô lại yêu người đó, họ đã đợi chờ quá lâu, dường như dùng hết sức lực của cả cuộc đời này của họ, may mà giờ khắc này, cuối cùng cũng tới.
Kha Vũ đúng hẹn từ Mĩ gấp trở về tham gia hôn lễ, lại không tìm thấy địa điểm tổ chức hôn lễ, ở bên ngoài nhà thờ gặp được Tiểu Thiên hoạt bát phóng khoáng, mở miệng hỏi: "Mỹ nữ, xin hỏi chút, nơi tổ chức hôn lễ ở nơi nào?"
Tiểu Thiên xoay người hỏi Kha Vũ: "Anh tới tham gia hôn lễ sao?"
"Không, tôi là tới tìm cô dâu của tôi." Kha Vũ nhìn Tiểu Thiên có cảm giác hai mắt sáng lên, thuận miệng trả lời.
"Tới hôn lễ của người khác tìm cô dâu của anh? d/d lê,quý đôn Cách nói này cũng thật lạ! Đi thôi, tôi dẫn anh đi!" Tiểu Thiên cười trả lời, hai người cùng nhau vào nhà thờ.
Lâm Như Sơ cùng Phương Chi Viễn ngồi cùng một chỗ, thấy Tiểu Thiên đi vào, Lâm Như Sơ ngoắc tay với Tiểu Thiên, Tiểu Thiên cùng Kha Vũ đi qua, Phương Chi Viễn đoán Kha Vũ là bạn của Bộc Tấn, khách khí gật đầu với anh.
Kha Vũ lịch sự bắt tay cùng Phương Chi Viễn, thuận tay lấy mấy tấm danh thiếp đưa cho mấy người, Phương Chi Viễn vừa thấy: "Anh là bác sĩ phụ sản của trung tâm Y học Los Angeles của Đại học California?”
Kha Vũ nhún nhún vai: "Đúng thế, lần trước cô Trình(*) đi Mĩ, đúng là tôi đón tiếp."
(*) chỗ này bản raw là “Bộc phu nhân”
Phương Chi Viễn đưa tay bắt tay với Kha Vũ: "Xin chào, đồng nghiệp ở Mĩ, tôi là bác sĩ bệnh viện thành phố T, Phương Chi Viễn, cực kỳ vinh hạnh quen biết anh!"
"Tôi cũng rất vui, sang năm bà Bộc lại tới bệnh viện chúng tôi trị liệu, tôi sẽ tự mình khám và chữa bệnh cho cô ấy, anh là bạn cô ấy à?" Kha Vũ bắt tay Phương Chi Viễn. Truyện chỉ đăng tại diễn đàn LQĐôn.
"Tôi là em trai chị ấy, trước tiên cám ơn anh đã giúp chị tôi điều trị!" Phương Chi Viễn dùng lực nắm tay Kha Vũ.
"Ha ha, tôi và Bộc Tấn là bạn tốt, cuối cùng cậu ấy cũng có thể tìm được người mình thích, tôi có thể giúp đỡ được thật sự là vô cùng vinh hạnh!" Kha Vũ cười buông tay.
Khả Dĩ An đứng bên cạnh Phương Chi Viễn nhìn Kha Vũ cùng Tiểu Thiên đều là khuôn mặt tươi cười, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, đưa tay bắt tay Kha Vũ thủ, hơi dùng sức: "Xin chào, tôi là luật sư của Trình Mai Tây – Khả Dĩ An, rất hân hạnh được biết anh!"
"A...? Khả luật sư, xin chào, rất hân hạnh được biết anh!" Kha Vũ nhíu mày, dùng sức nắm lại.
Kha Vũ luôn có thói quen tập ở phòng tập, mà chính anh còn là huấn luyện viên cá nhân, ở phương diện thể lực không chút nào thua Khả Dĩ An, hai người bắt tay nhìn qua như thường, thực ra đều đã dùng sức.
Tiểu Thiên lại không biết hai người đang tranh đấu gay gắt, chỉ là vẻ mặt sùng nhìn Kha Vũ, Lâm Như Sơ nhìn ba người, âm thầm mỉm cười. Khả Dĩ An hình như luôn luôn là lúc gặp phải nguy cơ, mới có thể phát hiện tâm ý của bản thân, chỉ mong lần này anh phát hiện ra tâm ý của bản thân không phải quá trễ.
Sau khi Kha Vũ gật đầu với ba người, ngồi xuống hàng sau cùng Tiểu Thiên, năm người đều cùng chú ý tập trung đến Bộc Tấn cùng Trình Mai Tây ở trên đài, đắm chìm ở khoảnh khắc lễ kết hôn cảm động trên sân khấu, tất cả suy nghĩ của các phụ nữ đều giống nhau, mà tất cả đàn ông, cũng đều âm thầm hứa hẹn trong lòng.
Thực ra hôn lễ là tất cả mọi người cùng nhau tham dự một hồi diễn, người kết hôn cùng mọi người tham gia hôn lễ đều là diễn viên, mọi người cùng cố gắng hoàn thành một vở diễn là hôn lễ, mỗi người đều sắm vai một nhân vật trong đó, mỗi người cũng đều có buồn vui ở trong đó.
Hôn lễ tiến hành đến một nửa, bên ngoài có đám người vội vàng đi vào, Phương Chi Viễn nghe tiếng quay đầu, không ngờ phát hiện ra là cả nhà Liễu Nhạc Hạ, Khả Dĩ An bên cạnh anh đã kinh ngạc đến nói không ra lời, chỉ là cánh tay không ngừng chạm vào Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn chỉ là si ngốc nhìn ba người nhà Liễu Nhạc Hạ, dường như không còn cách nào nói nên lời.
Lâm Như Sơ cũng phát hiện sự bất thường của Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An, cũng nhìn chằm chằm vào mấy người vừa tới, ánh mắt đa số người dưới sân khấu đều bị mấy người vừa tới hấp dẫn qua, trong nhà thờ lúc này xuất hiện từng trận xôn xao.
Lúc Liễu Nhạc Hạ đi vào, ánh mắt đảo qua Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An, dường như đã nhìn quen ánh mắt như vậy, không hề quan tâm với ánh mắt hai người, mà lúc này trong lòng Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An lại dậy sóng.
Đã thấy Bộc Tấn trên sân khấu gật đầu chào hỏi cùng Liễu Nhạc Hạ bên dưới sân khấu, xem ra quan hệ của Liễu Nhạc Hạ cùng Bộc Tấn không giống bình thường, ở tiệc rượu sau hôn lễ, caua hỏi trong lòng Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An cuối cùng cũng có được lời giải đáp, Bộc Tấn giới thiệu Liễu Nhạc Hạ với mọi người đang ngồi: "Đây là Liễu Nhạc Hạ - em gái cùng mẹ khác cha với tôi, lần này biết tôi kết hôn, nó từ Hạ Môn chạy tới chúc phúc!"
Liễu Nhạc Hạ nâng chén chạm cốc cùng Phương Chi Viễn và Khả Dĩ An. Phương Chi Viễn cùng Khả Dĩ An cầm ly rượu lên, cuối cùng cũng có thể thản nhiên cụng ly với tuổi trẻ của chính mình, hoàn toàn giải hòa với chuyện cũ.
Bộc Tấn cho rằng hai người vẫn khó hiểu như cũ, dường như vô ý giải thích: "Anh cùng Nhạc Hạ, từ bé chưa từng sống cùng nhau, nhưng vẫn cực kỳ quan tâm đối phương, lần này mẹ anh bệnh nặng không thể tới tham gia hôn lễ, cho nên Nhạc Hạ tới thay bà."
Liễu Nhạc Hạ nhìn Bộc Tấn: "Anh, sau khi hôn lễ kết thúc, em muốn mời anh và chị dâu đi Hạ Môn hưởng tuần trăng mật, nơi đó thật sự rất đẹp, hai người nhất định sẽ thích nơi đó!"
Bộc Tấn rưng rưng gật đầu, tất cả oán niệm đối với mẹ mình cuối cùng cũng kết thúc vào lúc này. Bà cũng đã tuổi già sức yếu, mà mình đang còn lúc thanh xuân; bà đã bệnh nguy kịch, mà mình còn khỏe mạnh cường tráng. Chuyện tốt nhất trên thế giới này, chẳng qua là vợ và kẻ thù đều đã ở đây, mà mình có năng lượng đi yêu, cũng có sức để tha thứ.
Sau tiệc rượu, Bộc Tấn dẫn Trình Mai Tây trở về tân phòng anh tỉ mỉ sắp xếp, khoảnh khắc vào nhà, Trình Mai Tây cảm giác chính mình từ trong hiện thực đi vào mộng cảnh khát vọng đã lâu. Cô kéo ra tấm màn che của cuộc sống hôn nhân mới, mà một đoạn tháng ngày khiến cô đau đớn kia, cuối cùng cũng thành quá khứ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Cảm nghĩ khi hoàn thành: Quá khứ chưa qua, tương lai chưa tới.
Bao ngày làm bạn cùng mọi người, mọi người cũng cùng tôi trải qua những tháng ngày trong sinh mệnh của tôi.
Từ ngày 28 tháng 1 đến ngày 12 tháng 5, thời gian không ngắn cũng không dài, đây là cuốn sách đầu tiên của tôi, từ lúc mở đầu tới hôm nay kết thúc, hơn một trăm ngày này, có vui mừng, có sầu bi, có tươi cười, cũng có nước mắt.
Vẫn là người thích ngôn từ, chỉ là vẫn không biết, hóa ra có thể dùng những từ ngữ, xây dựng một thế giới cho chính mình, cũng dựa vào những từ ngữ đó, cùng các bạn đọc văn của tôi cùng nhìn con người, hòa nhập vào thế giới này, thế giới này có cũng thực cũng có hư cấu, có vui có buồn, giống thế giới thật, lại cũng khác thế giới thật.
Trong mấy ngày viết văn này, tôi phát hiện nhiều thứ còn thiếu sót của chính mình, phát hiện đủ loại khuyết điểm của chính mình. Cảm ơn các bạn đọc đã để lại nhận xét cho tôi. Đối với nhận xét của các bạn, tôi đã từng cãi lại, cũng từng cảm ơn, đã từng lo lắng, cũng từng vui sướng, khi tôi có thể dựa sự trợ giúp của mọi người, một lần nữa xem lại cặn kẽ sách của chính mình cùng văn phong của mình, càng nhiều hơn là sự cảm kích!
Đoạn kết cho chúng ta một khả năng, khả năng giao tiếp và trưởng thành thông qua ngôn từ, từ trước đến nay tôi không hề biết, một bộ tiểu thuyết, có thể mang cho chúng ta nhiều sự trưởng thành như vậy, khiến tôi, bởi vì có sự đốc thúc của mọi người, bắt đầu từ từ tăng tốc độ, tuy có khoảng cách so với sự chờ mong của mọi người, nhưng mà, tôi hiểu mình còn có khả năng lớn mạnh hơn. Mà quá trình này, thật ra tâm hồn cũng lớn dần, đầy đủ dần, dưới sự gợi ý và trợ giúp của mọi người, từ từ nhận thức được sự thiếu sót và khuyết điểm của mình, đồng thời cũng tìm được phương hướng đi tiếp trong tương lai.
Cuốn sách này viết xong rồi, tôi cũng đã định kế hoạch sáng tác mới, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe, chỉ sợ phải tạm thời gác lại. Sách mới, nhân vật chính không phải là Trình Mai Tây, mà là một cô gái càng kiên cường nữ tính hơn Trình Mai Tây. Cô ấy sẽ cố gắng chiến thắng tất cả các kẻ địch trong hôn nhân cùng cuộc sống của mình, cô ấy sẽ càng dũng cảm hơn Trình Mai Tây, càng kiên cường, càng xuất sắc, những gì Trình Mai Tây không có cách nào vượt qua được, cô sẽ vượt qua dễ như trở bàn tay!
Nếu khoảng thời gian này khiến mọi người cảm thấy còn có chút cảm giác hoài niệm, chờ mong một tháng sau, mọi người cùng tiếp tục với tôi, mở ra một hành trình mới, mà Mộc Lan, sẽ tiếp tục ở đây, đi qua những tháng ngày trong sinh mệnh cùng mọi người, chia sẻ sự vui mừng và sung sướng của tôi với mọi người!
Mọi người nếu thích câu truyện, hãy nhắn lại cho tôi, tôi sẽ viết câu truyện đó ra! Để cho bạn có một kết cục không giống thế, như trong hư cấu của tôi, một kết cục mà bạn thích!
Cuộc sống sẽ luôn tiếp diện, câu truyện sẽ luôn có, có cuộc sống là có câu truyện, có câu truyện sẽ có kết thúc.
Cho dù có nuối tiếc thế nào đi nữa, vẫn phải đến lúc nói lời chia tay. Quá khứ chưa hoàn toàn đi qua, tương lai đang đi tới, chúng ta từ biệt quá khứ nghênh đón tương lai, cũng trong lúc mong đợi tương lai mà cáo biệt quá khứ.
Chờ mong ở thời gian khác, địa điểm khác, có thể gặp lại bạn!
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook