Sợ Cưới
-
Chương 208: Người vui kẻ buồn
Ông Trình vừa mới tuyên bố khai tiệc, lại nghe thấy có tiếng gõ cửa, Ông Trình nhìn Trình Mai Tây một cái, Trình Mai Tây đầy cõi lòng chờ mong đứng lên: "Ba ba, con đi mở cửa cho!"
"Con đi đi!" Ông Trình gật đầu, mọi người đều đã đoán được người đến là ai, đồng thời cũng buông đũa xuống chờ đợi.
Trình Mai Tây mở ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Bộc Tấn, bốn mắt nhìn nhau, vậy mà lại không thể mở miệng, trải qua giữa chừng có bao nhiêu bắt đầu, thay đổi, bây giờ cuối cùng có thể không hề ràng buộc mà đứng đối diện với nhau, nhất thời hai người đều có chút nghẹn lời.
Thật lâu sau, Trình Mai Tây mở miệng: "Anh đã đến rồi!"
"Anh đến đây, hi vọng không quá muộn." Bộc Tấn một câu hai nghĩa.
"Không, mọi người vừa mới ngồi xuống bàn, anh tới vừa vặn tới kịp ăn tối cùng mọi người." Trình Mai Tây dùng việc nhỏ đáp lại câu hỏi về việc lớn của Bộc Tấn.
Hai người bốn mắt đối diện, cuối cùng rưng rưng mà cười, giờ khắc này tới không dễ dàng như vậy, Bộc Tấn đi vào cửa, quay người đóng cửa nhà, dắt tay Trình Mai Tây, xa cách hơn bảy năm, hai người cuối cùng lại nắm tay, cảm giác quen thuộc mà xa lạ ập tới.
Hai người cùng nhau đi vào, bốn người trên bàn đồng thời nhìn hai người, nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt, tựa hồ không cần nói quá nhiều, mặc dù trong lòng ông Trình vẫn có khúc mắc, lại chỉ mở miệng gọi họ vào vị trí: "Đến đây, ngồi xuống ăn cơm đi!"
Bộc Tấn thật không ngờ ông Trình lúc trước kịch liệt phản đối như vậy, giờ lại dễ dàng chấp nhận mình như thế, có chút không dám tin tưởng tai mình, Trình Mai Tây dùng lực kéo anh ngồi xuống: "Ba gọi anh ngồi xuống ăn cơm, mau ngồi xuống đi!"
Bà Trình cũng vội vàng giục: "Mau ngồi xuống, để cô đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa cho!"
Bộc Tấn và Trình Mai Tây ngồi xuống, Phương Chi Viễn đứng dậy "Ba nuôi, khó có được hôm nay mọi người ở đây đông đủ như vậy, con đi lấy bình rượu, mọi người chúng ta cùng nhau uống vài chén."
Ông Trình gật đầu, Phương Chi Viễn lấy một chai rượu tây trong tủ rượu, rót ba người mỗi người một chén, ông Trình cầm ly rượu lên, mấy lần muốn mở miệng lại nghẹn ngào: "Bộc Tấn, Viễn Viễn, nào, ba người chúng ta uống một chén."
Ba người cầm cốc lên, cùng chạm cốc rồi đều đã ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, ba người phụ nữ đều tự trách cứ người đàn ông của chính mình: "Làm sao uống nhanh như vậy, uống chậm một chút!"
Bà Trình mẹ xoa xoa nước mắt: "Mọi người ăn nhiều một chút, đừng chỉ uống rượu, uống nhanh dễ say, để mẹ đi lấy lẩu, mọi người vừa ăn vừa uống.”
Sau khi ăn xong, Bộc Tấn xấp tư liệu từ trong túi đưa cho ông Trình: "Chú, đây là thư mời cháu nhờ bạn học ở Mỹ làm, cháu lại nhờ người làm visa đi chữa bệnh, cháu muốn đưa Mai Tây đi Mỹ điều trị, hi vọng cô và chú đồng ý."
Ông Trình nhận tài liệu, nhìn ngược về phía Phương Chi Viễn: "Viễn Viễn, theo tình huống bình phục hiện nay của Mai Tây, có cần đến Mĩ điều trị không?"
"Tình hình khôi phục của Chị Mai Tây vẫn tốt, có điều, điều kiện chữa bệnh ở Mỹ đương nhiên tốt hơn so với trong nước, để chị ấy đi kiểm tra lại một lần cũng tốt." Phương Chi Viễn khách quan phân tích.
Ông Trình lại nhìn ngược về phía BộcTấn: "BộcTấn, chuyện trước kia của cậu và Mai Tây, chúng tôi cũng đều biết, chúng tôi cũng không rõ ràng năm đó cậu có bất đắc dĩ gì mới mới bỏ lại Mai Tây mà rời đi, nhưng nếu bây giờ nó lại lựa chọn cậu một lần nữa, cho dù là cậu mang nó xuất ngoại hay là ở lại trong nước, chúng tôi chỉ hi vọng ngươi cậu có thể đối tốt với nó."
Bộc Tấn đứng dậy, cúi đầu thật sâu với ông bà Trình: "Cô, chú, cháu biết trước đây là cháu có lỗi với Mai Tây, nhưng quả thật lúc ấy cháu có nguyên nhân bất đắc dĩ, hi vọng cô chú có thể tha thứ cho cháu, yên tâm giao Mai Tây cho cháu.”
Trình Mai Tây nhìn ngược về phía BộcTấn: "Em vốn định cuối tuần về công ty đi làm, chuyện này đối ta tới nói, thật sự là quá đột ngột, em cần phải cân nhắc thêm đã."
Bộc Tấn nhìn về phía Trình Mai Tây: "Mai Tây, trải qua nhiều chuyện như vậy, em vẫn không rõ sao? Em rời công ty, công ty vẫn làm việc như cũ, nhưng mà nếu gia đình này thiếu em, thì sẽ chết. Em vẫn nên đi với anh sang Mỹ khám bệnh đi, sau khi đi Mỹ về, anh sẽ lựa chọn một thời điêm tốt nhất cho em về công ty đi làm."
Khí chất siêu cường cùng với lực ảnh hưởng mạnh mẽ của Bộc Tấn bất tri bất giác đạt được sự tán thành của mọi người, bà Trình nhìn Bộc Tấn với vẻ khen ngợi, liên tục gật đầu: "Mai Tây, Bộc Tấn nói có lý, trước tiên con cứ chữa bệnh xong đã, rồi về đi làm cũng không muộn."
Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ là bác sĩ, cũng nhất trí với ý kiến đưa Trình Mai Tây đi Mỹ khám bệnh, vì thế quyết định việc này không nên chậm trễ, đặt luôn vé máy bay ngày hôm sau đó đi Mỹ.
Sau khi bàn bạc xong, Bộc Tấn đi về trước, hẹn ngày hôm sau qua đón Trình Mai Tây, cùng đi Hongkong sau đó chuyển chuyến bay đi Los Angeles, Phương Chi Viễn lái xe đưa Lâm Như Sơ về nhà.
Đêm đó, Ông bà Trình bận đến tận nửa đêm giúp Trình Mai Tây thu dọn hành lý đi Mỹ, bà Trình vô cùng không đành lòng: "Mai Tây, một mình con đi có được hay không đấy?”
"Con không sao, mẹ đừng quá lo lắng, còn có Bộc Tấn đi cùng mà, ba mẹ đừng lo, chờ con từ Mĩ trở về, nhất định đã hoàn toàn khôi phục." Trình Mai Tây trấn an mẹ.
Sáng sớm hôm sau, Bộc Tấn mang theo hành lý đi tới nhà họ Phương, Phương Chi Viễn lái xe đưa hai người đi sân bay, Bộc Tấn từ chối, Phương Chi Viễn chỉ nói: "Anh cũng không cần khách sáo, tôi cũng không phải tiễn anh, là tiễn chị tôi."
Đến sân bay, Phương Chi Viễn ngồi trên xe, nhìn theo hai người đi vào, nhìn Bộc Tấn cẩn thận chăm sóc Trình Mai Tây, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy vô cùng yên ổn, người phụ nữ khiến anh vừa lòng lại lo lắng, hóa ra chính là người chị đã định trong số mệnh của anh, mãi đến hai người hoàn toàn đi khuất, Phương Chi Viễn mới lái xe về bệnh viện đi làm.
Lúc máy bay cất cánh, nước mắt Trình Mai Tây rơi ào ạt, chuyến bay này vốn là phải đi từ 7 năm trước, vậy mà bây giờ mới được như nguyện, nhìn thấy nước mắt của Trình Mai Tây, Bộc Tấn vô cùng bối rối, dừng tay lau đi nước mắt của Trình Mai Tây: “Mai Tây, em làm sao vậy, em không thoải mái sao? Đừng làm anh sợ."
Trình Mai Tây nhìn Bộc Tấn: "Là em rất vui, cho nên mới khóc, Bộc Tấn, nếu bảy năm trước em ngồi trên chuyến bay như thế này, có phải về sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy hay không."
Bộc Tấn đau lòng nhìn Trình Mai Tây: "Mai Tây, đều là lỗi của anh, là anh hại em chịu nhiều đau khổ như vậy, anh sẽ không rời bỏ em nữa, anh sẽ dùng hết quãng đời còn lại của anh để yêu em!”
Trình Mai Tây nhào vào trong lòng Bộc Tấn, đôi uyên ương trải qua bao nhiêu khó khăn này, cách 7 năm ròng, cuối cùng cũng ôm nhau mà khóc, cuối cùng họ đã vượt qua được khoảng cách thời gian và không gian, lại hoàn toàn có được nhau.
Sau khi Lâm Như Sơ dậy, ông Lâm chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Như Sơ ngồi xuống bàn ăn, bưng bát cháo đang định ăn, ông Lâm lại cầm lấy: "Hôm nay không ai tới đón hả? Cuối cùng cũng có thể ở nhà ăn bữa sáng rồi hả?"
Lâm Như Sơ giơ ngón tay lên bên môi: "Ba, nhỏ giọng một chút, một lát mẹ nghe thấy lại giận!"
Lâm đặt cháo xuống, đưa cho Lâm Như Sơ cái quẩy: "Mau ăn đi, trước mặt mẹ con cũng không dám thở mạnh, cũng chỉ dám không lớn không nhỏ với ba."
Lâm Như Sơ le lưỡi, nhỏ giọng lấy lòng ông Lâm: "Ba, ba tốt nhất, yêu con nhất rồi!"
Bà Lâm đi ra, thấy hai cha con đang thì thầm to nhỏ, lạnh lùng quát: "Ba con hai người các đang nói xấu gì tôi? Mau nói rõ ràng!”
Lâm Như Sơ cười: "Mẹ, con với ba làm sao dám nói xấu mẹ, là sợ ầm ĩ mẹ ngủ, cho nên nói nhỏ!"
Bà Lâm cười lạnh: "Từ khi nào mẹ còn ngủ muộn như thế, con giờ lớn rồi, vây cánh cứng cáp rồi, đều coi mẹ như ngốc vậy! Mau thành thật nói cho mẹ, tối qua lại đi đâu, không về nhà ăn cơm cũng thôi, mỗi ngày đều về muộn như thế là chuyện gì?"
"Mẹ, con đi chơi cùng đông nghiệp mà, chơi vui quá nên về hơi muộn!" Lâm Như Sơ vốn định lừa dối cho qua.
"Cùng đồng nghiệp đi chơi, là một đám đồng nghiệp à? Hay là chỉ có một mình bác sĩ Phương? Đừng có mà lừa gạt mẹ!" Bà Lâm vừa ngủ dậy, có khí phách phá hủy toàn bộ.
"Con chính là đi cùng bác sĩ Phương thì sao? Tự do yêu đương, tự do hôn nhân, đi chỗ nào con cũng có lý!" Lâm Như Sơ đơn giản nói thẳng luôn.
"Lâm Như Sơ, chừng nào con gan báo mà dám chống đối với mẹ như vậy hả?” Bà Lâm giận tím mặt.
"Được rồi, được rồi, đừng chống đối với mẹ con nữa, mẹ con đang ở thời mãn kinh, con nhường bà ấy chút đi!" ông Lâm nháy mắt với Lâm Như Sơ.
"Ai nói tôi mãn kinh hả, ông mới mãn kinh ấy!" bà Lâm trừng mắt nhìn ông Lâm.
"Được, được rồi, bà không có thời mãn kinh, là tôi mãn kinh!" ông Lâm chỉ cầu có thể trấn an được bà Lâm.
Lâm Như Sơ ăn vội mấy miếng, được nửa bát cháo, đứng dậy vào phòng thay quần áo, ông Lâm nhìn nửa bát cháo còn lại, gọi Lâm Như Sơ: "Như Sơ, đừng vội, bữa sáng phải ăn no, mau ăn nốt nửa bát cháo đi!"
"Không ăn nữa, không ăn nữa, con không kịp rồi a!" Lâm Như Sơ vừa đứng dậy vừa đóng cửa.
Ông Lâm lắc đầu, hai người phụ nữ trong nhà này đó là một vở kịch phong phú, các vai trò làm ông diễn đến sức cùng lực kiệt, nhanh chóng cần có người tới giúp đỡ phân ra, nếu không ông thật sự có chút không chịu được rồi.
Lâm Như Sơ sau khi thay xong đồ liền ra cửa, bỏ lại lời lải nhải của ông Lâm và lời răn dạy của bà Lâm, đến bệnh viện, cô nhắn tin cho Phương Chi Viễn mới biết anh vừa đến sân bay, sẽ về bệnh viện ngay.
Ở đại sảnh bệnh viện, Lâm Như Sơ gặp Lục Tử Minh, sắc mặt Lục Tử Minh xanh mét, cô đoán có lẽ bệnh tình bà Lục có chuyển biến xấu, nhưng tiếp xúc giữa hai người trước nay là không thoải mái, ánh mắt hai người lướt qua nhau một giây, sau đó chỉ gật đầu rồi đi qua.
Lâm Như Sơ cố ý hỏi đồng nghiệp khoa não ngoại, biết bệnh tình bà Lục vẫn chưa có chuyển biến xấu, chẳng lẽ là Cốc Thư Tuyết gặp chuyện không may? Lâm Như Sơ cũng thầm nghĩ, rồi cũng bỏ qua chuyện này, nếu lúc trước cũng bởi vì chuyện của Trình Mai Tây mà có chút chán ghét đối với Lục Tử Minh, hiện giờ bọn họ đã ly hôn, thì đã không còn liên quan với mình rồi.
Lúc này Lục Tử Minh cả đầu đầy phiền não, căn bản không rảnh bận tâm Lâm Như Sơ, hôm nay là ngày khai giảng, sáng sớm hắn mới vừa tới học viện, đã có thông báo của phòng hành chính học viện, có một bức thư tố giác gửi cho Viện trưởng Cát, trong thư tố giác tác phong sinh hoạt cá nhân của hắn không kiềm chế, có quan hệ không đúng cùng giáo viên thực tập ở trường học, trường học đã đình chỉ công việc của hắn, chuyện ở lại trường của giáo viên thực tập Cốc Thư Tuyết cũng đã gác lại rồi.
"Con đi đi!" Ông Trình gật đầu, mọi người đều đã đoán được người đến là ai, đồng thời cũng buông đũa xuống chờ đợi.
Trình Mai Tây mở ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Bộc Tấn, bốn mắt nhìn nhau, vậy mà lại không thể mở miệng, trải qua giữa chừng có bao nhiêu bắt đầu, thay đổi, bây giờ cuối cùng có thể không hề ràng buộc mà đứng đối diện với nhau, nhất thời hai người đều có chút nghẹn lời.
Thật lâu sau, Trình Mai Tây mở miệng: "Anh đã đến rồi!"
"Anh đến đây, hi vọng không quá muộn." Bộc Tấn một câu hai nghĩa.
"Không, mọi người vừa mới ngồi xuống bàn, anh tới vừa vặn tới kịp ăn tối cùng mọi người." Trình Mai Tây dùng việc nhỏ đáp lại câu hỏi về việc lớn của Bộc Tấn.
Hai người bốn mắt đối diện, cuối cùng rưng rưng mà cười, giờ khắc này tới không dễ dàng như vậy, Bộc Tấn đi vào cửa, quay người đóng cửa nhà, dắt tay Trình Mai Tây, xa cách hơn bảy năm, hai người cuối cùng lại nắm tay, cảm giác quen thuộc mà xa lạ ập tới.
Hai người cùng nhau đi vào, bốn người trên bàn đồng thời nhìn hai người, nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt, tựa hồ không cần nói quá nhiều, mặc dù trong lòng ông Trình vẫn có khúc mắc, lại chỉ mở miệng gọi họ vào vị trí: "Đến đây, ngồi xuống ăn cơm đi!"
Bộc Tấn thật không ngờ ông Trình lúc trước kịch liệt phản đối như vậy, giờ lại dễ dàng chấp nhận mình như thế, có chút không dám tin tưởng tai mình, Trình Mai Tây dùng lực kéo anh ngồi xuống: "Ba gọi anh ngồi xuống ăn cơm, mau ngồi xuống đi!"
Bà Trình cũng vội vàng giục: "Mau ngồi xuống, để cô đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa cho!"
Bộc Tấn và Trình Mai Tây ngồi xuống, Phương Chi Viễn đứng dậy "Ba nuôi, khó có được hôm nay mọi người ở đây đông đủ như vậy, con đi lấy bình rượu, mọi người chúng ta cùng nhau uống vài chén."
Ông Trình gật đầu, Phương Chi Viễn lấy một chai rượu tây trong tủ rượu, rót ba người mỗi người một chén, ông Trình cầm ly rượu lên, mấy lần muốn mở miệng lại nghẹn ngào: "Bộc Tấn, Viễn Viễn, nào, ba người chúng ta uống một chén."
Ba người cầm cốc lên, cùng chạm cốc rồi đều đã ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, ba người phụ nữ đều tự trách cứ người đàn ông của chính mình: "Làm sao uống nhanh như vậy, uống chậm một chút!"
Bà Trình mẹ xoa xoa nước mắt: "Mọi người ăn nhiều một chút, đừng chỉ uống rượu, uống nhanh dễ say, để mẹ đi lấy lẩu, mọi người vừa ăn vừa uống.”
Sau khi ăn xong, Bộc Tấn xấp tư liệu từ trong túi đưa cho ông Trình: "Chú, đây là thư mời cháu nhờ bạn học ở Mỹ làm, cháu lại nhờ người làm visa đi chữa bệnh, cháu muốn đưa Mai Tây đi Mỹ điều trị, hi vọng cô và chú đồng ý."
Ông Trình nhận tài liệu, nhìn ngược về phía Phương Chi Viễn: "Viễn Viễn, theo tình huống bình phục hiện nay của Mai Tây, có cần đến Mĩ điều trị không?"
"Tình hình khôi phục của Chị Mai Tây vẫn tốt, có điều, điều kiện chữa bệnh ở Mỹ đương nhiên tốt hơn so với trong nước, để chị ấy đi kiểm tra lại một lần cũng tốt." Phương Chi Viễn khách quan phân tích.
Ông Trình lại nhìn ngược về phía BộcTấn: "BộcTấn, chuyện trước kia của cậu và Mai Tây, chúng tôi cũng đều biết, chúng tôi cũng không rõ ràng năm đó cậu có bất đắc dĩ gì mới mới bỏ lại Mai Tây mà rời đi, nhưng nếu bây giờ nó lại lựa chọn cậu một lần nữa, cho dù là cậu mang nó xuất ngoại hay là ở lại trong nước, chúng tôi chỉ hi vọng ngươi cậu có thể đối tốt với nó."
Bộc Tấn đứng dậy, cúi đầu thật sâu với ông bà Trình: "Cô, chú, cháu biết trước đây là cháu có lỗi với Mai Tây, nhưng quả thật lúc ấy cháu có nguyên nhân bất đắc dĩ, hi vọng cô chú có thể tha thứ cho cháu, yên tâm giao Mai Tây cho cháu.”
Trình Mai Tây nhìn ngược về phía BộcTấn: "Em vốn định cuối tuần về công ty đi làm, chuyện này đối ta tới nói, thật sự là quá đột ngột, em cần phải cân nhắc thêm đã."
Bộc Tấn nhìn về phía Trình Mai Tây: "Mai Tây, trải qua nhiều chuyện như vậy, em vẫn không rõ sao? Em rời công ty, công ty vẫn làm việc như cũ, nhưng mà nếu gia đình này thiếu em, thì sẽ chết. Em vẫn nên đi với anh sang Mỹ khám bệnh đi, sau khi đi Mỹ về, anh sẽ lựa chọn một thời điêm tốt nhất cho em về công ty đi làm."
Khí chất siêu cường cùng với lực ảnh hưởng mạnh mẽ của Bộc Tấn bất tri bất giác đạt được sự tán thành của mọi người, bà Trình nhìn Bộc Tấn với vẻ khen ngợi, liên tục gật đầu: "Mai Tây, Bộc Tấn nói có lý, trước tiên con cứ chữa bệnh xong đã, rồi về đi làm cũng không muộn."
Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ là bác sĩ, cũng nhất trí với ý kiến đưa Trình Mai Tây đi Mỹ khám bệnh, vì thế quyết định việc này không nên chậm trễ, đặt luôn vé máy bay ngày hôm sau đó đi Mỹ.
Sau khi bàn bạc xong, Bộc Tấn đi về trước, hẹn ngày hôm sau qua đón Trình Mai Tây, cùng đi Hongkong sau đó chuyển chuyến bay đi Los Angeles, Phương Chi Viễn lái xe đưa Lâm Như Sơ về nhà.
Đêm đó, Ông bà Trình bận đến tận nửa đêm giúp Trình Mai Tây thu dọn hành lý đi Mỹ, bà Trình vô cùng không đành lòng: "Mai Tây, một mình con đi có được hay không đấy?”
"Con không sao, mẹ đừng quá lo lắng, còn có Bộc Tấn đi cùng mà, ba mẹ đừng lo, chờ con từ Mĩ trở về, nhất định đã hoàn toàn khôi phục." Trình Mai Tây trấn an mẹ.
Sáng sớm hôm sau, Bộc Tấn mang theo hành lý đi tới nhà họ Phương, Phương Chi Viễn lái xe đưa hai người đi sân bay, Bộc Tấn từ chối, Phương Chi Viễn chỉ nói: "Anh cũng không cần khách sáo, tôi cũng không phải tiễn anh, là tiễn chị tôi."
Đến sân bay, Phương Chi Viễn ngồi trên xe, nhìn theo hai người đi vào, nhìn Bộc Tấn cẩn thận chăm sóc Trình Mai Tây, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy vô cùng yên ổn, người phụ nữ khiến anh vừa lòng lại lo lắng, hóa ra chính là người chị đã định trong số mệnh của anh, mãi đến hai người hoàn toàn đi khuất, Phương Chi Viễn mới lái xe về bệnh viện đi làm.
Lúc máy bay cất cánh, nước mắt Trình Mai Tây rơi ào ạt, chuyến bay này vốn là phải đi từ 7 năm trước, vậy mà bây giờ mới được như nguyện, nhìn thấy nước mắt của Trình Mai Tây, Bộc Tấn vô cùng bối rối, dừng tay lau đi nước mắt của Trình Mai Tây: “Mai Tây, em làm sao vậy, em không thoải mái sao? Đừng làm anh sợ."
Trình Mai Tây nhìn Bộc Tấn: "Là em rất vui, cho nên mới khóc, Bộc Tấn, nếu bảy năm trước em ngồi trên chuyến bay như thế này, có phải về sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy hay không."
Bộc Tấn đau lòng nhìn Trình Mai Tây: "Mai Tây, đều là lỗi của anh, là anh hại em chịu nhiều đau khổ như vậy, anh sẽ không rời bỏ em nữa, anh sẽ dùng hết quãng đời còn lại của anh để yêu em!”
Trình Mai Tây nhào vào trong lòng Bộc Tấn, đôi uyên ương trải qua bao nhiêu khó khăn này, cách 7 năm ròng, cuối cùng cũng ôm nhau mà khóc, cuối cùng họ đã vượt qua được khoảng cách thời gian và không gian, lại hoàn toàn có được nhau.
Sau khi Lâm Như Sơ dậy, ông Lâm chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Như Sơ ngồi xuống bàn ăn, bưng bát cháo đang định ăn, ông Lâm lại cầm lấy: "Hôm nay không ai tới đón hả? Cuối cùng cũng có thể ở nhà ăn bữa sáng rồi hả?"
Lâm Như Sơ giơ ngón tay lên bên môi: "Ba, nhỏ giọng một chút, một lát mẹ nghe thấy lại giận!"
Lâm đặt cháo xuống, đưa cho Lâm Như Sơ cái quẩy: "Mau ăn đi, trước mặt mẹ con cũng không dám thở mạnh, cũng chỉ dám không lớn không nhỏ với ba."
Lâm Như Sơ le lưỡi, nhỏ giọng lấy lòng ông Lâm: "Ba, ba tốt nhất, yêu con nhất rồi!"
Bà Lâm đi ra, thấy hai cha con đang thì thầm to nhỏ, lạnh lùng quát: "Ba con hai người các đang nói xấu gì tôi? Mau nói rõ ràng!”
Lâm Như Sơ cười: "Mẹ, con với ba làm sao dám nói xấu mẹ, là sợ ầm ĩ mẹ ngủ, cho nên nói nhỏ!"
Bà Lâm cười lạnh: "Từ khi nào mẹ còn ngủ muộn như thế, con giờ lớn rồi, vây cánh cứng cáp rồi, đều coi mẹ như ngốc vậy! Mau thành thật nói cho mẹ, tối qua lại đi đâu, không về nhà ăn cơm cũng thôi, mỗi ngày đều về muộn như thế là chuyện gì?"
"Mẹ, con đi chơi cùng đông nghiệp mà, chơi vui quá nên về hơi muộn!" Lâm Như Sơ vốn định lừa dối cho qua.
"Cùng đồng nghiệp đi chơi, là một đám đồng nghiệp à? Hay là chỉ có một mình bác sĩ Phương? Đừng có mà lừa gạt mẹ!" Bà Lâm vừa ngủ dậy, có khí phách phá hủy toàn bộ.
"Con chính là đi cùng bác sĩ Phương thì sao? Tự do yêu đương, tự do hôn nhân, đi chỗ nào con cũng có lý!" Lâm Như Sơ đơn giản nói thẳng luôn.
"Lâm Như Sơ, chừng nào con gan báo mà dám chống đối với mẹ như vậy hả?” Bà Lâm giận tím mặt.
"Được rồi, được rồi, đừng chống đối với mẹ con nữa, mẹ con đang ở thời mãn kinh, con nhường bà ấy chút đi!" ông Lâm nháy mắt với Lâm Như Sơ.
"Ai nói tôi mãn kinh hả, ông mới mãn kinh ấy!" bà Lâm trừng mắt nhìn ông Lâm.
"Được, được rồi, bà không có thời mãn kinh, là tôi mãn kinh!" ông Lâm chỉ cầu có thể trấn an được bà Lâm.
Lâm Như Sơ ăn vội mấy miếng, được nửa bát cháo, đứng dậy vào phòng thay quần áo, ông Lâm nhìn nửa bát cháo còn lại, gọi Lâm Như Sơ: "Như Sơ, đừng vội, bữa sáng phải ăn no, mau ăn nốt nửa bát cháo đi!"
"Không ăn nữa, không ăn nữa, con không kịp rồi a!" Lâm Như Sơ vừa đứng dậy vừa đóng cửa.
Ông Lâm lắc đầu, hai người phụ nữ trong nhà này đó là một vở kịch phong phú, các vai trò làm ông diễn đến sức cùng lực kiệt, nhanh chóng cần có người tới giúp đỡ phân ra, nếu không ông thật sự có chút không chịu được rồi.
Lâm Như Sơ sau khi thay xong đồ liền ra cửa, bỏ lại lời lải nhải của ông Lâm và lời răn dạy của bà Lâm, đến bệnh viện, cô nhắn tin cho Phương Chi Viễn mới biết anh vừa đến sân bay, sẽ về bệnh viện ngay.
Ở đại sảnh bệnh viện, Lâm Như Sơ gặp Lục Tử Minh, sắc mặt Lục Tử Minh xanh mét, cô đoán có lẽ bệnh tình bà Lục có chuyển biến xấu, nhưng tiếp xúc giữa hai người trước nay là không thoải mái, ánh mắt hai người lướt qua nhau một giây, sau đó chỉ gật đầu rồi đi qua.
Lâm Như Sơ cố ý hỏi đồng nghiệp khoa não ngoại, biết bệnh tình bà Lục vẫn chưa có chuyển biến xấu, chẳng lẽ là Cốc Thư Tuyết gặp chuyện không may? Lâm Như Sơ cũng thầm nghĩ, rồi cũng bỏ qua chuyện này, nếu lúc trước cũng bởi vì chuyện của Trình Mai Tây mà có chút chán ghét đối với Lục Tử Minh, hiện giờ bọn họ đã ly hôn, thì đã không còn liên quan với mình rồi.
Lúc này Lục Tử Minh cả đầu đầy phiền não, căn bản không rảnh bận tâm Lâm Như Sơ, hôm nay là ngày khai giảng, sáng sớm hắn mới vừa tới học viện, đã có thông báo của phòng hành chính học viện, có một bức thư tố giác gửi cho Viện trưởng Cát, trong thư tố giác tác phong sinh hoạt cá nhân của hắn không kiềm chế, có quan hệ không đúng cùng giáo viên thực tập ở trường học, trường học đã đình chỉ công việc của hắn, chuyện ở lại trường của giáo viên thực tập Cốc Thư Tuyết cũng đã gác lại rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook