Sợ Cưới
-
Chương 158: Đại náo bệnh viện
“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ ràng, chắc là cô ấy lúc về Thẩm Dương gặp kích thích mãnh liệt, dẫn tới bị tinh thần chướng ngại. Bác sĩ ở Thẩm Dương đề nghị cô ấy quay về chữa bệnh ở môi trường quen thuộc, nên ba mẹ và chồng cô ấy đưa cô ấy về bệnh viện thành phố T. Lúc đó là tôi khám.” Phương Chi Viễn đơn giản nói toàn bộ cho Lâm Như Sơ.
“Thế Cốc Thư Tuyết sao lại tới bệnh viện chúng ta? Sao không ở bệnh viện khác? Vợ và bồ nhí ở cùng một chỗ, cái này không loạn sao?” Lâm Như Sơ có chút khó hiểu.
“Cô bồ nhí và mẹ của Trình Mai Tây lúc ở nhà, không hiểu có chuyện gì mà đột nhiên đau bụng, chảy máu, xuất hiện dấu hiệu sinh non.” Phương Chi Viễn nhẹ nhàng nói.
“Chẳng phải là mẹ của cô vợ tức quá đánh bồ nhí đấy chứ?” Lâm Như Sơ không nhịn được phỏng đoán.
“Làm sao thế được? Mẹ của Trình Mai Tây đối xử với người khác tốt lắm. Làm sao có thể đánh Cốc Thư Tuyết được?” Phương Chi Viễn nhanh chóng bênh vực bà Trình.
“Thế mẹ của Lục Tử Minh thì làm sao lại nhập viện?” Lâm Như Sơ càng nghĩ càng thấy tình huống quá mức phi thường.
“Hình như nói cô bồ kia muốn ăn món gì đó, bà Lục liền đi siêu thị mua, nào ngờ xảy ra xung đột với người ta, kết quả là đột ngột não xuất huyết. Lúc đưa tới bệnh viện vừa đúng là tôi trự ban, cho nên là tôi khám cấp cứu.” Phương Chi Viễn nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, liền lắng tai nghe ngóng.
Lúc này ông Lục đã giao thủ với Tiểu Thiên, đồng nghiệp của văn phòng bệnh viện cũng đã tới khuyên bảo ông Lục, nhưng ông Lục nhất định không chịu tới văn phòng bệnh viện, đòi tìm Phương Chi Viễn cho bằng được. Phương Chi Viễn nghe được âm thanh ông Lục náo loạn, đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lâm Như Sơ cố gắng níu lấy Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, cảm xúc của người nhà bệnh nhân đang xúc động, anh đừng đi ra ngoài va chạm với người ta, để người bên văn phòng xử lý đi, họ chính là chuyên môn làm việc này mà.”
“Lòng tôi thẳng thắn, nếu không làm gì sai, sợ gì họ tới làm ầm ĩ, tôi nói thẳng với họ là xong!” Phương Chi Viễn không nghe Lâm Như Sơ, cố ý muốn đi ra ngoài, Lâm Như Sơ cũng không có cách nào, đành đi theo ra ngoài.
Ông Lục vừa thấy Phương Chi Viễn liền lao lên, hoàn toàn không quan tâm tới sự ngăn cản của các bác sĩ y tá, Phương Chi Viễn tránh không kịp, bị ông Lục làm rơi kính. Lâm Như Sơ đi sát ngay sau ngồi xuống nhặt kính cho Phương Chi Viễn, ông Lục nở nụ cười: “Bác sĩ Phương, có bản lĩnh thì đừng làm cho phụ nữ thay mình xuất đầu, chính anh nói rõ ràng cho tôi, anh có động tay động chân gì trên người Tống Xuân Lệ vợ tôi hay không?”
“Tôi động tay động chân gì được? Bệnh nhân Tống Xuân Lệ này đúng là tôi khám cấp cứu, nhưng tôi khám xong, trước tiên tiến hành sắp xếp các nội dung kiểm tra, rồi cũng cùng lúc liên hệ với khoa não ngoại. Khoa não ngoại đã cử chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật cho bà ấy. Ông còn điều gì không hài lòng?” Phương Chi Viễn không hổ thẹn với lương tâm.
“Nếu vợ tôi xuất huyết nghiêm trọng như thế, tại sao không mổ ngay cho vợ tôi? Chính là anh cố tình làm lỡ thời gian, hại vợ tôi thành người thực vật, anh phải nói rõ ràng chuyện này cho tôi!” Ông Lục túm lấy Phương Chi Viễn không buông.
Phương Chi Viễn rút tay ông Lục ra: “Nếu ông có gì bất mãn đối với tôi, có thể đi thẳng tới văn phòng bệnh viện mà trách cứ. Giờ tôi còn phải đi phòng bệnh, không có thời gian đôi co với ông!”
Nói xong Phương Chi Viễn liền đứng dậy đi ra ngoài văn phòng bác sĩ, ông Lục còn muốn đuổi theo, nhân viên văn phòng bệnh viện kết hợp đúng lúc: “Chú, chú ở đây ảnh hưởng tới việc làm việc của khoa cấp cứu, có gì chú đi tới văn phòng nói với chúng cháu đi.”
“Tôi không đi văn phòng. Chỗ này nhiều người, vừa hay để họ biết được bộ mặt thật của bác sĩ bệnh viện này. Miễn cho họ lại mắc mưu các bác sĩ.” Ông Lục hung hăng nói.
“Ở chỗ này, có chuyện gì cũng khó nói, vẫn là đi tới văn phòng chúng tôi đi? Có việc gì chúng ta ngồi lại nói?” Nhân viên văn phòng nhìn quen việc này rồi, cố gắng khuyên bảo ông Lục.
Lục Tử Minh vẫn đi theo sau lưng ông Lục, lại từ đầu tới cuối không nói năng gì. Hắn ta một là thân phận xấu hổ không dám lên tiếng, hai là cũng không muốn bị cuốn vào sóng gió. Thấy nhân viên văn phòng nói vậy, hắn cũng vội đi lên kéo tay ông Lục: “ Ở chỗ này ầm ĩ cũng không được, vẫn là đi tới văn phòng thôi. Có chuyện chúng ta ở đó nói, có lý còn sợ gì đổi chỗ khác?”
Ông Lục vẫn đứng yên bất động, thấy nhân viên văn phòng đang cố gắng khuyên mình, nghĩ rằng mình bắt được nhược điểm của bệnh viện, cho nên mới nhẹ nhàng cúi đầu mà cầu xin mình như thế, nói càng thêm có tình có lý: “Tôi không đi đâu hết. Hôm nay các người không cách chức Phương Chi Viễn, không cho tôi câu trả lời, tôi ở đây luôn!”
Nhân viên văn phòng thấy ông Lục không động đậy, có chút cuống, nói khẽ vào tai ông: “Chuyện này chúng tôi lại thương lượng. Viện phí của vợ ông, có thể thương lượng hạ xuống.”
Ông Lục vừa nghe thấy lời này, thái độ chuyển biến luôn: “Được, tôi đi tới văn phòng với các anh, có gì từ từ nói!”
Ông Lục trước khi đi, còn nói cứng với Phương Chi Viễn: “Họ Phương kia, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Anh không rõ ràng với con dâu tôi, lại hại vợ tôi bất tỉnh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Khu khám cấp cứu bị người nhà vây quanh chật như nêm cối, nhân viên văn phòng đi trước, vẫy tay cho mọi người tản ra. Bệnh nhân, người nhà thấy sự việc đã được giải quyết, cũng đều tự tản đi, có người thở dài lắc đầu: “Bác sĩ Phương này, thoạt nhìn rõ là đàng hoàng, thế mà lại là mặt người dạ thú.”
Tiểu Thiên vừa nghe thấy thế liền cuống lên, muốn đi lý luận với người ta, Phương Chi Viễn đưa tay ngăn Tiểu Thiên lại: “Bọn họ muốn nói luyên thuyên cô kệ họ đi. Cô còn sợ chưa đủ loạn à?”
Tiểu Thiên vô cùng tủi thân: “ Anh nghe xem họ nói gì về anh, nói là mặt người dạ thú!”
Phương Chi Viễn nhẹ nhàng khuyên: “Vậy cô nói tôi có phải là mặt người dạ thú không? Bọn họ nói cái gì thì tôi là cái đó à?”
“Đương nhiên là không phải rồi!” Tiểu Thiên nhìn Phương Chi Viễn ngưỡng mộ.
“Vậy là được rồi. Tôi không phải là được rồi mà, người trong sạch tự nhiên trong sạch mà.” Phương Chi Viễn cười cười nhéo nhéo khuôn mặt khóc như mèo của Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên nháy mắt hóa đá, gương mặt bị Phương Chi Viễn nhéo nhéo đỏ bừng, có chút không tin nổi Phương Chi Viễn lạnh lùng như băng thế mà đối xử thân thiết với mình, Tiểu Thiên kinh ngạc nhéo mình một cái, còn đau, vậy là thật!
Phương Chi Viễn cười cười nhìn Tiểu Thiên: “Nha đầu ngốc, mau đi làm việc, còn bao nhiêu bệnh nhân chờ cô chăm sóc kìa.”
Tiểu Thiên giật mình bừng tỉnh, thẹn thùng chạy đi, Lâm Như Sơn mỉm cười nhìn Tiểu Thiên. Tâm sự của Tiểu Thiên quá rõ ràng, giống như chính mình lúc còn trẻ.
Lâm Như Sơ quay đầu nhìn Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, giờ em đi thăm Cốc Thư Tuyết đây.”
Phương Chi Viễn trầm ngâm một lát: “Cô đi đi, tôi không cùng đi với cô. Hôm nay tôi không muốn gặp người nhà này.”
Lâm Như Sơ có hơi chút thất vọng, nhưng vẫn cười cười: “ Anh vừa bị làm loạn lên thế, chắc là cũng mệt mỏi, có khi về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vẫn tốt, tôi không sao, việc của khoa cấp cứu nhiều, tôi cũng không về được. Chuyện này tôi cũng quen rồi, chỉ là nghĩ lại có chút tức giận mà thôi.” Phương Chi Viễn lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây.” Lâm Như Sơ một mình đi ra văn phòng bác sĩ khoa cấp cứu, đi về phía phòng bệnh của Cốc Thư Tuyết. Trong lòng cô vô cùng phiền muộn, giữ Cốc Thư Tuyết ở lại đây, vì muốn gặp được Phương Chi Viễn nhiều hơn, ai dè cũng không được như ý.
Lâm Như Sơ càng thêm tò mò. Là người phụ nữ như thế nào, có thể làm cho Phương Chi Viễn thương nhớ như vậy? Lại bị chính chồng mình phản bội. Khi nhìn thấy Cốc Thư Tuyết, tâm tình của Lâm Như Sơ cũng có chút khác xưa, làm bồ nhí chiếm chồng người ta, sinh con với chồng người ta, còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Lâm Như Sơ có chút ghét Cốc Thư Tuyết.
“Cô hôm nay cảm cảm giác thế nào? Người nhà cô đâu? Đi đâu rồi?” Lâm Như Sơ cố gắng kìm chế sự ghét bỏ ở trong lòng, mở miệng hỏi tình hình Cốc Thư Tuyết.
“Còn chẳng phải đi chăm bà mẹ nửa sống nửa chết của anh ta à? Cảm giác của tôi ấy à? Còn tốt. Bụng vẫn hơi đau, nhưng máu thì không có.” Cốc Thư Tuyết mất hứng, nói chuyện cũng không có tin tức tốt.
Lâm Như Sơ nhíu mày, người phụ nữ cướp mất chồng của người tình trong mộng của Phương Chi Viễn, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Xem ra Lục Tử Minh người đàn ông này cũng chẳng phải tốt đẹp gì, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
“ Vậy cô chịu khó nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại tới khám cho cô!:” Lâm Như Sơ quay người muốn đi.
“Bác sĩ Phương nói tôi khó mà tránh được sảy thai, còn để tôi ở lại đây, anh ta là cố ý hại tôi, không muốn làm cho tôi giữ được đứa bé này!” Cốc Thư Tuyết chất vấn Lâm Như Sơ.
“Thế Cốc Thư Tuyết sao lại tới bệnh viện chúng ta? Sao không ở bệnh viện khác? Vợ và bồ nhí ở cùng một chỗ, cái này không loạn sao?” Lâm Như Sơ có chút khó hiểu.
“Cô bồ nhí và mẹ của Trình Mai Tây lúc ở nhà, không hiểu có chuyện gì mà đột nhiên đau bụng, chảy máu, xuất hiện dấu hiệu sinh non.” Phương Chi Viễn nhẹ nhàng nói.
“Chẳng phải là mẹ của cô vợ tức quá đánh bồ nhí đấy chứ?” Lâm Như Sơ không nhịn được phỏng đoán.
“Làm sao thế được? Mẹ của Trình Mai Tây đối xử với người khác tốt lắm. Làm sao có thể đánh Cốc Thư Tuyết được?” Phương Chi Viễn nhanh chóng bênh vực bà Trình.
“Thế mẹ của Lục Tử Minh thì làm sao lại nhập viện?” Lâm Như Sơ càng nghĩ càng thấy tình huống quá mức phi thường.
“Hình như nói cô bồ kia muốn ăn món gì đó, bà Lục liền đi siêu thị mua, nào ngờ xảy ra xung đột với người ta, kết quả là đột ngột não xuất huyết. Lúc đưa tới bệnh viện vừa đúng là tôi trự ban, cho nên là tôi khám cấp cứu.” Phương Chi Viễn nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, liền lắng tai nghe ngóng.
Lúc này ông Lục đã giao thủ với Tiểu Thiên, đồng nghiệp của văn phòng bệnh viện cũng đã tới khuyên bảo ông Lục, nhưng ông Lục nhất định không chịu tới văn phòng bệnh viện, đòi tìm Phương Chi Viễn cho bằng được. Phương Chi Viễn nghe được âm thanh ông Lục náo loạn, đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lâm Như Sơ cố gắng níu lấy Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, cảm xúc của người nhà bệnh nhân đang xúc động, anh đừng đi ra ngoài va chạm với người ta, để người bên văn phòng xử lý đi, họ chính là chuyên môn làm việc này mà.”
“Lòng tôi thẳng thắn, nếu không làm gì sai, sợ gì họ tới làm ầm ĩ, tôi nói thẳng với họ là xong!” Phương Chi Viễn không nghe Lâm Như Sơ, cố ý muốn đi ra ngoài, Lâm Như Sơ cũng không có cách nào, đành đi theo ra ngoài.
Ông Lục vừa thấy Phương Chi Viễn liền lao lên, hoàn toàn không quan tâm tới sự ngăn cản của các bác sĩ y tá, Phương Chi Viễn tránh không kịp, bị ông Lục làm rơi kính. Lâm Như Sơ đi sát ngay sau ngồi xuống nhặt kính cho Phương Chi Viễn, ông Lục nở nụ cười: “Bác sĩ Phương, có bản lĩnh thì đừng làm cho phụ nữ thay mình xuất đầu, chính anh nói rõ ràng cho tôi, anh có động tay động chân gì trên người Tống Xuân Lệ vợ tôi hay không?”
“Tôi động tay động chân gì được? Bệnh nhân Tống Xuân Lệ này đúng là tôi khám cấp cứu, nhưng tôi khám xong, trước tiên tiến hành sắp xếp các nội dung kiểm tra, rồi cũng cùng lúc liên hệ với khoa não ngoại. Khoa não ngoại đã cử chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật cho bà ấy. Ông còn điều gì không hài lòng?” Phương Chi Viễn không hổ thẹn với lương tâm.
“Nếu vợ tôi xuất huyết nghiêm trọng như thế, tại sao không mổ ngay cho vợ tôi? Chính là anh cố tình làm lỡ thời gian, hại vợ tôi thành người thực vật, anh phải nói rõ ràng chuyện này cho tôi!” Ông Lục túm lấy Phương Chi Viễn không buông.
Phương Chi Viễn rút tay ông Lục ra: “Nếu ông có gì bất mãn đối với tôi, có thể đi thẳng tới văn phòng bệnh viện mà trách cứ. Giờ tôi còn phải đi phòng bệnh, không có thời gian đôi co với ông!”
Nói xong Phương Chi Viễn liền đứng dậy đi ra ngoài văn phòng bác sĩ, ông Lục còn muốn đuổi theo, nhân viên văn phòng bệnh viện kết hợp đúng lúc: “Chú, chú ở đây ảnh hưởng tới việc làm việc của khoa cấp cứu, có gì chú đi tới văn phòng nói với chúng cháu đi.”
“Tôi không đi văn phòng. Chỗ này nhiều người, vừa hay để họ biết được bộ mặt thật của bác sĩ bệnh viện này. Miễn cho họ lại mắc mưu các bác sĩ.” Ông Lục hung hăng nói.
“Ở chỗ này, có chuyện gì cũng khó nói, vẫn là đi tới văn phòng chúng tôi đi? Có việc gì chúng ta ngồi lại nói?” Nhân viên văn phòng nhìn quen việc này rồi, cố gắng khuyên bảo ông Lục.
Lục Tử Minh vẫn đi theo sau lưng ông Lục, lại từ đầu tới cuối không nói năng gì. Hắn ta một là thân phận xấu hổ không dám lên tiếng, hai là cũng không muốn bị cuốn vào sóng gió. Thấy nhân viên văn phòng nói vậy, hắn cũng vội đi lên kéo tay ông Lục: “ Ở chỗ này ầm ĩ cũng không được, vẫn là đi tới văn phòng thôi. Có chuyện chúng ta ở đó nói, có lý còn sợ gì đổi chỗ khác?”
Ông Lục vẫn đứng yên bất động, thấy nhân viên văn phòng đang cố gắng khuyên mình, nghĩ rằng mình bắt được nhược điểm của bệnh viện, cho nên mới nhẹ nhàng cúi đầu mà cầu xin mình như thế, nói càng thêm có tình có lý: “Tôi không đi đâu hết. Hôm nay các người không cách chức Phương Chi Viễn, không cho tôi câu trả lời, tôi ở đây luôn!”
Nhân viên văn phòng thấy ông Lục không động đậy, có chút cuống, nói khẽ vào tai ông: “Chuyện này chúng tôi lại thương lượng. Viện phí của vợ ông, có thể thương lượng hạ xuống.”
Ông Lục vừa nghe thấy lời này, thái độ chuyển biến luôn: “Được, tôi đi tới văn phòng với các anh, có gì từ từ nói!”
Ông Lục trước khi đi, còn nói cứng với Phương Chi Viễn: “Họ Phương kia, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Anh không rõ ràng với con dâu tôi, lại hại vợ tôi bất tỉnh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Khu khám cấp cứu bị người nhà vây quanh chật như nêm cối, nhân viên văn phòng đi trước, vẫy tay cho mọi người tản ra. Bệnh nhân, người nhà thấy sự việc đã được giải quyết, cũng đều tự tản đi, có người thở dài lắc đầu: “Bác sĩ Phương này, thoạt nhìn rõ là đàng hoàng, thế mà lại là mặt người dạ thú.”
Tiểu Thiên vừa nghe thấy thế liền cuống lên, muốn đi lý luận với người ta, Phương Chi Viễn đưa tay ngăn Tiểu Thiên lại: “Bọn họ muốn nói luyên thuyên cô kệ họ đi. Cô còn sợ chưa đủ loạn à?”
Tiểu Thiên vô cùng tủi thân: “ Anh nghe xem họ nói gì về anh, nói là mặt người dạ thú!”
Phương Chi Viễn nhẹ nhàng khuyên: “Vậy cô nói tôi có phải là mặt người dạ thú không? Bọn họ nói cái gì thì tôi là cái đó à?”
“Đương nhiên là không phải rồi!” Tiểu Thiên nhìn Phương Chi Viễn ngưỡng mộ.
“Vậy là được rồi. Tôi không phải là được rồi mà, người trong sạch tự nhiên trong sạch mà.” Phương Chi Viễn cười cười nhéo nhéo khuôn mặt khóc như mèo của Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên nháy mắt hóa đá, gương mặt bị Phương Chi Viễn nhéo nhéo đỏ bừng, có chút không tin nổi Phương Chi Viễn lạnh lùng như băng thế mà đối xử thân thiết với mình, Tiểu Thiên kinh ngạc nhéo mình một cái, còn đau, vậy là thật!
Phương Chi Viễn cười cười nhìn Tiểu Thiên: “Nha đầu ngốc, mau đi làm việc, còn bao nhiêu bệnh nhân chờ cô chăm sóc kìa.”
Tiểu Thiên giật mình bừng tỉnh, thẹn thùng chạy đi, Lâm Như Sơn mỉm cười nhìn Tiểu Thiên. Tâm sự của Tiểu Thiên quá rõ ràng, giống như chính mình lúc còn trẻ.
Lâm Như Sơ quay đầu nhìn Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, giờ em đi thăm Cốc Thư Tuyết đây.”
Phương Chi Viễn trầm ngâm một lát: “Cô đi đi, tôi không cùng đi với cô. Hôm nay tôi không muốn gặp người nhà này.”
Lâm Như Sơ có hơi chút thất vọng, nhưng vẫn cười cười: “ Anh vừa bị làm loạn lên thế, chắc là cũng mệt mỏi, có khi về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vẫn tốt, tôi không sao, việc của khoa cấp cứu nhiều, tôi cũng không về được. Chuyện này tôi cũng quen rồi, chỉ là nghĩ lại có chút tức giận mà thôi.” Phương Chi Viễn lắc đầu.
“Vậy tôi đi đây.” Lâm Như Sơ một mình đi ra văn phòng bác sĩ khoa cấp cứu, đi về phía phòng bệnh của Cốc Thư Tuyết. Trong lòng cô vô cùng phiền muộn, giữ Cốc Thư Tuyết ở lại đây, vì muốn gặp được Phương Chi Viễn nhiều hơn, ai dè cũng không được như ý.
Lâm Như Sơ càng thêm tò mò. Là người phụ nữ như thế nào, có thể làm cho Phương Chi Viễn thương nhớ như vậy? Lại bị chính chồng mình phản bội. Khi nhìn thấy Cốc Thư Tuyết, tâm tình của Lâm Như Sơ cũng có chút khác xưa, làm bồ nhí chiếm chồng người ta, sinh con với chồng người ta, còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Lâm Như Sơ có chút ghét Cốc Thư Tuyết.
“Cô hôm nay cảm cảm giác thế nào? Người nhà cô đâu? Đi đâu rồi?” Lâm Như Sơ cố gắng kìm chế sự ghét bỏ ở trong lòng, mở miệng hỏi tình hình Cốc Thư Tuyết.
“Còn chẳng phải đi chăm bà mẹ nửa sống nửa chết của anh ta à? Cảm giác của tôi ấy à? Còn tốt. Bụng vẫn hơi đau, nhưng máu thì không có.” Cốc Thư Tuyết mất hứng, nói chuyện cũng không có tin tức tốt.
Lâm Như Sơ nhíu mày, người phụ nữ cướp mất chồng của người tình trong mộng của Phương Chi Viễn, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Xem ra Lục Tử Minh người đàn ông này cũng chẳng phải tốt đẹp gì, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
“ Vậy cô chịu khó nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại tới khám cho cô!:” Lâm Như Sơ quay người muốn đi.
“Bác sĩ Phương nói tôi khó mà tránh được sảy thai, còn để tôi ở lại đây, anh ta là cố ý hại tôi, không muốn làm cho tôi giữ được đứa bé này!” Cốc Thư Tuyết chất vấn Lâm Như Sơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook