Sợ Cưới
-
Chương 105: Chuẩn bị kết hôn (Phần 2)
Cốc Thư Tuyết từ nhỏ cùng mẹ đi bán đậu hũ, từ nhỏ do nổi bật hơn người nên Cốc Thư Tuyết bị người trong trấn gọi là “Đậu hũ Tây Thi”, nhưng mà cách xưng hô này như đã khích lệ nỗi đau từ sâu đáy lòng của Cốc Thư Tuyết, cô quyết chí phải rời xa trấn nhỏ, tuyệt đối phải làm một công việc cao quý để được vẻ vang.
Vậy mà, cô gái xinh đẹp thì có vẻ sẽ không đặc biệt xuất chúng về phương diện học tập, Cốc Thư Tuyết cũng như thế, miễn cưỡng thi đậu vào một trường Cao đẳng Khoa học và công nghệ, con đường thoát ra của cô dường như đã muốn bị giới hạn khi làm công nhân tại xưởng kỹ thuật cao cấp.
Cốc Thư Tuyết tất nhiên không cam lòng, khi bước vào trường Cao đẳng kỹ thuật Chấn Hoa thực tập, tình cờ biết được còn có khi có một hướng dẫn viên ở lại thì cô liền thử cơ hội mà cô khát vọng này, Lục Tử Minh là thanh niên nồng cốt trong trường, lại là nhân vật có quyền thế mạnh có mối quan hệ với hiệu trưởng, hiển nhiên Cốc Thư Tuyết đối với anh là đã hao hết tâm trí, ai ngờ thường xuyên qua lại, ở lại hay không còn chưa xác định, hai người ngược lại trước xác định tình cảm? Quan hệ con người.
Từ nhỏ cha mẹ cũng bận việc kiếm sống, Cốc Thư Tuyết con gái lớn trong nhà, từ khi lên tám tuổi, đã là đầu bếp trong nhà, tài nấu nướng mặc dù không thể nói tuyệt vời, cũng coi là thành thạo, cũng tự cho là một người con dâu chuẩn mực trong thế hệ trẻ, trước mặt người khác cũng không chịu thể hiện bộ mặt thật của mình, may là Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết đã thẳng thắn với nhau về mặt cơ thể, Cốc Thư Tuyết kì thực cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Hôm nay Cốc Thư Tuyết cho rằng bọn họ sẽ chuẩn bị kết hôn trong tương lai, dĩ nhiên là trong lòng đã bỏ xuống tất cả phòng bị, không chút kiêng kỵ ở trước mặt Lục Tử Minh thể hiện toàn bộ bản thân.
Sau một tiếng, mấy món ăn đặc sắc Hàng Châu đã mang lên bàn ăn, Cốc Thư Tuyết lúc này mới rón rén đi vào phòng ngủ, đánh thức Lục Tử Minh bằng một nụ hôn, Lục Tử Minh từ trong mộng đẹp tỉnh lại, rồi lại như một người rơi vào cảnh trong mơ.
Trước mặt Cốc Thư Tuyết, tóc không xõa giống bình thường, mà là đang được búi lên sau tai một cách qua loa, trên người mặc tạp dề đầy hoa màu hồng nhạt, đang vui vẻ động lòng người mà nhìn Lục Tử Minh.
Dáng vẻ Cốc Thư Tuyết lúc này, tựa như Lục Tử Minh đã từng vô số lần ảo tưởng hình dáng dịu dàng kia, Lục Tử Minh tìm kiếm cả đời, cũng chỉ là có một người vợ dịu dàng, một đứa con ngoan, mà ở Trình Mai Tây anh chưa bao giờ có được hạnh phúc, bên Cốc Thư Tuyết, nó đã nằm trong tầm tay.
Lục Tử Minh xoa xoa mắt, dịu dàng lên tiếng đáp lại Cốc Thư Tuyết: “Thơm quá a, anh nuốt nước miếng rồi!”
Lục Tử Minh vào phòng vệ sinh trước khi ra ngoài, sau khi ra ngoài ngồi vào trước bàn ăn, thấy Cốc Thư Tuyết chuẩn bị món anh thích nhất cá dấm chua Tây Hồ, anh không chờ đợi gắp một miếng to bỏ vào miệng, liền lập tức lên tiếng kinh ngạc: “Tiểu Tuyết, em còn có tay nghề tốt như vậy! Em làm món dấm cá Tây Hồ, so với Trình Mai Tây làm tốt hơn nhiều!”
Hôm nay, Cốc Thư Tuyết một lòng chuẩn bị như một người mới kết hôn nghe lời nói Lục Tử Minh nét cười trên mặt ngưng đọng lại, Lục Tử Minh tự biết lỡ lời: “Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết, anh không phải cố ý, anh nghĩ là khen ngợi em...em đừng để ý!”
Cốc Thư Tuyết khoát khoát tay: “Không quan trọng, cô ta vốn là tồn tại, làm sao có thể bỏ qua cô ta đây?”
Lục Tử Minh gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong chén Cốc Thư Tuyết: “Em cũng ăn đi, em mang thai phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều cá, con của chúng ta về sau sẽ thông minh khỏe mạnh.”
“Làm sao anh biết là con trai chứ? Em thích con gái, con gái thông minh xinh đẹp, ăn mặc thời trang.” Cốc Thư Tuyết làm nũng.
“Tốt tốt tốt, con gái giống em nhất định xinh đẹp, anh cũng thích con gái, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích.” Lục Tử Minh dụ dỗ Cốc Thư Tuyết.
Lục Tử Minh vừa ăn vừa nhìn đồng hồ: “Đã sắp sáu giờ rồi, anh phải ăn nhanh một chút, ăn xong rồi tiện đưa cơm cho bọn họ, sao em không gọi anh sớm một chút!”
“Người ta không phải muốn cho anh ngủ thêm một chút nữa sao, anh quá mệt mỏi, em không đành lòng.” Cốc Thư Tuyết cúi đầu, đôi mắt cũng có chút đỏ.
“Anh biết em bị tổn thương, anh không trách em. Cơm cho bọn họ em chuẩn bị xong chưa?” Lục Tử Minh hỏi thăm Cốc Thư Tuyết.
“Đều chuẩn bị xong, phần của bác trai bác gái là hộp cơm giữ nhiệt, của chị Mai Tây là canh nấm tuyết Bách Hợp Tuyết Lê, đựng trong ấm giữ nhiệt.” Nói xong Cốc Thư Tuyết đứng dậy lấy đồ từ phòng bếp để trên bàn ăn .
Lục Tử Minh rất thán phục: “Tiểu Tuyết, em thật là một cô gái tốt bụng dịu dàng, có thể tìm được em, thật là phúc phần của anh.”
Cốc Thư Tuyết lẳng lặng mỉm cười nhìn Lục Tử Minh, từ trong ánh mắt người đàn ông này cô biết rõ, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ dao động ở giữa hai người nữa, trong lòng của anh đã hoàn toàn chỉ có cô, Cốc Thư Tuyết muốn nhảy dựng lên vui mừng, nhưng mà rốt cuộc vẫn là kiềm lại mình, mặc cho trong lòng mừng như điên đã phóng thích đóa hoa phẫn nộ.
Lục Tử Minh giống như lao tới pháp trường: “Tiểu Tuyết, anh đi. Một mình em ở nhà, tự chăm sóc mình tốt.”
“Được rồi, anh yên lòng đi đi, em hiểu rồi.” Cốc Thư Tuyết vẫn còn diễn kịch.
Lục Tử Minh rất không đành lòng đi đưa cơm, đi tới cửa, xoay người lại: “Buổi tối, anh để mẹ vợ trở về nghỉ ngơi, tránh một người làm cho em sợ.”
Cốc Thư Tuyết rốt cuộc bị đánh thức từ trong mộng đẹp, cuối cùng ở nơi này cô chỉ là một người ngoài, mà không phải nữ chủ nhân chân chính, giữa cô và Lục Tử Minh, còn có các loại chướng ngại, nếu nói chuẩn bị kết hôn, thì cũng chỉ là mình sắm một vai trong vở kịch.
Tiễn Lục Tử Minh đi, nét cười trên mặt Cốc Thư Tuyết dần dần đọng lại, cô đóng sập cửa “Rầm”, Lục Tử Minh chạy qua chạy lại ở giữa hai nữ nhân như vậy, hành động đó cô khó có thể chịu được, nếu như trước đó cô còn có điều cố kỵ, như vậy, cô đã xác định mình hoàn toàn chiếm cứ được lòng Lục Tử Minh sau này, cô không bao giờ chịu chờ đợi một cách thụ động, bây giờ là là thời điểm cô chủ động ra trận.
Trở lại phòng ăn, cô thu dọn chén đũa vào phòng bếp, sau khi thu dọn xong, đi tới phòng khách tự rót một ly trà hoa cho mình, bắt đầu bưng ly trà ở cẩn thận ngước nhìn thiết bị lắp đặt và cách trang trí bên trong nhà, từ chi tiết có thể nhìn ra được, Trình Mai Tây đã dồn tất cả tâm huyết cho cái nhà, căn phòng của cô hoàn toàn đơn giản và phong cách thanh lịch.
Nếu như chỉ là đi thăm nhà của người khác thì có thể mặc kệ không đếm xỉa đến, Cốc Thư Tuyết xem xét kỹ lưỡng như là cái nhà này đã là tài sản tương lai của mình, đối với kiểu cách trang trí gian phòng có chút bất mãn, nhìn một vòng, bước đầu trong lòng xác định sau khi cô làm chủ phải thay đổi gì đó.
Bận rộn hơn nửa ngày, Cốc Thư Tuyết cảm giác có chút mệt mỏi, liền vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi, cô cố ý tránh ngẩng đầu, để không thấy trên hình đám cưới trên tường của Lục Tử Minh và Trình Mai Tây. Rốt cuộc do mang thai thân thể suy yếu, nằm dài trên giường không bao lâu, Cốc Thư Tuyết chìm vào giấc ngủ sâu.
“Làm sao cô ngủ ở trên giường con gái tôi? Rốt cuộc cô và Lục Tử Minh có quan hệ như thế nào?” Cốc Thư Tuyết bị bà Trình xô đẩy tỉnh lại, giống như vẫn còn trong mơ.
“Con đang ngủ trưa, làm sao bác trở về một mình?” Cốc Thư Tuyết hoàn toàn không biết làm sao.
“Cô đừng quan tâm tôi làm thế nào trở về một mình? Tại sao cô ngủ ở đây? Cô rốt cuộc là có liên hệ thế nào với Lục Tử Minh?” Bà Trình ép hỏi.
“Bác cảm thấy con cùng anh ấy là quan hệ thế nào? Bác cảm thấy chúng con có thể là quan hệ thế nào?” Cốc Thư Tuyết nhíu mày hỏi ngược lại bà Trình.
“Đồ tiện nhân, nhất định là cô quyến rũ con rể của tôi, mới đem con gái của tôi xem như không khí như vậy!” Bà Trình tăng thêm lực xuống tay, Cốc Thư Tuyết la to một tiếng liền bị kéo xuống giường.
Vậy mà, cô gái xinh đẹp thì có vẻ sẽ không đặc biệt xuất chúng về phương diện học tập, Cốc Thư Tuyết cũng như thế, miễn cưỡng thi đậu vào một trường Cao đẳng Khoa học và công nghệ, con đường thoát ra của cô dường như đã muốn bị giới hạn khi làm công nhân tại xưởng kỹ thuật cao cấp.
Cốc Thư Tuyết tất nhiên không cam lòng, khi bước vào trường Cao đẳng kỹ thuật Chấn Hoa thực tập, tình cờ biết được còn có khi có một hướng dẫn viên ở lại thì cô liền thử cơ hội mà cô khát vọng này, Lục Tử Minh là thanh niên nồng cốt trong trường, lại là nhân vật có quyền thế mạnh có mối quan hệ với hiệu trưởng, hiển nhiên Cốc Thư Tuyết đối với anh là đã hao hết tâm trí, ai ngờ thường xuyên qua lại, ở lại hay không còn chưa xác định, hai người ngược lại trước xác định tình cảm? Quan hệ con người.
Từ nhỏ cha mẹ cũng bận việc kiếm sống, Cốc Thư Tuyết con gái lớn trong nhà, từ khi lên tám tuổi, đã là đầu bếp trong nhà, tài nấu nướng mặc dù không thể nói tuyệt vời, cũng coi là thành thạo, cũng tự cho là một người con dâu chuẩn mực trong thế hệ trẻ, trước mặt người khác cũng không chịu thể hiện bộ mặt thật của mình, may là Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết đã thẳng thắn với nhau về mặt cơ thể, Cốc Thư Tuyết kì thực cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Hôm nay Cốc Thư Tuyết cho rằng bọn họ sẽ chuẩn bị kết hôn trong tương lai, dĩ nhiên là trong lòng đã bỏ xuống tất cả phòng bị, không chút kiêng kỵ ở trước mặt Lục Tử Minh thể hiện toàn bộ bản thân.
Sau một tiếng, mấy món ăn đặc sắc Hàng Châu đã mang lên bàn ăn, Cốc Thư Tuyết lúc này mới rón rén đi vào phòng ngủ, đánh thức Lục Tử Minh bằng một nụ hôn, Lục Tử Minh từ trong mộng đẹp tỉnh lại, rồi lại như một người rơi vào cảnh trong mơ.
Trước mặt Cốc Thư Tuyết, tóc không xõa giống bình thường, mà là đang được búi lên sau tai một cách qua loa, trên người mặc tạp dề đầy hoa màu hồng nhạt, đang vui vẻ động lòng người mà nhìn Lục Tử Minh.
Dáng vẻ Cốc Thư Tuyết lúc này, tựa như Lục Tử Minh đã từng vô số lần ảo tưởng hình dáng dịu dàng kia, Lục Tử Minh tìm kiếm cả đời, cũng chỉ là có một người vợ dịu dàng, một đứa con ngoan, mà ở Trình Mai Tây anh chưa bao giờ có được hạnh phúc, bên Cốc Thư Tuyết, nó đã nằm trong tầm tay.
Lục Tử Minh xoa xoa mắt, dịu dàng lên tiếng đáp lại Cốc Thư Tuyết: “Thơm quá a, anh nuốt nước miếng rồi!”
Lục Tử Minh vào phòng vệ sinh trước khi ra ngoài, sau khi ra ngoài ngồi vào trước bàn ăn, thấy Cốc Thư Tuyết chuẩn bị món anh thích nhất cá dấm chua Tây Hồ, anh không chờ đợi gắp một miếng to bỏ vào miệng, liền lập tức lên tiếng kinh ngạc: “Tiểu Tuyết, em còn có tay nghề tốt như vậy! Em làm món dấm cá Tây Hồ, so với Trình Mai Tây làm tốt hơn nhiều!”
Hôm nay, Cốc Thư Tuyết một lòng chuẩn bị như một người mới kết hôn nghe lời nói Lục Tử Minh nét cười trên mặt ngưng đọng lại, Lục Tử Minh tự biết lỡ lời: “Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết, anh không phải cố ý, anh nghĩ là khen ngợi em...em đừng để ý!”
Cốc Thư Tuyết khoát khoát tay: “Không quan trọng, cô ta vốn là tồn tại, làm sao có thể bỏ qua cô ta đây?”
Lục Tử Minh gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong chén Cốc Thư Tuyết: “Em cũng ăn đi, em mang thai phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều cá, con của chúng ta về sau sẽ thông minh khỏe mạnh.”
“Làm sao anh biết là con trai chứ? Em thích con gái, con gái thông minh xinh đẹp, ăn mặc thời trang.” Cốc Thư Tuyết làm nũng.
“Tốt tốt tốt, con gái giống em nhất định xinh đẹp, anh cũng thích con gái, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích.” Lục Tử Minh dụ dỗ Cốc Thư Tuyết.
Lục Tử Minh vừa ăn vừa nhìn đồng hồ: “Đã sắp sáu giờ rồi, anh phải ăn nhanh một chút, ăn xong rồi tiện đưa cơm cho bọn họ, sao em không gọi anh sớm một chút!”
“Người ta không phải muốn cho anh ngủ thêm một chút nữa sao, anh quá mệt mỏi, em không đành lòng.” Cốc Thư Tuyết cúi đầu, đôi mắt cũng có chút đỏ.
“Anh biết em bị tổn thương, anh không trách em. Cơm cho bọn họ em chuẩn bị xong chưa?” Lục Tử Minh hỏi thăm Cốc Thư Tuyết.
“Đều chuẩn bị xong, phần của bác trai bác gái là hộp cơm giữ nhiệt, của chị Mai Tây là canh nấm tuyết Bách Hợp Tuyết Lê, đựng trong ấm giữ nhiệt.” Nói xong Cốc Thư Tuyết đứng dậy lấy đồ từ phòng bếp để trên bàn ăn .
Lục Tử Minh rất thán phục: “Tiểu Tuyết, em thật là một cô gái tốt bụng dịu dàng, có thể tìm được em, thật là phúc phần của anh.”
Cốc Thư Tuyết lẳng lặng mỉm cười nhìn Lục Tử Minh, từ trong ánh mắt người đàn ông này cô biết rõ, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ dao động ở giữa hai người nữa, trong lòng của anh đã hoàn toàn chỉ có cô, Cốc Thư Tuyết muốn nhảy dựng lên vui mừng, nhưng mà rốt cuộc vẫn là kiềm lại mình, mặc cho trong lòng mừng như điên đã phóng thích đóa hoa phẫn nộ.
Lục Tử Minh giống như lao tới pháp trường: “Tiểu Tuyết, anh đi. Một mình em ở nhà, tự chăm sóc mình tốt.”
“Được rồi, anh yên lòng đi đi, em hiểu rồi.” Cốc Thư Tuyết vẫn còn diễn kịch.
Lục Tử Minh rất không đành lòng đi đưa cơm, đi tới cửa, xoay người lại: “Buổi tối, anh để mẹ vợ trở về nghỉ ngơi, tránh một người làm cho em sợ.”
Cốc Thư Tuyết rốt cuộc bị đánh thức từ trong mộng đẹp, cuối cùng ở nơi này cô chỉ là một người ngoài, mà không phải nữ chủ nhân chân chính, giữa cô và Lục Tử Minh, còn có các loại chướng ngại, nếu nói chuẩn bị kết hôn, thì cũng chỉ là mình sắm một vai trong vở kịch.
Tiễn Lục Tử Minh đi, nét cười trên mặt Cốc Thư Tuyết dần dần đọng lại, cô đóng sập cửa “Rầm”, Lục Tử Minh chạy qua chạy lại ở giữa hai nữ nhân như vậy, hành động đó cô khó có thể chịu được, nếu như trước đó cô còn có điều cố kỵ, như vậy, cô đã xác định mình hoàn toàn chiếm cứ được lòng Lục Tử Minh sau này, cô không bao giờ chịu chờ đợi một cách thụ động, bây giờ là là thời điểm cô chủ động ra trận.
Trở lại phòng ăn, cô thu dọn chén đũa vào phòng bếp, sau khi thu dọn xong, đi tới phòng khách tự rót một ly trà hoa cho mình, bắt đầu bưng ly trà ở cẩn thận ngước nhìn thiết bị lắp đặt và cách trang trí bên trong nhà, từ chi tiết có thể nhìn ra được, Trình Mai Tây đã dồn tất cả tâm huyết cho cái nhà, căn phòng của cô hoàn toàn đơn giản và phong cách thanh lịch.
Nếu như chỉ là đi thăm nhà của người khác thì có thể mặc kệ không đếm xỉa đến, Cốc Thư Tuyết xem xét kỹ lưỡng như là cái nhà này đã là tài sản tương lai của mình, đối với kiểu cách trang trí gian phòng có chút bất mãn, nhìn một vòng, bước đầu trong lòng xác định sau khi cô làm chủ phải thay đổi gì đó.
Bận rộn hơn nửa ngày, Cốc Thư Tuyết cảm giác có chút mệt mỏi, liền vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi, cô cố ý tránh ngẩng đầu, để không thấy trên hình đám cưới trên tường của Lục Tử Minh và Trình Mai Tây. Rốt cuộc do mang thai thân thể suy yếu, nằm dài trên giường không bao lâu, Cốc Thư Tuyết chìm vào giấc ngủ sâu.
“Làm sao cô ngủ ở trên giường con gái tôi? Rốt cuộc cô và Lục Tử Minh có quan hệ như thế nào?” Cốc Thư Tuyết bị bà Trình xô đẩy tỉnh lại, giống như vẫn còn trong mơ.
“Con đang ngủ trưa, làm sao bác trở về một mình?” Cốc Thư Tuyết hoàn toàn không biết làm sao.
“Cô đừng quan tâm tôi làm thế nào trở về một mình? Tại sao cô ngủ ở đây? Cô rốt cuộc là có liên hệ thế nào với Lục Tử Minh?” Bà Trình ép hỏi.
“Bác cảm thấy con cùng anh ấy là quan hệ thế nào? Bác cảm thấy chúng con có thể là quan hệ thế nào?” Cốc Thư Tuyết nhíu mày hỏi ngược lại bà Trình.
“Đồ tiện nhân, nhất định là cô quyến rũ con rể của tôi, mới đem con gái của tôi xem như không khí như vậy!” Bà Trình tăng thêm lực xuống tay, Cốc Thư Tuyết la to một tiếng liền bị kéo xuống giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook