Sổ Bệnh Án
-
194: Về Nước
Hai năm sau.
"Tạ tiên sinh, chỗ thuốc này anh cần uống đúng giờ, thuốc tiêm chúng tôi sẽ cung cấp cho bệnh viện tư nhân Mỹ Dục, hai tháng phải tiêm một lần." Trong viện điều dưỡng New York, bác sĩ tóc nâu mắt xanh đeo khẩu trang dặn dò Tạ Thanh Trình như thế.
"Tuy rằng tình hình hiện tại của anh đã có chút chuyển biến tốt, nhưng nếu không chăm sóc bản thân đàng hoàng, hiệu quả trị liệu trước mắt rất dễ bị phá hỏng.
Đề nghị phía chúng tôi là chờ khi anh xử lí xong xuôi chuyện này anh nên tiếp tục quay về chỗ chúng tôi nằm viện trị liệu...!Anh đừng buông bỏ hi vọng, chúng tôi sẽ cố gắng nghiên cứu loại thuốc đặc hiệu có thể trị tận gốc biến chứng bệnh của RN-13, anh sống thêm một năm thì khả năng chờ được thuốc cũng lớn hơn theo đó..."
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi." Tạ Thanh Trình cắt ngang lời của bác sĩ.
Qua lại suốt hai năm, anh biết bác sĩ này là người nói nhiều, nếu mặc kệ cho anh ta nói tiếp như thế, vậy thì sẽ nói mãi không ngừng.
Tạ Thanh Trình phủ một lớp áo gió lông đen, kéo theo vali, nghiêng người vào trong taxi để tới sân bay.
Anh chuẩn bị về nước.
Trị liệu tỉ mỉ liên tục đúng là khiến anh giữ được một số chức năng của các cơ quan, tuy rằng cơ thể anh vẫn rất yếu ớt, nhưng chỉ cần uống đủ thuốc, mấy năm này sẽ tạm thời không bị suy kiệt nội tạng tới chết.
Có điều thị lực anh vẫn đang giảm sút dần dần, hiện tại anh phải đeo kính, nếu không nhìn cái gì cũng chỉ là một khoảng mơ hồ.
Bác sĩ trị liệu chính là người có hơi hướng theo chủ nghĩa duy tâm, lúc không nhắc tới khoa học, anh ta sẽ nói với Tạ Thanh Trình, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, anh có biết vì sao mắt anh chữa mãi không khỏi, thậm chí là ngày càng tệ đi hay không? Chắc chắn là do anh đã chặn kín linh hồn anh rồi, sâu trong lòng anh không muốn nhìn lại hết thảy những thứ đã xảy ra hiện tại, vậy nên đôi mắt anh cũng buông bỏ việc chữa trị luôn.
Tạ Thanh Trình là người hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật, thờ ơ liếc mắt đáp lại mấy lời này của anh ta, nhìn qua còn có vẻ hơi coi thường.
Bác sĩ ở viện điều dưỡng New York cũng từng đề nghị anh phẫu thuật, bảo rằng trong bệnh viện hợp tác với bọn họ có một nhà khoa học đã phát minh ra mắt nhân tạo, cặp mắt nhân tạo ấy đẹp vô cùng, sau khi cấy ghép thậm chí có thể đạt được hiệu quả vốn có của mắt bệnh nhân bình thường, hoàn toàn có thể thay thế được.
Tạ Thanh Trình cũng từ chối.
Hiện tại anh chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm tới hai mắt mình, dù sao cũng không biết cuối cùng bản thân có thể sống thêm được mấy năm nữa.
Lần này về nước, anh có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần phải làm—— Sau khi bùng nổ trận hải chiến năm đó, đoàn đội được gọi là "Tổ chức Mandela" của Đoàn Văn, bao gồm cả chuyện RN-13, đã được cảnh sát điều tra và truy đuổi ngay lập tức.
Trong hai năm này, Tạ Thanh Trình phối hợp điều tra với bọn họ mấy lần, ngoại trừ việc đó ra, dù là vụ án nào đi nữa trong mắt bọn họ xem ra chẳng có liên quan gì tới anh hết cả.
Nhưng mà, có một đợt trước đó, viện trưởng Mỹ Dục và Trịnh đội phụ trách việc trao đổi với anh bỗng dưng gọi điện cho anh, bảo rằng trong nước có vụ án điều trị hết sức nghiêm trọng.
Phần tử bất hợp pháp thông qua con đường tư nhân, bán thuốc nhái cho bệnh nhân mắc bệnh ung thư máu.
Loại thuốc này nếu thông qua đường mua chính quy sẽ rất đắt đỏ, rất nhiều gia đình không thể mua được thứ gọi là "đồ thay thế", kết quả có người lợi dụng lỗ hổng này bán ra loại thuốc mang tính thử nghiệm với số lượng lớn.
Thành phần thuốc này vô cùng giống với loại RN-13 chế tạo nước nghe lời, trước mắt chính phủ đã đặt tên cho nó là "phục tùng số 2".
Người đã từng dùng phục tùng số 2, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình trạng tinh thần bị điều khiển, nhưng phục tùng số 2 chỉ là sản phẩm thử nghiệm, người bị hại bị điều khiển không lâu sau đó, nhanh chóng trở nên điên cuồng, mất trí, lời ai nói cũng chẳng chịu nghe, chỉ có thể bị nhốt vào viện tâm thần.
Sau khi cảnh sát phát hiện ra tình trạng này, ngay lập tức cắt đứt đường dây cung ứng phục tùng số 2, cũng phá tan bảy nhóm tình nghi phạm tội, người tình nghi phạm tội có liên quan bắt được lên tới cả trăm người.
Chỉ tiếc những kẻ này chỉ đều là mấy tên buôn lậu lấy hàng từ khu Tam Giác Vàng, mối liên hệ của chúng với những kẻ trung gian đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tuy cảnh sát biết chắc chắn Đoàn Văn đã tung đống thuốc thí nghiệm này ra trên diện rộng nhưng tiếc là không có chứng cứ gì.
Ảnh hưởng của loại thuốc phục tùng số 2 mang tới cho cảnh sát những rắc rối rất lớn, vì có kẻ không dám thừa nhận bản thân dùng loại thuốc này, ôm lòng đách cược một phen, muốn che giấu hết chuyện đã qua, kết quả phát bệnh không thể khống chế nổi—— Qua hơn một tháng, trong xã hội xuất hiện sáu vụ người sử dụng phục tùng số 2 phát bệnh đả thương người khác, dư luận không thể áp nổi, phải mau chóng nghiên cứu ra thuốc điều trị cho những người mắc bệnh.
Mà mức độ quen thuộc với RN-13 thì Tạ Thanh Trình là cao nhất.
Vậy nên hiện tại bọn họ cần anh phải quay về gấp.
Bệnh nhân và đất nước cần anh, anh đương nhiên không thể chối từ, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hỗ Châu, lúc Tạ Thanh Trình kéo vali xuất hiện ở cửa ra, liếc mắt đã trông thấy người nhà Vệ Đông Hằng, còn có cả dì Lê.
Dì Lê đã già thêm một chút, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hiện tại dì thường xuyên giúp Tạ Tuyết trông nom con trẻ, gần như là bà ngoại của đứa bé này rồi.
Dì vừa trông thấy Tạ Thanh Trình, nước mắt đã rơi xuống, vừa khóc vừa cười, Tạ Thanh Trình vừa định mở miệng an ủi dì, trước mắt chợt choáng váng——
"Anh ơi!"
Hóa ra là Tạ Tuyết vội vã chạy tới, nhanh như một tia chớp, rõ ràng đã là mẹ của đứa bé hai tuổi, cô lại vẫn cứ như một cô bé ôm chặt lấy anh.
Cho dù Tạ Tuyết đã từng lên máy bay đến Mỹ thăm anh rồi, nhưng cô không ở lại lâu, dù sao cũng đã lập gia đình, mà còn cả đứa bé mới sinh cần có mẹ chăm sóc.
Bởi thế lần này Tạ Thanh Trình trở về, cô vẫn kích động không thôi.
"Anh ơi, có mệt không? Chúng ta cùng nhau về nhà nhanh nào, trong nhà đã chuẩn bị xong hết cả rồi, em bảo tiểu Vệ lắp cho anh bồn tắm mát xa lớn thoải mái cực kì luôn đó, chúng ta mau về thôi, anh tắm rửa một lượt rồi nghỉ ngơi trước đã..." Cô lải nhải một tràng, mà Vệ Đông Hằng đi tới, bế lấy Vệ Manh Nha mới hai tuổi vào lòng.
"Anh ạ." Vệ Đông Hằng cười chào hỏi với Tạ Thanh Trình, lại nâng tay con gái lên, để bé con làm động tác vẫy tay với Tạ Thanh Trình, "Nào, Nha Nha, chào bác đi con."
Vệ Manh Nha chưa tròn hai tuổi dưới sự uy hiếp của cha mẹ bị ép gọi video call cho người bác ở Mỹ xa xôi, tuy rằng cô bé tới video call là gì vẫn còn chưa hiểu được.
Bé con trông thấy Tạ Thanh Trình, đôi mắt như đậu đen mở to, sau đó chảy nước miếng, bỗng dưng cười khanh khách bảo: "Bác...!Bế!"
Tạ Thanh Trình: "..."
Tạ Tuyết có thể nhận ra từ biểu tình kì quái của anh cô, DNA của anh cô bị tác động rồi.
Người tốt nhất để dỗ dành Tạ Thanh Trình sống cho tốt đã không phải là cô nữa, mà là Nha Nha.
Tạ Thanh Trình là đàn ông hệ cha, nhìn thấy có một đứa bé muốn nhào vào trong lòng anh, tuy là mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Anh đã quen chăm sóc người khác, cũng đã quen chăm trẻ, huống chi dáng vẻ Nha Nha còn rất giống Tạ Tuyết hồi xưa, anh nhìn bé con, còn có ảo giác năm ấy bế em gái, mong chờ em gái lớn lên nữa.
Tạ Tuyết thấy cảnh như thế, rèn sắt ngay khi còn nóng, đẩy Nha Nha vào trong lòng Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức ôm lấy đứa nhỏ theo phản xạ có điều kiện, tư thế bế còn chuẩn hơn cả mẹ ruột của bé con: "Làm gì thế..."
"Bác bế!" Tạ Thanh Trình còn chưa kịp lườm Tạ Tuyết, Nha Nha đã vui vẻ nâng cánh tay be bé trắng nõn như ngó sen lên, ôm lấy cổ Tạ Thanh Trình, bé con ấm áp kia nằm trong lòng anh mềm mại đến thế, như thể hơi dùng lực mạnh một chút sẽ bị chảy mất.
Gương mặt sắc bén của Tạ Thanh Trình đương nhiên cũng dịu lại.
Tạ Thanh Trình cúi đầu đáp: "Ừ."
Bé con có thể cảm nhận được trên cơ thể một người rốt cuộc có đem lại hơi thở khiến cô bé an tâm hay không, Nha Nhã dựa vào ngực Tạ Thanh Trình, vô cùng vui vẻ, tay cô bé lúc la lúc lắc trong lòng anh, bỗng dưng chu môi, hôn chụt một cái lên gương mặt lành lạnh của Tạ Thanh Trình.
"Bế..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Tạ Tuyết chờ mong nhìn anh.
Tạ Thanh Trình thở dài, nới lỏng áo gió màu đen của mình ra, bên trong là sơ mi trắng đơn giản, anh ép sát bé con vào trong áo khoác của mình, để bé con dựa vào ngực mình: "Sao trời lạnh thế mà mặc cho nó ít quần áo vậy, em làm mẹ kiểu gì thế hả? Còn cả cậu nữa."
Anh liếc qua Vệ Đông Hằng: "Lúc bế trẻ con thì đỡ gáy chút, đã biết chưa?"
Nha Nha nghe không hiểu, nhưng cô bé có thể cảm thấy vẻ bối rối của cha mẹ, bé con thấy rất buồn cười, khúc khích trong lòng Tạ Thanh Trình, càng không ngừng kêu lên bác bế bé, muốn bác bế.
Dì Lê bên cạnh nở nụ cười: "Dì lại nhớ tới lúc tiểu Tạ bế tiểu Tuyết khi xưa rồi."
Tạ Thanh Trình ho khẽ một tiếng, sau đó đáp: "Chuyện từ năm nào rồi, dì cũng đừng nhắc nữa...!Về nhà thôi."
Mấy ngày tiếp theo, bên cảnh sát dành cho Tạ Thanh Trình ít thời gian nghỉ ngơi, cũng không tới làm phiền anh.
Nhưng thật ra Tạ Thanh Trình cũng không nghỉ ngơi thoải mái cho lắm, vấn đề nằm ở Nha Nha.
Tuy anh bố đời lại lạnh lùng, giữa mặt mày còn có sương lạnh sắc bén trời sinh, nhưng mà bé con rất thích anh, chỉ hận không thể được anh ôm 24/24, nhào vào lòng anh suốt thời gian dài cũng chẳng chịu xuống, nhấc ra là khóc ngay, có bác rồi thậm chí còn chẳng cần tới mẹ nữa, chứ đừng nói tới cha ruột Vệ Đông Hằng.
Vệ Đông Hằng nghĩ đủ đường vẫn không hiểu nổi: "Em thua anh chị chỗ nào thế? Sao bé con chỉ cần ảnh mà không cần em?"
Tạ Tuyết cũng rất mờ mịt: "Em hỏi chị chị hỏi ai, nó cũng có cần chị đâu, sáng chị sợ anh chị bế nó mệt, định bế nó về, bảo mẹ bế con nào, kết quả nó khóc luôn, cứ bám chặt trong lòng anh chị bảo muốn bác thôi, không cần mẹ."
"...!Anh chị cũng có sữa cho nó bú đâu, ảnh nam tính ăn vào máu rồi, cũng chẳng có tí ánh sáng mẹ hiền nào hết mà sao lại như thế?"
Dì Lê vừa đan áo len vừa cười bảo: "Chắc là do cảm giác an toàn theo bản năng của con người lúc còn nhỏ cảm nhận được đấy.
Nó ấy à, đúng là đáng tin hơn hai con nhiều."
Tạ Tuyết: "..."
Vệ Đông Hằng: "..."
Dì Lê nói xong lại thở dài, dì nhìn Tạ Thanh Trình bế bé con bên cửa sổ xa xa, Nha Nha đang nằm trong lòng anh ngủ say sưa, Tạ Thanh Trình có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cũng không đặt nó xuống, anh ngồi trên ghế mềm dưới ánh nắng trong phòng, bế bé con nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đồng thời cũng cho Nha Nha dựa vào anh phơi nắng chung luôn, anh nhìn qua có vẻ mạnh mẽ lại mềm mại, lạnh lùng lại trầm tĩnh, mấy từ ấy vốn cũng không thể nào đứng cùng nhau được, nhưng lại có thể xuất hiện đồng thời trên người đàn ông đang bế bé con này.
Ánh mắt dì Lê ảm đạm: "Tiếc là nó không có đứa con của riêng mình, nếu không chắc là nó cũng không sa sút tinh thần tới như thế..."
Tạ Thanh Trình dưới ánh nắng rất bình yên, lúc ở chung với Nha Nha, cuối cùng anh cũng để lộ ra vẻ bình tĩnh và ấm áp suốt ba năm này chưa từng có.
Tạ Thanh Trình quay về Hỗ Châu một tuần, cuối cùng Trần Mạn cũng hoàn thành nhiệm vụ đang làm, hẹn gặp mặt anh.
Cậu rèn luyện ở Quảng Thị, trưởng thành không ít, hiện tại lại được gọi về Hỗ Châu thay vị trí của anh trai bên ban hình sự trước kia.
Cậu cũng như Trịnh Kính Phong, hiện tại đều là cảnh sát hình sự tham gia vào vụ án của Đoàn Văn.
Mà tổ chuyên án đảm nhận vụ án của Đoàn Văn vì quá lớn, đã không còn gọi là "tổ chuyên án nọ kia" được nữa.
Bọn họ tiếp tục dùng tên nhiệm vụ lúc giải quyết vụ Lữ Chi Thư, gọi là "Người Phá Mộng".
Tổ chức của Đoàn Văn được gọi là "Mandela", đại diện cho "ảo tưởng", "hư vô", "niềm tin cuồng nhiệt", mà tổ chức được chấp nhận biến thành thanh kiếm sắc bén để phá bỏ loại ảo tưởng này vô cùng thích hợp.
Trần Mạn đương nhiên là thành viên chủ chốt trong "Người Phá Mộng".
Thời gian dài như vậy không gặp đối phương, lúc Tạ Thanh Trình trông thấy cậu tới quán cà phê đã hẹn gặp mặt có hơi run lên—— Trần Mạn đã rám nắng đen hơn một chút, trên mặt có một vết sẹo không phải rõ ràng lắm, cảnh hàm trên vai cũng đã thay đổi, nhưng thay đổi nhiều nhất vẫn là khí chất của cậu thanh niên này.
Lúc trước Trần Mạn nhìn qua luôn có hơi thở của học sinh, cho dù là cảnh sát, giữa mặt mày vẫn tản ra vẻ ngây ngô trẻ con không gạt đi nổi, hiện tại cậu lại rất có khí chất của đàn ông, trong ánh mắt thậm chí còn lộ ánh sáng sắc bén.
Nhưng ánh mắt ấy lúc nhìn thấy Tạ Thanh Trình, đôi mắt kia lại trở nên dịu hòa hơn hẳn.
"Anh Tạ." Trần Mạn nói, "Lâu rồi không gặp."
Tạ Thanh Trình: "Ngồi đi."
Trần Mạn ngồi xuống đối diện anh.
Theo yêu cầu điều trị, Tạ Thanh Trình lúc điều dưỡng ở Mỹ ít khi dùng điện thoại cá nhân, thi thoảng tới phòng máy lên mạng gọi video cho người nhà, hoặc là dứt khoát dùng điện thoại liên lạc theo cách cũ luôn.
Vậy nên Trần Mạn đều chỉ hỏi thăm được chút tình hình của Tạ Thanh Trình thông qua Tạ Tuyết mà thôi, ba năm này đây là lần đầu tiên cậu trông thấy gương mặt Tạ Thanh Trình.
Cảnh sát Trần nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú hồi lâu, sau đó bảo: "Anh...!Vẫn khỏe chứ?"
Tạ Thanh Trình gật đầu: "Em thì sao?"
Trần Mạn: "Chưa nói tới khỏe hay không, ngày nào còn chưa bắt được Đoàn Văn thì bọn em bất an ngày đó, suốt ba năm này cũng đã giao chiến với hắn hết sức rồi, nhưng mà tên này gian xảo chết đi được, bản thân chưa từng bước vào biên giới quốc gia, rất nhiều chuyện đều giao cho kẻ khác làm cả.
Mà những kẻ đó không có gì để lập án, thậm chí rất khó thu thập được chứng cứ bọn chúng qua lại với Đoàn Văn, tóm lại xảy ra biết bao nhiêu xung đột lớn bé, chiến hữu hi sinh cũng đã có năm mươi bảy người...!Vẫn không thể kết thúc vụ án này được, ngược lại còn để hắn cung cấp vụ thuốc giả nữa."
Cậu nói xong thở dài: "Có đôi khi em cảm thấy vụ hải chiến chỉ mới bất ngờ xảy ra vào hôm qua, lúc dồn hết tâm sức vào vụ án đặc biệt này, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh."
Tạ Thanh Trình bảo: "Có thể thấy em thay đổi nhiều rồi, tiến bộ hơn nhiều lắm."
Trần Mạn nhìn anh một lát: "...!Nhưng có thứ vẫn chưa thay đổi đâu."
Tạ Thanh Trình hiểu được ý cậu, vì thế Tạ Thanh Trình đáp: "Thế thì anh cũng như em đấy."
"..." Đôi mắt Trần Mạn hơi tối đi.
Hai ba năm này, cậu vẫn không buông bỏ được Tạ Thanh Trình, cậu vẫn rất thích anh, cho dù Tạ Thanh Trình bị mù, dáng vẻ đầy mệt mỏi, không đẹp trai như trước kia nữa...!Hết thảy cậu đều biết cả, cậu đều thu vào mắt, cậu biết rõ vì sao Tạ Thanh Trình trở nên như thế, đều là vì một cậu trai cả, nhưng mà cậu lại vẫn thích anh.
Có điều việc nên vui mừng chính là trong suốt những ngày đêm thay phiên dài đằng đẵng, suy nghĩ của Trần Mạn chững chạc hơn năm ấy nhiều rồi, cậu không suy sụp, cũng không còn chẳng chút cam lòng như lúc ban đầu biết tới quan hệ của Tạ Thanh Trình và Hạ Dư nữa.
Trần Mạn là người bình thường.
Một người bình thường cũng sẽ chẳng chịu buông bỏ, chấp nhất, nỗi lòng khó yên với một phần tình cảm sâu nặng.
Nhưng mà cậu có thể chậm rãi thoát ra.
Chẳng ai giống như Hạ Dư, vì có được một người sẽ chẳng cần tới cái gì hết, vì một phần tình cảm có thể thiêu rụi cả mạng sống của bản thân, chấp niệm ăn vào xương tủy, ràng buộc linh hồn khó mà gỡ ra.
Không còn ai bệnh vô phương cứu chữa, chẳng một ai giống như cậu nữa cả.
Trần Mạn ủ dột hồi lâu, lại xốc tinh thần lên lần nữa, miễn cưỡng nở một nụ cười bảo: "Trước tiên chúng ta không nói chuyện này nữa, em muốn bàn chuyện chính với anh."
"Em nói đi."
Trần Mạn cũng nói qua về tình hình phục tùng số 2 tràn lan trong nước cho Tạ Thanh Trình.
"Việc thống kê tổng quát của bọn em cho thấy có ít nhất hơn 300 người bị hại, nhưng trước mắt được báo lên mới chỉ có chưa tới một nửa, bọn họ đều là bệnh nhân ung thư, rất nhiều người đã chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, lòng họ thấy sợ hãi, không muốn bị cảnh sát đưa tới viện tâm thần cách li, mất đi thời gian cuối cùng ở bên người nhà, tâm lí này thật ra bọn em cũng có thể hiểu được."
Dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng nếu mặc kệ bọn họ như thế, trên xã hội sẽ không ngừng xuất hiện các vụ người dùng phục tùng số 2 nổi điên lên đả thương người khác, sẽ chỉ càng làm tăng thêm sự sợ hãi của mọi người với những người ấy mà thôi, thậm chí còn khiến người ta kì thị cả bệnh nhân ung thư máu nữa, bởi vì quần chúng có xu hướng khá mù quáng, dễ bị kích động, bọn họ sẽ tự động liên tưởng căn bệnh này với "phục tùng số 2″...!Đây là kết quả mà không ai trong chúng ta muốn thấy hết cả."
Tạ Thanh Trình nhíu mày lại, tình hình đúng là như thế.
Một khi sự sợ hãi này đã lan tràn trong xã hội tới một mức độ nhất định, ắt sẽ sinh ra những phần tử cực đoan điên cuồng, mà điển hình của phần tử điên cuồng này chính là sự đoàn kết bất thường trong nội bộ, sẽ bắt đầu coi bên ngoài như kẻ thù quỷ quái.
Bọn họ cứ như Đảng Quốc Xã, không hề suy nghĩ, thiếu lí trí, tin tưởng vào quan điểm của mình tựa như thờ tín ngưỡng tôn giáo, hơn nữa còn không ngừng đồn thổi, lấy lòng mọi người, chỉ khiến mâu thuẫn ngày càng tăng cao, sau đó lôi kéo nhiều người gia nhập vào nhóm hơn nữa...!Nếu không nhanh chóng giải quyết vấn đề phục tùng số 2 này, mấy phần tử điên cuồng ấy sẽ dựng lá cờ "bảo vệ xã hội ổn định" lên rồi không chuyện ác nào là không làm, bọn họ còn đáng sợ hơn cả người bị phục tùng số 2 hại, tạo thành nhiều mối nguy khó mà đánh giá trước được cho xã hội.
"Chúng ta cần cố gắng đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu ra thuốc trị liệu cho phục tùng số 2, có thể tiết kiệm được ngày nào đi nữa cũng vô cùng quan trọng, cho nên tổ chức Người Phá Mộng mới mời anh về nước hỗ trợ.
Nếu anh đồng ý, vài ngày tới em sẽ đưa anh tới sao lưu thông tin vào hệ thống giám định sinh học của tổ chức bọn em, toàn bộ phòng thí nghiệm, thiết bị thí nghiệm anh đều có thể sử dụng tùy ý cả."
Trần Mạn nói, lấy ra một phong thư giấy dai xanh ngọc, phía trên được đóng dấu.
"Đây là thư mời thủ trưởng của em bảo em giao cho anh.
Bên trong có tất cả cách thức liên hệ với những quan chức cấp cao của tổ chức Người Phá Mông."
Tạ Thanh Trình nhận lấy nó, mở ra xem, trông thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, từ Trần Mạn tới Trịnh Kính Phong, còn có cả viện trưởng...
"Thế lực của Đoàn Văn hiện tại càng ngày càng đáng sợ, sau cái chết của Vệ Dung, hắn bắt đầu thiết lập lại tổ chức, gột rửa sạch sẽ hết một lượt, chúng ta vẫn khó mà nắm chắc được rằng hiện tại có những xí nghiệp nào đang hợp tác với hắn.
Có điều có thể xác định được chính là trong tổ chức Mandela hiện tại của hắn có một lãnh đạo cấp cao mới, người đó vô cùng tài giỏi, hoàn toàn nắm chắc được về tình hình của Vệ Dung và Hoàng Chí Long năm đó mới có thể ổn định được cục diện."
Tạ Thanh Trình nghe vậy, nhíu mày nâng mắt lên: "Ai thế?"
"Trước mắt mới chỉ biết được biệt hiệu của hắn ta, là lấy được thông qua một lần chặn thông tin, gọi là Devil."
"Người ngoại quốc?"
"Dựa theo cách làm việc xem ra hẳn là người Hoa.
Một thời gian trước đó Devil đã giúp Đoàn Văn phụ trách việc xử lí hết công việc trong nước, nhưng chưa bao giờ lộ mặt, nghe nói kẻ này không vi phạm chuyện gì hết, việc hợp tác với Đoàn Văn cũng thành lập ở Australia, Australia thậm chí còn không có cả điều khoản dẫn độ* với Trung Quốc, chứ đừng nói tới vượt biên điều tra vụ án, vậy nên cho dù chúng ta có biết hắn là tay chân của Đoàn Văn đi nữa cũng hoàn toàn không thể quy hắn thành đồng lõa của Đoàn Văn được, là kẻ mà mọi người đã biết rõ trong lòng, nhưng đáng tiếc là lại chẳng có chứng cứ, chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi."
(*Dẫn độ là một hành vi trong đó chủ thể có quyền lực pháp lý đưa ra yêu cầu một người bị buộc tội hoặc bị kết án phạm tội ở một khu vực tài phán khác, cho cơ quan thực thi pháp luật của họ thực hiện.
Đó là một quá trình thực thi pháp luật hợp tác giữa hai khu vực pháp lý và phụ thuộc vào các thỏa thuận được thực hiện giữa các khu vực này.)
Tạ Thanh Trình nghe xong trầm ngâm bảo: "Hắn cũng rất giỏi đấy chứ."
Trần Mạn khẽ gật đầu: "Có điều Devil hình như đã hoàn thành xong tất cả mọi chuyện hắn cần giữ kín thân phận bí ẩn mới làm được rồi, tiếp theo hắn định công khai thân phận quay về nước, bởi vì hắn rũ tội cho bản thân rất sạch sẽ, không có ghi chép phạm pháp nào hết, vậy nên hắn có thể công khai bước vào lãnh thổ quốc gia, thậm chí là ra vẻ một xí nghiệp xuất sắc quay về nước, tiếp theo bọn em định tập trung theo dõi hắn ta—— Hắn đã dám lật lá bài úp thành bài ngửa rồi, thế thì có thể nói rõ rằng hắn đã chuẩn bị rất cẩn thận.
Nhưng có cẩn thận hơn đi nữa thì em cũng tin chắc rằng lâu dần hắn sẽ để lộ sơ hở mà thôi."
Tạ Thanh Trình: "Kẻ này định nhập cảnh vào lúc nào?"
"Cuối tuần." Trần Mạn đáp, "Hắn đã gửi lời mời rồi, mời rất nhiều doanh nhân tham gia bữa tiệc hắn tổ chức trong hội sở mà hắn ta đầu tư.
Em cũng sẽ đi, làm theo quy tắc thông thường của cảnh sát thôi.
Nếu như em thu thập được thông tin gì liên quan tới phục tùng số 2 ở trong bữa tiệc của hắn, em sẽ báo lại cho anh ngay."
Tạ Thanh Trình gật đầu: "Chú ý an toàn."
"Không sao đâu, hắn ta không dám làm bừa, hắn biết bản thân quay về nước sẽ có vô số ánh mắt theo dõi hắn." Trần Mạn bảo, "Nhưng mà em sẽ chú ý."
Chén trà uống cạn, hơi nóng trong chén dư lại còn lượn lờ.
Tạ Thanh Trình đã bàn chuyện với Trần Mạn xong hết, vừa hay Tạ Tuyết gọi điện thoại tới, hỏi Tạ Thanh Trình bao giờ mới về nhà, Nha Nha không có bác dỗ thế mà không chịu ngủ luôn rồi.
Tạ Thanh Trình: "..."
Trần Mạn: "Anh à, em đưa anh quay về nhé."
Tạ Thanh Trình dừng lại một chút, bảo: "Không cần đâu, anh gọi xe là được, em nghỉ ngơi sớm chút đi."
Trên đường rời khỏi quán cà phê về nhà, Tạ Thanh Trình nghĩ tới những lời Trần Mạn nói, anh cảm thấy có một sự oán hận và bất an tuôn chảy trong lòng—— Hai năm, Đoàn Văn đã chấn chỉnh lại được, chẳng những không phải đền tội, còn tuyển thêm người tài, không biết tìm thấy ở đâu ra một kẻ lợi hại đến như thế, lộ rõ ý đấu tới cùng với tổ chức Người Phá Mộng.
Devil kia...
Không biết vì sao, Tạ Thanh Trình nghĩ tới cái tên ấy lại có một sợi dây trong lòng đột nhiên rung lên, tới cả huyệt thái dương cũng giật tới đau âm ỉ.
Tiếp đó Người Phá Mộng sẽ phải đối đầu với Devil kia, rốt cuộc đó là người như thế nào?
Đáp án sẽ được vạch trần sau một tuần.
"Bùng nổ thông tin! Bùng nổ thông tin!...!Từ Australia trở về nước...!Lần đầu tiên anh ấy lộ diện...!Sẽ lập tức công bố..."
Tối cuối tuần, Tạ Thanh Trình ở nhà làm xong tài liệu thí nghiệm trong tay, lúc đứng dậy tới bàn trà rót một ly trà nóng, TV trong phòng thi thoảng truyền tới giọng nói như thế.
Vừa hay anh đang nghỉ ngơi, vừa uống trà gừng, vừa quay về bên TV, chuẩn bị chuyển kênh.
Nhưng mà ngón tay còn chưa ấn xuống phím, anh đã nhận ra kênh này đang phát sóng trực tiếp tin tức trong giới kinh doanh Hỗ Châu—— Việc Devil kia về nước.
Phóng viên giơ microphone chờ ở sân bay vẻ mặt không nén nổi nỗi sốt ruột, không ngừng kêu lên là anh ấy, tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Devil đều trợn mắt há mồm rồi sau đó bùng nổ.
Như thể thời gian quay ngược, tay Tạ Thanh Trình cũng run lên bần bật, ly trà gừng rơi trên mặt đất, nước trà còn nóng đổ đầy lên trước vạt áo anh, anh cũng không hề nhận ra, anh dùng bên mắt chưa mù kia nhìn màn hình chằm chằm, ánh sáng tối mờ của màn hình chiếu ngược vào gương mặt trong chớp mắt đã tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc của anh.
Màn hình vụt chuyển, phóng lớn, cùng với ánh đèn flash chớp nháy chói mắt, các phóng viên chợt bừng tỉnh kêu lên ồn ào...!Tạ Thanh Trình nhìn thấy bóng dáng suốt mấy năm gần đây, tới cả trong mơ cũng chưa từng xuất hiện ấy trên màn ảnh TV——
Một thanh niên cao lớn đi tới theo hải quan, một thân tây trang màu bạc, thắt cà vạt cùng màu, bên trong là một chiếc sơ mi trắng thuần đơn giản mà cao cấp.
Cậu nhìn có vẻ trưởng thành hơn trước khi trận hải chiến xảy ra một chút, cũng đẹp trai hơn hẳn, cậu chẳng chút thương tích chẳng hề bệnh tật, dáng vẻ tao nhã lịch thiệp, vẻ mặt chẳng thể chê vào đâu được.
Lúc màn ảnh hoàn toàn phóng lớn gương mặt cậu lên, cậu mỉm cười với camera một nụ cười cứng nhắc, đôi mắt hạnh nâng lên, trong đôi mắt lại chẳng có chút ý cười thật lòng nào.
Người này đương nhiên là——
Hạ Dư!!
Trong đầu Tạ Thanh Trình vang một tiếng ong ong, như bị sóng biển vạn quân đánh trúng, chỉ một thoáng suy nghĩ đã trống rỗng...
Tác giả có lời muốn nói:
Ông trời: Hạ cục cưng, trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi lắm đấy, con cũng nên quay về rồi.
Hạ Dư: Người nói đúng! Hôm nay online liền!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook