Sơ Ảnh Tại Thiên Thương
-
Chương 34: Nắng chiều ấm áp
CHƯƠNG 34: NẮNG CHIỀU ẤM ÁP
Trầm Thanh Nham thản nhiên nhìn thoáng qua phương hướng ba người rời đi, khẽ quét mắt về phía bọn thuộc hạ. “Đều quay về vị trí của mình”. Giọng điệu hắn trầm thấp uy nghiêm, hoàn toàn hợp lý khi trở thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ. Vẻ uy nghiêm và âm ngoan trời sinh của hắn khiến người ta không thể xem nhẹ.
“Vâng, chủ nhân”. Bọn sát thủ hoàn hồn, cùng lên tiếng đáp lời.
Trầm Thanh Nham bế người đang mê man trong lòng lên, nghiêng người bước về viện tử của mình.
Cổ Thiên Thương ôm Bạch Sơ Ảnh, cùng Hạo Nguyệt Thanh Hàn thi triển khinh công ra khỏi Dạ Hồn lâu. Bọn họ cũng không cố ý ẩn giấu hành tung, lúc rời đi lẫn sau đó đều không bị ngăn trở, một đường thông suốt. Trầm Thanh Nham quả nhiên là người giữ chữ tín.
Lúc này đã gần hoàng hôn, bầu trời phía tây dần dần nhuộm lên màu đỏ gạch, giống như liệt hỏa, ấm áp đỏ rực rất đẹp.
“Đại thiếu chủ, Cổ bảo chủ”
Vệ Tử Liệt đang dẫn mọi người của Hạo Nguyệt giáo chuẩn bị tiếp ứng cách 100 thước bên ngoài Dạ Hồn lâu. Lúc này nhìn thấy bọn họ không tốn một người mà bình yên trở về, hắn lập tức nghênh đón.
Thân là Tả hộ pháp của Hạo Nguyệt giáo, hắn thường làm việc chung với Hạo Nguyệt Thanh Hàn, đi theo Hạo Nguyệt Thanh Hàn lâu hơn những người khác. Hắn đương nhiên biết Cổ bảo chủ Cổ Thiên Thương là bạn tốt của Hạo Nguyệt Thanh Hàn. Còn về phần Cổ Thiên Thương, tuy là người băng lãnh khó gần, nhưng Vệ Tử Liệt rất kính trọng kẻ mạnh như vậy.
Người lần này cần phải cứu dường như là người Cổ bảo chủ rất để ý, ngay từ đầu Vệ Tử Liệt đã rất tò mò, đoán rằng có phải là người trong lòng Cổ bảo chủ hay không. Đó nhất định là một nữ tử rất đặc biệt, nếu không làm sao có thể khiến Cổ bảo chủ băng lãnh kia động lòng. Lúc này Vệ Tử Liệt ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn tú trong lòng Cổ Thiên Thương, không khỏi sửng sốt. Thật là một nam tử tuấn dật, nhưng… Nhìn tư thế thân mật của bọn họ, hóa ra Cổ bảo chủ thích nam tử.
“Tử Liệt, vất vả rồi”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn dường như không để ý đến vẻ ngây ngẩn của hắn, thản nhiên bảo.
“Chúc mừng Đại thiếu chủ và Cổ bảo chủ thuận lợi trở về”
Vệ Tử Liệt biết mình làm vậy rất thất lễ, nhưng vẫn không khống chế được nhìn về phía nam tử trong lòng Cổ Thiên Thương. Nam tử dường như cũng chú ý tới tầm mắt của hắn, đôi mắt phượng sáng ngời kia mang theo chút tò mò mà nhìn lại. Đẹp quá, Vệ Tử Liệt thầm cảm thán, đây là đôi mắt đẹp nhất hắn từng gặp.
Cổ Thiên Thương lạnh lùng nhìn Vệ Tử Liệt một cái, vươn tay ấn đầu nam tử kia vào lòng. Vệ Tử Liệt bị ánh mắt của Cổ Thiên Thương làm cho rùng mình, như vậy mà cũng ghen. Xem ra, Cổ bảo chủ thật sự thích nam tử này.
“Thanh Hàn, có cần đến Cổ gia bảo không?”. Cổ Thiên Thương không để ý tới ánh mắt tò mò của Vệ Tử Liệt, thản nhiên hỏi Hạo Nguyệt Thanh Hàn.
“Không, ta đáp ứng Ngạo đêm nay sẽ về”.
Nhắc đến chữ “Ngạo”, trên gương mặt lạnh nhạt của Hạo Nguyệt Thanh Hàn nhiều thêm vài biểu cảm. Hạo Nguyệt Ngạo là con của nghĩa phụ hắn, đệ đệ của hắn. Hai người tuy không phải huynh đệ ruột nhưng còn thân thiết hơn. Hạo Nguyệt Ngạo tính cách biếng nhác, có lúc tùy hứng như trẻ nhỏ, chỉ có Hạo Nguyệt Thanh Hàn mới chịu đựng được hắn. Nếu đêm nay Hạo Nguyệt Thanh Hàn không về, không biết hắn lại nổi loạn thế nào. Tuy Hạo Nguyệt Thanh Hàn rất muốn đến Cổ gia bảo, nhưng đành phải để cơ hội lần sau.
Vừa nghe đến Hạo Nguyệt Ngạo, Cổ Thiên Thương nhíu mày, dường như không thích kẻ vô lại chỉ biết trông cậy vào Hạo Nguyệt Thanh Hàn kia. Nhưng đây là lựa chọn của người khác, từ trước đến nay hắn chưa từng can thiệp nhiều. Cổ Thiên Thương chỉ thản nhiên “A” một tiếng rồi nói tiếp. “Cảm tạ, Thanh Hàn”
Hạo Nguyệt Thanh Hàn cười nhạt, không nói gì, nhìn Bạch Sơ Ảnh trong lòng Cổ Thiên Thương, hỏi rằng. “Vị này là…?”
Tuy Hạo Nguyệt Thanh Hàn điều động thế lực Hạo Nguyệt giáo tới cứu người này, nhưng hắn lại không biết tên. Bạch Sơ Ảnh nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt Thanh Hàn, trong đôi mắt phượng mang theo ý cười thân thiện.
Cổ Thiên Thương dịu dàng nhìn người trong lòng, giới thiệu bọn họ với nhau. “Bạch Sơ Ảnh, người ta yêu. Ảnh, đây là bạn tốt của ta, Hạo Nguyệt Thanh Hàn”
“Xin chào”. Bạch Sơ Ảnh cười cười. Hắn thích nam tử thanh đạm này, tuy hơi lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta rất thoải mái.
“Xin chào”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng nở nụ cười, không vì bạn tốt thích nam nhân mà bài xích, ngược lại hắn rất hài lòng với ánh mắt nhìn người của Cổ Thiên Thương. Đây là một nam tử hiếm thấy, không chỉ vẻ ngoài tuấn dật mà khí tức cao quý tinh khiết từ trên người hắn đều khiến người ta không tự chủ muốn tiếp cận. “Lúc rảnh mời đến Hạo Nguyệt giáo, Thanh Hàn nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt”
“Cảm tạ”
Hạo Nguyệt giáo, nghe có vẻ là một nơi không tệ. Chờ làm xong mọi việc, sinh xong cục cưng, hắn sẽ bảo Thương dẫn hắn tới xem. Bạch Sơ Ảnh thầm tính toán trong lòng.
Bạch Sơ Ảnh nhìn về phía Vệ Tử Liệt đang rướn cổ bên cạnh, tự giới thiệu. “Bạch Sơ Ảnh”
Vệ Tử Liệt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Hạo Nguyệt Thanh Hàn lấy làm lạ, Tả hộ pháp luôn là người trầm ổn lãnh tĩnh, hôm nay sao lại thất lễ như thế? Bạch Sơ Ảnh đúng là một người kì diệu.
“Vệ Tử Liệt, Tả hộ pháp của Hạo Nguyệt giáo”
Tả hộ pháp? Bạch Sơ Ảnh không biết chức vụ này đại biểu cho cái gì, nhưng nghe ra cũng không đơn giản. “Cảm tạ”. Hắn chân thành nói cám ơn.
“Không cần, không cần, ta chỉ nghe theo sắp xếp của Đại thiếu chủ thôi, đây là trách nhiệm của ta”. Vệ Tử Liệt vội nói. Huống hồ bọn họ chỉ canh giữ ở đây có hai canh giờ, chưa làm gì cả. Có hai cao thủ ở đây, bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoài làm nền.
Nhóm người bay qua một ngọn núi, ra khỏi rừng cây là một con đường không lớn lắm. Cổ gia bảo và Hạo Nguyệt giáo phần đông đều chia ra ở hai hướng khác nhau.
“Ta đưa các ngươi đến thôn trấn trước mặt”. Tuy Trầm Thanh Nham bảo đảm sẽ không đuổi theo, nhưng không chắc Võ Tu Bách sẽ không ra tay bất ngờ. Hạo Nguyệt Thanh Hàn tin Cổ Thiên Thương có thể tự mình đối phó, nhưng có bảo đảm vẫn tốt hơn, dù sao đánh lén cũng khó phòng.
“Không cần, ngươi về đi. Tiêu rất nhanh sẽ tới”. Cổ Thiên Thương đã phát tín hiệu cho Dương Lăng Tiêu, nói bọn họ đã bình an cứu người, bảo Mộc Huyền mang theo phần lớn nhân thủ trở về, mà Dương Lăng Tiêu thì tiếp tục tới đón bọn họ. Cổ Thiên Thương biết Hạo Nguyệt Thanh Hàn đang vội trở về, Hạo Nguyệt Thanh Hàn giúp hắn đến đây là đủ rồi, không cần phiền thêm nữa.
“Ừ, ta đi đây, ngươi phải cẩn thận”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không phải kẻ dài dòng, chuyển mắt về phía Bạch Sơ Ảnh. “Sơ Ảnh, hẹn gặp lại”
“Hẹn gặp lại”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu với Hạo Nguyệt Thanh Hàn, lại nói từ biệt với Vệ Tử Liệt. Hai người nhìn theo đám người bọn họ đi xa rồi mới hướng về phía Cổ gia bảo.
Khi bọn họ tới Bạch Lộ trấn gần đó nhất thì đúng lúc gặp được nhân mã tới tiếp ứng. Lúc này trời đã tối, trấn nhỏ chỉ cách kinh thành một ngày đi đường, xem như là phạm vi quản lí của kinh thành, vì vậy phồn hoa náo nhiệt hơn những trấn nhỏ khác. Có điều lúc này là buổi tối, những quầy hàng đều dọn dẹp, các quán nhỏ cũng khép hờ cửa, có chút vắng vẻ. Khách khứa trong tửu lâu cũng không nhiều, thưa thớt hai ba bàn, ánh đèn lờ mờ loang lổ quang ảnh ra đường phố.
“Bảo chủ, Ảnh công tử”
Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Lăng Tiêu không giấu được vui vẻ. Cũng may Ảnh công tử không có chuyện gì, nếu không… Dương Lăng Tiêu nghĩ đến tình huống đó thì không nhịn được phát run.
Triệu Cảnh Trần vẻ mặt đau lòng, vỗ vai Dương Lăng Tiêu an ủi. Cuối cùng Dương Lăng Tiêu cũng đã có biểu cảm khác với Triệu Cảnh Trần, có lẽ bởi vì trong lòng vui vẻ mà thản nhiên nở nụ cười, hại Triệu Cảnh Trần nhìn đến sửng sốt, quả thật hệt như kẻ si tình. Dương Lăng Tiêu bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.
“Lăng Tiêu, ta không sao, đừng lo”. Bạch Sơ Ảnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
“Không sao là tốt rồi”. Gương mặt Dương Lăng Tiêu vẫn còn đỏ ửng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Cảnh Trần bị đối thoại của bọn họ thức tỉnh, xấu hổ và thỏa mãn nhìn Dương Lăng Tiêu vài lần.
“Sơ Ảnh, mừng ngươi bình an trở về”. Triệu Cảnh Trần dạo một vòng quanh người Bạch Sơ Ảnh, thỏa mãn gật đầu. “Xem ra kẻ bắt ngươi cũng không muốn tổn thương ngươi, đối xử với ngươi rất tốt”
“Triệu Cảnh Hàn là đệ đệ ngươi?”. Bạch Sơ Ảnh đột nhiên hỏi.
“A?”. Triệu Cảnh Trần nhất thời không phản ứng kịp. “Hắn là đường đệ của ta”
“Không thích”. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, không phải vì hắn thừa dịp mình ngủ mê mà bắt mình, không phải vì hắn ra tay đánh mình, mà chỉ đơn thuần cảm thấy không thích.
“Ách…”. Triệu Cảnh Trần lúng túng sờ mũi. “Hắn quả thật không phải kiểu người khiến người ta yêu thích”
Điều này không thể trách Triệu Cảnh Hàn, dù sao từ nhỏ hắn đã bị Võ Tu Bách hun đúc, trưởng thành được như vậy đã là không tệ. Đối với vị đường đệ này, Triệu Cảnh Trần không thích cũng không ghét, có điều với lập trường của hai người thì nhất định sẽ đối đầu. Thật ra Triệu Cảnh Trần cảm thấy Triệu Cảnh Hàn rất đáng thương, tuy suýt nữa mất mạng trong tay hắn nhưng Triệu Cảnh Trần vẫn không hận được.
Trầm Thanh Nham thản nhiên nhìn thoáng qua phương hướng ba người rời đi, khẽ quét mắt về phía bọn thuộc hạ. “Đều quay về vị trí của mình”. Giọng điệu hắn trầm thấp uy nghiêm, hoàn toàn hợp lý khi trở thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ. Vẻ uy nghiêm và âm ngoan trời sinh của hắn khiến người ta không thể xem nhẹ.
“Vâng, chủ nhân”. Bọn sát thủ hoàn hồn, cùng lên tiếng đáp lời.
Trầm Thanh Nham bế người đang mê man trong lòng lên, nghiêng người bước về viện tử của mình.
Cổ Thiên Thương ôm Bạch Sơ Ảnh, cùng Hạo Nguyệt Thanh Hàn thi triển khinh công ra khỏi Dạ Hồn lâu. Bọn họ cũng không cố ý ẩn giấu hành tung, lúc rời đi lẫn sau đó đều không bị ngăn trở, một đường thông suốt. Trầm Thanh Nham quả nhiên là người giữ chữ tín.
Lúc này đã gần hoàng hôn, bầu trời phía tây dần dần nhuộm lên màu đỏ gạch, giống như liệt hỏa, ấm áp đỏ rực rất đẹp.
“Đại thiếu chủ, Cổ bảo chủ”
Vệ Tử Liệt đang dẫn mọi người của Hạo Nguyệt giáo chuẩn bị tiếp ứng cách 100 thước bên ngoài Dạ Hồn lâu. Lúc này nhìn thấy bọn họ không tốn một người mà bình yên trở về, hắn lập tức nghênh đón.
Thân là Tả hộ pháp của Hạo Nguyệt giáo, hắn thường làm việc chung với Hạo Nguyệt Thanh Hàn, đi theo Hạo Nguyệt Thanh Hàn lâu hơn những người khác. Hắn đương nhiên biết Cổ bảo chủ Cổ Thiên Thương là bạn tốt của Hạo Nguyệt Thanh Hàn. Còn về phần Cổ Thiên Thương, tuy là người băng lãnh khó gần, nhưng Vệ Tử Liệt rất kính trọng kẻ mạnh như vậy.
Người lần này cần phải cứu dường như là người Cổ bảo chủ rất để ý, ngay từ đầu Vệ Tử Liệt đã rất tò mò, đoán rằng có phải là người trong lòng Cổ bảo chủ hay không. Đó nhất định là một nữ tử rất đặc biệt, nếu không làm sao có thể khiến Cổ bảo chủ băng lãnh kia động lòng. Lúc này Vệ Tử Liệt ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn tú trong lòng Cổ Thiên Thương, không khỏi sửng sốt. Thật là một nam tử tuấn dật, nhưng… Nhìn tư thế thân mật của bọn họ, hóa ra Cổ bảo chủ thích nam tử.
“Tử Liệt, vất vả rồi”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn dường như không để ý đến vẻ ngây ngẩn của hắn, thản nhiên bảo.
“Chúc mừng Đại thiếu chủ và Cổ bảo chủ thuận lợi trở về”
Vệ Tử Liệt biết mình làm vậy rất thất lễ, nhưng vẫn không khống chế được nhìn về phía nam tử trong lòng Cổ Thiên Thương. Nam tử dường như cũng chú ý tới tầm mắt của hắn, đôi mắt phượng sáng ngời kia mang theo chút tò mò mà nhìn lại. Đẹp quá, Vệ Tử Liệt thầm cảm thán, đây là đôi mắt đẹp nhất hắn từng gặp.
Cổ Thiên Thương lạnh lùng nhìn Vệ Tử Liệt một cái, vươn tay ấn đầu nam tử kia vào lòng. Vệ Tử Liệt bị ánh mắt của Cổ Thiên Thương làm cho rùng mình, như vậy mà cũng ghen. Xem ra, Cổ bảo chủ thật sự thích nam tử này.
“Thanh Hàn, có cần đến Cổ gia bảo không?”. Cổ Thiên Thương không để ý tới ánh mắt tò mò của Vệ Tử Liệt, thản nhiên hỏi Hạo Nguyệt Thanh Hàn.
“Không, ta đáp ứng Ngạo đêm nay sẽ về”.
Nhắc đến chữ “Ngạo”, trên gương mặt lạnh nhạt của Hạo Nguyệt Thanh Hàn nhiều thêm vài biểu cảm. Hạo Nguyệt Ngạo là con của nghĩa phụ hắn, đệ đệ của hắn. Hai người tuy không phải huynh đệ ruột nhưng còn thân thiết hơn. Hạo Nguyệt Ngạo tính cách biếng nhác, có lúc tùy hứng như trẻ nhỏ, chỉ có Hạo Nguyệt Thanh Hàn mới chịu đựng được hắn. Nếu đêm nay Hạo Nguyệt Thanh Hàn không về, không biết hắn lại nổi loạn thế nào. Tuy Hạo Nguyệt Thanh Hàn rất muốn đến Cổ gia bảo, nhưng đành phải để cơ hội lần sau.
Vừa nghe đến Hạo Nguyệt Ngạo, Cổ Thiên Thương nhíu mày, dường như không thích kẻ vô lại chỉ biết trông cậy vào Hạo Nguyệt Thanh Hàn kia. Nhưng đây là lựa chọn của người khác, từ trước đến nay hắn chưa từng can thiệp nhiều. Cổ Thiên Thương chỉ thản nhiên “A” một tiếng rồi nói tiếp. “Cảm tạ, Thanh Hàn”
Hạo Nguyệt Thanh Hàn cười nhạt, không nói gì, nhìn Bạch Sơ Ảnh trong lòng Cổ Thiên Thương, hỏi rằng. “Vị này là…?”
Tuy Hạo Nguyệt Thanh Hàn điều động thế lực Hạo Nguyệt giáo tới cứu người này, nhưng hắn lại không biết tên. Bạch Sơ Ảnh nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt Thanh Hàn, trong đôi mắt phượng mang theo ý cười thân thiện.
Cổ Thiên Thương dịu dàng nhìn người trong lòng, giới thiệu bọn họ với nhau. “Bạch Sơ Ảnh, người ta yêu. Ảnh, đây là bạn tốt của ta, Hạo Nguyệt Thanh Hàn”
“Xin chào”. Bạch Sơ Ảnh cười cười. Hắn thích nam tử thanh đạm này, tuy hơi lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta rất thoải mái.
“Xin chào”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng nở nụ cười, không vì bạn tốt thích nam nhân mà bài xích, ngược lại hắn rất hài lòng với ánh mắt nhìn người của Cổ Thiên Thương. Đây là một nam tử hiếm thấy, không chỉ vẻ ngoài tuấn dật mà khí tức cao quý tinh khiết từ trên người hắn đều khiến người ta không tự chủ muốn tiếp cận. “Lúc rảnh mời đến Hạo Nguyệt giáo, Thanh Hàn nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt”
“Cảm tạ”
Hạo Nguyệt giáo, nghe có vẻ là một nơi không tệ. Chờ làm xong mọi việc, sinh xong cục cưng, hắn sẽ bảo Thương dẫn hắn tới xem. Bạch Sơ Ảnh thầm tính toán trong lòng.
Bạch Sơ Ảnh nhìn về phía Vệ Tử Liệt đang rướn cổ bên cạnh, tự giới thiệu. “Bạch Sơ Ảnh”
Vệ Tử Liệt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Hạo Nguyệt Thanh Hàn lấy làm lạ, Tả hộ pháp luôn là người trầm ổn lãnh tĩnh, hôm nay sao lại thất lễ như thế? Bạch Sơ Ảnh đúng là một người kì diệu.
“Vệ Tử Liệt, Tả hộ pháp của Hạo Nguyệt giáo”
Tả hộ pháp? Bạch Sơ Ảnh không biết chức vụ này đại biểu cho cái gì, nhưng nghe ra cũng không đơn giản. “Cảm tạ”. Hắn chân thành nói cám ơn.
“Không cần, không cần, ta chỉ nghe theo sắp xếp của Đại thiếu chủ thôi, đây là trách nhiệm của ta”. Vệ Tử Liệt vội nói. Huống hồ bọn họ chỉ canh giữ ở đây có hai canh giờ, chưa làm gì cả. Có hai cao thủ ở đây, bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoài làm nền.
Nhóm người bay qua một ngọn núi, ra khỏi rừng cây là một con đường không lớn lắm. Cổ gia bảo và Hạo Nguyệt giáo phần đông đều chia ra ở hai hướng khác nhau.
“Ta đưa các ngươi đến thôn trấn trước mặt”. Tuy Trầm Thanh Nham bảo đảm sẽ không đuổi theo, nhưng không chắc Võ Tu Bách sẽ không ra tay bất ngờ. Hạo Nguyệt Thanh Hàn tin Cổ Thiên Thương có thể tự mình đối phó, nhưng có bảo đảm vẫn tốt hơn, dù sao đánh lén cũng khó phòng.
“Không cần, ngươi về đi. Tiêu rất nhanh sẽ tới”. Cổ Thiên Thương đã phát tín hiệu cho Dương Lăng Tiêu, nói bọn họ đã bình an cứu người, bảo Mộc Huyền mang theo phần lớn nhân thủ trở về, mà Dương Lăng Tiêu thì tiếp tục tới đón bọn họ. Cổ Thiên Thương biết Hạo Nguyệt Thanh Hàn đang vội trở về, Hạo Nguyệt Thanh Hàn giúp hắn đến đây là đủ rồi, không cần phiền thêm nữa.
“Ừ, ta đi đây, ngươi phải cẩn thận”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không phải kẻ dài dòng, chuyển mắt về phía Bạch Sơ Ảnh. “Sơ Ảnh, hẹn gặp lại”
“Hẹn gặp lại”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu với Hạo Nguyệt Thanh Hàn, lại nói từ biệt với Vệ Tử Liệt. Hai người nhìn theo đám người bọn họ đi xa rồi mới hướng về phía Cổ gia bảo.
Khi bọn họ tới Bạch Lộ trấn gần đó nhất thì đúng lúc gặp được nhân mã tới tiếp ứng. Lúc này trời đã tối, trấn nhỏ chỉ cách kinh thành một ngày đi đường, xem như là phạm vi quản lí của kinh thành, vì vậy phồn hoa náo nhiệt hơn những trấn nhỏ khác. Có điều lúc này là buổi tối, những quầy hàng đều dọn dẹp, các quán nhỏ cũng khép hờ cửa, có chút vắng vẻ. Khách khứa trong tửu lâu cũng không nhiều, thưa thớt hai ba bàn, ánh đèn lờ mờ loang lổ quang ảnh ra đường phố.
“Bảo chủ, Ảnh công tử”
Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Lăng Tiêu không giấu được vui vẻ. Cũng may Ảnh công tử không có chuyện gì, nếu không… Dương Lăng Tiêu nghĩ đến tình huống đó thì không nhịn được phát run.
Triệu Cảnh Trần vẻ mặt đau lòng, vỗ vai Dương Lăng Tiêu an ủi. Cuối cùng Dương Lăng Tiêu cũng đã có biểu cảm khác với Triệu Cảnh Trần, có lẽ bởi vì trong lòng vui vẻ mà thản nhiên nở nụ cười, hại Triệu Cảnh Trần nhìn đến sửng sốt, quả thật hệt như kẻ si tình. Dương Lăng Tiêu bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.
“Lăng Tiêu, ta không sao, đừng lo”. Bạch Sơ Ảnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
“Không sao là tốt rồi”. Gương mặt Dương Lăng Tiêu vẫn còn đỏ ửng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Cảnh Trần bị đối thoại của bọn họ thức tỉnh, xấu hổ và thỏa mãn nhìn Dương Lăng Tiêu vài lần.
“Sơ Ảnh, mừng ngươi bình an trở về”. Triệu Cảnh Trần dạo một vòng quanh người Bạch Sơ Ảnh, thỏa mãn gật đầu. “Xem ra kẻ bắt ngươi cũng không muốn tổn thương ngươi, đối xử với ngươi rất tốt”
“Triệu Cảnh Hàn là đệ đệ ngươi?”. Bạch Sơ Ảnh đột nhiên hỏi.
“A?”. Triệu Cảnh Trần nhất thời không phản ứng kịp. “Hắn là đường đệ của ta”
“Không thích”. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, không phải vì hắn thừa dịp mình ngủ mê mà bắt mình, không phải vì hắn ra tay đánh mình, mà chỉ đơn thuần cảm thấy không thích.
“Ách…”. Triệu Cảnh Trần lúng túng sờ mũi. “Hắn quả thật không phải kiểu người khiến người ta yêu thích”
Điều này không thể trách Triệu Cảnh Hàn, dù sao từ nhỏ hắn đã bị Võ Tu Bách hun đúc, trưởng thành được như vậy đã là không tệ. Đối với vị đường đệ này, Triệu Cảnh Trần không thích cũng không ghét, có điều với lập trường của hai người thì nhất định sẽ đối đầu. Thật ra Triệu Cảnh Trần cảm thấy Triệu Cảnh Hàn rất đáng thương, tuy suýt nữa mất mạng trong tay hắn nhưng Triệu Cảnh Trần vẫn không hận được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook