Sơ Ảnh Tại Thiên Thương
-
Chương 19: Nhu tình mật ý
CHƯƠNG 19: NHU TÌNH MẬT Ý
Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần co lại một chút, sau đó bình tĩnh nhìn Triệu Cảnh Hàn, vẻ mặt dửng dưng uy nghiêm, không hổ là người của Triệu gia.
Thấy hắn không lên tiếng, Triệu Cảnh Hàn có chút không vui. “Sao vậy, không phản đối?”. Hắn cười đắc ý. “Hay là ngươi thừa nhận mình bất lực hơn ta”
Triệu Cảnh Trần vẻ mặt không đổi, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
“Tốt, tốt, nếu chúng ta không còn gì để nói thì ta sẽ sớm tiễn ngươi ra đi”
Triệu Cảnh Trần bất động đem Bạch Sơ Ảnh kéo vào lòng, dùng y phục bọc kỹ không để cho hắn bị gió thổi tới. Giang Ngọc Nhan thầm nghĩ sẽ ném ra độc phấn lúc bọn họ động thủ, ít nhất có thể độc chết mười mấy người. Ba người khác cũng đề phòng, ánh mắt sáng rực.
“Cho ta…”. Chữ giết còn chưa nói ra miệng Triệu Cảnh Hàn thì một tia sáng chợt loé qua. Lúc mọi người ngây ra thì Bạch Sơ Ảnh tựa vào Triệu Cảnh Trần đã nằm trong ngực một người khác.
“Cổ Thiên Thương”. Triệu Cảnh Hàn biến sắc, hung tợn nói. Sợ rằng lần này lại để bọn hắn chạy thoát, thật đáng chết.
Cổ Thiên Thương không thèm nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng nhìn về phía Triệu Cảnh Trần, môi mỏng khẽ mở, thốt ra âm thanh có thể đông cứng cả không khí. “Không được đụng vào hắn nữa”. Nếu để ta thấy ngươi đụng vào hắn, dù ngươi là hoàng tử ta cũng không nương tay.
Triệu Cảnh Trần nghi hoặc, Cổ Thiên Thương không phải tới cứu mình ư? Sao lại cướp Bạch Sơ Ảnh đi, còn lạnh lùng uy hiếp mình? Dù mình vẫn muốn ôm Bạch Sơ Ảnh, nhưng đối phương là Cổ Thiên Thương, ngay cả phụ hoàng cũng không dám làm gì hắn, chính mình vẫn không nên đụng chạm với hắn thì tốt hơn.
Cổ Thiên Thương quét qua Giang Ngọc Nhan một cái, Giang Ngọc Nhan sờ mũi cười cười. Ba người còn lại toát mồ hôi, cũng may Cổ Thiên Thương không thấy bọn họ cõng Bạch Sơ Ảnh, nếu không bọn họ khẳng định không may mắn chỉ bị cảnh cáo như Triệu Cảnh Trần.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh rên rỉ một tiếng, kéo lại lực chú ý của Cổ Thiên Thương. Thấy gò má phiếm hồng của hắn, Cổ Thiên Thương nhíu mày, dùng trán đụng vào trán hắn một cái, thật nóng. Ánh mắt Cổ Thiên Thương co lại, lạnh băng nhìn Giang Ngọc Nhan. “Sao thế này?”
Giang Ngọc Nhan giơ tay vô tội nói. “Hắn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ vị này”. Giang Ngọc Nhan chỉ chỉ về phía Triệu Cảnh Trần bên cạnh. “Bị thương ở lưng, chảy máu, gió lạnh, nhiễm phong hàn. Ngươi cũng biết thân thể hắn không tốt, ta không thể cho hắn uống thuốc bậy bạ, chỉ có thể chờ nhiệt độ tự hạ xuống”
Gương mặt tuấn lãng của Cổ Thiên Thương toả ra hàn khí dưới ánh trăng, quay đầu nhìn Triệu Cảnh Hàn. Triệu Cảnh Hàn lạnh sống lưng, nhưng hắn đường đường là An vương gia của Nạp La quốc, khí thế không thể thua, vì vậy không nhịn được đón lấy ánh mắt của Cổ Thiên Thương.
“Ưm…”. Bạch Sơ Ảnh rên rỉ hé ra khoé mắt, chớp chớp, lông mi run lên, nương theo ánh trăng mà in xuống một đường cong trên mặt. “Thương”. Giọng hắn khàn khàn khô khốc.
Trong lòng Cổ Thiên Thương đau xót, dịu giọng đáp. “Ừ, là ta”. Cổ Thiên Thương hôn lên cái trán nóng hổi của hắn một cái. “Khó chịu ư?”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh nhíu chặt chân mày, chớp chớp đôi mắt mông lung, nhăn cái mũi thẳng tắp, thốt ra bằng giọng khàn khàn. “Đau đầu”
“Không sao, ta mang ngươi về”. Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn. “Ngủ chút đi, tỉnh lại sẽ không đau nữa”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh cọ cọ vào ngực hắn, yên tâm nhắm mắt lại.
Ngoại trừ Giang Ngọc Nhan, tất cả mọi người đều hoá đá, ngây ra nhìn hai người thân mật, quên mất còn có kẻ địch ở đây.
Đây là Cổ Thiên Thương âm lãnh băng hàn lúc nãy ư? Mọi người ngạc nhiên với những gì mình thấy.
“Bảo chủ”
Có một người không biết ở nơi nào bước ra, hơi khom người cung kính đưa một cái áo choàng nguyệt sắc cho Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương không đổi sắc tiếp nhận, nhẹ nhàng dùng áo choàng bọc lấy Bạch Sơ Ảnh che chở trong ngực, mũi chân điểm nhẹ tiến vào bóng đêm.
“Giang Ngọc Nhan”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, theo bóng dáng nguyệt sắc phiêu dật truyền vào tai Giang Ngọc Nhan. Giang Ngọc Nhan đảo mắt, khẽ mắng một tiếng mà đuổi theo. Khinh công của hắn không tệ, nhưng còn kém hơn Cổ bảo chủ rất nhiều. Ngươi thương ta đi, sao ta có thể đuổi kịp ngươi được? Trong lòng Giang Ngọc Nhan thầm mắng nhưng không ngừng đuổi theo. Thôi bỏ đi, ngoại trừ gia hoả “ngu ngốc” kia, trong mắt Cổ đại bảo chủ làm sao chứa được người khác.
Nhìn hai người rời đi, mọi người mới khôi phục tinh thần. Triệu Cảnh Hàn nhìn hơn một trăm hộ vệ cao cấp của Cổ gia bảo không biết từ lúc nào đã bước ra, âm trầm nghiêm mặt, nhìn chằm chằm về phía Triệu Cảnh Trần đang tràn ngập ý cười mà không nói gì.
“Thế nào, Triệu Cảnh Hàn?”. Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần ẩn chứa ý cười, vẻ mặt đắc ý.
“Rút lui trước”. Trầm Thanh Nham nhìn Triệu Cảnh Hàn nổi giận đùng đùng, trầm giọng nói.
“Hừ”. Triệu Cảnh Hàn không vui trừng Trầm Thanh Nham một cái, xoay người rời đi.
“Rút lui”. Trầm Thanh Nham nhìn Triệu Cảnh Trần thật sâu, trầm giọng hạ lệnh.
Cả đám sát thủ “sột soạt” biến mất tăm trong nháy mắt. Dương Lăng Tiêu nhìn, cũng không hạ lệnh đuổi theo. Nếu đánh, bọn họ cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chỉ tăng thêm thương vong. Dù sao đối phương cũng là tổ chức sát thủ đệ nhất Dạ hồn lâu, huống hồ còn có Trầm Thanh Nham ở đó.
Triệu Cảnh Trần xoay người nhìn Dương Lăng Tiêu một thân áo xanh, vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần loé qua tinh quang, mỉm cười đi tới, phong lưu tuấn nhã. “Dương hộ vệ, hạnh ngộ”
Dương Lăng Tiêu biết hắn là hoàng tử duy nhất của Nạp La quốc nhưng chưa từng gặp mặt, không biết tại sao hắn lại biết tên mình, trong lòng nghi hoặc nhưng vẻ mặt cũng không biến đổi, cung kính nói. “Dương Lăng Tiêu gặp qua Hoàng tử điện hạ”
“Tốt lắm”. Triệu Cảnh Trần cười híp mắt nhìn hắn, anh tuấn tà mị.
Dương Lăng Tiêu bị hắn nhìn đến khó chịu, nhưng vẫn bình thản nói. “Mời Hoàng tử theo ta trở về”
Triệu Cảnh Trần mỉm cười gật đầu. Dương Lăng Tiêu cũng không tiếp tục nhìn hắn, xoay người rời đi. Chủ tử của hắn chỉ có Cổ Thiên Thương và Cổ Lãnh Phàm, cho dù là Thái tử cũng không thể tuỳ ý sai khiến chính mình. Huống hồ hắn không thích ánh mắt Triệu Cảnh Trần nhìn mình, tuy đều là ý cười nhưng giống như con báo thấy con mồi, khiến cả người Dương Lăng Tiêu không thoải mái.
Ánh trăng như nước lẳng lặng chảy xuống cánh rừng đêm, bóng dáng đung đưa, an tường yên tĩnh, dường như sát khí một khắc trước chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.
Chạy vội ba canh giờ mới tới thành trấn gần nhất, lúc này là giờ Sửu, trấn nhỏ vẫn còn yên lặng chìm trong giấc ngủ. Cổ Thiên Thương thận trọng đặt người đang mê mang trong lòng xuống giường, buông xuống màn lụa trắng muốt. Thị nữ bận rộn bên trong rất tò mò về người trên giường, nhưng không dám ngẩng đầu một chút, chỉ rón rén đốt chậu than, châm nước trà.
Lý Giảng căng thẳng đứng cách giường mười bước, bộ dạng phục tùng rũ mắt, không dám thở lớn. Rõ ràng là đêm thu hơi mát, nhưng mồ hôi hắn lại toát ra. Bảo chủ sao lại đến địa phương hẻo lánh này chứ? Lúc nãy nghe thấy tiếng nhảy lên lầu, thủ vệ không thức thời cản lại Bảo chủ nhưng ngay cả góc áo cũng chưa đụng tới thì đã bị đá văng ra. Nếu không phải mình đúng lúc xuất hiện thì không biết còn loạn thành thế nào.
Lý Giảng lặng lẽ lau mồ hôi, mình chỉ là một đường chủ nho nhỏ của Cổ gia bảo ở Phương Lư trấn, tưởng đâu tám trăm năm cũng không gặp lại Bảo chủ rồi chứ. Cũng may ngày xưa may mắn được nhìn thấy một lần nên hôm nay mới không đến tình trạng có mắt như mù. Ai mà ngờ Bảo chủ sẽ tới đây cơ chứ? Hơn nữa còn là nửa đêm, trong ngực còn ôm một người.
Lý Giảng liếc nhìn chiếc giường có màn lụa vờn quanh một cái. Rốt cuộc là ai mà khiến Bảo chủ khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ là Bảo chủ phu nhân tương lai? Tám chín phần là vậy!
Lý Giảng đang nghĩ ngợi thì một bộ quần áo màu tím từ trên giường bay đến trước mặt, hoá thành từng mảnh nhỏ giữa không trung. Tiếp theo là một bộ quần áo màu đen, cũng chung kết cục thê thảm như bộ màu tím, rải rác trước mặt Lý Giảng.
Lý Giảng cứng người, hai mắt trừng lớn. Này… chẳng lẽ Bảo chủ định… làm chuyện đó trước mặt bọn họ? Mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.
Lý Giảng nghe được trong màn truyền ra thanh âm khàn khàn, xem ra là bị bệnh, còn có tiếng Bảo chủ nhẹ nhàng thì thầm.
“Chuẩn bị chút cháo loãng”. Màn không vén lên, giọng nói trầm thấp lạnh băng của Cổ Thiên Thương truyền ra.
“Vâng, Bảo chủ”. Lý Giảng ra dấu cho đám thị nữ ra ngoài, bản thân cũng lui xuống làm việc.
“Đỡ hơn chút nào không?”. Bàn tay ấm áp đặt lên huyệt thái dương của Bạch Sơ Ảnh, nhẹ nhàng xoa bóp theo quy luật.
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh nâng lên ánh mắt mê mang nhìn con người anh tuấn lạnh băng trước mặt, yên tâm nhắm mắt lại. Trong phòng yên tĩnh, khí tức ấm áp lưu chuyển quanh vách tường.
“Bảo chủ, cháo đã chuẩn bị xong”. Lý Giảng tự mang tới một tô cháo thịt nóng hổi, phía sau có một thị nữ thanh tú đi theo.
“Ừ, đặt trên bàn”. Thanh âm trầm thấp không chút nhiệt độ truyền ra từ trên giường.
“Có cần thị nữ ở lại không?”. Đại nhân vật như Bảo chủ chắc là cần thị nữ hầu hạ.
“Không cần, ra ngoài”
“Vâng, Bảo chủ”.
Lý Giảng lặng yên lui ra, không nói gì thêm. Trong phòng hơi ấm lan toả, mùi Long Tiên Hương bay lên nhàn nhạt.
“Ngồi dậy ăn cháo trước”
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh chưa ăn gì suốt một ngày một đêm, ngoại trừ một ít quả dại, rất đói bụng. Cổ Thiên Thương đỡ Bạch Sơ Ảnh ngồi sát ở đầu giường, hôn lên khoé môi tái nhợt của hắn, vén rèm bưng bát cháo nóng hổi tới ngồi bên mép giường. Cổ Thiên Thương múc cháo đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đút cho Bạch Sơ Ảnh.
“Nóng không?”
Bạch Sơ Ảnh nghiền ngẫm nuốt xuống chút cháo thơm, lắc đầu, đôi mắt phượng trong trẻo không hề chớp mà nhìn Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương nghênh đón ánh mắt hắn, hai người dịu dàng nhìn nhau. Vẻ mặt Cổ Thiên Thương mềm xuống, tiếp tục đút Bạch Sơ Ảnh ăn cháo.
Từng miếng từng miếng, mật ý nhẹ nhàng, ánh mắt dây dưa, tơ tình kéo dài không dứt.
Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần co lại một chút, sau đó bình tĩnh nhìn Triệu Cảnh Hàn, vẻ mặt dửng dưng uy nghiêm, không hổ là người của Triệu gia.
Thấy hắn không lên tiếng, Triệu Cảnh Hàn có chút không vui. “Sao vậy, không phản đối?”. Hắn cười đắc ý. “Hay là ngươi thừa nhận mình bất lực hơn ta”
Triệu Cảnh Trần vẻ mặt không đổi, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
“Tốt, tốt, nếu chúng ta không còn gì để nói thì ta sẽ sớm tiễn ngươi ra đi”
Triệu Cảnh Trần bất động đem Bạch Sơ Ảnh kéo vào lòng, dùng y phục bọc kỹ không để cho hắn bị gió thổi tới. Giang Ngọc Nhan thầm nghĩ sẽ ném ra độc phấn lúc bọn họ động thủ, ít nhất có thể độc chết mười mấy người. Ba người khác cũng đề phòng, ánh mắt sáng rực.
“Cho ta…”. Chữ giết còn chưa nói ra miệng Triệu Cảnh Hàn thì một tia sáng chợt loé qua. Lúc mọi người ngây ra thì Bạch Sơ Ảnh tựa vào Triệu Cảnh Trần đã nằm trong ngực một người khác.
“Cổ Thiên Thương”. Triệu Cảnh Hàn biến sắc, hung tợn nói. Sợ rằng lần này lại để bọn hắn chạy thoát, thật đáng chết.
Cổ Thiên Thương không thèm nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng nhìn về phía Triệu Cảnh Trần, môi mỏng khẽ mở, thốt ra âm thanh có thể đông cứng cả không khí. “Không được đụng vào hắn nữa”. Nếu để ta thấy ngươi đụng vào hắn, dù ngươi là hoàng tử ta cũng không nương tay.
Triệu Cảnh Trần nghi hoặc, Cổ Thiên Thương không phải tới cứu mình ư? Sao lại cướp Bạch Sơ Ảnh đi, còn lạnh lùng uy hiếp mình? Dù mình vẫn muốn ôm Bạch Sơ Ảnh, nhưng đối phương là Cổ Thiên Thương, ngay cả phụ hoàng cũng không dám làm gì hắn, chính mình vẫn không nên đụng chạm với hắn thì tốt hơn.
Cổ Thiên Thương quét qua Giang Ngọc Nhan một cái, Giang Ngọc Nhan sờ mũi cười cười. Ba người còn lại toát mồ hôi, cũng may Cổ Thiên Thương không thấy bọn họ cõng Bạch Sơ Ảnh, nếu không bọn họ khẳng định không may mắn chỉ bị cảnh cáo như Triệu Cảnh Trần.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh rên rỉ một tiếng, kéo lại lực chú ý của Cổ Thiên Thương. Thấy gò má phiếm hồng của hắn, Cổ Thiên Thương nhíu mày, dùng trán đụng vào trán hắn một cái, thật nóng. Ánh mắt Cổ Thiên Thương co lại, lạnh băng nhìn Giang Ngọc Nhan. “Sao thế này?”
Giang Ngọc Nhan giơ tay vô tội nói. “Hắn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ vị này”. Giang Ngọc Nhan chỉ chỉ về phía Triệu Cảnh Trần bên cạnh. “Bị thương ở lưng, chảy máu, gió lạnh, nhiễm phong hàn. Ngươi cũng biết thân thể hắn không tốt, ta không thể cho hắn uống thuốc bậy bạ, chỉ có thể chờ nhiệt độ tự hạ xuống”
Gương mặt tuấn lãng của Cổ Thiên Thương toả ra hàn khí dưới ánh trăng, quay đầu nhìn Triệu Cảnh Hàn. Triệu Cảnh Hàn lạnh sống lưng, nhưng hắn đường đường là An vương gia của Nạp La quốc, khí thế không thể thua, vì vậy không nhịn được đón lấy ánh mắt của Cổ Thiên Thương.
“Ưm…”. Bạch Sơ Ảnh rên rỉ hé ra khoé mắt, chớp chớp, lông mi run lên, nương theo ánh trăng mà in xuống một đường cong trên mặt. “Thương”. Giọng hắn khàn khàn khô khốc.
Trong lòng Cổ Thiên Thương đau xót, dịu giọng đáp. “Ừ, là ta”. Cổ Thiên Thương hôn lên cái trán nóng hổi của hắn một cái. “Khó chịu ư?”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh nhíu chặt chân mày, chớp chớp đôi mắt mông lung, nhăn cái mũi thẳng tắp, thốt ra bằng giọng khàn khàn. “Đau đầu”
“Không sao, ta mang ngươi về”. Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn. “Ngủ chút đi, tỉnh lại sẽ không đau nữa”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh cọ cọ vào ngực hắn, yên tâm nhắm mắt lại.
Ngoại trừ Giang Ngọc Nhan, tất cả mọi người đều hoá đá, ngây ra nhìn hai người thân mật, quên mất còn có kẻ địch ở đây.
Đây là Cổ Thiên Thương âm lãnh băng hàn lúc nãy ư? Mọi người ngạc nhiên với những gì mình thấy.
“Bảo chủ”
Có một người không biết ở nơi nào bước ra, hơi khom người cung kính đưa một cái áo choàng nguyệt sắc cho Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương không đổi sắc tiếp nhận, nhẹ nhàng dùng áo choàng bọc lấy Bạch Sơ Ảnh che chở trong ngực, mũi chân điểm nhẹ tiến vào bóng đêm.
“Giang Ngọc Nhan”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, theo bóng dáng nguyệt sắc phiêu dật truyền vào tai Giang Ngọc Nhan. Giang Ngọc Nhan đảo mắt, khẽ mắng một tiếng mà đuổi theo. Khinh công của hắn không tệ, nhưng còn kém hơn Cổ bảo chủ rất nhiều. Ngươi thương ta đi, sao ta có thể đuổi kịp ngươi được? Trong lòng Giang Ngọc Nhan thầm mắng nhưng không ngừng đuổi theo. Thôi bỏ đi, ngoại trừ gia hoả “ngu ngốc” kia, trong mắt Cổ đại bảo chủ làm sao chứa được người khác.
Nhìn hai người rời đi, mọi người mới khôi phục tinh thần. Triệu Cảnh Hàn nhìn hơn một trăm hộ vệ cao cấp của Cổ gia bảo không biết từ lúc nào đã bước ra, âm trầm nghiêm mặt, nhìn chằm chằm về phía Triệu Cảnh Trần đang tràn ngập ý cười mà không nói gì.
“Thế nào, Triệu Cảnh Hàn?”. Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần ẩn chứa ý cười, vẻ mặt đắc ý.
“Rút lui trước”. Trầm Thanh Nham nhìn Triệu Cảnh Hàn nổi giận đùng đùng, trầm giọng nói.
“Hừ”. Triệu Cảnh Hàn không vui trừng Trầm Thanh Nham một cái, xoay người rời đi.
“Rút lui”. Trầm Thanh Nham nhìn Triệu Cảnh Trần thật sâu, trầm giọng hạ lệnh.
Cả đám sát thủ “sột soạt” biến mất tăm trong nháy mắt. Dương Lăng Tiêu nhìn, cũng không hạ lệnh đuổi theo. Nếu đánh, bọn họ cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, chỉ tăng thêm thương vong. Dù sao đối phương cũng là tổ chức sát thủ đệ nhất Dạ hồn lâu, huống hồ còn có Trầm Thanh Nham ở đó.
Triệu Cảnh Trần xoay người nhìn Dương Lăng Tiêu một thân áo xanh, vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Trần loé qua tinh quang, mỉm cười đi tới, phong lưu tuấn nhã. “Dương hộ vệ, hạnh ngộ”
Dương Lăng Tiêu biết hắn là hoàng tử duy nhất của Nạp La quốc nhưng chưa từng gặp mặt, không biết tại sao hắn lại biết tên mình, trong lòng nghi hoặc nhưng vẻ mặt cũng không biến đổi, cung kính nói. “Dương Lăng Tiêu gặp qua Hoàng tử điện hạ”
“Tốt lắm”. Triệu Cảnh Trần cười híp mắt nhìn hắn, anh tuấn tà mị.
Dương Lăng Tiêu bị hắn nhìn đến khó chịu, nhưng vẫn bình thản nói. “Mời Hoàng tử theo ta trở về”
Triệu Cảnh Trần mỉm cười gật đầu. Dương Lăng Tiêu cũng không tiếp tục nhìn hắn, xoay người rời đi. Chủ tử của hắn chỉ có Cổ Thiên Thương và Cổ Lãnh Phàm, cho dù là Thái tử cũng không thể tuỳ ý sai khiến chính mình. Huống hồ hắn không thích ánh mắt Triệu Cảnh Trần nhìn mình, tuy đều là ý cười nhưng giống như con báo thấy con mồi, khiến cả người Dương Lăng Tiêu không thoải mái.
Ánh trăng như nước lẳng lặng chảy xuống cánh rừng đêm, bóng dáng đung đưa, an tường yên tĩnh, dường như sát khí một khắc trước chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.
Chạy vội ba canh giờ mới tới thành trấn gần nhất, lúc này là giờ Sửu, trấn nhỏ vẫn còn yên lặng chìm trong giấc ngủ. Cổ Thiên Thương thận trọng đặt người đang mê mang trong lòng xuống giường, buông xuống màn lụa trắng muốt. Thị nữ bận rộn bên trong rất tò mò về người trên giường, nhưng không dám ngẩng đầu một chút, chỉ rón rén đốt chậu than, châm nước trà.
Lý Giảng căng thẳng đứng cách giường mười bước, bộ dạng phục tùng rũ mắt, không dám thở lớn. Rõ ràng là đêm thu hơi mát, nhưng mồ hôi hắn lại toát ra. Bảo chủ sao lại đến địa phương hẻo lánh này chứ? Lúc nãy nghe thấy tiếng nhảy lên lầu, thủ vệ không thức thời cản lại Bảo chủ nhưng ngay cả góc áo cũng chưa đụng tới thì đã bị đá văng ra. Nếu không phải mình đúng lúc xuất hiện thì không biết còn loạn thành thế nào.
Lý Giảng lặng lẽ lau mồ hôi, mình chỉ là một đường chủ nho nhỏ của Cổ gia bảo ở Phương Lư trấn, tưởng đâu tám trăm năm cũng không gặp lại Bảo chủ rồi chứ. Cũng may ngày xưa may mắn được nhìn thấy một lần nên hôm nay mới không đến tình trạng có mắt như mù. Ai mà ngờ Bảo chủ sẽ tới đây cơ chứ? Hơn nữa còn là nửa đêm, trong ngực còn ôm một người.
Lý Giảng liếc nhìn chiếc giường có màn lụa vờn quanh một cái. Rốt cuộc là ai mà khiến Bảo chủ khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ là Bảo chủ phu nhân tương lai? Tám chín phần là vậy!
Lý Giảng đang nghĩ ngợi thì một bộ quần áo màu tím từ trên giường bay đến trước mặt, hoá thành từng mảnh nhỏ giữa không trung. Tiếp theo là một bộ quần áo màu đen, cũng chung kết cục thê thảm như bộ màu tím, rải rác trước mặt Lý Giảng.
Lý Giảng cứng người, hai mắt trừng lớn. Này… chẳng lẽ Bảo chủ định… làm chuyện đó trước mặt bọn họ? Mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.
Lý Giảng nghe được trong màn truyền ra thanh âm khàn khàn, xem ra là bị bệnh, còn có tiếng Bảo chủ nhẹ nhàng thì thầm.
“Chuẩn bị chút cháo loãng”. Màn không vén lên, giọng nói trầm thấp lạnh băng của Cổ Thiên Thương truyền ra.
“Vâng, Bảo chủ”. Lý Giảng ra dấu cho đám thị nữ ra ngoài, bản thân cũng lui xuống làm việc.
“Đỡ hơn chút nào không?”. Bàn tay ấm áp đặt lên huyệt thái dương của Bạch Sơ Ảnh, nhẹ nhàng xoa bóp theo quy luật.
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh nâng lên ánh mắt mê mang nhìn con người anh tuấn lạnh băng trước mặt, yên tâm nhắm mắt lại. Trong phòng yên tĩnh, khí tức ấm áp lưu chuyển quanh vách tường.
“Bảo chủ, cháo đã chuẩn bị xong”. Lý Giảng tự mang tới một tô cháo thịt nóng hổi, phía sau có một thị nữ thanh tú đi theo.
“Ừ, đặt trên bàn”. Thanh âm trầm thấp không chút nhiệt độ truyền ra từ trên giường.
“Có cần thị nữ ở lại không?”. Đại nhân vật như Bảo chủ chắc là cần thị nữ hầu hạ.
“Không cần, ra ngoài”
“Vâng, Bảo chủ”.
Lý Giảng lặng yên lui ra, không nói gì thêm. Trong phòng hơi ấm lan toả, mùi Long Tiên Hương bay lên nhàn nhạt.
“Ngồi dậy ăn cháo trước”
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh chưa ăn gì suốt một ngày một đêm, ngoại trừ một ít quả dại, rất đói bụng. Cổ Thiên Thương đỡ Bạch Sơ Ảnh ngồi sát ở đầu giường, hôn lên khoé môi tái nhợt của hắn, vén rèm bưng bát cháo nóng hổi tới ngồi bên mép giường. Cổ Thiên Thương múc cháo đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đút cho Bạch Sơ Ảnh.
“Nóng không?”
Bạch Sơ Ảnh nghiền ngẫm nuốt xuống chút cháo thơm, lắc đầu, đôi mắt phượng trong trẻo không hề chớp mà nhìn Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương nghênh đón ánh mắt hắn, hai người dịu dàng nhìn nhau. Vẻ mặt Cổ Thiên Thương mềm xuống, tiếp tục đút Bạch Sơ Ảnh ăn cháo.
Từng miếng từng miếng, mật ý nhẹ nhàng, ánh mắt dây dưa, tơ tình kéo dài không dứt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook