Chương 99: Tin Đồn (1)

 

Một công cụ ma thuật có thể nhận diện được ác linh?

Mới giây trước, tôi chưa từng hy vọng tình huống này sẽ xảy ra.

Nhưng…

‘Dù có là gì đi nữa thì cũng không có gì thay đổi.’

Tôi sẽ không hỏi những câu vô nghĩa chỉ vì tò mò.

Ông ta cố ý nói như thế sao?

Hay chỉ là vô tình?

Nếu tôi không chắc chắn, tốt nhất là nên giả định tình huống xấu nhất và hành động theo nó.

Ông già đang nghi ngờ tôi.

Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ đây?

“...Một công cụ ma thuật?”

Tôi cau mày nhìn ông ta.

Có vẻ như thứ ‘công cụ ma thuật’ còn làm tôi suy nghĩ hơn ác linh. Như thể sự im lặng ngắn ngủi vừa rồi đều là vì chuyện đó.

“...Nó an toàn chứ?”

Tôi không tin nhìn ông ta.

Dù sao thì tôi là một man di không biết gì về ma thuật.

Tôi đã chứng kiến rất nhiều công cụ ma thuật ở phòng thí nghiệm của Raven.

‘Đây hẳn là phản ứng phù hợp.’

Tôi đánh giá nhanh và hành động.

Vây nên, giờ tới lượt ông già.

“Hừm.”

Ông già nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, ​​rồi thay đổi biểu cảm và lên tiếng.

“He he, cậu không tin ta sao? Ta là bậc thầy của trường phái Artemion đấy?”

Khi tôi nhìn ông ta khinh thường, ông già tặc lưỡi.

“Chậc, tên này coi ta là gì chứ? Đừng lo lắng, Alluva sẽ chứng minh công cụ ma thuật này vô hại với con người.”

“...Con?”

“Không khó cho con chứ?”

“Chà, nếu chỉ đơn giản là kiểm tra loại ma thuật trong công cụ đó…”

Một bậc thầy trường phái và một man di mới chỉ biết nhau trong ba tháng.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Rõ ràng là Raven sẽ ưu tiên thầy của cô, nên lời nói của cô ấy khó mà tin được.

Nhưng…

‘Dù tôi có viện bất cứ lý do gì để từ chối thì cuối cùng tôi cũng sẽ rơi vào bẫy thôi.’

Nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi đã bị thuyết phục.

Tôi không biết mình đã để lại manh mối ở đâu, nhưng ông già đang nghi ngờ tôi.

May mắn là ông ta dường như chưa hoàn toàn chắc chắn.

Nếu ông ta đang cố kiểm tra tôi bằng một công cụ ma thuật không tồn tại.

‘Có lẽ… không có thứ gì gọi là công cụ ma thuật.’

Tôi xua tan nỗi lo lắng và lý giải triệt để suy nghĩ của mình.

Một công cụ ma thuật để phân biệt ác linh?

Nó đã không tồn tại hàng nghìn năm rồi.

Sẽ không có gì lạ nếu một điều như vậy xuất hiện khi nền văn minh phát triển, nhưng…

‘Thật vô lý khi nghĩ rằng ông già này lại là người sáng tạo đầu tiên.’

Trường phái Artemion là một trường phái pháp sư chính thống.

Họ tập trung nhiều vào sáng tạo những phép thuật mới và nghiên cứu hơn là những chủ đề nhỏ như chiều không gian hoặc tâm linh.

Liệu một pháp sư như vậy có thể tạo ra máy dò ác linh không?

Nếu có chuyện như vậy, ông ta chắc chắn sẽ lừa tôi ngồi trước công cụ ma thuật bằng cách nào đó, chứ không chỉ thử thách tôi như thế này.

Cuối cùng, tôi cũng đã có đánh giá của riêng mình.

Không có công cụ kiểm tra ác linh nào hết.

Ông già chỉ đang muốn xem phản ứng của tôi.

Vậy thì—, 

“Vậy, anh định làm gì? Không nguy hiểm, cũng không mất nhiều thời gian.”

“...Sẽ không mất nhiều thời gian thật chứ?”

“Khoảng 5 phút là đủ.”

“Chà, vậy được thôi.”

Tôi đồng ý lời đề nghị của ông già.

Mặc dù không dễ dàng nhưng nếu nó kết thúc nhanh thì ok.

Nhưng quyết định của tôi có bất ngờ không?

“...Anh thật sự ổn chứ?”

Ông già đột nhiên hỏi tôi.

Một phản ứng xóa tan ngay cả nỗi lo lắng nhỏ nhất còn sót lại.

Tôi bình tĩnh đặt câu hỏi. 

“Ý ông ổn là sao?”

“...Không phải trước đó anh lo là nó sẽ nguy hiểm sao?”

“Không phải cô ta bảo cô ta sẽ chắc chắn nó an toàn sao!”

“Chà, đúng thế nhưng…”

“Đi thôi. Tôi mệt vì phải dậy sớm sáng nay rồi, tôi cần phải đi ngủ ngay!”

Chết tiệt, ông già này đang có ý định gì đây.

***

“Anh ấy đi rồi…”

Bjorn đã rời phòng thí nghiệm.

Raven thở dài nặng nề trước lời lẩm bẩm có vẻ vô nghĩa của thầy cô.

Cô ấy không hoàn toàn hiểu tình huống này.

Một công cụ ma thuật để phân biệt ác linh?

Cô chưa từng nghe bất cứ thông tin gì về việc thầy cô đang nghiên cứu thứ như vậy…

“Chuyện gì đã xảy ra lúc nãy vậy?”

“.......”

“Đừng đứng đây như vậy, thầy thực sự không định nói cho em biết sao?”

Cô ấy phải chứng minh cho Bjorn rằng công cụ ma thuật đó an toàn dưới sự điều khiển của thầy cô.

Nó không khó.

Thiết bị mà được gọi là công cụ phân biệt ác linh là thứ mà thầy cô tự nghĩ ra còn không có bất cứ phép thuật nào trong đó.

Đó chỉ là một chiếc ghế có hình dạng kỳ lạ.

[Đừng nói gì cả và cứ làm theo thôi.]

Cô vẫn im lặng tuân theo chỉ dẫn của thầy về sự việc này.

Vậy nên giờ là thời điểm để nghe sự thật.

Tất nhiên, cô ấy có vài nghi vấn.

Cô ấy không ngây thơ đến thế.

“...Thầy thực sự nghĩ Jandel là ác linh sao? Đó có phải là lý do tại sao anh muốn thăm dò chuyện gì đã xảy ra trong mê cung không?”

Thầy cô không phủ nhận cũng không khẳng định.

Nhưng thỉnh thoảng, sự im lặng có thể là câu trả lời chắc chắn hơn bất cứ điều gì khác.

“Hah… Vậy thì, nghi ngờ của người đã được giải đáp chưa?”

“...Ừ, ta đã suy nghĩ sai rồi.”

“Con có thể hiểu lý do tại sao người lo lắng. Anh ấy không phải người bình thường. Nhưng con có một câu hỏi muốn người giải đáp.”

Người thầy của cô yếu ớt trả lời câu hỏi lặp đi lặp lại của cô.

“...Con muốn hỏi gì?”

“Sao thầy làm thế? Nếu thầy nghi ngờ anh ấy là một ác linh, thầy có thể báo cho cảnh sát mật—.”

“Vậy thì anh ta sẽ bị giết không phải sao.”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Cô khẽ thốt lên.

“Ý của thầy là—?”

“Đủ rồi, thầy mệt rồi. Thầy phải đi đây, con lo phần còn lại đi.”

Người thầy từ từ đứng dậy. Hình dáng ấy thật gầy gò làm sao.

Sau đó, ông ấy rời khỏi phòng với dáng đi nhẹ nhàng hơn bình thường.

Ở lại một mình trong phòng thí nghiệm, cô suy ngẫm về lời của thầy.

‘Vậy thì anh ta sẽ bị giết không phải sao…’

Nói cách khác thầy ấy cần một ác linh còn sống.

‘Thầy thực sự muốn gì?’

Cô không thể thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.

***

Bụp!

Trở lại chỗ ở, tôi lập tức ngã vật xuống giường.

Không hiểu sao tôi cảm thấy kiệt sức hoàn toàn kể từ sáng nay.

Tôi muốn ngủ một chút nhưng…

‘Ông ta thực sự làm mình sợ khi bất ngờ lao vào’

Khi thả lỏng cơ thể căng thẳng, tôi suy ngẫm về những sự kiện trong ngày.

Có vẻ như tôi không mắc lỗi nào cả.

Nhìn lại thì tôi đã giải quyết tình huống khá tốt.

Tôi cho rằng điều tệ nhất sẽ xảy ra nhưng không vội đưa ra kết luận nếu không có manh mối chắc chắn, điều này cho phép tôi suy ra câu trả lời khả thi nhất.

‘Nhìn biểu cảm của ông ta lúc cuối, có vẻ như ông già đã hoàn toàn từ bỏ sự nghi ngờ của mình.’

Đây là một sự việc bất ngờ nhưng mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp.

Tuy nhiên, có một điều khiến tôi cảm thấy không ổn lắm.

Khi ông ta bị thuyết phục rằng tôi không phải là một ác linh, ông già dường như khá thất vọng.

Tại sao lại như thế?

‘...Chà, không phải việc mình cần quan tâm.’

Sau một lúc suy ngẫm, tôi đã xóa tan suy nghĩ của mình.

Đó là một câu hỏi không thể trả lời và bất kể lý do là gì, có vẻ như nó không liên quan trực tiếp đến sự an toàn của tôi.

‘Dù sao thì cũng nhẹ nhõm đôi chút.’

Đúng là một buổi sáng chẳng ra gì.

Nhưng nghịch lý là sự việc này lại mang đến cho tôi cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Có lẽ nó đã cân bằng được vận may cao ngất ngưởng hiện nay…

“Bjorn! Dậy ngay! Giữa trưa rồi, anh ngủ nhiều vậy sao?”

Mình ngủ quên mà không biết sao?

Khi tôi mở mắt, Misha đang lắc mạnh người tôi.

Tôi đã không để cửa mở, vì vậy cô ấy hẳn đã dùng chìa khóa dự phòng mà tôi đưa cho cô ấy để phòng trường hợp khẩn cấp.

‘Mình đưa cho cô ấy phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng…’

“Misha, sao cô ở đây? Tôi tưởng cô đang ở tháp pháp sư hôm nay chứ.”

“Hôm qua anh về muộn nha, nyah. Nên tôi nghĩ nên gọi anh dậy nếu anh vẫn còn đang ngủ!”

Hừm, nếu là lý do đó.

“Hôm qua muộn? Sao cô biết tôi về muộn? Không phải cô đợi tôi đấy chứ?”

“Tôi hứa sẽ kể cho anh mọi thứ đúng chứ, nyah? Với cả tôi không đợi lâu mà, đừng lo lắng.”

Ngược lại với lời nói của cô ấy, rõ ràng là cô ấy đã đợi tôi đến tận đêm khuya.

Cô ấy tò mò về những gì xảy ra ở bữa tiệc sao?

“Nào, anh kể đi, nyah?”

Bị Misha thúc giục, tôi từ từ kể lại những sự việc xảy ra ngày hôm qua.

Tôi đã mặc bộ đồ của người man rợ mà người quản gia đã chuẩn bị cho tôi, dẫn đầu đoàn xe ngựa đến dự tiệc.

Tôi đã thưởng thức bữa tiệc và giành chiến thắng trong giải đấu.

“Sao cơ, anh thắng sao? Đánh bại tất cả hiệp sĩ ở đó?”

“Không phải hiệp sĩ mà là các hiệp sĩ thực tập.”

"Dù sao thì họ vẫn là hiệp sĩ đang tập luyện, nyah! Thật tuyệt vời!"

Tuyệt vời, thật sao?

Ngoại trừ anh chàng trong trận chung kết, phần còn lại cũng dễ dàng với Misha.

Năng lực của cô ấy không phải đùa khi chiến đấu tay đôi.

“Được rồi, giờ phải viết đống này thôi.”

Sau khi giải thích ngắn gọn sự việc, Misha và tôi bắt đầu viết thư.

Đó là thư trả lời cho giới quý tộc.

Tôi đã viết tất cả vào buổi sáng nhưng ngay khi tôi vừa dậy, lại có vài bức thư được gửi đến.

“…Bjorn, gửi chúng đi như vậy có ổn không? Họ là quý tộc, nyah. Điều này có thể gây ra một số vấn đề.”

“Không sao.”

“Chà, anh đã vậy thì, nyah…”

Mặc dù có vẻ lo lắng, Misha vẫn viết những lá thư theo lời tôi đọc.

Không có gì phải lo lắng.

Họ còn có thể mong đợi gì hơn từ một lá thư do một man di viết?

Họ nhận được thư trả lời đã là một kỳ tích rồi…

[Không làm được, tôi bận.]

[Tìm man di khác đi.]

[Người gửi: Bjorn con trai của Jandel]

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Ừ, như vậy cũng đủ trang trọng rồi.

***

Tại dinh thự của một nhà quý tộc.

Một nơi rộng lớn, lấp lánh và thoang thoảng mùi hương thơm ngon.

“Cuối cùng tôi cũng hiểu ý của tộc trưởng khi nói thế giới này rộng lớn thế nào!”

Cảm giác như đây là một thế giới hoàn toàn khác.

Trang phục của mọi người, cách họ trò chuyện, thậm chí là thứ âm nhạc trong không gian.

Tất cả những gì chúng tôi có là tiếng trống…

“Anh đang làm gì vậy? Lại đây.”

“À, vâng!”

Một man di vừa mới qua lễ trưởng thành được một tháng.

Dukat, con trai của Kapen, theo chân khách hàng của mình vào trung tâm của bữa tiệc.

“Chậc, đi kiểu gì thế? Đi đứng tự tin hơn đi!”

Anh cảm thấy có chút bất công.

Bước đi tự tin có nghĩa là gì?

Bộ đồ anh ấy mặc quá rộng và không thoải mái.

Không gì tuyệt hơn khi để ngực trần…

Anh muốn phàn nàn, nhưng Dukat vẫn im lặng, nhớ lại chuyện cũ.

[Chẳng phải người đàn ông đó còn mặc những thứ to hơn thế mà vẫn di chuyển dễ dàng sao?]

Một vài ngày trước, bị dụ dỗ bởi lời hứa về một số tiền lớn, anh đã đi theo một nhà quý tộc và nhận được nhiều lời khuyên khác nhau, chủ yếu là về cách cư xử trong tiệc tùng.

Lúc đầu anh ấy rất giận dữ.

Có phải vì mình là một man di nên họ đưa ra những yêu cầu vô lý đó không?

Anh ấy thậm chí nghĩ rằng họ đang móc mỉa anh ấy.

Nhưng…

[Người đàn ông đó! Người đàn ông mà anh cứ nhắc đến và đưa ra tất cả những yêu cầu này với tôi là ai?]

[Anh không biết Balkan nhỏ sao, Bjorn con trai của Jandel?]

Sau khi biết được danh tính của 'người đàn ông đó', anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng mọi yêu cầu của họ. Con trai của Jandel là Bjorn.

Chiến binh trong số các chiến binh đã hạ bệ những hiệp sĩ cấp thấp tại bữa tiệc của giới quý tộc, giành được danh hiệu ấn tượng là 'Kẻ nghiền nát hiệp sĩ'.

‘Có lẽ mình không phù hợp để trở thành người như anh ấy…’

Nghe được câu chuyện của anh ấy, Dukat quyết tâm thể hiện hết khả năng của mình tại bữa tiệc này.

Suy cho cùng, tộc trưởng đã không ngừng khen ngợi chiến binh đó; hành động của anh ấy là không sai.

Nếu có một lỗi lầm gì thì chắc chắn là do anh.

Anh quyết định hành động ‘như một chiến binh.’

Nhưng mọi chuyện không dễ như anh nghĩ.

Bị bao quanh bởi những nhà quý tộc thanh lịch và tao nhã, những người rất khác biệt với anh, anh bất giác cảm thấy sợ hãi.

Hơn thế…

“A, cái này thật ngon…!”

“Ăn to nói lớn lên nào! Bình thường anh đâu có thẹn thùng như thế!”

“Bethel…aaa!!!”

Thành thật mà nói, điều đó thật xấu hổ.

Dù có man rợ đến đâu thì việc hét lên vì phấn khích khi có đồ ăn trước mặt mọi người cũng không phải là điều đúng đắn.

Chà, có lẽ nếu anh ấy ở một mình, anh ấy có thể hét lớn lên vài lần.

“Đừng chỉ ăn mỗi thịt không, nhai cả xương nữa!”

Hàm của anh đang rất đau.

“Anh cần khăn sao? Tại sao anh cần thứ đó chứ?”

Tay anh dính dính vì bốc thức ăn.

“Sao lại tháo mũ bảo hộ?”

Cổ anh đau nhức và vai thì nặng trĩu.

Nhưng sớm thôi, anh sẽ phải tham gia một trận đấu chỉ dành cho những đấu thủ man di.

Liệu anh có thể chiến đấu đúng cách không?

Có những suy nghĩ lo âu khiến anh cảm thấy thảm hại.

Không như người đàn ông đó, đối thủ của anh thậm chí còn không phải là hiệp sĩ.

‘Truy đuổi yêu tinh và trolls, rồi nghiền nát đầu chúng…’

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Khi lần đầu tiên bước vào thành phố sau khi hoàn thành lễ trưởng thành, trong lòng anh tràn đầy tham vọng trở thành một chiến binh nổi tiếng một ngày nào đó.

Nhưng đây có phải là sự thật phũ phàng không?

Còn chưa được một tháng trôi qua, anh ấy đã gặp phải rất nhiều trở ngại.

“Sao đến cả việc đó cũng không làm được?”

Dukat cuối cùng đã nói ra cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay của mình.

“Tôi… chỉ là một chiến binh mới.”

Để hét lên những gì muốn hét. 

Để nghiền nát những gì bản thân muốn.

Hành động theo ý mình, không biết xấu hổ hay tôn trọng những người xung quanh.

“Tôi không thể làm được…”

Đó là quyền chỉ dành riêng cho những người đàn ông mạnh mẽ thực sự,

Dành cho những chiến binh thực thụ tự tin vào bản thân.

“Làm ơn, đừng so sánh tôi với anh ấy nữa. Con trai của Jandel, Bjorn, anh ấy là một chiến binh vĩ đại hơn tôi nhiều.”

“Haiz, cậu ta thực sự rất đặc biệt…”

Người quý tộc thở dài khi nghe lời thú nhận của Dukat.

Đôi mắt ông tràn đầy khao khát khi nhìn về phía xa.

Có lẽ không chỉ có mình ông ấy.

“Vậy thì phải là cậu ta, đúng không…”

“Thật vậy, một người man di như vậy có thể có được mấy người chứ?”

“Tôi cứ nghĩ tất cả người man di đều như anh ấy.”

“Thật ngạc nhiên là họ quá bình thường.”

Nếu lắng nghe kỹ, ai cũng sẽ thấy những lời nhận xét tương tự vang vọng khắp phòng tiệc.

 

***

「Danh tiếng của nhân vật bạn đã tăng thêm +10.」

「Danh tiếng của nhân vật bạn đã tăng thêm +10.」

「……」

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương