Sinh Tồn Trong Thế Giới Game Như Một Man Di
Chapter 111: Nhóc Con Man Di (4)

Chương 111: Nhóc Con Man Di (4)

[Dịch giả: Haphuong]

[Hiệu đính: Quyen]

 

Những man di lập đội với con người là chuyện không thường thấy.

Bất kể chỉ số vật lý và khả năng chiến đấu của họ cao đến đâu, họ vẫn cần đồng minh từ tầng hai trở đi.

Trên thực tế, việc thành lập một đội và lên tầng hai chỉ sau hai hoặc ba tháng là thông lệ tiêu chuẩn.

‘Vấn đề là việc tìm đúng đồng đội gần như là không thể.’

Tiên, Người lùn, Thú nhân, v.v.

Tình hình có phần tốt hơn với các chủng tộc khác.

Họ không ngây thơ như những man di, những người chỉ mài giũa "kỹ năng chiến đấu" của mình trong khu tập luyện…

Và trái tim của họ cũng không bán đắt được như những nguyên liệu ma thuật khác.

Chỉ còn lại chưa đến một phần ba số người man di đã trải qua buổi lễ trưởng thành cùng tôi.

Có thực sự là những 'quái vật' đã giết họ không?

‘Không giống.’

Nghi ngờ có lý đó khiến tôi chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện của họ hơn.

Tuy nhiên…

“Vậy tôi đi nghỉ đây, anh trông đi nhé.”

“Không phải lần này đến lượt tôi sao?”

Mọi người lần lượt đi ngủ, và chủ đề về bé con man di cũng không còn thú vị nữa.

Chỉ cần ba câu nói đó thôi cũng đủ để tôi hiểu sơ qua họ là người như thế nào.

‘Có vẻ như họ không định làm thì tối nay.’

Có lẽ họ đang có kế hoạch khai thác triệt để cậu bé trước khi giết cậu vào ngày cuối cùng.

Như vậy sẽ hiệu quả hơn nhiều.

‘...Mình nên làm gì đây?’

Tôi rất phân vân.

Là một man di, tôi không hề có ý định bỏ mặc một đứa trẻ man di đang gặp nạn và bỏ đi. 

Nhưng tôi không thể cứ đi theo bọn họ mãi, chờ đợi họ bộc lộ bản chất thật của mình.

‘Mình có nên tấn công và giết hết tất cả bọn chúng không đây?’

Tôi cười thầm và lắc đầu.

Mặc dù đó là giải pháp dễ dàng và đơn giản, nhưng nó không phải là giải pháp tốt nhất.

Vấn đề là vẫn chưa có bằng chứng chứng minh ba người kia là những tên tặc phỉ,, nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì tôi tự tin rằng mình có thể thuyết phục Misha hay đứa trẻ man di bằng những lời lẽ hợp lý.

Nhưng…

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

‘Điều đó chỉ dẫn đến lặp lại những vấn đề tương tự.’

Đôi khi con người chỉ nhận ra mọi thứ bằng cách khó khăn.

‘Vì dù sao thì việc tập luyện cũng là mục đích chính vậy nên tôi có thể dành ra một ngày…’

Sau khi quyết định kế hoạch thực hiện, tôi gọi Misha dậy.

“Misha.”

“Hửm…?”

Tôi ra hiệu bằng tay nhắc cô ấy im lặng và di chuyển đến một nơi không ai có thể nghe thấy.

Và sau đó tôi giải thích cặn kẽ kế hoạch của mình.

Misha dụi mắt và chăm chú lắng nghe lời tôi nói.

“Hừm… vậy là, anh nghĩ những tên đó có lẽ là tặc phỉ sao, nyah?”

“Ừ, tôi đang muốn chúng ta dành ra chút thời gian để kiểm tra.”

“Tôi oke, nyah. Nếu đó là một man di, tôi cũng không thể chỉ coi cậu ấy là một người xa lạ được, nyah.”

“...Cô nói không coi là một người lạ sao?”

“A, không! Tôi không có ý đó… Có lẽ đó là người tôi đã gặp trước đây, nyah.”
Có vẻ như cô ấy đang nhắc đến những chiến binh trẻ mà tôi đã hướng dẫn vào mê cung trong nhiều tháng nay.

Chà, có thể là một trong số họ.

Tôi đã khuyên họ vô số lần là phải cảnh giác với con người, nhưng họ cũng không thể hiểu được một số bài học cho đến khi trực tiếp trải nghiệm.

“Được rồi lên đồ thôi.”

Chúng tôi đã có sự chuẩn bị cho kế hoạch.

****

Tôi bỏ cây chùy, tấm giáp ngực Litinium và tấm khiên vào trong túi.

‘Nói về vũ khí…mình sẽ là mình đã làm mất nó.’

Sau khi chuẩn bị xong, tôi kiểm tra trạng thái của mình lần cuối. Không có mũ bảo hộ, không có thứ gì giống như 'bánh răng kim loại', mô phỏng hoàn hảo như một đứa trẻ man di.

Thêm vào đó, có một thú nhân chân trần đi bên cạnh tôi.

“Ư… Tôi không thoải mái, nyah…”

Để có một kế hoạch hoàn hảo, chúng tôi đã đổi bộ đồ dùng thường dùng sang bộ đồ dùng dành cho người mới bắt đầu từ Jencia.

Nhưng từ khi đó, Misha cứ liên tục nghịch ngợm phần ngực của bộ đồ.

Nó trở thành một sự xao nhãng.

“Sao thế?”

“Hả? Chỉ là phần ngực chật quá…”

“Phần ngực?”

Khi tôi liếc qua vùng đó, Misha đánh vào bụng tôi.

Nắm đấm khiến tôi lạnh thấu xương cứ như kiểu tôi bị ngưng tụ lạnh vậy.

“Anh nhìn vào đâu đấy, nyah? Chắc chắn không phải vì tôi béo hơn cô ta!”

Tôi còn chưa kịp nói gì mà.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Cô ấy đột nhiên phàn nàn tôi, tôi chỉ nhìn trong vô thức vì đó là vấn đề tôi chưa từng nghĩ đến mà. Dù sao thì kích thước bộ giáp thường mặc của cô ấy vẫn như vậy.

Khi tôi chỉ ra sự không nhất quán, Misha bình tĩnh trả lời.

“Cái trước có thể cũng nhỏ, nhưng ít nhất thì nó không có tấm kim loại, nyang.”

Chà, hiểu rồi.

Jencia và Misha.

Cả hai đều có thân hình của một nhân vật tập trung vào sự nhanh nhẹn, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy sự khác biệt.

Ví dụ như cấu trúc xương.

Misha khá cao.

Tôi không chắc nhưng cô ấy phải khoảng 170cm.

Thái độ có phần lạnh lùng của cô ấy ban đầu khiến tôi nghĩ cô ấy đang rất khó tính.

“Chỉ có ngực chật thôi, còn lại thì thực ra quá lỏng, nyah. Hiểu chưa?”

“Hiểu.”

Tôi không chắc cô ấy muốn gì nên tôi cứ đồng ý mơ hồ.

Misha cảm thấy tôi không hiểu ý liền thở dài.

“Haizz, sao anh chẳng biết gì về cơ thể phụ nữ chứ, nyah?”

“Đúng, cô hoàn toàn đúng.”

“Anh cứ tiếp tục trả lời một cách thờ ơ như thế sao, nyah?”

“Cô sẵn sàng rồi thì đi thôi.”

Bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm nên chúng tôi quay lại chỗ cũ.

Chúng tôi cố tình gây ra nhiều tiếng ồn khi di chuyển.

“Bethel—RAAAAAAAAH!!”

“Á! Sao anh đột nhiên hét lên vậy, nyah!”

“Tôi chỉ là thích thì hét thôi!”

“Gì cơ?”

Misha nhìn tôi với vẻ không tin, nhưng tôi đã đạt được kết quả mình muốn.

“Ai ở đó!”

Một tiếng hét đột nhiên đến từ phía sâu trong bóng tối.

“Này! Có ai đó ở đây!”

Tôi hét lên đầy ngây thơ và chạy về phía tiếng nói.

Chẳng mấy chốc, hạn chế tầm nhìn trong mê cung biến mất, bốn mạo hiểm giả đang ngồi quanh đống lửa trại xuất hiện.

Có ba con người và một bé con man di đang ngủ.

“Dừng lại, đừng đến gần đây.”

Ba con người đã tỉnh dậy và ngay lập tức trở nên phòng bị với chúng tôi.

“Royce, gọi tên còn lại dậy.”

Royce, là một cung thủ, dùng chân đá đứa trẻ man di tỉnh dậy.

“Gì vậy? Có quái vật ư?”

“Không, là mạo hiểm giả.”

“Mạo hiểm giả? Nhưng sao gọi tôi dậy? Tôi đang ngủ ngon…”

“Tôi chưa bảo cậu sao? Cậu nên cẩn thận với những mạo hiểm giả như với quái vật vậy.”

“À! Tôi nhớ rồi! Nhưng… người này là họ hàng với chúng ta sao?”

Trong lúc cung thủ đang nói, bé con man di đã chú ý đến tôi và vẫy tay nhiệt tình.

“Tôi là con trai của Tarson, Caron!”

“Tôi là con của Thor, Béyon!”

Nhân cơ hội này, tôi tiến lại gần để bắt tay và thậm chí còn đụng vai với cậu ấy. Tôi liếc nhìn xung quanh, biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người đều khá đặc biệt.

Không chỉ ba con người mà ngay cả Misha đã được thông báo trước đó.

‘Mấy tên man di này làm cái quái gì vậy?’

Họ nhìn chúng tôi bằng chính những ánh mắt phán xét đó.

Cảm nhận được ánh mắt của họ, đứa trẻ man di đã trấn an họ bằng cách quay sang những người bạn đồng hành của mình.

“Hạ vũ khí xuống đi! Beyon con trai của Thor không phải là một mạo hiểm giả xấu!”

“Đúng vậy! Tôi không phải là một mạo hiểm giả xấu xa!

Theo lời chúng tôi, ánh mắt của cung thủ và giáo thủ hướng về một người đàn ông.

Hiển nhiên tên đó là thủ lĩnh……

Anh ta thở dài và gật đầu, ra lệnh mọi người hạ vũ khí xuống. Có vẻ cứ duy trì cảnh giác lâu hơn nữa sẽ là điều ngu ngốc.

“Vậy, man di—”

“Tôi là con trai của Beyon.”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“À, Thor—”

“Thor là tên bố tôi.”

“Khụ, Béyon—”

“Chúng ta chưa thân lắm nên tôi muốn anh gọi đầy đủ tên tôi.”

Sau khi bị ngắt lời ba lần, người trưởng nhóm có vẻ khá bực bội nhưng vẫn cố mỉm cười và nói chuyện với tôi lần nữa.

“Vậy thì còn trai của Thor, Béyon?”

“Nói đi.”

“Nếu không có gì cần thiết, chúng tôi mong anh sẽ rời đi. Anh cũng thấy đấy, chúng tôi đang nghỉ ngơi.”

Lời nói của thủ lĩnh khá hợp lý và tinh tế.

Từ ngữ được sử dụng kỹ càng và cách nói lịch sự cho những mạo hiểm giả không tiếp cận nhau nếu không cần thiết.

Nhưng…

Điều đó có liên quan gì?

Hiện tại, tôi là một đứa trẻ man di to lớn và đáng giá, không biết đến những điều tầm thường như vậy.

Tôi thốt lên như thể đó là một sự trùng hợp may mắn.

“Anh nói nghỉ ngơi á? Thật là trùng hợp! Chúng tôi cũng đang tìm một nơi để nghỉ ngơi!”

“À… điều đó liên quan gì đến chúng ta?”

“Chúng ta gặp nhau là một định mệnh. Nghỉ ngơi cùng nhau thôi! Như là đối tác về đêm? Đúng, đúng từ đó chứ?”

“Đối tác về đêm?”

Biểu cảm của họ méo mó như thể họ đã nghe thấy điều gì đó tối kị.

Không khó để hiểu lý do.

Văn hóa tìm những đối tác về đêm rất hạn chết ở tầng 1.

Có lẽ họ không bao giờ tưởng tượng được một người man di ở tầng hai lại có thể đề xuất một điều như vậy.

“Haiz…”

Như thể không biết bắt đầu từ đâu, thủ lĩnh day trán suy nghĩ.

Sau đó, giữa lúc này,

“À, thế thì tuyệt quá. Đến đây đi, tôi đã thử rồi, chỗ này đỡ cứng hơn một chút.”

Bé man di gật đầu đồng ý.

Kế hoạch hoàn toàn là một đống hỗn độn.

Thủ lĩnh với sự kiên nhẫn to lớn đã giải thích những phong tục giữa những mạo hiểm giả.

Tóm lại rất đơn giản.

“Vậy ý ​​anh là… từ tầng hai trở đi, anh không tìm được đối tác về đêm nữa sao?”

“Đúng vậy chính xác. Nếu anh hiểu—”

Chà, sự hiểu biết dành cho những ai có ý định.

Tôi mở miệng với vẻ thực sự không tin.

“Các anh thật ngu! Nếu chúng ta cùng nghỉ ngơi với nhau không phải tất cả đều sẽ được nghỉ ngơi thêm sao?”

“Hả?”

“Dùng não đi. Bên anh có bốn, và chúng tôi có hai. Nếu bảy chúng ta thay nhau gác mỗi người có thể nghỉ thêm tầm… chà, nhiều hơn nhiều!”

Một lập luận hoàn toàn theo phong cách man di từ đầu đến cuối.

Mọi người trông như thể vừa bị ảo giác qua thính giác.

À, ngoài một người.

“Đúng… đúng vậy! Tại sao các mạo hiểm giả không làm điều đó từ đầu nhỉ?”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Đứa trẻ man di gật đầu chắc nịch trước lập luận của tôi, có lẽ nó nhận ra rằng giờ còn cần gì bàn luận nữa,cứ thế mà chốt thôi?

“Nhìn ở đây này. Chúng tôi sẽ lo phần của mình, còn anh hãy lấy đồ đạc của mình và mang theo—”

Người thủ lĩnh định chuyển ánh mắt từ tôi sang Misha để tiếp tục thuyết phục bằng quan điểm của mình nhưng đột nhiên dừng lại.

Anh ta dường như đã nhìn thấy gương mặt cô.

Sự cáu kỉnh trong giọng nói anh ta nhạt dần thay thế bằng một tông giọng khác.

“Khụ, chà, thông thường thì sẽ như vậy đúng không nhưng cô nghĩ sao?”

Misha có lẽ không thích cách anh nhìn chằm chằm mình, cô cứng người lại trong giây lát, nhưng sau khi tôi kín đáo ra hiệu, cô ấy đã thay đổi biểu cảm.

“Chà…? Tôi không chắc… Nhưng vì là có một man di đi cùng các người nên tôi nghĩ các anh không hẳn là những người nguy hiểm…”

“Ha, chúng tôi cũng nghĩ thế đấy.”

“Dù sao thì, anh ấy cũng đã đánh mất vũ khí rồi nên để anh ấy canh gác một mình có vẻ không an toàn. Vậy nên, nếu anh thấy ổn, cùng nhau ngủ qua đêm có vẻ là một ý tưởng hay…”

“Cô nói anh ta mất vũ khí sao?”

Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng cũng nhận ra tôi không có vũ khí.

“A, vũ khí á? Tôi mất nó khi chiến đấu với quái vật, giờ không tìm được nữa!”

“Thế sao?”

Tôi nói cho anh ta nghe cái cớ khập khiễng của mình và anh ta đã bị thuyết phục.

Man di luôn được đánh giá là có sức mạnh siêu phàm không phải sao?

‘Dù sao thì, có vẻ như mình đã thả đủ mồi rồi…’

Bằng giọng nói rõ ràng, tôi đưa ra đề xuất cuối cùng.

“Vậy thì, chúng ta có nên làm đối tác về đêm hay không đây? Quyết định nhanh lên. Tôi buồn ngủ rồi.”

Tôi đã có ý định rời đi nếu họ từ chối lời đề nghị này.

Vì nếu họ từ chối thì có nghĩa là tôi đã hiểu lầm ý định của họ.

Nhưng…

“Chà… đây là một tình huống khác đặc biệt không hay xảy ra, nhưng…”

Tên thủ lĩnh do dự, liếc mắt nhìn những người khác rồi mỉm cười rạng rỡ.

“Nếu để các bạn đi sau khi nghe được những vấn đề này thì thật có lỗi.”

“Câu này hừm, với tôi thì nó khá là khó hiểu.”

“...Nếu cậu muốn, cậu có thể ở lại đêm nay.”

Tôi cố gắng lắm mới nhịn được cười, nhìn thấu được ý định của anh ta.

Cuối cùng thì mọi người cũng đều có kế hoạch cả.

***

Cứ như cuộc tình một đêm diễn ra một cách tình cờ.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Nói thế nghe kỳ nhưng sao cũng được.

Chúng tôi đã bắt đầu phần giới thiệu rõ ràng.

“Đây là Royce, Victor, và tôi là Briol.”

Royce, cung thủ, Victor, lính cầm giáo, và Briol, thủ lĩnh và là chiến binh với cây búa trên tay.

‘... … ‘Ở đây không có ai là Hans.’

Hoặc có thể là họ đang sử dụng bí danh?

Nhưng nếu là bí danh thì đứa trẻ man di sẽ phải cảm thấy lạ, đúng chứ?

Misha và tôi cảm thấy có một sự bồn chồn kỳ lạ, chúng tôi nằm xuống cạnh nhau.

Tôi muốn giũ chăn ra nhưng điều đó sẽ làm lộ tác dụng của ba lô mở rộng.

"Các anh nghỉ ngơi một chút đi. Chúng tôi sẽ canh gác canh gác cuối cùng."

“Oa, mọi người thật là những mạo hiểm giả tốt bụng!”

“Ha ha ha… Anh ấy cũng vậy.”

Ngay khi chúng tôi nằm xuống, Misha thì thầm vào tai tôi.

“Bjorn.”

“Im lặng.”

“Chúng ta thực sự phải làm quá như này không, nyah?”

Misha nghe theo chỉ đạo của tôi và dường như không thoải mái với tình huống này.

Cũng dễ hiểu thôi, ngay cả khi bọn họ là những mạo hiểm giả yếu đuối, thì khi nằm xuống mà không bảo vệ bản thân cũng gây ra sự bất an về mặt thể chất và tinh thần.

Nhưng…

“Chịu đựng chút thôi. Tôi sẽ thực hiện cho cô một điều ước sau.”

“...Thật chứ, nyah? Anh hứa đấy, nyah?”

Tôi ném cho Misha một củ cà rốt để cô ấy theo sát kế hoạch này.

Cũng đáng mà.

Từ hôm nay, đứa trẻ man di Caron Tarson sẽ tái sinh thành một chiến binh.

Học được rằng không được tin con người và giao dịch với tặc phỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương