Chương 101: Tin Đồn (3)

 

Ngay khi chúng bước vào mê cung, bóng tối bao phủ.

Tôi nhanh chóng lấy đèn pin của mình ra và soi xung quanh, sau đó đưa tay lên tấm bia mộ trước mặt.

“A, bao lâu rồi?”

Vùuuuu!

Một tấm bia chưa từng chạm qua.

Ánh sáng ngũ sắc phát ra từ tấm bia.

Và cảm giác kỳ lạ đó, giống như bị đâm vào tim vậy. Là loại cảm giác khi cảm thấy bản thân đang sống một cuộc sống trên bờ vực sụp đổ vậy.

[Mở cổng không gian lần đầu tiên. EXP +2.]

Misha lẩm bẩm, nhìn luồng ánh sáng biến thành hình cầu và nhấp nháy.

“Cái gì, cái gì vậy nyah? Anh chỉ mở một cánh cổng thôi à nyah?”

Tất nhiên là cô ấy không biết gì về cái bug dễ thương đó rồi.

Tôi nhắc lại lời giải thích lúc trước từng nói với Aynar.

“Một hiện tượng bất ổn định chiều không gian à? Cơ chế như thế nào vậy?”

Không giống Aynar sẽ từ bỏ tìm tòi về nó, Misha cố gắng nắm bắt nó theo cách riêng của mình.

Tất nhiên là không thành rồi.

Thậm chí tôi còn không thể giải thích cặn kẽ quy tắc ẩn sau nó nữa.

Tôi chỉ đang khai thác một ‘hiện tượng’ mà tôi tình cờ khám phá ra mà thôi.

“...Tôi thấy tiếc cho Rotmiller.”

“Hửm?”

“Khi anh ta tìm ra phương pháp này…anh ta sẽ cảm thấy trống rỗng, nyah. Cũng giống như tôi sau khi lập khế ước với Linh Thú vậy.”

À, vậy đó là những gì cô ấy muốn nói.

Tôi thắc mắc liệu cô ấy nói về cái gì mà không có ngữ cảnh cụ thể chứ.

Thật ra, Rotmiller hoàn toàn cảm nhận được mất mát to lớn nếu anh ta tìm tòi về cái bug dễ ợt này.

[Ngay cả khi không phải bây giờ, mình vẫn tiếp tục cố gắng, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ tự tay mở ra mấy cánh cổng này. Đó là ước mơ của mình với tư cách là một nhà thám hiểm.]

Giống như tham vọng mà anh cẩn thận chia sẻ trong tiệc rượu, anh cống hiến hết mình cho nghề thám hiểm của mình.

Và đó không chỉ là một giấc mơ viển vông.

Kỹ năng định hướng của anh thực sự rất ấn tượng.

Ở tầng một, nơi anh miệt mài nghiên cứu, anh nằm trong số những người đứng đầu. Nếu anh có thể rút ngắn thời gian thêm hai giờ nữa, giấc mơ của anh có thể trở thành hiện thực.

Nhưng chắc chắn điều đó không hề dễ dàng chút nào.

“Chúng ta đi lên thôi.”

Dù sao thì, nói chuyện phiếm thế là đủ rồi.

Misha và tôi bước vào cổng.

[Đã vào Sa mạc Đá tầng 2]

Cát vỡ vụn dưới chân chúng tôi.

Khí nóng bốc lên từ bên dưới.

Trong bóng tối đen kịt, ngọn đuốc nhấp nháy in bóng xuống những tàn tích bằng đá.

“Sa mạc đá, hừm.”

Sao nó lại ở đây nhỉ?

Tôi dẫn Misha trở lại tầng một.

Theo chỉ dẫn của la bàn, chúng tôi hướng về phía đông.

‘Nếu chúng ta đi theo hướng ngược lại, nghĩa là phải đi bộ gần hai ngày.’

Thông thường, vào mê cung sẽ mất một ngày, bất kể điểm đến là ở đâu…

Nhưng rồi, những gì bạn nhận được, bạn cũng sẽ trả lại theo những cách khác.

Hơn nữa, điểm kinh nghiệm có được khi mở cổng chỉ 2 thôi, nhưng chúng tồn tại vĩnh viễn.

Nếu đi bộ thêm một ngày mà có thể đạt được điều đó thì chắc chắn được lợi rồi.

“Ư, thật sự rất trống trải khi không có Rotmiller nyah.”

“……”

Sau khoảng ba giờ, cuối cùng chúng tôi cũng rời khỏi vùng tối ngoài cùng. Ngay cả khi có la bàn dẫn đường, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn rẽ nhầm hướng và đi vào ngõ cụt.

“Nhưng đi bộ chỉ có hai chúng ta cũng vui mà, phải không nyah?”

“Anh đang nói gì thế?”

“Không, ý tôi là…Thật tuyệt khi năm người chúng ta ồn ào cùng nhau, nhưng thế này cũng không tệ, nyah.”

Lúc đầu, tôi tự hỏi cô ấy đang nói gì. Nhưng dần dần thì tôi cũng hiểu.

Người lùn và Dwalki nói quá chừng.

Thật lòng mà nói, điều đó thường khiến tôi vui vẻ, nhưng phần lớn thời gian tôi chỉ thấy mệt mỏi khi phải nghe họ nói.

“Được rồi!”

Sau khi ra khỏi vùng tối, chúng tôi tiếp tục băng qua các hang động pha lê thiếu ánh sáng và liên tục bị quái vật tấn công.

Những sinh vật xuất hiện ở khu vực phía tây này là người lùn. Đúng với đẳng cấp cấp 9 của chúng, chúng ngã xuống sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết khi bị đánh trúng.

“Gì cơ…?!”

Những con búp bê bùn tan thành bột nhão chỉ với một cú đánh của cây chùy của tôi. Đánh bại chúng không khó, nhưng thật khó chịu.

Người lùn có một kỹ năng linh hoạt gọi là [Tích hợp]. Đây là một kỹ năng tàng hình, vì vậy chúng chỉ có thể nhìn thấy trong bán kính 3 mét.

‘Nếu Rotmiller ở đây, anh ta sẽ dễ dàng hạ gục chúng thôi.’

Có phải là vì tôi đi cùng nhóm 5 người không?

Người lùn thì tạm được, nhưng tôi hơi nhớ ông già đó. Ông ta giống một chuyên gia đáng tin cậy luôn âm thầm làm việc từ phía sau ấy nhỉ?

À, và cả Dwalki nữa.

Nếu cậu ấy ở đây, tôi sẽ không phải tự mình nhặt những viên đá ma thuật nữa.

“Bjorn, có người đang tới đó…!”

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Misha vỗ nhẹ vào eo tôi và khẽ gọi.

Đúng với giác quan nhạy bén của chủng tộc nửa người nửa thú, Misha cảm nhận được sự tiếp cận của chúng trước cả tôi.

“Chúng ta phải làm gì đây nyah?”

Ý cô là chúng ta sẽ làm gì à?

Có lẽ chúng đã chú ý đến chúng tôi từ lâu rồi.

Leng keng, leng keng.

Ngay sau đó, một nhóm 5 người xuất hiện ở phía trước.

Một nhóm phổ biến với một pháp sư và một linh mục.

Trang bị của họ rất ấn tượng, đúng như dự đoán của các nhà thám hiểm đi được xa như vậy chỉ trong 3 giờ.

‘…Ít nhất thì chúng phải ở tầng 6.’

Tôi không biết chính xác khả năng của họ ra sao.

Nhưng trang bị của họ, được làm xa hoa từ các vật liệu loại 3 và loại 4 trang bị từ đầu đến chân, chứng minh được cấp độ của họ.

Trang bị giống như huy hiệu nhận dạng của nhà thám hiểm.

Nhưng có lẽ họ cũng nghĩ như vậy về chúng tôi.

“Hmm.”

Sự nghi ngờ và thận trọng hiện rõ trong mắt họ khi họ đi ngang qua chúng tôi.

Họ không ngờ lại chạm trán với một tên man di và một tên thú nhân chỉ mặc trang bị cấp 2 ở đây, vào thời điểm này trong ngày.

‘Làm ơn, chỉ lướt ngang qua thôi.’

May mắn thay, họ lướt qua chúng tôi mà không nói gì cả.

Đó không hẳn là mong muốn trong tuyệt vọng của tôi mà đúng hơn là…

Họ không có thời gian.

“Chúng ta hãy tăng tốc lên, LeBron.”

“Được thôi.”

Họ vẫn bình thản dù đang ở giữa một cuộc đua tốc độ.

Khi nhìn thấy chúng tôi ở đây, hẳn là họ nghĩ rằng những đối thủ khác đã tiến lên nhanh hơn rồi.

‘Được thôi, dù sao thì các người cũng nhanh nhất rồi.’

Vì chúng tôi đang quay trở lại từ cổng không gian, tôi biết những tên này đang dẫn đầu.

Nhưng tất nhiên, khi họ thực sự đến đó, họ sẽ thấy các cánh cổng không gian đã mở.

“Ồ, họ thực sự đang chạy kìa.”

Misha vô cùng kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy những nhà thám hiểm chạy nhanh như vậy. Họ chỉ mất chưa đầy hai giây để xuất hiện và thoát khỏi tầm nhìn của chúng tôi, nhưng đó vẫn là một cảnh tượng ấn tượng mà.

“Cô nhìn gì mà chăm chú thế? Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như vậy thôi.”

“…Chúng ta?”

Misha nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.

Ừ thì, dù tôi có nói thế nào đi nữa thì cũng khó mà tin được.

Suy cho cùng, cách đây không lâu, cô ấy thậm chí còn không thể lập khế ước với một Linh Thú và bị gia đình đối xử như một người vô hình vậy.

“Bjorn, anh thật sự có tham vọng lớn đấy, có phải vì anh là man di không?”

“…Cô đang chế giễu tôi à?”

“Đồ ngốc, ý tôi là khen đấy nyah!”

“Hơ.”

…Đôi khi Misha quá thẳng thắn.

Cô ấy có hiểu thế nào là một man di không?

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

“Anh có thấy thanh kiếm mà hiệp sĩ lúc nãy mang theo không, nyah?”

“Cái làm bằng orichalcum à?”

“Đúng rồi, cái đó! Quả thực là orichalcum. Phải tốn bao nhiêu tiền để chế tạo một thứ vũ khí bằng thứ đó nyah…”

Misha tiếp tục kể về bữa tiệc mà chúng tôi vừa tham gia.

Có vẻ như cô ấy có chút hâm mộ đối với những nhà thám hiểm cấp cao.

Ừmm, hâm mộ là một cảm xúc tích cực hơn nhiều so với sự ghen tị hay kiêu ngạo…

Nhưng chỉ hâm mộ thôi thì sẽ không mang lại điều gì cả.

“Nói đủ rồi, tiếp tục di chuyển đi.”

“Hừ, nếu có ai nghe thấy thì họ sẽ biết tôi đang đi bộ đấy.”

Khi chúng tôi tiếp tục tiến về phía đông, tần suất gặp gỡ các nhà thám hiểm khác tăng lên. Lúc đầu, giống như nhóm chúng tôi đã thấy, hầu hết đều là những nhà thám hiểm cấp cao, nhưng theo thời gian, cấp độ của họ dần giảm xuống.

Tôi kiểm tra đồng hồ.

[18:57]

Đã 19 tiếng trôi qua kể từ khi mê cung được mở.

Nghĩa là chúng tôi đã đi bộ gần như cả ngày rồi.

Nhờ đó, chúng tôi đã đến được điểm xuất phát, phần trung tâm của hang động pha lê ở tầng 1.

Vì vậy, không cần phải lo lắng về việc khiến các nhà thám hiểm cấp cao nghi ngờ nữa…

‘À, mình chưa nghĩ tới điều này.’

Nhưng việc có mặt ở đây khiến chúng tôi nổi bật theo một cách khác.

“Cậu thấy không? Kích thước của cây chùy đó…”

“Cái ba lô kia trông giống như loại có thể mở rộng được đấy.”

Các nhà thám hiểm nhìn chúng tôi với ánh mắt ghen tị khi chúng tôi đi ngang qua.

Chắc là trông có vẻ kỳ lạ. Rõ ràng là chúng tôi phải đi săn ở các tầng trên, nhưng giờ chúng tôi lại ở đây, ngay giữa tầng 1.

“Tại sao những kẻ đó vẫn còn ở đây vậy…”

Chiều tối đang đến gần, thời điểm để các nhà thám hiểm tìm bạn đồng hành qua đêm và nghỉ ngơi. Những nhóm ba hoặc bốn người đi ngang qua, mỗi người lẩm bẩm một điều gì đó.

Cảm giác hơi lạ.

‘Mình cũng từng như thế.’

Khi tôi lần đầu bước vào mê cung.

Tôi cũng tìm bạn đồng hành qua đêm để nghỉ ngơi giống như họ.

Vấn đề là, lần đầu tiên là gặp Hans A.

“Sao anh lại cười thế nyah?”

“Chỉ là nhớ lại quá khứ thôi.”

Nói chính xác hơn, tôi nhớ lại cảnh mình giả vờ ngủ cạnh Hans A, kiệt sức nhưng không thể nghỉ ngơi.

Tôi đã trải qua đủ mọi khó khăn trước khi gặp Erwen.

‘Không biết cô ấy thế nào rồi nhỉ?’

Cô ấy hẳn đang rất tốt, đặc biệt là với cô chị ngậm thìa vàng kia. Nhưng tôi không thể không tò mò được.

Dù sao thì cô ấy cũng là người bạn đồng hành đầu tiên của tôi trên thế giới này.

Có lẽ tôi nên đến gặp cô ấy vào lúc nào đó chăng?

Khi tôi đang nghĩ vậy, một người đàn ông lọt vào tầm mắt tôi.

Không phải là anh ta làm điều gì đáng chú ý…

‘Trời ơi, ánh mắt của anh ta kìa.’

Có phải là sự khinh thường hay không thích trong ánh mắt anh ta hướng về tôi không?

Tôi thoáng cảm thấy sự ghen tị và lòng tham trong cái nhìn bất thiện đó.

Nhưng không hiểu sao tôi lại bật cười.

‘Mình thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.’

Chắc chắn, tôi của ngày xưa sẽ căng thẳng khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, nếu nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Nhưng tôi đã thay đổi rất nhiều kể từ đó.

Không phải là tôi trở nên yếu đuối…

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười.

Bây giờ không còn lý do gì để sợ yêu tinh nữa.

Không phải tôi đang gọi anh ấy là yêu tinh.

Nhưng xét về sức mạnh chiến đấu thì có lẽ không có nhiều khác biệt lắm.

Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh mình bị đâm chết bởi một trong những lưỡi dao thô cùn đó.

‘Nhưng tại sao càng nhìn mình lại càng thấy khó chịu vậy nhỉ?’

Tôi cần phải kiểm tra.

“Này, anh.”

Khi tôi đột ngột dừng lại và nhìn anh ta, anh chàng đang dựa vào tường đột nhiên đứng bật dậy.

Đôi mắt anh ta lúc này chỉ tràn đầy sự cảnh giác.

“Anh có điều gì muốn nói với tôi không?”

“Không, thực ra không phải vậy chăng…?”

“Vậy tại sao lại nhìn chằm chằm như vậy?”

“…Xin lỗi.”

Khi người đàn ông xin lỗi, Misha dùng nắm đấm thúc vào eo tôi.

“Bjorn! Sao tự nhiên anh lại làm thế chứ? Anh chàng này làm gì sai à nyah…?”

Bằng cách nào đó, điều này làm tôi nhớ đến một cảnh tôi từng thấy trên phố trước đây. Một tên côn đồ đang gây gổ với một người qua đường trong khi đó, đồng bọn của hắn cố gắng can thiệp vào.

Nhưng nghiêm túc mà nói, ánh mắt của anh ta đặc biệt khó chịu.

“Anh tên là gì?”

“Hanst Ivan.”

“Hanst? Không phải là Hans sao?”

Câu hỏi của tôi khiến người đàn ông run rẩy.

Có lẽ đó là một sự xúc phạm, một man di đột nhiên chơi đùa với tên của mình.

Nhưng đây là một điểm quan trọng.

“Anh thực sự là Hanst sao? Không nhầm lẫn gì chứ?”

“Tôi thực sự là Hanst…”

Ồ, vậy thì đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi sao?

Khi tôi đang sắp xếp suy nghĩ của mình, người đàn ông lo lắng thêm vào,

“Ừm, tên ban đầu của tôi là Hans, nhưng nó quá phổ biến nên tôi đã đổi nó.”

“…Cái gì?”

Chết tiệt, chẳng trách mình lại thấy khó chịu đến thế.

Nhưng vì anh ta đã đổi tên nên tôi quyết định không nói thêm nữa và đi tiếp.

Tất nhiên vẫn phải cho anh ta một lời khuyên rồi.

“Đừng bao giờ quay lại tên gốc của mình nữa. Hãy tiếp tục sống như Hanst. Hiểu chưa?”

“Được, tôi biết rồi.”

Hanst gật đầu mạnh mẽ.

Và rồi điều đó đã xảy ra.

TL/n - Hans bất hạnh, LOL.

Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm…

Hang động bắt đầu rung chuyển như thể một trận động đất vừa xảy ra vậy.

Bất ngờ bởi hiện tượng đột ngột này, Misha nhìn tôi.

“Bjorn?”

Đôi mắt cô ấy đang tìm kiếm câu trả lời.

Tất nhiên là tôi biết điều đó có nghĩa là gì.

Chỉ một thứ duy nhất trong mê cung đi kèm với hiện tượng như vậy.

“Chạy!”

Một khe nứt sắp xuất hiện.

Và thậm chí ngày đầu tiên còn chưa kết thúc.

‘Chết tiệt.’

Có thể ít người biết, nhưng thông thường, khe nứt chỉ được “tự nhiên tạo ra” sau ít nhất ba ngày.

Điều này có nghĩa là…

‘Ai đã làm chuyện này vậy nhỉ?’

Có người ra tay trước chúng tôi bằng cách sử dụng phương pháp mà tôi đang định dùng.

*****

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương