Sinh Tồn Thời Tận Thế
-
C15: Tai nạn tận thế 02
Edit: Trang Nguyễn
Ngũ Hằng Nhạc bảo vệ cô ấy rất tốt, sau khi kết hôn cô ấy mới đi từ trong tháp ngà voi anh cô ấy bện bước ra ngoài. Anh ruột bị bỏ tù khiến mẹ chồng cảm thấy mất mặt, vừa kết hôn đã không cho cô sắc mặt tốt. Kết hôn ba năm không có con chính là tội lớn. Tự nhiên từ năm trước nhiệt độ toàn cầu không ngừng tăng cao dẫn đến khô hạn, giá hàng hóa tăng nhanh, địa vị của cô trong nhà càng thêm tràn đầy nguy cơ, đến nửa năm gần đây, Cao Minh chồng cô vậy mà bắt đầu bạo hành với cô.
Cô hận chính mình vô sỉ. Thật ra sau khi cô lớn khôn hiểu chuyện, đã biết rõ anh trai mình không làm ăn đàng hoàng, thế nhưng cô sợ, cô đã từng chịu đói, cô không dám nói anh trai thu tay đổi sang nghề khác. Cô biết, anh cô đọc sách ít, tìm đâu công việc đàng hoàng tiền lương cao? Vì vậy cô làm bộ như không nhìn thấy.
Đợi sau khi kết hôn rồi, anh ruột bị bỏ tù khiến cô mang theo vết nhơ, cô đã từng oán. Thế nhưng cuộc sống củi dầu mắm muối nói cho cô biết sinh hoạt khó khăn thế nào, rồi cô bắt đầu tỉnh lại. Cô nghĩ, nếu cô sớm động viên anh trai của mình, có phải anh cô sẽ không đi tù hay không, anh em bọn họ trôi qua nghèo khổ một chút cũng không sao, đường đường chính chính làm người, sẽ không phải cúi thấp đầu trước mặt người khác. Vào lúc gia đình không hạnh phúc, cũng có nhà mẹ đẻ để trở về.
Đợi đến lúc cô bị chồng đánh đập nhìn thấy anh trai mình râu ria xồm xàm xông đến bảo vệ mình, nước mắt cô chảy xuống, cô nghĩ: ly hôn đi. Đi theo anh cô cùng nhau ăn không khí cũng tốt, có đói chết cũng không sợ.
Du Hành điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, cười cười với Ngũ Thường Hân: "Hân Hân, anh cũng nhớ em lắm. Người nhà em... em có ý gì? Trong lúc hỗn loạn anh nghe nói em muốn ly hôn, em nghiêm túc sao?"
Ngũ Thường Hân rớt nước mắt, lại kiên quyết gật đầu nói: "Anh, em thật sự không chịu đựng nổi nữa. Anh không có ở đây nên không biết, gần một năm nay, vật giá leo thang tăng lên gấp hai lần, mỗi ngày em đều ở nhà hầu hạ lớn lớn nhỏ nhỏ người nhà họ Cao, không cách nào đi ra ngoài làm việc, không có thu nhập, bọn hắn đều mắng em ăn cơm chùa, gà mái không biết đẻ trứng."
Nói đến đây nước mắt của cô rơi càng nhiều, lại cúi đầu sờ lên bụng mình: "Nửa năm trước, Cao Minh đánh em, khiến em sảy thai mất con rồi. Chỉ mới được hai tháng, em cũng không phát hiện, cứ như vậy không còn... Anh, em đã nghĩ kỹ rồi, ly hôn, em và anh đi tìm việc làm, hai người lớn chúng ta còn sợ không tự nuôi sống chính mình được sao?"
"Được, em đừng lo lắng, có anh ở đây." Những lời này Ngũ Hằng Nhạc thường nói với Ngũ Thường Hân khi còn bé. Ngũ Thường Hân cười khóc: "Anh, anh cũng có em ở đây."
Du Hành rất nhanh liền xuất viện. Anh và Ngũ Thường Hân đi về căn nhà trước kia.
"Em rãnh rỗi liền đi qua dọn dẹp, nhưng gần đây không có đi." Tay chân Ngũ Thường Hân nhanh nhẹn múc nước lau người, vừa nói: "Nhà chúng ta vẫn còn miệng giếng còn chưa bị lấp mất, bằng không bây giờ muốn dọn dẹp cũng khó khăn."
Du Hành liền đi đến bên cạnh giếng nước xem xét, mực nước không cao, nhìn khá nông đấy. Đó có thể thấy được miệng giếng này có tuổi tác rất lâu, trong trí nhớ của Ngũ Hằng Nhạc, miệng giếng này là ông nội anh và những người đồng trang lứa của ông truyền thừa lại đấy. Chỗ này của bọn họ là phía nam một thị trấn bình thường, vài chục năm này theo nền kinh tế phát triển, nước máy dần dần thay thế nước giếng, từng nhà đều lắp đặt đường ống nước máy. Không chỉ thuận tiện uống nước, còn có thể nước uống đường ống. Không chỉ là nước uống thuận tiện, không như nước giếng mùi vị càng ngày càng không tốt, không thể uống ngay được.
Nhà họ Ngũ là nhà duy nhất còn giếng nước trên con đường này, bởi vậy cũng là hộ nghèo trong những năm này, không có nước máy, hai anh em đều dùng nước giếng.
"Anh tìm người đào giếng sâu thêm một chút, bằng không thì cũng phải tự làm." Thấy mặt Ngũ Thường Hân lộ vẻ khó xử, Du Hành nói: "Em yên tâm, anh vẫn còn chút tiền tiết kiệm." Vật giá tăng cao, trước lúc anh đi tù đã cất dấu số tiền kia, sau lạm phát cũng không mất hết, đào một cái giếng chỉ mấy trăm khối là đủ rồi.
Nhưng lần này Du Hành thất sách, đào giếng nước mấy trăm khối là chuyện lúc trước, ở nơi nhỏ bé này cũng không đắt. Nhưng mấy tháng này thiếu nước trầm trọng, giới hạn cung cấp nước, tuy tiền nước không tăng, nhưng dùng nước không tiện, không ít người đều lựa chọn đào giếng, giá cả bay lên đến một ngàn năm.
Du Hành mặc cả với công nhân: "Giếng nước này nhà chúng tôi vốn đã có sẵn rồi, chỉ cần đào sâu thêm một chút, sao anh nói giá bằng với người ta đào giếng mới vậy, bớt chút cho chúng tôi đi!"
Công nhân tiếp nhận điếu thuốc Du Hành đưa: "Một ngàn hai! Không thể bớt nữa. Hiện tại giá thị trường là như vậy, không bớt được nữa rồi, cậu muốn đào thì đào, không được thì tôi đi nhà khác."
"Được rồi, đào đi."
Du Hành lại để Ngũ Thường Hân ở nhà trông coi, nhắn nhủ cô: "Anh đi mua chút đồ đạc rồi trở về, cần mua thêm đồ đạc trong nhà, em cần mua thêm gì không?"
Ngũ Thường Hân có chút xấu hổ: "Anh, anh có thể đưa tiền cho em, tự em đi mua đồ không?"
"Được, chờ anh trở lại." Du Hành cũng phục hồi tinh thần, có chút bất tiện.
Anh từ từ đi trên đường, đã tháng mười hai rồi, trên đường đa số mọi người vẫn mặc áo ngắn tay quần đùi. Anh đi thẳng đến chợ bán sỉ, tự mua cho mình hai bộ áo tròng đầu và quần. Thứ này chất lượng bình thường, giá cả rất rẻ. Anh nhìn quần áo mùa đông cũng mua hai bộ —— thân thể Ngũ Hằng Nhạc thật sự khỏe mạnh, mùa đông cho đến bây giờ chỉ mặc áo chui đầu tay dài, lạnh hơn thì sẽ thấy khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng. Chăn màn ga giường cũng nhìn xem rồi mua thêm một ít. Anh trước mang những vật này về nhà, lại đi một chuyến chợ nông nghiệp.
Chợ nông nghiệp thật sự tiêu điều, rau quả ít, giá cả vô cùng cao. Du Hành nhìn xem mua không ít khoai tây, khoai lang, ngô và đậu nành, lại mua bốn túi gạo cùng dầu muối tương dấm các loại. Anh cũng mua thêm một ít mì ăn liền và các loại thực phẩm phụ khác. Đồ đạc quá nhiều, anh thuê một chiếc xe xích lô ở chợ chở đồ về.
Sau khi về nhà nhìn thấy Ngũ Thường Hân nấu cháo khoai lang, nói: "Anh, em cũng không biết anh đi chợ, lần sau để em đi, em biết ở đâu bán đồ giá rẻ hơn một chút."
"Ừ. Thân thể em thế nào rồi? Sắc mặt tái nhợt lắm đấy."
"Không có chuyện gì." Ngũ Thường Hân sờ sờ mặt: "Có thể do buổi chiều phơi nắng nhiều quá."
"Đã bảo em chuyển cái ghế ra cửa ngồi nhìn là được rồi, có phải em đứng dưới ánh mặt trời rồi đau đầu hay không?" Du Hành không đồng ý nhìn cô. Ngũ Thường Hân hẳn là mang thai mới đúng, anh vẫn phải tranh thủ đưa cô đi kiểm tra một lần. Nếu không mang thai, Cao Minh không đáng tin cậy, chẳng lẽ anh phải vì cô tìm đối tượng mới, rồi đợi đến lúc cô có thai hay sao?Anh thoáng ngây người luôn.
"Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra tổng quát một chút, sớm biết vậy lúc sáng xuất viện, nên cho em đi kiểm tra luôn. Em đừng lắc đầu, số tiền kia không thể tiết kiệm, nhà họ Cao đối xử với em không tốt, ai biết thân thể em có nội thương gì hay không? Xem em gầy gò thế kia, vẫn phải kiểm tra một chút mới yên tâm được."
Ngũ Thường Hân bật cười: "Anh, đầu năm nay, tất cả mọi người đều tiết kiệm đấy, gầy mới bình thường mà!"
"Nghe lời anh, đừng làm anh lo lắng. Đừng lo lắng đến tiền, anh còn tiền tiết kiệm, em khỏe mạnh mới quan trọng nhất."
Ngũ Thường Hân đỏ hồng mắt gật đầu. Trong lòng mặc niệm hi vọng thân thể của mình khoẻ mạnh, đừng gây thêm phiền toái cho anh trai.
Ngày hôm sau anh dẫn Ngũ Thường Hân đi kiểm tra sức khoẻ, đợi qua hai ngày đi lấy kết quả kiểm tra sức khỏe, quả nhiên là mang thai, sáu tuần rồi.
Du Hành thở dài một hơi, đặc biệt nói chuyện cùng Ngũ Thường Hân: "Nhà họ Cao ghét bỏ em không mang thai, bây giờ em mang thai rồi, em suy nghĩ thế nào? Có muốn ly hôn nữa hay không? Anh khẳng định với em, nếu em vẫn quyết định ly hôn, đừng lo lắng vấn đề con cái, đây là cháu trai của anh, đời này anh không có ý định kết hôn, con của em chính là huyết mạnh nhà họ Ngũ chúng ta, anh sẽ nuôi nấng nó đàng hoàng tử tế."
Ngũ Thường Hân nghe xong lời nói này, cảm động đến nước mắt rơi xuống: "Anh, em thật sự muốn ly hôn, nhưng cũng thật muốn giữ lại đứa bé này, em đã trông mong có đứa bé nhiều năm như vậy... nhưng em không thể liên lụy đến anh, bây giờ nuôi đứa bé quá khó khăn, làm sao mà nuôi đây?"
Đã có đứa nhỏ cùng máu thịt với cô, người cũng giống như lục bình trôi trôi nổi nổi, thoáng chốc đã có gốc rễ. Đứa bé là chấp niệm của cô, cũng là nguyện vọng của cô.
Du Hành an ủi cô: "Có những lời này của em là được rồi, đây không phải liên lụy, anh vui mừng còn không kịp đây này. Loại người như anh, ở đâu có người con gái đàng hoàng chịu gả cho anh, con của em chính là con của anh, anh cũng mong ngóng nó đây này."
Vì vậy cuối cùng quyết định giữ lại đứa nhỏ. Du Hành nhờ bác sĩ tư vấn, mua cho Ngũ Thường Hân một đống lớn thuốc bổ. Bác sĩ cũng nói, Ngũ Thường Hân thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, cũng may thân thể tốt, đứa bé mạnh khỏe, nhưng vẫn cần bồi bổ thân thể, bắt đầu điều dưỡng lại thân thể của cô.
Sau khi về nhà, Du Hành bắt tay vào giải quyết vấn đề ly hôn của Ngũ Thường Hân và Cao Minh, người một nhà kia, nếu không phải không nói lý lẽ như vậy, anh sẽ không kiên quyết như vậy, giấu diếm chuyện mang thai tranh thủ thời gian giải quyết chuyện ly hôn. Hình thái tận thế của thế giới này không rõ, tương lai khó khăn trùng trùng điệp điệp, anh không muốn bị cả nhà kia liên lụy. Ngay cả phí phụng dưỡng cũng lấy không được lại bị chọc một thân hôi hám.
Sau khi hẹn thời gian với Cao Minh, đối phương rất dứt khoát đồng ý thời gian đến cục dân chính. Cúp điện thoại, Du Hành nhíu mày, anh nghe rất rõ ràng bên kia đầu dây âm thanh ầm ỉ, tiếng khóc trẻ con vô cùng rõ ràng.
Hai ngày sau, anh dẫn theo Ngũ Thường Hân đi cục dân chính, không nghĩ đến đã trễ thời gian hẹn, thẳng đến khi cục dân chính tan tầm giữa trưa cũng không thấy người đến. Du Hành gọi điện thoại qua, Cao Minh nói: "Buổi sáng không rảnh! Đợi buổi trưa đi!"
Thật sự tức giận.
Du Hành mang Ngũ Thường Hân đến tiệm cơm gần đó ăn cơm trưa, gọi cho cô một chén cháo gà, chỉ một chén đã mất 30 khối. Ngũ Thường Hân nhỏ giọng nói: "Trước kia chỉ cần mười một khối. Bây giờ đã mắc hơn rất nhiều, hương vị cũng kém hơn rồi."
Anh cười cười: "Ngẫu nhiên ăn một chút. Trở về anh mua một con gà, tay nghề của em tốt, chúng ta tự nấu ăn."
Đợi đến hơn bốn giờ chiều, cục dân chính suýt nữa cũng phải đóng cửa, Cao Minh mới vội vã chạy đến. Du Hành không để lại dấu vết dò xét hắn: quần áo lộn xộn, trước ngực có dính sữa bột, ống tay áo cũng ẩm ướt, sắc mặt lo nghĩ mỏi mệt lại mang theo sung sướng —— kết hợp mấy lần điện thoại đã nghe được tiếng khóc trẻ con, Du Hành cảm thấy rất có thể nhà họ Cao đang nuôi dưỡng một đứa bé, mà đứa bé này, chính là của Cao Minh đấy.
Trong chớp mắt anh tức giận đến hô hấp dồn dập, cố gắng đè ép xuống. Không lãng phí thời gian tranh cãi, trực tiếp vào cửa, sau khi cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn mỗi người đi một ngả. Anh nhìn vẻ mặt Ngũ Thường Hân, gương mặt cô nhẹ nhỏ, ngay cả liếc mắt nhìn Cao Minh cũng không có, lúc này mới thả lỏng trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook