Sinh Tồn Thời Mạt Thế
-
205: Tận Thế Cấm Khu 05
Edit: Trang Nguyễn
"Cho mẹ mượn điện thoại gọi thử." Mẹ Chu cầm điện thoại Du Hành gọi cho mấy người quen và bạn bè, chỉ có một người nhận máy: "Chị Chu à?! Nhà tôi cũng bị chôn vùi, chồng và con trai tôi vẫn còn đang đào đây! Không rảnh nói chuyện với chị, tôi cúp đây!"
Bà lại gọi điện cho hàng xóm, kết quả không có ai bắt máy.
Thấy bà muốn lên mạng, Du Hành nói: "Tín hiệu rất kém, tải không được." Vì vậy mẹ Chu đành từ bỏ việc lên mạng, sau khi trả lại điện thoại di động cho Du Hành, bà lo lắng đến ngẩn người.
Như thế qua nửa giờ, cơn sốt nhẹ này lui xuống, thẳng đến khi cha mẹ Chu thức dậy cũng không sốt nữa.
Điều này làm cho Du Hành thở phào một hơi.
Mọi người bị nhốt ở tàu điện ngầm ba mươi bốn tiếng, cứu viện vẫn chưa đến, đại sảnh trạm Gia Tín lại xuất hiện bệnh chứng với quy mô lớn, hầu như tất cả người sống sót đều xuất hiện bệnh trạng giống hệt Du Hành và cha Chu.
Ngứa, ngứa, ngứa! Sự ngứa ngáy này thấm vào xương cốt, ngứa đến nổi khiến người chỉ ước gì khoét chỗ thịt đó ra, móc xương xốt ra, khắp nơi đều là tiếng kêu thống khổ của người sống sót.
Tình thế chuyển biến xấu quá nhanh, khiến trong lòng Du Hành sợ hãi: đến cùng dưới mặt đất này có thứ gì? Virus? Vi khuẩn? Là thứ gì khiến người sống sót nhiễm bệnh? Chẳng lẽ là đồ ăn? Hoặc con chuột anh từng gặp trước đó? Làm sao truyền nhiễm? Trong không khí sao?
Nói đến chuột, anh còn đặc biệt kiểm tra trong đại sảnh một vòng, không gặp con nào.
Anh cho rằng mình đã học nhiều rồi, nhưng bây giờ vẫn bất lực! Học hỏi là vô tận, lúc anh vọng, văn, vấn, thiết (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ - gọi là "tứ chẩn") tìm không ra nguyên nhân bệnh, anh mới lần nữa khắc sâu điểm này.
Trước mắt anh chỉ có thể dùng thiếu giảm sưng, hạ sốt...!căn bản chỉ trị được phần ngọn không chữa được phần gốc, tìm không ra nguyên nhân căn bản không thể chữa trị.
Ba mươi lăm giờ, trên tay mẹ Chu cũng nổi bong bóng nước hồng, ngứa đến nổi hốc mắt bà đều đỏ, còn không dám gãi, cũng thời gian này, cha Chu phát sốt nhiều lần, con mắt cũng nổi lên tia đỏ, một ít hạt mụn bong bóng cũng bắt đầu lan tràn từ chân ông lên trên, bao trùm đến phía dưới đầu gối.
Anh tăng thêm liều lượng thuốc và châm cứu lần nữa, sau đó bệnh trạng người một nhà mới tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn ngứa ngáy đến cắn răng nghiến lợi, vì để chính mình không gãi, ba người giúp nhau túm chặt tay đối phương, không gãi ngứa cho nhau.
"Không thể gãi, tuyệt đối không thể gãi." Du Hành nói.
"Ừ, ừ!" Mẹ Chu nhịn không được rớt nước mắt, cắn môi gật đầu, không biết lúc nào bà cắn nát bờ môi, có một vòng màu đỏ lặng yên nhuộm dần lan rộng ra, ánh mắt Du Hành cứng lại, từ môi dưới mẹ Chu đến cằm, có một vài nơi màu đỏ không bình thường, anh đến gần xem xét, đó là bong bóng vô cùng rậm rạp.
"Mẹ, đừng gãi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Mẹ Chu dừng lại động tác nghiêng đầu cọ vào bả vai, nghi hoặc nhìn con trai: "Thế nào rồi hả?" Bà cảm thấy trên mặt hơi ngứa, muốn cọ cọ cho bớt.
"Trên mặt mẹ cũng mọc rồi, con lấy thuốc lau cho mẹ."
Nghe con trai nói vậy, bà nhìn về phía chồng, thấy chồng cũng lo lắng gật đầu, dường như lúc này bà mới cảm giác được cơn ngứa: "Mẹ còn tưởng rằng bị muỗi chích nữa..."
Rất nhanh, mẹ Chu cũng bắt đầu phát sốt, cả nhà ba người đã thành người bệnh.
Lúc Du Hành có ý định ngăn chặn bệnh trạng trên người người nhà, anh đã cố gắng thử kiểm tra thân thể có chỗ nào không đúng.
Anh vẫn luôn luyện [Quy tắc chung kiện thể], trước mắt đã đến tầng thứ tư, tiến triển không tệ, từ khi hoài nghi bản thân đụng phải mấy thứ bệnh khuẩn bẩn thỉu khiến mình nhiễm bệnh, anh bắt đầu nghiên cứu biến hóa thân thể.
Bình thường mà nói, khi tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] đạt đến tầng thứ tư, nếu thân thể có mấy thứ bẩn thỉu xâm nhập, anh phải cảm giác được mới đúng.
Thế nhưng anh không có cảm giác gì, sau khi kiểm tra vậy mà không thấy một chút dị thường nào, chỉ cảm thấy máu tuần hoàn trong cơ thể nhanh hơn, trái tim nhảy rầm rầm rầm.
Anh căn bản đều không tìm được mấy thứ bẩn thỉu, đồ vật hoài nghi gì đó.
Cũng không thể đúng lúc vô duyên vô cớ sinh bệnh thế này? Càng nghĩ, anh chỉ có thể suy đoán nơi này có thứ gì đó khiến bọn họ sinh bệnh, chẳng lẽ thứ này có thể lây bệnh nữa sao? Bây giờ bọn họ bị nhốt trong lòng đất, muốn làm kiểm tyra thân thể đều không làm được, quả thật khiến người ta vô lực!
Anh không tin tà ma, vẫn luôn vận chuyển tâm pháp, ý định tìm ra sự khác thường trong cơ thể, rốt cuộc, anh từ tuần hoàn trong thân thể phát hiện bí ẩn bên trong.
Trước đó đã từng nói qua, sau khi tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] đến tầng thứ ba, trong cơ thể sẽ thành lập nội tuần hoàn, sự tuần hoàn này hoàn toàn khác với hệ thống tuần hoàn ăn uống của thân thể, là chuyên dùng cho tu luyện đấy.
Sau khi thành lập nội tuần hoàn, có thể tự động bài trừ những thứ bất lợi cho tu luyện trong thân thể, tự động loại bỏ những thứ lỗi thời hấp thu vào trong cơ thể, có thể tự động dẫn đường tạo hoàn cảnh tốt nhất cho tu luyện giả.
Bởi vậy mỗi lần đến thế giới nhiệm vụ, sau khi Du Hành dùng dịch cải tiến gien, chắc chắn sẽ bắt tay vào tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], dùng vật này đề cao cơ năng cùng các hạng mục tổng hợp của thân thể, tăng cường năng lực sinh tồn.
Tu luyện đến tầng thứ ba chính là mục tiêu trụ cột của anh.
Cứ nghĩ như vậy, anh vội vàng cài lại quần, tìm một nơi gần đây ngồi xếp bằng khơi thông với nội tuần hoàn tự động của mình.
Thật sự lúc chìm vào trung tâm, anh thoáng chốc cũng cảm giác được trong thân thể có thứ gì đó ẩn hình trong hệ thống tuần hoàn.
Sau khi kiểm tra đáy lòng anh trầm xuống, thì ra hệ thống nội tuần hoàn vẫn luôn vận chuyển với hiệu suất cao, chống cự vật chất không ngừng liên tục xâm lược từ bên ngoài vào.
Có một ít vật chất màu đen đơn giản chỉ cần chen vào trong làn da, mặc dù bị khẩn cấp áp chế vận xuất ra bên ngoài thân thể, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi xâm lấn đó, màu sắc làn da chỗ đó cũng có chút biến hóa...
Du Hành mở to mắt, trách không được anh không phát hiện trong thân thể có gì không đúng, thì ra là sức mạnh của nội tuần hoàn, vẫn luôn loại bỏ ra bên ngoài.
Nhưng vật chất không biết này rất bá đạo, dù xâm lấn ngắn ngủi cũng đã mang đến hư hao cho thân thể.
Anh nhớ lại vừa rồi cảm nhận được chỗ có hắc khi nồng nặc nhất —— cúi đầu xem xét, chính là chỗ chân mình bắt đầu nổi bong bóng, sắc tố da chỗ đó đã bắt đầu biến hóa, rõ ràng chỗ đùi của anh vẫn còn hoàn hảo.
Ở đây cũng không có người khác, cũng là nơi thuận tiện, Du Hành cũng không chú ý, cởi quần.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên làn da chỗ đùi đã biến thành hồng, bên trong tầng da dường như cũng có công tác chuẩn bị cái gì đó.
Có lẽ qua không lâu nữa, sẽ bò đầy một tầng bong bóng.
Rốt cuộc năng lượng vật chất kia là gì? Du Hành vừa mặc quần vừa nghĩ, cẩn thận nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy thứ gì khác thường.
Mắt thương không thấy đồ vật anh vừa "nhìn thấy", anh suy đoán thứ đó chính là nguyên nhân gây bệnh, nếu trong không khí có thứ kỳ quái, trách không được mọi người đều nhiễm bệnh đầy đại sảnh.
Mà thứ này nhìn không thấy sờ không được, chỗ nào cũng có.
Lúc anh trở lại bên người cha mẹ Chu, xem tình huống cha Chu vẫn luôn lặp đi lặp lại, anh có chút lo lắng, vội vàng châm cứu cho ông.
Trong ba năm này thân thể hai vợ chồng nhà họ Chu cũng được anh điều trị qua một lần, kể cả sử dụng dịch cải tiến gien và kiện thể đan.
Trước kia anh tồn trữ không ít dược vật trong nhẫn trữ vật, bởi vì là thuốc dự phòng, mỗi lần tiến vào thế giới nhiệm vụ anh đều mua một đống trong hệ thống trao đổi điện tử.
Bây giờ những thuốc kia sau khi RT9009 biến mất, càng dùng càng ít đi, chỉ còn lại ba ống dịch cải tiến gien, còn có một ít kiện thể đan, vạn cổ chi vương, các loại thuốc trị nội thương.
Chỉ hy vọng tố chất thân thể cha mẹ Chu có thể chờ đến khi cứu viện đến!
Sau khi châm cứu cho cha Chu mấy kim, cha Chu lại chạy ra ói một trận.
Hầu như mỗi lần châm cứu đều nôn ói, thứ nôn ra vừa thối lại khó coi, khiến người ta lo lắng.
Kể từ khi anh biết trong không khí có mấy thứ bẩn thỉu không biết kia, Du Hành mới hiểu được, vì sao luôn ói, trong không khí bẩn như vậy, thân thể con người càng không ngừng hít vào, không ói mới là lạ.
Đáng sợ nhất chính là người bệnh không hề phát giác, cần kích thích huyệt vị mới có thể ói ra một ít...
Châm cứu cho cha Chu xong, anh lại lần nữa châm cứu cho mẹ Chu, Du Hành còn thí nghiệm trên người mình, khiến anh ói đến đầu óc choáng váng, khác với tình trạng nôn mửa của cha Chu, anh ói ít hơn một chút.
Đợi người một nhà trước sau đều ói ra, không kém gì cá ướp muối, cả người không còn chút sức lực, mẹ Chu vừa nghĩ đến thứ vừa ói ra, bên chóp mũi dường như lại dâng lên mùi đó, nhịn không được lại nôn ọe vài cái.
"Sao lại bẩn như vậy..." Bà không thể tin trong cơ thể mình lại có thứ đồ như thế, trước kia cả nhà đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ còn nói thân thể cả nhà bọn họ vô cùng khỏe mạnh, đặc biệt hai vợ chồng bà, các chỉ tiêu sức khỏe đều mạnh hơn người cùng lứa nhiều lắm, bà còn vì chuyện này mà vui mừng nữa đấy.
"Đáng tiếc bây giờ không có điều kiện, bằng không húp cháo nóng mới dưỡng được dạ dày."
Du Hành liền nói: "Vậy ngâm một ít nước đường uống đi." Lấy đường bỏ vào bình nước khoáng rồi lắc lắc, có ít còn hơn không, sau khi uống xong cha mẹ Chu vì ám chỉ tâm lý, đều cảm thấy dạ dày thoải mái nhiều á.
Anh cũng uống vài ngụm, ỉu xìu dựa lưng vào ba lô lớn, nhìn người sống sót khác trong đại sảnh.
Một ít người sống sót đã sớm không nhịn được cơn ngứa kịch liệt, gãi đến da mình huyết nhục mơ hồ, thế nhưng càng gãi càng ngứa, càng ngứa lại càng gãi.
Cho nên bọn họ thống khổ, nổi điên, sụp đổ!
"Ngứa chết rồi a a a!"
"Để tôi chết đi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Anh cũng không biết rốt cuộc tố chất thân thể cha mẹ Chu được anh điều trị đủ rắn chắc, hay anh cho họ dùng thuốc cùng châm cứu có tác dụng, mặc dù cả nhà bọn họ đều cảm thấy ngứa, lại không ngứa đến mức mất hết lý trí.
Anh nhắc nhở cha mẹ, cha mẹ nắm chặt tay anh, tất cả mọi người không được gãi loạn.
Thuốc là có hạn, trước mắt tình huống không rõ, thuốc thang khan hiếm, chính anh cũng chỉ là Bồ tát qua sông bản thân cũng khó bảo toàn.
Du Hành dời ánh mắt, lại ho vài cái, chịu đựng cơn ngứa ngáy trên chân, khó khăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách trận động đất ba mươi bảy tiếng.
Bên trong đại sảnh tàu điện ngầm xuất hiện người bệnh tử vong đầu tiên, người nọ đột nhiên tắt thở.
Du Hành nhìn qua thi thể đối phương, người chết gãi thân thể của mình chẳng phân biệt được máu thịt, nhìn qua đều là thịt nhão, miệng vết thương đã biến đen, thoạt nhìn âm trầm.
Không biết vì sao, khi anh xem xong, trở về lại cảm thấy thân thể càng ngứa hơn, người sống sót khác cũng có người kêu la: "A tôi cũng bị rồi! Ngứa quá, đau quá, cứu mạng!"
Anh chú ý quan sát một phen, những người kia đều sống chung khá gần với người chết, còn có mấy người lúc anh đi xem thi thể người chết đã gặp qua, vô cùng quen mắt, bởi vì mấy người kia còn tìm kiếm trong thi thể người chết, lấy đồ ăn còn lại của đối phương.
Tiếng kêu la lớn nhất kia, chính là của mấy người đó.
Đã có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư tử vong.
Một người tử vong dường như mở khóa bom hẹn giờ, bệnh tình người bệnh lập tức chuyển biến xấu kịch liệt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook