Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
-
Chương 18: Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần (5)
Cái gì? Cái này, đây là Xá Lợi Tử kết thành phật châu sao, anh, anh đúng là quá xa xỉ.
Tề Nhạc ngơ ngác nhìn qua Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:
- Không, đây không phải xa xỉ, phật châu này có mấy ngàn năm lịch sử rồi, bắt đầu từ ngày Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra đời, thì Xá Lợi Thủ Châu là vật do Thiên Dẫn các đời sử dụng, anh là người đầu tiên ngoại trừ Thiên Dẫn ra, sử dụng được nó, hy vọng anh sẽ không vi phạm ý chí của các tiền bối. Có nó ở trên người của anh, anh có thể an tâm về tính an toàn của mình rồi, hiện tại, tôi có thể khai khiếu cho anh chưa?
Tề Nhạc cũng không có cầm lấy Xá Lợi Thủ Châu nữa, ngược lại cung kính đưa phật châu tới trước mặt Trát Cách Lỗ.
- Tuy tôi không tin phật, nhưng tôi cũng biết Xá Lợi Tử trọng yếu với phật môn thế nào, thứ này thật sự quá quý trọng, tôi không thể nhận lấy. Tôi đáp ứng cho anh khai khiếu là được rồi.
Trát Cách Lỗ nhìn qua Tề Nhạc, lúc này, trong mắt Tề Nhạc đã không có hào quang tục tĩu nữa, ánh mắt đã thanh tịnh, hẳn là thật tâm trả lại Xá Lợi Thủ Châu. Hình tượng gia hỏa lôi thôi không còn nữa, ngược lại làm cho Trát Cách Lỗ có chút không thích ứng, hắn không cầm phật châu.
- Nếu như nói pháp bảo, thì trên người của tôi chỉ có một món đồ vật này, với tư cách khổ hạnh tăng, tôi cũng không có pháp bảo gì như trong tưởng tượng của anh, không có thứ gì khác nữa.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã quá quen với tình người ấm lạnh, không có ai quan tâm tới tôi, trong cuộc sống tràn ngập những chuyện ngươi lừa ta gạt, nhưng mà, từ trên người của anh, tôi nhìn ra anh là người tốt chân chính, không, phải nói là hòa thượng tốt. Được rồi, cái gì tôi cũng không cần, anh khai khiếu cho tôi đi. Từ biểu hiện này tôi cũng nhận ra, nhiệm vụ của vương như tôi rất trọng yếu, điều kiện tiên quyết là bảo vệ tính mạng của mình, tôi muốn thể nghiệm cảm giác mặc quần lót ngoài quần của siêu nhân là thế nào đấy!
Trát Cách Lỗ tiếp nhận phật châu, cũng giữ chặt tay trái của Tề Nhạc, nói:
- Anh tính bổn thiện, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thiện lương trong tâm của anh. Phật châu này đã rời khỏi tay của tôi rồi, chứng tỏ nó đã tìm được người hữu duyên, anh không cần từ chối làm gì, Xá Lợi Tử tuy trân quý, nhưng chỉ khi dùng đúng mục đích mới quý trọng, tôi nghĩ, Phật tổ cũng tán thành.
Vừa nói, hắn đem Xá Lợi Thủ Châu đeo vào cổ tay trái của Tề Nhạc.
Tề Nhạc cảm giác được rất rõ ràng, một cổ khí lạnh truyền vào kinh mạch, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông toàn thân giống như mở rộng ra, thoải mái không nói nên lời, cảm xúc sâu nhất đến từ đại não, tất cả những thứ cảm xúc phiền não và bi ai vào lúc này bị quét sạch toàn bộ.
Lúc này, khí lạnh đã biến thành ấm áp, một loại cảm giác ấm áp thoải mái dễ chịu đã thay thế toàn bộ, không có sinh ra cảm giác nóng lạnh cực đoan, mà hai cổ khí lưu trước trước sau sau, chỉ có mục đích làm thân thể của mình được thoải mái mà thôi.
Khi Xá Lợi Thủ Châu đeo vào cổ tay của Tề Nhạc, mười bảy khỏa Xá Lợi Tử màu xang lá kia, xuất hiện hào quang sáng bóng hồng nhuận, tuy không rõ đó là hào quang gì, nhưng khí tức mát lạnh và ấm áp đang phiêu đãng trong người, Tề Nhạc đã nhìn thấy Xá Lợi Thủ Châu có biến hóa. Cho dù là ngu ngốc, cũng nhận ra nó trân quý như thế nào.
- Trát Cách Lỗ, anh làm cái gì vậy?
Trong lời nói của Tề Nhạc rất kinh ngạc. Tuy Tề Nhạc phi thường ngấp nghé bảo vật này, nhưng mà, sau khi hắn gặp được Trát Cách Lỗ, trong nội tâm sinh ra cảm giác tôn kính với Phật giáo, bởi vậy hắn mới thật tâm mang trả Xá Lợi Thủ Châu cho Trát Cách Lỗ. Nhưng lúc này Trát Cách Lỗ kiên trì giao lại cho hắn, khiến cho hắn tăng thêm vài phần hảo cảm với Trát Cách Lỗ, cảm giác được người ta đối đãi thật tình, nội tâm của hắn rất ấm áp ôn hòa.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh. Hy vọng mười bảy khỏa Xá Lợi Tử, sẽ mang anh tới một thế giới mới. Không cần từ chối, tâm của anh bất ổn, trong quá trình khai khiếu mang theo nó sẽ tránh được nhiều nguy hiểm không đáng có. Tôi biết rõ trong nội tâm của anh có rất nhiều nghi vấn, chờ sau khi tôi khai khiếu cho anh xong, huyết mạch Kỳ Lân của anh thức tỉnh hoàn toàn, tôi sẽ giải thích cho anh rõ.
Tề Nhạc gật gật đầu, nhìn qua Xá Lợi Thủ Châu trong cổ tay, trong lòng có chút khác thường, nói:
- Hiện giờ tôi nên làm những gì đây?
Trát Cách Lỗ chỉ chỉ dưới mặt đất, nói:
- Mời ngồi.
Tề Nhạc lúc này mới nhìn xuống, trên mặt đất đã có mấy vết lõm, Trát Cách Lỗ nói:
- Nơi này là địa phương tôi và các đại sư trước kia tu hành, ngồi lâu, nham thạch cứng rắn cũng sinh ra biến hóa. Đây là đạo lý nước chảy đá mòn, tuy tu luyện trong một phút đồng hồ không có chút ý nghĩa gì, nhưng kiên trì không ngừng vượt qua mỗi một phút đó, anh sẽ nhận được tăng vọt về chất.
Tìm một vết lõm rồi ngồi xuống, phật châu truyền cảm giác thoải mái vào trong thân thể của hắn, có tác dụng an thần tĩnh khí vô cùng rõ ràng.
Trát Cách Lỗ đi tới trước mặt Tề Nhạc, bình tĩnh ngồi đối diện với hắn, mỉm cười, nói:
- Quá trình khai khiếu này có lẽ anh phải ngủ một giấc, hoặc là làm một giấc chiêm bao, nhắm mắt lại đi.
Tề Nhạc lần này không có làm hoa chiêu gì cả, ngoan ngoãn nhắm mắt của mình lại, lực chú ý của hắn, lúc này hơn phân nửa còn tập trung vào phật châu đang nằm trên cổ tay của mình, phật châu vô cùng yên ổn, khiến tâm thần của hắn yên lặng như nước hồ thu.
Tướng mạo của Trát Cách Lỗ rất bình thường, một thân tăng y đơn giản không trang trí, nhưng trong nháy mắt hắn ngồi xuống trước mặt Tề Nhạc, thân thể của Trát Cách Lỗ như biến thành to lớn, trong đôi mắt thâm thúy của hắn có tinh quang bắn ra, toàn thân như được một cổ khí lưu màu ngà sữa bao phủ, như phật quang của Phật tổ, trên trán có quang điểm màu ngà sữa sáng lên, từng vòng hào quang khuếch tán ra chung quanh, bao phủ chung quanh thân thể Tề Nhạc.
Nếu như hiện tại có một vị cao tăng đắc đạo nhìn thấy một màn này, sẽ giật mình quên giới luật mà kinh hô thành tiếng, bởi vì, quang điểm màu ngà sữa trên trán của Trát Cách Lỗ hiện giờ, là thứ trân quý nhất trong phật môn, cũng là Hoạt Xá Lợi có phật lực mạnh nhất. Hoạt Xá Lợi trong thời hiện đại đã bị diệt sạch, là phật bảo mà tăng nhân tu hành khổ hạnh cả đời cũng không có được. Ít nhất cao tăng đại sư đã ngoài mười đời, nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, đời đời truyền phật niệm của mình xuống, mới có thể hình thành Hoạt Xá Lợi. Hoạt Xá Lợi tuyệt đối là thiên tài địa bảo, phật lực của nó không phải quá mạnh mẽ, mà nó tinh thuần, chỉ cần người nào tiếp xúc với nó, ít nhất có thể gia tăng mười năm tuổi thọ. Trong đó còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, cũng chỉ có cao tăng nắm giữ Hoạt Xá Lợi mới hiểu biết được.
Tề Nhạc ngơ ngác nhìn qua Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:
- Không, đây không phải xa xỉ, phật châu này có mấy ngàn năm lịch sử rồi, bắt đầu từ ngày Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra đời, thì Xá Lợi Thủ Châu là vật do Thiên Dẫn các đời sử dụng, anh là người đầu tiên ngoại trừ Thiên Dẫn ra, sử dụng được nó, hy vọng anh sẽ không vi phạm ý chí của các tiền bối. Có nó ở trên người của anh, anh có thể an tâm về tính an toàn của mình rồi, hiện tại, tôi có thể khai khiếu cho anh chưa?
Tề Nhạc cũng không có cầm lấy Xá Lợi Thủ Châu nữa, ngược lại cung kính đưa phật châu tới trước mặt Trát Cách Lỗ.
- Tuy tôi không tin phật, nhưng tôi cũng biết Xá Lợi Tử trọng yếu với phật môn thế nào, thứ này thật sự quá quý trọng, tôi không thể nhận lấy. Tôi đáp ứng cho anh khai khiếu là được rồi.
Trát Cách Lỗ nhìn qua Tề Nhạc, lúc này, trong mắt Tề Nhạc đã không có hào quang tục tĩu nữa, ánh mắt đã thanh tịnh, hẳn là thật tâm trả lại Xá Lợi Thủ Châu. Hình tượng gia hỏa lôi thôi không còn nữa, ngược lại làm cho Trát Cách Lỗ có chút không thích ứng, hắn không cầm phật châu.
- Nếu như nói pháp bảo, thì trên người của tôi chỉ có một món đồ vật này, với tư cách khổ hạnh tăng, tôi cũng không có pháp bảo gì như trong tưởng tượng của anh, không có thứ gì khác nữa.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã quá quen với tình người ấm lạnh, không có ai quan tâm tới tôi, trong cuộc sống tràn ngập những chuyện ngươi lừa ta gạt, nhưng mà, từ trên người của anh, tôi nhìn ra anh là người tốt chân chính, không, phải nói là hòa thượng tốt. Được rồi, cái gì tôi cũng không cần, anh khai khiếu cho tôi đi. Từ biểu hiện này tôi cũng nhận ra, nhiệm vụ của vương như tôi rất trọng yếu, điều kiện tiên quyết là bảo vệ tính mạng của mình, tôi muốn thể nghiệm cảm giác mặc quần lót ngoài quần của siêu nhân là thế nào đấy!
Trát Cách Lỗ tiếp nhận phật châu, cũng giữ chặt tay trái của Tề Nhạc, nói:
- Anh tính bổn thiện, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thiện lương trong tâm của anh. Phật châu này đã rời khỏi tay của tôi rồi, chứng tỏ nó đã tìm được người hữu duyên, anh không cần từ chối làm gì, Xá Lợi Tử tuy trân quý, nhưng chỉ khi dùng đúng mục đích mới quý trọng, tôi nghĩ, Phật tổ cũng tán thành.
Vừa nói, hắn đem Xá Lợi Thủ Châu đeo vào cổ tay trái của Tề Nhạc.
Tề Nhạc cảm giác được rất rõ ràng, một cổ khí lạnh truyền vào kinh mạch, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông toàn thân giống như mở rộng ra, thoải mái không nói nên lời, cảm xúc sâu nhất đến từ đại não, tất cả những thứ cảm xúc phiền não và bi ai vào lúc này bị quét sạch toàn bộ.
Lúc này, khí lạnh đã biến thành ấm áp, một loại cảm giác ấm áp thoải mái dễ chịu đã thay thế toàn bộ, không có sinh ra cảm giác nóng lạnh cực đoan, mà hai cổ khí lưu trước trước sau sau, chỉ có mục đích làm thân thể của mình được thoải mái mà thôi.
Khi Xá Lợi Thủ Châu đeo vào cổ tay của Tề Nhạc, mười bảy khỏa Xá Lợi Tử màu xang lá kia, xuất hiện hào quang sáng bóng hồng nhuận, tuy không rõ đó là hào quang gì, nhưng khí tức mát lạnh và ấm áp đang phiêu đãng trong người, Tề Nhạc đã nhìn thấy Xá Lợi Thủ Châu có biến hóa. Cho dù là ngu ngốc, cũng nhận ra nó trân quý như thế nào.
- Trát Cách Lỗ, anh làm cái gì vậy?
Trong lời nói của Tề Nhạc rất kinh ngạc. Tuy Tề Nhạc phi thường ngấp nghé bảo vật này, nhưng mà, sau khi hắn gặp được Trát Cách Lỗ, trong nội tâm sinh ra cảm giác tôn kính với Phật giáo, bởi vậy hắn mới thật tâm mang trả Xá Lợi Thủ Châu cho Trát Cách Lỗ. Nhưng lúc này Trát Cách Lỗ kiên trì giao lại cho hắn, khiến cho hắn tăng thêm vài phần hảo cảm với Trát Cách Lỗ, cảm giác được người ta đối đãi thật tình, nội tâm của hắn rất ấm áp ôn hòa.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh. Hy vọng mười bảy khỏa Xá Lợi Tử, sẽ mang anh tới một thế giới mới. Không cần từ chối, tâm của anh bất ổn, trong quá trình khai khiếu mang theo nó sẽ tránh được nhiều nguy hiểm không đáng có. Tôi biết rõ trong nội tâm của anh có rất nhiều nghi vấn, chờ sau khi tôi khai khiếu cho anh xong, huyết mạch Kỳ Lân của anh thức tỉnh hoàn toàn, tôi sẽ giải thích cho anh rõ.
Tề Nhạc gật gật đầu, nhìn qua Xá Lợi Thủ Châu trong cổ tay, trong lòng có chút khác thường, nói:
- Hiện giờ tôi nên làm những gì đây?
Trát Cách Lỗ chỉ chỉ dưới mặt đất, nói:
- Mời ngồi.
Tề Nhạc lúc này mới nhìn xuống, trên mặt đất đã có mấy vết lõm, Trát Cách Lỗ nói:
- Nơi này là địa phương tôi và các đại sư trước kia tu hành, ngồi lâu, nham thạch cứng rắn cũng sinh ra biến hóa. Đây là đạo lý nước chảy đá mòn, tuy tu luyện trong một phút đồng hồ không có chút ý nghĩa gì, nhưng kiên trì không ngừng vượt qua mỗi một phút đó, anh sẽ nhận được tăng vọt về chất.
Tìm một vết lõm rồi ngồi xuống, phật châu truyền cảm giác thoải mái vào trong thân thể của hắn, có tác dụng an thần tĩnh khí vô cùng rõ ràng.
Trát Cách Lỗ đi tới trước mặt Tề Nhạc, bình tĩnh ngồi đối diện với hắn, mỉm cười, nói:
- Quá trình khai khiếu này có lẽ anh phải ngủ một giấc, hoặc là làm một giấc chiêm bao, nhắm mắt lại đi.
Tề Nhạc lần này không có làm hoa chiêu gì cả, ngoan ngoãn nhắm mắt của mình lại, lực chú ý của hắn, lúc này hơn phân nửa còn tập trung vào phật châu đang nằm trên cổ tay của mình, phật châu vô cùng yên ổn, khiến tâm thần của hắn yên lặng như nước hồ thu.
Tướng mạo của Trát Cách Lỗ rất bình thường, một thân tăng y đơn giản không trang trí, nhưng trong nháy mắt hắn ngồi xuống trước mặt Tề Nhạc, thân thể của Trát Cách Lỗ như biến thành to lớn, trong đôi mắt thâm thúy của hắn có tinh quang bắn ra, toàn thân như được một cổ khí lưu màu ngà sữa bao phủ, như phật quang của Phật tổ, trên trán có quang điểm màu ngà sữa sáng lên, từng vòng hào quang khuếch tán ra chung quanh, bao phủ chung quanh thân thể Tề Nhạc.
Nếu như hiện tại có một vị cao tăng đắc đạo nhìn thấy một màn này, sẽ giật mình quên giới luật mà kinh hô thành tiếng, bởi vì, quang điểm màu ngà sữa trên trán của Trát Cách Lỗ hiện giờ, là thứ trân quý nhất trong phật môn, cũng là Hoạt Xá Lợi có phật lực mạnh nhất. Hoạt Xá Lợi trong thời hiện đại đã bị diệt sạch, là phật bảo mà tăng nhân tu hành khổ hạnh cả đời cũng không có được. Ít nhất cao tăng đại sư đã ngoài mười đời, nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, đời đời truyền phật niệm của mình xuống, mới có thể hình thành Hoạt Xá Lợi. Hoạt Xá Lợi tuyệt đối là thiên tài địa bảo, phật lực của nó không phải quá mạnh mẽ, mà nó tinh thuần, chỉ cần người nào tiếp xúc với nó, ít nhất có thể gia tăng mười năm tuổi thọ. Trong đó còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, cũng chỉ có cao tăng nắm giữ Hoạt Xá Lợi mới hiểu biết được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook