Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em
-
Chương 40: Vẫn chưa tỉnh lại
Edit: Ryuka
Beta: Hướng Dương
Thời Hoan đang đứng thất thần ở cửa phòng phẫu thuật, nhưng trong nháy mắt, cánh cửa bị ai đó đẩy ra.
Ánh mắt Thời Hoan trong chốc lát liền phát sáng, cô nhìn sang bên cạnh, liền thấy Trình Giai Vãn đi ra, cô ấy tháo khẩu trang xuống, thở nhẹ một hơi.
Trình Giai Vãn nhìn xung quanh, thấy bóng dáng Thời Hoan bên cạnh, lúc này liền cong khóe môi, nói với cô: "Không sao rồi, viên đạn bắn trúng vị trí ngay phía trên tim, đội trưởng Từ gặp may mắn, đã qua cơn nguy kịch rồi."
Thời điểm cô ấy vừa dứt lời, cả người Thời Hoan liền thả lỏng, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa như muốn ngã xuống, đặt tay lên tường chống đỡ cả cơ thể.
Đây quả là vạn hạnh trong bất hạnh*.
(*Vạn hạnh trong bất hạnh: tương tự như câu trong cái rủi có cái may.)
Lần này đến Balnea làm việc, đã xảy ra không ít sự cố, rốt cuộc cũng có chút may mắn.
Trên mặt Thời Hoan cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, cô thở ra một hơi, nói với Trình Giai Vãn: "Cám ơn cậu, Vãn Vãn, trạng thái lúc đó của tôi thật sự không tốt."
Trình Giai Vãn nhẹ nhàng xua tay, đang muốn mở miệng, lại thấy có vài nhân viên chính phủ của Balnea đi tới, họ đi khá vội, dường như có chuyện quan trọng.
Thấy Thời Hoan và Trình Giai Vãn ở cửa phòng phẫu thuật, một người trong số đó nhìn lướt qua hai người, chỉ cảm thấy Thời Hoan có chút quen mắt, liền tiến lên hỏi cô: "Cô có phải là bác sĩ Thời trong đội bác sĩ không biên giới không?"
Thời Hoan và Trình Giai Vãn nhìn nhau, cô hơi nhíu mày, tuy rằng không biết mục đích của đối phương là gì nhưng vẫn gật đầu trả lời, "Là tôi, có chuyện gì sao?"
"Là như vậy." Người kia thấy đã gặp đúng người, liền nhàn nhạt giải thích, "Lúc trước chúng tôi nhận được thông báo rằng gần nơi cung cấp nước cho dân tị nạn có mìn chưa được tháo gỡ, hôm nay có người không may giẫm phải nhưng cũng không xảy ra nổ mạnh, sau đó chúng tôi đã phái người đi gỡ mìn, hiện tại đã an toàn rồi."
Thời Hoan nghe vậy, ánh mắt khẽ trầm xuống.
Hôm nay có người không may giẫm phải?
Rõ ràng trước đây không lâu cũng đã có người bị nổ chết, nhưng khi đó bọn họ lại không hề nghĩ đến việc xử lý.
Có lẽ chỉ vì hôm nay là cô có thân phận đặc biệt mà thôi.
Trong lòng Thời Hoan có chút lạnh, mặc dù cảm xúc có hơi mâu thuẫn nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, cô vẫn dùng thái độ khi làm việc đáp lại, "Phải, tôi vốn muốn đi lấy nước nhưng vô tình giẫm phải mìn, sau đó được đội trưởng đội giữ gìn hòa bình dẫn người tới xử lý."
"Chúng tôi tới đây chính là vì chuyện này." Trên mặt đối phương không có biểu hiện gì, cũng không nhìn ra chút cảm xúc, "Chuyện đã xảy ra để sau hãy nói, chúng tôi được biết lúc mọi người gặp phải binh lính trẻ em, đội trưởng Từ đã bị thương, sau đó được đưa tới phòng phẫu thuật ở trại tị nạn bên này chữa trị, phía trên phái chúng tôi tới đây tìm hiểu tình hình, nếu tình hình đã có chuyển biến tốt hơn, chúng tôi đã chuẩn bị cho đội Trưởng Từ một phòng đơn ở bệnh viện chính phủ rồi."
Thời Hoan dừng lại một chút.
Bệnh viện chính phủ mà còn đặc biệt chiếu cố chuẩn bị một phòng đơn?
Đây quả thật là điều cô không ngờ đến.
"Ngại quá." Thời Hoan thu lại ánh mắt, che giấu đi tâm tình trong mắt, cô mở miệng nhàn nhạt nói, "Bởi vì một vài lí do cá nhân, lần này bác sĩ thực hiện phẫu thuật không phải tôi, mà là bác sĩ Trình bên cạnh tôi đây, nếu muốn biết thêm về tình hình các người hỏi cô ấy đi."
Người đứng đầu nghe vậy, liền nhìn về phía Trình Giai Vãn, lịch sự lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề, "Chào bác sĩ Trình, xin hỏi tình hình của đội trưởng Từ như thế nào rồi, có còn nguy hiểm không?"
"Đã không còn gì nguy hiểm rồi." Trình Giai Vãn đáp, cô liếc nhìn Thời Hoan, lập tức nhẹ giọng nói, "Có điều trước mắt đội trưởng Từ vẫn chưa tỉnh lại, có thể do tác dụng của thuốc mê còn chưa mất hết, cần phải quan sát thêm chút nữa."
"Được, tôi hiểu rồi." Đối phương gật đầu, "Sau đó chúng tôi muốn đưa đội trưởng Từ đến bệnh viện chính phủ, nếu mọi người lo lắng có thể đi cùng."
Trình Giai Vãn hơi nhướng mày, liền vỗ vai Thời Hoan, nói với cô: "Thời Hoan, hay là cậu đi cùng với họ đi?"
Thời Hoan suy nghĩ, thấy mình quả thực cũng có chút lo lắng, liền ừ một tiếng, quay đầu về phía nhân viên chính phủ nói: "Tôi sẽ đi cùng mọi người, xuất phát ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy." Nhân viên công tác gật đầu, phất tay với vài người phía sau, ý bảo mọi người rời đi, sau đó nhìn về phía Thời Hoan, chớp mắt hỏi, "Đúng rồi bác sĩ Thời Hoan, về tên lính trẻ em kia...... Tôi nghe nói, đứa trẻ đó cũng bị thương, tuy rằng được cũng được cứu, nhưng vẫn còn đang hôn mê."
Tình huống của đứa trẻ kia, lúc nãy Trương Đông Húc và Lưu Phong đã nói với cô nên bây giờ cũng không còn quá bất ngờ nữa.
Thời Hoan nhớ tới lúc đầu nhìn thấy đứa trẻ kia, trông thấy khuôn mặt nó cực kỳ bình thản, lạnh lùng, không có chút sức sống nào, giống như một cơ thể trống rỗng, không hề có màu sắc tâm hồn.
Cô chưa từng gặp đứa trẻ nào kỳ quái như vậy.
Khi đó cô còn tưởng rằng, nó như vậy là do tâm lý đề phòng với mọi người nên mới có thể có ánh mắt lạnh lùng âm u như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, đó đâu phải tâm lý đề phòng, rõ ràng chính là sát ý.
Sát ý lạnh lẽo như vậy, giống như tai họa ngầm ngay bên người cô, cô lại bởi vì những yếu tố bên ngoài mà hoàn toàn không có chút đề phòng nào.
Nhìn lại những chi tiết đó, không khỏi quá mức kinh khủng, làm cho người ta không rét mà run.
Trong nháy mắt tiếng súng kia vang lên, Thời Hoan gần như không phản ứng kịp là nơi nào nổ súng, cô thậm chí còn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có tiếng súng ở đó, vì thế mới phản ứng chậm trong chớp mắt, để cho Từ Dã kéo cô lại thay cô chắn viên đạn kia.
Lúc nhìn thấy Từ Dã ngã xuống, trong đầu Thời Hoan hoàn toàn trống rỗng, ngay cả động tác nhanh chóng rút súng ra bắn trả cũng là hành động theo bản năng, đến tận khi cô buông tay khỏi cò súng, viên đạn đã bắn ra, Thời Hoan mới nhận thức được mình rốt cuộc vừa làm gì.
Nhưng cô không hề hối hận, cho dù vì thế mà trách tội lên đầu cô, bắt cô phải gánh vác hậu quả, cô cũng không quan tâm.
May là cuối cùng Từ Dã cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không Thời Hoan thật sự sợ mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.
Nghĩ vậy, Thời Hoan bình ổn lại tâm tình, biết được Từ Dã đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, cảm xúc của cô đã nhanh chóng ổn định lại, gần như khôi phục về dáng vẻ bình tĩnh lúc trước.
Cô khoanh tay, đối với chuyện này không có lời nào để nói, cũng không hối hận, cô đơn giản thoải mái thừa nhận: "Phải, có vấn đề gì sao?"
"Bác sĩ Thời hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút mà thôi." Nhân viên chính phủ phát hiện trong lời nói của cô dường như ẩn chứa địch ý, liền lắc đầu, hạ giọng, "Bởi vì dù sao cũng là cô nổ súng, nếu là người Balnea thì không sao, nhưng cô có thân phận đặc biệt, may mắn là sự tình không quá phức tạp, nếu không sẽ không dễ xử lý."
Thời Hoan nhướng mày, khẽ cong khóe môi, "Thật có lỗi, tôi vừa mới bình tĩnh lại, khi nói chuyện giọng điệu có thể không tốt lắm, mong anh thứ lỗi."
Đoạn đối thoại liền không được tiếp tục nữa.
Sau đó Từ Dã được nhân viên nghiệp vụ chuyển vào trong xe, Thời Hoan rời đi cùng họ, mắt nhìn sắc trời đã gần tối hẳn, lúc này lẽ ra đội bác sĩ nên trở về khu vực của quân đội rồi.
Thời Hoan phải rời đi cùng với nhóm người bên này, đương nhiên sẽ không có thời gian trở về, cô chỉ có thể lo lắng sau đó sẽ trở về bằng cách nào.
Cô đột nhiên nhớ tới, chuyện này còn chưa nói cùng mọi người trong đội bác sĩ, suy nghĩ một chút, cô liền nhờ Trình Giai Vãn chuyện này: "Vãn Vãn, lát nữa đội bác sĩ sẽ thu dọn đồ đạc trở về, bây giờ tôi phải đi rồi, cậu giúp tôi nói với bọn họ cùng và tổ trưởng một tiếng, tôi đến bệnh viện chính phủ xử lý mọi việc xong sẽ trở về."
"Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm đi cùng đội trưởng Từ đi." Loại việc nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần thiết phải dặn dò, Trình Giai Vãn ra dấu OK, cười cười nói với cô, "Nhớ chú ý an toàn, sẽ không có việc gì đâu, chuyện nguy hiểm đều đã qua rồi, cậu đừng lo lắng."
Thời Hoan khẽ giương khóe môi, sau khi mỉm cười cùng cô nói lời từ biệt với cô ấy xong, liền theo người bên Balnea lên xe.
Trong thùng xe chỉ có Thời Hoan và Từ Dã, còn những người khác đều ở phía trước.
Cô nhìn Từ Dã đang nằm trên giường, thấy anh vẫn nhắm hai mắt, sắc mặt hơi tái nhợt giống như bị bệnh, so với lúc anh vừa ngất đi đã tốt hơn không ít, xem ra là sắp hồi phục.
Thời Hoan chưa từng thấy Từ Dã ngã xuống, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô thấy bộ dạng yếu ớt của Từ Dã, trong lòng có trăm ngàn nỗi chua xót, cô thu lại ánh mắt, nỗi buồn bực trong lòng như muốn dâng lên, lại bị cô áp chế xuống.
Không hiểu sao, trong nháy mắt kia, trong đầu Thời Hoan đột nhiên như có thứ gì đó căng ra rồi nứt vỡ, âm u như thủy triều nuốt sống thế giới xung quanh cô, một lần nữa cảm nhận được cảm giác hít thở không thông khiến cô có chút run rẩy.
Tay chân cứng ngắc giống như bị trói lại, cảm nhận máu tươi trong cơ thể mình như dần cạn kiệt, cô nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Tô Kỳ, khung cảnh tan vỡ không ngừng tái hiện lại trước mắt, những cảm xúc tiêu cực khó nói đột nhiên dâng lên, làm cho Thời Hoan không cách nào tránh được.
Thời Hoan cắn chặt môi, cô nâng tay lên đỡ trán cùng xoa nhẹ đôi mắt buộc bản thân phải quên đi những điều rối loạn đó càng sớm càng tốt.
Đừng suy nghĩ nữa...... Đừng suy nghĩ nữa......
Thời Hoan, mọi việc đều đã qua rồi.
Không cần nhớ lại,
Không sao rồi.
Sẽ không có ai phải chết đi nữa, loại cảm giác này, cô sẽ không phải trải qua lần nữa.
Thời Hoan không ngừng tự an ủi chính mình, nhưng mà lần này, người đàn ông đang nằm trên giường sẽ không vì nhìn thấy cô lo sợ mà đứng dậy ôm lấy cô nhẹ giọng an ủi nữa.
Hiện tại cô chỉ có một mình, chính vì như thế, cô lại càng không cho phép bản thân suy sụp.
Thời Hoan hít sâu một hơi, cô mở to mắt, trong đầu cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút, cơn khủng hoảng kia đã vơi đi không ít, đầu ngón tay run rẩy cũng đã có thể khống chế lại.
Cô chậm rãi dựa lưng về phía sau, nhìn theo phong cảnh ở cửa sổ đối diện, trong mắt dần có điểm nhìn.
Sau một lúc lâu, Thời Hoan ổn định vững vàng lại hơi thở, tiếng tim đập cũng có xu hướng bình tĩnh hơn, cô lúc này mới lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật ra nhiệm vụ của bác sĩ không biên giới vô cùng nguy hiểm, bị thương cũng là chuyện thường xảy ra, trước đây Thời Hoan trong lúc làm việc dù có bị thương cũng không để ý nhiều, nếu vết thương không quá nghiêm trọng cô cũng sẽ không phàn nàn gì.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên......
Thời Hoan hy vọng có thể mau chóng chấm dứt nhiệm vụ, về nước sớm một chút.
***
Sun: Tên gốc của truyện là "Đừng ngã trong vòng tay em", có lẽ là xuất phát từ chương này. Điều đáng sợ nhất chính là phải nhìn thấy người mình yêu thương ra đi trong vòng tay mình:(
Beta: Hướng Dương
Thời Hoan đang đứng thất thần ở cửa phòng phẫu thuật, nhưng trong nháy mắt, cánh cửa bị ai đó đẩy ra.
Ánh mắt Thời Hoan trong chốc lát liền phát sáng, cô nhìn sang bên cạnh, liền thấy Trình Giai Vãn đi ra, cô ấy tháo khẩu trang xuống, thở nhẹ một hơi.
Trình Giai Vãn nhìn xung quanh, thấy bóng dáng Thời Hoan bên cạnh, lúc này liền cong khóe môi, nói với cô: "Không sao rồi, viên đạn bắn trúng vị trí ngay phía trên tim, đội trưởng Từ gặp may mắn, đã qua cơn nguy kịch rồi."
Thời điểm cô ấy vừa dứt lời, cả người Thời Hoan liền thả lỏng, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa như muốn ngã xuống, đặt tay lên tường chống đỡ cả cơ thể.
Đây quả là vạn hạnh trong bất hạnh*.
(*Vạn hạnh trong bất hạnh: tương tự như câu trong cái rủi có cái may.)
Lần này đến Balnea làm việc, đã xảy ra không ít sự cố, rốt cuộc cũng có chút may mắn.
Trên mặt Thời Hoan cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, cô thở ra một hơi, nói với Trình Giai Vãn: "Cám ơn cậu, Vãn Vãn, trạng thái lúc đó của tôi thật sự không tốt."
Trình Giai Vãn nhẹ nhàng xua tay, đang muốn mở miệng, lại thấy có vài nhân viên chính phủ của Balnea đi tới, họ đi khá vội, dường như có chuyện quan trọng.
Thấy Thời Hoan và Trình Giai Vãn ở cửa phòng phẫu thuật, một người trong số đó nhìn lướt qua hai người, chỉ cảm thấy Thời Hoan có chút quen mắt, liền tiến lên hỏi cô: "Cô có phải là bác sĩ Thời trong đội bác sĩ không biên giới không?"
Thời Hoan và Trình Giai Vãn nhìn nhau, cô hơi nhíu mày, tuy rằng không biết mục đích của đối phương là gì nhưng vẫn gật đầu trả lời, "Là tôi, có chuyện gì sao?"
"Là như vậy." Người kia thấy đã gặp đúng người, liền nhàn nhạt giải thích, "Lúc trước chúng tôi nhận được thông báo rằng gần nơi cung cấp nước cho dân tị nạn có mìn chưa được tháo gỡ, hôm nay có người không may giẫm phải nhưng cũng không xảy ra nổ mạnh, sau đó chúng tôi đã phái người đi gỡ mìn, hiện tại đã an toàn rồi."
Thời Hoan nghe vậy, ánh mắt khẽ trầm xuống.
Hôm nay có người không may giẫm phải?
Rõ ràng trước đây không lâu cũng đã có người bị nổ chết, nhưng khi đó bọn họ lại không hề nghĩ đến việc xử lý.
Có lẽ chỉ vì hôm nay là cô có thân phận đặc biệt mà thôi.
Trong lòng Thời Hoan có chút lạnh, mặc dù cảm xúc có hơi mâu thuẫn nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, cô vẫn dùng thái độ khi làm việc đáp lại, "Phải, tôi vốn muốn đi lấy nước nhưng vô tình giẫm phải mìn, sau đó được đội trưởng đội giữ gìn hòa bình dẫn người tới xử lý."
"Chúng tôi tới đây chính là vì chuyện này." Trên mặt đối phương không có biểu hiện gì, cũng không nhìn ra chút cảm xúc, "Chuyện đã xảy ra để sau hãy nói, chúng tôi được biết lúc mọi người gặp phải binh lính trẻ em, đội trưởng Từ đã bị thương, sau đó được đưa tới phòng phẫu thuật ở trại tị nạn bên này chữa trị, phía trên phái chúng tôi tới đây tìm hiểu tình hình, nếu tình hình đã có chuyển biến tốt hơn, chúng tôi đã chuẩn bị cho đội Trưởng Từ một phòng đơn ở bệnh viện chính phủ rồi."
Thời Hoan dừng lại một chút.
Bệnh viện chính phủ mà còn đặc biệt chiếu cố chuẩn bị một phòng đơn?
Đây quả thật là điều cô không ngờ đến.
"Ngại quá." Thời Hoan thu lại ánh mắt, che giấu đi tâm tình trong mắt, cô mở miệng nhàn nhạt nói, "Bởi vì một vài lí do cá nhân, lần này bác sĩ thực hiện phẫu thuật không phải tôi, mà là bác sĩ Trình bên cạnh tôi đây, nếu muốn biết thêm về tình hình các người hỏi cô ấy đi."
Người đứng đầu nghe vậy, liền nhìn về phía Trình Giai Vãn, lịch sự lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề, "Chào bác sĩ Trình, xin hỏi tình hình của đội trưởng Từ như thế nào rồi, có còn nguy hiểm không?"
"Đã không còn gì nguy hiểm rồi." Trình Giai Vãn đáp, cô liếc nhìn Thời Hoan, lập tức nhẹ giọng nói, "Có điều trước mắt đội trưởng Từ vẫn chưa tỉnh lại, có thể do tác dụng của thuốc mê còn chưa mất hết, cần phải quan sát thêm chút nữa."
"Được, tôi hiểu rồi." Đối phương gật đầu, "Sau đó chúng tôi muốn đưa đội trưởng Từ đến bệnh viện chính phủ, nếu mọi người lo lắng có thể đi cùng."
Trình Giai Vãn hơi nhướng mày, liền vỗ vai Thời Hoan, nói với cô: "Thời Hoan, hay là cậu đi cùng với họ đi?"
Thời Hoan suy nghĩ, thấy mình quả thực cũng có chút lo lắng, liền ừ một tiếng, quay đầu về phía nhân viên chính phủ nói: "Tôi sẽ đi cùng mọi người, xuất phát ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy." Nhân viên công tác gật đầu, phất tay với vài người phía sau, ý bảo mọi người rời đi, sau đó nhìn về phía Thời Hoan, chớp mắt hỏi, "Đúng rồi bác sĩ Thời Hoan, về tên lính trẻ em kia...... Tôi nghe nói, đứa trẻ đó cũng bị thương, tuy rằng được cũng được cứu, nhưng vẫn còn đang hôn mê."
Tình huống của đứa trẻ kia, lúc nãy Trương Đông Húc và Lưu Phong đã nói với cô nên bây giờ cũng không còn quá bất ngờ nữa.
Thời Hoan nhớ tới lúc đầu nhìn thấy đứa trẻ kia, trông thấy khuôn mặt nó cực kỳ bình thản, lạnh lùng, không có chút sức sống nào, giống như một cơ thể trống rỗng, không hề có màu sắc tâm hồn.
Cô chưa từng gặp đứa trẻ nào kỳ quái như vậy.
Khi đó cô còn tưởng rằng, nó như vậy là do tâm lý đề phòng với mọi người nên mới có thể có ánh mắt lạnh lùng âm u như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, đó đâu phải tâm lý đề phòng, rõ ràng chính là sát ý.
Sát ý lạnh lẽo như vậy, giống như tai họa ngầm ngay bên người cô, cô lại bởi vì những yếu tố bên ngoài mà hoàn toàn không có chút đề phòng nào.
Nhìn lại những chi tiết đó, không khỏi quá mức kinh khủng, làm cho người ta không rét mà run.
Trong nháy mắt tiếng súng kia vang lên, Thời Hoan gần như không phản ứng kịp là nơi nào nổ súng, cô thậm chí còn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có tiếng súng ở đó, vì thế mới phản ứng chậm trong chớp mắt, để cho Từ Dã kéo cô lại thay cô chắn viên đạn kia.
Lúc nhìn thấy Từ Dã ngã xuống, trong đầu Thời Hoan hoàn toàn trống rỗng, ngay cả động tác nhanh chóng rút súng ra bắn trả cũng là hành động theo bản năng, đến tận khi cô buông tay khỏi cò súng, viên đạn đã bắn ra, Thời Hoan mới nhận thức được mình rốt cuộc vừa làm gì.
Nhưng cô không hề hối hận, cho dù vì thế mà trách tội lên đầu cô, bắt cô phải gánh vác hậu quả, cô cũng không quan tâm.
May là cuối cùng Từ Dã cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không Thời Hoan thật sự sợ mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.
Nghĩ vậy, Thời Hoan bình ổn lại tâm tình, biết được Từ Dã đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, cảm xúc của cô đã nhanh chóng ổn định lại, gần như khôi phục về dáng vẻ bình tĩnh lúc trước.
Cô khoanh tay, đối với chuyện này không có lời nào để nói, cũng không hối hận, cô đơn giản thoải mái thừa nhận: "Phải, có vấn đề gì sao?"
"Bác sĩ Thời hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút mà thôi." Nhân viên chính phủ phát hiện trong lời nói của cô dường như ẩn chứa địch ý, liền lắc đầu, hạ giọng, "Bởi vì dù sao cũng là cô nổ súng, nếu là người Balnea thì không sao, nhưng cô có thân phận đặc biệt, may mắn là sự tình không quá phức tạp, nếu không sẽ không dễ xử lý."
Thời Hoan nhướng mày, khẽ cong khóe môi, "Thật có lỗi, tôi vừa mới bình tĩnh lại, khi nói chuyện giọng điệu có thể không tốt lắm, mong anh thứ lỗi."
Đoạn đối thoại liền không được tiếp tục nữa.
Sau đó Từ Dã được nhân viên nghiệp vụ chuyển vào trong xe, Thời Hoan rời đi cùng họ, mắt nhìn sắc trời đã gần tối hẳn, lúc này lẽ ra đội bác sĩ nên trở về khu vực của quân đội rồi.
Thời Hoan phải rời đi cùng với nhóm người bên này, đương nhiên sẽ không có thời gian trở về, cô chỉ có thể lo lắng sau đó sẽ trở về bằng cách nào.
Cô đột nhiên nhớ tới, chuyện này còn chưa nói cùng mọi người trong đội bác sĩ, suy nghĩ một chút, cô liền nhờ Trình Giai Vãn chuyện này: "Vãn Vãn, lát nữa đội bác sĩ sẽ thu dọn đồ đạc trở về, bây giờ tôi phải đi rồi, cậu giúp tôi nói với bọn họ cùng và tổ trưởng một tiếng, tôi đến bệnh viện chính phủ xử lý mọi việc xong sẽ trở về."
"Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm đi cùng đội trưởng Từ đi." Loại việc nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần thiết phải dặn dò, Trình Giai Vãn ra dấu OK, cười cười nói với cô, "Nhớ chú ý an toàn, sẽ không có việc gì đâu, chuyện nguy hiểm đều đã qua rồi, cậu đừng lo lắng."
Thời Hoan khẽ giương khóe môi, sau khi mỉm cười cùng cô nói lời từ biệt với cô ấy xong, liền theo người bên Balnea lên xe.
Trong thùng xe chỉ có Thời Hoan và Từ Dã, còn những người khác đều ở phía trước.
Cô nhìn Từ Dã đang nằm trên giường, thấy anh vẫn nhắm hai mắt, sắc mặt hơi tái nhợt giống như bị bệnh, so với lúc anh vừa ngất đi đã tốt hơn không ít, xem ra là sắp hồi phục.
Thời Hoan chưa từng thấy Từ Dã ngã xuống, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô thấy bộ dạng yếu ớt của Từ Dã, trong lòng có trăm ngàn nỗi chua xót, cô thu lại ánh mắt, nỗi buồn bực trong lòng như muốn dâng lên, lại bị cô áp chế xuống.
Không hiểu sao, trong nháy mắt kia, trong đầu Thời Hoan đột nhiên như có thứ gì đó căng ra rồi nứt vỡ, âm u như thủy triều nuốt sống thế giới xung quanh cô, một lần nữa cảm nhận được cảm giác hít thở không thông khiến cô có chút run rẩy.
Tay chân cứng ngắc giống như bị trói lại, cảm nhận máu tươi trong cơ thể mình như dần cạn kiệt, cô nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Tô Kỳ, khung cảnh tan vỡ không ngừng tái hiện lại trước mắt, những cảm xúc tiêu cực khó nói đột nhiên dâng lên, làm cho Thời Hoan không cách nào tránh được.
Thời Hoan cắn chặt môi, cô nâng tay lên đỡ trán cùng xoa nhẹ đôi mắt buộc bản thân phải quên đi những điều rối loạn đó càng sớm càng tốt.
Đừng suy nghĩ nữa...... Đừng suy nghĩ nữa......
Thời Hoan, mọi việc đều đã qua rồi.
Không cần nhớ lại,
Không sao rồi.
Sẽ không có ai phải chết đi nữa, loại cảm giác này, cô sẽ không phải trải qua lần nữa.
Thời Hoan không ngừng tự an ủi chính mình, nhưng mà lần này, người đàn ông đang nằm trên giường sẽ không vì nhìn thấy cô lo sợ mà đứng dậy ôm lấy cô nhẹ giọng an ủi nữa.
Hiện tại cô chỉ có một mình, chính vì như thế, cô lại càng không cho phép bản thân suy sụp.
Thời Hoan hít sâu một hơi, cô mở to mắt, trong đầu cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút, cơn khủng hoảng kia đã vơi đi không ít, đầu ngón tay run rẩy cũng đã có thể khống chế lại.
Cô chậm rãi dựa lưng về phía sau, nhìn theo phong cảnh ở cửa sổ đối diện, trong mắt dần có điểm nhìn.
Sau một lúc lâu, Thời Hoan ổn định vững vàng lại hơi thở, tiếng tim đập cũng có xu hướng bình tĩnh hơn, cô lúc này mới lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật ra nhiệm vụ của bác sĩ không biên giới vô cùng nguy hiểm, bị thương cũng là chuyện thường xảy ra, trước đây Thời Hoan trong lúc làm việc dù có bị thương cũng không để ý nhiều, nếu vết thương không quá nghiêm trọng cô cũng sẽ không phàn nàn gì.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên......
Thời Hoan hy vọng có thể mau chóng chấm dứt nhiệm vụ, về nước sớm một chút.
***
Sun: Tên gốc của truyện là "Đừng ngã trong vòng tay em", có lẽ là xuất phát từ chương này. Điều đáng sợ nhất chính là phải nhìn thấy người mình yêu thương ra đi trong vòng tay mình:(
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook