"Mạn Đồng, em muốn chạy đi đâu, thằng bé đó là con của Hứa Doanh, tôi tuyệt đối không thể cho nó sống sót" Đào Kì Vương nắm chặt lấy khẩu súng trong tay mình, gương mặt tuấn mĩ tràn ngập tức giận lẫn căm phẫn, bộ âu phục trắng muốt trên người hắn sớm đã nhuốm đầy máu tươi, khiến hắn thập phần đáng sợ.

Trước lọng súng đen ngòm đáng sợ ấy, cô chỉ thấy cái chết tựa như rất gần, mỏng manh như một làn gió thoảng, mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi khôn cùng. Cái chết thực ra không đáng sợ chút nào, mà điều khiến Mạn Đồng sợ hãi chính là mạng sống của Mạo Thiên, thằng bé vô tội, nó không đáng phải chết.

Đôi môi cô run lẩy bẩy, thanh âm trong trẻo đã khàn đặc vì nước mắt "Đừng mà, tôi xin anh, thằng bé còn quá nhỏ, nó vô tội, nếu muốn chém muốn giết, chỉ cần nhắm vào tôi là được, làm ơn tha cho con tôi, cầu xin anh" Mạn Đồng kéo đứa nhỏ ra phía sau mình, gương mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt.

"Xin anh, chỉ cần tha cho con tôi, tôi sẵn sàng làm theo ý anh mà ..."

"Cầu xin tôi? Không ... Không đâu Mạn Đồng, em chỉ có thể yêu tôi nếu tất cả những gì liên quan đến Hứa Doanh đều biến mất, đương nhiên, con trai của Hứa Doanh cũng phải biến mất theo cha nó, em biết tôi rất yêu em mà, Mạn Đồng của tôi, chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ có con, em cũng không cần phải đau khổ đến vậy".

Mặc cho sự cầu xin của cô, gương mặt tàn khốc của hắn hiện lên ý cười đáng sợ, lòng bàn tay cứng ngắc tóm chặt lấy cánh tay Mạn Đồng kéo sang một bên, khẩu súng chiếu thẳng đến lồng ngực phập phồng của Mạo Thiên. Trong giây phút ngắn ngủi đó, một viên đạn ghim thẳng đến ngực đưa trẻ, nó kêu lên một tiếng đứt đoạn, máu từ lồng ngực trào ra không ngừng, cả người nó bị tác động bởi một luồng lực mạnh xâm nhập đẩy lùi ra phía sau, đôi mắt trong veo như dòng suối của đứa trẻ nheo lại, rồi từ từ khép chặt trong đau đớn. Mạn Đồng thoát khỏi cổ tay cứng ngắc của hắn, cô đau đớn ôm chặt lấy đứa trẻ trong tay mình, đôi mắt tinh anh đã đóng lại vĩnh viễn sau cặp mi dày cong vút, từ khóe mi vẫn còn vương lại giọt nước mắt long lanh, từ ngực nó, máu chảy ra thấm đẫm chiếc áo phông trẻ em, gương mặt hồng hào sớm đã trở lên xám xịt.

Mạn Đồng gào lên trong đau đớn, nước mắt chảy thành dòng nhỏ giọt xuống lền đất lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy thù hận chiếu đến người đàn ông tàn ác ấy, đối với cô, hắn giống như một con quái vật hoàn toàn xa lạ, từ lâu đã không còn là Đào Kì Vương mà cô từng đem lòng yêu thương.

"Tại sao lại giết chết con tôi? Tại sao?..."

"A" Cô hét lên một tiếng thống khổ, người đàn ông này thực sự đã mất hết nhân tính. Trong mắt hắn chỉ có thù hận thôi sao? tại sao hắn không thể buông tha cho cô, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, cướp đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cô, biến cuộc sống của cô trở thành địa ngục tăm tối nhất, đến mạng sống của đứa trẻ này cũng muốn tước đoạt, hắn có quyền này sao?

Không! Hắn không có quyền, càng không có quyền ép buộc cô!

Trong ánh mắt Mạn Đồng ngập tràn hận thù sâu sắc , tất cả những người cô yêu thương đều bị hắn giết hại , người đàn ông mang tên Đào Kì Vương đó , có chết cô cũng không thể lãng quên , cô chỉ không ngờ , trước đây bản thân lại có thể yêu hắn , đắm chìm trong thứ tình yêu đáng nguyền rủa ấy , để rồi , bây giờ phải hối hận .

Nếu ... cô không gặp hắn, có lẽ, cuộc đời cô sẽ không bi thương như vậy, càng không phải chịu cơn dày vò như ngày hôm nay, gia đình cô sẽ sống hạnh phúc, con trai cô sẽ không phải chết, tất cả sẽ bình yên như trước, và điều quan trọng nhất là, mãi mãi cũng không có sự xuất hiện của người đàn ông tàn khốc đó trong cuộc sống của cô.

"Anh không phải con người, mà là một ác quỷ máu lạnh không có nhân tính, anh nghĩ mình đáng được yêu thương sao? Không đâu, Đào Kì Vương, từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã rời xa anh mà kết hôn với Hứa Doanh, anh ấy không phải người đàn ông hoàn hảo nhất, nhưng lại mang đến cho tôi hạnh phúc trọn vẹn nhất, anh ấy khiến tôi hạnh phúc, khiến tôi cảm nhận được thế nào gọi là tình yêu, không giống như khi ở bên cạnh anh, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là đau khổ, là máu, những chuyện anh đã gây ra, dù tôi có chết, cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh".

"Mạn Đồng ..."

Đào Kì Vương sững người khi thấy bóng dáng nhỏ bé của cô lao mình đến hành lang bên ngoài, cô lặng lẽ quay lại nhìn hắn, trên gương mặt diễm lệ ấy bất chợt nở một nụ cười lạnh "Đào Kì Vương, tôi hận anh, đến chết vẫn hận anh".

Sau câu nói ấy, cả người cô ngả về phía sau, đôi mắt sinh động ngày ấy khẽ nhắm lại, từ từ reo mình xuống bên dưới, thân hình mảnh mai ấy như tấm lụa trắng mềm mại trong gió, mang theo chút đau đớn lẫn xót xa, mang theo cả tình yêu lẫn sự ích kỉ của hắn mà biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Người con gái mà hắn yêu nhất, chọn cái chết để trả thù hắn, buộc hắn đau khổ cả cuộc đời này sao?

...

"Mẹ" Hứa Mạo Thiên thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, anh nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy khoảng không lạnh lẽo, người con gái ấy cũng đã ra đi, vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.

Đào Thụy Tiên...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương