Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em
-
Chương 1
"Trái tim tôi không thể dung nạp bất kể ai, rời xa tôi, chính là cho em cơ hội giải thoát".
Không thể dung nạp, chính là không thể dung nạp ! Anh thực sự quá nhẫn tâm.
Đào Thụy Tiên gục xuống nền đất lạnh lẽo như băng ấy, để cái lạnh dưới lòng bàn tay không ngừng xâm nhập vào cơ thể mình, đến tận bây giờ, không một thứ gì có thể khiến cô hoảng sợ bằng ánh mắt lạnh giá của anh, cái nhìn khiến trái tim cô bị đóng băng hoàn toàn, vô cùng tàn nhẫn !
Biết rằng ở bên anh sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng cô vẫn tin tưởng, dành toàn bộ sự quan tâm lẫn yêu thương cho người đàn ông này. Nhưng cái cách cô bị vứt bỏ, còn tàn nhẫn hơn ăn một phát súng vào tim, đau hơn việc bị người ta dùng dao khoét từng mảng thịt trên cơ thể. Dẫu vậy, nhưng cô chưa bao giờ có ý định sẽ buông tay. Nếu anh xuống địa ngục, cô là muốn theo anh chịu khổ, chỉ cần có anh, cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt sẽ trở nên thi vị vô cùng.
Cô ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh, trong đôi mắt màu đen thâm trầm ấy lại ánh lên cái nhìn vô cùng xa lạ, tựa như chẳng hề quen biết. Hiện tại, người đàn ông cao cao tại thượng này, trong mắt cô hiện tại, chính là một bức tường được bao bọc bởi một lớp băng lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh đến tận cốt tủy, càng không thể đưa tay chạm tới.
"Mạo Thiên" Cô chợt gọi tên anh, giọng nói êm dịu như một giọt nước mong manh rơi vào khoảng không vô định, thanh thuần đến mĩ lệ "Trong trái tim anh, đã bao giờ có em?".
Gương mặt tuấn mĩ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bóng dáng cao lớn ấy vẫn sừng sững trước mặt cô, vừa cao ngạo lại vừa lạnh lẽo. Không gian trước mắt cô là một màu u tối, đáng sợ nhất chính là cái cảm giác lạc lõng lẫn cô đơn. Người đàn ông đó, rõ ràng ở trước mặt cô, vậy mà lại như quá xa xăm, đến nỗi không thể tự tay với tới. Nếu cô có thể chạm, cũng chính là bị khí lạnh trên người anh hút cạn sinh lực cho tới chết.
Anh nói "Đã từng"
"Có phải vì Tự Uyển? Vì anh yêu cô ấy, cho nên mới muốn rời bỏ em?"
Hứa Mạo Thiên nhìn vào ánh mắt đẫm nước của cô, đôi mắt trong veo ngày đó, giờ lại hiện thêm một vài tia đỏ đau thương.
"Tôi chưa bao giờ vì bất cứ ai, càng không thể vì một người phụ nữ. Tôi hận gia đình em, như vậy sao có thể tiếp nhận em?".
...
Đào Thụy Tiên cố nặn ra một nụ cười, trong ánh mắt vẫn sót lại vài tia hi vọng cuối cùng "Mạo Thiên, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, em đã nấu rất nhiều món anh thích, có tôm hấp lá chanh, mực chiên xù, cá hồi chiên mật ong, còn cả Phá Lấu nữa, em đã tốn rất nhiều thời gian để làm..."
"Thụy Tiên, đừng nói nữa" Hứa Mạo Thiên chặn lại lời cô, anh xoay người bước đi.
Cô chính là cố chấp không chịu bỏ cuộc, cô chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau, đôi bàn tay nhỏ bé xiết chặt lấy anh , cảm giác ấm áp tựa như quá mong manh, cô rất sợ mất anh, hiện tại, chỉ cần anh đừng buông tay, cô có thể vì anh mà bỏ qua mọi chuyện.
"Đừng như vậy nữa, em biết anh rất yêu em mà, chúng ta làm lại từ đầu, em sẽ thay đổi theo ý anh, được không ?" .
Anh gỡ những ngón tay thon dài của cô, mạnh tay đẩy cô xuống đất, cái cảm giác này cô chưa bao giờ thử qua, bị người mình yêu thương nhất ruồng bỏ, cái này gọi là thê thảm sao?
"Đàn bà bên cạnh tôi, không phải chỉ để thỏa mãn dục vọng lẫn tiền bạc thôi sao? Thân mình em, có chỗ nào tôi chưa thử qua, tôi đối với em cũng như bao nhiêu người đàn bà khác, không hơn không kém".
Giờ cô mới hiểu được , cái cảm giác yêu thương một người đến vô hạn, giờ biến thành oán hận đến tột cùng...
"Anh! Sao có thể" .
Cô không thể ngước lên nhìn anh, cũng chẳng thấy gì ngoài những hình ảnh nhạt nhòa vì nước mắt , sống mũi cay sè, cổ họng nghẹn ứ lại, toàn thân không kiềm được mà run rẩy. Khoảnh khắc này , trái tim cô đã thực sự tan biến như bọt biển.
"Tôi có thể" Mạo Thiên vẫn đứng tại đó, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm ấy lại như có một luồng sóng dữ dội, những ngón tay thon dài khẽ co lại. Anh muốn buông thả tất cả, muốn ôm chặt người con gái ấy vào lòng, để khoảng cách giữa yêu và hận chìm vào quá khứ, nhưng là không còn cách nào tiếp nhận.
"Nhưng tôi yêu anh, yêu rất nhiều đồ ngốc, tại sao lại hủy hoại tất cả, tại sao?" Đào Thụy Tiên nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, gương mặt phiếm hồng xinh xắn đã trở nên trắng bệch như ma quỷ "Giết tôi đi, nếu muốn giải thoát cho tôi, cách tốt nhất chính là giúp tôi tiến gần hơn với cái chết".
Cô rút lấy khẩu súng trong người ném thẳng đến chỗ anh, đôi mắt từ từ khép lại che đi những dòng cảm xúc hóa thành những giọt lệ chảy dài như dòng sông uốn lượn đầy thi vị, hai tay dang rộng như muốn bao trùm lấy tất cả "Bắn đi , không phải anh rất hận gia đình tôi sao ? Anh giết họ rồi, nên để tôi đi cùng họ mới phải, nếu không , tôi chắc chắn sẽ tìm anh trả thù".
"Nếu muốn trả thù cho họ, được, tôi chính là muốn cho em một cơ hội".
Không thể dung nạp, chính là không thể dung nạp ! Anh thực sự quá nhẫn tâm.
Đào Thụy Tiên gục xuống nền đất lạnh lẽo như băng ấy, để cái lạnh dưới lòng bàn tay không ngừng xâm nhập vào cơ thể mình, đến tận bây giờ, không một thứ gì có thể khiến cô hoảng sợ bằng ánh mắt lạnh giá của anh, cái nhìn khiến trái tim cô bị đóng băng hoàn toàn, vô cùng tàn nhẫn !
Biết rằng ở bên anh sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng cô vẫn tin tưởng, dành toàn bộ sự quan tâm lẫn yêu thương cho người đàn ông này. Nhưng cái cách cô bị vứt bỏ, còn tàn nhẫn hơn ăn một phát súng vào tim, đau hơn việc bị người ta dùng dao khoét từng mảng thịt trên cơ thể. Dẫu vậy, nhưng cô chưa bao giờ có ý định sẽ buông tay. Nếu anh xuống địa ngục, cô là muốn theo anh chịu khổ, chỉ cần có anh, cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt sẽ trở nên thi vị vô cùng.
Cô ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh, trong đôi mắt màu đen thâm trầm ấy lại ánh lên cái nhìn vô cùng xa lạ, tựa như chẳng hề quen biết. Hiện tại, người đàn ông cao cao tại thượng này, trong mắt cô hiện tại, chính là một bức tường được bao bọc bởi một lớp băng lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh đến tận cốt tủy, càng không thể đưa tay chạm tới.
"Mạo Thiên" Cô chợt gọi tên anh, giọng nói êm dịu như một giọt nước mong manh rơi vào khoảng không vô định, thanh thuần đến mĩ lệ "Trong trái tim anh, đã bao giờ có em?".
Gương mặt tuấn mĩ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bóng dáng cao lớn ấy vẫn sừng sững trước mặt cô, vừa cao ngạo lại vừa lạnh lẽo. Không gian trước mắt cô là một màu u tối, đáng sợ nhất chính là cái cảm giác lạc lõng lẫn cô đơn. Người đàn ông đó, rõ ràng ở trước mặt cô, vậy mà lại như quá xa xăm, đến nỗi không thể tự tay với tới. Nếu cô có thể chạm, cũng chính là bị khí lạnh trên người anh hút cạn sinh lực cho tới chết.
Anh nói "Đã từng"
"Có phải vì Tự Uyển? Vì anh yêu cô ấy, cho nên mới muốn rời bỏ em?"
Hứa Mạo Thiên nhìn vào ánh mắt đẫm nước của cô, đôi mắt trong veo ngày đó, giờ lại hiện thêm một vài tia đỏ đau thương.
"Tôi chưa bao giờ vì bất cứ ai, càng không thể vì một người phụ nữ. Tôi hận gia đình em, như vậy sao có thể tiếp nhận em?".
...
Đào Thụy Tiên cố nặn ra một nụ cười, trong ánh mắt vẫn sót lại vài tia hi vọng cuối cùng "Mạo Thiên, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, em đã nấu rất nhiều món anh thích, có tôm hấp lá chanh, mực chiên xù, cá hồi chiên mật ong, còn cả Phá Lấu nữa, em đã tốn rất nhiều thời gian để làm..."
"Thụy Tiên, đừng nói nữa" Hứa Mạo Thiên chặn lại lời cô, anh xoay người bước đi.
Cô chính là cố chấp không chịu bỏ cuộc, cô chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau, đôi bàn tay nhỏ bé xiết chặt lấy anh , cảm giác ấm áp tựa như quá mong manh, cô rất sợ mất anh, hiện tại, chỉ cần anh đừng buông tay, cô có thể vì anh mà bỏ qua mọi chuyện.
"Đừng như vậy nữa, em biết anh rất yêu em mà, chúng ta làm lại từ đầu, em sẽ thay đổi theo ý anh, được không ?" .
Anh gỡ những ngón tay thon dài của cô, mạnh tay đẩy cô xuống đất, cái cảm giác này cô chưa bao giờ thử qua, bị người mình yêu thương nhất ruồng bỏ, cái này gọi là thê thảm sao?
"Đàn bà bên cạnh tôi, không phải chỉ để thỏa mãn dục vọng lẫn tiền bạc thôi sao? Thân mình em, có chỗ nào tôi chưa thử qua, tôi đối với em cũng như bao nhiêu người đàn bà khác, không hơn không kém".
Giờ cô mới hiểu được , cái cảm giác yêu thương một người đến vô hạn, giờ biến thành oán hận đến tột cùng...
"Anh! Sao có thể" .
Cô không thể ngước lên nhìn anh, cũng chẳng thấy gì ngoài những hình ảnh nhạt nhòa vì nước mắt , sống mũi cay sè, cổ họng nghẹn ứ lại, toàn thân không kiềm được mà run rẩy. Khoảnh khắc này , trái tim cô đã thực sự tan biến như bọt biển.
"Tôi có thể" Mạo Thiên vẫn đứng tại đó, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm ấy lại như có một luồng sóng dữ dội, những ngón tay thon dài khẽ co lại. Anh muốn buông thả tất cả, muốn ôm chặt người con gái ấy vào lòng, để khoảng cách giữa yêu và hận chìm vào quá khứ, nhưng là không còn cách nào tiếp nhận.
"Nhưng tôi yêu anh, yêu rất nhiều đồ ngốc, tại sao lại hủy hoại tất cả, tại sao?" Đào Thụy Tiên nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, gương mặt phiếm hồng xinh xắn đã trở nên trắng bệch như ma quỷ "Giết tôi đi, nếu muốn giải thoát cho tôi, cách tốt nhất chính là giúp tôi tiến gần hơn với cái chết".
Cô rút lấy khẩu súng trong người ném thẳng đến chỗ anh, đôi mắt từ từ khép lại che đi những dòng cảm xúc hóa thành những giọt lệ chảy dài như dòng sông uốn lượn đầy thi vị, hai tay dang rộng như muốn bao trùm lấy tất cả "Bắn đi , không phải anh rất hận gia đình tôi sao ? Anh giết họ rồi, nên để tôi đi cùng họ mới phải, nếu không , tôi chắc chắn sẽ tìm anh trả thù".
"Nếu muốn trả thù cho họ, được, tôi chính là muốn cho em một cơ hội".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook