Sinh Đồ
-
Chương 44: Ngoại truyện: Em là đôi mắt của anh
Cậu Công vừa thấy Lí Chính, ánh mắt lập tức đỏ hoe, huơ huơ bàn tay dày đặc vết chai hỏi: “Có nhìn thấy không?”
Lí Chính dừng hai giây mới lắc đầu.
Cuối cùng cậu Công cũng không thể nhịn được để cho nước mắt rơi xuống: “Tạo nghiệt gì đây, lúc đi còn rất tốt, mới chỉ có một tháng trở về lại thành ra thế này.”
Lí Chính bình chân như vại gõ bàn: “Mùi gì vậy? Cơm khê à?”
“Ui!” Cậu Công vỗ đùi, vội vàng quay về nhà bếp.
Lí Chính sờ bàn, chạm phải đũa: “Ăn trước đi, có phải em đói bụng rồi không?”
Chu Diễm vẫn nhìn anh, nghe thấy anh nói với mình, lúc này cô mới cầm tay anh: “Em không đói.” Giọng nói nhấn mạnh, lộ ra sự bướng bỉnh.
Lí Chính cười, bỏ đũa ra, cầm lấy tay cô, nhéo hai cái, lại đưa lên miệng hôn mấy cái, Chu Diễm đỏ mặt: “Anh làm gì vậy, cậu Công ở đây đấy.”
Lí Chính: “Mặc kệ cậu ấy.”
Chu Diễm rút tay, chột dạ nhìn về phía nhà bếp: “Đừng làm loạn!”
Lí Chính mặc kệ, nắm lấy tay cô đặt lên môi mình, Chu Diễm đành phải nói: “Em đói rồi.”
Lí Chính cười, cuối cùng cũng bỏ tay cô ra, Chu Diễm cắn môi nhéo trộm lên cánh tay anh một cái, rồi mới thành thật ngay ngắn ngồi, chờ cậu Công bưng đồ đi ra, cô mới nhớ ra phải tiến lên giúp đỡ.
“Cháu ngồi đi!” Cậu ông để đồ ăn lên bàn, “Hai cháu mau ăn đi, đừng để nguội, hôm qua cậu bắt được tôm, đã làm sạch rồi.”
Nói xong mới ý thức được hiện tại Lí Chính hành động không tiện, cảm thấy hối hận, đã thấy Chu Diễm cầm lấy con tôm, nhanh chóng lột xong vỏ, đặt vào bát Lí Chính, Lí Chính cầm bát lên, gắp tôm ăn: “Ôi, bỏ nhiều hạt tiêu thế.”
Cậu Công mặt mày hơn hở.
Cơm nước xong, Lí Chính không tính ở lại nơi này, lôi Chu Diễm đi bộ trở về thuyền. Bảy giờ tối mùa hè, rặng mây đỏ chưa biến mất, gió thổi gạt đi chút hơi nóng, xe chạy về phía bờ đê, không ít đứa trẻ lao xuống bơi lội, Chu Diễm nắm tay Lí Chính vừa đi vừa nói chuyện: “Bên tay phải hình như đang xây dựng công viên. Tiểu khu kia đối diện với khu rừng, có phải công viên quá nhỏ hay không? Còn dựng một sân khấu nữa. Một, hai, ba… tổng cộng mới có sáu cây.”
Lí Chính nghiêng mặt, ánh mắt trống rỗng, giống như dùng lỗ tai nhìn thấy “công viên” nói: “Nơi này đã xây được nửa năm rồi, có lẽ là nơi khiêu vũ quảng trường.”
“Vậy thì nhỏ qua, ở giữa còn trồng cây nữa, đường kính còn chưa đến hai trăm mét, làm sao nhảy được chứ.” Chu Diễm quan sát đánh giá.
Lí Chính: “Chờ thêm hai tháng nữa xây xong chẳng phải sẽ biết à.”
Qua hai tháng nữa là khai giảng, Chu Diễm không quá cố chấp với “công viên”, lại chuyển sang chuyện khác, ví dụ như từ trong bể bơi có một cậu nhóc năm tuổi không mặc quần chạy ra, ví dụ như vừa rồi có một chiếc xe vận tải chở đầy hoa cỏ, ví dụ như có một con chim to màu trắng bay qua mặt sông, phần lớn thời gian Lí Chính đều lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng mới phát biểu một câu đánh giá hoặc nghi vấn.
Trở lại thuyền, Chu Diễm mở nước tắm cho Lí Chính. Mấy ngày đầu Lí Chính còn chưa thích ứng, đều là Chu Diễm tắm cho anh, hiện tại Lí Chính đã có thể tự mình tắm, Chu Diễm vẫn không yên tâm, nhưng cô chưa bao giờ nói, sau khi đóng cửa nhà tắm, lặng lẽ đứng ở cửa chờ đợi, cho đến khi tiếng nước bên trong hoàn toàn ngừng cô mới rời đi.
Buổi tối hai người ngủ ở phòng ngủ bên trong, Chu Diễm trợn mắt nhìn trần nhà, qua một lúc, nghe thấy tiếng thở dốc của người bên cạnh tăng thêm, cô không khỏi nắm chặt tay, giây tiếp theo, người bên cạnh đột nhiên xoay người, trong khoang thuyền không ngừng phát ra những tiếng mờ ám. Đây là lần thứ hai của hai người, không có sự bắt buộc giống như lần đầu, nhưng lại càng thêm kịch liệt hơn so với lần đầu, cho đến khi cuối cùng không còn nghe thấy tiếng xe tiếng người bên bờ biển, Lí Chính đổ mồ hôi đầm đìa kéo Chu Diễm vào lòng, dỗ dành hôn đỉnh đầu cô, tay không ngừng vỗ lưng cô.
Thần trí Chu Diễm mơ hồ than thở: “Đi tắm…”
Lí Chính xuống giường, ôm Chu Diễm lên, bước chân đầu tiên hơi do dự, từ từ rời khỏi phòng ngủ. Anh vô cùng quen thuộc với chiếc thuyền này, một mình một thuyền đã hai năm, từ cửa đến phòng ngủ phải đi bao nhiêu bước anh đều có thể nhẩm đếm được, cho đến khi “ầm” một tiếng, anh đụng vào ghế.
Chu Diễm lập tức tỉnh táo lại, tránh một chút, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn: “Bỏ em xuống.”
Lí Chính không nhúc nhích, trong bóng tối Chu Diễm không thấy rõ mặt anh, chỉ cảm thấy bàn tay để bên sườn hơi ôm chặt, rồi nhanh chóng buông ra, cô rơi xuống đất. Chân chạm đất, Chu Diễm lập tức ôm lấy cổ Lí Chính, hôn cằm anh, một lát sau, Lí Chính mới ôm lại cô, cằm để trên đỉnh đầu cô, không nói lời nào, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn đi đến WC, Chu Diễm nắm tay anh.
Sáng hôm sau đến bệnh viện thành phố, trên xe buýt chật chội có người nhường chỗ cho Lí Chính, lòng tốt khiến cho người ta không thể từ chối, Lí Chính nói cám ơn, mặt không thay đổi ngồi xuống, Chu Diễm đứng bên nói: “Vừa rồi em cũng chưa ăn no, tới nơi chúng ta ăn thêm chút gì đó nhé?”
“Ừ.”
“Em muốn ăn hoành thánh.”
Lí Chính bật cười.
Chu Diễm thấy một đôi tình nhân ngồi ở cuối xe, lập tức có chủ ý: “Đứng mệt quá.” Đặt mông ngồi xuống đùi Lí Chính.
Hai người đều sững sờ, nhất là Chu Diễm, cả người cứng ngắc, sau khi nghĩ lại muốn đứng lên. Lí Chính buồn cười, ôm cô: “Đừng nhúc nhích, ôm em mới tốt.”
Chu Diễm đẩy anh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng: “Buông em ra.”
“Không phải nói đứng mệt sao?”
“Khó coi chết đi được.” Chu Diễm đỏ mặt, xấu hổ nhìn xung quanh, quả nhiên thấy mấy hành khách liếc trộm cô, cô chôn mặt vào ngực Lí Chính: “Anh bỏ ra đi, người ta đang nhìn đấy.”
Lí Chính: “Đã bị nhìn thấy thì bỏ ra làm gì.”
Chu Diễm khẽ nhéo lưng anh, uy hiếp: “Lí Chính! Mau bỏ ra!”
Lí Chính cười hai tiếng, cuối cùng không trêu cô nữa, Chu Diễm lúng túng đứng lên, cúi đầu nhìn cửa sổ, thôi miên bản thân một lúc lâu. Có tiết mục xen giữa này, khi chuyển sang chiếc xe tiếp theo, người phụ xe tốt bụng nhắc nhở nhường chỗ cho người già trẻ em người bệnh, trên mặt Lí Chính giữ nguyên nụ cười.
Tới bệnh viện, tình huống kiểm tra không mấy lạc quan, trang thiết bị chữa bệnh của bệnh viện cũng không tốt, bác sĩ đề nghị bọn họ đến bệnh viện tỉnh, Chu Diễm chạy ngược chạy xuôi, hẹn được chuyên gia ở bệnh viện tỉnh qua mạng, lại hỏi thăm người nhà người bệnh một lúc lâu, ánh mắt đảo qua đã thấy Lí Chính nói gì đó với y tá, cô cẩn thận lắng nghe, phát hiện Lí Chính đang hỏi đường đến WC, y tá muốn đỡ anh đi, nhưng Lí Chính lắc đầu, tay bám vào vách tường, sờ soạng đi về phía WC, y tá tìm xung quanh, ngoắc Chu Diễm: “Người nhà Lí Chính, mau tới đây.” Lí Chính dừng bước, Chu Diễm vội vàng chạy lên, y tá trách cứ: “Người bệnh muốn đi WC, cô là người nhà anh ta, đừng có chỉ biết buôn chuyện với người khác.”
Chu Diễm: “Cám ơn chị, tôi biết rồi.”
Lí Chính cau mày, cầm tay Chu Diễm nói với y tá: “Cô ấy đang giúp tôi hỏi về chuyên gia khoa mắt ở bệnh viện tỉnh.”
Chu Diễm kéo cánh tay anh: “Được rồi, WC ở phía trước, đi thôi.”
Y tá nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, một người cao lớn, một người gầy nhỏ xinh, hai người hình như đang nói gì đó, nhìn khẩu hình miệng, hình như cô gái kia đang trách móc, y tá nhìn xuống chân hai người, “Sáu, bảy, tám…” Giọng nói của cô gái như vọng lại đây, nhìn hai người, y tá đột nhiên cảm thấy hơi chua sót, một người đàn ông mù, một cô gái rõ ràng vẫn còn nhỏ tuổi, ăn mặc đơn giản mộc mạc, không giống như người giàu có, không biết tương lai sẽ ra sao.
“Ba mươi ba bước, hai sáu bước thì rẽ.” Chu Diễm đứng ở cửa WC.
Lí Chính xoa đầu cô: “Ừ, anh nhớ rồi.”
Hơn bốn giờ chiều hai người ngồi xe trở về, không có nhiều hành khách lắm, cuối cùng bọn họ đã có chỗ ngồi, Chu Diễm ngồi dựa vào cửa sổ, ôm cánh tay Lí Chính: “Đang đi qua phía đông đường Hòa Bình, hiện tại hơi kẹt xe, vừa rồi ở chỗ đèn giao thông hình như có khách sạn, bên này là đài truyền hình.”
Lí Chính: “Ừ nhìn xem có ngôi sao nào không?”
Chu Diễm thật sự nhìn chằm chằm cửa đài truyền hình, đột nhiên hưng phấn nói: “Em thấy được người dẫn chương trình Đường dây nóng lúc tám giờ, chính là cái người đầu trọc ấy.”
Xe lại đi, bóng dáng người dẫn chương trình biến mất, Chu Diễm tiếp tục miêu tả kiến trúc ven đường, thậm chí còn thấy cả tai nạn giao thông, sau đó đổi xe, Chu Diễm cuối cùng không còn chịu được nữa, ngủ gà ngủ gật. Lí Chính cẩn thận đặt đầu cô tựa vào vai mình, tóc cô dính vào má anh. Trong mắt anh ngoài màu đen không có màu gì khác, hiện giờ đã lâu anh không nhìn thấy người trong lòng, trên đời này có lẽ không ai giống như anh, lúc mới mù anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, còn hiện tại…
Lí Chính ôm chặt Chu Diễm, nhắm mắt, cau mày.
Cuộc hẹn với chuyên gia ở bệnh viện tỉnh là hai ngày sau, để phòng ngộ nhỡ có chuyện gì, Chu Diễm mang đầy túi hành lý, lại lo không có đủ tiền, cầm bút tỉ mỉ tính toán, ngay cả một cắc nhỏ cũng không buông tha, chuyện này cô không nói với Lí Chính, toàn bộ tiền tích góp của Lí Chính là con số không, cô có tám nghìn mẹ để lại, nhất định phải đi học, cách khai giảng còn hơn hai mươi ngày nữa, nhưng cô phải tham gia huấn luyện quân sự dành cho sinh viên mới, sau khi xong việc ở bệnh viện tỉnh cô phải nắm chắc thời gian tìm việc làm, nhưng cô cũng hiểu rõ, cho dù cố gắng thế nào, mấy ngày còn lại này cô cũng không thể xoay đủ tiền điều trị, lần này giống như trở lại hai năm về trước, cô và mẹ vì nợ nần mà hối hả ngược xuôi.
Lí Chính nghe thấy tiếng tiền kim loại vang lên trên bàn, xoa đầu Chu Diễm: “Buổi tối mời Lão Lưu đến ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Chu Diễm vẫn còn chưa hoàn hồn.”
“Ừ, chuẩn bị thêm chút đồ nhắm rượu nữa.”
Lão Lưu đến đúng giờ hẹn, khi đã uống được mấy chén, Chu Diễm mới hiểu được ý của Lí Chính, anh muốn bán thuyền.
Lí Chính giải thích với Chu Diễm: “Năm đó anh mua thuyền này cũng chỉ có mấy trăm nghìn, thuyền cũng đã cũ, nhưng động cơ vừa mới sửa, khoang thuyền cũng mới trang hoàng lại, cũng có thể bán được giá tốt.”
Chu Diễm gật đầu, nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Lí Chính, cô lên tiếng: “Vâng.”
Đã quyết định xong mọi chuyện, thuyền cũng đã quyết định bán, ai ngờ đêm trước khi đi, Lâm Thái đột nhiên phong trần mệt mỏi chạy đến.
Chuyện Lí Chính bị mù, hai người bọn họ vẫn chưa nói cho Lâm Thái và Thẩm Á Bình, nhưng bọn họ không nói thì không có nghĩa là Lão Lưu và cậu Công sẽ không nói.
Lâm Thái vào phòng, đổ ập người xuống mắng một trận: “Cho tới bây giờ anh vẫn không coi tôi là anh em sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mắt anh, anh cho là có thể giấu diếm được bao lâu chứ? Anh giấu Lí Chính Kiệt để nó vẫn còn nhớ được điều tốt của anh sao? Hôm trước Á Bình biết chân tướng rồi, đánh Chính Kiệt một trận bầm dập mặt mũi, thằng nhóc kia hận anh chết đi được, Á Bình còn khóc một lúc lâu, hai năm nay tôi chưa từng thấy cô ấy rơi một giọt nước mắt. Cứ gặp anh là tôi biết chuẩn bị có chuyện xấu mà!”
Chu Diễm ngắt lời anh ta: “Lâm Thái!”
Lâm Thái quát: “Gọi cái gì mà gọi, cô câm miệng!”
Lí Chính đá ghế, chỉ ra cửa: “Nếu cậu không thể nói chuyện tử tế, thì cút đi cho tôi!”
“Lão tử vì ai mà chạy suốt hai ngày tới đây, anh đúng là không có lương tâm!” Ánh mắt Lâm Thái đỏ ửng, Lí Chính không nhìn thấy, nhưng Chu Diễm lại thấy rõ ràng. Cô kéo tay Lí Chính, lúc này Lí Chính mới đen mặt, lấy chân móc thẳng ghế lên.
“Tôi đi rót cho anh cốc nước.” Chu Diễm đi vào bếp rót nước, Lâm Thái uống một ngụm cạn sạch, tâm trạng hơi thả lỏng một chút mới lên tiếng, “Chính Kiệt biết là do một gậy kia của nó làm hại anh nên cũng rất sợ, bị khóa thẻ, bị đánh đến mức ngay cả cửa cũng không dám đi ra, trước khi đi còn hỏi tôi rốt cuộc anh có sao không…” Lâm Thái liếc Lí Chính, “Dù thế nào, anh cũng phải suy nghĩ thoáng một chút, còn có tôi mà.”
Hôm sau Lâm Thái cũng đi cùng, sáng sớm ba người đã đến bệnh viện tỉnh, dù sao Chu Diễm vẫn còn nhỏ, không thể xử lý được nhiều chuyện, có Lâm Thái ở bên tất tả ngược xuôi, cô an tâm hơn rất nhiều. Chu Diễm kéo tay Lí Chính, đứng ở bên cạnh cửa sổ cao ốc bệnh viện: “Bên trái là khu nằm viện, bên phải là bãi đỗ xe, phía trước còn có một cái hồ.”
Lí Chính nói: “Hình như có tiếng còi.”
Chu Diễm nhìn thấy: “Vâng, có một đứa trẻ đang thổi còi, khoảng tám chín tuổi, khá mập mạp. À, mẹ cậu bé đang đánh cậu bé rồi.” Sau khi miêu tả một phen, lại hỏi, “Anh có muốn đi WC không?”
“Không đi, mua nước uống đã.”
Chu Diễm kéo tay anh đi về phía bên trái: “Bên tay trái có máy bán nước tự động, một, hai, ba… mười chín, anh muốn uống gì? Tầng thứ nhất là nước có ga, từ trái sang phải, Fanta, Sprite, Coca…”
Lâm Thái cầm một đống tờ khai ra, nhìn thấy hai người ở trước máy bán nước phía xa, vốn cảm thấy nặng nề, lúc này lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chuyên gia thiết lập phương án điều trị, chi phí đắt đỏ, sắp xếp nằm viện trước, phương án điều trị giai đoạn sau khi phẫu thuật, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa.
Chu Diễm nghe đến đó, trong lòng chùng xuống. Lí Chính không tính nằm viện ngay hôm đó, Chu Diễm không thuyết phục được anh. Trên đường trở về, Lâm Thái im lặng hơn thường ngày rất nhiều, Chu Diễm vẫn miêu tả kiến trúc ngoài cửa sổ như cũ.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Thái đi. Lí Chính tắm rửa xong đi ra, nghe thấy tiếng động: “Em đang làm gì thế?”
“Lau bàn.”
“Không phải mới lau rồi sao?”
Chu Diễm lật khăn sang mặt khác, nói: “Bàn học và ghế ở đó chưa lau, không phải hôm nay Lão Lưu gọi điện thoại cho anh sao? Có người mua rồi à?”
Lí Chính ngồi vào bên giường, nghe tiếng Chu Diễm lúc lau đồ dùng trong nhà, lúc lại lau bàn, không ngừng bận rộn, nói: “Có người hỏi giá, Lão Lưu nói ép giá thấp quá, để chờ thêm.” Anh dang hai cánh tay ra, “Lại đây.”
Chu Diễm hơi do dự, bỏ khăn lau xuống đi đến trước mặt Lí Chính, anh ôm cô lên đùi, hỏi: “Không nỡ à?”
“Tàm tạm…”
Lí Chính cười: “Tàm tạm là ý gì? Hôm nay sao chịu khó thế?”
Chu Diễm im lặng một lát, mới nói: “Em rất không nỡ, mới trang trí lại mà…”
Lí Chính không nói gì, một lúc sau mới hôn trán cô, nói: “Vậy không bán nữa.”
“Vậy sao được chứ!” Chu Diễm hốt hoảng, đập anh một cái, “Mau bán đi, so với hiện vật thì em thích nhân dân tệ hơn!”
Lí Chính cười, qua một lúc nói: “Đêm nay lên nóc thuyền ngủ nhé.”
Chu Diễm thích nóc thuyền, tầm nhìn trống trải lại mát mẻ, trước đây cô còn có giấc mơ cắm trại, rất hâm mộ các bạn tham gia cắm trại, trải thảm, mắc màn, Chu Diễm tựa vào lòng Lí Chính nói: “Vốn lúc học lớp sáu em có cơ hội tham gia cắm trại, ai ngờ em bị bệnh thủy đậu; đợt đầu năm lại có cắm trại, ai ngờ em sốt cao ba mươi chín độ; sau đó đầu tháng ba còn có một lần nữa, em gặp phải…” Nói tới đây, Chu Diễm dừng lại.
Lí Chính hỏi: “Gặp phải chuyện gì?”
Chi Diễm không muốn nói, do dự một lúc lâu: “Gặp phải dì cả, đau cả một tuần, suýt nữa ngã lăn xuống đất, cho nên lại không đi được.”
Lí Chính buồn cười: “Bát tự của em không hợp với cắm trại rồi, nhiều tai nạn quá.”
Chu Diễm suy nghĩ, gật đầu: “Đúng thế, đúng là như anh nói, thật đúng là, ha ha …”
Lí Chính không nhịn được vò tóc cô, nếu anh còn có thể nhìn thấy, nhất định sẽ là bộ dáng gật đầu ngốc nghếch. Anh từ từ bỏ tay xuống, hai mắt không có tiêu cự nhìn phương xa, một lúc lâu mới nói: “Chu Diễm.” Giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Chu Diễm sửng sốt: “Hả?”
Lí Chính không còn ôm cô, trong lòng trống rỗng, gió càng lạnh.
“Nếu anh mù cả đời thì làm thế nào đây?” Không đợi Chu Diễm mở miệng, anh tự nói tiếp, “Anh không ngại chuyện về sau mình không còn nhìn được nữa, lúc đầu anh thậm chí còn cảm thấy hơi may mắn, dường như khi Chính Kiệt đánh một gậy kia, trong lòng anh thư thái hơn rất nhiều.”
Dường như có thể giảm được một phần nghiệp chướng.
Chu Diễm không hề kinh ngạc với lời nói của anh, cô hỏi: “Anh không muốn chữa khỏi sao?”
“Muốn chứ.”
Khi cô ở bên cạnh anh, dẫn anh đi, miêu tả từng cảnh vật một, anh vô cùng muốn. Loại “muốn” này khiến anh vô cùng khát vọng được nhìn thấy ánh sáng.
Lí Chính nói: “Còn mười ngày nữa em phải đi tập quân sự rồi, sau khi tới trường phải học tập cho tốt. Đừng lao đầu vào tìm việc, mỗi tháng anh sẽ gửi tiền cho em, đừng lo lắng, bên anh còn có Lâm Thái.”
Lí Chính dặn dò hết mọi việc, từ chuyện ăn uống đến ngủ nghỉ, như thể lần tạm biệt này là vĩnh viễn. Bởi vì sau này không chắc còn có cơ hội gặp lại, nên anh phải sắp xếp tốt mọi chuyện cho cô.
Chu Diễm nhìn cánh tay mình, giữa anh và cô chỉ cách nhau hơn một bàn tay, dường như đây là khoảng cách xa nhất của hai người trong mấy ngày này. Mấy hôm nay chỉ cần ở chung một chỗ, Lí Chính luôn ôm lấy cô, đêm nay thì khác.
Chu Diễm ngắt lời anh: “Thẩm Á Bình có một quyển “Kinh thánh”. Lúc ở nhà chị ấy em có đọc qua mấy đoạn, có một đoạn em đọc mấy lần, sau đó dường như không thể đọc tiếp nữa. Là một đoạn trong “Kinh thánh – Nhã ca thiên”, trên đó viết:
Cầu người lưu lại tôi như một dấu ấn ở trong lòng
Như một con dấu ở trên cánh tay người
Bởi vì tình yêu mạnh mẽ hơn cả cái chết
Căm ghét tàn nhẫn hơn cả cõi âm
Phát ra ánh sáng, là ngọn lửa điện quang
Là lửa cháy của thần Jehovah.”
Giọng nói của cô nhóc yên bình giống như gió nước mềm mại nhất, Lí Chính không khỏi nhớ tới hình ảnh cô ngồi giữa thuyền, một đám trẻ vây quanh, khi đó cô đọc một câu thơ, “Thái dương huân tế thảo – Giang sắc ảnh sơ liêm”, là hình ảnh đẹp nhất anh từng nhìn thấy, mà nay bóng đêm kéo dài, trời đất tối đen, trên con sông lớn, đây là nơi duy nhất có ánh sáng.
Chu Diễm tham gia huấn luyện quân sự, đi về Bắc Kinh, Lí Chính tiếp nhận điều trị ở bệnh viện tỉnh. Cậu Công, Lâm Thái ở bên cạnh giúp đỡ, Thẩm Á Bình cũng đến đó mấy ngày, đi cùng còn có mấy đứa trẻ từng được Lí Chính giúp đỡ. Buổi tối hai người trò chuyện, Chu Diễm không nhịn được kể khổ với Lí Chính, lên án mạnh mẽ huấn luyện viên độc ác, Lí Chính dỗ dành cô như trẻ nhỏ.
Cuối cùng đã đợi được đến ngày tháo băng, trong phòng bênh vây đầy người, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Lí Chính mở mắt ra, ánh sáng mỏng manh lướt qua, trong mơ hồ, anh nhìn lướt một vòng phòng bệnh, thấy hai người mặc áo blouse trắng, tuổi tác xấp xỉ nhau, trong đó có một người mặt chữ điền, đeo kính viền vàng, Lí Chính gọi ông ta: “Bác sĩ Ngô.”
Cậu Công vui mừng bật khóc, trong phòng bệnh nhất thời vang lên tiếng cười, bác sĩ Ngô cười nói: “Anh chàng này kinh thật. Nhìn phát nhận ra tôi ngay.”
Lí Chính cười, anh không chỉ nhận ra bác sĩ chủ trị, anh còn biết từ giường bệnh đến WC là chín bước. Từ khoa mắt đến cửa sổ đối diện là mười tám bước, từ cửa sổ đến máy bán nước tự động là mười chín bước, y tá trong phòng bệnh mặt trứng ngỗng, lông mày ngang, y tá trưởng lớn hơn bốn tuổi, mắt một mí.
Cô gái nhỏ của anh đã trở thành đôi mắt của anh, đôi mắt của anh bây giờ còn đang ở Bắc Kinh.
Lí Chính định tìm điện thoại, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Sau khi mù thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn, mọi người trong phòng bệnh còn đang nói chuyện, anh như có trực giác nhìn ra cửa.
Tiếng bước chân gấp gáp, cô gái chống tay vào cửa, thở hổn hển, mồ hôi từ đôi má vì phơi nắng hơi đen chảy xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi giữa phòng bệnh.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Lí Chính dang rộng hai tay.
Lí Chính dừng hai giây mới lắc đầu.
Cuối cùng cậu Công cũng không thể nhịn được để cho nước mắt rơi xuống: “Tạo nghiệt gì đây, lúc đi còn rất tốt, mới chỉ có một tháng trở về lại thành ra thế này.”
Lí Chính bình chân như vại gõ bàn: “Mùi gì vậy? Cơm khê à?”
“Ui!” Cậu Công vỗ đùi, vội vàng quay về nhà bếp.
Lí Chính sờ bàn, chạm phải đũa: “Ăn trước đi, có phải em đói bụng rồi không?”
Chu Diễm vẫn nhìn anh, nghe thấy anh nói với mình, lúc này cô mới cầm tay anh: “Em không đói.” Giọng nói nhấn mạnh, lộ ra sự bướng bỉnh.
Lí Chính cười, bỏ đũa ra, cầm lấy tay cô, nhéo hai cái, lại đưa lên miệng hôn mấy cái, Chu Diễm đỏ mặt: “Anh làm gì vậy, cậu Công ở đây đấy.”
Lí Chính: “Mặc kệ cậu ấy.”
Chu Diễm rút tay, chột dạ nhìn về phía nhà bếp: “Đừng làm loạn!”
Lí Chính mặc kệ, nắm lấy tay cô đặt lên môi mình, Chu Diễm đành phải nói: “Em đói rồi.”
Lí Chính cười, cuối cùng cũng bỏ tay cô ra, Chu Diễm cắn môi nhéo trộm lên cánh tay anh một cái, rồi mới thành thật ngay ngắn ngồi, chờ cậu Công bưng đồ đi ra, cô mới nhớ ra phải tiến lên giúp đỡ.
“Cháu ngồi đi!” Cậu ông để đồ ăn lên bàn, “Hai cháu mau ăn đi, đừng để nguội, hôm qua cậu bắt được tôm, đã làm sạch rồi.”
Nói xong mới ý thức được hiện tại Lí Chính hành động không tiện, cảm thấy hối hận, đã thấy Chu Diễm cầm lấy con tôm, nhanh chóng lột xong vỏ, đặt vào bát Lí Chính, Lí Chính cầm bát lên, gắp tôm ăn: “Ôi, bỏ nhiều hạt tiêu thế.”
Cậu Công mặt mày hơn hở.
Cơm nước xong, Lí Chính không tính ở lại nơi này, lôi Chu Diễm đi bộ trở về thuyền. Bảy giờ tối mùa hè, rặng mây đỏ chưa biến mất, gió thổi gạt đi chút hơi nóng, xe chạy về phía bờ đê, không ít đứa trẻ lao xuống bơi lội, Chu Diễm nắm tay Lí Chính vừa đi vừa nói chuyện: “Bên tay phải hình như đang xây dựng công viên. Tiểu khu kia đối diện với khu rừng, có phải công viên quá nhỏ hay không? Còn dựng một sân khấu nữa. Một, hai, ba… tổng cộng mới có sáu cây.”
Lí Chính nghiêng mặt, ánh mắt trống rỗng, giống như dùng lỗ tai nhìn thấy “công viên” nói: “Nơi này đã xây được nửa năm rồi, có lẽ là nơi khiêu vũ quảng trường.”
“Vậy thì nhỏ qua, ở giữa còn trồng cây nữa, đường kính còn chưa đến hai trăm mét, làm sao nhảy được chứ.” Chu Diễm quan sát đánh giá.
Lí Chính: “Chờ thêm hai tháng nữa xây xong chẳng phải sẽ biết à.”
Qua hai tháng nữa là khai giảng, Chu Diễm không quá cố chấp với “công viên”, lại chuyển sang chuyện khác, ví dụ như từ trong bể bơi có một cậu nhóc năm tuổi không mặc quần chạy ra, ví dụ như vừa rồi có một chiếc xe vận tải chở đầy hoa cỏ, ví dụ như có một con chim to màu trắng bay qua mặt sông, phần lớn thời gian Lí Chính đều lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng mới phát biểu một câu đánh giá hoặc nghi vấn.
Trở lại thuyền, Chu Diễm mở nước tắm cho Lí Chính. Mấy ngày đầu Lí Chính còn chưa thích ứng, đều là Chu Diễm tắm cho anh, hiện tại Lí Chính đã có thể tự mình tắm, Chu Diễm vẫn không yên tâm, nhưng cô chưa bao giờ nói, sau khi đóng cửa nhà tắm, lặng lẽ đứng ở cửa chờ đợi, cho đến khi tiếng nước bên trong hoàn toàn ngừng cô mới rời đi.
Buổi tối hai người ngủ ở phòng ngủ bên trong, Chu Diễm trợn mắt nhìn trần nhà, qua một lúc, nghe thấy tiếng thở dốc của người bên cạnh tăng thêm, cô không khỏi nắm chặt tay, giây tiếp theo, người bên cạnh đột nhiên xoay người, trong khoang thuyền không ngừng phát ra những tiếng mờ ám. Đây là lần thứ hai của hai người, không có sự bắt buộc giống như lần đầu, nhưng lại càng thêm kịch liệt hơn so với lần đầu, cho đến khi cuối cùng không còn nghe thấy tiếng xe tiếng người bên bờ biển, Lí Chính đổ mồ hôi đầm đìa kéo Chu Diễm vào lòng, dỗ dành hôn đỉnh đầu cô, tay không ngừng vỗ lưng cô.
Thần trí Chu Diễm mơ hồ than thở: “Đi tắm…”
Lí Chính xuống giường, ôm Chu Diễm lên, bước chân đầu tiên hơi do dự, từ từ rời khỏi phòng ngủ. Anh vô cùng quen thuộc với chiếc thuyền này, một mình một thuyền đã hai năm, từ cửa đến phòng ngủ phải đi bao nhiêu bước anh đều có thể nhẩm đếm được, cho đến khi “ầm” một tiếng, anh đụng vào ghế.
Chu Diễm lập tức tỉnh táo lại, tránh một chút, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn: “Bỏ em xuống.”
Lí Chính không nhúc nhích, trong bóng tối Chu Diễm không thấy rõ mặt anh, chỉ cảm thấy bàn tay để bên sườn hơi ôm chặt, rồi nhanh chóng buông ra, cô rơi xuống đất. Chân chạm đất, Chu Diễm lập tức ôm lấy cổ Lí Chính, hôn cằm anh, một lát sau, Lí Chính mới ôm lại cô, cằm để trên đỉnh đầu cô, không nói lời nào, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn đi đến WC, Chu Diễm nắm tay anh.
Sáng hôm sau đến bệnh viện thành phố, trên xe buýt chật chội có người nhường chỗ cho Lí Chính, lòng tốt khiến cho người ta không thể từ chối, Lí Chính nói cám ơn, mặt không thay đổi ngồi xuống, Chu Diễm đứng bên nói: “Vừa rồi em cũng chưa ăn no, tới nơi chúng ta ăn thêm chút gì đó nhé?”
“Ừ.”
“Em muốn ăn hoành thánh.”
Lí Chính bật cười.
Chu Diễm thấy một đôi tình nhân ngồi ở cuối xe, lập tức có chủ ý: “Đứng mệt quá.” Đặt mông ngồi xuống đùi Lí Chính.
Hai người đều sững sờ, nhất là Chu Diễm, cả người cứng ngắc, sau khi nghĩ lại muốn đứng lên. Lí Chính buồn cười, ôm cô: “Đừng nhúc nhích, ôm em mới tốt.”
Chu Diễm đẩy anh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng: “Buông em ra.”
“Không phải nói đứng mệt sao?”
“Khó coi chết đi được.” Chu Diễm đỏ mặt, xấu hổ nhìn xung quanh, quả nhiên thấy mấy hành khách liếc trộm cô, cô chôn mặt vào ngực Lí Chính: “Anh bỏ ra đi, người ta đang nhìn đấy.”
Lí Chính: “Đã bị nhìn thấy thì bỏ ra làm gì.”
Chu Diễm khẽ nhéo lưng anh, uy hiếp: “Lí Chính! Mau bỏ ra!”
Lí Chính cười hai tiếng, cuối cùng không trêu cô nữa, Chu Diễm lúng túng đứng lên, cúi đầu nhìn cửa sổ, thôi miên bản thân một lúc lâu. Có tiết mục xen giữa này, khi chuyển sang chiếc xe tiếp theo, người phụ xe tốt bụng nhắc nhở nhường chỗ cho người già trẻ em người bệnh, trên mặt Lí Chính giữ nguyên nụ cười.
Tới bệnh viện, tình huống kiểm tra không mấy lạc quan, trang thiết bị chữa bệnh của bệnh viện cũng không tốt, bác sĩ đề nghị bọn họ đến bệnh viện tỉnh, Chu Diễm chạy ngược chạy xuôi, hẹn được chuyên gia ở bệnh viện tỉnh qua mạng, lại hỏi thăm người nhà người bệnh một lúc lâu, ánh mắt đảo qua đã thấy Lí Chính nói gì đó với y tá, cô cẩn thận lắng nghe, phát hiện Lí Chính đang hỏi đường đến WC, y tá muốn đỡ anh đi, nhưng Lí Chính lắc đầu, tay bám vào vách tường, sờ soạng đi về phía WC, y tá tìm xung quanh, ngoắc Chu Diễm: “Người nhà Lí Chính, mau tới đây.” Lí Chính dừng bước, Chu Diễm vội vàng chạy lên, y tá trách cứ: “Người bệnh muốn đi WC, cô là người nhà anh ta, đừng có chỉ biết buôn chuyện với người khác.”
Chu Diễm: “Cám ơn chị, tôi biết rồi.”
Lí Chính cau mày, cầm tay Chu Diễm nói với y tá: “Cô ấy đang giúp tôi hỏi về chuyên gia khoa mắt ở bệnh viện tỉnh.”
Chu Diễm kéo cánh tay anh: “Được rồi, WC ở phía trước, đi thôi.”
Y tá nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, một người cao lớn, một người gầy nhỏ xinh, hai người hình như đang nói gì đó, nhìn khẩu hình miệng, hình như cô gái kia đang trách móc, y tá nhìn xuống chân hai người, “Sáu, bảy, tám…” Giọng nói của cô gái như vọng lại đây, nhìn hai người, y tá đột nhiên cảm thấy hơi chua sót, một người đàn ông mù, một cô gái rõ ràng vẫn còn nhỏ tuổi, ăn mặc đơn giản mộc mạc, không giống như người giàu có, không biết tương lai sẽ ra sao.
“Ba mươi ba bước, hai sáu bước thì rẽ.” Chu Diễm đứng ở cửa WC.
Lí Chính xoa đầu cô: “Ừ, anh nhớ rồi.”
Hơn bốn giờ chiều hai người ngồi xe trở về, không có nhiều hành khách lắm, cuối cùng bọn họ đã có chỗ ngồi, Chu Diễm ngồi dựa vào cửa sổ, ôm cánh tay Lí Chính: “Đang đi qua phía đông đường Hòa Bình, hiện tại hơi kẹt xe, vừa rồi ở chỗ đèn giao thông hình như có khách sạn, bên này là đài truyền hình.”
Lí Chính: “Ừ nhìn xem có ngôi sao nào không?”
Chu Diễm thật sự nhìn chằm chằm cửa đài truyền hình, đột nhiên hưng phấn nói: “Em thấy được người dẫn chương trình Đường dây nóng lúc tám giờ, chính là cái người đầu trọc ấy.”
Xe lại đi, bóng dáng người dẫn chương trình biến mất, Chu Diễm tiếp tục miêu tả kiến trúc ven đường, thậm chí còn thấy cả tai nạn giao thông, sau đó đổi xe, Chu Diễm cuối cùng không còn chịu được nữa, ngủ gà ngủ gật. Lí Chính cẩn thận đặt đầu cô tựa vào vai mình, tóc cô dính vào má anh. Trong mắt anh ngoài màu đen không có màu gì khác, hiện giờ đã lâu anh không nhìn thấy người trong lòng, trên đời này có lẽ không ai giống như anh, lúc mới mù anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, còn hiện tại…
Lí Chính ôm chặt Chu Diễm, nhắm mắt, cau mày.
Cuộc hẹn với chuyên gia ở bệnh viện tỉnh là hai ngày sau, để phòng ngộ nhỡ có chuyện gì, Chu Diễm mang đầy túi hành lý, lại lo không có đủ tiền, cầm bút tỉ mỉ tính toán, ngay cả một cắc nhỏ cũng không buông tha, chuyện này cô không nói với Lí Chính, toàn bộ tiền tích góp của Lí Chính là con số không, cô có tám nghìn mẹ để lại, nhất định phải đi học, cách khai giảng còn hơn hai mươi ngày nữa, nhưng cô phải tham gia huấn luyện quân sự dành cho sinh viên mới, sau khi xong việc ở bệnh viện tỉnh cô phải nắm chắc thời gian tìm việc làm, nhưng cô cũng hiểu rõ, cho dù cố gắng thế nào, mấy ngày còn lại này cô cũng không thể xoay đủ tiền điều trị, lần này giống như trở lại hai năm về trước, cô và mẹ vì nợ nần mà hối hả ngược xuôi.
Lí Chính nghe thấy tiếng tiền kim loại vang lên trên bàn, xoa đầu Chu Diễm: “Buổi tối mời Lão Lưu đến ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Chu Diễm vẫn còn chưa hoàn hồn.”
“Ừ, chuẩn bị thêm chút đồ nhắm rượu nữa.”
Lão Lưu đến đúng giờ hẹn, khi đã uống được mấy chén, Chu Diễm mới hiểu được ý của Lí Chính, anh muốn bán thuyền.
Lí Chính giải thích với Chu Diễm: “Năm đó anh mua thuyền này cũng chỉ có mấy trăm nghìn, thuyền cũng đã cũ, nhưng động cơ vừa mới sửa, khoang thuyền cũng mới trang hoàng lại, cũng có thể bán được giá tốt.”
Chu Diễm gật đầu, nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Lí Chính, cô lên tiếng: “Vâng.”
Đã quyết định xong mọi chuyện, thuyền cũng đã quyết định bán, ai ngờ đêm trước khi đi, Lâm Thái đột nhiên phong trần mệt mỏi chạy đến.
Chuyện Lí Chính bị mù, hai người bọn họ vẫn chưa nói cho Lâm Thái và Thẩm Á Bình, nhưng bọn họ không nói thì không có nghĩa là Lão Lưu và cậu Công sẽ không nói.
Lâm Thái vào phòng, đổ ập người xuống mắng một trận: “Cho tới bây giờ anh vẫn không coi tôi là anh em sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mắt anh, anh cho là có thể giấu diếm được bao lâu chứ? Anh giấu Lí Chính Kiệt để nó vẫn còn nhớ được điều tốt của anh sao? Hôm trước Á Bình biết chân tướng rồi, đánh Chính Kiệt một trận bầm dập mặt mũi, thằng nhóc kia hận anh chết đi được, Á Bình còn khóc một lúc lâu, hai năm nay tôi chưa từng thấy cô ấy rơi một giọt nước mắt. Cứ gặp anh là tôi biết chuẩn bị có chuyện xấu mà!”
Chu Diễm ngắt lời anh ta: “Lâm Thái!”
Lâm Thái quát: “Gọi cái gì mà gọi, cô câm miệng!”
Lí Chính đá ghế, chỉ ra cửa: “Nếu cậu không thể nói chuyện tử tế, thì cút đi cho tôi!”
“Lão tử vì ai mà chạy suốt hai ngày tới đây, anh đúng là không có lương tâm!” Ánh mắt Lâm Thái đỏ ửng, Lí Chính không nhìn thấy, nhưng Chu Diễm lại thấy rõ ràng. Cô kéo tay Lí Chính, lúc này Lí Chính mới đen mặt, lấy chân móc thẳng ghế lên.
“Tôi đi rót cho anh cốc nước.” Chu Diễm đi vào bếp rót nước, Lâm Thái uống một ngụm cạn sạch, tâm trạng hơi thả lỏng một chút mới lên tiếng, “Chính Kiệt biết là do một gậy kia của nó làm hại anh nên cũng rất sợ, bị khóa thẻ, bị đánh đến mức ngay cả cửa cũng không dám đi ra, trước khi đi còn hỏi tôi rốt cuộc anh có sao không…” Lâm Thái liếc Lí Chính, “Dù thế nào, anh cũng phải suy nghĩ thoáng một chút, còn có tôi mà.”
Hôm sau Lâm Thái cũng đi cùng, sáng sớm ba người đã đến bệnh viện tỉnh, dù sao Chu Diễm vẫn còn nhỏ, không thể xử lý được nhiều chuyện, có Lâm Thái ở bên tất tả ngược xuôi, cô an tâm hơn rất nhiều. Chu Diễm kéo tay Lí Chính, đứng ở bên cạnh cửa sổ cao ốc bệnh viện: “Bên trái là khu nằm viện, bên phải là bãi đỗ xe, phía trước còn có một cái hồ.”
Lí Chính nói: “Hình như có tiếng còi.”
Chu Diễm nhìn thấy: “Vâng, có một đứa trẻ đang thổi còi, khoảng tám chín tuổi, khá mập mạp. À, mẹ cậu bé đang đánh cậu bé rồi.” Sau khi miêu tả một phen, lại hỏi, “Anh có muốn đi WC không?”
“Không đi, mua nước uống đã.”
Chu Diễm kéo tay anh đi về phía bên trái: “Bên tay trái có máy bán nước tự động, một, hai, ba… mười chín, anh muốn uống gì? Tầng thứ nhất là nước có ga, từ trái sang phải, Fanta, Sprite, Coca…”
Lâm Thái cầm một đống tờ khai ra, nhìn thấy hai người ở trước máy bán nước phía xa, vốn cảm thấy nặng nề, lúc này lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chuyên gia thiết lập phương án điều trị, chi phí đắt đỏ, sắp xếp nằm viện trước, phương án điều trị giai đoạn sau khi phẫu thuật, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa.
Chu Diễm nghe đến đó, trong lòng chùng xuống. Lí Chính không tính nằm viện ngay hôm đó, Chu Diễm không thuyết phục được anh. Trên đường trở về, Lâm Thái im lặng hơn thường ngày rất nhiều, Chu Diễm vẫn miêu tả kiến trúc ngoài cửa sổ như cũ.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Thái đi. Lí Chính tắm rửa xong đi ra, nghe thấy tiếng động: “Em đang làm gì thế?”
“Lau bàn.”
“Không phải mới lau rồi sao?”
Chu Diễm lật khăn sang mặt khác, nói: “Bàn học và ghế ở đó chưa lau, không phải hôm nay Lão Lưu gọi điện thoại cho anh sao? Có người mua rồi à?”
Lí Chính ngồi vào bên giường, nghe tiếng Chu Diễm lúc lau đồ dùng trong nhà, lúc lại lau bàn, không ngừng bận rộn, nói: “Có người hỏi giá, Lão Lưu nói ép giá thấp quá, để chờ thêm.” Anh dang hai cánh tay ra, “Lại đây.”
Chu Diễm hơi do dự, bỏ khăn lau xuống đi đến trước mặt Lí Chính, anh ôm cô lên đùi, hỏi: “Không nỡ à?”
“Tàm tạm…”
Lí Chính cười: “Tàm tạm là ý gì? Hôm nay sao chịu khó thế?”
Chu Diễm im lặng một lát, mới nói: “Em rất không nỡ, mới trang trí lại mà…”
Lí Chính không nói gì, một lúc sau mới hôn trán cô, nói: “Vậy không bán nữa.”
“Vậy sao được chứ!” Chu Diễm hốt hoảng, đập anh một cái, “Mau bán đi, so với hiện vật thì em thích nhân dân tệ hơn!”
Lí Chính cười, qua một lúc nói: “Đêm nay lên nóc thuyền ngủ nhé.”
Chu Diễm thích nóc thuyền, tầm nhìn trống trải lại mát mẻ, trước đây cô còn có giấc mơ cắm trại, rất hâm mộ các bạn tham gia cắm trại, trải thảm, mắc màn, Chu Diễm tựa vào lòng Lí Chính nói: “Vốn lúc học lớp sáu em có cơ hội tham gia cắm trại, ai ngờ em bị bệnh thủy đậu; đợt đầu năm lại có cắm trại, ai ngờ em sốt cao ba mươi chín độ; sau đó đầu tháng ba còn có một lần nữa, em gặp phải…” Nói tới đây, Chu Diễm dừng lại.
Lí Chính hỏi: “Gặp phải chuyện gì?”
Chi Diễm không muốn nói, do dự một lúc lâu: “Gặp phải dì cả, đau cả một tuần, suýt nữa ngã lăn xuống đất, cho nên lại không đi được.”
Lí Chính buồn cười: “Bát tự của em không hợp với cắm trại rồi, nhiều tai nạn quá.”
Chu Diễm suy nghĩ, gật đầu: “Đúng thế, đúng là như anh nói, thật đúng là, ha ha …”
Lí Chính không nhịn được vò tóc cô, nếu anh còn có thể nhìn thấy, nhất định sẽ là bộ dáng gật đầu ngốc nghếch. Anh từ từ bỏ tay xuống, hai mắt không có tiêu cự nhìn phương xa, một lúc lâu mới nói: “Chu Diễm.” Giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Chu Diễm sửng sốt: “Hả?”
Lí Chính không còn ôm cô, trong lòng trống rỗng, gió càng lạnh.
“Nếu anh mù cả đời thì làm thế nào đây?” Không đợi Chu Diễm mở miệng, anh tự nói tiếp, “Anh không ngại chuyện về sau mình không còn nhìn được nữa, lúc đầu anh thậm chí còn cảm thấy hơi may mắn, dường như khi Chính Kiệt đánh một gậy kia, trong lòng anh thư thái hơn rất nhiều.”
Dường như có thể giảm được một phần nghiệp chướng.
Chu Diễm không hề kinh ngạc với lời nói của anh, cô hỏi: “Anh không muốn chữa khỏi sao?”
“Muốn chứ.”
Khi cô ở bên cạnh anh, dẫn anh đi, miêu tả từng cảnh vật một, anh vô cùng muốn. Loại “muốn” này khiến anh vô cùng khát vọng được nhìn thấy ánh sáng.
Lí Chính nói: “Còn mười ngày nữa em phải đi tập quân sự rồi, sau khi tới trường phải học tập cho tốt. Đừng lao đầu vào tìm việc, mỗi tháng anh sẽ gửi tiền cho em, đừng lo lắng, bên anh còn có Lâm Thái.”
Lí Chính dặn dò hết mọi việc, từ chuyện ăn uống đến ngủ nghỉ, như thể lần tạm biệt này là vĩnh viễn. Bởi vì sau này không chắc còn có cơ hội gặp lại, nên anh phải sắp xếp tốt mọi chuyện cho cô.
Chu Diễm nhìn cánh tay mình, giữa anh và cô chỉ cách nhau hơn một bàn tay, dường như đây là khoảng cách xa nhất của hai người trong mấy ngày này. Mấy hôm nay chỉ cần ở chung một chỗ, Lí Chính luôn ôm lấy cô, đêm nay thì khác.
Chu Diễm ngắt lời anh: “Thẩm Á Bình có một quyển “Kinh thánh”. Lúc ở nhà chị ấy em có đọc qua mấy đoạn, có một đoạn em đọc mấy lần, sau đó dường như không thể đọc tiếp nữa. Là một đoạn trong “Kinh thánh – Nhã ca thiên”, trên đó viết:
Cầu người lưu lại tôi như một dấu ấn ở trong lòng
Như một con dấu ở trên cánh tay người
Bởi vì tình yêu mạnh mẽ hơn cả cái chết
Căm ghét tàn nhẫn hơn cả cõi âm
Phát ra ánh sáng, là ngọn lửa điện quang
Là lửa cháy của thần Jehovah.”
Giọng nói của cô nhóc yên bình giống như gió nước mềm mại nhất, Lí Chính không khỏi nhớ tới hình ảnh cô ngồi giữa thuyền, một đám trẻ vây quanh, khi đó cô đọc một câu thơ, “Thái dương huân tế thảo – Giang sắc ảnh sơ liêm”, là hình ảnh đẹp nhất anh từng nhìn thấy, mà nay bóng đêm kéo dài, trời đất tối đen, trên con sông lớn, đây là nơi duy nhất có ánh sáng.
Chu Diễm tham gia huấn luyện quân sự, đi về Bắc Kinh, Lí Chính tiếp nhận điều trị ở bệnh viện tỉnh. Cậu Công, Lâm Thái ở bên cạnh giúp đỡ, Thẩm Á Bình cũng đến đó mấy ngày, đi cùng còn có mấy đứa trẻ từng được Lí Chính giúp đỡ. Buổi tối hai người trò chuyện, Chu Diễm không nhịn được kể khổ với Lí Chính, lên án mạnh mẽ huấn luyện viên độc ác, Lí Chính dỗ dành cô như trẻ nhỏ.
Cuối cùng đã đợi được đến ngày tháo băng, trong phòng bênh vây đầy người, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.
Lí Chính mở mắt ra, ánh sáng mỏng manh lướt qua, trong mơ hồ, anh nhìn lướt một vòng phòng bệnh, thấy hai người mặc áo blouse trắng, tuổi tác xấp xỉ nhau, trong đó có một người mặt chữ điền, đeo kính viền vàng, Lí Chính gọi ông ta: “Bác sĩ Ngô.”
Cậu Công vui mừng bật khóc, trong phòng bệnh nhất thời vang lên tiếng cười, bác sĩ Ngô cười nói: “Anh chàng này kinh thật. Nhìn phát nhận ra tôi ngay.”
Lí Chính cười, anh không chỉ nhận ra bác sĩ chủ trị, anh còn biết từ giường bệnh đến WC là chín bước. Từ khoa mắt đến cửa sổ đối diện là mười tám bước, từ cửa sổ đến máy bán nước tự động là mười chín bước, y tá trong phòng bệnh mặt trứng ngỗng, lông mày ngang, y tá trưởng lớn hơn bốn tuổi, mắt một mí.
Cô gái nhỏ của anh đã trở thành đôi mắt của anh, đôi mắt của anh bây giờ còn đang ở Bắc Kinh.
Lí Chính định tìm điện thoại, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Sau khi mù thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn, mọi người trong phòng bệnh còn đang nói chuyện, anh như có trực giác nhìn ra cửa.
Tiếng bước chân gấp gáp, cô gái chống tay vào cửa, thở hổn hển, mồ hôi từ đôi má vì phơi nắng hơi đen chảy xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi giữa phòng bệnh.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Lí Chính dang rộng hai tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook